Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học viện Thánh Du xây trên một ngọn núi rất đẹp, hay là có thể nói rằng, Thánh Du bản thân là một ngọn núi quanh năm hoa lá đua nở. Trong trường trồng đầy các loại cây, đâu đâu cũng thấy cây.....

Cây cối miền Nam rất khác so với cây cối miền Bắc. Tại trường học trước đây của Bạch Hiền , một cái cây chỉ là một cái cây, một cây trúc chỉ là một cây trúc. Nhưng cây cối trong trường Thánh Du làm cho cô hết sức ngạc nhiên ,cây trúc giống như là hàng trăm cây trúc ghép lại, rất có khí thế,đa dạng hơn.....  

Đường về Phong Viên có một con đường núi cong cong, hai bên đường như là một khu rừng, trong đó có đầy các loại cây. Đang vào lúc cuối tháng năm, cây cối, hoa lá đua nhau khoe sắc. Đi qua con đường đó, Bạch Hiền cảm thấy mình như đang lạc vào một thế giới thần tiên.

Ký túc xá của Phong Viên cũng rất đẹp.

Đẩy cánh cửa sổ là có thể nhìn thấy cảnh đẹp Đông Hồ.

Nước hồ màu sắc giống như bầu trời tầm nhìn mênh mông. Bạch Hiền hít thở, cậu có thể cảm thấy được những cơn gió từ hồ thổi vào. Haha ,thì ra gió Đông Hồ còn mang một vị tanh nữa. Tuy nhiên,vẫn có thể giả tưởng nó vừa tười mới vừa đẹp đẽ. 

"Chỉ còn một tháng nữa là học kỳ này sẽ kết thúc, tại sao không để học kỳ sau mới chuyển đến học ở đây?"Tuấn Miên nằm trên giường, vừa ăn sô cô la mà Bạch Hiền mua cho cậu, vừa tò mò hỏi.

Bạch Hiền bật đèn bàn lên, từ trong ngăn bàn lấy ra một quyển nhật ký, nghĩ một lúc rồi trả lời:"Mình muốn tìm một người."  

"Tìm người? Tìm ai?" Tuấn Miên ngạc nhiên, "Học khoa nào?"

"Đã tìm thấy rồi."

Bạch Hiền mỉm cười. Thật là may mắn, vừa đến đã tìm thấy rồi  

"Bạn của cậu à? Con trai hay là con gái?" Tuấn Miên tiếp tục hỏi, a, một thanh sô cô la thật ít, ăn vào bụng là chẳng còn cảm giác nữa rồi. Lúc đầu Bạch Hiền định mua hai thanh sô cô la, nhưng nhìn vào ví của Bạch Hiền chỉ vỏn vẹn còn có 5 tệ, nên cậu chỉ lấy 1 thanh.

Bạch Hiền gãi đầu: "Cái đó...."Chẳng biết nói thế nào đây, nhưng cũng không muốn nói dối Tuấn Miên.

Lúc đó,cửa ký túc mở ra.

Lộc Hàm mặt hằm hằm bước vào, vứt sách vở lên giường, lạnh nhạt nhìn Bạch Hiền và Tuấn Miên rồi nói: "10 giờ rồi,tắt đèn đi ngủ." Nói rồi,cô đưa tay tắt đèn.  

Một âm thanh vang lên, trong giây lát căn phòng trở nên tối hẳn, chỉ còn chiếc đèn bàn của Bạch Hiền phảng phất ánh sáng yếu ớt.

Tuấn Miên tức giận ngồi dậy: "Này! Lộc Hàm, mười giờ vẫn là thời gian học tập làm việc bình thường mà. Cậu có quyền gì mà tắt đèn! "Tức chết đi được, Lộc Hàm luôn như vậy, cậu ta muốn ngủ, 8 giờ là phải tắt đèn, cậu ta không muốn ngủ, 2 giờ đêm cũng không được tắt đèn! Nếu Mẫn Thạc còn ở ký túc thì cậu ta còn không dám như vậy.

Lộc Hàm lên giường, quay mặt vào tường ngủ.

"Có người thất tình rồi," Tuấn Miên hát, rồi đi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, "Đệ nhất mỹ nhân của Học Viện Quản Lý hôm nay bị từ chối trước mặt mọi người, thật là một tin tức lớn!"
"Kim---Tuấn---Miên!"

Một quyển sách từ giường của Lộc Hàm được ném xuống.

Tuấn Miên nhanh chóng tắt đèn đi ra ngoài, quyển sách đập vào của rồi rơi xuống đất. Trong giây lát, không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng.

Chỉ có ánh sáng yếu ớt từ cây đèn bàn.

Bạch Hiền nhẹ nhàng ngồi trên ghế, hít một hơi, mở quyển nhật ký ra. Giấy trong quyển sổ có màu xanh nhạt, in rất nhiều hình của thiên sứ.

Cậu cầm bút lên, cố gắng nở một nụ cười dễ thương như thiên sứ---

Kim Chung Nhân--

Hôm nay thật vui, bởi vì cuối cùng em đã tìm thấy anh rồi!

Xin lỗi, lúc đầu em không biết đó là anh, cho nên đã đẩy anh xuống đất. Có đau không? Có bị thương không?Hihi,đương nhiên em biết rằng anh sẽ không giận em, nhưng em vẫn lo lắng. Đều do em quá tùy tiện.....anh từng nói đó là khuyết điểm của em, từ bây giờ em sẽ thay đổi được không anh?

Anh đang cười phải không?

Anh cười thật đẹp.....

Những thiên sứ khác nhất định rất quý anh nhỉ.

Em biết, chẳng có ai không quý anh cả, các thiên sứ cũng nhất định thích anh thôi.....

Trường mới rất đẹp, các thầy cô giáo rất thân thiện, các sinh viên cũng rất tốt bụng. Ký túc của em có tất cả 4 người, tên là Kim Tuấn Miên, Kim Mẫn Thạch, Lộc Hàm. Tên nghe rất hay phải không? Nói với anh, tên của các bạn ấy không chỉ hay, mà các bạn ấy cũng rất tốt nữa, vừa quan tâm đến em, vừa nhiệt tình. Cho nên, anh không phải lo cho em đâu.  

Thôi nhé, em phải đi ngủ đây.

Tối nay nhất định phải ngủ thật say, bởi vì ngày mai em lại có thể nhìn thấy anh rồi.

À,còn nữa----

Hôn anh!

Hi hi,thích không? Anh không được thích một thiến sứ khác nhé, anh chỉ có thể mãi mãi yêu một mình em thôi!

Yêu anh---Bạch Hiền"

*** ***  

Buổi chiều,ánh nắng tươi đẹp.

Bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh, mặt chiếu ánh sáng rực rỡ qua các làn mây. Bên cạnh Học Viện Quản Lý có một cái sân vận động, đường chạy màu đỏ, bên trong là một sân bóng đá. Mặc dù so với sân vận động của các trường khác có nhỏ hơn một chút, nhưng sân bóng chuyền, bóng rổ...đều có, học tiết thể dục có lẽ là đủ rồi.

Tiết thể dục là sinh viên nữ và sinh viên nam cùng học nhưng không cùng chung một lớp, sinh viên nữ ở bên này tập bóng chuyền, sinh viên nam ở bên kia đánh bóng rổ.

Dưới bóng cây,2 sinh viên nữ một tổ đang tập đỡ bóng.

"Tay vươn ra!"

"Chân khom lại một chút, ừ, như vậy...."

.......

"Dùng phần trên tay đỡ bóng", cô giáo thể dục đến trước mặt Bạch Hiền, chỉnh tay của cậu cho đúng tư thế, "đúng, giống như vậy...đừng dùng ngón tay phát bóng, tư thế không đúng phát bóng sẽ không có lực."

"Cảm ơn cô!"

Bạch Hiền lễ phép nói, cố gắng tìm cảm giác mà cô giáo chỉ. Cô giáo cười, rồi đi sang bên cạnh chỉ cho sinh viên khác.

Cô giáo vừa đi, Tuấn Miên đã ngồi ngay xuống đất thở hổn hển: "Mệt quá! Hộc....Trời ơi, phải tâng được 20 lần mới đủ điểm, chi bằng giết tôi đi cho rồi!" Môn thể dục với cậu là ác mộng, không biết vì sao, nhưng cậu chưa có một phần nào của môn thể dục đạt yêu cầu.

Bạch Hiền lau mồ hôi, an ủi: "Ừ,tâng bóng không dễ chút nào."

"Thế phải làm thế nào đây?"

Tuấn Miên mệt mỏi.

Bạch Hiền đột nhiên quay sang bên trái, nói: "Cậu nhìn kìa! Wow, Mẫn Thạc đỡ bóng tốt thật!"

Mẫn Thạc đang đánh bóng cùng cô giáo.

Nhanh nhẹn, linh hoạt, động tác dứt khoát và linh hoạt, Mẫn Thạc làm cho mọi người hết sức ngưỡng mộ.

"Năm mươi sáu!"

"Năm mươi bảy!"

"Năm mươi tám!"

........

Hòa theo số lần tâng bóng tăng lên, các sinh viên càng ngày càng hưng phấn, cổ vũ cho Mẫn Thạc. Bạch Hiền và Tuấn Miên cũng nhiệt tình cổ vũ cho bạn cùng phòng.

Bạch Hiền đã hiểu một chút về Mẫn Thạc.

Mẫn Thạc là một sinh viên ưu tú của trường Thánh Du, được các sinh viên kính trọng. Cậu thân thế đáng thương, lúc 3 tuổi ba mẹ cô chết bởi lũ lụt, tất cả tài sản trong nhà cũng bị lũ cuốn trôi. Cậu được cô ruột nuôi lớn, cuộc sống rất khó khăn, học phí và sinh hoạt phí rất nhiều lúc dựa vào hàng xóm và người hảo tâm trợ giúp. Nhưng cậu học vô cùng xuất sắc, gần như tất cả những kỳ thi đều xếp thứ nhất, thứ hai, hơn nữa cậu đối xử với mọi người cũng rất tốt, từng được chọn là sinh viên ưu tú quốc gia.

Mẫn Thạc sau khi thi vào Thánh Du, trường học hết sức quan tâm đến cậu, không chỉ miễn học phí cho cậu, mà còn sắp xếp cho cô ruột của cậu quản lý một ký túc xá.

Để báo đáp học viện Thánh Du, chỉ cần là một hoạt động có thể tham gia, bất kể là cuộc thi diễn giảng, biện luận, bóng chuyền, bóng rổ, tri thứ c....Mẫn Thạc đều tham gia, mang giải thưởng về cho Thánh Du.

Mận Thạc là niềm tự hào của trường.  

 Từ đó Bạch Hiền biết, Mẫn Thạc đã phải trả rất nhiều. Mỗi ngày chưa đến mười hai giờ, cậu sẽ không từ phòng tự học quay về ký túc; mỗi ngày năm giờ sáng, cậu đã dậy để tập thể dục, chuẩn bị cho cuộc thi tiếp theo.

Mặc dù cơ hội tiếp xúc với Mẫn Thạc trong phòng không nhiều, nhưng Bạch Hiền cũng rất tôn trọng Thành Quyên.

........

"Chín mươi sáu!"

"Chín mươi bảy!"

"Chín mười tám!"

Các sinh viên vừa cổ vũ vừa đếm, tư thế đánh bóng của Mẫn Thạc thật đẹp mắt.

Các sinh viên học lớp bên cạnh cũng tò mò quay đầu sang xem.

"Chín mươi chín!"

Ngay lúc đó-----

Một quả bóng rổ không biết từ đâu đến,rơi trúng vào đầu Mẫn Thạc.

"Binh...."

Các nữ sinh bất ngờ.

Mẫn Thạc nhịn đau ngồi dậy, tay ôm đầu.

Các nữ sinh chạy đến vây quanh cậu, lo lắng hỏi:

"Có bị thương không?"

"Nhanh đến phòng y tế đi!"

"Thằng thần kinh nào ném bóng rổ đấy, không có mắt à!"

.........

Bạch Hiền vội vàng lấy khăn lau vết bẩn cho Mẫn Thạc. Cậu hít thở, Mẫn Thạc bị quả bóng đập rất mạnh, trán sưng một mảng lớn, máu đang chầm chậm chảy ra.

Bạch Hiền đỡ cậu dậy: "Để mình đưa cậu đến phòng y tế lấy thuốc."

Cô giáo thể dục cũng nhìn vết thương của Mẫn Thạc: "Các em nhanh đi đi, đừng để vết thương nhiễm trùng. " Nếu như bị thương ở mặt thì phiền phức lắm đấy."

"Không cần đâu."

Mẫn Thạc nhẹ nhàng kéo tay Bạch Hiền ra.

"Mình tự đi được."

"À" Bạch Hiền nhìn cậu, mỉm cười:"Thế thì cậu cẩn thận nhé." Mẫn Thạc hình như không thích quá thân mật với bạn cùng lớp, dường như có một cảm giác xa cách.

"À-----"

Bầu trời đột nhiên lại xuất hiện một bóng hình, các sinh viên bên cạnh lại kêu lên!

"Cẩn---thận---!"

Lại một quả bóng nữa bay đến!

Bạch Hiền giật mình nhắm mắt lại.

Các sinh viên quá bất ngờ, sững người ra.

Nguy hiểm quá!

Mẫn Thạc vịn vào vai Bạch Hiền, ngồi dậy, nhìn sang sân bóng rổ.

"Này, mấy người kia! Các cậu đang làm gì đây?!"

Cô giáo thể dục cũng tức giận, hét lên với các sinh viên bên sân bóng rổ bên cạnh.

*** ***

Sân bóng rổ đột nhiên tĩnh lặng.

Mười mấy quả bóng đều rơi xuống đất.

Một sinh viên nam đang rất tức giận, các sinh viên khác đang cố gắng cản lại:

"Phác Xán Liệt! Người khác sợ mày, nhưng tao không sợ! Dựa vào nhà có tiền có quyền thì muốn làm gì thì làm à? Tao đứng ở đây, mày có bản lĩnh thì đến giết tao đi!"

Các sinh viên ngạc nhiên

Sinh viên nam này là Vệ Thụ, một sinh viên tính cách và thành tích học tập đều rất tốt, không biết vì sao mà anh ta lại phẫn nỗ đến mức phải đánh nhau như vậy.

Bên kia, Phác Xán Liệt đứng đó.

Anh ta ánh mắt lạnh lùng.

Một quả bóng rổ trên ngón tay anh ta,quay càng lúc càng nhanh!

"Rất tốt,có khí phách."

Vừa nói,anh ta cầm lấy quả bóng ném vào rất mạnh vào Vệ Thụ.

Vệ Thụ đứng yên,không tránh.  

Các sinh viên bên cạnh nhanh chóng đẩy anh sang một bên, quả bóng đập mạnh vào lưới sắt. Các sinh viên lập tức hiểu rằng quả bóng do Phác Xán Liệt ném.

Lại là anh ta.....

Từ khi Phác Xán Liêt ra nhập Thánh Du, đã từng đánh nhau mười mấy lần, đáng nhẽ là đã bị đuổi học hoặc ít nhất cũng kỷ luật nặng. Nhưng anh ta vẫn chẳng sao cả, vẫn cứ coi như không có việc gì xảy ra.

Nhà có tiền thì như vậy à?......

Hơn nữa họ Phác không phải là gia đình có quyền có thế bình thường, nghe nói các quan chức cấp tỉnh cũng không dám đắc tội với mẹ anh ta. Bởi vì nếu như nhà họ Phác ra đi, cả tỉnh sẽ bị tổn thất một nguồn tài chính rất lớn.

Các sinh viên nam cố gắng giữ chặt Vệ Thụ đang phẫn nộ lại.

Không phải họ muốn giúp Phác Xán Liệt, mà họ biết rằng nếu như Vệ Thụ không cẩn thận làm bị thương anh ta,chờ đợi anh sẽ là một kết quả rất đáng sợ.

Các sinh viên cũng im lặng.

Bầu không khí trên sân bóng trở nên nặng nề.  

Chỉ có tiếng mắng chửi của Vệ Thụ: "Ngoài việc đánh người ra, mày còn biết làm cái gì khác?Phác Xán Liệt! Mày nhớ rằng! Mày chỉ là đồ vô dụng! Kể cả mày đánh chết tao! Mày vẫn chỉ là đồ vô dụng! Mày học ngu, không biết đánh bóng rổ, chạy đường dài cũng không chạy được! Mày là kẻ vô dụng nhất trên thế giới!"

Phác Xán Liệt nắm chặt tay lại.

Anh ta yên lặng đứng đó.

Trong ánh nắng mặt trời.

Bên cạnh anh ta không có một sinh viên nào khác.

"Phác Xán Liệt, xin lỗi Vệ Thụ!"

Mẫn Thạc đi lên phía trước, nhìn thẳng vào anh ta và nói: "Anh dựa vào cái gì mà đánh người?!"  

------End chương 4------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro