Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Giáo sư Truyền tức giận: "Tiếp theo chắc anh sẽ nói luôn cả Kart Mark, Enghen đấy nhỉ?" Cả lớp đều cười, Phác Xán Liệt căn cứ vào lịch sử phát triển của học thuyết Kinh Tế Đối Ngoại mà đoán mò mà.  

Phác Xán Liệt nói cùn:

"Đều không đúng? Tóm lại quan điểm này không phải do tôi đề xuất là được mà."

Giáo sư Truyền tức giận không kìm nổi nữa, cầm quyển vở ném vào anh ta:"John Mayer! Đây là nội dung trong bài viết của anh! Anh cũng thật kỳ lạ, bài tập của anh còn có thể viết được đến 6000 chữ! Phác Xán Liệt, kể cả anh copy từ trên mạng xuống thì cũng phải để tâm một chút chứ?! Đường viền không xóa đi, kiểu chữ không sửa, sắp chữ không động, đến cả tên tác giả anh cũng không thèm xóa đi à?!"

Cả lớp cười nói râm ran.

 Quyển vở không trúng Phác Xán Liệt, rơi trên mặt bàn của Bạch Hiền. Cậu tiện tay mở ra xem,thảo nào thầy giáo tức giận, toàn bộ cả bài viết dường như chỉ là để đối phó.

Tiếng chuông tan học reo.

"Tôi cho anh thời gian hai ngày.Nếu như bài tập này anh không làm xong được."Giáo sư Truyền trừng mắt nhìn Phác Xán Liệt, "thì thi cuối kỳ anh cũng đừng đến nữa làm gì."Nói xong, ông đứng dậy đẩy cửa ra về, trong lớp mọi người vẫn bàn tán xôn xao.

Phác Xán Liệt căn bản không nghe thấy, gục mặt xuống bàn tiếp tục ngủ say sưa. Một chú chim nhỏ bay qua, đậu xuống khung cửa sổ bên cạnh anh ta say sưa hót vang.

*** ***  

 "Cậu đừng ngồi chỗ đó nữa."

Tuấn Miên kéo Bạch Hiền ra khỏi lớp học, nói nhỏ với cậu. Đã nói muốn làm bạn với cậu, cho nên cũng phải có nghĩa vụ nói với cô một sự việc hết sức quan trọng.

"Tại sao?"

"Phác Xán Liệt là kẻ hư hỏng nhất trường này!

"Sao lại như vậy?" Bạch Hiền trợn tròn mắt.  

 "Hắn ta suốt ngày bỏ học, đã ba môn học không qua rồi. Giáo viên Vi tích phân, Kế Toán và Thống kê một học kỳ tổng cộng diểm danh năm lần, hắn đều không có mặt. Những giáo viên đó trước kỳ thi đều nói:"Phác Xán Liệt, anh không cần đến kiểm tra nữa đâu, có đến thì anh cũng chắc chắn không đủ điểm!"

"Sau đó,vẫn không đủ điểm à?"

"Ừ, ba môn đều 59 điểm." Tuấn Miên cười, "hắn thật đáng ghét, không đến còn yên ổn một chút, rất nhiều lúc cũng đến muộn giống như hôm nay, làm cho mọi người không tập trung nghe giảng."

"59 điểm....." Bạch Hiền ngơ ngác, "Nói như vậy,nếu như cậu ta không bỏ học,có lẽ cậu ta đã thi đỗ rồi...."  

 "Ai biết được?Cũng có thể là các thầy giáo cố tình trêu tức hắn đấy."

"À,ra vậy." Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt đang ngủ trên bàn.

"Hắn rất thích đánh nhau! Ít nhất hai lần đánh cho người ta phải nằm viện!" Tuấn Miên nói, "Tuy nhiên, nhà hắn rất lắm tiền, bất kể sự việc lớn thế nào, mẹ hắn đều có thể giải quyết ổn thỏa, cho nên đến bây giờ hắn vẫn có thể tác oai tác quái như vậy."

Tác oai tác quái? Sáng sớm đưa anh ta đến bệnh viện ,anh ta rất hung dữ, lúc đến lớp muộn anh ta cũng rất huênh hoang. Nhưng, lúc này Phác Xán Liệt giống như một đứa trẻ đang say sưa ngủ, Bạch Hiền không cách nào tưởng tượng ra dáng vẻ "tác oai tác quái" của anh ta.

Tuấn Miên chăm chú nhìn Bạch Hiền đang thẫn thờ: "Này, Biện Bạch Hiền!!!!"

"Hả?"

"Cậu  thích xem phim tình cảm không?"

"Cũng không nhiều."

Tuấn Miên hít một hơi dài rồi nói: "He, thế thì được. Cậu đừng có học theo những nhân vật trong phim đó, cái gì mà đàn ông càng hư hỏng càng có sức hấp dẫn, rất nhiều người vây quanh Phác Xán Liệt, có đuổi đi cũng không hết, thật là mất mặt. Tất cả đều trúng độc của phim tình cảm rồi!"

Bạch Hiền cười: " Tuấn Miên, cảm ơn cậu ."  

 "Cảm ơn vì cái gì?"

"Cậu đang quan tâm đến mình", cậu mỉm cười với Tuấn Miên, "Mình thật may mắn đúng không?Có thể quen biết cậu."

Tuấn Miên cảm động, nắm tay cậu: "Mình rất quý cậu! Có lẽ là duyên phận thôi,chúng ta chắc chắn sẽ là bạn tốt!" Đang nói,cậu đột nhiên quay ra nhìn "Ha ha,nhìn kìa!Có trò hay rồi đây!"

Bạch Hiền nhìn theo ánh mắt của cậu-----

A, một cậu con trai!!

Khuôn mặt trái xoan, một đôi mắt biết nói, mái tóc mượt đen nhánh ,dáng người mảnh mai.

Cậu con trai đi vào lớp học, tất cả ánh mắt của sinh viên đều hướng về cậu. Bạch Hiền vẫn cho rằng, chỉ có trong tiểu thuyết ,mới có được một mỹ nam như thế này.

"Cậu ta tên Độ Khánh Thù, mỹ nam khoa văn."

"Họ tên thật kỳ lạ"

"Ừ, nghe nói có huyết thống Mãn Thanh, là hậu duệ của vương tộc triều đại cuối cùng." Tuấn Miên cười trộm, "Cậu ta chỉ thích có Phác Xán Liệt thôi, làm tan nát biết bao trái tim con gái khác."

Khánh Thù đi đến bên cạnh Phác Xán Liệt, nhìn anh ta một chốc, rồi nói:

"Cậu đến rồi à?"

"Nói vớ vẩn! Nếu như cậu ấy không đến, cậu nhìn thấy là quỷ à? Lộc Hàm lạnh lùng nói, cũng từ chỗ ngồi của mình đứng dậy, bước nhanh đến bên cạnh Phác Xán Liệt, cản đường Khánh Thù nói:"Mất trí à,không nhìn thấy cậu ấy đang ngủ à? Đi đi, đừng làm phiền cậu ấy nữa!"

Khánh Thù không quan tâm đến Lộc Hàm, chỉ nhìn Phác Xán Liệt.

"Cậu vẫn khỏe chứ? Sao có vẻ mệt mỏi vậy?"

Lộc Hàm tức giận:"Cậu đừng nhiều lời nữa,về đi."

"Khánh Thù với Lộc Hàm, đại chiến hồi thứ ba trăm linh một." Tuấn Miên lắc đầu,"đây là phim chiến tranh kinh điển, chỉ cần Phác Xán Liệt xuất hiện là chiến tranh lại nổ ra."

"Cả hai người đều là người tình của anh ta à?"Nhìn qua có vẻ như là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.  

 "Hai người? Haha, cậu quá coi thường Phác Xán Liệt rồi, người tình của hắn ta phải dùng xe tải mới chở được hết. Chỉ là hai người này hơi khoa trương thôi."

Ánh nắng sau mưa chiếu vào phòng học.

Hai mỹ nam lạnh lùng, giữa hai người , Phác Xán Liệt gục mặt ngủ say trên bàn, tiếng ngáy nhè nhẹ.

Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ.

Phản chiếu trong suốt lên người Phác Xán Liệt.

Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy, trong giấc mơ của anh ta, nhất định có một thế giới yên tĩnh.

"Đừng làm ồn nữa!"  

Phác Xán Liệt tức giận hét lên, khuôn mặt ngái ngủ, trừng mắt nhìn Kánh Thù và Lộc Hàm.

"Xin lỗi....." Khánh Thù giọng nói be bé "Mình làm phiền cậu à?Đều là lỗi của mình...."

"Đã biết là không tốt, lại còn đến làm phiền người khác." Lộc Hàm cười nhạt.

"Biến đi."

Tiếng Phác Xán Liệt lạnh lùng.

Lộc Hàm ngơ ngác, không dám nhìn anh ta.

"Tôi nói biến đi!Có nghe thấy không!" Phác Xán Liệt ánh mắt đầy tức giận, hét lên với Lộc Hàm, "Biến-----! Tuần trước tôi nhớ là đã nói với cậu, tôi không có chút hứng thú gì với cậu cả!"

Tĩnh lặng-----  

 Tất cả các sinh viên trong lớp đều sững người ra.

Tiếng nói của anh ta rất to, Bạch Hiền đứng bên ngoài cũng nghe thấy rất rõ ràng. Sắc mặt Lộc Hàm thẫn thờ, trong giây lát cậu quay mặt, bỏ ra ngoài.

Khánh Thù cắn môi, cố gắng để khống chế vẻ mặt muốn cười. Cậu đưa tay cầm lấy cánh tay của Phác Xán Liệt, cúi mặt xuống và nói:

"Lâu lắm rồi không nhìn thấy cậu, xảy ra chuyện gì à?"

Phác Xán Liệt đẩy tay cậu ta ra,nói:

"Cậu cũng đi đi, tôi muốn ngủ."

Khánh Thù lúng túng đứng đó. Trong giây lát, cậu ho một tiếng, miễn cưỡng cười:"Được.Thế thì mình đi nhé, cậu nghỉ đi."

Phác Xán Liệt lại gục mặt xuống bàn, tiếp tục ngủ.

Cứ như vậy, Phác Xán Liệt ngồi trong lớp ngủ cả một buổi sáng.
*** ***  

Cho đến khi trưa, khi cảm giác đói bụng đến, anh ta mới tỉnh giấc, nguyền rủa:
Mẹ kiếp!

Hai cánh tay anh ta mệt mỏi rã rời vì ngủ quá lâu.

Bỗng một tiếng nói phát ra từ bên cạnh anh ta.

"Tư thế ngủ không đúng, cơ thể bị đau là rất bình thường,hơn nữa còn rất dễ bị cảm.

Phác Xán Liệt quay lại nhìn.

"Lại là cậu?Sao cậu có vẻ giống hồn ma thế nhỉ?"

"Tôi tên là Biện Bạch Hiền, anh có thể gọi tôi là Bạch Hiền." Bạch Hiền nở một nụ cười thật tươi," Tôi là sinh viên vừa mới chuyển đến hôm nay!"

Các sinh viên khác đã ra về hết, trong phòng học chỉ còn hai người Phác Xán Liệt và Bạch Hiền.

Phác Xán Liệt đứng dậy,đưa tay đẩy Bạch Hiền ra:

"Tránh ra!"

"Anh đói không?"

Bạch Hiền tỏ vẻ không quan tâm, nụ cười vẫn rất tươi.

Phác Xán Liệt tức giận:"Muốn gì đây?"

Bạch Hiền chớp mắt, bàn tay từ sau lưng đưa ra một hộp sữa và một cái bánh mỳ, nói:

"Chắc anh đói lắm rồi phải không,anh ăn đi!"

Phác Xán Liệt trừng mắt. Sáng nay bị cậu đẩy từ trên xe xuống, bây giờ vai vẫn còn rất đau, không tính sổ với cậu ta đã là rất cố gắng rồi, cậu ta lại muốn chơi trò gì nữa đây.

Bạch Hiền cắm ống hút vào hộp sữa, đưa vào tay anh, mỉm cười:

"Uống đi."  

 Đáng nhẽ sau khi tan học cậu đã phải vội vàng đi làm thủ tục nhập học. Nhưng cậu nghe thấy tiếng bụng anh kêu, có vẻ rất đói rồi đây, cho nên ngay lập tức cậu chạy đi mua về.
"Ục----"

Tiếng bụng của Phác Xán Liệt lại kêu.

Bạch Hiền giơ tay lên,cười: "Tôi thề,đồ ăn không có độc!"

Anh ta lại nhìn cậu, cầm ống hút vứt đi, rồi uống một hơi hết hộp sữa. Uống xong, cơn đói đã giảm đi phần nào, anh ngồi xuống ghế và nói:

"Cậu muốn gì?"

Một cậu con trai đưa anh ta đến bệnh viện, rồi đẩy anh xuống xe, rồi lại cho anh sữa và bánh mỳ, chắc chắn là muốn thu hút sự chú ý của anh để rồi trở thành người tình của anh. Kiểu người như thế này anh đã gặp nhiều rồi.

"Muốn gì?" Bạch Hiền ngạc nhiên.

Phác Xán Liệt cười đểu.

"Lịch hẹn hò của tôi đã sắp xếp đến tuần sau rồi, có kiên nhẫn thì đợi nhé. Nhưng....Khi hẹn hò mà cậu lại mặc như thế này thì thật mất mặt."

"À....."  

Bạch Hiền cười, cậu đưa tay xoa đầu, cầm lấy một tập vở trên bàn:"Cái này, anh định lúc nào viết đây?"

Phác Xán Liệt quay sang nhìn.

Là bài viết Tài nguyên nhân lực mà giáo sư Truyền vứt trả lại anh.

"Tại sao phải viết?"

"Không làm thì anh sẽ không đủ điểm thi! " Bạch Hiền lo lắng nói, "Lúc tan học tôi đã xem qua các bài tập của các sinh viên khác, thực ra cũng không khó lắm đâu, chỉ cần cố gắng một chút là được,cũng không cần phải viết quá dài."

Phác Xán Liệt cười lạnh lùng. Anh không qua được kỳ thi? Nếu như anh ta không tốt nghiệp được, thì thư viện mới của trường sẽ không có tiền đầu tư. Giáo sư Truyền thực ra cũng chỉ là một kẻ ngốc không biết sự đời mà thôi.  

"Có liên quan gì đến cậu?"

Anh lạnh lùng nhìn cậu.

Bạch Hiền ngơ ngác, nghĩ một lát, rồi tiếp tục nở nụ cười: "Tôi muốn trở thành Thiên Sứ bảo vệ cho anh!"

Haha-----

Phác Xán Liệt cười lớn,đưa tay lên trán cậu: "Nếu bị bệnh thì phải nhớ đi bác sỹ. Còn nữa, đừng xem quá nhiều phim tình cảm, sẽ trúng độc đấy!"

Nói xong,anh quay mặt bước đi.

Bạch Hiền cầm tập giấy ngồi trên ghế. Một lúc sau, cậu ôm đầu cười gượng, có lẽ hơi căng thẳng một chút.

Nhưng-----

Cậu đi tìm anh đã rất lâu rồi.  

~~~ End Chương 3 ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro