Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau sự việc ở sân bóng rổ, các sinh viên cùng lớp đều coi Bạch Hiền như người vô hình. Không có ai nói chuyện với cậu, không có ai quan tâm đến cậu, cậu mỉm cười chào mọi người chỉ coi như là năm nay gián, muỗi đến sớm hơn một chút. Thật ra mà nói, thường xuyên ở bên cạnh người điên người khác sẽ nghĩ rằng bạn cũng là kẻ điên. Hành vi của Bạch Hiền là cho mọi người coi cậu như là một kẻ điên.

Lấy bóng đánh người rõ ràng là Phác Xán Liệt không đúng, đánh Vệ Thụ dã man như vậy, thậm chí còn đánh người được các bạn trong lớp tôn trọng nhất Mẫn Thạc! Còn Bạch Hiền lại giúp Phác Xán Liệt, thay anh ta xin lỗi, thay anh ta chạy 10.000m, cậu ta nghĩ rằng như vậy có thể thu hút sự chú ý của mọi người, có thể làm cho bản thân trở thành "Thiên Sứ tốt bụng" chăng? Đáng ghét, rõ ràng cậu ta đang muốn đối địch với các bạn cùng lớp!

Thánh Du lại không phải là truyện cổ tích thiếu nữ.

Các nữ sinh cũng phải tất cả đều say mê anh chàng đẹp trai đến mức điên rồ như vậy.

Phác Xán Liệt mặc dù rất đẹp trai, nhưng hành vi của anh ta quá điên rồ ngạo mạn, chẳng coi ai ra gì, về lý mà nói nên chịu sự trừng phạt. Nhưng tất cả đều đã bị Bạch Hiền phá hoại! Cậu ta có lẽ là loại người nhìn bên ngoài thì thuần khiết nhưng bên trong thì đầy dã tâm, bị gia thế của Phác Xán Liệt thu hút, mới dùng tất cả mọi thủ đoạn để thu hút sự chú ý của anh ta.  

Cho nên, các sinh viên trong lớp quyết định lạnh nhạt với Bạch Hiền.

Trong lớp học, Tuấn Miên vừa uống sữa vừa nhìn trộm Bạch Hiền đang ngồi ở một góc đọc sách. Hình như cậu đang bị ốm, sắc mặt xanh xao, không ngừng ho, làn môi thâm lại, trông rất đáng thương.

Hôm đó trong ký túc xá, Bạch Hiền yếu ớt đẩy cửa bước vào, dáng vẻ mệt mỏi sau khi chạy 10.000m của Bạch Hiền làm cho cậu quên luôn lời thề "không bao giờ quan tâm đến Bạch Hiền nữa".

Tuấn Miên dìu Bạch Hiền vào giường, không nhịn được mắng cậu: "Rất mệt mỏi phải không? Cậu bị điên à, tại sao lại phải chạy thay hắn? Cậu có biết rằng các bạn cùng lớp nói cậu thế nào không?"

"Xin lỗi......."

Bạch Hiền miễn cưỡng cười, nụ cười yếu ớt làm cho cậu mềm lòng.

"Sau này đừng có quan tâm đến Phác Xán Liệt nữa, có nghe thấy không?" Tuấn Miên thở dài.

Bạch Hiền thẫn thờ nhìn cậu. Sau một lúc, cậu nói:

"Xin lỗi, mình không thể không quan tâm đến anh ấy."

Tuấn Miên trợn tròn mắt: "Tại sao----?"  

Bạch Hiền không nói gì cả, cậu nằm trên giường sắc mặt xanh xao, ánh mắt phảng phất một nỗi buồn.

"Nói đi,tại sao?" Tuấn Miên nói to, "Không lẽ cậu yêu hắn rồi à! Thật đáng buồn cười! Cậu mất trí à! Lẽ nào cậu muốn như Lộc Hàm, Khánh Thù, vì Phác Xán Liệt mà tranh đấu nhau trở thành trò cười cho mọi người à? Tên Phác Xán Liệt này được chiều quá nên hư rồi, hắn chẳng yêu được ai thật lòng đâu!" Hơn nữa, Phác Xán Liệt có cái gì tốt? May mà tiết thể dục Lộc Hàm không đến, nếu không hôm nay trong phòng sẽ không yên tĩnh thế này đâu.

"Cảm ơn cậu, Tuấn Miên, "Bạch Hiền cố gắng mỉm cười với cậu, "Mình hiểu, cậu muốn tốt cho mình."

"Đừng nói vớ vẩn nữa!" Tuấn Miên càng nói càng tức giận, "Mình hỏi cậu một câu, sau này gặp sự việc tương tự như vậy, cậu có còn làm bất cứ điều gì cho hắn không?"

Bạch Hiền cười đau khổ.

Tuấn Miên cảm thấy cậu chỉ là cười đau khổ, mà căn bản không hề do dự.

"Ừ,mình sẽ vẫn làm như vậy." Bạch Hiền nói, ánh mắt cậu từ đau khổ chuyển sang một kiểu tình cảm sâu sắc, "xin lỗi, Tuấn Miên."

Xin lỗi làm cái quái gì nữa đây.

Tuấn Miên tức giận bước đi, nằm trên giường của mình, lấy gối úp lên mặt. À-----! Cậu nguyền rủa, đáng ghét! Mình sẽ không bao giờ quan tâm đến Bạch Hiền nữa!

Tuấn Miên lại đau khổ quay sang nhìn Bạch Hiền, sữa uống như không còn mùi vị nữa. Không biết cậu ấy định làm trò gì nữa, hôm đó chạy hết 10.000m cơ thể đã hết sức mệt mỏi rồi, lại 2 hôm liền thức đêm đến 2 giờ sáng, chẳng hiểu làm gì nữa.

Như thế sẽ rất có hại cho sức khỏe.

Tuấn Miên chán chường đặt hộp sữa lên bàn, quay sang nói với Mẫn Thạc:

"Tiểu Mễ hình như bị ốm."

Mẫn Thạc không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: "Cậu ấy không còn là trẻ con nữa, sẽ tự biết lo cho bản thân."

"Ừ."

Tuấn Miên thở dài, tiếp tục uống nốt hộp sữa. Nếu như...nếu như sau này Bạch Hiền không mù quáng yêu Phác Xán Liệt nữa, cậu sẽ tha thứ cho Bạch Hiền, rốt cuộc chính mình nói là muốn làm bạn của cậu ấy....Ừ, cứ như vậy!

Tuấn Miên lướt nhìn khắp phòng, rồi nhìn ra bên ngoài.

Phác Xán Liệt được vài cô gái lớp khác vây xung quanh, các cô gái cười tươi như hoa,hoặc là thuần khiết,hoặc kiều diễm, hoặc dịu dàng, mỗi người đều là các mỹ nhân xuất chúng.Doãn Đường Diêu khoác vai một trong số đó,anh ta cười lớn,giọng cười rất ngạo nghễ,tiếp theo đó anh ta cúi đầu xuống hôn cô gái.Cô gái hết sức tự hào,các cô gái khác ánh mắt tỏ rõ vẻ đố kỵ.

Anh ta sẽ không thể thích một người như Bạch Hiền.

Tuấn Miên gật đầu.

Bạch Hiền rất nhanh sẽ tỉnh ngộ thôi.
Nhưng mà-----

Tuấn Miên đoán sai mất rồi.

*** ***

Tiếng chuông vào học vang lên.

Lại là tiết Quản Lý Tài Nguyên Nhân Lực.

Giáo sư Truyền bước lên bục giảng, đặt tài liệu giảng dạy sang một bên, không nói gì, ánh mắt lướt khắp lớp như đang dò xét một điều gì đó. Các sinh viên cảm thấy có gì đó kỳ là, đều ngẩng đầu nhìn ông.

"Phác Xán Liệt."

Giáo sư Truyền cuối cùng cũng nhìn thấy Phác Xán Liệt đang đặt hai chân lên bàn ngồi ở cuối lớp.

Nhanh chóng, anh ta thu hai chân xuống, dứng dậy:

"Vâng, thưa thầy."

Giáo sư Truyền lấy ra một văn bản:

"Bài viết rất tốt."

Phác Xán Liệt ngẩn người ra: "Bài viết? Mẹ kiếp, bài viết nào?"

"Lần trước bài viết của anh là Download trên mạng xuống, tôi phê bình anh, muốn anh nộp lại một bài khác. Bài viết mới này của anh tôi xem qua rồi, viết rất tốt, nhìn ra rằng người viết đã rất cân nhắc và đọc rất nhiều tài liệu liên quan. "Giáo sư Truyền không nói ra rằng, lúc đầu ông nghi ngờ bài viết này là Download, cho nên tốn mất nửa buổi tối dùng các công cụ để tìm kiếm nguồn gốc của bài viết, nhưng kết quả là bài viết thật sự là nguyên tác.

Các sinh viên xôn xao.

Học cùng lớp với Phác Xán Liệt 3 năm, đã quen nghe thầy giáo mắng anh ta cậy nhà giàu không biết phấn đấu, đây là lần đầu tiên nghe thấy điều bất ngờ như vậy.

Không lẽ hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây?

"Chỉ có một vấn đề---" Giáo sư Truyền nghi ngờ, "có phải anh viết không?"

Phác Xán Liệt cười.

Nụ cười vẫn lạnh nhạt như bình thường.

"Thầy nghĩ thế nào?"

Một câu nói làm cho giáo sư Truyền ngỡ ngàng.

Ông lưỡng lự đẩy cặp kính của mình:v"Đương nhiên, cũng có thể là do anh viết, nếu như thật sự là anh tự mình viết, tôi sẽ rút lại nghi vấn vừa rồi. "Với sự hiểu biết của mình về Phác Xán Liệt, giáo sư không nghĩ rằng anh ta nghiêm túc như vậy để viết bài này, bài viết này cũng gần như đạt đến trình độ để phát biểu trên các tạp chí kinh tế rồi.

Phác Xán Liệt không có hứng thú, quay mặt ra cửa nhìn trời nhìn đất, lạnh lùng nói:

"Không sai,cái đó không phải do em viết...."

"Bài viết là của Phác Xán Liệt!"

Một nam sinh đứng bật dậy, tiếng nói rất vội vã. Vừa nói, cậu vừa ho liên hồi, mặt đỏ lừ, cơ thể đang run lên.

Lại---là---Bạch---Hiền---!!

Các sinh viên trong lớp xôn xao. Tuấn Miên chán chường gục mặt xuống bàn, đột nhiên hiểu rằng, thì ra ngày nào Bạch Hiền thức đêm là để giúp Phác Xán Liệt làm bài tập!! Mẫn Thạc ngồi im quay bút, không nói gì.

Lộc Hàm lạnh nhạt nói lớn: "Không biết xấu hổ!"

Khoảng cách của Bạch Hiền và Phác Xán Liệt rất gần.

Giữa họ chỉ là một chỗ ngồi trống.

Phác Xán Liệt quay mặt sang

Anh nhìn cậu.

Phải kiên trì!

Bạch Hiền cố gắng nắm tay lại, khắc chế một cơ thể đang run lên cảm lạnh. Cậu nhìn thẳng vào giáo sư Truyền:

"Ý tưởng của bài viết là do Phác Xán Liệt đề ra, chỉ là em giúp bạn ấy sắp xếp lại thôi."

Nói dối có là gì.

So với việc để cho anh đủ điểm, kể cả phải nói dối mười lần cũng chẳng có vấn đề gì.

Bạch Hiền tự nói với bản thân như vậy.

Nhưng mà---

Ánh mắt lạnh nhạt của các bạn cùng lớp đổ dồn về phía Bạch Hiền.

"Em nói, bài viết này do em viết phải không?"

Giáo sư Truyền đi đến trước mặt Bạch Hiền, khuôn mặt cậu đỏ lên, dấu vết nói dối rất rõ ràng. Cho nên, ông rất khó tin rằng bài viết là của Phác Xán Liệt.

"Không phải!"

Bạch Hiền đứng thẳng người lên, dùng tất cả sức mạnh để khống chế những đợt ho: "Bài viết là của Phác Xán Liệt! Chỉ là người đánh máy là em."

Giáo sư Truyền cười: " Phác Xán Liệt đã tự thừa nhận rồi...."

"Cậu ta thừa nhận là bài viết không phải cậu ấy "viết" . Vâng, cậu ấy không cầm bút, cho nên không phải là cậu ấy "viết". Tuy nhiên, một bài viết quan trọng nhất là tư tưởng không phải à?Em chỉ là người đánh máy thôi.

Cậu mệt mỏi......

Cậu lại bắt đầu ho mãnh liệt.

Giáo sư Truyền cười, đây là sự việc thú vị nhất mà ông chứng kiến từ khi bắt đầu bước lên bục giảng: "Phác Xán Liệt, anh tự nói đi, ý tưởng trong bài viết có phải của anh không?"

Ánh mắt của Phác Xán Liệt vẫn đặt lên người Bạch Hiền. Ánh nắng sớm chiếu vào phòng học, anh và cậu đều bị ánh nắng chiếu rọi cùng nhau.

"Không phải."

Anh trả lời rất dứt khoát.

Cả lớp cười lớn!

Các sinh viên cười đến mức nước mắt sắp chảy ra.

Bạch Hiền đáng thương, cố gắng làm bao nhiêu việc cho Phác Xán Liệt, nhưng mà người ta không tiếp nhận. Kiểu người máu lạnh như Phác Xán Liệt, người nào gặp phải hắn chỉ là tự tìm đường chết.

Tuấn Miên không nhẫn tâm nhìn Bạch Hiền lúc đó.

Các ngón tay buông lỏng....

Tất cả sức mạnh của Bạch Hiền đã dùng hết lúc đó, cậu dựa tay lên bàn, đột nhiên như muốn khóc. Đồ ngốc, sẽ không đủ điểm à! Nếu như tiếp tục không đủ điểm nữa, có thể sẽ không nhận được bằng tốt nghiệp.....

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn Phác Xán Liệt.

Có còn cơ hội thay đổi lại không? Chỉ sợ rằng chỉ có một cơ hội đó, không biết chừng bài viết.....

Phác Xán Liệt nhìn thấy một đôi mắt như vậy.......

Đôi mắt sáng, đượm buồn, yếu đuối nhưng cũng đầy mạnh mẽ!

Anh lạnh lùng, đưa tay đặt lên vai cậu, dùng lực kéo mạnh cậu vào trong lòng mình.

Anh cúi đầu xuống.

Hôn vào môi cậu!

Giáo sư Truyền đứng trước mặt anh và cậu!

Các sinh viên trong lớp đang nhìn họ!

Phác Xán Liệt hôn Bạch Hiền.

Các sinh viên lớp B Kinh Tế Ngoại Thương gần như ngừng thở.

Không khí cực kỳ yên tĩnh.

Phác Xán Liệt hôn Bạch Hiền, dùng tay giữ chặt đầu cậu, anh hôn rất sâu, các sinh viên thậm chí còn nghe thấy tiếng động. Bạch Hiền kinh ngạc mở to đôi mắt, trong giây lát cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đôi môi của anh nóng bỏng.

Trong lòng anh, Bạch Hiền có thể nghe thấy nhịp tim "bịch,bịch" của anh, a, tiếng đập quen thuộc mà lâu lắm rồi cậu đã không được nghe.

Cậu nhắm mắt lại, đôi tay ôm vào lưng anh. Cứ để cậu trong lòng anh như vậy, coi như không có chuyện gì, coi như tất cả đều đẹp đẽ như trước đây.  

------End chương 6------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro