Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hai người chơi được với nhau 1 tuần, cũng đã thân thiết. Mỗi lần Yang Seungho đi đâu là có Seunghee sau đó. Cho đến một ngày...

   Seunghee vác cái bộ mặt hưng phấn, tươi roi rói bước vào lớp. Mới vào thì bị đụng trúng ngay Yang Seungho, cậu bất ngờ, vơ tay chào anh.

"Chào Hội trưởng Seungho !!! Chúc cậu một ngày tốt, hehe !!"- Mặt Seungho tươi tươi, đứng trước một tảng băng to.

Seungho không nói gì, chỉ xoa đầu cậu vài cái rồi lướt qua như một cơn gió, mặt hơi hơi buồn bực. Seunghee nhìn trong lớp, thấy có một cô gái đang khóc nức nở, được những người khác dỗ. Cậu lo lắng bước lại gần cô ấy, giọng nhỏ nhỏ hỏi thăm.

"Cậu có sao không  ? Sao lại khóc? Ai làm ? Tôi có thể giúp cậu được!"

"Hức... hức... tôi bị Hội trưởng từ chối rồi ! Nếu cậu có thể giúp tôi thì hãy nói với Seungho là: tôi không thích anh!! Anh chỉ là đồ bỏ đi của đám con gái chúng tôi thôi ! Được không ?"- Cô gái ấy ngước lên, nước mắt đầm đìa, nhiễu xuống đôi má hồng hồng.

"Nhưng... tôi..."- Sau khi cậu nghe được lời đó, cậu ấp ửng, không dám nói với Seungho vì cậu chỉ có hắn làm bạn, nói thì sẽ sợ mất lòng, không còn là bạn với nhau nữa.

"Cậu đã hứa với tôi mà... sao cậu không làm được. Định thất hứa sao!?"

"Kh... không ! Tôi sẽ nói đừng lo!"- Seunghee chạy nhanh ra khỏi lớp tìm Seungho để nói lời cô gái nãy mới dặn.

"Cậu đã hứa với tôi mà... sao cậu không làm được. Định thất hứa sao!?"

"Kh... không ! Tôi sẽ nói đừng lo!"- Seunghee chạy nhanh ra khỏi lớp tìm Seungho để nói lời cô gái nãy mới dặn.

Chạy được một khúc, Seunghee thấy anh, thở hổn hển nắm áo lại.

  " Hô... Hội trưởng... c... cô gái hồi nãy... muốn... n... nói với anh l... là... tôi không thích anh !.... Anh chỉ ... l... là đồ bỏ đi với... tụi con gái... c.... chúng tôi thôi ... !"- Seunghee ngước mặt lên để xem anh phản ứng ra sao.

"Rồi sao ? Cậu cũng ghét tôi vì tôi từ chối cô ta sao?"- Anh lạnh lùng, khuôn mặt toác lên vẻ không được vui, hơi giận .

"Không ... không có ! Tớ chỉ nói dùm cô ấy thôi !"- Seunghee lắc đầu, cười mỉm.

"..... cậu cũng chỉ như cô ta thôi ! Cứ bám theo tôi mãi!"

"Tớ... không..."- Đột nhiên, tim cậu cảm thấy như thắt lại, đau nhói.
"Tôi đi đây ! Còn 5' nữa tới giờ rồi! Tôi không muốn tôi bị trễ đâu !"- Anh quay lưng lại, không quan tâm con người nhỏ bé đằng sau mình.

"Ừm..."- Cậu nhỏ giọng, run run gật đầu .

  Trong suốt buổi học, anh không nói gì với cậu, Seunghee hỏi gì cũng bị quăng cục bơ vô mặt. Đau lắm, nhưng cậu không biết làm gì.

Giờ ghỉ trưa, cậu định mời Seungho xuống ăn cùng thì một cái giọng nhanh nhảu cướp lời cậu, tiếng động phát ra từ cửa lớp

" Seungho hyung ! Hôm nay em có làm đồ ăn đấy ! Chúng ta đi ăn thôi !" - Cái giọng đanh đá ấy không ai khác chính là Yang Sooyoung.

"Được ! Đợi anh một chút!"

"Se... Seungho... tớ... muố-"

"Xin lỗi, hôm nay tôi đi ăn với Sooyoung, cậu đi ăn một mình được không ?" - Anh lạnh nhạt đóng mấy quyển sách lại, liếc mắt nhìn cậu.

"Ừm........ được, không sao!"- Seunghee cố gắng mỉm cười, đôi mắt gượm buồn đã lộ ra.

"Ờ! Vậy tôi đi đây!"

Anh lướt qua cậu, như hồi sáng nhưng bây giờ lại lạnh hơn, không xoa đầu như hồi sáng nữa. Đau quá rồi. Seunghee đứng ở chỗ Seungho suốt 10', không hiểu sao, hai hàng nước mắt của cậu bắt đầu chảy xuống, chảy mãi chảy mãi không ngừng chảy xuống

"Hức... hức... đau quá.... hức... "

Seunghee cảm thấy đau ở lòng ngực trái, như bị một con dao đâm vào...

"Em đã làm gì sai ?"- Lúc ấy, cậu đã hỏi Seungho và với chính cậu.

_Yeonie_
______________________________________
Tui có cảm giác hình như mấy người cho tui ăn một đống bơ thì phải?? 😑😭
Hãy ủng hộ truyện của tôi 😊❤





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro