Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Xán Liệt, Nhật Bản đệ nhất hắc thế lực ngự long xà , danh chấn cả Nhật Bản, chính, thương hai giới không người dám dây vào, hắn dọa dậm chân một cái chỉ sợ cả Nhật Bản cũng sẽ phát sinh động đất.

Hắn tàn nhẫn cùng bá đạo,không phải người bình thường có thể tưởng tượng đến. Phàm có người dám đắc tội hắn, cuối cùng kết quả không phải tử vong mà là một chút, một chút bị hắn hành hạ chí tử. Về phần bạn tình đối với hắn mà nói giống như món đồ chơi bình thường, chơi đùa một lần lập tức vứt bỏ; có hài tử lập tức xoá sạch, như thế vẫn có hàng loạt cả phụ nữ giống như thiêu thân lao vào lửa  đến đây hiến thân cho hắn.

Hiện tại, Độ Khánh Thù coi như là đến đây ' hiến thân ' sao? A... A a... Cậu như thế nào lại ngu xuẩn đến mức đem một ông trùm hắc đạo thành một Ngưu Lang? Đây không phải là tự chui đầu vào rọ sao?

Phác Xán Liệt quay đầu lại nhìn vào tên thủ hạ, hai tròng mắt tối sầm lại, một cái bước đến thủ hạ trước mặt, tàn nhẫn cho hắn một bạt tai...

"Phác lão..."

Không đợi thủ hạ kia lấy lại tinh thần, Phác Xán Liệt liên tiếp đá vào người hắn...

Trời ơi...

Phác, Phác Xán Liệt đối đãi thủ hạ của mình thật... thật tàn nhẫn, Khánh Thù bị cục diện này làm cho sợ đến toàn thân không ngừng run rẩy.

Thủ hạ bị đá ra vài thước xa, thân thể nặng nề tựa trên vách tường, khóe miệng chậm rãi chảy xuống một tia chói mắt vết máu, nhưng trong ánh mắt lại hàm chứa nghi hoặc...

Hắn không rõ Phác lão Đại tại sao muốn phát hỏa? Cũng bởi vì hắn cắt đứt Phác lão Đại chuyện tốt sao? Nhưng, rõ ràng trước kia Phác lão đại là sẽ không bởi vì loại chuyện này phát hỏa. "Phác, Phác lão Đại tha mạng, tha mạng a!" Thủ hạ phát ra âm thanh sợ hãi cầu khẩn.

Phác Xán Liệt trầm không lên tiếng, nắm tóc tên thủ hạ kia, liền đưa hắn ra ngoài căn phòng, tay đóng sầm cửa lại, đông lạnh con ngươi nhìn hướng trên giường Khánh Thù đã ngây người, ánh mắt bị chút nghi hoặc bao trùm...

Bình minh, Trường trung học bậc Nhất Nhật Bản...

"Mau nhìn, đây không phải là lưu học sinh từ Hàn Quốc sao, ăn mặc thế này, có phải thật mất mặt Hàn quốc không."

"Đúng vậy."

Đi vào trường Độ Khánh Thù nghe chung quanh tiếng châm chọc không khỏi mệt mỏi gục đầu xuống, mặc dù biết hiện tại mô dạng mình thật mất mặt, nhưng tổng so với đêm qua thoát được thật may mắn

Đêm qua, sau khi Phác Xán Liệt đi rồi, cậu liền nhảy cửa sổ mà chạy. Ai ngờ, chăn ở trên người bị mắc vào ban công lầu hai. Còn tưởng rằng xong đời rồi, may một người đi ngang qua có lòng hảo tâm cho cậu một chiếc áo khoác, làm cậu không đến mức trần truồng về trường học.

Chỉ tiếc , người đó đi quá nhanh, cũng chưa kịp nói tới một tiếng cám ơn. Mà quên đi, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, đến lúc đó cậu nói lời cảm ơn vẫn chưa muộn.

Cậu nhanh chân về ký túc xá.

"Thù Thù!" Chờ đợi ở cửa phòng ký túc xá, Bạch Hiền thấy cậu về, bay nhanh tới: "Đều là tớ không tốt, đã lôi kéo cậu đến nơi đó..."

"Hiền à, không cần áy náy, tớ không sao." Cắt đứt lời Bạch Hiền nói, cậu miễn cưỡng một chút vui vẻ tươi cười.

"Cậu thật sự không có việc gì sao? Người đó mang cậu đi..."

"Không sao!" Không đợi Bạch Hiền nói hết lời, cậu nhẹ nhàng cắt đứt lời nói.

Chợt Khánh Thù tiềm thức quay đầu lại...Chỉ thấy, cách đó không xa một đôi nam nữ vui cười hướng tới cậu đi đến. Trong nháy mắt, Khánh Thù vẻ mặt lạnh lẽo, nhãn trung lại càng tràn ngập hận ý...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro