Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khánh Thù đã bất chấp nam nhân khủng bố ngôn ngữ, cậu thầm nghĩ nhanh lên một chút chạy thoát cái thứ ngưu lang đáng sợ này .

Thân thể nhỏ bé bị hắn mạnh bạo sờ mó: "Ô..." Tay nhỏ bé tiềm thức hộ ở trước người, nước mắt tùy ý tràn mi .

" đáng chết, phản ứng ấy, ta thật hài lòng." Hắn thấy cậu như vậy yếu ớt đáng thương, bộ dạng không đồng tình, ngược lại dục phát trở nên hưng phấn đứng lên.

Bàn tay to cường ngạnh lật người cậu lại, vô tư động chạm thân thể.

Mắt thấy trước ngực cảnh xuân sẽ bại lộ, cậu duy nặc cầu khẩn: "Đại... Đại ca ca, ta... Ta cái gì cũng ' không có , chơi không vui ngươi đi phục vụ người khác đi, được không?"

Lời này nói giả Vô Tâm, nhưng truyền vào nam nhân trong lỗ tai lại như là muốn cự tuyệt. Đối mặt  lại là một thế chủ động tới uyển chuyển, mèo con hắn đã sớm chơi đùa khẩu vị thật mới mẻ, thật đúng là lập tức thử một lần !"Ta đây – làm ngưu lang chính là chuyên môn phục vụ loại người thứ gì ' cũng không có ' như ngươi đây." Nói xong, hắn một mạch xốc nửa người trên của cậu lên, vô tư đụng chạm...

"Hu..." Khánh Thù tuyệt vọng nhắm lại hai tròng mắt.

Ngón tay thon dài rơi vào cơ thể cậu, đoạn đường chậm rãi hướng về phía trước chạy. Vật nhỏ nhắn xinh xắn dưới hạ thân cậu bị đụng chạm mà tiết ra mãnh liệt.

.

Cậu mở to mắt xuống phía hai núm nhỏ hồng trước ngực, hắn này lại... Lại..."Không... Không nên, đừng, không nên hút!" Cố gắng đẩy hắn ra khỏi chính ngực mình, cậu khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng ửng đỏ ,bản thân vô thức mà uốn mình

"Hừ? Ngươi quả nhiên là  dối trá ,  thân thể của ngươi chưa có nam nhân động sao...Biểu cảm tốt như vậy'' Hắn khẽ nhếch môi cười

"Đừng..." Cậu run rẩy đáp lại, cái cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cậu không biết đây là thứ cảm giác gì, chỉ cảm thấy thẹn, thật mất thể diện.

"Ai nha, ai nha, tiểu thụ, nhanh như vậy vào trạng thái này, trong chốc lát ngươi chẳng phải là sẽ thích ứng sao?" Hắn hảo tâm nhắc nhở,  lại một lần nữa gục đầu xuống, hắn nhằm xương quai xanh của cậu mà mút mát, và rồi nút mạnh, làn da trắng nõn hiện lên một dấu hôn đỏ lựng. Thật sự rất nhục mà. Ngày hôm nay cậu sẽ mất đi sự trong tráng của mình sao? Tại nơi này sao?...Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu cậu, nước mắt cậu cứ thế tuôn ra, ướt đẫm hai gò má.

"Van cầu ngươi...., không... không nên tiếp tục! Không nên tiếp tục..." Cậu kêu lên trong nước mắt, và rồi cảm giác được nam nhân động tác ngừng lại

Cậu chợt tia vui mừng lóe lên trong đầu, hắn rốt cuộc đồng ý bỏ qua cho cậu sao? Thử dò xét nhìn hướng về vẻ mặt hắn.

Giờ phút này, con ngươi hắn thâm thúy dừng ở vai trái cậu , nơi có một vết sẹo sâu và dài, vẻ mặt  đanh lại, ánh mắt hắn đáng sợ muốn giết người

Hắn tại sao... Dùng ánh mắt như thế nhìn mình vai trái mình sao? Vết sẹo này sao?

"Ngươi..."

"Phác lão Đại!" Ngay lúc hắn muốn nói cái gì đó, một tên thủ hạ đột nhiên đẩy cửa vào làm gián đoạn câu nói của hắn.

"Phác... Lão Đại?" Nghe được câu nói này, Khánh Thù bỗng giật nẩy mình.

Cậu hoảng sợ nhìn hắn ở trên chính thân mình bá đạo nam nhân...

Hắn, hắn, hắn là? Phác...Xán Liệt?!!!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro