Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sắp... Muốn? Làm chuyện? Đại não một mảnh hỗn độn, cái này ngưu lang đến cùng đang nói cái gì? Hắn không có muốn bỏ qua ý của mình sao?

"Đừng..." Chạy dọc sống lưng  ngón tay chọc cho phía sau lưng tê dại , thật làm cậu sợ hãi. Không khí làm trái tim cậu nhảy dựng lên."Đại... Đại ca ca, ngươi tại sao vẫn không buông ra ta, nhưng lại, vẫn..." Rõ ràng cảm giác được ngón tay của hắn đã sắp xuống phía dưới mình, cánh tay nhỏ bé gắt gao bắt được chăn đơn, khẩn trương ngay cả đại khí cũng không dám thở dốc một tiếng.

"Ngươi cái này là có ý xấu rồi, ta là giúp ngươi cùng nhau trả thù người bạn trai đây, ngươi phải nên cảm tạ ta, không phải sao?"

"Cùng nhau trả thù... Ta bạn trai?"

"Đúng, hắn như thế nào đối với ngươi, chúng ta nên như thế trả lại cho hắn." Nam nhân thâm thúy con ngươi chợt lóe, chậm rãi buông ra đè lại cậu ,tác dụng chậm bàn tay to lớn chạm xuống phía dưới thân thể

Nam nhân thở ra nóng cháy bên một tai cậu, làm cho cậu càng khẩn trương vạn phần: "Không! Không! Cám ơn hảo ý của ngươi, Đại ca ca, ta... Ta không nghĩ như vậy trả thù hắn."

"Hừ?" Cậu một câu cũng đều đại ca ca, hắn ' hỏa ' cũng sớm đã bị chọc đứng lên, nếu không đùa vật nhỏ thích thú như vậy, hắn đời nào sẽ nhẫn nại lâu như vậy?"Vật nhỏ, Đại ca ca sao, Tiểu Thụ trò chơi ta đang chơi đùa này thật vui." Nam nhân khuôn mặt hạ thấp xuống, đem bờ môi mỏng đặt lên môi tim của cậu, lưỡi điêu luyện không ngừng lùng sục khắp khoang miệng cậu, lấy đi chút không khí còn lại khiến Khánh Thù cảm thấy khó chịu, khẽ đẩy người hắn ra. Nhận thấy người phía dưới khó có thể hô hấp, hắn buông môi cậu ra, luyến tiếc liếm lấy chút dư vị ngọt ngào còn sót lại trên cánh môi mình.

Còn không chờ cậu kịp phản ứng..."A..." Một thứ nước đỏ tươi bị đổ xuống người cậu

Rượu đỏ từng giọt, từng giọt từ người cậu rơi xuống ga giường thành một màu tuyệt mĩ, nam nhân tựa hồ đối với kiệt tác của mình rất là hài lòng: "Ân hừ, không biết rượu đỏ như vậy nhâm nhi thưởng thức sẽ đúng là vị nào đây?" Hai tròng mắt tối sầm lại, hắn một thanh đem vật cầm trong tay  đi ra ném đi.

' cách cách '  chén rượu rơi xuống đất, vỡ tan. Nam nhân cúi đầu, linh hoạt đầu lưỡi không kiêng nể gì liếm dọc sống lưng nhuộm đầy rượu đỏ, thanh âm mẫn cảm trên người cậu phát ra

"Không, không nên... Đừng." Không ngừng đung đưa thân thể, khuôn mặt của cậu nhỏ nhắn do sợ hãi trở nên có chút vặn vẹo.

"Vật nhỏ, thân thể của ngươi còn thật sự đúng là mẫn cảm đây, run rẩy thật là lợi hại, tựa hồ muốn nói... Nhanh lên một chút tiếp tục chơi đùa ta, nhanh lên một chút tiếp tục chơi đùa ta."

"Không, không có! Không phải như thế."

"A? Vậy ngươi muốn ta chứng minh như thế nào đây?" Khêu gợi đôi môi lướt đến hai chấm nhỏ trên ngực cậu, một chút tà cười chọc tới khóe miệng.


"Không!" Trong lòng căng thẳng, Khánh Thù tiềm thức cũng động thân thể, cựa mình nhưng lại  vô tình cọ xát nam nhân từ từ trướng lên thật lớn.

"Đừng, tiểu tử, ta hiện tại thật hoài nghi ngươi có phải hay không ở theo ta giả bộ ngây thơ, trong chốc lát, nếu là ta phát hiện ngươi không phải xử nam, ta gọi thủ hạ của ta đem ngươi đùa tới chết!" Không có phụ nữ nào có thể ở trước mặt hắn vui đùa tâm cơ, nếu như thật gan lớn như vậy, cuối cùng kết quả chỉ có một, đó chính là... Tử!!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro