Dead - Chết ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3

Một đêm huyên náo lại trôi qua.

Con dao nhỏ trong tay áo Minh Trí đương nhiên đã bị tịch thu.

Trở lại phòng, Cao Bá Sương đã thiếp đi.

Nhưng ngay lúc Minh Trí nhẹ tay nhẹ chân leo lên giường, sư tử nhỏ đột nhiên bổ nhào qua, "Anh ơi, anh quay lại rồi."

Ôm eo thật sự là một động tác chết người.

Minh Trí sợ nhột, đặc biệt là eo, nhạy cảm đến đòi mạng.

Bị đụng chạm thế này, anh không nhịn được co rụt thành quả bóng, lúc đang chuẩn bị đưa tay vào quần áo của người thì đột nhiên bị đè lại, sư tử nhỏ trừng to hai mắt, "Ca ca, cổ anh làm sao vậy?"

Cổ?

Minh Trí ngẩn ra, đưa tay sờ một cái, cảm thấy hơi đau, giờ mới nhớ đến chuyện xảy ra hồi tối, thản nhiên nói, "Chỉ là quẹt một chút, Bá Sương đừng lo, ca ca không sao."

"Không đúng, đây là vết dao, là ai đã bắt nạt ca ca?" Cậu lại tiến gần hơn chút.

Minh Trí cảm thấy dáng vẻ này của Cao Bá Sương càng giống thiếu niên tóc nâu đầy mê hoặc mà anh đã nghĩ lúc đầu, nhưng câu nói tiếp theo của cậu khiến anh ngạc nhiên.

"Không phải anh mang theo dao sao, ca ca."

Ngữ khí của Cao Bá Sương rất bình đạm, giống như lẽ dĩ nhiên.

Nhưng cho dù ý tứ của cậu là "Em đã phát hiện anh có giấu dao", hay "Anh đã mang theo dao, làm sao còn để người khác làm tổn thương anh", đều khiến Minh Trí cảm thấy một trận hết sức ớn lạnh.

"Ca ca, anh ơi."

Minh Trí vừa quay đầu, liền thấy Cao Bá Sương đang dùng loại biểu tình không hề có lực sát thương nhìn anh, còn dựa vào vai hôn lên vết thương của anh, "Ca ca, có đau không, thổi thổi có được không."

Anh dường như vĩnh viễn không có cách nào nói không đối với cậu.

"Bá Sương đừng sợ." Minh Trí ôm chặt sư tử nhỏ trong lòng, "Ca ca không sao, em không sao ca ca liền không sao."

Không hiểu vì sao, Cao Bá Sương luôn có thể khiến Minh Trí sản sinh ra ham muốn bảo hộ mãnh liệt.

Anh không nghĩ đến cậu có thể chính là cái bẫy, một cái bẫy được thiết kế đặc biệt, cái bẫy để phục vụ cho chợ đen này, có công dụng lôi kéo những linh hồn thèm muốn mỹ sắc kia từng người từng người xuống địa ngục.

Nhưng vậy thì làm sao.

Vậy thì.

Làm sao.

Nếu cần, anh có thể tự tay lấy mạng mình vì cậu.

"Ca ca, ôm em..." Hơi thở của sư tử nhỏ lại lần nữa khiến Minh Trí chìm đắm, đó là mùi vị sạch sẽ như ánh dương, đẹp hơn tất cả lời thề nguyện trên thế gian này.

Sau khi vỗ về Cao Bá Sương xong, anh bắt đầu có tâm tư xấu xa.

Anh nhìn về giếng trời, bóng tối lưu động, mặt trăng bị mưu sát, đêm nay không có ánh sao.

Tuy dao không còn, nhưng Minh Trí có sự gan dạ và sáng suốt.

Muốn hỏi con dao đủ để anh có thể đàm phán điều kiện với King đến từ đâu, thì phải quay ngược lại phiên đấu giá cuối cùng.

Người chiến thắng là một nam nhân người Anh.

Đầu tóc chăm chút kỹ lưỡng nhưng ăn mặc kỳ dị, trên người đeo đủ kiểu trang sức, kính gọng vàng che đậy cảm xúc bẩn thỉu, khiến người ta sinh ra một loại ảo giác rằng hắn không giống những người mua khác.

So độ bên ngoài lãnh tình bên trong điên cuồng không ai qua được người Anh, phong cách nhìn như cấm dục của người Anh thậm chí còn khiến người Mỹ tự mình hổ thẹn.

"Quý ông" này ngay từ giây đầu tiên bước vào hậu đài đã định động tay động chân với anh, Minh Trí không lập tức lạnh mặt cự tuyệt như mọi khi, mà giả vờ tiến lại gần hắn.

Đặt mắt nhìn lên con dao hơi cổ mà người Anh cài trên thắt lưng.

Kích thước vừa đủ.

Ngay khi người Anh định chạm vào eo Minh Trí, dao ra khỏi bao, anh lặng lẽ ở cổ tay của bàn tay đang vươn đến kia, cắt một dao.

Minh Trí rất vui mừng khi bản thân có một người bạn bác sĩ cũng thích đua xe, một dao này của anh rất tài tình, vết dao rất mỏng, sẽ không gây ra hiệu ứng bắn tung toé, nhưng tốc độ máu trào ra khỏi động mạch tuyệt đối không chậm.

Không ai quan sát, cũng không ai nhìn thấy.

Vài người đứng sau Minh Trí chuẩn bị động thủ chỉ sẽ cho rằng người Anh này đang chiếm tiện nghi của anh, giống như vài lần trước.

Theo kinh nghiệm của bọn họ, Minh Trí chưa bao giờ để ai thành công.

Vì vậy họ chỉ thản nhiên hút thuốc, lau súng, hoàn toàn không chú ý đến anh đã giáng một đòn kích mạng vào người Anh.

Người Anh thậm chí không cảm thấy đau, chỉ kinh ngạc nhìn Minh Trí.

Anh đúng lúc di chuyển cơ thể, lộ ra một hàng hõm súng u ám ở phía sau.

Từng viên đạn lạnh lùng lao ra một cách điêu luyện, khoan thẳng vào trái tim, lông mày, huyệt thái dương của người Anh, vô cùng chính xác.

Mọi người đều nghĩ rằng người này bị bắn chết.

Mà hoàn toàn không chú ý đến trên cổ tay hắn.

Là vết thương do dao.




===========================

#20231008

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro