Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seunghee bị ngất xỉu do cảm nặng, Seungho đành đưa cậu về nhà anh
Cậu đưa lên nằm cái giường đắc tiền, tấm nệm nhà cậu chưa bằng 1/2 cái giường ở đây

Seungho vuốt ve mái tóc màu nâu sẫm ấy, từ từ xuống trán cậu. Trán Seunghee nóng hổi, gương mặt đỏ ửng, mồ hôi nhễ nhại làm ướt cả lưng cậu

"Ưm... ưm..."- Seunghee ngọ nguậy, đôi mắt mệt mỏi do sốt dần dần mở ra

"Em cảm thấy thế nào ?"

Cậu nhìn qua nhìn lại, trước mắt mình là Seungho, nắm chặt lấy tay anh

"E... em ổn! Em không sao đâu !"- cái giọng yếu ớt của Seunghee run run, lại khàn, cậu đang cố gắng mở môi mình ra để nói chuyện

"Sao lại ổn !? Để anh đi mua thuốc!"- Seungho sờ vào trán cậu đang nóng rực

"Nhưng... thuốc... khụ... đắc lắm... ! Khụ... em không có ... tiền mua !..."
Khi anh nghe được lời đó từ Seunghee, lòng anh xót cho cậu.Nhà cậu khó khăn mà không nói, bệnh cũng không dám mua thuốc.

Seungho âm thầm đứng dậy mua thuốc cho cậu, giọng nhẹ nhàng, quan tâm

"Anh không mua thuốc đâu ! Em ngủ đi !"

"Ừm..."- Seunghee thiếp đi vì mệt mỏi

Seungho ra ngoài phố, xe cộ đi lại khắp nơi. Có tiệm thuốc đối diện nhà anh, mua thuốc xong sẽ định cho bảo bối của mình uống rồi trở đi bệnh viện, chi phí Seungho không cần Seunghee trả lại, chỉ cần cậu khỏe là anh hạnh phúc rồi

Anh đi được 5' thì quay trở lại chăm sóc cho bảo bối đáng thương của mình.

"Seungho... em không...."

"Em phải cần! Đừng nói gì cả! Ngủ đi !"

"Nhưng.... còn mẹ..."

Khi Seunghee chưa kịp dứt lời thị bị đôi môi của Seungho chặn lại, hai cuốn lưỡi quấn vào nhau. Seunghee bất ngờ, mặt đỏ chót, cố đẩy anh ra.

"Ha...ha..."- Cậu thở dốc

"Mẹ em cũng là mẹ anh ! Anh sẽ lo ! Em ngủ đi!"

Sau lời nói của Seungho, không hiểu vì sao lòng cậu cảm thấy nhẹ nhõm, thiếp đi lúc nào không hay.
"Em ngủ ngon, cục bông nhỏ của anh!"- Seungho hôn lên má ửng hồng của Seunghee. Choàng tay qua cổ cậu, ôm khắm khít.

*Sáng hôm sau*

"Ưmm... đây là đâu...?"

Mới buổi sáng thức dậy, Seunghee đã  ngơ ngơ ngác ngác thắc mắc đây là đâu, chuyện gì đã xảy ra...

"Em dậy rồi sao?"- tiếng từ phòng bếp vọng ra, kèm theo tiếng chiên xào lép bép.

"Seungho..."

"Em dậy rồi sao ? Ra đây ăn sáng với anh rồi cùng đi học, em ổn chứ ?"- giọng nói ôn nhu của Seungho làm cho Seunghee xao xuyến.

"E... em ổn, em đi học được! Chúng ta ăn thôi !"

"Ừ!"

Hai người ăn sáng xong, Seungho dắt tay Seunghee tới trường, như anh muốn chứng minh tình cảm của mình dành cho Seunghee.

"Ooooo !! Hội trưởng của chúng ta có bông rồi sao?"

"Nhóc con là ai mà xinh thế!? Bồ của Hội Trưởng có khác!"

Nhiều tiếng xì xào về Seungho và Seunghee, nhưng Yang Seungho đây vẫn không quan tâm, anh chỉ quan tâm bảo bối nhỏ của mình đang dần khỏe lại.

* giờ trưa*

"Em ăn gì không anh mua?"- anh lại gần Seunghee.

" E...Em sẽ mua giúp anh! "

"Không được! Em còn yếu, anh sẽ mua cho! Em ăn gì?"

"Dạ... gì cũng được... tùy anh!"

"Ừm!"

Seungho đã đi mua đồ ăn cho cậu rồi. Bây giờ, trên bàn ăn chỉ có cậu đợi anh.

Bỗng cô gái hôm trước đến bàn cậu.
"Chuyện tôi nói với cậu sao rồi ?"

"T... tôi không thể... là-"

Seunghee nhà ta chưa kịp nói dứt câu thì cô gái kia đập mạnh tay xuống bàn là cậu giật thót. Cô ta quát lớn

"Chả phải cậu hứa với tôi rồi sao!? Chả lẽ cậu thích hắn mới không dám nói? Đồng tính luyến ái sao!? Đáng khinh!!"- cô ta đang nói những lời lẽ xúc phạm cậu. Seunghee mặt hơi đỏ, rơm rớm nước mắt.

"Tôi..."

"Tên Hội trưởng Yang Seungho đó có gì hay!? Haha! Đồng tính tởm chết được!"

Seunghee nghiến răng, lòng hơi bức rứt khi cô ta dám nói Seungho của cậu.

Tất cả mọi người đều chú ý tới cái bàn đó. Một kẻ đang sợ sệt, một kẻ đang cố gắng bắt nạt kẻ sợ sệt. Trong đám người đó, tất nhiên Seungho cũng thấy Seunghee đang bị bắt hiếp.
Anh định ra ngăn can nhưng Sooyoung bảo không nên, muốn cho Seunghee tự vươn lên khỏi sự yếu đuối của mình.

Cô ta chửi cậu những lời lẽ thậm tệ, những lời nói xúc phạm cậu và Seungho. Seunghee tức lên, không chịu nổi, la thẳng vào mặt cô ta.

"Cô thôi đi!!! Đừng xúc phạm Seungho nữa!! Cô thích anh ấy mà bị từ chối thì tôi tiếc cho! Nhưng làm ơn đừng nói những lời đó với anh ấy!!"
Cô ta bất ngờ, cười khinh cậu, cô còn nói thêm vài câu chọc ghẹo.

"Cậu thích anh ta!? Tại sao!? Đồng tính ghê lắm đấy!"

"Đúng! Tôi thích Yang Seungho!! Anh ấy là của tôi!"

Từ đằng xa, Hội trưởng nghe được những lời này từ cậu nhóc yếu đuối không dám chơi với ai chỉ với mình anh. Nào ngờ lại gan dạ phản bát lại người mà sỉ nhục mình.

Cô ta tức tối, định đưa tay tát vào mặt Seunghee thì Seungho ngăn lại. Khuôn mặt đe dọa.

"Cô dám đụng vào Seunghee thì đừng trách sao nhà cô 'sáng nhất đêm nay'!! Cút ngay!"

"A... anh... hứ!!"

Cô ta bỏ đi, đôi mắt lóe ít nước. Khuôn mặt giận dữ tột độ.

Anh nhìn vào Seunghee đang run rẩy, nhưng khuôn mặt cậu rõ vui vì đã đánh lại cô gái đó. Anh thầm khen tiểu bảo bối của mình.

" Giỏi lắm! Seunghee của anh!"

_Yeonie_
______________________________________
Hehe Seunghee nhà ta ghen rồi nha, ngọt vl
Đừng bơ tui nữa mà

❤❤









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro