Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không được rơi, không được rơi!! Haha!"- cái lạc quan trong tâm cậu đang cố cổ vũ cho tâm hồn mỏng lét, yếu đuối của cậu

Seunghee lại bình thường, quay về chỗ ngồi của mình. Suốt mấy giờ học, cậu không thể tập trung học được, cứ nhìn qua bên trái xem Seungho đang làm gì. Vâng!! Và anh đang học rất tự nhiên, chả thèm quan tâm đến cậu đang bị bóp nghẹt ở tim.

Tới ngày mai, Seunghee thấy Yang Seungho, định dơ tay lên chào anh thì bị anh cho nguyên một cục bơ, Seunghee mím chặt môi lại, mắt đỏ đỏ, sắp rơi nước mắt...

  Giờ trưa, như ngày hôm qua, Sooyoung lại đến trước cửa lớp, kêu Seungho đi ăn chung, anh ấy vẫn không đoái hoài gì đến cậu

  Tối về, mặt mài Seunghee ũ rũ, mệt mỏi. Mẹ cậu mới thấy vậy, lo lắng, hỏi han

"Con sao vậy Hee Hee của mẹ ? Bệnh sao?"- bà vừa nói bà vừa sờ trán con trai mình. Nó rất nóng

"Con .... mệt quá mẹ ạ!..."- mặt cậu đỏ không phải vì ngại mà tại vì cậu bị sốt

  "Con sốt rồi! Lên phòng nghỉ ngơi đi! Mẹ đi mua thuốc cho!"

  "Không cần đâu mẹ ! Con còn khỏe chán ! Thuốc đắc lắm!! Ngày mai con nghỉ học một bữa là ổn thôi mà !"- Seunghee nở một nụ cười mệt mỏi, không còn sức sống

  "Nhưng mà con ..."

  "Không sao đâu mẹ, con chỉ cảm nhẹ thôi, bớt ngay ấy mà! Con đi nghỉ đây"

  Cậu nói xong liền để cái cặp vô một góc, lấy chăn nệm ra mà đắp. Chưa được 5', nước mắt cậu rơi xuống

  "Seu... Seungho... hức... hức... Seungho... huhu"- cậu cố gắng đắp chăn thật kĩ lại để không tạo ra tiếng khóc, nhưng mẹ Seunghee đã nghe được mà lòng đau như cắt

  Sáng hôm sau, Seunghee không đi học.

_Yeonie_
______________________________________
Huhuhu.....mấy người đừng cho tui ăn bơ nha, tui ngán lắm rồi 😭😑
Ủng hộ truyện nha 😊❤
 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro