một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Bao nhiêu tuổi? " Liễu Nhan quan sát cô bé trước mặt hỏi. Cô đoán đứa nhỏ này tuổi không quá mười lăm, vóc người cùng lắm được một mét sáu, cơ thể gầy yếu, khuôn mặt chỉ ưa nhìn nhưng lại có nét trẻ con giống học sinh trung học, cô bé như vậy tại sao lại chạy tới câu lạc bộ đêm " Hoa Đô " còn đòi làm tiểu thư xô-fa, ngay cả cô là quản lý ở đây cũng thật không ngờ tới.

" Mười bốn tuổi " Cô bé đáp. Ánh mắt nâng lên một chút, lại nhanh chóng cúi đầu, trả lời âm thanh cũng run run sợ hãi.

" Mười bốn tuổi? "

Liễu Nhan quan sát cô bé, nghĩ đến bản thân mình khi vào tuổi này, đó là chuyện đã rất lâu rồi, có điều khi đó bản thân mình cũng không có được ánh mắt trong suốt như cô bé này. Khi cô bé ngẩng đầu lên, Liễu Nhan phát hiện tuy diện mạo cô bé không phải rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại đặc biệt trong sáng sạch sẽ tựa như bầu trời đêm sâu thẳm không bị ô nhiễm. Liễu Nhan đã thật lâu chưa gặp qua loại ánh mắt này, nếu nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng lòng người luôn luôn phức tạp, sẽ phản chiếu qua đôi mắt. Liễu Nhan không khỏi đối với cô bé trước mặt sinh ra vài phần thương tiếc.

" Em có biết tiểu thư xô - fa là làm cái gì không? "

" Biết " Cô bé gật gật đầu " Chị Nhan, chị hãy nhận em đi, em sẽ làm thật tốt "

" Nhưng tuổi em không đủ, chỗ của chị chỉ nhận người từ mười sáu tuổi trở lên "

" Chị cứ nói em mười sáu tuổi không được sao? " Cô bé ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu.

Liễu Nhan cười nói. " Vấn đề không phải chỉ có số tuổi "

Liễu Nhan trả lời thật hàm súc, ánh mắt lại đánh giá cô bé trước mặt một hồi, cô bé này thật sự không đủ tư cách, dáng cao cô không cần, đàn ông khẩu vị rất tạp, có người thích cao gầy, có người thích bé bỏng, nhưng những chỗ cần mập phải béo một chút, dù gì đàn ông đều là thị giác động vật.

Nghe Liễu Nhan nói như vậy, trên mặt cô bé hiện ra thần sắc thất vọng. Liễu Nhan đưa mắt nhìn về phía bảo vệ, để hắn đen cô bé đi ra ngoài. Mã Khiêm bước tới, nói với cô bé.

" Em gái nhỏ, em vẫn là đi tìm công việc khác thôi, nơi này của chúng tôi không hợp với em đâu "

Liễu Nhan vừa muốn đứng lên đi đón khách lại nghe âm thanh " Bụp " một tiếng, cô bé bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt cô.

" Chị Nhan, xin chị nhận em đi, mẹ em bệnh rất nghiêm trọng, cần số tiền ba mươi vạn để làm phẫu thuật, bác sĩ nói không mổ sẽ không kịp nữa "

Liễu Nhan ngẩn ra, cảm thấy cô bé này thật đáng thương, không khỏi có vài phần thương hại, nhưng rất nhanh cô liền điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cho dù cô có thu nhận cô bé này, phỏng chừng cũng không có ai gọi cô bé, Liễu Nhan quăng cho cô ánh mắt bức bách, liền đi ra ngoài.

Liễu Nhan vừa bước ra ngoài, Thu Liên lại đến bên tai cô nói nhỏ " Đông thị trưởng đến, đã vào phòng hạng nhất."

Liễu Nhan rất là sửng sốt, Đông thị trưởng đã thật lâu chưa tới đây, làm cô chưa kịp chuẩn bị gì cả, không khỏi có chút hoảng loạn, sốt ruột nói " Vậy bây giờ phải làm sao, tôi đi chỗ nào tìm phụ nữ cho ngài ấy đây? "

Đông thị trưởng có một thói quen, chỉ cần vừa đến câu lạc bộ đêm, đều phải tìm được gái còn trinh bồi ngài, thời điểm trước đó ngài hay đến, Liễu Nhan tốn biết bao tâm tư vơ vét mấy cái xử nữ để ứng phó cho mọi tình huống. Nhưng thời gian sau đó, Đông thị trưởng tựa như biến mất, thật lâu chưa từng xuất hiện, nên cô cũng không chuẩn bị nữa.

Thu Liên nhìn Liễu Nhan sốt ruột nói. " Không phải vừa có cô bé đòi làm tiểu thư sao? "

Liễu Nhan trừng mắt nhìn Thu Liên nói. " Cô cho là ai cũng làm tiểu thư được sao? Cô bé kia mới mười bốn tuổi, gầy ốm như dân chạy nạn Châu Phi ..."

" Gầy thì gầy, nhưng bộ dạng cũng không có trở ngại gì. Chị Nhan ơi, chúng ta hiện tại biết tìm xử nữ chỗ nào nha, em ước gì mình còn, em liền là người đầu tiên nhảy vào. Lại nói, Đông thị trưởng là nhân vật lớn, có dạng mỹ nữ nào chưa gặp qua, báu vật dạng nào mà chưa hưởng qua, em xem cô bé kia tuy không tuyệt sắc, nhưng hơn ở chỗ tươi mới, hơn nữa nếu chị nhìn cẩn thận, ánh mắt cô bé cực kỳ đẹp, đặc biệt giản dị sạch sẽ, em thấy đàn ông đôi khi sẽ thay đổi khẩu vị, dù sao hiện tại không có ai, là tốt đẹp hay xui xẻo cũng chỉ trông cậy vào cô bé ấy thôi "

Liễu Nhan suy nghĩ một chút liền kêu người nhanh đi gọi Mã Khiêm, Mã Khiêm đã chạy lại, Liễu Nham hỏi cô bé vừa rồi đi đâu, Mã Khiêm có vẻ khó xử nói, hắn đã đuổi rồi nhưng cô bé không chịu đi, cứ quỳ gối ở đó. Trong đầu Liễu Nhan suy tính, xem ra hôm nay phải phụ thuộc cô bé này thôi.

" Cô bé tên gì? " Liễu Nhan vào phòng, đem đứa nhỏ trên đất kéo lên, cô có chút không đành lòng, nhưng mọi việc đều do bản thân cô bé này lựa chọn, nghĩ như vậy, tâm trạng cô cũng tốt lên một chút.

" Dương Cự Giải " Tên cô bé cùng bộ dáng thật xứng đôi.

" Giải Giải " Liễu Nhan cười, cảm thấy tên này thật điềm đạm đáng yêu giống cô bé vậy, cũng không cần sửa lại.

" Tên nghe rất hay " Nói xong Liễu Nhan gọi Thu Liên đem Cự Giải đi trang điểm một chút.

Thu Liên lại nói. " Chị Nhan, em thấy không cần trang điểm, có trang điểm thế nào cũng không đẹp bằng các tiểu thư ở đây, còn không bằng để nguyên như vậy, đưa cô bé đi tắm rửa một cái là được, sau đó đưa đến phòng Đông thị trưởng "

" Em điên rồi? " Liễu Nhan kêu lên.

" Em không điên "  Thu Liên nhún nhún vai. " Chỉ có thể đánh cược thử một lần khẩu vị của Đông thị trưởng "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro