bốn mươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Cự Giải bị Đông Thiên Yết làm tới khi bất tỉnh mới chịu buông tha cho cô.

Sáng sớm hôm sau, trên bàn cơm Đông Thiên Bình nhận được một cuộc điện thoại, hàn huyên hồi lâu, mọi người vừa nghe liền biết người gọi tới là Lâm Bạch Dương. Người này rất ít khi xuất hiện ở nhà họ Đông. Lúc đang trò chuyện, Đông Thiên Bình đột nhiên ngừng nói chuyện, quay đầu nhìn về phía Dương Cự Giải, Dương Cự Giải cũng ngẩng đầu lên trưng cầu nhìn về phía anh, nhìn đôi mày đẹp hơi cau lại tạo thành hình chữ xuyên, mỗi khi anh như vậy, cô đều muốn tiến lên giúp anh xoa đi nét cau có đó.

Một lát sau, Đông Thiên Bình mới nói " Ừ, Giải Giải..." anh lại nhìn thoáng qua Dương Cự Giải, mới đem điện thoại trong tay đưa cho cô.

" Dương." Dương Cự Giải a một tiếng, nhận lấy di động đặt bên tai, còn chưa kịp chào hỏi, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng nói đầy từ tính của người đàn ông.

" Tôi đói bụng sắp chết, nhưng bọn họ không muốn cho tôi ăn."

" Vì sao nha?" Dương Cự Giải khó hiểu hỏi, là một đại minh tinh chẳng phải sẽ có ngàn vạn sủng ái sao?

" Bởi vì cơm của bọn họ khó ăn muốn chết. Em không nghĩ tới tôi sao? Lâu như vậy cũng không đến tìm tôi."

" A?" Dương Cự Giải nhanh chóng ngẩng đầu nhìn mọi người, cô rất sợ Lâm Bạch Dương ăn nói không chừng mực lời vừa nãy nếu bị người khác nghe được coi như xong.

" Gần đây rất bận, tôi không thể rời khỏi nhà..." Đối mặt với sự chất vấn của Lâm Bạch Dương, cô sớm đã quên để ý tới sự mâu thuẫn trong lời nói của anh.

" Tóm lại, hôm nay em tới chỗ tôi, nhớ mang theo mấy món sở trường nhất của em, nếu không tôi liền ăn em..."

" Anh nói như thế nào thì thế đó sao?" Dương Cự Giải nhíu mày, cảm thấy lời anh nói thật xấu xa, trong điện thoại liền truyền tới thanh âm đô đô tắt máy, cô khe khẽ thở dài, đem di động trả cho Đông Thiên Bình. Đông Thiên Bình cái gì cũng không hỏi, xem ra Lâm Bạch Dương đã thuyết minh cho anh trước, anh cũng cam chịu để Dương Cự Giải đi tới đó.

Cơm nước xong, thời điểm Dương Cự Giải đang rửa bát, Đông Thiên Bình đi vào, anh từ phía sau ôm lấy cô. Dương Cự Giải cảm nhận được hương vị quen thuộc của người đàn ông, không cần nhìn, nghe tiếng bước chân cô cũng đủ biết là anh.

Đông Thiên Bình ôm cô, đem hạ thân dán sát, vật cứng rắn chống lên giữa hai cánh mông, anh cắn vành tai cô, hơi thở nóng bỏng phun ở trên mặt cô.

" Giải Giải... Cha nuôi nhớ con muốn chết... Tiểu Yết đúng là xú tiểu tử, mỗi buổi tối đều chiếm lấy con." Anh cũng không có ý tứ khác, nhưng vào trong tai Dương Cự Giải, trong lòng cô lại lộp bộp một tiếng.

Cô xoay người ôm thắt lưng Đông Thiên Bình, ngửa mặt, mặc cho anh giống như mưa rơi hôn xuống mặt mình " Cha nuôi, con cũng muốn người..."

Hô hấp của Đông Thiên Bình trở lên dồn dập, có chút gian nan. Lúc này truyền đến tiếng bước chân, Đông Thiên Yết xuất hiện tại cửa. Đông Thiên Bình rất nhanh buông Dương Cự Giải ra, cũng không xác định được đứa con của mình có thấy hành động vừa rồi hay không, tận lực thật tự nhiên hỏi.

" Thế nào đã trở lại?"

Mặt Đông Thiên Yết không biểu cảm " Con rơi đồ, cô đi với tôi tìm một chút."

Anh trả lời Đông Thiên Bình, ánh mắt bắn về phía Dương Cự Giải. Dương Cự Giải nhìn Đông Thiên Bình liếc mắt một cái, lên tiếng, đi theo Đông Thiên Yết vào phòng ngủ. Vừa vào cửa Đông Thiên Yết liền nhìn chằm chằm mặt cô.

" Thừa dịp tôi không ở đó, các người liền dán lấy nhau? Thật vô sỉ..."

Mặt Dương Cự Giải lúc đỏ lúc trắng, lời này của Đông Thiên Yết nói rất khó nghe, cô lại vô lực trách móc, cô cũng biết bản thân mình căn bản bị anh nói cũng không quá.

" Ông ta thân cô chỗ nào rồi?" Ánh mắt Đông Thiên Yết lạnh thấu xương, toàn thân tản ra hàn khí. Dương Cự Giải sợ tới mức thân mình dán tại trên cửa.

" Nói." Thanh âm của Đông Thiên Yết không cao, nhưng rất có lực uy hiếp, thân thể Dương Cự Giải run run, cảm giác bản thân giống như người phụ nữ ra ngoài yêu đương vụng trộm bị chồng bắt tại trận. Cô chỉ chỉ gò má. Đông Thiên Yết bắt lấy cằm cô, cứng rắn ngửa mặt cô lên, lấy mu bàn tay chà sát nơi cô vừa chỉ.

" A... Đau..."

" Còn có mặt mũi kêu đau... Nếu tôi không trở lại, các người liền lên giường?" Đông Thiên Yết dùng sức cọ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, lạnh lùng nói.

" Không, sẽ không... Cha nuôi căn bản không có thời gian..." Cô nói tình hình thực tế, Hạ Ma Kết đến, chờ ở bên ngoài đã lâu.

" Cô nói cái gì?" Đông Thiên Yết nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đột nhiên phát hỏa.

" Căn bản sẽ không." Dương Cự Giải lắc đầu, trời mới biết cô có bao nhiêu muốn Đông Thiên Bình, nhưng cô không dám biểu hiện ở trước mặt Đông Thiên Yết.

Đông Thiên Yết hừ một tiếng, tựa hồ tâm tình tốt lên không ít.

" Chú hai gọi điện thoại nói cái gì?"

Dương Cự Giải nghĩ một chút mới trả lời " Chú ấy nói thức ăn ở đó quá kém, muốn tôi đi đưa cơm tới."

Đông Thiên Yết trừng mắt nhìn cô một lát, con ngươi xinh đẹp mới hơi nheo lại " Cô... Sẽ không cùng chú hai của tôi có quan hệ?"

" Không có." Dương Cự Giải vội vàng phủ nhận. Nếu cô cho anh biết chuyện cô cùng Lâm Bạch Dương, không biết Đông Thiên Yết sẽ đem cô biến thành thế nào.

" Thật sự không có?" Đông Thiên Yết tựa hồ không tin.

" Không có." Dương Cự Giải gật đầu như giã tỏi.

Đông Thiên Yết đánh giá cô một lần " Cô hẳn không phù hợp với khẩu vị của chú hai." Anh còn nói " Không được đi tới đó, nghe không?"

" A."

" Có nghe hay không?"

" Nghe được." Cự Giải lập tức trả lời " Anh đến trường đi... Bị muộn rồi..."

" Cô đuổi tôi đi?" Đông Thiên Yết hỏi, ánh mắt lóe lên nguy hiểm.

Dương Cự Giải vội vàng xua tay " Không phải... Tôi chỉ sợ chủ nhân đến muộn."

Đông Thiên Yết nghe xong, khóe môi tựa hồ câu lên một chút, anh cúi đầu, áp Dương Cự Giải ở trên cửa, bắt đầu thân cô, anh để lại vài dấu ấn sau đó mới chịu buông ra.

" Cô thật gầy, lần sau ăn nhiều một chút." Anh cúi đầu nhìn Dương Cự Giải " Cũng chỉ có tôi mới có thể nuốt trôi cô..."

Lời nói đầy ái muội của anh khiến cho Dương Cự Giải đỏ mặt. Đông Thiên Yết còn nói " Lần sau còn để tôi thấy cô và ông ấy ở cùng nhau, ông ấy hôn chỗ nào, tôi liền một đao đem chỗ đó cắt bỏ..."

" A..." Dương Cự Giải sợ tới mức hai tay che mặt, hoảng sợ nhìn anh.

Đông Thiên Yết hừ lạnh một tiếng, mở cửa rời đi. Giữa trưa, Cổ Oanh nhận được điện thoại của Lâm Bạch Dương gọi đến, trong nhà này trừ bỏ Cổ Oanh đối tốt với Đông Thiên Yết, người thứ hai chính là Lâm Bạch Dương.

" Được được, tôi kêu cô ấy đi ngay." Cười ngắt điện thoại, Cổ Oanh nói với Dương Cự Giải " Cháu còn không làm nhanh lên? Dương đang chờ đó."

" Cổ Oanh, cháu không muốn đi..." Dương Cự Giải khó xử nói.

Cổ Oanh nhìn cô, ánh mắt kia tựa hồ chuyện gì cũng không thể gạt được bà " Thị trưởng Đông đều đã đáp ứng cho cháu đi, nếu cháu còn không đi Dương không biết sẽ nháo thành cái gì đây."

" Nhưng mà... Thiên Yết không cho cháu đi."

Cổ Oanh cười " Ngươi đứa nhỏ này rất thành thực, khi cậu ấy tan học thì cô cũng phải trở lại."

Dương Cự Giải mở to mắt nhìn Cổ Oanh, cô cảm thấy rất kỳ quái, lần này Cổ Oanh lại không thiên về phía Đông Thiên Yết, Cổ Oanh ý vị thâm trường đối với cô cười cười.

" Mau đi đi, tính tình của Dương mà bộc phát, ngay cả thị trưởng Đông đều không có cách trị."

Dương Cự Giải đi tới chỗ của Lâm Bạch Dương. Thời gian đúng vào giữa trưa, tất cả mọi người đều bắt đầu ăn cơm, có người chỉ cho Dương Cự Giải xe của Lâm Bạch Dương, Dương Cự Giải đi qua, tất cả mọi người liền bắt đầu khe khẽ bàn tán, đoán thân phận của cô.

Lần đầu tiên Dương Cự Giải nhìn thấy chiếc xe xa hoa như vậy, ở trong lòng không khỏi cảm thán một chút, quả nhiên không hổ là người trẻ tuổi. Còn chưa đi gần, liền nghe được tiếng "Gào khóc thảm thiết", một cậu thiếu niên cùng một cô gái đều ôm đầu, bên trong xe không ngừng có cái gì đó quăng ra ngoài, bánh bao, bánh ngô thậm chí thịt viên, hai người này muốn tránh cũng không dám tránh.

Thanh âm của Lâm Bạch Dương truyền ra " Các người dám cho tôi ăn cái thứ khó ăn này, muốn tôi đói chết, bản thân các người tự ăn đi."

Người chung quanh đều vùi đầu ăn cơm, tựa hồ thấy nhưng không thể trách, Dương Cự Giải gặp tình hình này liền bị dọa, ngây người một lát, cô mới chạy nhanh tới.

" Đừng ném... A..."

Một chiếc bánh bao vừa vặn nện ở trên trán cô, cô theo bản năng che cái trán, kêu một tiếng. Nghe được tiếng kêu của thiếu nữ, bóng dáng cao lớn "Vèo" một cái từ trong xe lao ra ngoài, thân thủ này đại khái không khác biệt mấy so với phim võ hiệp.

" Thế nào lại là em? Thực xin lỗi... Thật sự thực xin lỗi..." Lâm Bạch Dương liên tục xin lỗi.

" Đau lắm sao? Đến, cho tôi xem..." Anh đẩy tóc mái Dương Cự Giải cẩn thận kiểm tra. Dương Cự Giải ngược lại có chút ngượng ngùng, đối với sự chuyển biến đột ngột của Lâm Bạch Dương quả thực cô không kịp thích ứng.

" Tôi không sao... Thật sự không có việc gì..."

Một chiếc xe cách đó không xa, diễn viên Tiêu Ánh Như nheo đôi mắt đẹp hướng bên này nhìn, lần đầu tiên cô thấy trên gương mặt cao lãnh của Lâm Bạch Dương xuất hiện loại vẻ mặt này, anh hơi cúi thấp người, ngón tay không ngừng vỗ về mặt của cô gái nhỏ, trong ánh mắt đầy quan tâm. Mà bộ dáng của cô gái kia cũng chỉ mười bốn mười năm tuổi, thân mình cũng chưa phát dục hoàn toàn.

Không biết vì sao, vốn dĩ tâm tình cô đang tốt lại bắt đầu cảm thấy có điểm tệ. Dương Cự Giải đi theo Lâm Bạch Dương lên xe, bên trong xe quả thực chính là một ngôi biệt thự nhỏ, phòng ngủ, toilet thậm chí có cả quầy bar.

" Thế nào? Xe này có gì không được sao?"

" Lần đầu tiên tôi nhìn thấy chiếc xe cao cấp như vậy." Dương Cự Giải nói xong, đem chiếc hộp giữ ấm trong tay đặt lên trên bàn cơm, lấy từng ngăn nhỏ trong hộp ra, lại đem đôi đũa đưa cho Lâm Bạch Dương. Lâm Bạch Dương dùng sức hít một hơi, một mặt hưởng thụ.

Anh đột nhiên nghĩ đến gì đó, duỗi tay đẩy tóc của cô xem xét " Thật sự không có việc gì?"

" Không có việc gì." Dương Cự Giải đẩy tay anh ra " Nhanh ăn đi, không sẽ nguội mất."

" Được." Lâm Bạch Dương đáp lời nhưng cũng không động đũa, anh nắm lấy tay cô vuốt ve hai, đột nhiên cúi đầu.

" A..." Dương Cự Giải thét chói tai, tay cô truyền tới cảm giác đau đớn, Lâm Bạch Dương thế nhưng lại hung hăng cắn cô một ngụm. Thời điểm anh nới miệng ra, trên cổ tay cô đã hơn một vòng dấu răng thật sâu.

" Anh làm gì?" Người này là sói sao? Vừa mới còn một mặt khẩn trương quan tâm cái trán của cô, hiện tại cư nhiên hạ miệng cắn cô một ngụm, kém chút cắn chảy máu.

" Ai kêu em lâu như vậy không đến thăm tôi, tôi muốn cho em nhớ kỹ mùi vị này như thế nào, thật đau."

Lâm Bạch Dương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Dương Cự Giải quả thực không nói gì. Lâm Bạch Dương mang hòm thuốc tới, quấn một tầng băng gạc quanh cổ tay cô. Thời điểm anh băng bó cho cô, Dương Cự Giải cảm thấy thật quẫn bách, bởi vì còn có hai người ở trong xe, đó vừa vặn là đối tượng mà Lâm Bạch Dương phát tiết "Bạo lực". Lâm Bạch Dương ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ liếc mắt một cái.

" Các người... Thế nào còn ở trên xe?"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, chuẩn bị yên lặng đi ra ngoài. Dương Cự Giải lại nói: " Anh còn chưa giới thiệu đâu, bọn họ là..."

" Tôi là Tiểu Viên, là trợ lý thứ hai của Dương" Cô gái 20 tuổi nhanh nhảu nói.

" Ta gọi Đại Hùng. Là trợ lý thứ nhất của Dương." Cậu thiếu niên cũng tiếp lời giới thiệu. Tiểu Viên, Đại hùng... Này đều là tên gì a, Dương Cự Giải cũng ngượng ngùng hỏi " Tôi là Dương Cự Giải, là tiểu bảo mẫu nhà họ Đông."

Thời điểm cô nói ra thân phận của mình, Tiểu Viên cùng Đại Hùng nhìn thoáng qua nhau.

" Giới thiệu xong rồi?"

Lâm Bạch Dương nhìn Dương Cự Giải, lại chuyển hướng sang hai vị trợ lý, hai người vội vàng ra khỏi xe, đem cửa xe đóng lại. Lâm Bạch Dương vừa ăn một bên tán thưởng trù nghệ của Dương Cự Giải. Dương Cự Giải nâng cằm nhìn anh, trong lòng không thể không cảm thán Lâm Bạch Dương thật sự là nhất đẳng mỹ nam tử, trên người anh còn mặc diễn phục, đại khái là thời kì dân quốc, nếu không phải tướng ăn bán đứng anh, thì trông anh rất giống một công tử có bộ dáng nhẹ nhàng, trách không được đạo diễn lại tìm tới anh.

" Tiêu Ánh Như đâu? Cô ấy không phải là nữ nhân vật chính của bộ phim này sao?" Dương Cự Giải tò mò hỏi, cô chỉ nhìn qua diễn viên này trên tạp chí tại, cô còn rất thích Tiêu Ánh Như.

" Miễn bàn tới cô ta, nhắc đến tôi liền thấy ngán." Lâm Bạch Dương khó chịu nói.

" Vì sao? Cô ấy đắc tội với anh?" Dương Cự Giải hỏi, trong nhận thức của cô, tuấn nam, mỹ nữ ở cùng nhau không phải rất hợp sao, nhưng khi nhắc tới Tiêu Ánh Như, Lâm Bạch Dương lại một bộ ghét bỏ.

" Cái gì đắc tội? Em muốn cho tôi nhổ sao?" Lâm Bạch Dương ngẩng đầu hỏi.

" Không có." Dương Cự Giải vội vàng xua tay " Được, tôi không hỏi."

Lâm Bạch Dương vỗ về bụng " Thật no... Em, tiểu nha đầu xấu xa, tính kế tôi."

" Tôi không có..." Dương Cự Giải một mặt vô tội, không biết bản thân mình lại làm sai ở đâu, này Lâm Bạch Dương thật sự xảo trá tai quái.

" Em cố ý đem đồ ăn ngon như vậy, hại tôi ăn rất nhiều, liền không có bụng ăn thêm em." Hai tròng mắt tinh quái của Lâm Bạch Dương nhìn chằm chằm cô.

Lâm Bạch Dương đi qua, đem cô ôm lấy đặt ở trên gối, sau đó đẩy tóc của cô ra, thân cái gáy trắng noãn. Anh hít thật sâu, đôi môi nóng bỏng dán lên gáy cô

" Thơm quá, giống hồi nhỏ nằm mơ, ngửi thấy hương vị của hoa lài."

Dương Cự Giải lại khanh khách nở nụ cười " Ngứa... Rất ngứa a..."

" Tiểu yêu tinh, lời kịch quá kém... Hiện tại thật muốn một ngụm đem em nuốt vào." Người đàn ông đã cương, vật cứng rắn chọc cả vào cô.

" Đều tại em đem tôi uy no như vậy... Phía dưới đều đau muốn chết, trước để tôi sờ một chút." Nói xong tay anh bắt đầu không thành thật.

" Không được... Dương... Anh còn phải làm việc."

" Gọi anh tôi là cha nuôi, lại gọi tôi Dương?" Lâm Bạch Dương tức giận bất bình.

" Chú Dương, không nên động..." Dương Cự Giải khẩn cầu.

" Hừ, chú, tôi già như vậy sao?" Lâm Bạch Dương hừ nhẹ, ngón tay đã kéo khóa quần phía sau lưng cô.

" A..." Dương Cự Giải kêu nhỏ, người đàn ông này quả rất khó hầu hạ, cô còn chưa kịp nói chuyện, anh đã đẩy áo ngực của cô, hai tay nắm lấy bầu ngực mềm mại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro