bốn mươi sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời lặng lẽ ngả về tây, màu vàng của ánh mặt trời chiếu lên cây ngô đồng trong vườn trường Pháp quốc, dưới tàng cây loang lổ những điểm sáng một đôi tình nhân đang tản bộ.

Đông Song Ngư khoan khoái nói chuyện, cái miệng cậu một khắc cũng không chịu khép lại, mà Cố Vân Nhã như chim nhỏ nép vào người đứng bên cạnh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trong sáng của thiếu niên, khóe môi mang theo ý cười, lẳng lặng nghe cậu nói chuyện.

" Cậu không biết đâu, chị nhỏ nhà tớ đặc biệt thông minh, tớ dùng ảnh chụp của cậu làm hình nền điện thoại di động, chị ấy liền đoán được tớ thích cậu. Còn có chị ấy còn nói với tớ không cần giận dỗi, nhất định phải dùng hành động chậm rãi cảm hóa cô gái mình thích, hiện tại ngẫm lại, nếu không có chị nhỏ cổ vũ, có lẽ hai chúng ta cũng chưa ở cùng nhau đâu."

" Chị nhỏ nhà cậu thật sự là người tốt." Cố Vân Nhã cười nói " Cậu không phải nói Lục Nhân Mã đã đáp ứng dạy học cho cô ấy sao?"

" Đúng nha." Đông Song Ngư nhún nhún vai " Lục Nhân Mã người này, không biết nghĩ như thế nào, tớ còn tưởng cậu ấy không đồng ý."

" Lục Nhân Mã là cái quái nhân, hai người các cậu quan hệ tốt như vậy, cậu ấy thấy tớ cũng chỉ gật đầu mà thôi." Cố Vân Nhã nói " Đúng rồi, nghe nói... Cậu ấy là đồng tính luyến ái?"

Đông Song Ngư liên tục xua tay " Ai nói? Căn bản không có khả năng. Tuy rằng Nhân Mã không thích con gái nhưng cũng không thích con trai."

" Vậy cậu nói... Cậu ấy đồng ý dạy học cho chị nhỏ nhà cậu, nhìn bộ dạng cậu ấy lại tốt như vậy, không bằng chúng ta tác hợp cho hai người bọn họ đi, không chừng có thể thành công, như vậy bốn người chúng ta cùng nhau du ngoạn thật tốt a." Cố Vân Nhã nảy ra ý nghĩ kỳ lạ.

" Không được." Đông Song Ngư lập tức nói " Tiểu tử Nhân Mã kia thế nào xứng đôi với chị nhỏ chứ."

" A?" Cố Vân Nhã nhìn thoáng qua Đông Song Ngư, mới đầu cho rằng cậu ấy đang đùa, nhưng biểu cảm trên mặt Đông Song Ngư lại rất nghiêm túc. Cô gặp qua Dương Cự Giải vài lần, cô gái kia thoạt nhìn thuần khiết thiện lương, cũng thật thanh tú, nhưng tuyệt đối không phải mỹ nữ.

Cô phát hiện, ở trong lòng Đông Song Ngư, chị nhỏ của cậu ấy chính là Thiên Tiên, ai cũng không bằng. Trong lòng nảy lên nhàn nhạt ghen tuông, nhưng lại cảm thấy nghĩ như vậy không đúng, Đông Song Ngư là người đơn thuần, cậu ấy chẳng qua chỉ thích chị nhỏ nhà cậu ấy mà thôi.

" Quên đi, Song Ngư, chúng ta tán gẫu chuyện khác đi, cậu luôn luôn nói tới chị nhỏ nhà cậu nha."

" Phải không?" Đông Song Ngư dùng một đôi mắt to sáng ngời khoan khoái nhìn cô " Chúng ta nói chuyện khác đi"

" Chừng nào thì cậu mời tớ tới nhà cậu chơi đây?" Cố Vân Nhã ngượng ngùng hỏi.

" Lúc nào cũng có thể đi nha, nhà tớ đều biết tớ có bạn gái." Đông Song Ngư hưng phấn nói " Đúng rồi, tới nhà của tớ cậu có thể ăn thức ăn do chị nhỏ làm, thức ăn do chị nhỏ làm là ngon nhất, cậu chỉ cần ăn qua một lần, nhất định sẽ muốn ăn lần thứ hai..."

Cố Vân Nhã nhẹ nhàng nở nụ cười, lắc lắc đầu, cậu ấy thích nói thì cho cậu ấy nói đi, tóm lại chị nhỏ nhà cậu ấy tuyệt đối là người khiến cậu ấy kiêu ngạo.

Thời điểm hai người chia tay, Cố Vân Nhã đưa một cái hộp nhỏ cho Đông Song Ngư " Đây là bánh bích quy tớ làm, cậu cầm lấy ở trên đường ăn đi."

" Được."

Đông Song Ngư không lập tức nhận, chỉ lôi kéo tay cô không buông, có chút lưu luyến không rời. Cố Vân Nhã cũng có chút chờ mong, môi nhẹ nhàng đô đứng lên. Nhưng Đông Song Ngư chỉ cầm lấy tay cô một hồi lâu liền buông. Trong lòng Cố Vân Nhã không khỏi thất vọng, Đông Song Ngư thật sự rất đơn thuần, bọn họ kết giao đã một đoạn thời gian, nhưng chỉ dừng lại ở giai đoạn nắm tay. Bất quá, Đông Song Ngư cũng rất thích cô.

" Chị nhỏ, chị nhỏ." Đông Song Ngư vừa xuống xe đã chạy vô phòng bếp, người còn chưa tới, tiếng nói đã đến.

Dương Cự Giải đang vội nấu cơm, Cổ Oanh phụ giúp cho cô. Nghe được thanh âm của Đông Song Ngư, Cổ Oanh cười nói " Vừa nghe là biết lão nhị đã trở lại, bộ dáng thật giống ngựa nhỏ."

Cự Giải vừa nghe cũng nở nụ cười. Từ khi Cổ Oanh khỏi bệnh, thái độ đối với Đông Song Ngư cũng thân thiết hơn rất nhiều. Đang nói, Đông Song Ngư đã tiến vào phòng bếp, duỗi cánh tay ôm lấy thắt lưng Cự Giải, mặt càng không ngừng ở trên người cô cọ cọ.

" Chị nhỏ, em nhớ chị muốn chết."

" Đừng nháo, lên lầu làm bài tập đi, cẩn thận dầu ăn bắn lên trên mặt." Dương Cự Giải cầm cái xẻng trong tay, cũng cố không để dầu bắn vào người Đông Song Ngư.

" Em không đi, em muốn ở cùng chị. Chị nhỏ, chị làm món gì đó?" Đông Song Ngư ngó đầu về phía trước nhìn nhìn.

" Đường dấm chua tiểu xếp."

" Nha, chị nhỏ thật tốt, em rất thích món đó." Đông Song Ngư lại ôm cô không chị buông.

Cổ Oanh trêu ghẹo " Nhìn xem, đều đã lớn như vậy, có cần chị nhỏ thắt lưng quần cho nữa không."

" Tốt." Đông Song Ngư mắt cũng không chớp liền lên tiếng trả lời, đột nhiên nghĩ tới gì đó, cậu lập tức lấy túi sách trên vai xuống, cầm ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

" Chị nhỏ, chị xem, đây là bánh bích quy, lần trước không phải chị rất thích ăn bánh bích quy do Cố Vân Nhã làm sao, em để dành riêng cho chị đó." Cái hộp nhỏ còn nguyên vẹn, cậu chưa từng động qua.

" Đó là Cố Vân Nhã đưa cho cậu, là tâm ý của người ta, cậu cầm lấy ăn đi."

Đông Song Ngư mở hộp ra, cầm lấy một khối nhét vào miệng Cự Giải, giương mắt to nhìn cô ăn, một mặt chờ mong " Thế nào, được không, ăn ngon?"

Cự Giải gật gật đầu " Ngon, ăn rất ngon nha."

Đông Song Ngư vừa nghe, thỏa mãn cười rộ lên, đôi mắt đều cong thành hình trăng non.

Cổ Oanh bất mãn nói " Xú tiểu tử, đã quên Cổ Oanh của cậu cũng ở chỗ này sao, chỉ biết nghĩ tới chị nhỏ thôi."

Đông Song Ngư chỉ cười, liền đưa hộp bánh cho Cổ Oanh nhường bà ăn, sau đó lại uy Cự Giải một khối, bản thân mới cầm một khối ăn.

Sáng sớm, Dương Cự Giải đi vào phòng ngủ của Đông Song Ngư, Đông Song Ngư vẫn còn đang ngủ, dung mạo cực kỳ thuần mỹ. Cự Giải lặng lẽ nhìn một lát, mới cúi người nhẹ giọng gọi " Tiểu Ngư, rời giường, mặt trời đã chiếu tới mông rồi. Chúng ta đều ăn cơm xong, chỉ còn mình cậu thôi đó, mau đứng lên a."

Lông mi dài cong của Đông Song Ngư khẽ run rẩy, đôi mắt to mông lung từ từ mở ra, mặt lập tức tràn đầy tươi cười " Chị nhỏ... Em lập tức dậy..."

" Được." Cự Giải vừa mới đứng lên, Đông Song Ngư lại nhắm mắt, cả người rúc vào trong chăn.

" Bướng bỉnh." Cự Giải làm bộ tức giận, khom người chọc chọc Đông Song Ngư, Đông Song Ngư sợ nhất là ngứa, ha ha nở nụ cười, một bên cười một bên trốn, thi thoảng lại "Công kích" Cự Giải, hai người nô đùa thành một đoàn, còn không phân biệt rõ đâu là chăn đâu là người.

Trong phòng ngủ truyền đến một tiếng ho nhẹ, thanh âm không lớn, đủ để nghe vào tai. Thân thể Cự Giải liền cứng đờ, vội vàng đứng lên sửa sang lại quần áo, trên má còn hơi phiếm đỏ, ngẩng đầu nhìn về phía Đông Thiên Yết. Đông Thiên Yết nhìn cô một cái, Cự Giải liền cúi đầu không dám nhìn anh.

Đông Thiên Yết nói " Lục Nhân Mã đến." Nói xong hướng Lục Nhân Mã gật đầu, bước đi.

Cự Giải nhìn phía sau Đông Thiên Yết còn có một thiếu niên, vóc người cao gầy, đôi mắt lam xinh đẹp mang theo sự u buồn. Thiếu niên cũng nhìn lại cô, ánh mắt như chớp như không, Cự Giải ngượng ngùng nhìn đi nơi khác.

Đông Song Ngư vội vàng rời giường, đứng bên cạnh Cự Giải giới thiệu " Chị nhỏ, đây là Lục Nhân Mã, cậu ấy sẽ dạy học cho chị, cậu ấy rất giỏi nha. Nhân Mã, đây chị nhỏ của tớ, Dương Cự Giải. "

" Lão sư, xin chào" Cự Giải ngại ngùng chào hỏi.

" Xin chào." Lục Nhân Mã gật đầu, trong mắt nồng đậm tươi cười.

Mắt lam nhìn đẹp quá, tựa như màu xanh của biển, trong lòng Cự Giải khẽ cảm thán, Lục Nhân Mã cứ như vậy nhìn cô, ánh mắt ấm áp giống như tia nắng mặt trời đầu xuân, khiến cho người ta thấy ấm lòng, Cự Giải cảm thấy cô cùng Lục Nhân Mã hoàn toàn không có khoảng cách. Nhưng ánh mắt cậu lại khiến cô ngượng ngùng.

Đông Song Ngư lôi kéo Cự Giải, kéo cô đến một góc phòng, nhỏ giọng nói " Chị nhỏ, chị đừng nhìn bề ngoại lạnh nhạt của cậu ấy, kỳ thực cậu ấy là người tốt. Bất quá chị cũng phải chú ý, không thể đụng vào cậu ấy, Nhân Mã chính là có một tật xấu đó, mặc kệ là ai đụng tới da thịt cậu ấy, cậu ấy đều bị dị ứng, mẫn cảm thật nghiêm trọng nha."

" A." Cự Giải kinh ngạc hơi hơi hé miệng, nhìn trộm Lục Nhân Mã đang đứng cách đó không xa, lại thật nghiêm túc gật gật đầu.

" Cậu nói với cô ấy cái gì?" Thời điểm Cự Giải trở về phòng, Lục Nhân Mã thấp giọng ở bên tai Đông Song Ngư hỏi.

" Chỉ là một ít chú ý trong công việc." Đông Song Ngư nhún vai.

Đi đến trước bàn học, Cự Giải kéo ghế dựa nhường Lục Nhân Mã ngồi " Lão sư, ngồi nơi này."

" Đừng gọi tớ lão sư, tuổi chúng ta hẳn là xấp xỉ nhau, gọi tớ Nhân Mã đi." Lục Nhân Mã nói.

" Nhưng mà cậu dạy tớ liền là sư phụ của tớ a, gọi tên giống như không tôn kính đâu." Cự Giải có chút ngượng ngùng, nhìn Đông Song Ngư đang ngồi trên giường.

Đông Song Ngư cười hì hì nói " Nhân Mã nói rất đúng, kêu lão sư rất kỳ quái, gọi cậu ấy Nhân Mã là được."

" Vậy được rồi." Cự Giải ngượng ngùng cười cười, cô mang theo cuốn sách do Đông Song Ngư sớm đã chuẩn bị cho cô tới.

" Lão sư... Không, Nhân... Nhân Mã hôm nay học gì nha?" Cô ngẩng mặt hỏi Lục Nhân Mã, đôi mắt thuần khiết trong suốt còn mang theo một tia e lệ.

Thế nào lại đáng yêu như vậy, khóe môi Lục Nhân Mã khẽ cong lên " Trước giảng toán học đi, cậu ngồi bên cạnh tớ."

Cự Giải nhu thuận ngồi xuống, tận lực đem hai chân hướng ra bên ngoài, sợ hãi đụng phải Lục Nhân Mã.

" Cậu học tới đâu rồi?" Lục Nhân Mã hỏi.

Cự Giải lấy sách toán ra chỉ cho cậu xem, Lục Nhân Mã gật đầu, nhướng mày nhìn về phía Đông Song Ngư. Đông Song Ngư cũng giơ mi nhìn lại.

" Như thế nào?"

Lục Nhân Mã nói " Cậu không còn chuyện khác để làm sao?"

Đông Song Ngư nghĩ nghĩ " Không có a, Cố Vân Nhã đi học khiêu vũ rồi."

Lục Nhân Mã nhìn trời, bất đắc dĩ nói " Cậu không biết ngồi ở chỗ này có chút vướng bận sao?"

" Có sao?" Đông Song Ngư mở to mắt " Tớ không biết nha, chị nhỏ, em làm ảnh hưởng tới hai người sao?"

Câu hỏi mang theo vài phần ái muội, bất quá trừ Lục Nhân Mã ra, người khác cũng không cảm thấy vậy.

Cự Giải nhìn cậu " Cậu còn chưa ăn điểm tâm sáng, mau đi xuống lầu ăn." Cô thúc giục, trong giọng nói lộ rõ sự quan tâm.

" Được rồi." Đông Song Ngư đứng lên " Vậy hai người học đi." Thời điểm đi ra ngoài còn cẩn thận giúp bọn họ đóng cửa lại.

Nhìn thái độ Cự Giải đối với Đông Song Ngư rất quan tâm, trong lòng Lục Nhân Mã có điểm hâm mộ.

" Cậu thật quan tâm Tiểu Ngư."

" Ừ." Cự Giải gật đầu " Tiểu Ngư thật đáng yêu, hơn nữa tớ còn là chị nhỏ của cậu ấy nha."

Trả lời không có nửa điểm mượn cớ che đậy. Lục Nhân Mã cười cười, lấy ra tập bài kiểm tra đưa cho Cự Giải làm, cậu muốn kiểm tra xem cô học được những gì rồi. Cự Giải đối với toán học cấp sơ trung có chút bản lĩnh, cô cẩn thận cầm lấy bài kiểm tra. Hoàn toàn xem nhẹ Lục Nhân Mã đang chăm chú nhìn mình. Đông Song Ngư cho cậu một cơ hội rất tốt, có thể "Dùng chức mưu tư", Lục Nhân Mã nhìn chăm chú Cự Giải, cậu cảm thấy thế nào cũng không đủ. Khuôn mặt mịn màng nhỏ nhắn nhìn tập bài kiểm tra, thi thoảng lông mày hơi cau lại, phía sau tai vài sợi tóc rơi xuống, khéo léo uốn qua vành tai trắng noãn, cậu thật muốn tiến lên sờ sờ tóc cô, lại dùng một cây kẹp tóc thủy tinh ghim lại nhũng sợi tóc nghịch ngợm kia, để tránh cho cô phân tâm.

20 phút sau, Cự Giải thở phào một hơi " Lão... A." Cô lấy tay bưng kín miệng, phát hiện bản thân kém chút lại gọi lão sư.

Lục Nhân Mã cúi đầu nở nụ cười, cầm lấy bài kiểm tra trong tay cô nhìn nhìn, sau đó từ trong cặp lấy ra một bài giống y chang.

" Đây là tớ làm, cậu đối chiếu một chút, xem có sai sót gì không."

Cự Giải nghiêm túc đối chiếu, trong lòng Lục Nhân Mã không khỏi kính nể. Đáp án đều giống nhau, nhưng Lục Nhân Mã làm mất nhiều thời gian hơn so với cô. Cuối cùng một câu hỏi khiến cô suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, cô hỏi Lục Nhân Mã vì sao lại làm như vậy.

" Này nói..." Cô dùng đầu ngón tay chỉ vào chữ số trên đề " Vì sao lại làm như vậy."

" Nơi này sao?" Lục Nhân Mã cũng vươn tay xác nhận, đầu ngón hai người đều chạm chung một chỗ. Một cỗ điện lưu lan tỏa khắp toàn thân hai người, Cự Giải lập tức rút tay lại, mở to mắt nhìn Lục Nhân Mã, sợ hãi cậu có phản ứng bất thườnng.

Nhưng khi thấy Lục Nhân Mã mỉm cười nhìn lại, tâm cô mới dám buông lỏng, lại không biết vì sao, mặt cô nóng ran.

Lục Nhân Mã giơ mi, Cự Giải vội vàng gật đầu " Là bài này."

Lục Nhân Mã bắt đầu giảng giải cho cô, Cự Giải chăm chú lắng nghe nhưng vẫn không hiểu "Cái kia..." Cô đánh gãy lời cậu " Cậu có thể nói chậm một chút được không... Tớ, tớ thật ngốc." Cô có chút tự trách.

Lục Nhân Mã ôn hòa nhìn cô nói " Cậu tuyệt không ngốc, cậu rất thông minh, là tớ giảng giải chưa tốt, tớ nói lại một lần nữa nhé."

Này lần cậu nói rất cẩn thận, Cự Giải một bên nghe một bên gật đầu, có loại cảm giác giật mình ngộ ra. Nghe hiểu, ánh mắt dần dần bị sườn mặt nghiêm cẩn của cậu hấp dẫn, da thịt mịn màng bộ dáng cao quý không gì có thể mĩ hơn. Cự Giải nhẹ nhàng thở dài một tiếng " Đẹp quá..."

" Cậu nói cái gì?" Lục Nhân Mã quay sang phía cô.

Cự Giải nhìn vào cặp kia mắt xanh lam kia, chân thành nói " Bộ dạng của cậu thật đẹp mắt, so với con gái còn mỹ lệ hơn."

" Cậu nói bộ dạng của tớ rất giống con gái sao?" Lục Nhân Mã đùa.

" Không có." Cự Giải xua tay, nghiêm túc nói " Tuyệt không giống, nhưng so với con gái còn hoàn hảo hơn."

Lục Nhân Mã nở nụ cười, u buồn nhàn nhạt trong ánh mắt kia đều tiêu tán" Tớ đây coi đó như là lời ca ngợi."

Cự Giải cũng nở nụ cười, khoảng cách giữa hai người dần bị xóa bỏ. Lúc này, cửa bị đẩy ra, hai người cùng nhau quay đầu nhìn về phía Đông Thiên Yết đang đứng trước cửa, mặt không biểu cảm nói với Cự Giải.

" Cô lại đây một chút, giúp tôi tìm sách."

" Được." Cự Giải vội vàng đứng lên, đi theo Đông Thiên Yết. Lục Nhân Mã nhìn về phía cửa, trên mặt dẫn theo một ít trầm tư.

" Quyển sách nào vậy? Hai ngày nay tôi không hề động tới giá sách của anh nha." Cự Giải vừa vào cửa đã vội vàng tìm sách cho Đông Thiên Yết.

Đông Thiên Yết ngồi trên giường gọi Cự Giải lại. Cự Giải đi qua lặng lẽ nhìn Đông Thiên Yết " Anh tức giận?"

" Tôi vì sao phải tức giận?" Đông Thiên Yết nhìn cô, mặt lạnh băng.

" Không tức giận?" Cự Giải hỏi lại.

Đông Thiên Yết hừ một tiếng " Cô cùng gia sư của mình tán gẫu thật sự rất vui vẻ?"

" Không có nha, tôi cùng cậu ấy không quen, làm sao có thể tán gẫu đây." Cự Giải thành thật nói.

" Cười đến giống như tiểu hồ ly, nếu tôi không tới, cô còn có thể thế nào?" Đông Thiên Yết nói.

" Tôi không có." Cự Giải Tiểu ủy khuất muốn khóc. Đông Thiên Yết ôm cô đặt lên trên đùi mình, vươn tay vén áo ngoài cùng nội y của cô, để lộ ra hai khỏa tuyết trắng mượt mà, anh như một loại ma cà rồng tuấn mỹ há mồm cắn lấy nụ hoa đỏ hồng, một bên xoa nắn một bên hút.

" Thiên Yết, không cần như vậy... Tôi còn đi nghe giảng bài..." Cự Giải đẩy anh ra, cảm giác nụ hoa truyền đến đau đớn, là anh cắn cô.

" Còn không ngồi im tôi liền đặt cô xuống giường." Đông Thiên Yết hung dữ nói " Cô ngoan ngoãn cho tôi, chờ tôi ăn xong sẽ để cô đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro