Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt bỏ cậu ra.

"Ngày mai,hẹn hò nhé."

Đây chỉ là một mệnh lệnh, mà không phải là thỉnh cầu. Tiếng nói của anh lạnh lùng, như là người vừa nhiệt tình hôn cậu không phải là anh.

*** ***

Đường đi đến Lầu 5 Phong Viên dường như dài như đến cùng trời cuối đất, lá cây trên đường núi xào xạc rơi, gió cũng như lạnh hơn mọi hôm rất nhiều. Bạch Hiền chầm chậm bước đi, cơ thể vừa nóng vừa lạnh, trong đầu như đang bị một chiếc búa dùng lực mạnh đánh vào.

Cuối cùng cậu cũng về đến ký túc xá.

Bạch Hiền dựa vào cửa, thở dốc, ho, sức lực cuối cùng cũng biến mất. Trước mắt cậu toàn một màu đen, đôi chân mệt mỏi lê bước, Nhân, anh ở đâu? Không phải nói là sẽ biến thành một thiên sứ tiếp tục yêu em à? Nhưng mà, anh ở đâu....

Đột nhiên-----

Một đôi tay ấm áp đặt lên người cậu, bàn tay dịu dàng đặt lên trán cậu.

"Bạn sốt rồi."

Nghe thấy câu nói đó, nước mắt Bạch Hiền rơi xuống, cậu thì thầm nói:

"Nhân---!"

Cậu biết rằng, Nhân sẽ không nhẫn tâm nhìn thấy cậu khóc. Mỗi lần cậu cảm thấy mệt mỏi, anh luôn luôn vô cùng lo lắng, dỗ cậu uống thuốc, dỗ dành cậu đi bệnh viện, ngồi bên cạnh giường cậu cho đến khi cậu ngủ. Sao anh có thể bỏ cậu lại một mình như vậy? Nước mắt trào dâng, cậu nắm chặt đôi tay đó! Lần này, có chết cậu cũng sẽ không để anh ra đi!

"Sốt bao nhiêu lâu rồi? Đã uống thuốc chưa? Trong ký túc có thuốc hạ sốt không?"

Tiếng nói thân thiết và dịu dàng..  

  Không.....

Không phải.....

Không phải anh ấy.....

Đôi mắt Bạch HIền sưng đỏ, cậu cố gắng gượng cười: "Cháu không sao, cảm ơn cô Thành."

Quản lý ký túc xá là cô của Mẫn Thạc, khoảng 50 tuổi, rất gầy, tóc đã bạc. Bà mặc đều là quần áo cũ, tuy nhiên rất sạch sẽ. Tính cách của bà rất ôn hòa, đối xử rất tốt với các sinh viên, bất kể các sinh viên về muộn như thế nào bà đều không tức giận. Mọi người đều rất quý bà, nhìn thấy bà đều chào và thân thiết gọi bà là "cô Thành".

Cô Thành đỡ Bạch HIền lên lầu, đẩy cửa, nhẹ nhàng đỡ cậu nằm xuống giường, giúp cậu đắp chăn. Ngồi bên cạnh giường cậu, đặt tay lên trán cậu để kiểm tra nhiệt độ.

"Hình như sốt rất cao. Mẫn Thạc, cháu xuống dưới nhà đem cặp nhiệt độ lên đây." Cô Thành không quay đầu lại, nói với Mẫn Thạc đang ăn mỳ.

Mẫn Thạc gật đầu, đặt đũa xuống rồi đi ra ngoài.

Trong lòng Bạch HIền như có lửa đốt, ngoại trừ lúc trước khi đến Thánh Du vài ngày, thái độ lạnh lùng của các bạn cùng lớp làm cậu buồn. Mặc dù cố gắng nói với bản thân là không được quan tâm, các bạn không thích hành vi của cậu là rất bình thường, nếu như cậu gặp phải một người đối xử với một chàng trai như vậy, cậu cũng sẽ nghĩ rằng người đó có dã tâm...

Cho nên, không thể trách các bạn cùng lớp, là do hành vi của cậu quá kỳ quái.

Tuy nhiên thật sự rất cô đơn, không có người để nói chuyện, giống như đang sống trong một cái hộp sắt băng giá.

"cô Thành...."

Nước mắt chảy ra trên gò má Bạch Hiền.

"Muốn ăn gì không? Hôm nay cháu không phải ra khỏi giường, muốn ăn gì cô bảo Mẫn Thạc đến nhà ăn mua." Cô Thành mỉm cười với cậu.

"Cháu không muốn ăn."

Bạch Hiền hít hít mũi, chẳng hiểu vì sao, cô Thành càng tốt với cậu, cậu lại càng muốn khóc.

"Để cô nấu bát cháo cho cháu nhé." Cô Thành đặt khăn mặt ướt lên trán của cậu.

"Cháu không thể ăn được...."

"Bát cháo cô sẽ cho thêm một ít đường, ngọt ngọt, thơm thơm, được không?" Cô Thành dỗ dành cậu, ánh mắt dịu dàng.

Một câu nói thật quen thuộc....

Tim của Bạch Hiền như co thắt lại!

...........

.....

"Em không muốn ăn đâu!"Cậu lấy chăn che mặt, hét lên, "người ta đang ốm, anh còn bắt người ta ăn nữa! Thật đáng ghét!"

Anh thở dài:"Ngoan nào, không ăn thì làm sao khỏi bệnh được."

"Không ăn!"

Cậu cố gắng hét lên, trốn trong chăn cười trộm. Thích nhất khi bị bệnh, không cần bệnh nặng, chỉ là cảm nhẹ thôi. Mũi sụt sịt, chảy nước mũi, sốt một chút, nhìn có vẻ rất nặng, thực ra lại không phải rất mệt mỏi.

"Ăn chút cháo nhé?"

"Không được!"

"Một bát mỳ trứng nhé?"

"Không được!"

...........

Haha,không thể bỏ qua cơ hội tốt để "hành hạ" hắn.

Anh lại thở dài, không có cách nào để nhìn thấy cậu trong chăn cái này không được, cái kia cũng không xong, trong mắt anh đầy lo lắng.

"Bạch Hiền, em cứ như vậy, anh sẽ giận đấy!"

"Giận đi, giận đi!"

Cậu lè lưỡi, ma mới tin rằng anh sẽ tức giận, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thực sự tức giận với cậu lần nào. Cậu biết rằng, anh rất yêu, rất yêu cậu, cho nên anh mới lo lắng như vậy.

Nhưng mà, lần này cậu nhầm rồi!
Anh thật sự tức giận, kéo mạnh chăn của cậu ra, nhìn cậu, sau đó hôn cậu.

"Anh....làm....cái.....gì.....vậy.....?"

Cậu dùng sức đánh mạnh vào lưng anh, 2 chân đá lung tung. Sẽ lây cảm sang anh, đừng mà!
"Anh cũng muốn bị bệnh!"Anh hành động như một đứa trẻ, vừa hôn cậu vừa nói,"đợi anh cũng bị bệnh, thì cũng cho em nếm thử mùi vị của sự lo lắng...."

Kẻ xấu!

Cậu cười: "Được rồi được rồi, xấu xa, làm cho người ta chưa chơi đã!"

Anh ôm cậu vào lòng.

Cậu thở sâu, có thể ngửi thấy hương thơm từ người anh.

"Bạch Hiền...."

"Hả?"

"Sau này đừng bị bệnh nữa, biết không?"Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu, "Anh sẽ rất,rất lo lắng."

.....

........

Bát cháo nóng hổi.

Mẫn Thạc ngồi bên cạnh giường dùng thìa xúc cho Bạch Hiền.

Bạch Hiền dựa vào gối, do dự: "Không cần đâu, cảm ơn bạn, mình có thể tự ăn được. "Như thế không tiện, cậu cũng không phải bị bệnh gì đó quá nghiêm trọng. 

Mẫn Thạc gạt tay Bạch Hiền ra, ánh mắt lạnh nhạt: "Mình đã hứa với cô mình là sẽ xúc cho cậu ăn hết." Vừa rồi cô của Mẫn Thạc dưới nhà đã bảo cậu nhất định phải chú ý chăm sóc Bạch Hiền, người bị bệnh đều sẽ rất yếu ớt và cô độc, đặc biệt cần sự quan tâm chăm sóc. Cô của Mẫn Thạc hiểu tại sao lại biết được Bạch Hiền gần đây đã làm những việc hết sức hoang đường, cũng biết được Bạch Hiền bị các bạn cùng lớp cô lập.

Bạch Hiền là một người tốt, nhất định cháu phải chăm sóc tốt cho cậu ấy.

Nhất định?

Mẫn Thạc kinh ngạc nhìn cô của mình, cô Thành tốt bụng thì từ nhỏ cậu đã biết, nhưng mà nghiêm túc như vậy yêu cầu cậu chăm sóc một người thì là lần đầu tiên. Cô Thành cẩn thận múc cháo vào hộp, cười nói, vừa nhìn thấy Bạch Hiền là đã cảm thấy đặc biệt có duyên với cô.

"Cô Thành thật là một người tốt bụng."

Bạch Hiền cảm động nói, thật hâm mộ Mẫn Thạc.

"Ừ."

Mẫn Thạc chỉ trả lời một từ.

Không khí trong phòng tĩnh lặng vừa cổ quái, Bạch Hiền do dự không biết làm thế nào, Mẫn Thạc chỉ như một người máy từng thìa một xúc cháo cho cậu.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Mẫn Thạc quay lại bàn ăn nốt bát mỳ đã nguội lạnh từ lâu.

Bạch Hiền nằm trên giường nhìn ra bên ngoài, cậu nghĩ đến nụ hôn đó....nụ hôn nồng cháy.....nhìn anh có vẻ lạnh lùng, nhưng làn môi lại ấm áp như vậy, dường như tất cả nhiệt tình đều hội tụ trên làn môi đó.....

Cơ thể nếu như khác nhau, hôn cũng sẽ khác nhau chăng?

Trước đây nụ hôn của anh,mềm mại và dịu dàng.....

"Lại giở trò gì đây?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh.

Bạch Hiền thẫn thờ, quay sang nhìn, chỉ nhìn thấy Lộc Hàm lạnh nhạt nhìn cậu, trong ánh mắt tràn đầy băng giá.

"Nên vui mới phải chứ, không phải rốt cuộc có thể hẹn hò với Phác Xán Liệt à? Tại sao lại phải nằm trên giường giả bệnh? Ghét nhất loại người giả dối như vậy!"

Bạch Hiền cười khổ sở:"Mình rất đáng ghét à?"

"Ừ."

"Nếu như không thích, thì đừng nói chuyện với mình." Bạch Hiền nhắm mắt lại, cậu rất mệt, đầu óc quay cuồng, không còn sức để cái nhau với Lộc Hàm.

Lộc Hàm tức giận:"Này! Cậu nói gì vậy?" Cậu ta tức giận bước lên phía trước, giơ tay định kéo chăn của Bạch Hiềnra.

"Làm gì đấy?"

Mẫn Thạc không biết lúc nào đã chắn trước mặt Bạch Hiền, cậu giữ tay Lộc Hàm lại.

Lộc Hàm tức giận: "Bảo vệ cậu ta? Mẫn Thạc, không phải cậu rất ghét cậu ta à? Phác Xán Liệt làm cậu bị thương, cậu ta giả dối như vậy....."

"Giả dối cũng còn hơn cậu." Mẫn Thạc đẩy tay cậu ta ra, "Cậu đã làm được gì? Thích Phác Xán Liệt đúng không, muốn làm người của anh ta đúng không, nhưng mà ngoại trừ bên cạnh hắn làm trò, cậu đã làm được gì? Bạch Hiền ít nhất cũng thay anh ta chạy 10.000m, thức đêm làm bài tập cho anh ta, so sánh với nhau, cậu còn giả dối hơn người ta nhiều."

"Mẫn Thạc!" Lộc Hàm tức giận nói, "Mình biết là cậu giận mình, ai bảo lần đó mình không cẩn thận...."

"Cộc cộc".

Tiếng gõ cửa phòng.

Bạch Hiền định ngồi dậy: "Để mình đi mở cửa." Mẫn Thạc ra hiệu cậu nằm đó, đi về phía cửa, mở cửa ra, cậu kinh ngạc.

Một bó hoa rất lớn!

Giấy gói màu tím, mấy chục bông màu đỏ, tươi mới đẹp đẽ.

Một khuôn mặt thanh niên xuất hiện sau bó hoa, anh mặc đồng phục, in dòng chữ "Tâm Ngữ Hoa Phương".

"Cậu Bạch Hiền có phải không ạ?"

Mẫn Thạc lắc đầu, nhìn về phía Bạch Hiền đang nằm trên giường: "Cậu ấy kia."

"Anh Phác tặng cậu hoa và quà," Chàng trai cười lễ phép với Bạch Hiền, lấy ra một mảnh giấy và bút, "Mời cậu ký vào đây."

"À." Bạch Hiền cầm lấy bút và giấy từ tay Mẫn Thạc, ký tên mình vào, ngẩng đầu lên hỏi, "anh Phác? Là ai vậy?"

Lộc Hàm đứng bên cạnh, tức giận dường như đến mức không chịu được: "anh Phác, không là Phác Xán Liệt thì còn ai vào đây nữa, lại còn giả vờ không biết!"

"À."

Nhưng mà, Phác Xán Liệt tại sao lại tặng hoa cho cậu? Bạch Hiền ngẩn người nhìn bó hoa, cậu là con trai mà//.

Chàng trai lại lấy ra một hộp giấy màu hồng: "Đây là quà của anh Phác tặng cậu, chúc cậu vui vẻ."

Chàng trai Tâm Ngữ Hoa Phương đã ra về.

Mẫn Thạc ngồi trước bàn học sắp xếp sách vở để chuẩn bị lên phòng tự học, Lộc Hàm đứng bên cạnh giường Bạch Hiền nói:

"Mở ra!"

Cậu muốn biết rốt cuộc Phác Xán Liệt tặng gì cho Bạch Hiền.

Bạch Hiền ngồi trên giường, nhẹ nhàng mở hộp giấy, bên trong có một tấm bưu thiếp, trên tấm bưu thiếp viết vài dòng chữ rồng bay phượng múa--

Mười giờ sáng mai,quảng trường Phấn Tuyền.

Phác Xán Liệt.

Phía dưới của tấm bưu thiếp, là một bộ quần áo rất đẹp....

Tuấn Miên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bộ quần áo trong tay Bạch Hiền, dụi dụi mắt, không dám tin vào mắt mình: "WOW, đây là hàng xịn của Hàn Quốc đó, mình và mấy bạn vừa nhìn thấy ở cửa hàng,đắt lắm đấy! Bạch Hiền, cậu mua đấy à?"

"Rầm!"

Lộc Hàm đi ra ngoài, đóng mạnh cửa lại, đẩy Tuấn Miên sang một bên.

"Sao vậy? Lại bị làm sao đây." Tuấn Miên ngồi xuống bên cạnh giường Bạch Hiền, lo lắng nhìn cậu, "Cậu bị bệnh à? Lúc trên lớp bạn liên tục ho." Cậu đã đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng quyết định----bỏ qua, Bạch Hiền yêu ai là chuyện của cậu ấy, cũng tại bản thân cậu quý Bạch Hiền mà.

"Cậu không giận mình nữa à?"

Bạch Hiền nói, nắm chặt bàn tay lại, trong lòng ấm áp. Tự cậu đã làm rất nhiều việc làm cho mọi người ghét, nhưng mà, Mẫn Thạc và Tuấn Miên vẫn quan tâm đến cậu như vậy.

Tuấn Miên cười: "Thế cậu mời mình ăn thịt dê nhé?" Haha, cảm giác bạn bè đối xử tốt với nhau thật tuyệt.

"Ok."

"Mười xiên nhé!"

"Được."

"Cậu ăn 5 xiên, mình ăn 5 xiên, ăn ở quán Kim Điển ngoài cổng trường là ngon nhất đấy, đợi cậu khỏi bệnh thì chúng mình đi nhé!"

"Được."

Bạch Hiền cười rất hạnh phúc, lúc này, hình như đầu không còn đau nữa, cơ thể cũng không còn nhức mỏi.

Tuấn Miên đột nhiên nhìn thấy bưu thiếp trong hộp giấy, nhìn kỹ lại, cậu kinh ngạc: "Trời đất, ngày mai đi chơi phải mặc cái này à? Quần áo mỏng thế này, cậu lại vẫn còn bị bệnh mà!"

*** ***

Bầu trời trong xanh, mây trắng, có gió nhẹ, thổi lên người cảm thấy một chút lạnh. Bạch Hiền đến quảng trường Phấn Tuyền từ sớm, cậu mặc cái váy đó, làn gió làm cho cái vật áp tung bay.

Mọi người qua đường đều ngước nhìn cậu.

Cậu đang đợi ai?

Có lẽ là người trong mộng của mình.

Thanh xuân thật là đẹp, tình yêu cũng thật là đẹp.

Lạnh quá.....

Bạch Hiền cố gắng khắc chế cảm giác lạnh.

.......

Ánh mắt Phác Xán Liệt nhìn cậu: "Lúc đi chơi mà cậu lại ăn mặc như thế này thì thật mất mặt."

.......

Bạch Hiền cắn môi, mỉm cười.

Ừ! Lạnh hơn nữa cũng không để anh ấy không vui. Cùng lắm thì bệnh cảm lạnh bị nặng hơn một chút thôi, chẳng có gì quan trọng!

Nhưng mà-----

Tại sao anh ấy vẫn chưa đến?

Mười giờ ba mươi.

Mười một giờ.

Mười một giờ ba mươi.

Mười hai giờ.

Mười hai giờ ba mươi......

Ánh nắng mặt trời lạnh lẽo chiếu sáng từ không trung chiếu sáng, lên mái tóc, bờ vai, sau lưng Bạch Hiền. Bụng của cậu đã bắt đầu đói,đôi chân đã mệt mỏi, đầu óc quay cuồng, tầm nhìn của cậu đã trở nên hư ảo.

Thật mệt mỏi......

Bạch Hiền nắm chặt đôi tay, cố gắng giữ nụ cười trên môi, cậu muốn mình đợi anh ấy với vẻ mặt rạng rỡ nhất.

Thời gian cứ trôi đi......

"Em đã nói là cậu ta sẽ không bỏ đi đâu...."

Tiếng nói mềm mại, từ sau lưng Bạch Hiền vang lên.

"Làm nhiều việc như vậy, chỉ vì được đi chơi với anh, không thấy anh đến, cậu ta sẽ không bỏ đi đâu. Anh cũng thật là vô tình, gặp cậu ta một lúc thì có làm sao, kể cả rất vô vị cũng nhanh chóng qua đi mà. Anh đi với em, cậu ta sẽ rất buồn tủi đấy."

Vừa nói, cậu con trai đó đưa tay phải ra, đứng trước mặt Bạch Hiền nói: "Bạch Hiền, sao lại mặc ít như vậy, cậu không lạnh à?"

Bạch Hiền ngơ ngác.  

 Hai người xuất hiện trước mặt cậu.

Phác Xán Liệt vẫn vậy.

---

Ánh nắng lạnh lẽo.

Nước từ trong vòi phun được ánh nắng chiếu chói lòa, tiếng nước phun ào ào, mang theo âm thanh tiết tấu mạnh mẽ.

Bởi vì là thời gian giữa trưa, mọi người trên quảng trường không có bao nhiêu.

Phác Xán Liệt ngồi trên ghế băng, anh duỗi tay đặt lên ghế. Khánh Thù khoác tay anh, ngẩng đầu lên nói với Bạch Hiền:

"Xin lỗi nhé, hôm nay là ngày hẹn hò của cậu và Xán Liệt, đáng nhé mình không nên xuất hiện. Nhưng mà....Xán Liệt nói rằng anh ấy rất nhớ mình....mình.....mình đành phải....."

Trên ghế băng đã không còn thừa ra để cho Bạch Hiền có thể ngồi xuống. Cậu đứng đó, chiếc áo xanh cậu mặc dưới ánh nắng càng trở nên mỏng manh.

"Không sao." Bạch Hiền ngắt lời, liếc nhìn Phác Xán Liệt, "thế thì mình đi trước đây, hai người vui chơi thoải mái nhé." Nói xong, cô quay người bước đi, trong tim dường như bị một vật sắc nhọt đâm vào.  

------End chương 7------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro