hai mươi lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bàn ăn tối nhà họ Đông vì có thêm vị đại minh tinh nên náo nhiệt hơn thường ngày rất nhiều, Lâm Bạch Dương gắp một khối thịt heo chua ngọt bỏ vào miệng nhai, khen không dứt miệng.

" Cổ Oanh, tài nấu nướng của dì ngày càng tiến bộ " Nói xong nở một nụ cười mê người về phía bà, sắc mặt Cổ Oanh lập tức thay đổi.

Nhị thiếu gia Đông Song Ngư rất nhanh liền chen vào " Chú hai, món này do chị nhỏ làm đó "

" Hả? Thật sao?" Lâm Bạch Dương nhìn về phía Cự Giải, đôi mắt hứng thú dạt dào tiếp lời " Xem ra nhà chúng ta mời được một bảo mẫu thật tốt nha "Dứt lời anh đem đĩa thịt heo chua ngọt dời đến trước mặt mình.

Đông Song Ngư mất hứng nói " Chú hai, con cũng muốn ăn mà " Cái miệng nhỏ của cậu hờn dỗi chề ra.

Lâm Bạch Dương liếc đứa cháu mình một cái, buồn cười nói " Con ăn nhiều như vậy dĩ nhiên là ngán rồi, chú không giống, hôm nay mới được ăn lần đầu tiên "

" Chị nhỏ làm đồ ăn không ngán " Đông Song Ngư cao giọng nói, đưa tay đoạt đĩa thịt, lại bị Lâm Bạch Dương dùng thân che lại. Giằng co một lát, Đông Song Ngư liền cầu cứu Đông Thiên Bình.

" Ba xem chú hai kìa, lớn vậy còn tranh giành đồ ăn "

Nào ngờ Đông Thiên Bình bày ra bộ dạng nhàn nhạt, dường như quá quen với cảnh tượng trước mắt nói " Tiểu Ngư, chú hai nửa năm mới về nhà một lần, con phải biết nhường nhịn, đồ ăn của Cự Giải ngày nào con chẳng ăn "

Đông Song Ngư nghe ba nói vậy tuy có chút không vui, nhưng vẫn nghe lời buông tay. Cự Giải âm thầm kinh ngạc, không nghĩ tới Đông Thiên Bình lại yêu thương chiều chuộng em trai như vậy. Sau này cô được nghe kể lại, cha mẹ Đông Thiên Bình mất sớm, khi đó Lâm Bạch Dương bốn tuổi, là do một tay anh chăm sóc tới lớn, Lâm Bạch Dương đi theo người anh trai lớn hơn mình mười hai tuổi chịu không ít khổ sở, sau này Đông Thiên Bình tham gia chính trị, từng bước leo lên, cuộc sống dần trở nên giàu có, nên đối với đứa em này anh luôn cảm thấy thua thiệt cho nó, mặc kệ Lâm Bạch Dương đưa ra yêu cầu gì Đông Thiên Bình đều cố hết sức thỏa mãn anh.

" Dương, Cự Giải đang ở phòng em, vậy em tìm một phòng khác ở đỡ đi " Vì công việc Lâm Bạch Dương đi đi về về, có khi một năm chỉ thấy mặt anh mấy ngày.

" Em cũng nguyện ý để lại phòng cho Cự Giải "

Lâm Bạch Dương nhìn về phía Cự Giải, hai mắt lấp lánh tà mị. Đúng lúc này điện thoại Đông Thiên Bình vang lên, anh đứng dậy tiếp chuyện, hai mắt liếc nhìn Lâm Bạch Dương, giọng điệu kiên quyết " Cậu yên tâm, tôi sẽ khuyên nó, nhất định bắt nó quay lại tiếp tục chụp ảnh "

Vừa cúp điện thoai, Lâm Bạch Dương liền hỏi " Ken?" Ken là quản lý của Lâm Bạch Dương.

Đông Thiên Bình gật đầu, nghiêm túc nói " Đến cùng là như thế nào? Em đi tới ngày hôm nay đâu phải dễ, sao có thể nói bỏ liền bỏ, đó là bộ phim "Tâm Điệp" do đạo diễn quốc tế bấm máy, nữ diên viên còn là Tiêu Ánh Như, vì sao đòi hủy, em có biết cả ê kíp vì em mà tạm dừng, tổn thất nghiêm trọng "

Lâm Bạch Dương hừ một tiếng, tức giận nói " Nếu em biết phải đóng chung với Tiêu Ánh Như thì ngay từ đầu em đã không đồng ý, đến khi vào phòng chụp mới biết nữ chính là cô ta, nên em thẳng thừng cự tuyệt "

" Anh mới nói xong chẳng lẽ em không hiểu, hiện tại và trước kia không giống nhau, bây giờ mọi cử động của em đều bị mọi người soi mói nghị luận, nếu em muốn tiếp tục đi trên con đường này phải biết nhẫn nhịn "

" Anh " Lâm Bạch Dương đột ngột hét lên, có chút mất khống chế " Anh muốn em trở về cùng cô ta quay phim, anh có biết cô ta làm gì với em không? Thời điểm em còn chưa có tên tuổi, có một đạo diễn để ý tới tài năng của em, giao cho em vai chính, chỉ là Tiêu Ánh Như cô ả muốn em làm tình nhân, bồi ả trên giường, em lớn tiếng cự tuyệt, cô ả liền nói với đạo diễn nếu không đổi nam chính ả không diễn, cuối cùng em bị gạch tên, phải biết rằng đó là bộ phim đầu tay của em, nếu không phải tại ả em sớm đã thành danh đâu phải chật vật một thời gian dài như vậy, muốn em cùng một người bỉ ổi như vậy hợp tác quay phim, em không làm được..."

Đông Thiên Bình trầm mặc, đôi mắt ẩn chứa đau lòng nhìn em trai, nhưng vẫn chậm rãi khuyên nhủ " Dương, em đã lớn, hiện tại không phải mười bốn mà là hai mươi bốn tuổi, em hẳn nên biết quy luật đào thải đầy khắc nghiệt của xã hội này, anh không ép em, đêm nay cứ cẩn thận suy nghĩ, dù quyết định thế nào anh luôn đứng về phía em "

Cơm nước xong Đông Song Ngư ầm ĩ đòi Cự Giải cùng chơi cờ nhảy, Lâm Bạch Dương lắc đầu nói " Tiểu Ngư con đã mười ba tuổi rồi, đâu còn nhỏ nữa "

Đông Thiên Bình cũng nói vào " Tiểu Ngư, nghe nói mỗi ngày con chơi cờ tới mười hai giờ đêm, vậy sao được? Phải chú tâm vào việc học chứ "

Nghe ba nói vậy, Đông Song Ngư bĩu môi, đi lên lầu làm bài tập. Cự Giải vụng trộm liếc mắt nhìn Đông Thiên Bình, tối hôm nay, cô có thể ở cùng một chỗ với Đông Thiên Bình.

Tắm rửa xong, Cự Giải sửa soạn bản thân thật tốt, liền lặng lẽ đi xuống lầu chạy vào phòng ngủ của Đông Thiên Bình. Đông Thiên Bình đang ngồi dựa lên đầu giường xem văn kiện, kế bên còn một xấp dày chưa phê duyệt, thấy Cự Giải vào, anh tươi cười ấm áp nói " Giải Giải, mấy hôm nay vắng vẻ em, em không trách anh chứ? "

Cự Giải lắc đầu,chui vào lòng Đông Thiên Bình, hai tay ôm lấy thắt lưng anh, vùi mặt vào lồng ngực rộng lớn, hít lấy mùi hương nam tính của anh " Ba nuôi, Giải Giải không trách người đâu, con biết người rất bận "

" Ngoan " Đông Thiên Bình yêu thương vuốt vuốt tóc cô " Em ngủ trước đi, để anh xử lý xong đống văn kiện này đã " Đây đều là văn kiện khẩn cấp cần xử lý, nên anh buộc phải làm thêm giờ.

" Con không muốn ngủ trước " Cự Giải ngẩng đầu, bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn làm nũng, hai mắt trong veo như pha lê.

" Ba nuôi, con mát xa cho ba " Nói xong bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương bóp bóp lên vai Đông Thiên Bình, lực đạo vừa phải, làm anh cực kỳ thoải mái. Kỳ thực thời điểm Cự Giải vừa bước vào phòng anh đã cứng rắn, chẳng qua dựa vào ý chí kiên cường nhiều năm nên anh nhẫn nhịn, vậy mà lúc này bàn tay nhỏ bé chỉ nhấn vài cái dục vọng của anh liền muốn bộc phát.

Cự Giải như đọc được suy nghĩ của anh, cô vén góc áo ngủ qua một bên, lộ ra liều trại đang dựng đứng, cô cúi đầu quỳ úp xuống giữa hai chân anh, đem quần kéo mở cự vật to lớn bật ra, giống như đang ăn que kẹo, cô lè lưỡi liếm láp. Chiếc lưỡi mềm mại nóng rực ma sát lên cự vật trướng căng thật sự vô cùng thoải mái, hô hấp của Đông Thiên Bình dần trở nên dồn dập, âm thanh dứt quãng.

" Giải Giải... Giải Giải của cha nuôi...không chỉ mát xa ....còn giúp cha nuôi liếm liếm...thực sự rất thoải mái " Đông Thiên Bình đem văn kiện trên tay bỏ xuống, lời nói cực kỳ mờ ám.

" Biết hiện tại cha nuôi muốn làm cái gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro