CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống của hai người dường như không có nhiều giao tiếp lắm, Jimin ở trong phòng khách, Taehyung trước giờ không cho cậu vào phòng mình.

Buổi sáng, Taehyung ra ngoài đi làm, Jimin sung sướng quét dọn nhà cửa, mua đồ nấu cơm, giặt quần áo xếp chăn nệm, nghiễm nhiên trở thành bảo mẫu của Kim Taehyung

Buổi tối, Jimin luôn cười ngồi ở hành lang đại sảnh của khu nhà, chờ Taehyung đi làm trở về, chờ đợi mình là người đầu tiên nghe thấy tiếng mở của của Taehyung, có thể là người đầu tiên nhìn thấy mặt anh, có thể nhanh nhảu cởi áo khoác cho anh, có thể tham vọng nhìn thấy nụ cười hiếm có của anh.

Chỉ là, rất nhiều lần, Jimin đều mệt đến ngủ thiếp đi, nửa đêm tỉnh dậy, mình vẫn đang ngồi ở hành lang lộng gió, bên cạnh là đôi giày da đã cởi ra, vào phòng khách, ăn thức ăn còn sót lại, có khi, còn có thể nhìn thấy ánh đèn trong phòng ngủ của chủ nhà vẫn còn sáng đèn, còn Jimin, chỉ đứng trong con đường đen thẳm.

Lúc đó Jimin vẫn rất vui, vì cậu nói, Taehyung khi mở cửa khẳng định nhìn thấy người đầu tiên là mình, đồ hắn ăn là do mình làm từng chút một, chỗ hắn ngồi là chỗ mỗi ngày mình đều lau, như vậy, rất tốt, rất rất tốt.

Một tháng sinh hoạt bình lặng cứ trôi qua như vậy, Jimin không tìm hiểu thái độ thay đổi đột ngột của Taehyung, còn Taehyung dường như cũng quen với cuộc sống có Jimin, chỉ là, hai người nói chuyện, ít lại càng thêm ít, thậm chí không có.

-TaeTae, đây là máy cạo râu em mới mua cho anh ....
-Loại dởm như vậy, cậu giữ lại xài đi ....

-Ô, haha, cũng đúng ha!

Lần đó, Jimin lén nhân lúc Taehyung quay về phòng liền nhặt lấy dao cạo râu đã bị anh vứt bỏ, Jimin cười đem nó về phòng mình, sau đó vứt cái lưỡi dao cũ mà ngay cả lông cũng cạo không đứt đi.

-TaeTae, anh xem, em mua áo vest cho anh, hiệu Armani đó, em thấy kiểu dáng cũng đẹp, nên em mua cho anh một cái.

-Hứ, kiểu dáng kém như vậy, cho ai mặc á!

-Ừm, cũng đúng, không có mấy cái là hàng tốt, hihi, TaeTae, lần sau em lại mua cái khác.

Hôm đó, Jimin rất sung sướng ôm bộ áo vest Taehyung đã từng mặc mà ngủ, đêm đó, cậu mơ thấy người cậu yêu ôm lấy cậu, nói với cậu, rằng anh cũng thích Jimin.

-TaeTae, em mua cho anh một cái kẹp cà -vạt ....

-TaeTae, em mua cho anh một cái quần ....

-TaeTae, trời lạnh rồi, em mua đồ lót giữ ấm cho anh nè ....

-TaeTae, trở trời rồi, em mua cho anh ít thuốc ngừa cảm nè ...

-TaeTae ....

TaeTae .....

TaeTae .....

Mỗi ngày, Jimim vui vẻ ra khỏi cửa, Jimim khoái lạc vào cửa, Jimin khoái lạc đem quà của mình tặng cho Taehyung, sau đó lại vui vẻ trở về phòng, cuối cùng lại vui vẻ lén nhặt những món đồ mà Taehyung đã vứt bỏ, chầm chậm ngửi, nhẹ nhàng cất đi, hoặc là lắp ráp lại, đặt vào trong cái hộp giấy nhỏ mua ngoài tiểu khu của một dì bán rau, như thế như thế, từng món từng món, cẩn thận đặt vào, những món đồ này, Jimin không nỡ dùng, vì trên đó, còn lưu lại một chút mùi hương của TaeTae, một chút hơi thở.

Kì thực thời gian qua rất nhanh, đối với bệnh tình của mình, Jimin hình như đã quên lãng, chỉ là, cảm giác tái phát lần nữa, làm cho Jimin không khỏi cảm thán, làm bác sĩ thật là không dễ a, nói ba tháng, hai tháng rưỡi đã tái phát rồi, quả thật không sai.

Vừa mới mua thức ăn đã ngã nhào, Jimin ngã trên nền tuyết trước cổng siêu thị, rất lạnh, rất khó chịu ....

-Anh thật sự muốn xuất viện? Thưa anh, như vậy rất nguy hiểm đó!

-Ai da, em gái xinh đẹp à, tôi không sao, cô xem, tôi rất khoẻ mạnh!

-Nhưng, anh cần phải tịnh dưỡng, anh vẫn còn sốt đó ....

-Em gái à, tôi á, phải nhanh chóng về mua đồ ăn nấu cơm cho TaeTae người tôi yêu nhất ăn, cô nói xem, việc này có quan trọng hơn so với việc bị sốt không?

-Đây là sức khoẻ của anh.

-Được rồi được rồi, cô chỉ cho tôi biết chỗ đóng tiền ở đâu vậy!

Jimin cười lắc đầu, nhìn cô y tá nhỏ rời khỏi, Sau đó tự mình chậm chạp đi tới chỗ đóng tiền, lấy thẻ ra, khi đó, Jimin mới phát hiện, năm trăm ngàn lúc đầu, bây giờ chỉ còn lại mấy chục ngàn.

Bước trên tuyết mỏng về nhà, hạt tuyết nhỏ rơi trên người, quần áo phong phanh làm Jimin lạnh run, nhưng mặt cậu vẫn cười, may là vẫn kịp, TaeTae chắc vẫn chưa về đến nhà đâu.

Mở cửa ra, nhìn thấy là một đôi giày da quen thuộc, hắn không chú ý đến đôi giày nữ đẹp đẽ bên cạnh ....

Nghe thấy tiếng kêu rên không ngừng, nhìn ánh đèn lúc sáng lúc tối, Jimin vẫn cười, sau đó nhặt lấy thức ăn bên chân, chậm rãi bỏ vào tủ lạnh, lấy trong lòng ra một chiếc nhẫn vàng là dùng số tiền còn lại mua được, lẳng lặng đứng đó, đặt chiếc nhẫn trước cửa phòng ngủ của chủ nhân, bản thân, lại chỉ đeo chiếc nhẫn bày bán bên đường giá rẻ không biết là làm bằng kim loại gì, sau đó về phòng, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, chỉ ôm lấy cái hộp giấy đặt trước ngực, trầm lắng ngủ đi.
Ngày thứ hai, Taehyung vẫn đi làm từ rất sớm, không gặp Jimin vẫn đang ngủ say.

-TaeTae, anh nhận được chưa?

-Cái gì?

-Chiếc nhẫn ....

-Vứt rồi!

........

Đặt điện thoại xuống, Jimin cười ngây dại nhìn căn phòng trống trải, ở đây có mùi của TaeTae, đây là nơi đầu tiên cậu gặp TaeTae, ở đây, có thời khắc ngốc ngếch nhất của cả đời cậu ....

Nhẫn không thể tìm lại, bởi vì sáng sớm Jimin đã đem rác vứt ra ngoài rồi ..... Thì ra, Jimin đã tự đem trái tim của mình vứt ra ngoài ....

Jimin vẫn cười ngây ngốc chờ đợi Taehyung về nhà, vốn không có khẩu vị Jimin cả ngày ở nhà căn bản không ăn gì cả, chỉ ngây ngốc chờ đợi, ngây ngốc nhìn, kì thực, Jimin trước giờ chưa từng thực sự tỉnh táo chờ đến khi Taehyyng về, không phải thần kinh của Jimin yếu, chỉ là Jimin chờ đợi có một ngày TaeTae của cậu có thể dịu dàng đánh thức cậu, có điều, cậu chưa chờ được.

Ngoài cửa có tiếng chìa khoá chuyển động, sau đó là tiếng mở cửa,Jimin  ngẩng đầu, lần đầu tiên Taehyung  mở cửa mà bốn mắt nhìn nhau, Taehyung nhìn thấy vẫn là nụ cười rực rỡ của Jimin, Jimin nhìn thấy vẫn là khuôn mặt uy nghiêm tuấn lãng của Taehyung....

Cái ôm kịch liệt, sau đó là nụ hôn điên cuồng, Jimin không biết làm sao với tất cả trước mắt, cảm thụ cảm giác trên người, khi đó, cảm giác của Jimin là thật sự sung sướng, cậu cho rằng Taehyung thích cậu, cậu cho rằng Taehyung hối hận rồi, cậu cho rằng thực ra Taehyung có cảm giác với cậu ....

Nhưng, Jimin không chú ý đến việc không ai có thể thay đổi trong nháy mắt như vậy, giống như một người đàn ông vốn yêu một người phụ nữ sâu đậm, thậm chí hôm trước còn có thể điên cuồng trên giường với phụ nữ, thì sao có thể nội trong một ngày thay đổi nhiều đến vậy ....

Có lẽ, giống như có người từng nói, tình yêu khiến cho người ta thay đổi đến si dại, tình yêu có thể khiến cho một thằng khờ càng khờ triệt để hơn!
Điên cuồng cướp đoạt, xâm phạm thô bạo, động tác cuồng dã, Jimin vốn đang sốt chỉ có thể thầm chịu đựng, đau, thì tự an ủi, đây là cơn đau mà tình yêu mang đến, mình có thể chịu được, lạnh, thì tự nói với mình, bên cạnh có người mình yêu, tâm nóng thì sẽ không sao, mệt, thì thuyết phục mình, đây là vì cơ thể mình không tốt, không thể trách TaeTae không biết khống chế.

Làm tình không có khoái cảm lại làm cho Jimin sung sướng, thậm chí quên mất nỗi đau về chiếc nhẫn, còn vì muốn tốt cho Taehyung mà giải thích tất cả, mà giải thích vô lí nhất là, mình thật sự không có nhãn quang, cho nên chọn một chiếc nhẫn TaeTae không thích, cho nên nó bị vứt.

Hôm sau, Taehyung thô bạo kéo Jimin dậy, đuổi ra khỏi phòng ngủ, nhưng Jimin vẫn vui vẻ nghĩ, đây là vì TaeTae mắc cỡ.

-TaeTae, anh thích em không?

.......

-Có thích một chút xíu nào không?

.......

-Dù chỉ một chút thôi?

.......

-Cậu thật sự yêu hắn vậy sao?-Có người từng hỏi Jimin câu này.

-Tất nhiên!-Đây là câu trả lời của Jimin

-Nhưng hắn trước giờ không yêu cậu, quá khứ không, hiện tại không, tương lai, cũng có thể là sẽ không!-Vẫn là câu hỏi của người đó.

-Tôi và anh ấy không có quá khứ, chỉ có hiện tại, càng không có tương lai, mà hiện tại của tôi cũng đã sắp dùng hết rồi, không phải sao?-Đó là lần đầu tiên Jimin không cười, mọi người lần đầu tiên phát hiện, kì thực, Jimim cũng có nước mắt, Jimin cũng biết khóc.

Từ sau khi phát sinh quan hệ với Taehyung, Jimin điên thì điên vẫn tiếp tục cuộc sống xoay quanh Taehyung, vẫn lẳng lặng ở trong nhà, làm bất kể chuyện gì cho Taehyung, nhưng, chuyện tình ái cũng chỉ một lần đó mà thôi.

-Cậu hôm nay có rảnh không?

-Hửm ....?

-Tôi đặt một chỗ, ăn cơm đó!

-À ...

-Cậu không đồng ý?

-Không, em, đương nhiên đồng ý!

-Xuống ca tôi đến đón cậu!

-Ừm, ừ được!

Đó là lần đầu tiên Taehyung mở miệng mời Jimin ăn tối, hơn nữa còn là nhà hàng Pháp trứ danh, ánh đèn lãng mạn, không khí ưu nhã, dụng cụ ăn sang trọng, cái gì cũng đầy vẻ cao quí, mà Jimin càng sung sướng cảm nhận cái gọi là tình yêu này!

-Ủa, đây không phải là tổng giám đốc Kim sao?

-Ai yô, tôi còn tưởng đây là Anna chứ, thì ra cũng có người giống như vậy a!

Châc chậc, giám đốc Kim, anh không cần đau lòng nữa rồi, Anna bất quá chỉ mới kết hôn có một tuần, anh đã tìm được một người giống đến vậy, ông trời đối đãi với anh thật tốt!

-A, làm phiền hai người ăn tối rồi, vậy tôi đi trước, hai người thong thả dùng, giám đốc Kim, vị này nữa, vị Kim phu nhân này.

Lời châm chọc khinh miệt, còn có cười nhạo, không khí vốn vui vẻ nhanh chóng ngưng tụ, thì ra là như vậy, đây là tâm tình lúc đó của Jimin.

Có lẽ là phát bệnh rồi, tim đau đến muốn vỡ ra.

Từ tốn đặt dao nĩa trong tay xuống, mắt đối diện với đôi mắt sắc bén kia
-Em là vật thay thế phải không?

-Phải!

-Anh chấp nhận em là vì cô Anna kia không chấp nhận anh phải không?

-Phải!

-Anh trước giờ không chấp nhận đồ của em là vì anh chưa bao giờ nhìn đến một món nào phải không?

-Phải!

-Anh phát sinh quan hệ với em là vì người yêu của anh kết hôn mà chú rể không phải là anh, nhưng anh cần một món dụng cụ giống như cô ấy để phát tiết, phải không?

-Phải!

-Chỗ ngồi này vốn không dành cho em phải không?

-Phải!

-Anh có từng thích em không? Cho dù chỉ một chút ....?

........

Hai người vốn như đang nhắc chuyện thị phị liền rơi vào yên tĩnh, ai cũng không nhìn ai, đồ ăn trên bàn cũng lạnh dần, có trời biết Jimim kì thực căn bản không muốn ăn, nhưng, vì cái gọi là cuộc hẹn đầu tiên, cqauj cố ăn, chỗ ngồi này vốn là của người khác, còn cậu, lại là vật thay thế từ đầu đến cuối, thằng khờ không ai bằng!

-Em có phải là người mà không bằng cả một con chó hoang bên đường?

Lúc này, Taehyung đột ngột ngẩng đầu, nhìn thấy vẫn là khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ, chỉ là, trên đó lấm chấm nước mắt.

-Có phải em thật sự làm cho anh chán ghét, nếu như không phải là vì gương mặt này, có phải anh mãi mãi cũng sẽ không nhìn em một lần?

......

Thô ráp gạt đi nước mắt trên mặt, chậm rãi đứng dậy, Jimin biết, nếu như quá nhanh, mình sẽ ngã xuống tại đây, mà cậu thì không muốn như vậy!

-Cảm ơn bữa tối này của anh, còn cho em ở lại ba tháng, cám ơn!

Cúi người, rời khỏi, không quay đầu, vì nước mắt vừa lau đi lại bắt đầu chảy ra.

Jimin khóc rồi, đây là lần đầu tiên Taehyung thấy Jimin khóc, người con trai mãi mãi cười lại khóc ....

Đêm đó, rất dài, rất dài, Taehyung về nhà một mình, không có hình bóng của người ngồi trên lối đi chờ anh, không có mùi thơm của thức ăn làm sẵn, càng không có sự ấm áp của nước tắm, chỉ có một mình.

Điện thoại reo lên, phá vỡ sự tĩnh mịch ...

-Alô, Kim Taehyung nghe ....

..........

-Này, nói chuyện đi ...

.........

Jimin, là cậu phải không?

..........

-Cậu đang ở đâu?

..........

-Nói đi, cậu ở đâu, tôi đến đón cậu ....

-TaeTae, haha, xin lỗi, anh cho em gọi anh như vậy một lần nữa nhé, em biết thực ra anh không thích em gọi, nhưng sao bây giờ, em không biết phải gọi anh như thế nào! Kì thực, em cũng gạt anh, em không phải là người giàu .....

-Tôi  biết!

-Lễ nghi của em cũng là dùng tiền mà học được.

-Tôi biết!

-Em không có nhà, ba mẹ em vì em là đồng tính mà đuổi em ra khỏi nhà rồi ....

-Tôi biết, vì đó là tôi làm!

........

........

-Haha, không sao, tóm lại cũng như nhau!

-Cậu đang ở đâu?

-TaeTae, em kể cho anh nghe một câu chuyện, trước đây có một người, hắn tham vọng sẽ có người thích hắn, cho nên hắn cầu khẩn thần tiên trên trời, thần tiên nói với hắn, chỉ cần ngươi chờ ở đây, chờ đến khi có người đến đón ngươi, thì đó sẽ là người thích ngươi, nhưng, ngươi không thể cho người đó biết chỗ ngươi ở ....

-Cậu rốt cuộc đang ở đâu?

TaeTae, anh thích em không?

-Không thích, ngươi mau nói ngươi ở đâu?

Haha, người không thích thì tìm không được em đâu, cho dù em nói cho anh cũng vậy thôi!

-Này, này ....

........

Cụt hứng đặt điện thoại xuống, Taehyungmới phát hiện, mình vì khẩn trương mà phạm một lỗi lầm, mà lỗi này, chủ định là anh có lỗi với Jimin

Trong đêm tối mịt, bầu trời đầy sao, kì thực Jimin đang ở trên nóc toà nhà đối diện với nhà Taehyung, Jimin vẫn không nỡ từ bỏ cơ hội nhìn thấy Taehyung

Tắt điện thoại, giật pin ra, sau đó lấy từng mảnh bên trong ra, giống như đang huỷ đi cơ thể mình, tháo từng món từng món ra, sau đó lại đem từng món vứt xuống dưới toà lầu, nhìn chúng rơi xuống, nhìn chúng biến mất, từ đầu chí cuối, Jimin đều cười, cậu không có khóc.

Nằm trên nóc nhà, gió đông như lưỡi dao, rạch trên mặt cậu, tâm của cậu, tất cả của cậu
Tim Jimin bắt đầu co rút, Jimin đau đến vặn vẹo, cuối cùng đã đến rồi, cậu cuộn người lại, trên mặt vẫn là nụ cười không biến .....

Gió thổi qua, thổi đi nhiệt độ, thổi đi hi vọng, thổi đi ánh sao trên bầu trời ...

Một buổi sáng một tháng sau, Taehyung vì bị cảm mà lần đầu tiên đến bệnh viện khám bệnh, lấy thuốc, lúc anh định rời khỏi, nghe thấy tiếng loa thông báo khẩn cấp truyền ra:

"Xin chú ý, xin chú ý, bác sĩ chủ trị của bệnh nhân Park Jimin xin đến phòng trọng bệnh số 206, ba mẹ của Park Jimin phòng bệnh 206 xin mời đến phòng trọng bệnh 206, nhắc lại lần nữa, bác sĩ chủ trị cho Park Jimin xin mời đến phòng trọng bệnh 206, người thân của Park Jimin xin mời đến phòng trọng bệnh 206 ....

Tiếng chân vội vã, mấy gương mặt nôn nóng đi qua cạnh mình, có thể nhìn thấy nước mắt trên mặt những người đó, còn người tên Park Jimin  kia, cũng dằn xé trái tim Taehyung

Kì thực Taehyung không biết Jimin họ gì, cho dù lần đầu gặp mặt đã từng giới thiệu, nhưng, hắn vẫn quên mất họ của Jimin, vì không cần thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro