Dead - Chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Cao Bá Sương thích vùi đầu vào lồng ngực Minh Trí mà ngủ.

Anh sẽ ôm cậu, luôn ôm lấy cậu, giống như ôm một chú sư tử nhỏ tạm thời an tĩnh, không mang theo bất kỳ phòng bị nào.

Sư tử nhỏ rất cảnh giác, một chút động tĩnh bên ngoài phòng liền có thể khiến cậu dựng thẳng tai.

Ngay cả khi đó chỉ là tiếng bước chân nặng nề hơn chút so với bình thường, hoặc một chiếc lá không cẩn thận bị gió cuốn lên giếng trời phát ra tiếng động yếu ớt.

Sư tử nhỏ cũng rất biếng nhác, lúc ngủ trong vòng tay Minh Trí mặc anh thao túng.

Hôn, âu yếm, thậm chí tiến sâu thêm một bước, đều chỉ khiến cậu ngủ thoải mái hơn, an tâm hơn, vết thương trên cổ tay được liếm đã nhạt đi, dấu roi trên lưng biến thành từng đoá vết hôn mang màu sắc hồng dã.

Sư tử nhỏ sẽ gọi ca ca, sư tử nhỏ sẽ cắn ca ca, sư tử nhỏ còn biết bảo ca ca gọi cậu là ca ca, Minh Trí luôn ở trong cơn đong đưa kịch liệt dùng lực túm chặt mái tóc nâu của Cao Bá Sương, chạm vào môi cậu, hỏi em làm sao lại đẹp như vậy, sư tử nhỏ vừa hôn mắt cá chân anh vừa nói, ca ca mới đẹp, ca ca thật xinh đẹp, a ca ca lại kẹp em.

Vẻ dịu ngoan và hung tàn của Cao Bá Sương là một sự cám dỗ kép, giống như một liều thuốc độc.

Anh giờ mới nhận ra, hoá ra nhất kiến chung tình và lâu "ngày" sinh tình có thể đồng thời xảy ra.




2

Lại là một cái bẫy đấu giá khác.

Người mua vẫn tấp nập không ngớt, tranh nhau đi chết.

Trước khi một nhóm người đi đến hành lang sảnh đấu giá, Minh Trí dừng bước.

"What's wrong, Nani?" (Sao vậy, Nani?) King cũng dừng lại, ra hiệu cho người phía sau đừng di chuyển nữa.

Chỉ cần anh được đưa đi đấu giá, King nhất định sẽ đích thân áp giải.

Người nam nhân nóng bỏng này đang là "vật phẩm đấu giá" phỏng tay nhất ở thị trường chợ đen, trong vòng chưa đầy một tháng đã theo tin tức dark web truyền đến New York, California, New Mexico, chỉ dựa vào một bức ảnh bịt mắt liền đủ kích thích khẩu vị của đám người giàu có kia.

Người mua ngưỡng mộ mà đến sẽ luôn nghe được một tin đồn:

Người mua "cực phẩm" này rất nhiều, mỗi lần đều sẽ xảy ra thảm án, nhiều người mua có đi nhưng không có về, thậm chí còn không tìm thấy xác.

Điều này ngược lại càng khơi dậy sự hưng phấn lớn hơn của đám người ác, bọn họ không sợ nguy hiểm, chỉ sợ không nguy hiểm, chỉ sợ không kích thích.

Minh Trí xoay người, còng tay và khoá chân đồng thời kêu lên, "Khi nào thì đến lượt Cao Bá Sương ?"

King dường như suy tư một lúc mới khẽ cười, "Cậu nói số 30 sao? Làm sao? Chơi chán rồi?"

"Tôi hỏi khi nào đến lượt em ấy bị đấu giá?" Anh lạnh lùng ngẩng đầu, ánh mắt thể hiện sự khinh thường.

"Đừng gấp, rất sớm."

"Rất sớm là khi nào?" Minh Trí đã mất kiên nhẫn.

Anh vừa nghĩ đến cậu từng bị đánh tàn nhẫn, từng giống như anh đứng trong lồng kính bị vô số ánh mắt tục tĩu xâm phạm, liền vô cùng tức giận.

"Nani, nếu tôi là cậu thì sẽ không càn quấy như vậy."

King cười còn khôi hài hơn, hắn dường như rất rõ những người bị sa vào "vật phẩm đấu giá" sẽ có biểu hiện gì, vì vậy chỉ chậm rãi nói, "Cậu quả thực có giá trị, nhưng cậu vẫn chưa giá trị đến mức không thể thay thế."

"Thật sao?" Minh Trí từ từ nâng tay lên, kéo theo còng tay giương lên nơi hầu kết của mình, trong tay áo bỗng trượt ra một con dao nhỏ tinh xảo.

Người bên cạnh King nhanh chóng áp sát, lên đạn, giương súng.

Cùng với một tiếng "cạch", hõm súng đen ngòm đã hoàn toàn đối diện anh sẵn sàng, nhiều người hét lên, "Bỏ dao xuống!" "Không được động!"

Trái với dự liệu của mọi người, con dao thoạt nhìn rất đáng giá bị Minh Trí nắm ở trên cổ mình, trong bóng đêm toả sáng lạnh lẽo, "Vậy nếu tôi chết rồi thì sao? Không biết anh còn có thể ung dung như vậy hay không?"

"King?"

Đẩy đám đông ra, King nhanh chóng bước đến trước mặt anh, "Nani, bình tĩnh!"

"Bình tĩnh? Tôi vẫn luôn rất bình tĩnh." Minh Trí khẽ động tay, lưỡi dao chậm rãi ở trên cổ anh liếm thành một đường màu đỏ mỏng manh.

"Dừng lại!" King cuối cùng cũng hoảng rồi.

Không thể phủ nhận, anh quả thực vô giá.

Chợ đen này đã có lịch sử lâu đời, nhưng mấy năm nay, thậm chí mấy chục năm nay đều không bắt được cực phẩm nào giống như Minh Trí.

King rất rõ ràng, nếu xảy ra vấn đề gì, không chỉ không thể kết thúc cuộc đấu giá tiếp theo, mà ngày tháng sau đó hắn cũng không thể trải qua một cách tốt đẹp.

"Có thể dừng." Minh Trí nâng cằm, mũi dao sắc bén đang hướng về hầu kết của anh, "Tôi có một điều kiện."

Ngữ khí của King trùng xuống, "Cậu còn muốn điều kiện gì nữa? Số 30 đã cho cậu rồi, mấy ngày này chơi không ít đi, Nani."

"Vậy nên tôi muốn chơi tiếp, không được sao?" Anh nghiêng người về trước một tấc, hầu kết cách mũi dao càng gần một phân.

"Stop!"

King lùi lại một bước, "Đừng kích động, nói điều kiện của cậu đi."

Minh Trí giờ mới dừng lại, nói từng chữ một, "Thứ nhất, không thể bán đấu giá Cao Bá Sương."

"Thứ nhất?" King nhổ nước bọt, "Cậu đừng quên, cậu chỉ là một tù nhân, Nani."

"Không sai." Minh Trí không hề sợ hãi, "Bởi vì tôi là tù nhân, nên tôi không sợ chết, tôi cảm thấy anh nhất định sợ chết hơn tôi, nếu anh không đáp ứng điều kiện của tôi, anh biết sẽ có hậu quả gì rồi đấy."

King vẫy tay một cái, ra hiệu cho người bên cạnh bỏ vũ khí xuống, tiếp theo nói với anh, "Cậu tiếp tục đi."

Minh Trí lập tức nói, "Tôi có hai người bạn cũng bị bắt vào đây, một người châu Á, phụ nữ, một người Mỹ, nam giới."

"Tôi muốn gặp bọn họ."

"No way." (Không đời nào.)

King cười lạnh, "Chưa ai có thể đàm phán điều kiện với tôi, có thể đem số 30 cho cậu thì nên biết đủ rồi, tôi có thể đồng ý số 30 không cần bước vào lồng kính nữa, nhưng không đại biểu cho việc cậu có thể khiêu chiến giới hạn của tôi, Nani."

Minh Trí giả vờ kiên trì thêm mấy câu.

Anh không hề cho rằng King sẽ đồng ý để anh gặp Love và Hugo , nhưng điều này cùng với việc mặc cả đều chung một đạo lý, cái giá ban đầu đưa ra càng cao, giá thành giao cuối cùng sẽ càng cao.

Đúng như anh dự liệu, giữa bỏ qua cho ba người và chỉ bỏ qua cho mình Cao Bá Sương, King nhất định sẽ chọn vế sau.

Minh Trí thở phào một hơi.

Chí ít, anh đã bảo vệ được cậu.

Đương nhiên, đổi lại việc mặc cả, anh phải đem đến nhiều biểu diễn ngẫu hứng cho buổi đấu giá hơn, kiếm nhiều tiền hơn.

Nhưng Minh Trí rốt cuộc vẫn là Minh Trí.

Anh làm sao có thể ngồi yên chờ chết? Lại làm sao sẽ đem bất kỳ vẻ đẹp nào của bản thân bày ra cho người khác nhìn?

Sát ý cuộn trào mãnh liệt len lỏi trong tâm trí anh.

Trong tay Minh Trí nhô ra một con dao vô hình.

Một con dao sắc nhọn sẽ thu lại chỉ khi Cao Bá Sương tiến vào.




============================

#20231007

Ahihi , để tên chương thế này không biết có làm các cô sợ khum ... ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro