CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng có người hỏi Park Jimin, Jimin à, ngươi vì sao luôn luôn cười? Jimin cười nói, đó là vì tôiv là Jimin a.Người đó lại hỏi, Jimin à, vậy vì sao cậu lại rơi lệ? Jimin vẫn cười nói, bởi vì quá vui vẻ.Chốc lát, người đó nhìn Jimin trong chốc lát, từ từ lại hỏi, Jimin à, vậy cậu vì sao mà yêu người đó cố chấp đến vậy?
Jimin vẫn cười, nói một cách tự nhiên, bởi vì, bởi vì người đó vui, tôi sẽ vui a!Câu trả lời như khác với câu hỏi, nhưng lại khiến cho người đưa ra câu hỏi ngẩn ngơ một lúc lâu, rất lâu....Jimin, từ khi lọt lòng mẹ, chưa khóc qua lần nào, đánh nhau với mấy đứa trẻ khác đến gãy tay gãy chân, cậu vẫn vui vẻ cười, nói đây là tình hữu nghị của nam tử hán, thành tích học tập bật đèn đỏ hắn quì trên bàn kéo áo lên cho mẹ đánh, hắn vẫn cười, đây là tình thương của mẹ, ngay cả việc năm đó 14 tuổi gặp phải tên biến thái suýt chút đã bị cưỡng bức, hắn cũng có thể vui vẻ cười, nói đây là do mê lực của mình lớn.
Jimin 21 tuổi, chưa tốt nghiệp đại học đã đi làm, lúc đó ba cậuvgiận đến nỗi cầm chổi chạy rượt cậu khắp nhà, đánh đến da tróc thịt bong, được mẹ cậu vừa cắn hột dưa vừa kêu xe cứu thương đưa cậu vào bệnh viện , cậu nằm trên giường bệnh, vẫn vui vẻ hé miệng cười, trên gương mặt búp bê vốn không anh tuấn lại đầy vết thương, nhưng ba cậu vẫn hỏi cậu, vì sao bỏ học?Khi đó, Jimin nằm trên giường bệnh, nhe răng trợn mắt nói mấy chữ: Con vui vẻ.Khi đó ai cũng không nói chuyện, còn ba của Jimin cũng chỉ có thể thở dài đành chịu, nói: Đủ lông đủ cánh rồi, làm chủ một nhà như ta đây cũng không quản được con, con muốn làm gì thì làm đi.Chỉ như vậy, Jimin đã thoát khỏi thời đại học sinh đau khổ của cậu, đi đến thời đại đi làm đẹp đẽ.Nhưng, không có bằng tốt nghiệp đại học Jimin không dễ gì tìm được việc làm, trắc trở tứ xứ nhưng cậu vẫn vui vẻ đi gặp chủ quản của mỗi công ty, thường xuyên nghe lời châm chọc khiêu khích, mà Jimin vẫn cười gọi to với trời, nơi này không giữ gia, tự sẽ có nơi giữ gia.
Có lẽ là ông trời nghe thấy lời của Jimin, có lẽ là do ông trời vị sự khoái lạc của cậu mà khoái lạc, rất nhanh, Jimin đã tìm được một công việc có thu nhập tốt, nhân viên tiếp thị bảo hiểm.Giống như tác phong xưa nay của Jimin, mặt cười mãi mãi vui vẻ, mãi mãi không có thái độ tức giận, mãi mãi vui vẻ cười đùa, tuy không thường xuyên ở công ty, nhưng Jimin vẫn có thể hoà nhập cùng những đồng nghiệp khác, ấm áp, rất nhiều người đều nói, Jimin là một viên đạn cười, luôn có thể đem chuyện nghiêm trọng thành chuyện ấm áp, tất cả chỉ vì nụ cười của cậu.Có lẽ là tình cờ, có lẽ là ông trời an bài, Jimin trong một lần đi tiếp thị khách hàng, đã nhìn thấy người đó: Kim Taehyung. Kim Taehyung, vừa sinh ra đã là người thừa kế công ty, từ nhỏ thì đã tinh anh kiêu ngạo, tự tin, thậm chí là ngạo mạn, từ nhỏ đã được ảnh hưởng giáo dục theo lối Anh Quốc, làm chuyện gì vĩnh viễn cũng phải có lí, đối với bất kì việc gì cũng nghiêm túc khác thường, đặc biệt là đời sống của mình, không cho phép lơ là dù chỉ trong chốc lát, chỉ vì hắn là Kim Taehyung
Hôm đó thời tiết rất tốt, Jimin vẫn như thường ngày, bận rộn ở khu nhà trọ tới lui phỏng vấn, vì là ngày nghỉ, cho nên trên cơ bản mỗi nhà mỗi hộ đều có người ở nhà, mà nụ cười của Jimin cũng khiến cho rất nhiều người mua bảo hiểm.

Lần đó mở cửa, ô, không, theo cách nói của Jimin thì đó là ông trời an bài, an bài giây phút cánh cửa của khu nhà xa hoa đó mở ra, Jimin bắt đầu mối tình đầu tiên.

Có người từng hiếu kì hỏi: Jimim à, cậu trời sinh là đồng tính luyến ái phải không?

Khi đó Jimin cười khanh khách, nói: Có nhà khoa học từng nói, đồng tính là trời sinh, có lẽ ta chính là trời sinh đó, nhưng, nếu như đời này người yêu của ta không phải là anh ấy, ta sẽ không yêu người đó, vậy thì ở đâu ra là đồng tính chứ?

Phải ha, Jimim trước giờ chưa từng yêu bất kì người nào, cho dù là đàn ông, hay là phụ nữ, nhưng, cái người mà cậu yêu tên là Kim Taehyung đó, cả đời này cõ lẽ cũng không yêu hắn.

Ngày đó, vì công ty của Jimin đưa ra điều kiện bảo hiểm tương đối hậu đãi, cho nên trong lúc Taehyung quan sát tỉ mỉ, ngay lúc đọc và kí bản hợp đồng đó, mà Jimin cũng đang trong lúc nhìn trộm, đã trở thành người quản lí bảo hiểm của người đàn ông này.

Hôm đó Jimim rất vui, vì hắn biết mình đã yêu rồi, yêu khách hàng của cậu, lúc đó Jimin không chú ý đến giới tính người mình yêu, địa vị của người đó, còn có thái độ của người đó.

Tìm được tình yêu nụ cười trên mặt Jimin càng rạng rỡ hơn, dường như chỉ cần cậu đi qua chỗ nào thì đều cảm thấy được ánh mặt trời, mọi người đều thích Jimin, mọi người đều hi vọng Jimin có thể ở lại bên cạnh mình, làm mặt trời nho nhỏ cho mình, nhưng, Jimin lại bắt đầu bận rộn lên, không phải là vì công việc, mà vì Kim Taehyung

Lần gặp thứ hai, vẫn là ngày nghỉ, Jimin một lần bước vào khu nhà của người đó, Jimin như đã trải qua một đêm đấu tranh tư tưởng, mở miệng nói với nam nhân đó: Tôi thích anh, tôi muốn qua lại với anh!

Đương nhiên, Jimin cũng có được sự đáp trả, một nắm đấm rất mạnh, còn có cơn thịnh nộ quát tháo nhưng không mất đi phong độ, cuối cùng, là những mảnh nhỏ của hợp đồng bảo hiểm được tung lên đầy trời, còn có tiếng đóng cửa kinh thiên động địa.

Khi đó, Jimin ngơ ngác đứng trước cánh cửa xếp, trên mặt vẫn là nụ cười, còn có vết ứ bầm tím, cơn đau như bị nụ cười ngăn cách, Jimin dường như không cảm thấy đau.

Có lẽ là vì anh ấy không hiểu mình, cho nên anh ấy từ chối!

Đây là kết luận sau khi Jimin đứng ngơ ngác trước cửa nhà Kim Taehyung cả nửa tiếng, cho nên, buổi tối hôm đó, Jimim vẫn như cũ vui vẻ về nhà, vẫn vui vẻ lên giường, vẫn vui vẻ mà ngủ, vì hắn vẫn cho rằng, Kim Taehyung là vì không hiểu mình nên không nhận lời, hơn nữa, có một câu nói rất hay: Kẻ có chí sẽ đạt thành, không phải sao?

Cứ như vậy, Jimin mãi mãi khoái lạc không ngừng xuất hiện trước mặt Kim Taehyung, mãi mãi là cười, nụ cười của Jimin cũng giống như một ngày nắng ấm.

Nhưng, cái mà Taehyung thấy ở người này căn bản chính là biến thái, bệnh tâm thần, một người vĩnh viễn cứng nhắc như anh tuyệt đối không chấp nhận được có một người đàn ông yêu mình, thậm chí rất khó tưởng tượng chuyện mình cũng trở thành người đồng tính, cho nên hôm đó anh đã đánh Jimin, hơn nữa đã xé bỏ bản hợp đồng.

-Cậu còn như vậy nữa tôi sẽ báo cảnh sát đó!

Đây là câu nói đầu tiên sau lần Taehyung đánh Jimin, chỉ là vì anh không thể chấp nhận việc mỗi ngày sáng sớm đều thấy bữa sáng tâm ái của Jimin đặt ngay trước cửa, không thể chấp nhận mỗi ngày vừa vừa ra khỏi cửa lại có một tên nam nhân cười như hoa si rồi kể chuyện của riêng với mình, càng không thể chịu được cái tên đó mỗi ngày đều nói thích mình.

Còn đối với một người như Jimin từ nhỏ đã bị nói là thiếu dây thần kinh mà nói, thì cảnh cáo như vậy như là không tồn tại.

Cứ như vậy, Jimin bị tạm giam tất cả 5 lần, nhưng, sau khi được thả Jimin vẫn như cũ tiếp tục hành động thổ lộ của mình, mưa gió cũng không ngăn được, ngay cả bị công ty khai trừ cũng là vì như vậy.

Có lẽ thật sự là giấy không gói được lửa, sự việc rất nhanh đã truyền đến tai ba của Jimin, ông trước giờ luôn cổ hủ lần đầu nghe thấy từ đồng tính luyến ái, mà những từ đó lại đúng lúc dùng trên người thằng con trai nhỏ nhất của ông, ba Jimin phẫn nộ bất chấp sự phản đối của mọi người, dứt khoát tuyệt nhiên đuổi con trai út của mình ra khỏi nhà.

Cô thân một mình Jimin đi trên đường lớn, trên người chưa kịp thay bộ đồ ngủ, trong túi chỉ còn lại một ít tiền do lần trước giặt quần áo quên lấy ra.

Đêm đó, Jimin vẫn cười, cười ba, anh chị em không hiểu được là vì họ bị tụt hậu, họ phong kiến, họ không thích ứng, chỉ cần qua một khoảng thời gian, họ sẽ lại chấp nhận mình thôi, vì họ vẫn thương mình mà.

Jimin quanh quẩn trên đường không có mục đích, nhưng, cậu lại dùng chỗ tiền kia ngồi xe đi đến khu nhà cao cấp của Taehyung, nhưng, người gác cửa đương nhiên sẽ không cho một kẻ chỉ mặc áo ngủ đi vào, cho nên, đêm đó Jimin, lẳng lặng ngồi ở một góc nhỏ của khu nhà, nhìn xe ra ra vào vào, tham vọng có thể nhìn thấy chiếc xe của người mình thích.

Ngày thứ hai, Jimin không có việc làm cũng không có nhà ở, nhìn thấy Taehyung vẫn tiêu sái, Jimim cười, cười như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn tươi cười hớn hở chạy đến trước xe Taehyung, mà tiếng thắng xe khẩn cấp và sự phẫn nộ của người đó chứng minh, Jimin vẫn không phải là người được hoan nghênh.

-Cậrốt cục muốn sao hả?

-Tôi thích anh á! Anh xem, tôi cũng đã đem chuyện từ khi lúc tôi còn quấn tã kể hết cho anh nghe rồi, anh không có một chút xíu nào thích tôi hay sao?

-Cậu biến thái, ta là đàn ông mà!

-Tôi biết a, tôi cũng là đàn ông, nhưng tôi chỉ thích anh thôi.

-Cậu..... Cậu tránh ra cho ta, ta sẽ không thích ngươi đâu!

-Nhưng, tại sao vậy? Tại sao anh không thể thích như tôi thích anh, thực ra tôi cũng không nhất định bắt anh phải thích tôi nhiều, chỉ cần một chút xíu thôi, một chút xíu là được rồi!

-Bởi vì cậu rất xấu, rất ngốc, cậu là kẻ khố rách áo ôm, ngay cả sự giáo dục cơ bản nhất cậu cũng không có, cậu hiểu không?

-Ồ, tôi biết rồi, có phải tôi trở nên đẹp hơn, tôi có tiền, tôi có giáo dục, anh sẽ thích tôi?

Sáng sớm hôm đó, buổi sáng ngày thứ hai bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, Jimin vẫn vui vẻ cười, cười tiễn chiếc xe người mình thích nghênh ngang chạy qua, Jimin ngốc nghếch thậm chí cảm thấy khói đuôi chiếc xe kia để lại khi vừa rời khỏi đều là mới mẻ.

Tản mạn không mục đích, nhìn đô thị phồn hoa, nhìn dòng người hỗn loạn, thậm chí nhìn những người đang nhìn mình một cách hiếu kì, Jimin vẫn cười, nhìn chiếc áo ngủ Hello Kitty trên người mình, lại nhìn đô thị phồn hoa này, bản thân tựa hồ như thật sự không thể hoà nhập.

Phải làm sao mới có tiền đây?

Đây là chuyện phiền lòng trước mắt của Jimin, cậu không biết đánh bạc, không biết cướp, thậm chí là đánh nhau, lúc nào cũng luôn là người bị đánh.

Có lẽ là sự thật đột ngột, không hiểu sao mà hô hấp trở nên khó khăn, không hiểu sao được đưa vào bệnh viện, không hiểu sao kiểm tra ra mình bị bệnh suy tim, không hiểu sao lại biết được mình sắp rời khỏi thế giới này.

Ngồi trên chiếc giường trắng tinh, Jimin hỏi một câu với cô y tá đang thương xót cho mình: -Vậy tôi còn bao nhiêu thời gian có thể sống nữa?

-Nếu như dùng thuốc hỗ trợ thì có hơn một năm .....

-Còn không dùng thuốc?

-Ba tháng!

-Vậy, đây là cái gì vậy?

Giấy hiến xác, đây là vì ..... anh....

-Vậy có phải tôi sẽ lấy được tiền?

-Vâng, nhưng anh ....

-Tôi không có người thân, cho nên tôi có thể kí, nhưng, tôi có thể lấy tiền trước khi hiến xác không, dù sao tôi cũng sắp chết rồi, để tôi dùng trước có được không?

-Việc này phải thương lượng với thân nhân của người bệnh kia, anh phải chờ ....

-Ừm, được!

Hôm đó, Jimin nằm trên giường bệnh không có vẻ bi ai khổ não của một người bệnh vừa bị tuyên án tử hình, cậu vẫn vui vẻ nhìn bức tường màu trắng, mở cửa sổ nhìn cảnh sắc màu xanh xinh đẹp bên ngoài ....

Một triệu a, mình phải dùng sao đây?

Ừm, hai trăm ngàn cho em gái làm của hồi môn, hai trăm ngàn cho anh hai, còn một trăm ngàn cho ba mẹ dưỡng già, haha, còn lại năm trăm ngàn ta tự dùng, mình chưa từng dùng qua số tiền nhiều đến vậy!

Cười vui chờ hồi âm của bác sĩ, cười nghe câu trả lời của bác sĩ, vẫn là cười nhận lấy tấm giấy mỏng đó, trên đó viết con số rất lớn.

Một ngày Jimin bước ra khỏi bệnh viện, đi vào một văn phòng luật sư rất sang trọng, trịnh trọng trả mười ngàn tiền phí dịch vụ cho luật sư, còn lấy từ trong bộ đồ mới mua của mình ra một quyển sổ tiết kiệm vẫn còn ấm.

-Chờ hôm nào tôi chết, thì đưa cho ba tôi.

Một khắc đó, Jimin thật sự rất vui, vì hắn có thể cho ba mẹ mình một chút tiền.

Rất nhanh, Jimin mời gia sư tại nhà dạy mình lễ nghi, dạy mình qui tắc của tầng lớp thượng lưu, còn mua một bộ quần áo nhãn hiệu quốc tế.

Một tháng sau, Jimin rực rỡ hẳn lên đi đến đại sảnh công ty của Kim Taehyung, sau đó lần đầu tiên đi vào phòng làm việc của anh.

-Kì thực tôi là người giàu, chỉ có điều tôi không có nhà ở thành phố này, còn nữa tôi làm nhân viên tiếp thị bảo hiểm là vì tôi muốn trải nghiệm cuộc sống.

Đây là lần đầu tiên Jimin nói dối, mặt không đỏ tim không run, cậu thậm chí hoài nghi mình có phải là có tư chất này hay không, nhưng, trời biết lời nói dối của cậu có bao nhiêu là khe hở, bao nhiêu lỗ thủng.

-Vậy sao? Vậy cậu muốn gì?

-Tôi muốn giao du với anh, để anh có một chút xíu thích tôi ....

-Chỉ vì cậu giàu?

-Cái này không phải là do anh nói hay sao?

-Ừm, vậy thì được thôi.

Jimin bị lời nói của Taehyung làm cho cảm động đến nỗi xém chút mất đi nụ cười, cậu tưởng Taehyung sẽ lại từ chối, không ngờ anh ấy lại đồng ý, nhưng, tại sao đồng ý, thì Jimin không nghĩ tới, có lẽ, trong lòng Jimin, chỉ cần anh ấy đồng ý, đời này của cậu, chỉ như vậy, đã mãn nguyện rồi.

Jiminvào ở trong nhà Taehyung, vừa cười vừa chạm vào tất cả đồ vật trong nhà, như muốn đem Taehyung nhớ kiên cố trong đầu mình, không phải trong tim, vì trái tim này, có bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro