ba mươi ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cự Giải không nghĩ tới, không phải Cổ Oanh không nói cho cô mà căn bản là bà đã quên. Cổ Oanh là người rất cẩn thận không thể nào lại quên mất một ngày quan trọng như vậy, bất quá từ khi bà giải phẫu, thân thể đã không còn như trước, sức khỏe cũng giảm đi, dường như mọi chuyện trong nhà đều giao cho Dương Cự Giải.

Trên bàn cơm, Đông Thiên Bình vẫn vắng mặt, từ trước tới giờ anh luôn luôn bận bịu với công việc, khẳng định sẽ không nhớ được hôm nay là ngày sinh nhật của con trai mình. Trên bàn ăn không khí vẫn giống như mọi ngày, biểu cảm trên mặt Đông Thiên Yết vạn năm không đổi, giống như anh cũng không nhớ hôm nay là ngày gì. Nhưng Dương Cự Giải lại lặng lẽ nhìn anh trong lòng có một loại cảm xúc không rõ, trong thâm tâm anh thật sự giống như bề ngoài đều không cần sao?

Bữa cơm tối nhanh chóng trôi qua, Cự Giải thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, nhưng khi tới đại sảnh lại bị Đông Song Ngư bắt gặp, Đông Song Ngư vô cùng thân thiết kéo cánh tay cô làm nũng.

" Chị nhỏ, đã trễ thế này chị còn muốn đi đâu?"

Cự Giải nhìn khuôn mặt Đông Song Ngư, tuy rằng đã là một thiếu niên anh tuấn nhưng tính tình lại rất trẻ con, cái đầu từ khi nào đã cao hơn cô, bất tri bất giác Đông Song Ngư đã trưởng thành nhưng tính cách vẫn không có chuyển biến. Cô đối với Đông Song Ngư dỗ ngọt.

" Tôi đi ra ngoài có chút việc, cậu trở về làm bài tập một lát, tôi sẽ lập tức trở về, sau đó cùng cậu chơi cờ được không?"

" Đừng đi!" Đông Song Ngư lắc lắc cánh tay cô.

" Ngoan, nhanh đi làm bài tập đi." Cự Giải yêu thương vuốt ve khuôn mặt cậu.

" Ôm ôm" Đông Song Ngư bất mãn bĩu môi, một thiếu niên so với con gái còn thích làm nũng hơn.

Cự Giải giang hai tay ôm lấy cậu, cậu dùng khuôn mặt cọ cọ vào ngực cô. Cự Giải ngẩng đầu liền nhìn thấy Đông Thiên Yết đang đứng ở trên cầu thang, ánh mắt lạnh tanh mang theo vài phần đùa cợt.

Trong lòng cô không có nửa điểm suy nghĩ linh tinh, khuôn mặt ngây ngốc nhanh chóng đỏ lên, vội vàng buông Đông Song Ngư ra, tìm mọi lời nói ngon ngọt để dỗ Đông Song Ngư, cuối cùng cậu cũng chịu trở về phòng. Lại ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, Đông Thiên Yết đã không còn ở nơi đó.

Cự Giải từ bên ngoài trở về, đứng ở trước cửa phòng Đông Thiên Yết do dự một hồi lâu, mới cố lấy dũng khí đi gõ cửa.

" Ai?" Đông Thiên Yết lạnh nhạt hỏi.

" Là tôi." Cô nhỏ giọng nói.

Bên trong liền không có thanh âm phát ra. Cô cắn môi, hình như cô đã đánh giá cao quan hệ giữa hai người. Đang nghĩ muốn rời khỏi, cánh cửa lại mở ra, Đông Thiên Yết đứng ở bên trong phòng, mặt không chút biểu cảm. Cự Giải không đợi anh nói chuyện liền bước vào. Đông Thiên Yết nghiêng người nhìn cô, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng vẫn như cũ không nói gì.

Cự Giải lấy chiếc bánh ngọt đang đựng trong hộp ra, cắm một cây nến lên trên sau đó châm lửa, rồi mới xoay người đối diện với vương tử mặt lạnh.

" Đông Thiên Yết sinh nhật vui vẻ! Nghe nói khi sinh nhật đối với cây nến hứa nguyện đặc biệt rất linh nghiệm...Sinh nhật vui vẻ nhé, cái kia...Tôi đi ra ngoài trước."

Nói xong, Cự Giải liền lui ra ngoài, cô cẩn thận giúp anh đóng cửa lại, mới xoa xoa hai gò má có chút cứng ngắc, cùng Đông Thiên Yết ở một chỗ áp lực quá lớn, cô đã cật lực khống chế bản thân mới không chạy trối chết. Cô chỉ cảm thấy Đông Thiên Yết rất đáng thương, những người thân nhất đều không nhớ rõ sinh nhật của anh.

Cự Giải trở lại phòng, liền nhìn thấy Đông Song Ngư đang ngủ trên giường của cô, nhìn khuôn cậu khi ngủ thật yên tĩnh, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng vén những sợi tóc xòa xuống trên mặt cậu. Đông Song Ngư mở mắt, khóe miệng liền kéo ra tươi cười.

Ting... một tiếng, màn hình di động lóe sáng, Cự Giải liền thấy được một khuôn mặt khá quen thuộc.

" Người trên di động của cậu là ai?" Cô đi lại gần, Đông Song Ngư sớm đã đem điện thoại cầm lên tay, mặt mũi đỏ bừng.

" Nữ sinh kia là ai?" Cự Giải lại hỏi tiếp.

" Nữ sinh kia?" Đông Song Ngư mở to mắt, khuôn mặt đỏ bừng vẫn còn chưa thuyên giảm.

Cự Giải cố ý làm ra bộ dáng tức giận " Tiểu Ngư còn có việc gạt chị nhỏ sao, ngay cả di động cũng không cho xem, chị nhỏ thực tức giận"

Đông Song Ngư thấy cô tức giận, vội vàng đem di động đưa tới, Cự Giải chăm chú nhìn, quả nhiên là Cố Vân Nhã, nữ sinh thích Đông Thiên Yết.

" Đây là nữ sinh mà cậu thích?" Cô cẩn thận hỏi.

Đông Song Ngư thẹn thùng gật đầu " Cô ấy là hoa hậu giảng đường ở trường em, kêu Cố Vân Nhã."

" Vậy cô gái kia có thích cậu không?"

Đông Song Ngư lắc đầu, buồn rầu nói: " Cô ấy căn bản không biết em, em so với cô ấy còn nhỏ hơn một tuổi, em vụng trộm nhìn cô ấy ở trên cầu thang."

" Như vậy sao được, cậu phải cho cô ấy biết cậu thì mới có cơ hội chứ."

" Làm thế nào để cho cô ấy biết em đây?" Đông Song Ngư ôm đầu, khuôn mặt non nớt hơi cau lại.

" Tỷ như cậu tìm hiểu xem cô ấy thích gì, sau đó quan tâm cô ấy, một thời gian dài trôi qua, cô ấy tự nhiên sẽ biết tới sự tồn tại của cậu."

Cự Giải đề ra chủ ý giúp cậu, kỳ thực Đông Song Ngư còn rất trẻ con nhưng ngoại hình so với Đông Thiên Yết một điểm cũng không kém, nếu Cố Vân Nhã có thể thích cậu, coi như cũng giải thoát cho chính mình.

Hai mắt Đông Song Ngư tỏa sáng, lôi kéo Cự Giải " Chị nhỏ, chị thật tốt."

Ngày thứ hai, Cự Giải nhìn thấy Cổ Oanh từ trong phòng Đông Thiên Yết đi ra, liền chạy tới cầm lấy thùng rác trong tay bà " Cổ Oanh, để cháu mang đi đổ."

Cự Giải nhìn vào trong thùng rác, không có miếng bánh ngọt nào, ngay cả một mẩu bánh cũng không tìm được. Trên mặt cô liền lộ ra tươi cười, cô thật lo chiếc bánh ngọt của mình sẽ có vận mệnh giống như của Cố Vân Nhã. Bất quá, hộp đâu? Cô có chút nghi hoặc.

Cổ Oanh nhìn Cự Giải đang giống như bị bệnh tâm thần, lắc lắc đầu. Cự Giải đối với Cổ Oanh cười cười, vừa quay mặt liền nhìn thấy Đông Thiên Yết đang đứng ở cửa. Anh không phải đã đi tới trường rồi sao, thế nào lại trở về! Cự Giải xấu hổ, hành động vừa rồi đã bị anh thấy được đi.

" Sao thế?" Cổ Oanh hỏi.

" Quên đồ." Đông Thiên Yết đơn giản trả lời, liền đi vào phòng, Cổ Oanh cũng vào theo, Cự Giải còn ngây ngốc đứng ở cửa, nghe được được tiếng Đông Thiên Yết nói " Cổ Oanh, thân thể bà còn chưa khỏe hẳn, về sau việc thu dọn phòng để cô ấy làm."

Cự Giải cúi đầu nở nụ cười, vội vàng đi đổ rác. Sau đó cô đem phòng Đông Thiên Yết dọn dẹp một chút, liền nhìn thấy ở phía đầu giường có để hai quyển tạp chí, cô cầm lên muốn mang xếp lại giá sách.

Trên trang bìa tạp chí đều là ảnh của những cô gái xinh đẹp, cô tò mò mở ra xem, vừa mới mở ra, lại ngốc năng tại chỗ, khuôn mặt liền đỏ lên.

Tất cả các trang đều là dáng người thon dài, các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trần truồng, chụp ở mọi góc độ, lộ ra nơi riêng tư cùng bộ ngực đẫy đà, xem qua quả thực khiến cho người ta đỏ mặt, phía sau chính là ảnh chụp nam nữ làm tình, nơi riêng tư của cả nam lẫn nữ khi hoan ái đều được đặc tả rõ ràng, thật sự tà ác. Hai tay Cự Giải run run, cuốn tạp chí liền rơi xuống đất, cô vội vã nhặt lên hướng chỗ cũ để xuống, hoang mang rối loạn chạy ra khỏi phòng ngủ của Đông Thiên Yết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro