Chap 41: Tương kế tựu kế (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Châu Hiền thức giấc, lại thấy bên cạnh mình đã trống rỗng, gần đây hắn đặc biệt bận rộn, hiếm khi nào có thời gian buổi sáng cùng nàng dùng điểm tâm.

Một cung nữ từ bên ngài mang điểm tâm vào, ánh mắt loé lên, liếc nhìn thấy Châu Hiền đang được Thái Nghiên mặc y phục, đáy mắt loé lên tia thâm hiểm rồi nhanh chóng vụt tắt, điểm tâm đều đặt lên bàn rồi lui ra ngoài.

Châu Hiền con ngươi đen láy chớp động, tầm mắt rơi vào chỗ điểm tâm trên bàn kia, nửa tháng nay nếu như nàng ăn điểm tâm này, có lẽ tiểu bảo bảo đã gặp nguy hiểm. Cũng may, Du Lợi đã sớm nghi ngờ cung nữ kia.

"Nương nương, người chần chừ không xử lý, sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm. Chi bằng người sớm dùng nàng kia tìm ra chân tướng, tránh cho đêm dài lắm mộng." Thái Nghiên khiêm cung nói, dứt lời liền xoay người, lấy ra điểm tâm bản thân chuẩn bị dọn lên.

"Ta chờ đợi đến bây giờ, chính là lo đả thảo kinh xà. Nếu vừa rồi không có chuyện của nghĩa muội, ta đã sớm điều tra chuyện này." Châu Hiền ngừng lại một chút, nhấp một ngụm trà cho nhuận giọng. "Bây giờ cũng không còn vướng mắc gì nữa, ta sẽ nhanh chóng giải quyết."

"Thái Nghiên sẽ gọi Du Lợi đến." Nàng biết nương nương chuẩn bị phân phó, liền đi gọi Du Lợi.

Nửa tháng trước, có một cung nữ mới tới cung Vĩnh Thuỵ, phụ trách việc chuẩn bị điểm tâm.

Du Lợi rất nhanh đã phát hiện điểm bất thường. Nàng kia võ công không đáng kể, bất quá khinh công cao cường, người như vậy, không có khả năng là một cung nữ đơn thuần.

Vì có chuyện đáng ngờ như vậy, Bạch Hiền liền đến cẩn thận kiểm tra điểm tâm, hoá ra trong điểm tâm có bỏ hồng hoa!

Hồng hoa gây sảy thai, bất quá mỗi lần hạ dược rất ít, cơ hồ không thể phát hiện, một thời gian mới phát tác, đủ thấy kẻ hạ thủ tính toán rất sâu. Nhưng đối phương lại không tính đến, bên nàng có Bạch Hiền y thuật cao minh, lại có Du Lợi võ công không tầm thường.

Nàng nghi ngờ Lý Chiêu dung, bất quá, chỉ là hiềm nghi, không hề có chứng cứ gì.

"Nương nương có gì phân phó?!" Du Lợi đúng lúc vội vàng bước vào, giọng nói gấp gáp, đằng sau là Thái Nghiên vẻ mặt lo lắng.

"Các ngươi ngồi xuống cả đi!" Châu Hiền như cũ giữ thần thái bình tĩnh.

Du Lợi và Thái Nghiên liền ngồi xuống trước mặt nàng.

"Du Lợi, từ nay ngươi hãy theo dõi cung nữ kia cho ta, nhất cử nhất động đều không được bỏ qua."

"Vâng, nương nương!"

"Còn nữa, an nguy bản thân ngươi là trên hết, nếu như có nguy hiểm, thì lập tức tìm đường lui, không được phép mạo hiểm, rõ chưa?"

"Nương nương, Du Lợi đã biết."

"Còn Tiểu Nghiên, giúp ta một chút, chúng ta như lần trước tương kế tựu kế......."

Ba người một hồi trao đổi, đến khi mọi việc đã thoả đáng, nhận thức rõ việc của mình, hai người Thái Nghiên, Du Lợi liền bắt đầu y lời phân phó hành động. Thế Huân tan triều trở lại, nàng cũng không có chút ý muốn giấu hắn, liền đem toàn bộ chủ ý của mình nói cho hắn biết.

"Nàng yên tâm, chỉ cần tra ra được chủ mưu ra ai, ta sẽ trừng phạt thích đáng, không để cho ai dám động đến mẫu tử nàng, dù là một sợi tóc!" Thế Huân ôn nhu nói với nàng, trong đôi mắt ánh lên tia âm hàn, kẻ dám ám hại thê nhi hắn, quả thực ngại mạng quá dài! Nếu đã như vậy, Thế Huân hắn cũng không ngại thành toàn, sớm một chút tiễn kẻ đó xuống địa ngục!

Lan Tâm Các.

Lý Trí Hiền sắc mặt âm trầm, xé mở phong thư, đọc lướt qua vài chữ đầu, gương mặt trở nên vặn vẹo, trong mắt là cực điểm phẫn nộ.

Phong thư liền bị đưa vào ngọn lửa, từng đám tro tàn rơi xuống.

Phụ thân nàng lần nữa gửi thư đến, muốn nàng sớm một chút tranh thủ sủng ái. Phụ thân nào có biết, nàng ở trong cung phẫn uất thế nào? Tiện nhân kia cư nhiên được độc sủng chuyên phòng, khiến cho hoàng thượng căn bản không để những nữ nhân khác vào trong mắt.

Nàng cố gắng thì thế nào? Từ lúc gặp hắn, nàng đã gắng sức trau dồi tu dưỡng bản thân, tri thư đạt lễ, cầm kỳ thi hoạ tinh thông, dáng điệu cũng cực kỳ ưu nhã, để có thể xứng đôi với hắn, thế nhưng bây giờ lại không bằng một ả hồ ly xuất thân tầm thường kia!

Nàng không đời nào tha cho ả!

Đôi mắt đẹp của Trí Hiền xẹt qua một tia ngoan lệ, Châu Hiền, ngươi liền đi gặp quỷ đi!

Cung Vĩnh Thụy.

Nửa đêm, một thân ảnh lén lút từ nơi ở của hạ nhân rời đi, mượn ánh trăng nhìn rõ, chính là thân ảnh một nử tử.

Nàng ta lẻn về phía cửa sau của cung Vĩnh Thụy, thi triển khinh công nhanh chóng rời đi.

Gần như cùng lúc, một thân ảnh khác lóe lên, nhanh chóng bám theo.

Du Lợi một thân trang phục dạ hành, mái tóc đen dài búi lên gọn gàng, bên hông đeo đoản kiếm, vừa bám theo cung nữ kia, vừa cố gắng giữ khoảng cách vừa phải, để đối phương không phát hiện ra hành tung của mình.

Nàng an toàn bám theo đối phương một đoạn khá xa, cung nữ kia liền dừng lại, địa điểm, đúng là Lan Tâm Các. Nương nương đoán không sai!

Du Lợi khom người trên mái nhà, cố nghe thanh âm bên trong, nhưng bọn họ nói rất nhỏ, nàng công lực có hạn, cũng không thể nghe rõ ràng, chỉ loáng thoáng nghe thấy mấy từ " điểm tâm", " quý phi"," sảy thai." Tất cả đều không nằm ngoài định liệu của bọn họ, không cần nghe ngóng nhiều, những từ ngữ trong điểm như vậy là đủ.

Giọng nói bên trong đột nhiên biến chuyển, đầy căm phẫn uất hận.

"Tiện nhân" ư? Cư nhiên chúng lại dám mắng nương nương là tiện nhân?

Du Lợi giận đến nghiến răng, cứ đợi đến lúc các ngươi bị trừng phạt đi!

Đúng lúc nàng muốn rời đi, lại nghe thấy âm thanh xé gió hung mãnh, trong bóng đêm, ánh sáng ki loại lóe lên, lao thẳng về phía nàng. Du Lợi giật mình, vội vận hết sức lực tránh thoát đi, nhưng thanh chủy thủ vẫn kịp đâm vào bắp chân nàng, nàng, máu tươi túa ra. Nàng không khỏi kinh hoảng, lực đạo này rất lớn, nếu như một nhát dao này trúng đích, hẳn nàng phải chết không thể nghi ngờ.

Nàng cắn chặt hai hàm răng, rút chủy thủ ra, vận khinh công đào thoát.

''Có thích khách!"

"Bắt lấy hắn!''

Thủ vệ của Lan Tâm các đều đổ dồn về bên này, hướng Du Lợi lao tới.

Mân Thạc từ Ngự thư phòng bước ra ngoài, đi được một quãng, thấy một bên ồn ào náo động, đèn đuốc thắp sáng trưng. Hắn cũng không để tâm nhiều, trực tiếp thẳng hướng đại môn, muốn trở về vương phủ.

Đi qua một đoạn cây cối um tùm, đôi tai mẫn cảm lại bắt được tiếng thở nặng nề thống khổ, hắn dừng lại, lần theo thanh âm đi tới.

Du Lợi dựa vào tường, thở dốc, nàng dùng khăn che mặt buộc lấy vết rách, nhưng vết thương trên chân vẫn chảy máu không ngừng, cả người nàng yếu đuối vô lực, đôi mắt nhắm nghiền, nàng nghe rõ tiếng bước chân đến gần bên mình, cũng không còn sức lực đối phó, đành phó mặc hết thảy.

Nhưng, tại sao quan binh tới, lại yên tĩnh như vậy? Không phải nên la lối ầm ĩ hay sao?

Mân Thạc nhìn rõ dung mạo người trước mặt, đôi mắt nheo lại, hắn đã nghe Thế Huân nói qua, cũng đã nhìn thấy nữ nhân này, hắn chỉ cần nhìn một lần sẽ nhớ rõ, đây chính là nữ nhi của Quyền tướng quân, thị nữ bên cạnh quý phi.

Nhưng làm sao nàng lại ở đây?

Tiếng thị vệ đuổi đến rất gần, Mân Thạc không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đem nàng nhấc bổng lên.

Du Lợi chưa kịp mở mắt ra, đã thấy toàn thân nhẹ bẫng, đến lúc nàng hé mắt nhìn, ngay lập tức chạm vào đôi con ngươi sâu thẳm không thấy đáy.

Mân Thạc không nói lời nào, lập tức điểm huyệt ngủ của nàng. Thị vệ bên người hắn rất ngạc nhiên, làm sao mà vương gia lại cứu giúp một nữ tử lai lịch bất minh thế này? Hơn nữa còn đang bị thị vệ truy đuổi, hẳn là có ý đồ không tốt? Thế nhưng vương gia từ xưa tới nay làm việc luôn có chủ ý củ người, hắn không cần thắc mắc nhiều. Thị vệ liền đưa tay, tỏ ý muốn thay Mân Thạc đỡ Du Lợi, nhưng hắn lắc đầu, không cần thiết. Hai người liền đem theo Du Lợi hồi vương phủ.

Bên kia thị vệ lần theo dấu máu tìm đến, lại phát hiện người đã hông cánh mà bay. Hết cách, bọn họ đành phải trở về.

Châu Hiền sốt ruột đi lại trong phòng, Du Lợi chưa trở về, nàng không thể  ào an tâm nghỉ ngơi được.

"Nương nương, Du Lợi tỷ ấy võ công cao cường, nhất định không xảy ra chuyện gì, người đừng quá lo lắng.''

"Nếu mọi chuyện suôn sẻ, nàng ấy phải trở lại rồi mới phải, đã hơn một canh giờ trôi qua, làm sao còn không thấy tung tích?"

"Châu Hiền, sao còn chưa ngủ?" Thế Huân bước vào trong phòng, gương mặt tuấn mỹ lộ ra thần sắc mệt mỏi, giọng nói đầy vẻ trách cứ.  "Nàng yên tâm, Mân Thạc báo tin cho ta biết, đệ ấy gặp Du Lợi bị thương, đã đem về vương phủ chữa trị rồi."

"Du Lợi bị thương? Có nghiêm trọng hay không? Để ta đi xem một chút!" Châu Hiền khẩn trương nói, nàng ấy mạo hiểm chính là vì mình, cho nên nàng vô cùng lo lắng, còn có áy náy.

''Đừng lo lắng quá, ngày mai đệ ấy sẽ đưa Du Lợi trở lại." Thế Huân trấn an nàng, lại ôm nàng đặt xuống giường. "Nàng mau mau ngủ đi, thức khuya như vậy, sắp làm mẫu thân rồi mà không biết chăm sóc bản thân chút nào!"

Châu Hiền cười làm lành, vòng tay ôm cổ hắn, cánh môi xinh đẹp hôn lên gò má hắn một cái. "Được rồi, đừng giận, từ nay ta sẽ chú ý."

Hắn nằm xuống bên cạnh nàng, không dám nằm sát bên cạnh, bụng nàng đã lớn lên, hắn sợ không cẩn thận tổn thương nhi tử.

Hai người nằm bên nhau chìm vào giấc ngủ, một đêm như vậy liền trôi qua.
----------------------------------------------------
-Hello everyone, I'm comeback!!!💋
-Sorry mấy bạn a~
-Mấy nay chuẩn bị cho 20/11 nên bận quá, xin lỗi lắm lắm luôn ý💋✨
-Đừng bỏ tui nha~~
Vote và cmt cho Nhím i~~ kể chuyện Nhím nghe i~~~💋
        Iu thương💋✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro