hai mươi tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không nghĩ tới câu đầu tiên Lâm Bạch Dương nói là đem đứa cháu đuổi đi " Con nít con nôi đừng hỏi nhiều, mau về phòng ngủ đi "

Lâm Bạch Dương dùng chân đá mạnh cửa phòng ôm Cự Giải vào trong, bỏ lại Đông Song Ngư đứng sững sờ tại chỗ. Đông Song Ngư đứng lặng một lúc lâu mới gật mình tỉnh lại, cậu năm nay mười ba tuổi, vào thời buổi truyền thông, tin tức bùng nổ như hiện giờ, không ngờ còn có một người tâm tư đơn thuần như Đông Song Ngư, cậu gãi gãi đầu, thật không biết chú hai và chị nhỏ đang làm cái gì. Tâm lý tuy rằng ngây thơ, nhưng sinh lý vô cùng thành thật phát sinh biến hóa, sau khi nhìn cảnh tượng của hai người đó, cả người cậu bắt đầu không thoải mái, câu liên tục uống hai ly nước lạnh mới phần nào hạ được cơn khô nóng trong người. Trở về giường nằm xuống, lại phát hiện 'cậu nhỏ' mọi khi vốn mềm nhũm, hôm nay lại dựng đứng, giống như cậy gậy của chú hai dùng để chọc vào giữa hai chân chị nhỏ, Đông Song Ngư cả kinh bật dậy, chạy vào phòng tắm ngâm thật lâu cho tới khi 'cậu nhỏ' mềm xuống mới lết về giường, mệt mỏi nhắm mắt ngủ.

Bên này, Lâm Bạch Dương vừa bước vào phòng liền đem Cự Giải đè lên cửa, hai chân cô gắt gao ôm chặt thắt lưng anh, khuôn mặt nóng bỏng chôn trong lồng ngực Lâm Bạch Dương, không chịu ngẩng đầu lên. Lâm Bạch Dương nắm cằm cô, cưỡng ép Cự Giải rời khỏi ngực mình, nhìn tới đôi gò má đỏ rực như táo chín, vừa giận vừa quẫn, cực kỳ đáng yêu, Lâm Bạch Dương không khỏi cười lớn, giọng điệu có chút trêu đùa.

" Thấy thế nào?"

Hai mắt Cự Giải cụp xuống, ấp úng " Vừa rồi...Tiểu Ngư..." Làm sao cô có thể mở miệng nói ra.

" Thẹn thùng?" Lâm Bạch Dương xoa xoa chóp mũi của cô nói tiếp " Tiểu Ngư thì biết cái gì, tôi cam đoan với em nó không hiểu hai chúng ta đang làm gì đâu. Bên trong còn trướng hay không? Hồi nãy tôi ôm em xuống cầu thang, cái miệng phía dưới cắn tôi thật chặt "

Cự Giải trợn mắt nhìn anh, khuôn mặt muốn nhỏ ra máu, phản bác " Tôi mới không cắn..."

" Còn nói không, ngay lúc này cũng cắn tôi chặt muốn chết " Dứt lời cặp mông săn chắc đẩy mạnh về trước.

" A..." Lưng Cự Giải dán lên cửa, côn thịt thúc mạnh vào trong, một cảm giác đê mê tê dại chạy dọc theo sống lưng.

" Không cần...thật chặt..." Cự Giải than nhẹ, lời nói vô cùng nũng nịu mị hoặc, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, côn thịt thật sự quá thô và dài, nhồi nhét vào tận sâu bên trong, đụng tới miệng tử cung, âm đạo nhỏ hẹp bị ép giãn ra, quả thật muốn nổ tung.

" Nơi nào chặt?" Đôi mắt tà mị nhìn cô chằm chằm, cười hỏi. Hai tay anh ôm lấy mông cô, động tác bỗng nhiên chậm lại, rút côn thịt, rồi lại mạnh mẽ đâm vào, rồi nhẹ nhàng rút ra, nhắm ngay khe thịt sưng đỏ, tiếp tục mạnh bạo xông vào.

" A...a..." Cự Giải kêu lên sợ hãi, mỗi một cú nhấn đều thật sâu, đụng tới giới hạn chưa từng khai phá bên trong u cốc. Lâm Bạch Dương nhếch miệng cười, tiếp tục không ngừng luật động, mỗi lần đều chạm tới điểm nhạy cảm của cô. Cự Giải bị khoái cảm đánh úp, cả người run rẩy sung sướng, khe huyệt bắt đầu co rút, xiết lấy cự vật bên trong, tựa như hàng ngàn cái miệng bé xíu hút chặt quy đầu của anh.

" Yêu tinh " Lâm Bạch Dương thở gấp, cô bé dưới thân lên cao trào, xém chút làm anh tước bỏ vũ khí đầu hàng, anh nở nụ cười xảo trá

" Hoá ra điểm G ở chỗ này "

Anh cúi đầu cắn mút bộ ngực sữa mềm mại, côn thịt vùi sâu trong âm đạo không dám nhúc nhích, chỉ cử động chút thôi anh sợ mình sẽ kiềm không nổi liền bắn ra, anh còn muốn làm thêm một lúc nữa, cảm giác cực hạn vui vẻ này anh vẫn còn muốn tiếp tục hưởng thụ. Cự Giải từ trong cao trào hừ nhẹ nói " A...đau..đừng cắn mà...tôi không được...anh nhanh chút ra ngoài đi "

Đi ra ngoài? Lâm Bạch Dương nhíu mày, vừa gặm cắn nụ hoa, vừa thật sâu va chạm, âm thanh rên rỉ kiều mị của thiếu nữ vang lên. Rốt cục lần thứ ba Lâm Bạch Dương phóng thích bản thân mình, cả người thư sướng, mồ hôi đầm đìa, có điều côn thịt vẫn nhét bên trong khe huyệt mịn màng luyến tiếc đi ra.

Anh ôm Cự Giải nằm xuống giường, đem tóc vén ra hai bên tai giúp cô, mệt mỏi nhắm mắt.

" Có thể ...đi ra hay không, thật khó chịu, rất căng ..." Cự Giải nhẹ giọng cầu xin.

" Không, tôi muốn nhét vào trong " Lâm Bạch Dương tà ác nói.

" Không cần..." Cự Giải nhích nhích thân dưới muốn rời ra.

" Em muốn đem tôi ép khô mới chịu ngủ đúng không?" Anh liền hăm he.

" Không phải, tôi chỉ muốn anh rút ra ..."

" Mơ tưởng, cái miệng nhỏ nhắn cắn tôi chặt như vậy, có phải muốn làm thêm lần nữa không? "

" Không có..."

" Gọi tôi êm tai, tôi tha cho em "

Gọi anh thế nào bây giờ, đầu óc Cự Giải choáng váng, thật không nghĩ ra nên nhỏ giọng thì thầm " ...Dương..."

" Em gọi anh tôi là ba nuôi, đương nhiên phải gọi tôi là chú, gọi chú Dương đi " Lâm Bạch Dương yêu cầu. Một chút bộ dạng làm chú cũng không có, nhưng Cự Giải không còn hơi sức để tranh cãi, đành hùa theo.

" Chú Dương "

" Về sau cứ gọi như vậy " Anh hôn lên môi cô nói tiếp " Ngủ ngon " Nói xong nhắm mắt đi vào giấc ngủ, Cự Giải nằm trong lòng anh không dám cử động mạnh rất nhanh vì mệt mỏi cũng ngủ theo.

Cự Giải bị tiếng chuông di động đánh thức, bàn tay Lâm Bạch Dương đã mò ra khỏi chăn chụp lấy điện thoại trên bàn mắng.

" Anh thật sự là quỷ đòi mạng. Sáng nay 5 giờ phải quay? Được rồi, một lát cho xe tới đón tôi " Anh ném điện thoại lên bàn, quay đầu hỏi Cự Giải " Nghe được? Tôi phải lập tức đi, em sẽ nhớ tôi chứ? "

Cự Giải nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu, Lâm Bạch Dương nở nụ cười hài lòng, đè lên người cô, hai chân tinh tế của cô bị anh ép trước ngực.

" Thời gian không đủ, bằng không..."

Cự Giải hơi nâng mông lên, cự vật to lớn từ từ rút ra ngoài, đêm qua CôngTử Lạc bắn tinh ba lần, tiểu huyệt bị rót tràn đầy, côn thịt trở thanh nút chai đóng chặt, giữ lại chất lỏng trắng đục đặc sệt lại bên trong, vừa mở nút, hỗn hợp theo đó tuôn ra. Khe huyệt bị côn thịt nhét đầy cả đêm, chưa thể trở về hình dáng ban đầu, lỗ nhỏ hình chữ 'O' cùng dòng suối trắng sữa ào ào chảy ra, khiến Lâm Bạch Dương vừa say mê vừa vô cùng thỏa mãn.

" Không biết, khi tôi rút ra, hình dạng này tồn tại trong bao lâu?" Anh bắt cô nắm hai chân mình giang rộng, để khe huyệt hiện ra càng rõ ràng. Lâm Bạch Dương một bên mặc quần áo một bên chăm chú quan sát lỗ nhỏ.

" Em thật ngoan, nhanh đi tẩy rửa, tôi phải đi rồi " Lâm Bạch Dương vỗ vỗ mông Cự Giải hôn lên mặt cô một cái, xoay người đi ra khỏi phòng. Cự Giải ngồi phịch lên giường, thở dài một hơi.

Cự Giải tắm rửa,mặc quần áo ngủ đi lên lầu ba, hiện tại thời gian còn sớm, mọi người còn đang ngủ, cô phải nhân lúc này đọn dẹp ly nước để quên trên đó, để tránh mọi người nghi ngờ.

Mở cửa đi vào, Cự Giải cả người ngẩn ra, cô nhìn thấy một thiếu niên cao gầy đang cầm chiếc ly trên tay xem xét, bộ dạng nhíu mày trầm tư suy nghĩ, bất quá vật trên tay anh không phải là chiếc ly cô tính lên dẹp hay sao. Thật không ngờ Đông Thiên Yết lại dậy sớm đến vậy, hình như anh vừa bơi xong, mái tóc đen ướt sũng, nhỏ giọt tí tách xuống sàn nhà, trên người mặc độc nhất một chiếc quần bơi bó sát làm nổi lên vật nam tính to lớn.

Nhìn đến cự vật nhô ra, Cự Giải đỏ mặt 'a' một tiếng quay đi. Tuy rằng đã nhìn thấy đàn ông trần truồng nhiều lần, cũng hiểu rõ chỗ đó cấu tạo ra sao, bất quá không hiểu sao khi nhìn trực tiếp vị thiếu gia lạnh lùng này mặc quần bơi cô vẫn rất mắc cỡ, lúc này một tia mắt sắc lạnh bắn tới. Cự Giải cắn môi, bước lại gần, chỉ chỉ vào chiếc ly trong tay Đông Thiên Yết ấp úng.

" Này...là của tôi làm rơi, đêm qua Dương..chú Dương uống nước còn thừa, tôi không cẩn thận làm rớt vào hồ bơi...giờ lên dọn"

Đợi một lúc không thấy người đối diện trả lời, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt lạnh đang nhìn mình chăm chú, vội vàng cụp mắt xuống.

" Cô ..." Âm thanh lạnh lùng của Đông Thiên Yết truyền tới, Cự Giải ngước mặt lên, không biết có phải do hoa mắt hay không, cô thấy anh khẽ nhếch mép, sao đó một tiếng 'tõm' vang lên, chiếc ly theo đường vòng cung hoa lệ đáp thẳng xuống hồ nước.

" Không ..." Tiếng nói nghẹn ở cổ, Cự Giải chỉ biết trơ mắt đứng nhìn.

" Anh..." Ngực cô phập phồng nhìn Đông Thiên Yết bình thản trở lại ghế nằm, anh hờ hửng nói " Tôi chỉ để nó về vị trí cũ thôi "

Nói xong anh duỗi hai chân, dựa vào lưng ghế, cầm một quyển tạp chí lên xem. Đã vớt lên rồi sao lại ném xuống chứ, Cự Giải phiền não suy nghĩ, nhưng không dám nói ra sợ chọc Đông Thiên Yết tức giận. Cô không biết bơi, nên không dám xuống nước, đành tìm một vật dài dài ngồi khều, kết quả một người đầy mồ hôi mà vẫn không vớt được.

Tuy Đông Thiên Yết xem tạp chí, nhưng cô nhìn thấy ánh mắt châm chọc của anh liếc nhìn mình, xấu hổ và giận dữ xông lên não cô cắn răng nhảy vào trong nước, cô không tin mình không lấy được cái ly. Nhưng sự tình không dễ như cô tưởng tượng, vừa nhảy vào hồ, bị dòng nước bao phủ, cô liền kinh hoàng quẫy đạp, hai tay quơ quơ loạn xạ. Đúng lúc này một bàn tay to lớn đưa ra, nắm lấy người cô lên, giống như xách một con gà, người cứu cô dĩ nhiên là Đông Thiên Yết, cách anh cứu người cũng thật châm biếm.

Cự Giải đứng thẳng mới phát hiện thì ra nước chỉ tới vai cô, trên mặt xấu hổ đỏ bừng, cô hận không tìm được một cái lỗ chui vào. Đông Thiên Yết lạnh lùng nhìn cô, bỏ lại một câu " Cô bị ngốc sao " rồi trở về chỗ ngồi .

Đúng vậy, cô là đồ ngốc, căn bản không biết bơi còn diễn trò chết đuối, trong khi nước chỉ tới vai. Cự Giải cố bắt lấy chiếc ly, sau đó cẩn thận bò lên bờ, liếc nhìn Đông Thiên Yết một cái rồi đi thẳng ra cửa. Nhưng vận đen còn chưa buông tha cô, bởi vì khẩn trương, bước đi gấp gáp, liền trượt một cái, cả người đo đất ngay dưới chân Đông Thiên Yết, Đông Thiên Yết một chút phản ứng cũng không có, hai mắt vẫn chăm chú xem tạp chí. Cô lật đật bò dậy, khuôn mặt xám xịt đi ra ngoài, xuống tầng hai liền đụng phải Cổ Oanh đang định đi gọi cô dậy, nhìn quần áo xốc xếch của cô, ánh mắt Cổ Oanh như nhìn thấy quái vật, hỏi.

" Sao cô lại thế này? "

" Cổ Oanh, con thay đồ một chút rồi xuống " Nói xong cũng không quan tâm phản ứng của bà, nhanh chân chạy về phòng.

Làm xong cơm, Cự Giải lên gọi Đông Song Ngư, Đông Song Ngư đi gọi Đông Thiên Yết, Cự Giải chờ hai người đi xuống, mới từ phòng ngủ bước ra, đang đi xuống lầu chợt nghe ai gọi tên mình từ dưới sảnh, ngẩng đầu liền thấy Lâm Bạch Dương trên người còn mặc quần áo đóng phim nhìn cô nháy mắt.

" A "Cự Giải bước hụt, cả người đổ về phía trước, ngay lúc tình huống nguy cấp, một bàn tay to lớn nắm lấy cánh tay cô kéo lại. Đầu Cự Giải đập vào lồng ngực cứng rắn, trong mũi còn ngửi được hơi thở tươi mát lành lạnh. Kinh hoảng nhìn lên, đụng phải đôi mắt lạnh lùng của Đông Thiên Yết, hai cánh tay anh vẫn ôm chặt cô, sao lại là anh, chắc do tình cờ, tình cờ anh đi phía trước nên sẳn tiện giúp cô mà thôi.

" Cảm..." Mới nói được một chữ đã bị giọng nói băng lãnh của Đông Thiên Yết cắt ngang " Cô là đồ ngốc sao?" Dứt lời anh buông tay đi thẳng xuống lầu.

" Nhìn thấy tôi không cần kích động như vậy, rất nguy hiểm " Một giọng nói tà ác thì thầm bên tai cô, đôi mắt tà mị nhìn cô chằm chằm, giơ tay Lâm Bạch Dương đem cô bế lên.

" Làm gì vậy? Bỏ tôi xuống..." Cự Giải vừa thẹn vừa vội, nhưng người đàn ông tự cao tự đại như Lâm Bạch Dương làm sao có thể nghe lời cô, anh ung dung ôm cô đi vào nhà ăn, đặt xuống ghế ngồi, cô hoảng sợ liếc về phía Đông Thiên Bình, phát hiện mặt anh không chút biểu cảm.

" Chú hai, chú ôm chị nhỏ làm gì, chị nhỏ có chân, có thể tự đi " Đông Song Ngư bất mãn nói.

" Nhìn thấy khuôn mặt của chú, không cô gái nào có thể bước đi " Lâm Bạch Dương nở nụ cười thâm ý nhìn Cự Giải, rồi lại quay qua Đông Thiên Yết hỏi tiếp " Chú nói đúng không, Tiểu Yết? "

" Không phải em bận quay phim sao? Thế nào lại trở về? " Đông Thiên Bình thản nhiên hỏi.

Lâm Bạch Dương nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Cự Giải, khóe môi cong lên nói " Hôm nay lịch diễn dày đặc, cùng mọi người ăn cơm xong phải lập tức trở về "

Nghe ý tứ trong lời Lâm Bạch Dương, là anh cố ý trở về cùng ăn cơm với bọn họ. Bất quá, nghe vào tai Cự Giải, cô đương nhiên hiểu từ 'mọi người' mà Lâm Bạch Dương nhấn mạnh là ám chỉ ai, hai bên tai không khỏi nóng ran, vẻ mặt ửng đỏ, liếc mắt thấy Cổ Oanh vẻ mặt nghiêm khắc, đôi mắt bất mãn nhìn mình, cô liền minh bạch dù bản thân có nỗ lực thế nào đi nữa trong lòng bà cũng chưa bao giờ chấp nhận cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro