Chap 37: Cung yến tranh tài (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hai ngày, Quý phi ngoài lúc xem xét công việc chuẩn bị cung yến ra, đều cùng vũ nữ Du Lợi và Thái tổng quản đóng chặt cửa cung, ở bên trong làm cái gì thần thần bí bí.
"Du Lợi, ngươi cố gắng một chút!"
Châu Hiền vừa lo lắng lại vừa sốt ruột, tập cái này thực ra rất khó, nhất là khi đã trưởng thành rồi, bàn chân sẽ phải chịu không ít đau đớn.

May mà trước đây học qua ballet, cho nên bây giờ có vốn dùng

Du Lợi rất có năng khiếu, trong hai ngày đã có thể đứng bằng mũi chân, bây giờ phải tập luyện để có thể di chuyển được.

"Hoàng thượng giá lâm!"

"Thế Huân!"

Du Lợi lập tức muốn lui ra ngoài.

"Khoan đã, Du Lợi, lại đây!"

Thế Huân ngồi bên cạnh Châu Hiền.

"Nàng muốn cho ta kinh hỉ gì đây?"

Nàng ngọt ngào ôm lấy cánh tay hắn

"Ở nơi của ta, có một điệu múa rất đặc biệt, khẳng định chàng chưa từng xem!"

Nàng quay đầu ra hiệu cho Du Lợi.

Cô hiểu ý, bắt đầu dùng mũi chân di chuyển.

"Chàng xem, đó chính là điểm đặc biệt của điệu múa này, nó làm cho điệu múa uyển chuyển nhẹ nhàng hơn, ta nghĩ, chúng ta sẽ thắng."

Thế Huân không đáp lại, ánh mắt vẫn tập trung trên người Du Lợi.

"Thế Huân!"

Châu Hiền nhìn theo ánh mắt của hắn, trong giọng nói đã mang theo mùi dấm chua.

"Ngươi là người tập võ."

Thế Huân đột ngột lên tiếng, giọng nói của hắn không nhanh không chậm, lại mang theo mười phần khẳng định.

Du Lợi động tác khựng lại.

"Hoàng thượng anh minh, nô tì đúng là có học qua võ thuật."

"Nữ tử học võ thuật là điều hiếm thấy, thân thủ của ngươi xem ra không tệ, tại sao ở trong cung làm vũ nữ?"

Giọng nói hắn lạnh lẽo, cương quyết, rõ ràng đang nghi ngờ mục đích vào cung của Du Lợi.

Châu Hiền cũng rất bất ngờ, ánh mắt liền chăm chú theo dõi                    .

"Hồi hoàng thượng, nô tì vì Quyền gia cầu tình, xin hoàng thượng minh xét, trả lại trong sạch cho phụ thân của nô tì, là Quyền tướng quân!"

Du Lợi đột nhiên quỳ rạp xuống đất.

"Ngươi là nữ nhi của Quyền tướng quân?"

Giọng nói của hắn lộ ra một tia kinh ngạc.

"Xin hoàng thượng minh xét, Quyền gia là có người vu oan!"

Du Lợi nghĩ đến cái chết oan khuất của cha, và người anh đang bị đày ải ở biên cương, trong lòng bi phẫn vô cùng, nàng có cơ hội gặp được hoàng thượng, nhất định phải xin hoàng thượng minh oan cho gia đình mình.

Thế Huân lâm vào trầm mặc.

Năm đó, nhị thúc của hắn được phái đi biên giới dẹp loạn Thăng quốc, thế nhưng một đi không có ngày trở về. Lúc ấy, Quyền tướng quân chính là phó tướng theo nhị thúc. Quân đội bị tập kích bất ngờ, nhị thúc bỏ mạng nơi sa trường, còn Quyền tướng quân và một số ít người mang binh Hổ phù trở về, nhưng Thừa tướng tấu lên rằng họ đào ngũ trốn chạy, hại vương gia vong thân, tội không thể tha, gia sản bị tịch thu, gia quyến tứ tán. Thế Huân tầm mắt một lần nữa đánh giá, xem ra Du Lợi  không nói dối.

Thừa tướng? Nhị thúc bình thường thương yêu hắn nhất, và thừa tướng đang ngấm ngầm xây dựng thế lực? Có lẽ chuyện này thực có ẩn tình.

"Đứng lên đi. Trẫm sẽ tra xét chuyện này."

"Tạ hoàng thượng."

"Bạch Hiền!"

"Có vi thần!"

"Thử thân thủ của nàng ấy đi!"

Châu Hiền cũng thực muốn nhìn xem, võ công của nàng ấy tốt đến mức nào?

Bạch Hiền không nói hai lời ra chiêu.

Bạch Hiền nhanh chóng đỡ đòn, tuy không có nhiều lực, nhưng lại đặc biệt nhanh nhẹn, chủ yếu là thủ không tấn công.

Ánh mắt Thế Huân có chút tán thưởng.

"Thế Huân, chàng nghĩ thế nào?"

"Châu Hiền, ít người có thể tiếp được mười chiêu của Bạch Hiền, ta xem, cũng sắp đủ rồi."

Qua hơn mười chiêu, Thế Huân lên tiếng

"Đủ rồi!"

"Cô nương, đắc tội rồi!"

Bạch Hiền ôm quyền lùi lại phía sau.

"Từ nay, ngươi hãy ở lại bên cạnh ta."

Châu Hiền hiểu rõ Thế Huân không nhìn nhầm người, cũng hiểu ý hắn lần này muốn thử thân thủ của Du Lợi, chính là tìm một nữ tử hộ vệ bên cạnh nàng.

"Tạ nương nương ân điển."

Quyền Du Lợi đối với chủ tử này có tình cảm yêu mến cũng như kính phục, trên người Châu Hiền thông minh cơ trí, có khí chất ưu nhã cao quý từ trong xương cốt tản ra, tự nhiên toả sáng, nhận nàng làm chủ tử quả xứng đáng.

Châu Hiền nhẹ nhàng cười

"Được, từ nay chính là bằng hữu, không xưng nô tì, xưng Du Lợi được rồi."

Trong lòng Du Lợi một phen chấn động, nàng lại được nương nương cao cao tại thượng nhường kia, nhận một tiếng bằng hữu!

Mấy hôm nay, trong cung luôn có tiếng nghị luận xôn xao.

"Thế nào hôm nay ta thấy quý phi nương nương bụng lớn lên, rõ ràng là đang hoài thai?"

"Vậy chuyện hư thai trước kia là thế nào? Thực không thể hiểu nổi!"

"Hoàng thượng hôm đó không phải triệu toàn bộ thái y viện hay sao?"

"Chẳng lẽ có nhầm lẫn? Dù có nhầm lẫn, không thể nào cả mười vị thái y nhầm cả mười!"

"Các ngươi dám ở đây nghị luận chủ tử? Chê mạng quá dài hay sao?"

Mọi người hoảng hốt nhìn về phía phát ra tiếng nói, đó là một cung nữ bên người Lý Trí Hiền.

"Tham kiến chiêu nghi chủ tử!"

Bọn họ hành lễ cho có lệ, đối với vị chiêu nghi ôn hoà không được sủng ái này, căn bản không để vào mắt.

Đôi lông mày thanh tú thoáng chau lại, rất nhanh khôi phục thần sắc như thường, nàng nhẹ nhàng lên tiếng.

"Các ngươi mau đi làm việc, đừng ở đây bàn tán nữa, hoàng thượng biết được, sẽ xử phạt nặng."

"Vâng, cảm tạ chiêu nghi nhắc nhở."

Trí Hiền khẽ phất tay áo, ra hiệu cho cung nữ bên cạnh

"Đi thôi."

Vừa vào trong Lan Tâm các, nàng liền nhận thư do bồ câu đưa tới.

Gương mặt xinh đẹp trở nên khó coi, nàng vò nát bức thư, đốt thành tàn tro.

Vĩnh Thuỵ cung.

Châu Hiền mang thai năm tháng, cái thai lớn hơn, đi lại cũng nặng nề hơn.

Nàng cùng Thế Huân ngồi ở bên ngoài, thưởng trà thưởng hoa.

"Haiz, ta vốn rất thích hoa lan, chỉ có điều thân thể này lại dị ứng, ta cũng không ngờ dị ứng dữ dội như vậy."

"Ta đã giữ kín chuyện đó rồi, phòng trừ có kẻ lợi dụng chuyện đó ám toán nàng."

"Thế Huân, chàng nói, kẻ ám hại ta rốt cuộc là ai? Làm người tốt cũng thật khó, à không, phải nói sống trong cung cấm, thật quá khó khăn."

Nàng than thở, bàn tay vô thức vuốt ve bụng.

"Nàng nói đúng... Nếu lúc nhỏ không có phụ hoàng, mẫu phi, nhị thúc cùng đại huynh che chở, ta không biết đã chết bao nhiêu lần."

Giọng nói hắn trở nên ảm đạm, cuộc sống trong cung này thật quá mệt mỏi, ở nơi xa hoa lộng lẫy bậc nhất như vậy, lại đầy mùi máu tanh.

"Thế Huân......."

Bàn tay nhỏ bé vươn ra, nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, vì hắn mà đau lòng.

"Hoàng thượng, nương nương, sứ thần Khâm quốc đã đến!"

"Được, đưa bọn họ tới đại điện!"

"Vâng!"

Hắn lưu luyến hôn lên trán nàng

"Châu Hiền, lát nữa ta sẽ trở lại."

"Được, chàng đi đi."

Mãi đến khi bóng lưng hắn rời đi, nàng mới thu tầm mắt lại, trong lòng không khỏi mất mát.

Ngày hôm sau, sứ thần Thanh quốc cũng đến.

Hôm nay, yến hội sẽ được tổ chức.

Châu Hiền thay một thân lễ phục cung trang đặc biệt tinh xảo,từng đường kim mũi chỉ đều tỉ mỉ cẩn thận, bạch y thêu chỉ bạc càng tôn lên khí chất sẵn có của nàng.

Ngoài bụng lớn lên,cơ thể của nàng vẫn mảnh mai, hầu như không có gì thay đổi. Châu Hiền để Thái Nghiên trang điểm búi tóc cho mình, lại đặc biệt dùng nhiều trang sức hơn mọi khi.

"Châu Hiền!" Thế Huân đã đến.

"Thế Huân đi thôi!"

Nàng mỉm cười dịu dàng, ánh mắt long lanh lay động, nhất tiếu khuynh thành, khiến cho cảnh vật xung quanh nhất thời lu mờ thất sắc.

Hắn một thân trường bào hoàng kim, trên đầu kim quan gắn một viên Đông châu lớn, trâm rồng cố định lại càng thêm phần tuấn dật uy vũ.

Bàn tay trắng như phấn đưa lên, khoác cánh tay hắn, hai người cùng nhau đến điện An Lạc, là nơi thiết yến hôm nay.

Sứ thần lúc này đã tới đông đủ. Tính từ vị trí của long ỷ, hai bên là vị trí của quý phi và hoàng thái hậu, bên dưới lần lượt là là các quan đại thần và sứ thần Khâm quốc ,sứ thần Thanh quốc ngồi hai bên tả hữu.

Hoàng thái hậu đã tới trước rồi, trong lòng không khỏi sốt ruột, làm sao mà hoàng nhi chưa đến? Nhất định vẫn ở chỗ quý phi rồi!

Bên ngoài vang lên tiếng thông truyền

"Hoàng thượng giá lâm, quý phi nương nương giá đáo!"

Người trong điện nhất thời hít một ngụm khí lạnh.

Đôi nam nữ đứng ở cửa xung quanh tựa như có hào quang lưu chuyển,nam tử hoàng kim trường bào bễ nghễ, mày kiếm cương nghị, ưng mâu thâm thuý hữu thần, sống mũi cao thẳng hoàn mỹ, tuấn dật bất phàm, nữ tử một thân bạch y, trên đầu cài châu sai trâm phượng tinh xảo, tóc tựa như mây, da tựa như ngọc, phượng mâu sắc sảo sáng ngời, đôi môi như cánh hoa mê người, thực phong hoa tuyệt đại!

Mọi người được một trận kinh diễm!

Đây chính là hoàng đế cùng quý phi Khang quốc! Quả nhiên danh bất hư truyền!

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Quý phi nương nương vạn phúc kim an!"

"Chúng ái khanh bình thân!"

Thế Huân thần sắc lãnh mạc, một đường bước thẳng tới long ỷ.

"Tạ ơn hoàng thượng!"

Ánh mắt Châu Hiền nhanh chóng tập trung vào nữ tử ngồi đầu bàn sứ thần Thanh quốc.

Nữ tử đó mặc xiêm y màu xanh thiên thanh, gương mặt xinh đẹp thanh lệ, toàn thân toát lên khí chất cao nhã tự nhiên, thể nhưng lại tản ra một loại u buồn man mác khiến người nhìn vào mà rung động, sinh ra lòng thương tiếc cùng che chở.

Bất luận dung mạo hay khí chất, cùng với Châu Hiền trái ngược hoàn toàn.

Bên cạnh nàng là một nam tử tuấn tú mặc ngân y, trên đầu ngân quan toả ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi nàng.

Châu Hiền lập tức có nhận định, đây chính là công chúa Thanh quốc - Hoàng Mĩ Anh.

Nàng quay đầu nới với Du Lợi

"Du Lợi, đó chính là vị công chúa so vũ nghệ với ngươi."

Quyền Du Lợi đáp lại một tiếng, ánh mắt cũng chuyển đến trên người Mĩ Anh.

"Du Lợi, muội nhất định thắng!"

Thái Nghiên cũng lên tiếng động viên Du Lợi.

Rót được mấy tuần rượu, sứ thần Thanh quốc lên tiếng

"Hoàng thượng, ngày hôm nay công chúa điện hạ của chúng thần có một vũ khúc xin được tặng cho Khang quốc, xem như thành ý của Thanh quốc chúng thần gửi tới quý quốc."

"Thành ý của quý quốc, trẫm sao có thể từ chối?"

Hoàng Mĩ Anh nhẹ nhàng đứng dậy, uyển chuyển bước vào giữa điện.

Nhạc bắt đầu vang lên.

Cánh tay đưa lên, lộ ra ngoài trắng như ngọc, thân mình mềm mại không xương, bước chân nhẹ tựa mây bay.

Nhạc dập dìu bỗng nhiên biến chuyển nhanh hơn, động tác của Mĩ Anh cũng theo đó linh hoạt, tóc đen dài bay múa, tà áo phiêu phiêu theo từng chuyển động, gương mặt nàng lộ ra thần sắc lạnh nhạt, đôi mắt lại tản ra vẻ u buồn không cách nào che giấu.

Tất cả không khỏi trầm trồ tán thưởng, chỉ trừ Thế Huân từ đầu tới cuối không liếc lấy một cái, mọi người đều bị vũ điệu này làm cho mê say rồi.

So với Châu Hiền của hắn, tiên nữ trên trời cũng không bằng, một công chúa nho nhỏ có đáng là gì?

"Hay, vũ nghệ hay tuyệt!"

Thái hậu là người lên tiếng khen ngợi đầu tiên.

Chúng quần thần bên dưới cũng không tiếc lời khen ngợi.

Doãn Nhi lại hừ một tiếng, quay sang Lộc Hàm bên cạnh

"So với hoàng tẩu, đúng là không bằng nửa phần!"

Thanh quốc sứ thần rất đắc ý, dương dương tự đắc nói

"Nghe danh Quý phi nương nương đã lâu, công chúa của chúng ta cũng đã hiến vũ, vậy chúng thần có thể hay không được thấy tài nghệ của nương nương?"

Thế Huân ánh mắt lãnh khốc thẳng hướng tên sứ thần, khiến hắn lạnh sống lưng, nhưng lời nói ra không thể rút lại.

Nàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, ý nói để nàng ứng phó.

"Bản cung thân thể không tiện, vậy để cho người của bản cung, thay bản cung hiến vũ đáp lễ của ngài!"

"Được, vậy chúng ta chờ xem vũ khúc của Khang quốc đây!"

Châu Hiền cố hết sức kiềm chế, nàng thật muốn cầm quả táo trước mặt mà nhét vào miệng tên kia.

Du Lợi vâng mệnh bước xuống giữa điện.

Mới vài động tác đầu tiên, cả đại điện đã xôn xao.

"Kia là vũ điệu gì vậy?"

"Ta chưa từng thấy bao giờ!"

"Làm sao có thể đứng bằng mũi chân thế kia?"

Ngay cả Mĩ Anh cũng không khỏi kinh ngạc.

Tư thái của Du Lợi thướt tha như liễu, cả người đều giữ thăng bằng bằng mũi chân, cho nên tạo cảm giác nhẹ nhõm như bay.

Đại điện im lặng như tờ.

Nàng đưa một chân lên cao, cả người trụ vững bằng một chân, xoay một vòng tròn, tư thế giống như chim yến bay lên.

Tuyệt đẹp!

Tất cả mọi người đều bị hớp hồn.

Châu Hiền đắc ý vô cùng, quả là học trò ưu tú nha!

Kết thúc vũ điệu, mọi người nhất thời chưa hoàn hồn, không khí như cũ lặng ngắt.

Ba tiếng vỗ tay vang lên, phá vỡ bầu không khí quái dị này.

Mĩ Anh chầm chậm lên tiếng

"Ta đúng là múa rìu qua mắt thợ, để mọi người chê cười rồi!"

Châu Hiền mỉm cười nói

"Công chúa quá khiêm tốn rồi!"

Đến lượt sứ thần Khâm quốc lên tiếng

"Ồ, nương nương hẳn là tinh thông nhiều tài nghệ! Vi thần thấy hay là, nương nương cho chúng thần thấy được tài thi phú?"

Châu Hiền âm thầm cười lạnh, được, đó là các ngươi tự rước lấy nhục. Ta muốn xem các ngươi giỏi, hay tinh hoa thi phú ngàn năm tích luỹ giỏi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro