📋Chúng ta của sau này(10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng là cậu đã về,tớ còn tưởng cậu nói đùa".Trong lúc Jiyeon đang chọn món,Jennie lên tiếng nói với giọng đầy cảm xúc.Trước kia cô đã từng rất nhiều lần khuyên Jiyeon trở về nhưng cô ấy không nghe.

Jennie cho rằng mình hiểu rất rõ cô bạn thân.Jiyeon là một cô gái ngay cả đi phỏng vấn xin việc sau khi tốt nghiệp cũng căng thẳng đến mức run bần bật,suy nghĩ thì lúc nào cũng đơn giản đến mức Jennie thật muốn biết đầu cô rốt cuộc là được làm bằng gì.Mỗi lần cô hỏi Jiyeon những câu đại loại như:Tốt nghiệp rồi thì làm gì,tìm công việc thế nào,nuôi sống mình ra sao...thì câu trả lời nhận được luôn là:"Tớ có Chanyeol rồi,anh ấy sẽ nuôi tớ".

Jiyeon đưa thực đơn cho Jennie,bảo cô ấy gọi vài món.

"Đương nhiên là phải quay về rồi,lá rụng về cội".Cô khẽ cười,nét mặt không hề có đau khổ,không phải cô giả vờ bình thản,cái hờ hững ấy dường như trở thành một thoái quen.

Từ khi Jiyeon bắt đầu đi làm,nhiều thứ cũng đã thay đổi.Jennie nhíu mày,trước đây khi Jiyeon quá trong sáng thì cô cảm thấy cô ấy rất ngốc,nhưng hiện tại,cô ấy không còn vẻ ngốc nghếch đó nữa thì cô lại rất khó chịu,tựa như trong khoảnh khắc lơ đễnh đã đánh mất thứ gì,sau đó tìm mãi cũng không bao giờ thấy nữa.

Bữa cơm hôm nay mùi vị đã khác xưa,quán đổi chủ,muốn tìm lại mùi vị quen thuộc là chuyện không thể.

"Tớ có mấy lần vô tình gặp lại chủ quán cơm này".Jennie chủ động tìm chuyện để nói.

"Ở đâu?".

"Trên phố,trước cửa một bệnh viện.Họ cũng mở một quán cơm như thế này,lúc ấy tớ đến ăn thì vô tình gặp.Họ vẫn còn nhớ tụi mình đấy,còn hỏi sao không thấy cậu đi cùng".Trước kia,hai người các cô đi đâu cũng không rời nhau nửa bước.

"Tớ bỏ rơi cậu,đi tìm niềm vui mới".Jiyeon thuận miệng nói bừa.

"Tớ cũng nói với chủ quán như thế,chú ấy nói cậu thật vô tâm".

"Cậu bịa chuyện!".

Ăn cơm xong,hai người tới rạp chiếu phim.Rạp này rất nhỏ,giá cũng phải chăng,nhưng chỉ chiếu lại những bộ phim cũ.Nam sinh thường đưa bạn gái tới đây xem phim vì phong cảnh hữu tình,giá cả hợp túi tiền.Trước kia,Jiyeon và Jennie cũng hay tới đây,lúc nhìn thấy người ta có cặp có đôi,hai cô nhìn nhau tự nhủ,chí ít thì mình cũng có người đi cùng.

Nhưng hôm nay tới nơi hai người mới biết,rạp chiếu phim sắp bị dỡ bỏ.Ông chủ duy trì rạp này vốn dĩ là sở thích,nhưng mấy năm nay càng ngày càng lỗ vốn,hiện giờ chống đỡ không nổi nữa.

Hai người buồn thiu,mua bắp rang bơ và Coca đi vào trong rạp.

Bộ phim được chiếu hôm nay là Nắm lấy tay em,bên nhau tới bạc đầu,nghe nói bộ phim này dựa trên câu truyện đời thực.Người sản xuất là nữ chính ngoài đời.

Phim kể về một cô thiên kim tiểu thư yêu một chàng trai.Cô ta chứng minh cho bố mẹ thấy tình yêu của mình vĩ đại đến nhường nào,sau đó kết thúc.Jiyeon thật sự không hiểu nổi vì sao bộ phim này lại ăn khách đến vậy.Ăn mấy miếng bắp rang bơ,cô quay sang bên cạnh mới phát hiện Jennie đang rơi lệ.

Không phải là Jiyeon chưa từng thấy Jennie khóc.Lần đầu tiên là khi học đại học,tự nhiên cô thấy Jennie òa khóc không lý do.Lần thứ hai là cô và Chanyeol chia tay,Jennie ôm cô,òa khóc với cô.

Và đây là lần thứ ba.

Dù cho tự nhận mình là bạn thân nhất của Jennie nhưng Jiyeon vẫn không hiểu vì sao Jennie khóc.Đáy lòng mỗi người tựa hồ có nỗi đau riêng,cho dù là người thân nhất cũng không muốn chia sẻ.Bạn bè thật sự,dù chưa chắc đã hiểu rõ nhau,nhưng sẽ ở bên cạnh nhau bất kể bạn mình là người thế nào.

Ra khỏi rạp chiếu phim,Jiyeon liền vứt cả hộp bắp rang bơ và cốc  Coca còn dở vào thùng rác rồi đi tới bên cạnh Jennie.

"Người đó..."Jennie nhỏ nhẹ nói:"Thật ra người khác đều nghĩ rằng anh ấy không tốt,vừa không đẹp trai,vừa không có tiền.Thậm chí,học hành cũng không phải giỏi nhất.Nhưng mình thích anh ấy".

Jiyeon từ lâu đã biết trong lòng Jennie có một người đàn ông như vậy,nhưng chưa từng nghe cô ấy nhắc đến.

Đến ngay cả Jennie cũng không hiểu vì sao mình lại yêu người đàn ông ấy.Có lẽ là vì,người ấy ngàn dặm xa xôi đi tìm mẹ mình.Anh ta cầm theo số tiền học phí trong tay ra đi tìm người mẹ đã bỏ rơi mình từ lâu.Anh ta chỉ mặc một bộ quần áo trên người,vác bụng đói ngồi tàu hỏa tới tận Seoul.Anh tìm đi tìm lại ba lần,lúc ấy mẹ anh đã hỏi anh,nếu như không tìm được anh có quay lại đây không?Anh trả lời là có.Đối với Jennie,ánh mắt của người đàn ông ấy chính là ánh mắt kiên định nhất mà cô từng được nhìn thấy trong cuộc đời.

Sau này,Jennie nghĩ,cô đã trầm mê trong đôi mắt kiên định ấy,trái tim cô đã bị một người đàn ông vượt ngàn dặm xa xôi đi tìm mẹ đoạt lấy,để rồi vạn kiếp không quên.

"Sau này thì sao?".Jiyeon lẳng lặng nghe,trong ánh mắt cô,Jennie tuyệt đối là một cô gái đáng được hưởng sự che chở từ một người đàn ông tốt,đáng tiếc cô ấy vẫn độc thân nhiều năm qua.

Đèn đường bật lên,nơi nơi tràn ngập ánh sáng lung linh.

"Sau này,anh ấy vào đại học.Tớ mượn cớ tìm anh ấy cùng học bài,thật ra là muốn gặp anh ấy nhiều hơn.Rồi anh ấy có bạn gái,hai người họ kết hôn.Anh ấy là một người chồng tốt,cũng là một người bố tốt".

Jennie bình thản kể lại,trong niềm hạnh phúc của người khác,cô đã từng dùng thế giới của riêng mình để chiếm giữ một góc nhỏ trong đó.

"Cậu không nói với anh ấy à?".

"Không".

Jennie cười thành thật,cô đã từng yêu một người đàn ông,một người đàn ông rất tốt.Nhưng người anh yêu không phải là cô.Anh ấy đương nhiên cũng rất thật lòng,nhưng là với một cô gái khác.Cô sẽ không nói tình cảm của mình với anh ấy,càng không cho người khác biết rằng người cô yêu thương chính là nhân vật nam chính trong bộ phim kia.Anh và người con gái khác có một tình yêu không hề tầm thường,còn cô,tới phút cuối cùng cũng chỉ có thể làm khán giả xem bộ phim này mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro