📋Chúng ta của sau này(11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon lặng nhìn Jennie,nắm chặt lấy tay cô ấy.

"Tớ chưa từng hối hận.Dù cho đoạn tình cảm này cuối cùng chỉ còn lại một mình tớ".Jennie cười hiền lành,không hề oán giận.Đã là con đường mình lựa chọn thì còn trách móc gì ai nữa."Tớ cầu chúc anh ấy hạnh phúc,đồng thời cũng tin tưởng rằng,bản thân tớ sẽ chọn được cách sống tốt nhất,tự đem lại hạnh phúc cho mình".

Dù sao thì,cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục,con người ấy đã trở thành quá khứ.

Jennie vỗ hai bàn tay để trấn an bản thân.

Jiyeon coi Jennie là người bạn tốt nhất của mình,quan trọng là vì cô ấy không giống những người khác,không bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt thiếu tin tưởng hay khó hiểu.Cô ấy luôn ở bên cô,đợi tâm trạng cô bình tĩnh lại,từ từ khuyên bảo,giống như một người chị gái.

Hôm nay Jennie tâm sự với cô chuyện của cô ấy,thực ra cũng là để nhắc rằng Chanyeol đã là quá khứ,cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục,không thể vì một người mà dừng bước chân mình.

Thậm chí ngay cả cái tên Park Chanyeol,cô ấy cũng không nhắc tới.Ba chữ ấy dường như đã trở thành một điều kiêng kỵ.

Jennie đang ngầm ám chỉ với cô rằng,trong hai người họ,Jennie sống tốt hơn cô rất nhiều.Người đàn ông mà cô ấy yêu thậm chí còn không biết có một người con gái yêu mình,vậy mà cô ấy cũng không hối hận,không tiếc nuối.

Còn cô thì sao?Yêu đương với Chanyeol nhiều năm như thế,suốt từ thời cấp 3 cho đến đại học,nhưng giây phút chia tay cô vẫn còn oán hận,mặc dù oán hận cái gì chính bản thân cô cũng không biết.Cô đúng là quá trẻ con!Năm xưa tình yêu của họ đã đi tới ngõ cụt,đương nhiên biệt ly là điều dễ hiểu.

Cô nên bình thản đối mặt với đoạn tình cảm ấy mới đúng.Người con trai đó chưa từng phản bội cô,chỉ là tới phút cuối,họ bỗng nhiên phát hiện ra hai người vốn không hợp nhau....

Bao nhiêu đau khổ dằn vặt trong lòng đều là do bản thân cô không chịu từ bỏ.Những ngày tháng quá đỗi ngọt ngào ấy,cô một mực muốn giữ lại,nhốt mình vào cái bẫy hồi ức,không có cách nào thoát ra.

Jiyeon mỉm cười:"Tớ tin,chúng ta đều sẽ hạnh phúc".

Cho dù,người đàn ông mà chúng ta từng yêu,đều không yêu chúng ta...

Soyeon là người bạn duy nhất của Jiyeon hồi còn học cấp 3.Jiyeon từng có đủ kiểu suy nghĩ ấu trĩ trong đầu,một trong số đó là cô chỉ cần có một người bạn tốt ở bên mình hết đời.Người khiến cô có suy nghĩ kỳ quái ấy chính là Soyeon.Tiếc là sau đó,cô không thực hiện được ước nguyện ấy.

Jiyeon chuyển đến trường cấp 3 tốt nhất trong thành phố học lại,còn Soyeon lên học đại học ở tỉnh ngoài.Hai người sống ở hai môi trường khác nhau,có phạm vi bạn bè khác nhau.Một thời gian khá dài,Jiyeon đã từng hoài nghi tình bạn giữa mình và Soyeon.

Trong lúc học lại lớp 12,cô phải đối mặt với những người bạn học ít tuổi hơn mình,hằng ngày có vô số vấn đề đau đầu phải giải quyết,thế nhưng Soyeon mỗi lần gọi điện tới chỉ toàn nhắc chuyện tốt đẹp ở đại học,nào là quen biết những ai,nào là đi liên hoan ăn uống những đâu...Thậm chí,có những khi,chỉ nói được 2 câu là cô ấy đã dập máy.

Mãi về sau,Jiyeon mới hiểu rằng,có những vấn đề thực ra nằm ở chính bản thân cô.Mỗi người đều có cách sống của riêng mình,vốn dĩ không nên đặt qua nhiều yêu cầu ở người khác.Nếu đã đặt tất cảm của bản thân đặt vào người khác,thì phải xác định có khả năng tất cả sẽ sụp đổ.Tình yêu cũng vậy.

Nhưng sự cảm động mà Soyeon từng mang lại cho cô hoàn toàn là có thật.

Cô còn nhớ lúc gọi điện cho Soyeon,thông báo rằng mình mới quen một người bạn là Jennie,Soyeon đã nói:"Tớ rất vui,hy vọng cậu ấy sẽ thay tớ ở bên cạnh cậu,chia sẻ vui buồn cùng cậu".

Chính nhờ câu nói ấy mà Jiyeon đã nhìn quá khứ một cách vô tư hơn,thoải mái hơn.Hôm nay,Soyeon kết hôn,cô đã đồng ý tới dự,nhất định cô sẽ đi.

Lễ cưới của Soyeon được tổ chức ở một khách sạn lộng lẫy,bên ngoài tráng lệ bao nhiêu,bên trong càng xa hoa bấy nhiêu.

Năm xưa cô và Soyeon từng nói,ai kết hôn trước thì người kia sẽ làm phù dâu.Lúc ấy,cả hai đều tưởng rằng,người đầu tiên lên xe hoa nhất định là Jiyeon,nhưng cuối cùng chẳng ai biết trước,số phận lại an bài họ như ngày hôm nay.

Jiyeon đến khá sớm,cô gọi điện cho Soyeon,cô ấy đích thân ra đón cô.Soyeon đã trang điểm và làm tóc xong xuôi,chỉ chưa thay váy cưới.Vừa nhìn thấy Jiyeon,Soyeon lập tức chạy ra tới ôm một cái thật chặt,sau đó ôm lấy mặt Jiyeon không chịu buông:"Sao cậu chẳng thay đổi gì cả là thế nào?Da dẻ vẫn đẹp như xưa!Ahhhh,dùng mỹ phẩm gì thế?".

"Tớ có vẻ đẹp trời cho từ lúc mới lọt lòng mà".Jiyeon che miệng cười ,vừa nhìn thấy Soyeon,cảm giác quen thuộc trong cô lại ùa về.Cô quan sát khuôn mặt trang điểm tinh tế trước mặt:"Cậu trang điểm thành ra thế này không sợ dọa chú rể chạy mất à?".

"Anh ta dám?"Soyeon vừa làm ra vẻ mặt dọa dẫm,vừa lôi Jiyeon vào trong:"Chủ yếu là do mắt nhìn của chúng ta khá giống nhau.Còn cô nhân viên hóa trang kia thì cứ khăng khăng là cô dâu thì phải trang điểm thế này.Không biết mặt mình đã bị cô ấy trát bao nhiêu tầng phấn nữa".

"Cậu thành ra bộ dạng gì cũng không liên quan tới tớ.Dù sao thì người đàn ông của cậu cũng đâu có để ý"Còn chưa nói hết cô đã bị Soyeon véo một cái rõ đau:"Tớ đang tò mò về ông xã cậu lắm đây!".

Soyeon kéo Jiyeon vào giữa phòng trang điểm rồi mới thẹn thùng cười:"Thực ra cậu cũng quen đấy".

Jiyeon lại càng hiếu kì hơn,không ngờ mình cũng quen biết chồng của Soyeon:"Ai thế?".

"Byun Beakhyun".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro