Chap 40: Tác thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

✨✨✨TRẢ QUÀ A~✨✨✨
•Tặng nghisuho ❣️ TrisEXO ❣️ bao1804 ❣️
•Mấy nàng đoán gần trúng rồi✨
•Thương mấy nàng lắm cơ❣️✨
•Đọc truyện vui vẻ a~ ✨
————————————————————

Bạch Hiền vén rèm nhìn ra ngoài "Nương nương, họ đều rời đi rồi!"

"Trở về thôi!" Châu Hiền đáp lại một tiếng, lại quay sang nhìn "Du Lợi" bên cạnh

"Giờ chỉ cần chờ đợi nữa thôi, tốt nhất không nên ra khỏi cung Vĩnh Thuỵ, e là sẽ để lộ sơ hở."

"Du Lợi" gật đầu đáp ứng "Mọi sự xin theo nương nương."

---------Hoàng cung ---------

Rầm!

" Cái gì? Công chúa bị bắt cóc?" Thế Huân tức giận đập lên án thư "Các ngươi chán sống rồi sao?"

Đám thị vệ run rẩy quỳ trên mặt đất "Chúng nô tài vô dụng, xin hoàng thượng trị tội!"

"Hoàng thượng, tại sao lại bảo vệ công chúa của Thanh quốc chúng ta sơ suất như vậy? Người hãy xuất động binh mã giải cứu cho công chúa của chúng thần! Nếu công chúa bị tổn hại dù chỉ một sợi tóc, e là quan hệ bang giao giữa hai nước từ nay không còn nữa!"

"Ta nhất định sẽ đem công chúa an toàn trở về, các vị hãy bình tĩnh ở trong cung chờ đợi!" Thế Huân kiên định nói, không cho sứ thần tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa nữa.

--------------------------------------------

Lúc này, Châu Hiền đang dùng bữa tối, đối diện nàng là hai nữ tử khác.

Một người dĩ nhiên là Thái Nghiên, người còn lại kéo lớp mặt nạ da người mỏng như cánh ve trên mặt ra, không ai khác chính là vị công chúa Thanh quốc - Hoàng Mĩ Anh.

"Người của nương nương đi thay ta, liệu nàng ấy có gặp nguy hiểm hay không?" Mĩ Anh thực sự rất thiện lương, nàng lo lắng cho Du Lợi thế thân mình.

"Công chúa đừng lo, Du Lợi nàng ấy có võ công.'' Thái Nghiên thay Châu Hiền lên tiếng.

''Được, vậy ta yên tâm hơn rồi.'' Mĩ Anh sắc mặt vừa chuyển hoà hoãn, đôi lông mày lại lập tức chau lại "Nương nương, nếu như... Thanh quốc... vẫn không chịu huỷ bỏ hôn sự thì sao?"

Châu Hiền bình thản nhấp một ngụm trà "Không chấp nhận? Liền bỏ trốn!" Nàng không do dự mà nói thật suy nghĩ của mình. "Công chúa, hai người có sẵn lòng bỏ lại vinh hoa phú quý không?"

Mĩ Anh cũng bị khẩu khí của nàng cảm động, liền không do dự trả lời "Chỉ cần được ở bên Xán Liệt, vinh hoa phú quý với ta, hết thảy đều không đáng giá!"

"Nói rất hay, được, ta chúc công chúa cùng Phác công tử, trăm năm hạnh phúc!"

Hai người nhất thời bỏ qua thân phận, trò chuyện vô cùng vui vẻ, như những người đã quen biết từ lâu.

----------------------------------------------------------

Cả một đêm, quan binh được điều động đi tìm kiếm khắp kinh thành, đèn đuốc thắp sáng rõ như ban ngày.

Bên trong gian nhà tranh nhỏ ở chân núi Thanh Lâm, một loạt thị vệ đổi lại trang phục Ngự lâm, dần dần tản ra ngoài.

Phác Xán Liệt đặt bảo kiếm lên bàn bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần, còn Du Lợi tháo bỏ lớp mặt nạ, ngồi một bên nghỉ ngơi.

Nhóm thị vệ ra ngoài một quãng, lại gặp ngay một nhóm khác đi tới, chuẩn bị tiến vào lục soát.

"Không cần kiểm tra nữa, trong này không có ai cả!"

"Được, vậy chúng ta đi nơi khác tìm!"

Thế Huân vì đêm đó vì Mĩ Anh ở lại cùng Châu Hiền, đành phải uất ức rời xa ái phi một hôm.

Tìm kiếm trọn một đêm không có kết quả, ngày hôm sau, toàn bộ quan binh đều trở về tạ tội. Thế Huân nổi trận lôi đình, các sứ thần thì thay phiên nhau trách móc, tình hình trên đại điện sáng sớm đã loạn lên.

----------- Vĩnh Thụy Cung -----------

"Nương nương, công chúa điện hạ, Vương tổng quản truyền tin tới, sắp đến lúc công chúa phải xuất hiện." Thái Nghiên báo tin.

"Quý phi nương nương, nhờ nương nương giúp đỡ!''

"Công chúa đừng khách sáo, ta đã coi công chúa như bằng hữu, ắt sẽ giúp đến nơi đến chốn." Châu Hiền dứt khoát trả lời.

"Nương nương, người có thể coi ta là tỷ muội!"

"Công chúa nhỏ tuổi hơn ta, ta có thể gọi công chúa muội tử hay không?"
Châu Hiền rất cao hứng, ở hiện đại không có anh chị em, bây giờ có một muội tử xinh đẹp, thuần lương lại tài năng, thật sự là chuyện tốt chỉ có thể gặp không thể cầu.

"Đương nhiên, Từ tỷ tỷ!"

Thái Nghiên nhận tin xong, liền trở vào phòng "Nương nương, công chúa, có tin báo, Phác công tử và Du Lợi đã trở về, hiện đang đợi ngoài thành!"

"Được, để Biền thị vệ đưa công chúa tới đó. Thái Nghiên! Du Lợi trở về thì nói nàng ấy nghỉ ngơi hôm nay đi, vất vả cho nàng ấy rồi!'

"Vâng, nương nương!"

Nàng lại quay sang Mĩ Anh "Muội muội, có gắng chờ một chút, là có thể gặp muội phu rồi!"

Hai má Mĩ Anh một tầng phiếm hồng "Tỷ tỷ, muội chưa có thành thân!"

" Thôi, ta không làm chậm trễ đại sự nữa, mau đi đi!" Châu Hiền cười nhẹ nhàng.

Mĩ Anh rời đi rồi, Châu Hiền cũng nhanh chóng tới đại điện.

Vương Lam nhận tin báo, liền lại gần, nói khẽ bên tai Thế Huân "Hoàng thượng, quý phi nương nương đã tới rồi."

Hắn gật đầu một cái "Truyền nàng vào điện."

" Truyền quý phi nương nương!"

Châu Hiền bước vào đại điện, theo sau là Thái Nghiên, nàng đưa mắt liếc một chút những sứ thần Thanh quốc sắp phát điên lên, trong lòng không khỏi có chút vui vẻ. Nàng ngồi lên ghế đằng sau bên trái hắn, yên lặng quan sát, có lẽ Phác Xán Liệt và Hoàng Mĩ Anh sắp trở lại rồi.

Một thị vệ hớt hải chạy vào "Hồi hoàng hượng, Phác tướng quân đã đưa công chúa an toàn trở về rồi!"

"Công chúa trở về rồi?"

" Phác tướng quân tìm được công chúa sao?"

" Còn không mau dẫn công chúa vào?"

Châu Hiền đúng lúc lên tiếng "Các vị, công chúa có lẽ đã bị kinh động không ít rồi, nên đưa công chúa trở về nghỉ ngơi thì hơn. Tối nay chúng ta thiết yến mừng công chúa bình an trở về, như vậy thích hợp hơn."

Các vị sứ thần cũng cho là phải, liền đồng tình theo sắp xếp của Châu Hiền.

Buổi tối thiết yến ở đại điện.

Sau khi mọi người đông đủ hết, Thế Huân và Châu Hiền mới tới, theo sau là Phác Xán Liệt và Hoàng Mĩ Anh.

Châu Hiền không khỏi cảm thán. Đừng xem ngày thường Mĩ Anh thuần lương, lúc cấp bách cũng rất biết diễn xuất nha, nhìn dáng vẻ suy yếu, gương mặt mệt mỏi kia, ai dám nghi ngờ?

"Công chúa điện hạ, chúng thần rất lo lắng cho người!"

"Công chúa, mừng là người đã bình an trở về!''

Các vị sứ thần gấp gáp hỏi han, đến khi Mĩ Anh khoát tay ra hiệu, họ mới trở về chỗ ngồi.

''Công chúa, là do chúng ta tắc trách, không bảo vệ công chúa chu đáo, công chúa nếu có yêu cầu gì, hãy nói với ta, chỉ cần nằm trong khả năng, bản cung nhất định đáp ứng, coi như quà tạ lỗi của bản cung."

Thái hậu ôn tồn lên tiếng, ánh mắt loé lên tinh quang, cùng hoàng hậu tương lai liên thủ đối phó Từ thị kia, là một chủ ý không tồi!

"Đa tạ thái hậu chiếu cố, ta không có yêu cầu gì cả." Mĩ Anh không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại. Thái hậu muốn dùng ta để đối phó với Từ tỷ tỷ, không nên có dây dưa gì.

"Công chúa đừng ngại, sau này đều là người một n..."

Chữ "nhà" còn chưa ra khỏi miệng, Thế Huân đã lên tiếng chặn lại.

"Công chúa bình an trở về, chuyện tốt đi đôi, Phác tướng quân đây cùng công chúa quý quốc, nghe nói từ nhỏ đã có hôn ước, chi bằng dịp này trở về, vì hai vị tổ chức hỉ sự, Khang quốc chúng ta nhất định có hậu lễ, coi như là quà tạ lỗi.''

Các sứ thần nghe thế, liền tròn mắt nhìn nhau. Đúng là Phác tướng quân cùng công chúa có hôn ước, nhưng vì đại sự cầu thân mà hôn ước bị huỷ. Nhưng đây là chuyện trong triều đình nhà Thanh, hoàng đế Khang quốc làm sao mà biết được?

Đưa một công chúa từng có hôn phu tới cầu thân với hoàng đế quốc gia hùng mạnh nhất Hạo Nhiên đại lục, đã là không hợp lẽ, bất quá nước họ chỉ có một công chúa. Bây giờ công chúa lại cùng vị hôn phu đó ở bên ngoài một đêm, dù họ hiểu rõ nhân cách Phác tướng quân, nhưng dù sao đây cũng là chuyện khó mà phân minh được.

Hoàng đế Khang quốc cho họ một đường lui, là để lại mặt mũi cho Thanh quốc rồi.

"Đa tạ hoàng thượng tác thành.'' Phác Xán Liệt đứng lên, ôm quyền hướng Thế Huân thi lễ. 

"Tạ hảo ý của hoàng thượng!" Chúng sứ thần vội vàng tạ ơn.

Thái hậu qua một màn vừa rồi nhất thời chưa tiếp thu được, đang là hoàng hậu tương lai, thoắt một cái lại thành tướng quân phu nhân tương lai, trong vài câu nói mà thân phận biến hoá nghiêng trời lệch đất.

"Chư vị, mời!" Thế Huân nâng ly rượu lên, khai tiệc, sứ thần ngồi phía dưới cũng đồng loạt nâng ly.

Châu Hiền nhìn về phía Mĩ Anh, kín đáo cho nàng một ánh mắt, muội muội, chúc muội hạnh phúc!

Mĩ Anh khe khẽ mỉm cười đáp lại, Xán Liệt  bên cạnh ánh mắt rời khỏi nàng, cũng gật đầu với Châu Hiền.

Một nữ nhân ngồi bên dưới, ánh mắt không kìm nén được say đắm nhìn nam nhân một thân hoàng bào oai phong ở trên cao, đôi mắt đẹp dời sang người bên cạnh, ánh nhìn mê say chuyển thành ngoan lệ.

Nàng lần đầu tiên gặp hắn lúc mười bốn tuổi, đã yêu hắn, chờ đợi được trở thành nữ nhân của hắn.

Mà hồ ly tinh kia, lại đột nhiên xuất hiện, cản đường nàng, chiếm lấy hắn.

Lý Trí Hiền siết chặt nắm tay giấu trong tay áo,nàng không cam tâm, kẻ địch của nàng, tới một liền tiêu diệt một, tới một đôi liền giết một đôi!

Châu Hiền cảm nhận được sát ý khoá chặt trên người mình, đôi con ngươi như ngọc lưu ly chớp động,nàng hiển nhiên biết được sát ý này từ đâu tới.

Đừng nghĩ chuyện tốt ngươi làm, không ai hay biết! Dám mưu hại mẫu tử ta, ngươi quả thật ngại mạng quá dài!

Ngày hôm sau, sứ thần Thanh quốc và Khâm quốc lần lượt trở về.

Thế Huân cùng Châu Hiền, đứng ở thềm chính điện.

Hắn một thân long bào uy vũ, kim quan tinh xảo cố định tóc đen bóng trên đầu, ngũ quan như tượng tạc, đôi con ngươi thâm thúy lãnh tĩnh vô trù, chỉ đến khi ánh mắt chuyển sang nữ tử đang cùng hắn sánh vai, mới trở nên ôn nhu như nước.

Châu Hiền khoác áo lông vũ trắng như tuyết, càng tôn lên khí chất cao quý thánh khiết của nàng, phục sức đơn giản, mặc dù đang mang thai, nhưng vẫn như cũ băng cơ ngọc cốt, một cái nhăn mày hay mỉm cười, đều vạn phần phong hoa tuyệt đại.

Mĩ Anh lưu luyến Châu Hiền, không muốn rời đi ngay, nhưng đây cũng không phải là chuyện mà nàng có thể quyết định.

Nàng rút từ trong người ra một dây chuyền, mặt dây chuyền là một khối bạch ngọc.

"Từ tỷ tỷ, tỷ hãy giữ lấy vật này, chỉ cần là ở Thanh quốc, nếu tỷ gặp nguy hiểm, hãy đập vỡ khối ngọc này, lấy đạn tín hiệu bên trong đốt lên, sẽ có người đến ứng cứu."

Thế Huân nhìn thấy khối ngọc, thì không khỏi kinh ngạc. Hắn biết, khối ngọc như vậy chính là bùa hộ mệnh chỉ hoàng tộc mới có. Công chúa Thanh quốc lại đem trao cho Châu Hiền, xem ra đối với nàng giao tình không ít.

Xán Liệt đứng đằng sau lưng Mĩ Anh, sắc mặt cũng biến đổi, nhưng hắn không ngăn Mĩ Anh lại. Hắn biết Mĩ Anh có tình cảm đặc biệt dành cho Châu Hiền.

Châu Hiền nhìn xuyên qua vai Mĩ Anh, bắt được thần sắc thay đổi của Xán Liệt, cũng đoán ra phần nào.

"Mĩ Anh, vật này... ta không thể nhận." Nàng khó xử nắm bàn tay đang cầm khối ngọc của Mĩ Anh.

"Tỷ nhất định phải nhận." Mĩ Anh nói xong, liền mở bàn tay Châu Hiền ra, nhét khối ngọc vào tay nàng.

"Được rồi, cảm ơn muội." Châu Hiền bất đắc dĩ cười nhìn nghĩa muội, khối ngọc truyền đến cảm giác mát lạnh trong lòng bàn tay, khiến cả người thoải mái. "Khi nào muội thành thân, đừng có quên gửi thiệp hồng cho ta!"

Hai má Mĩ Anh phiếm hồng, vẻ xinh đẹp dịu dàng thêm một tầng e thẹn mê người  "Vậy khi nào tỷ tỷ sinh tiểu bảo bảo, cũng nhớ báo cho muội nha!"

"Dĩ nhiên, để cho tiểu bảo bảo gọi muội di nương!" Châu Hiền bàn tay vô thức đặt lên bụng, nở nụ cười hạnh phúc.

"Mĩ Anh, đi thôi." Xán Liệt dịu dàng nhắc nhở, Mĩ Anh quay sang nhìn hắn, lại quay lại phía Châu Hiền "Tỷ tỷ, tạm biệt!"

"Mĩ Anh, Phác tướng quân, bảo trọng!"

Xán Liệt ôm quyền thi lễ với Thế Huân và Châu Hiền, rồi cùng với Mĩ Anh rời đi.

Châu Hiền lưu luyến nhìn theo. Từ khi đến thế giới cổ đại này, ngoài Thái Nghiên và Du Lợi hai người ra, chỉ có Mĩ Anh chân chính là bằng hữu của nàng, còn là nghĩa muội của nàng, lần này ra đi, không biết bao giờ mới có ngày gặp lại.

Thế Huân đoán biết tâm tình của nàng, cánh tay liền đưa ra, ôm lấy nàng vào trong ngực. "Nàng đừng buồn, rồi sẽ có ngày gặp lại, ta cùng nàng vào trong, ở đây gió lớn, không tốt cho tiểu bảo bảo."

Hắn nhắm ngay điểm yếu của nàng, nàng rất bướng bỉnh, nhưng chỉ cần liên quan tới tiểu bảo bảo, nàng liền phá lệ nghe lời.

Thế Huân ôm nàng vào trong điện, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy ôn nhu cùng thương tiếc.

" Chàng thấy không, lần này chúng ta đã làm được một việc tốt, Phác Xán Liệt, Hoàng Mĩ Anh hai người bọn họ rất hạnh phúc."

Hắn đỡ nàng ngồi xuống ghế bên mình, ra hiệu cho hạ nhân lui ra.

Ngón tay thon đưa lên, vén tóc mai của nàng ra sau tai, môi mỏng hôn lên gò má mịn màng "Sau khi ta chính thức đăng cơ, liền giải tán toàn bộ hậu cung,toàn tâm toàn ý yêu thương chăm sóc mẹ con nàng."

Đối với những hoàng đế khác, chuyện này là điều không tưởng, chỉ có điều, lời này hắn vì nàng nói ra, nàng nguyện ý tin tưởng.

Châu Hiền vòng hai tay ôm lấy hông hắn, đầu dựa vào trong ngực hắn.

"Được, lúc đó chúng ta một nhà ba người ,sống thật hạnh phúc."

Mấy chữ " một nhà ba người" khiến Thế Huân thật rung động, cánh tay gia tăng lực đạo, đem nàng ôm chặt lấy  "Được, một nhà chúng ta thật hạnh phúc."
------------------------------------------------------------------
-Huhu!
-Em cũng muốn cho hai người "một nhà ba người" sống hạnh phúc lắm, nhưng mà hẻm có được đâu a~~❣️
-Phải ngược nhau mới sống được a~~❣️
-Mấy nàng đợi đi a~~❣️
-Nhưng yên tâm, không ngược thậm tệ đâu mà lo a~~❣️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro