ba mươi hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày nay, Cự Giải giống như con quay chuyển động không ngừng, ba người bệnh cần cô chiếu cố, Đông Thiên  Yết, Dương Diệu Huyền, còn có Cổ Oanh. Cô và Đông Thiên Yết giống như đã hình thành giao ước, Đông Thiên Yết không ngăn cấm hay bài xích cô, bất quá sẽ không chủ động nói chuyện, khuôn mặt vẫn lạnh băng như cũ, chỉ là cô cũng chẳng để tâm, dù sao đã sớm tạo thành thói quen.

Chỗ Cổ Oanh cô có thể không cần quan tâm, nhưng Cự Giải vẫn lo lắng trong lòng, hầm canh nóng mang đi, Cổ Oanh lại nói cô đừng tới, cứ chuyên tâm chăm sóc Đông Thiên Yết là được, bất quá hôm sau Cự Giải vẫn hầm canh đưa tới, có điều giao cho hộ lý xong liền lật đật chạy trở về. Thời điểm Đông Thiên Bình trở về, Đông Thiên Yết đã khỏi hẳn, Cổ Oanh cũng xuất viện, lúc Đông Thiên Bình không có ở nhà Cự Giải luôn cảm thấy trống trải, nay Đông Thiên Bình đã về, không khí trong nhà cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Đông Thiên Bình ân cần hỏi thăm Cổ Oanh, trách cứ bà bị bệnh cũng không nói cho anh, lần sau không nên như vậy nữa, sau đó nói vài câu xin lỗi với Đông Thiên Yết, đã không làm tròn trách nhiệm người cha, những lời này nghe vào tai Cự Giải khiến cô cảm động không thôi, vậy mà Đông Thiên Yết vẫn bộ dạng nhàn nhạt như thường, không mảy may chút biểu cảm nào.

Đông Thiên Bình không có nói gì với Cự Giải, bất quá cô cũng không để ý, dù sao cô làm này nọ không phải để thể hiện bản thân cho ba nuôi xem.

" Mọi người nhìn xem, anh hai, anh hai gắp thịt nướng của chị nhỏ làm " Đột nhiên Đông Song Ngư reo lên, giống như phát hiện được một việc cực kỳ lạ lùng.

Đông Thiên Yết liếc nhìn Đông Song Ngư một cái, chậm rãi nhai nuốt, nói " Ăn cơm đi, nói nhiều quá "

Đông Song Ngư hướng anh mình lè lưỡi, rồi làm mặt quỷ, mấy người còn lại đều bị cậu chọc cười. Lúc Cự Giải đi vào phòng bếp, vô tình nghe được Cổ Oanh và Đông Thiên Yết nói chuyện, cô chần chừ muốn lùi lại sợ làm phiền hai người.

" Trước kia dì đối với Cự Giải rất không thích, nhưng lần này bị bệnh, chỉ biết trông vào mình nó. Đứa nhỏ này thật ra cũng tốt, trước đây dì đối với nó như vậy, nó vẫn hằng ngày hầm canh mang vào cho dì, còn chăm sóc con, vừa đi thăm mẹ. Nó còn biết người dì lo lắng không yên nhất là con, nên cố gắng chiếu cố, con xem, trở về nhìn khí sắc của con, dì liền an tâm, về sau nên đối tốt với nó một chút "

Cự Giải không nghe thấy Đông Thiên Yết trả lời, ít phút sau nghe tiếng Cổ Oanh cười nói tiếp " Con nha, không nói chuyện xem như đã đồng ý, về sau nó có nói chuyện với con, con cũng nên đáp lại một tiếng đừng làm người ta xấu hổ, Tiểu Yết, con nói thật xem, đồ ăn dì và Cự Giải nấu, cái nào ngon hơn? "

Sao Cổ Oanh lại nói như vậy? Cự Giải cắn môi, có chút khẩn trương. Cô nghĩ Đông Thiên Yết sẽ không trả lời, nào ngờ giọng Đông Thiên Yết truyền tới " Thời điểm cô ấy đút cháo làm con nhớ tới mẹ, mỗi khi bị bệnh, mẹ cũng như vậy đút cháo cho con, kỳ lạ là cháo cô ấy nấu hương vị thật giống với cháo mẹ con nấu..."

" Không có việc gì, dì cũng không mất hứng, nếu mọi người đều thích, về sau để Cự Giải nấu thêm vài món..."

Buổi tối, Cự Giải đi vào phòng ngủ Đông Thiên Bình " Ba nuôi, mấy hôm nay người vất vả rồi "

Đông Thiên Bình thoát quần áo Cự Giải yêu thương vuốt ve " Tâm can bảo bối của ba nuôi "

Cự Giải đau lòng vỗ về mặt anh " Một lát để Cự Giải hầu hạ ba nuôi, giống như ngày hôm đó..."

Đông Thiên Bình đặt cô ngồi lên đùi mình nói " Con đã vì ba nuôi làm bao nhiêu việc, ba nuôi hẳn nên tạ ơn con, tối nay để ba nuôi hầu hạ Cự Giải, ba nuôi muốn con thoải mái " Miệng nói, tay anh cũng bắt đầu hoạt động, liên lục chà sát khắp người cô, miệng cũng đi qua, đem đầu ngực của cô ngậm vào, gậy thịt phía dưới chống lên tiểu huyệt ma sát nhè nhẹ, với loại người kinh nghiệm tình trường lão luyện như Đông Thiên Bình muốn lấy lòng một người phụ nữ hết sức dễ dàng chứ đừng nói đến một cô bé tơ non mười bốn tuổi như Cự Giải, Cự Giải cảm thấy toàn thân bị Đông Thiên Bình khiêu khích tới dục tiên dục tử.

" Ưm..ba nuôi...a..tuyệt quá...Giải Giải thật thoải mái..a...a.."

" Giải Giải, bảo bối của ba nuôi, con làm ba nuôi càng ngày càng thích con, không muốn xa rời..."

" Giải Giải không bao giờ rời khỏi người, ba nuôi...con cũng muốn hôn nụ hoa của ba..." Cự Giải dùng hàm răng cắn lên ngực anh, nước bọt chảy ra ướt nhẹp.

" Tiểu yêu tinh...là ngại ba nuôi chưa đủ cứng rắn sao..." Đông Thiên Bình ôm mông cô, dùng lực thúc mạnh côn thịt vào bên trong khe huyệt ẩm ướt, tiếng rên dâm mị vang lên khắp phòng.

Hai người làm tới nửa đêm mới ôm nhau đi ngủ. Tuy rằng ngoài mặt Đông Thiên Yết vẫn lạnh lùng, nhưng Cự Giải vẫn cảm nhận được chút biến hóa của anh, cô âm thầm vui mừng không thôi, rốt cục trời cao không phụ người có lòng, lâu ngày có thể thấy nhân tâm. Đa số thời gian Đông Thiên Yết đi học về đều là cô mở cửa, dĩ vãng luôn hồi, bất quá hôm nay đã khác, thời điểm Cự Giải ngượng ngùng mở miệng chào Đông Thiên Yết, không nghĩ tới anh thế mà 'Ừ' một tiếng nhẹ nhàng đáp lại, liền đi thẳng lên lầu. Tuy rằng âm thanh rất nhỏ nhưng cô biết mình không có nghe lầm, cả người Cự Giải kinh ngạc đứng yên nhìn theo bóng lưng của anh.

Buổi tối tới giờ cơm, Cự Giải lên gọi Đông Song Ngư, lúc đi qua phòng Đông Thiên Yết có chút chần chờ nhưng không dám gõ cửa, đợi đến khi đi ra mới thấy Đông Thiên Yết đi lại, nói " Đã lên đây sao không gọi luôn, chẳng lẽ muốn để Cổ Oanh mất công đi chuyến nữa "

Cái gì...Cô đang muốn đi tìm người lại phát hiện người kia đã xuống lầu, bản thân đứng ở trên cầu thang ngẫm nghĩ một lát, mới hiểu được ý tứ của anh. Rõ ràng anh luôn không thích cô gọi anh lại còn trách cô khi đến tìm Cổ Oanh xong sẽ phải mất công đi thêm một chuyến đến gọi anh. Anh không thể nói chuyện tốt với cô một chút được sao? Anh sẽ chẳng bao giờ nói là: Lần sau gọi tôi cùng đi ăn nữa!

Dương Cự Giải lắc đầu, lại nở nụ cười, nếu thật sự như vậy chắc hẳn đó không phải Đông Thiên Yết, anh đối với cô như bây giờ không phải đã có tiến bộ rồi sao? Cô còn hy vọng xa vời cái gì nữa, hai người cùng chung sống dưới một mái hiên, không còn cảm thấy xấu hổ như trước kia đã là tốt lắm rồi.

Trong phòng học, Đông Song Ngư đang muốn đi tìm bạn học Lục Nhân Mã để chơi cùng, lại phát hiện vị trí bàn học của Lục Nhân Mã sớm đã không thấy đâu. Cậu đi tìm một lát, liền tìm thấy Lục Nhân Mã ở bên ngoài hành lang. Thân hình cao to của Lục Nhân Mã đang đứng ở trên lan can, ánh mắt nhìn xuống sân thể dục cách đó không xa.

Lại nói Lục Nhân Mã chỉ lớn hơn Đông Song Ngư một tuổi, cái đầu cao hơn so với cậu không ít, trong lòng Đông Song Ngư có điểm không phục, bất quá gần đây cậu cũng cao thêm rất nhiều, hiện tại cậu thích nhất là chuyện cùng Lục Nhân Mã so vóc người, xem xem bản thân đã đuổi theo được bao nhiêu.

Đông Song Ngư lặng lẽ đi qua vỗ vai Lục Nhân Mã một cái, Lục Nhân Mã quay đầu vỗ về cánh tay đang nổi da gà, mặt khác liếc xéo Đông Song Ngư. Nhìn bộ dáng của cậu, Đông Song Ngư sớm đã ôm bụng cười to.

" Thực xin lỗi nha, mình đã quên là không thể chạm vào cậu"

Trong lòng Đông Song Ngư luôn cảm thấy Lục Nhân Mã là một kẻ quái dị, lại cực kỳ thông minh, là một nhà khoa học thiên tài, nhưng cái chứng 'tự bế', nói cậu ta tự bế là có căn cứ, Lục Nhân Mã đối với mọi người luôn đạm bạc, những người bình thường cậu đều không để ý, luôn trưng ra bộ dáng cao thượng, nhưng không biết sao Đông Song Ngư lại có thể kết bạn chung với cậu, về sau Đông Song Ngư mới phát hiện ra mình đã hiểu nhầm Lục Nhân Mã, kỳ thực Lục Nhân Mã cũng không khó ở chung, chỉ là đối với mọi thứ xung quanh rất 'mẫn cảm', khi ở chung với cậu Đông Song Ngư đều thấy vui, cho nên trong trường Đông Song Ngư ngẫu nhiên trở thành người bạn duy nhất của Lục Nhân Mã, hiện tại bọn họ như vậy cũng tốt, Đông Song Ngư không cẩn thận đụng phải Lục Nhân Mã, khiến cho toàn thân Lục Nhân Mã nổi da gà.

" Trí nhớ của cậu thật kém." Lục Nhân Mã trừng mắt nhìn Đông Song Ngư, sau đó xoay người tiếp tục nhìn ra sân thể dục.

Đông Song Ngư bước lại gần, cũng ngó đầu nhìn theo " Này, nhìn cái gì vậy, cư nhiên cũng có người cảm thấy hứng thú với chuyện này sao?"

" Có nhìn thấy nữ sinh kia không? Đó là tân hoa hậu giảng đường của chúng ta" Lục Nhân Mã chậm rãi nói.

" Kim Anh?" Đông Song Ngư nhanh chóng đáp trả, cậu nhìn không rõ lắm bởi vì bên người nữ sinh đó vây quanh rất nhiều người.

Lục Nhân Mã cắt ngang một tiếng " Tin tức của cậu quá chậm, hoa hậu giảng đường hiện tại là Cố Vân Nhã, là học sinh mới chuyển tới, cô ấy vừa đến Kim Anh liền bị xếp xuống thứ hai."

" Thật sao?" Đông Song Ngư cố vươn cổ ra nhìn, rốt cục cũng thấy rõ, biểu cảm trên mặt theo đó biến hóa, Lục Nhân Mã nói cái nữ sinh kia rất đẹp, da thịt cũng vô cùng mịn màng, đôi mắt trong veo như nước. Đông Song Ngư đột nhiên cảm thấy tim mình đập rộn ràng.

" Lục Nhân Mã, lần đầu tiên tớ thấy có người so với cậu còn hoàn hảo hơn."

" Cậu thích cô ấy? Cố Vân Nhã?" Lục Nhân Mã cười hỏi.

" Tớ mới không có." Đông Song Ngư thề thốt phủ nhận, trên mặt đã có điểm phiếm hồng " Còn cậu không phải đối với các cô gái không có hứng thú sao, thế nào lại ở chỗ này xem hoa hậu giảng đường, không phải cậu cũng thích cô ấy chứ?"

" Mình?" Lục Nhân Mã khẽ hừ một tiếng " Mình chỉ đi nghiên cứu xem nhóm ruồi bọ luôn vây quanh hoa hậu giảng đường cũ vì sao lại chuyển mục tiêu nhanh như vậy, lại nói mình cũng đã có mục tiêu" Trước mắt cậu liền hiện ra một rừng hoa bách hợp thanh thuần, cái cô gái ngày đó va phải cậu, cậu cư nhiên không có nửa điểm không khỏe, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác kỳ lạ.

" Cái gì? Cậu nói cái gì?" Đông Song Ngư giật mình nhìn Lục Nhân Mã " Cậu nói cậu đã có mục tiêu? Cậu nói cậu thích con gái?"

Lục Nhân Mã nhẹ nhàng cười " Đương nhiên là mình thích con gái, bằng không cậu sẽ còn lành lặn mà đứng ở chỗ này sao?" Cậu tà ác liếm môi một cái.

Đông Song Ngư không để ý tới liền tiến lên bắt lấy cánh tay Lục Nhân Mã " Ai? Người nọ là ai?" Hai mắt Đông Song Ngư tỏa sáng, bởi vì cậu không nghĩ tới tiểu hòa thượng này chán ghét con gái tới cực điểm sẽ đột nhiên nói có người trong lòng.

Lục Nhân Mã vội vàng nhích người ra xa, chán ghét đẩy hai tay Đông Song Ngư đang kéo cánh tay mình " Cậu còn chạm vào mình, mình liền đem cậu ném xuống dưới...Cô ấy là ai? Mình cũng không biết nữa."

" Cái gì?" Đông Song Ngư nhìn bộ mặt thản nhiên của Lục Nhân Mã, hoài nghi có phải đầu óc cậu ta bị hư, không biết, đầu của cậu ta không phải không giống với người thường hay sao.

" Vậy cô ấy ở đâu?"

" Ở đâu?" Lục Nhân Mã nhún vai " Quỷ mới biết cô ấy ở đâu?"

Lúc này Đông Song Ngư đưa mắt nhìn Lục Nhân Mã " Cậu hiện tại lập tức biến mất ở trước tầm mắt của tớ, bằng không tớ cũng không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Lục Nhân Mã cười, xoay người đi vào trong phòng học. Đông Song Ngư hít lấy một hơi, xoay mặt nhìn xuống phía dưới, đột nhiên hai mắt sáng lên, cậu phát hiện ra hoa hậu giảng đường đang ở ngay dưới lầu, cậu vội vã lấy điện thoại trong túi quần ra, điều chỉnh góc độ, 'tách' một tiếng khuôn mặt xinh đẹp của Cố Vân Nhã liền xuất hiện trên màn hình di động của cậu, nhìn vào đôi mắt trong veo, môi cậu bất giác cong lên.

Buổi chiều, Dương Cự Giải đang ở trong vườn hái rau chuẩn bị cho bữa tối, đột nhiên nghe được một trận tiếng bước chân, cô ngừng tay, ngẩng đầu nhìn, nhìn đến Đông Thiên Yết cùng một cô gái hướng nơi này đi tới, trên người Đông Thiên Yết mặc bộ đồng phục học sinh, khuôn mặt tuấn tú băng lãnh, cô gái nhỏ chạy phía sau anh, trong tay cầm theo một chiếc hộp tinh xảo, hi vọng nói.

" Đông Thiên Yết, đợi mình với, đợi mình với"

Đông Thiên Yết ngừng bước chân, mày hơi cau lại nhìn cô gái trước mặt, cô gái ngẩng đầu nhìn anh, mang theo khuôn mặt thẹn thùng.

Tâm Dương Cự Giải bị đụng một cái chỉ cảm thấy cô gái kia rất xinh đẹp, quả thực giống như tiên nữ.

" Đông Thiên Yết sinh nhật vui vẻ!" Hai tay cô gái giơ chiếc hộp về phía Đông Thiên Yết, hai mắt ngập nước hàm chứa ý xuân.

" Cảm ơn!" Khuôn mặt Đông Thiên Yết không mang theo chút biểu cảm tiếp nhận chiếc hộp, xoay người đi về phía trước. Cô gái vẫn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng anh, vẻ mặt đầy kinh hỉ che miệng lại.

" Cảm ơn cậu đã nhận quà của mình!"

Hóa ra hôm nay là sinh nhật Đông Thiên Yết, cư nhiên lại nhận được món quà của cô gái xinh đẹp, nhìn khuôn mặt vẫn lạnh tanh thế kia nhưng trong lòng nhất định là đang cao hứng đi. Trong lòng Dương Cự Giải thầm nghĩ, cô đứng lên, trong tay còn cầm một nắm rau hẹ, đang muốn cùng Đông Thiên Yết chào hỏi, thấy Đông Thiên Yết đã bước đi lên bậc thềm, tùy tiện đem chiếc hộp trong tay quăng vào sọt rác.

Cự Giải kinh hô một tiếng, cô nhìn về phía cô gái đang cách đó không xa, cơ hồ có thể nghe được thanh âm tan nát cõi lòng của cô gái. Chỉ trong chớp mắt Đông Thiên Yết đã mở cửa vào nhà. Cự Giải nhìn thùng rác trước mặt, chiếc hộp bị nứt lộ ra chiếc bánh ngọt do tự tay cô gái làm, cùng một tấm thiệp, trên đó có ghi tên: Cố Vân Nhã.

Tên đẹp quá, đáng tiếc đại thiếu gia nhà cô lại không biết thương hương tiếc ngọc, trong lòng Cự Giải đầy nuối tiếc, lại nhìn về phía cô gái, cô gái cơ hồ muốn phát khóc, cô ai oán đứng một hồi lâu rồi mới xoay người rời đi.

Thật đáng thương...Cô gái xinh đẹp như vậy Đông Thiên Yết lại không thích, vậy anh thích bộ dáng như thế nào nữa đây. Phỏng chừng cô gái phù hợp với anh trên thế giới này còn chưa sinh ra? Cô gái nào mà thích Đông Thiên Yết thì thật sự rất đáng thương, hơn nữa khẳng định cũng không chỉ có một mình Cố Vân Nhã. Trong lòng Cự Giải không khỏi sinh ra vô hạn thương hại. Cô nhìn rau hẹ trong tay, tối nay thực đơn hẳn là phải thay đổi, hôm nay là sinh nhật Đông Thiên Yết, Cổ Oanh thế nào lại không nói cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro