ba mươi chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Côn thịt của thiếu niên có chút to lớn khủng bố, nhưng cùng gương mặt hoàn mỹ kia lại càng tăng thêm sức mạnh. Côn thịt sẫm màu, tỏa ra hương vị giống như một cây kẹo que dâu tây. Dương Cự Giải nuốt ngụm nước miếng, liếm liếm đôi môi khô ráo, sợ hãi nắm lấy nó, cô vừa chạm vào liền giật mình, thân thể chấn động, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua chủ nhân của nó, lại nhìn không tới khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng.

Lại liếm qua môi, cô đem mặt tiến sát lại gần, vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm phớt qua, tựa như hồi nhỏ ăn kẹo que mà mẹ mua cho. Chỉ chốc lát sau, vật kia của thiếu niên liền dính đầy nước miếng của cô, thanh âm sàn sạt liền dừng lại, Đông Thiên Yết cúi đầu, Dương Cự Giải lại liếm xuống hai cái, cảm nhận được anh nhìn mình chăm chú, cô ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt tương giao, tư thế thật quái dị.

Khóe môi Đông Thiên Yết giơ lên một chút lạnh nhạt lại mang theo vài phần tà ác " Cô cho rằng mình là mèo sao?"

" Ơ?" Dương Cự Giải giống như pho tượng thiên thần, cô không hiểu rõ ý tứ của anh.

Đông Thiên Yết nhìn cô ngồi ở dưới chân mình, bộ dáng thật sự bé bỏng đòi mạng, bàn tay nhỏ còn đang nắm lấy vật nam tính của anh, nhưng đôi mắt lại ngây ngô nhìn. Cổ họng có chút khô khốc, từ sau lần ăn qua cô, không hiểu sao cô gái này liền khiến cho dục vọng của anh bùng phát.

" Chưa liếm qua ba tôi bao giờ sao?"

Dương Cự Giải không phòng bị anh hỏi như vậy, vẻ mặt nhất thời đỏ bừng. Đôi mắt đen của Đông Thiên Yết lướt qua một tia châm chọc " Cầm lấy nó nuốt vào, tựa như hồi nhỏ ăn kẹo que, đừng nói cô sẽ không."

Đông Thiên Yết không để ý tới cô nữa, lại bắt đầu đọc sách. Dương Cự Giải phát ngốc một hồi, mới quỳ thẳng thân mình, hé miệng đem vật kia một tấc một tấc nuốt vào, dùng cái miệng nhỏ nhắn mút mát, phát ra thanh âm táp táp. Đông Thiên Yết hô hấp có chút hỗn độn, bất quá tiếng sàn sạt cũng không dừng lại. Dương Cự Giải hút một lúc lâu, dùng đầu lưỡi liếm vòng quanh quy đầu, kỳ thực hương vị cũng không khó chịu lắm, thậm chí còn có mùi vị riêng biệt của thiếu niên. Chỉ là nó quá lớn, cô chỉ có thể ngậm vào một nửa.

Một bàn tay thon dài sạch sẽ đè lại cái gáy của cô, nhưng bên tai vẫn vang vọng thứ thanh âm sàn sạt, Dương Cự Giải còn chưa suy nghĩ cẩn thận có phải Đông Thiên Yết là đặc công dị năng hay không, cư nhiên còn có thể nhất tâm nhị dụng.

Côn thịt thô dài bỗng chốc chui vào trong yết hầu của cô.

" Ưm..." Cô lắc đầu muốn tránh khỏi tay anh, thoát đi cái cảm giác hít thở không thông, nhưng thiếu niên vẫn ấn chặt lấy cô, thật lâu mới nới ra.

" Khụ khụ..." Dương Cự Giải không ngừng ho khan.

" Thực sự không có tiền đồ." Giọng nói lạnh nhạt của thiếu niên ở phía trên đỉnh đầu vang lên. Dương Cự Giải điều chỉnh tốt hô hấp, liền chủ động đem cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy côn thịt nuốt vào.

" Coi như biết nghe lời." Đông Thiên Yết chế trụ cái gáy của cô, lực đạo lần này có phần nhẹ hơn, một chút lại một chút nhấp nhô, cái miệng nhỏ mỗi lần côn thịt đi vào đều bị ép căng.

Hô hấp dần dồn dập hơn, nhưng tay phải cầm bút của anh vẫn không ngừng. Dương Cự Giải nghĩ anh nhất định có sức mạnh kì ảo nào đó.

Lúc này truyền đến tiếng đập cửa, Đông Thiên Yết còn chưa đáp lại, cửa liền mở ra, Đông Thiên Bình đi vào. Dương Cự Giải sợ tới mức thân mình co rụt lại, lui đến tận cùng bên trong góc bàn, Đông Thiên Yết xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn ba mình.

" Bài tập làm tới đâu rồi?" Đông Thiên Bình đến gần, nhìn sách bài tập của Đông Thiên Yết đầy rẫy các loại công thức phức tạp.

Đông Thiên Yết ừ một tiếng, ngón tay chỉ dừng một chút, rồi lại bắt đầu viết.

" Giải Giải đâu?" Đông Thiên Bình nhìn chung quanh.

" Đi toilet." Đông Thiên Yết cũng không ngẩng đầu lên nói.

" À..." Đông Thiên Bình gật đầu, vẫn đứng tại chỗ nhìn Đông Thiên Yết làm bài tập.

Qua một hồi lâu, Đông Thiên Yết rốt cục cũng ngẩng đầu " Còn có chuyện gì sao?"

Trong lòng Dương Cự Giải loạn thành một đoàn, Đông Thiên Yết đối với Đông Thiên Bình rất lạnh nhạt cũng không quá lễ phép, Đông Thiên Bình lại đối với đứa con lớn này tựa hồ đặc biệt bao dung.

Quả nhiên Đông Thiên Bình nở nụ cười " Làm đi, hai đứa đừng thức quá trễ, Giải Giải hôm nay đã mệt cả ngày, để cho em ấy nghỉ ngơi sớm chút."

" Được, ngủ ngon." Đông Thiên Yết lưu loát đáp lại, câu nói ngủ ngon hoàn toàn chính là lệnh đuổi khách.

Trên mặt Đông Thiên Bình có điểm xấu hổ, bất quá anh cũng quen với tính tình của đứa con này, lại nhìn cửa phòng toilet đóng chặt, anh mới rời khỏi. Nghe được thanh âm đóng cửa, Dương Cự Giải ngồi bệt trên đất, thở phào một hơi, mới vừa rồi cô bị sự khẩn trương cùng cảm giác tội lỗi ép tới không thở nổi.

Đông Thiên Yết cúi đầu nhìn cô " Ba tôi nói chúng ta làm đi, không nên quá muộn."

" Cha nuôi mới không phải ý tứ này..." Dương Cự Giải phản bác.

" Vậy có ý gì?" Đông Thiên Yết khom người xuống nhìn chằm chằm Dương Cự Giải " Cô nói xem nếu ông ấy nhìn thấy bộ dáng vừa rồi của cô sẽ thế nào?"

Dương Cự Giải vừa nghe khuôn mặt liền trắng bệch. Con ngươi Đông Thiên Yết trở lên lãnh khốc vài phần " Đứng lên, tôi muốn uống sữa."

Trước kia làm sao cô lại không phát hiện ra anh là một người không biết xấu hổ.

Dương Cự Giải vừa đứng lên, Đông Thiên Yết liền đem áo ngực vén tới tận xương quai xanh, hai tay xoa nắn bộ ngực của cô.

" Lớn thêm."

Trong nháy mắt Dương Cự Giải đỏ mặt. Đông Thiên Yết ý bảo cô nâng một bên lên, anh há mồm ngậm lấy đầu nhũ hoa mút vào, động tác tuyệt không ôn nhu, còn mang theo điểm trừng phạt.

" Ưm..."

Cô cong thân mình đón nhận, Đông Thiên Yết vừa liếm vừa mút, anh dùng đôi môi ngậm chặt lấy đỉnh đầu đỏ hồng day nhẹ, một bên quay đầu viết công thức toán, chữ viết của anh tiêu sái phiêu dật, Dương Cự Giải lại vô tâm thưởng thức, cố hết sức nâng một bên vú, uy đến bên miệng thiếu gia.

Anh dùng sức mút, khiến nụ hoa truyền đến từng trận đau đớn, anh cầm tay cô đặt xuống vật nam tính còn đang ngẩng cao đầu, Dương Cự Giải có chút lo lắng, cầm lấy côn thịt, thân thể bởi vì anh không ngừng hút mà nhẹ nhàng rung động. Rốt cục anh cũng ngừng bút, đem mặt vùi vào ngực cô, giống như con sói đói không ngừng càn quét. Dương Cự Giải ôm đầu anh run run giống như nhành liễu trong gió.

" Không cần... Cắn... Đau..." Cô run lên, Đông Thiên Yết lại thích như vậy, giống như đứa trẻ con.

" Nếu có sữa tươi thì tốt rồi..." Anh nhìn kiệt tác của chính mình, một bên ngực của cô đã đầy dấu ấn đỏ hồng, hai quả anh đào đứng thẳng.

" Nằm lên trên giường đi."

Dương Cự Giải yên lặng hướng phía giường đi tới, nằm ngửa xuống, chiếc ga giường tối màu làm nổi lên khối thân thể tuyết trắng, phá lệ kinh diễm. Đông Thiên Yết chậm rãi đi tới, bắt lấy mắt cá chân Dương Cự Giải, đem nơi tư mật của cô gái nhỏ phơi bày, Đông Thiên Yết thâm trầm nhìn chằm chằm nơi nhụy hoa phấn nộn, vươn ngón tay khuấy đảo.

" Ưm..."

Cô mẫn cảm lui thân mình, Đông Thiên Yết bò lại gần, cùng thân thể tuyết trắng của cô quấn lấy nhau, anh lấy ra côn thịt trướng đâu thẳng tắp đâm đi vào hoa huyệt, cô ưm một tiếng, cố hết sức nuốt vào, gắt gao bao vây lấy anh, kẹp chặt, hấp cắn, anh thét lớn một tiếng, bắt đầu rong ruổi, tựa như cưỡi một con nai ngây ngô, đi vào thế giới xinh đẹp.

Liên tục vài ngày, Đông Thiên Bình bận việc cũng không ghé qua nhà, đại thiếu gia nhà họ Đông - Đông Thiên Yết thuận lý thành công chiếm lấy Dương Cự Giải, Đông Thiên Bình không ở đây, anh càng không kiêng nể, Cổ Oanh sớm đã nhìn ra mọi chuyện, nhưng cái gì bà cũng chưa nói.

May mắn Nhị Thiếu nhà họ Đông - Đông Song Ngư ở phương diện này kém hiểu biết, nếu đổi thành thiếu niên mười ba tuổi khác sớm đã nhìn ra điểm không thích hợp.

Thời điểm Dương Cự Giải đang ở vườn rau nhổ củ cải thì Đông Thiên Yết tan học, cô đứng lên, lại nhìn thấy Cố Vân Nhã lẽo đẽo chạy phía sau Đông Thiên Yết. Cô gái này cũng đủ kiên trì, Dương Cự Giải có chút thương hại. Lúc Đông Thiên Yết sắp đi tới cửa, Cố Vân Nhã đuổi theo, đem một cái hộp nhỏ tinh xảo nhét vào trong tay anh. Thật là một cô gái si tình, chẳng lẽ cô ấy còn đoán không ra vận mệnh của chiếc hộp kia sao?

Dương Cự Giải hơi nhíu mày, Đông Thiên Yết cũng đã đi qua, nhưng anh chỉ nhàn nhạt lướt qua cô.

" Đợi chút." Thời điểm Đông Thiên Yết giơ tay lên, Dương Cự Giải nhanh chóng lên tiếng " Cho tôi cái đó được không?"

Cô tiến lại gần. Đông Thiên Yết cũng không nói gì, đưa chiếc hộp cho cô, dù sao anh cũng muốn ném xuống. Dương Cự Giải tiếp nhận nhìn Cố Vân Nhã đứng cách đó không xa, trên mặt hiện ra biểu cảm vui mừng. Đông Thiên Yết cũng không rời đi ngay, ánh mắt luôn chăm chú nhìn cô.

Cô có chút mất tự nhiên khi có một đôi mắt xinh đẹp của người khác phái nhìn mình chằm chằm. Dương Cự Giải cơ hồ bị anh nhìn tới đỏ mặt. Ngay tại lúc cô cúi đầu, bàn tay thon dài của thiếu niên tiến lại gần, cô theo bản năng thụt về phía sau, lại tránh không kịp, chỉ cảm thấy bàn tay mềm mại dừng ở trên gò má, nhẹ nhàng chà lau.

" Thật bẩn." Anh nói.

Dương Cự Giải như bị sét đánh tới ngây dại. Lúc cô phục hồi tinh thần, Đông Thiên Yết sớm đã rời đi. Cô tuyệt không tin tưởng người vừa dịu dàng giúp cô lau gò má lại là Đông Thiên Yết, nhất định thần kinh của anh có vấn đề. Cô cũng không biết vì sao tim đập nhanh, có lẽ cho tới bây giờ cô chưa từng thấy mặt khác của Đông Thiên Yết, một cái băng sơn thiếu niên bỗng nhiên bày ra ôn nhu, cơ hồ lực sát thương khó có thể chống đỡ.

Nhìn về phía Cố Vân Nhã, cô gái kia sớm đã rời đi, không biết mọi chuyện vừa rồi cô ấy có nhìn thấy hay không, có hay không hiểu lầm? Hiểu lầm? Dương Cự Giải không khỏi châm chọc cười cười, cô cùng Đông Thiên Yết sớm đã vượt qua tưởng tượng của Cố Vân Nhã, còn có cái gì để hiểu lầm hơn đây.

Bữa tối, Đông Thiên Bình trở lại. Dương Cự Giải rất cao hứng, nhưng cô chỉ dám vụng trộm tham lam nhìn Đông Thiên Bình vài lần, khuôn mặt thành thục anh tuấn kia cô nhìn bao nhiêu lần cũng không chán, chỉ cần một ngày không thấy được anh, cô rất nhớ. Hiện tại cô thầm nghĩ nhào vào trong lòng anh, muốn anh vuốt ve, thân cô, nhưng hiện thực căn bản không cho phép. Đông Thiên Bình cũng nhìn cô vài lần, ánh mắt hai người giao nhau, đều cảm nhận được tình ý nồng cháy của cả hai.

Dương Cự Giải đem chiếc hộp đựng bánh bích quy mà Cố Vân Nhã tự tay làm đưa cho mọi người. Đông Song Ngư ăn hai cái liền khen.

" Chị nhỏ làm bánh bích quy cũng thật ngon."

" Không phải tôi làm, là Cố Vân Nhã đưa." Dương Cự Giải vội vàng nói.

" Cố Vân Nhã?" Ánh mắt Đông Song Ngư sáng lên " Vì sao cô ấy lại đưa bánh bích quy cho chị nhỏ?" Nói xong cậu như nghĩ tới gì đó, ánh mắt lập tức ảm đạm.

Dương Cự Giải đoán cậu khẳng định đã biết Cố Vân Nhã thích Đông Thiên Yết, vội nói: " Là cô ấy đưa cho tôi, chúng tôi đã sớm quen nhau, cô ấy thật sự là người tốt."

" Thật sự, chị cũng cảm thấy cô ấy tốt?" Đông Song Ngư lập tức nở nụ cười, bản thân cậu thật cao hứng.

Dương Cự Giải gật gật đầu." Cố Vân Nhã? Tên này quả không sai."

Đông Thiên Bình cầm khối bánh bích quy cười nói: " Tiểu Ngư trưởng thành, cũng bắt đầu biết thích rồi."

" Ba..." Đông Song Ngư đỏ mặt, Dương Cự Giải vụng trộm cười. Đem hai khối bánh bích quy đưa cho Đông Thiên Yết.

Đông Thiên Yết ngay cả nhìn cũng không, liền cự tuyệt " Tôi không ăn đồ ngọt."

" Anh ăn thử một cái đi." Dương Cự Giải kiên trì mời, đây chính là tâm ý của cô gái đó nha. Đông Thiên Yết nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lùng, ngay tại thời điểm Dương Cự Giải cho rằng anh cự tuyệt, anh cư nhiên cầm lấy một khối nhét vào miệng.

" Khó ăn." Để lại một câu bình luận, Dương Cự Giải liền cười rộ lên.

Cơm nước xong, Đông Thiên Yết đứng lên, đi được vài bước, quay đầu nhìn thoáng qua Dương Cự Giải. Dương Cự Giải chần chờ, cô thật sự không muốn đi, cô nghĩ bồi Đông Thiên Bình, tuy rằng trên mặt Đông Thiên Bình không có biểu hiện, nhưng nội tâm so với Dương Cự Giải còn muốn cô hơn, nhưng đang ở trước mặt các con, anh cũng khó lên tiếng, chỉ có thể nhìn Dương Cự Giải theo sau lưng Đông Thiên Yết đi lên lầu.

" Anh cũng thật là, còn muốn chị nhỏ giúp anh đánh chữ." Đông Song Ngư oán giận, cậu cũng đã thật lâu không cùng Dương Cự Giải chơi cờ nhảy.

Dương Cự Giải cảm thấy rất kỳ quái, giữa nam nữ mặc kệ có tình cảm hay không nhưng sau khi có quan hệ thân mật, ở trong lòng sẽ lưu lại dấu vết. Cho dù Đông Thiên Yết bắt buộc cô, cho dù cô tìm mọi cách không đồng ý, nhưng cô cũng không chán ghét Đông Thiên Yết, một thiếu niên như vậy thật sự làm cho người ta vô pháp chán ghét. Hơn nữa theo thời gian số lần thân mật giũa hai người tăng nhiều, trong lòng cô còn đối với Đông Thiên Yết sinh ra một loại cảm giác kỳ quái. Thậm chí có đôi khi trong mộng cô còn sẽ mơ về Trương Song Tử.

Tuy rằng loại cảm giác này không mãnh liệt như Đông Thiên Yết, nhưng dù sao cô cùng Trương Song Tử cũng thân mật qua, tại nội tâm dấu vết của người đàn ông đó cũng lau không sạch.

" Ưm ưm..." Dương Cự Giải rên rỉ, anh mang cô lên lầu để giúp anh chỉnh sửa chữ, nhưng vừa vào cửa, anh liền đem cô đẩy xuống giường.

Thân hình cao gầy của anh áp lên trên người cô, nam căn thô to chôn sâu trong hoa huyệt ấm nóng, anh cư nhiên cũng sẽ gấp, bên trong của cô còn có chút khô, từng đợt co rút nhanh kẹp chặt lấy anh. Đông Thiên Yết không hề động, chỉ hưởng thụ ngàn vạn cái miệng nhỏ đang gắt gao bao bọc hút lấy mình. Anh tựa đầu chôn trong ngực cô, mút lấy nụ hoa. Anh tựa như ma cà rồng, hút cạn máu của cỗ thân thể thơm ngon. Dương Cự Giải đau xót rướn người, nhưng thiếu niên lại càng tiến vào sâu hơn, đôi chân tinh tế của cô gái kẹp chặt, ôm lấy bả vai anh.

" Về sau không được nhìn ba tôi như vậy." Đông Thiên Yết nói.

Dương Cự Giải hoảng hốt " Tôi không có" Cô tự cho rằng mình đã che giấu rất tốt.

" Còn nói không có, ánh mắt cô đã đóng đinh trên người ông ấy." Đông Thiên Yết trừng phạt cắn lấy nụ hoa cô.

" A... Đau... A..." Dương Cự Giải cong người, lại cảm thấy lửa nóng đã bắt đầu khởi động, tràn ngập tại nơi bọn họ gắt gao ân ái.

" Lại còn mạnh miệng." Thiếu niên giống như cắn cô tới nghiện.

" Lần sau không dám..."

Hai tay Dương Cự Giải giữ lấy mặt anh, khiến anh không cần lại cắn cô, thiếu niên khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy môi anh đầy dụ hoặc, ánh mắt trong trẻo, thật là một cái thiếu niên xinh đẹp. Tâm Dương Cự Giải kinh hách nhảy vài cái. Đông Thiên Yết nheo mắt nhìn cô, sau một hồi anh lại cúi đầu mang theo trừng phạt ngậm lấy hai cánh môi anh đào. Dương Cự Giải nhớ tới Cố Vân Nhã, thật sự cô ấy rất đẹp, cô cảm thấy bất kể người đàn ông nào thấy sẽ động tâm, vì sao Đông Thiên Yết lại không động lòng?

" Cố Vân... Nhã so với tôi... Đẹp mắt hơn nhiều... vì sao... Anh..." Khi anh ngừng lại cô liền nói ra nghi vấn trong lòng, câu nói kế tiếp cô khó có thể mở miệng, cô nghĩ lấy độ tuổi cùng cá tính của Đông Thiên Yết có lẽ anh chỉ muốn phát tiết dục vọng, vì sao anh lại không tìm người hấp dẫn như Cố Vân Nhã?

Đông Thiên Yết nâng mặt cô, môi rời đi " Cô ta là ai?"

Dương Cự Giải nhìn anh, nhìn đến ánh mắt của anh cô liền tin tưởng anh thật sự không nhớ rõ, hóa ra cô gái kia anh chỉ coi như một chiếc lá rụng, gió thổi qua lập tức không còn gì cả. Nếu Cố Vân Nhã nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ, không biết nội tâm sẽ tổn thương nhường nào.

" Là cô gái luôn đuổi theo anh..."

Đông Thiên Yết nở nụ cười, tuy ngắn ngủi nhưng đầy xấu xa, cô gái đuổi theo anh thật sự nhiều lắm.

" Cô muốn tôi đi tìm người khác?" Anh thâm trầm nhìn cô, không rõ biểu cả.

" Không..." Nhìn đến ánh mắt của anh, cô lập tức ý thức được mình nói sai, nhưng đã không kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro