📋Chúng ta của sau này(13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay,tình địch năm nào và người yêu cũ cùng xuất hiện ở hôn lễ của người bạn thân nhất của cô.

Cô nghĩ,năm xưa,Qri có phải cũng dùng tâm trạng này mà nhìn cô và Chanyeol bên nhau?.

Trước mặt cô,rất nhiều người đang xúm lại quanh Chanyeol và Qri.Những người ấy nhìn qua khá quen,Jiyeon ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra,họ đều là bạn cấp 3,có người ở lớp 12/1,có người ở lớp 12/2,ngày ấy trường học liên tục tổ chức chia lại lớp nên hầu như họ đều quen biết lẫn nhau.

"Cô dâu chú rể hôm nay hình như là đôi duy nhất của hai lớp chúng ta nhỉ?".Đột nhiên có người lên tiếng,giọng đầy hí hửng.

"Đúng thế rồi!Không biết cặp đôi rầm rộ một thời hồi ấy có còn yêu nhau không?".

"Không đâu,tốt nghiệp cấp ba đã chia tay rồi".

"Bọn họ thật sự rất đẹp đôi,nhưng mà vẫn không tránh khỏi mấy chuyện hợp tan".

Có lẽ cô chính là nữ chính của cặp đôi rầm rộ mà bọn họ nhắc tới.Cũng may,trong mắt người khác,chuyện này của cô và Chanyeol chỉ dừng lại ở thời điểm thi đại học.Không ai biết rằng,sau khi lên đại học rồi,2 người họ đã gặp lại nhau,rồi còn yêu nhau lần nữa.Chỉ có điều,nếu như biết kết quả của lần thứ 2 ấy vẫn là chia tay,cô thà rằng chuyện tình của mình chỉ dừng ở thời điểm thi lên đại học.Khi ấy,cho dù có tiếc nuối nhưng cũng không khiến trái tim đau đớn nhiều lần đến vậy.

Nhiều khi,những tình huống mà bản thân đã từng tưởng tượng vô số lần xảy ra trước mắt.Tâm lý người chuẩn bị sẵn giống như mình được tiêm một mũi bắc xin vậy.Chỉ có giờ phút này,Jiyeon mới cảm thấy việc bản thân mình trước đây ảo tưởng tới ngày gặp lại anh đúng là không hề lãng phí thời gian.Chí ít tình huống hôm nay cũng tựa như nhiều lần cô đã nghĩ tới,vì vậy cô có thể thật bình tĩnh,thật thản nhiên.Từ nhỏ cô đã muốn làm một cô gái lạnh lùng,nhưng thật không ngờ lúc thực hiện được lại ở trong tình thế bất đắc dĩ thế này.

Cô thật sự có thể bình tĩnh,không để tâm tới mọi người đang ăn tiệc,uống rượu náo nhiệt xung quanh,thật sự có thể bình tĩnh nhìn cô dâu chú rể đang đi tới từng bàn mời khách.

Chợt bên cạnh có người nhỏ giọng nói:"Chanyeol sao lại làm phù rể thế?".

"Hình như phù rể lúc đầu được chọn có việc đột xuất".

"Nhưng mà Chanyeol đứng bên cạnh chú rể thì chiếm hết hào quang của chú rể mất rồi còn đâu".

"Người ta là chú rể không lo thì thôi,cậu lo cái gì?".

Jiyeon không phải cố ý nghe lén người khác nói chuyện,nhưng lỗ tai cô cứ tự nhiên dỏng lên.Ngồi một lúc,cô lại nghe thêm được nhiều chuyện khác,Beakhyun sau khi tốt nghiệp tìm được công việc nhưng lại xảy ra chút vấn đề,Chanyeol đã từng giúp anh ta nên quan hệ hai người mới tốt như vậy.

Lòng Jiyeon nặng trĩu,chẳng có tâm trạng ăn uống.Nhìn đồ ăn bày la liệt trên bàn tiệc cô cũng không buồn động đũa.Nhưng mà hiện giờ chỉ có ăn mới giúp cô bớt căng thẳng.Cô cầm đũa gắp một miếng nộm dưa chuột,từng miếng,từng miếng...

Cho dù cô có xiết bao hy vọng thời gian trôi chận lại,thì cũng không tránh được thời điểm cô dâu chú rể tới bàn mình,đương nhiên,còn có cả phù rể đi theo.

Cô cố gắng không nhìn anh,nhưng kể có nhắm mắt lại cô cũng có thể hình dung ra bộ dạng anh lúc này.

Bạn học đều đang chúc rượu,đối với thứ dồ uống này,dường như càng có giao tình thì lại càng không thể không uống.Chú rể bị buộc phải uống đến không thể chống cự,liên tục bị bạn bè tìm đủ lý do lớn bé để chuốc.

Mọi người cười nói vui vẻ,có vẻ rất náo nhiệt.

Nhưng náo nhiệt đến mấy rồi cũng nhanh giải tán,xung quanh còn rất nhiều bàn tiệc khác cần phải mời rượu.

Ngay khoảnh khắc màn mời rượu gần kết thúc,không biết ai chợt hô lên:"Jiyeon,không phải vì là bạn tốt của cô dâu mà thoát ly khỏi tập thể được.Mau mời cô dâu chú rể một ly đi!".

Sau câu nói,Jiyeon bổng nhiên trở thành tâm điểm chú ý.Cô nhắm mắt,mang vẻ mặt bất đắc dĩ.Đã cố gắng lắm rồi,cố gắng đè đè nén thứ tình cảm đang tồn tại kia,thế nhưng vẫn không thể nào trốn tránh được mảnh đất u ám tự mình tạo ra.

Jiyeon đứng dậy,nhìn thoáng qua cô bạn học vừa gọi mình,có ấn tượng một chút,hồi cấp 3 hình như hai người từng cãi nhau vì một chuyện vặt vãnh,thật không ngờ cô ấy còn ghi hận tới tận giờ!Quả nhiên là không nên đắc tội với người khác,chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ bị người ta trả thù,lại còn đúng vào thời điểm mình khó xử nhất.

Jiyeon đi tới trước mặt cô dâu chú rể,khuôn mặt thời cười được trang điểm kỹ càng không để lộ bất kỳ dấu vết nào.

"Thật ra là tửu lượng của tớ không tốt,muốn uống nước trắng thôi nhưng mà lại bị phát hiện,xem ra không thể trốn tránh được rồi".Cô cười hết sức tự nhiên:"Hay là,tớ tự chịu phạt ba ly?".

Đám con trai như sợ thiên hạ chưa đủ loạn,vỗ tay cổ vũ ầm ầm lên.

Phù dâu đứng bên cạnh bưng khay rượu tới,Jiyeon cầm lấy một ly:"Đầu tiên,chúc hai người hạnh phúc tới đầu bạc răng long!".Cô uống một hơi cạn sạch.

Chú rể cũng rất sảng khoái uống hết.

"Ly thứ hai,tớ lấy tư cách là bạn thân của cô dâu,yêu cầu cậu phải đối xử với cô ấy thật tốt,phải che chở cô ấy,yêu thương cô ấy cả đời!".Nói xong,cô lại tiếp tục uống hết ly rượu,mọi người xung quanh lại lên tiếng trêu chọc.

Cầm lấy ly thứ 3,Jiyeon đi tới trước mặt Soyeon.

"Dino..."Soyeon xúc động,năm xưa hai người cùng nhau tâm sự chuyện tình yêu,còn hôm nay,lại chỉ có mình cô đơn đi vào cung điện hộ nhân.

"Còn nhớ chúng ta đã nói gì không?"Jiyeon lên tiếng:"Cho dù bây giờ cậu lấy chồng,quên mất rồi nhưng tớ vẫn nhớ.Chúng ta từng nói,nếu không gặp được một người đàn ông tốt thì hai chúng ta sẽ ở bên nhau.Hôm nay cậu đã gặp được một người đàn ông tốt,tớ có nên coi anh ta là kẻ cướp đoạt tình nhân của tớ hay không nhỉ?"Jiyeon nửa đùa nửa thật nói,mọi người kể cả Beakhyun cũng phải bật cười.

Cô nâng ly rượu lên:"Vì thế,ly rượu này,tớ mời cậu!".

Soyeon vừa cầm lấy ly rượu,chợt có người lên tiếng:"Cô dâu hôm nay uống nhiều rồi,phù rể đâu qua uống giúp đi chứ!".

Jiyeon thật sự không biết hiện giờ sắc mặt Chanyeol như thế nào,cũng không biết anh ta đang nghĩ gì,cô lập tức mở miệng:"Tớ và "người yêu cũ" uống rượu,người khác tới xen vào làm gì chứ!".

Soyeon quả nhiên phối hợp rất ăn ý với cô,hai người cầm ly rượu lên làm động tác uống rượu giao bôi.

Đám con trai được thế lại càng hò reo ầm ĩ:"Trời ơi,Beakhyun,vợ cậu bị người ta chiếm đoạt tại trận rồi kìa".

"Jiyeon,thật không ngờ cậu đến để phá hỏng cuộc vui nha".

Jiyeon vẫn rất bình thản,đặt ly rượu xuống,cầm tay Soyeon đặt vào trong tay Beakhyun:"Người yêu của tớ hiện giờ giao cho cậu,nhất định phải mang lại hạnh phúc cho cô ấy".

"Nhất định!".

Hôm đó,tất cả mọi người tham dự hôn lễ đều không thể quên được một cảnh tượng khi ấy.Hai cô gái từng chơi thân,dù hiện tại không còn dính lấy nhau như xưa nữa nhưng vẫn luôn chân thành với nhau.

Jiyeon xua tan đi sự tò mò của mọi người về chuyện giữa mình và Chanyeol.

Khi mọi thứ trở lại trạng thái bình thường,cô mới theo ánh mắt của mọi người nhìn vào đôi vợ chồng kia,chân thành chúc phúc.Cô nhìn bộ váy cưới lộng lẫy tinh xảo Soyeon mặc trên người,nhớ tới trước đây hai người từng nói,lúc kết hôn nhất định phải mặc mộ chiếc váy cưới của riêng mình,sau này già rồi còn có thể lấy ra ngắm mà hồi tưởng lại đám cưới của mình,hồi tưởng lại vẻ đẹp của mình.

Soyeon đã thực hiện được điều đó rồi,còn cô,đến khi nào mới làm được?.

Chanyeol đứng phía sau Beakhyun,nụ cười ôn hòa vẫn hiện hữu trên mặt anh.

Bàn tiệc đó có Qri đang ngồi,không biết nói chuyện gì vui vẻ,cô ấy cười không ngừng.Bên đó bạn học cũng nhiều,chẳng biết vì sao mà Chanyeol cũng bị ép uống mấy chén.

Jiyeon nhìn lướt qua Soyeon,không biết nên thở dài phiền muộn hay nên vui vẻ,tất cả mọi người đều đã thay đổi rồi!Trước đây,Soyeon hoàn toàn không có thiện cảm gì với Qri,thậm chí còn tỏ rõ sự chán ghét ngoài mặt,nguyên nhân chủ yếu cũng là vì cô ở phe của Jiyeon.Hiện giờ,trong lòng không thích,nhưng cô ấy cũng không thể hiện ra ngoài nữa.

Mọi người đều đã học được cách thức sinh tồn.

Jiyeon dụi mắt,chợt thấy xót xa.

Dường như cô lại nhớ những thứ không nên hồi tưởng,chúng bện xoắn lại thành một mảnh khiến đầu óc cô hỗn loạn,thận chí dạ dày cũng phải đau đến quặn thắt.

Hồi còn học đại học,anh thuê một căn phòng nhỏ cạnh trường,hai người thường ngồi trong phòng tưởng tượng và lên một bản kế hoạch cho tương lai,sẽ mua nhà thế nào,lắp đặt đồ gia dụng gì,trang trí phòng con cái ra sao,thậm chí ngay cả chuyện sinh con trai hay con gái,đặt tên là gì cũng đã nghĩ tới.

Cô còn ôm một cuốn tạp chí áo cưới xem đi xem lại.Áo cưới cô mặc nhất định phải đẹp nhất mới được.Cô đang mải mê chọn thì anh đi tới,ôm cô vào lòng,khẽ vuốt tóc cô,hôn lên má cô.Anh ôm cô rất chặt,cuối cùng mới nói:"Chọn được bộ nào rồi?".

"Em thích bộ nào anh sẽ mua bộ đó chứ?".

"Đương nhiên...không".

Bởi vì anh từ chối,cô tức giận ném cuốn tạp chí xuống đất.

Anh thở dài,khẽ véo mũi cô:"Em nghe lời thì anh mới mua".

Hồi ức chỉ là thứ vũ khí làm tổn thương chính mình,không hề có bất cứ lực sát thương nào đối với người khác.Có lẽ,cô càng ngày càng thích trò chơi mang tên "tự hại mình" kia,nên mới tiếp tục ngược đãi bản thân như thế.

Khi còn học cấp 3,rõ ràng cô đã được nghe giáo viên dạy rằng,dùng những sự vật đối nghịch để so sánh có thể đạt được hiệu quả cực kỳ cao,nhưng mà học không vào,để rồi cuối cùng tự mình lôi quá khứ đẹp đẽ ra so sánh với hiện tại tàn khốc,tự mình làm tổn thương mình sâu sắc.

Jiyeon nhìn từng khuôn mặt phía trước,quen thuộc đến thế,chân thực đến thế.Giờ khắc này không phải là giấc mơ,càng không phải ảo ảnh do bản thân tưởng tượng ra.

Cô thật sự đã gặp Chanyeol rồi.

Anh có công việc ở MBK,anh càng ngày càng tỏa sáng,bên cạnh anh đã có một cô gái,mà cô gái ấy lại chính là tình địch thời cấp 3 của cô.

Ông trời không nghe được lời cầu xin của cô.

Anh sống rất hạnh phúc!.

Cô không muốn thừa nhận,rằng mình không cam lòng...

Mười lăm tuổi gặp nhau,bây giờ đã là hai lăm...

Nếu như phải đặt một cái tên co thời thanh xuân của mình,cô nhất định sẽ gọi nó là Chanyeol.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro