♣Chương 15♣: Đứng Nhất Trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Triệu Ngư BéoSong Ngư nha. Mị sẽ để nickname này dùng đến hết truyện, tại nguyên tác cũng lấy nhũ danh mà dùng nga>.<

Lớp trưởng Nghiêm Thư Khâm bị bạn học xung quanh thúc giục mà hướng đến lão sư văn phòng.

Hồng Hải Tân vừa lúc xách theo một tiểu chồng phiếu điểm đi ra, thấy được Nghiêm Thư Khâm, tậm trạng hắn nặng nề, không chú ý tới Nghiêm Thư Khâm tò mò ánh mắt: "Nghiêm Thư Khâm, giúp thầy đem bài thi trong văn phòng ôm đến phòng học phát đi xuống."

"Dạ!" Nghiêm Thư Khâm đáp, vội vàng đi vào văn phòng ôm bài thi.

Sôi trào phòng học đến lúc Hồng Hải Tân tiến vào khi lập tức an tĩnh lại, cơ hồ đa số ánh mắt đều tụ ở phiếu điểm trên tay hắn

Hồng Hải Tân đứng ở trên bục giảng xuống phía dưới nhìn lại, làm bộ lơ đãng mà liếc quá Lục Bạch Dương, phát hiện thiếu nữ một cánh tay chống đầu, hiển nhiên là đang mệt rã rời.

Lộ ra khác thường phía trước sau đó thu hồi tầm mắt, đối với lần này kiểm tra tiến hành tổng kết.

"Khai giảng không bao lâu là kiểm tra, chủ yếu là vì muốn các em trước mắt nắm chắc được trình độ học tập, cho nên mọi người muốn phóng bình tâm thái, nhưng là chúng ta đã bước vào năm cuối, chỉ còn lại có một năm thời gian làm chúng ta phấn đấu......"

Hắn dư quang nhìn đến Nghiêm Thư Khâm ôm bài thi đi vào tới, ngón tay nhẹ điểm trong lòng phiếu điểm một chút, nhấp khởi môi bổ sung: "Bài thi lần này là từ trường khu phố ở khu phố bên cạnh mang tới, khó khăn so với trường học chúng ta hơi cao một chút, các khóa đại biểu của môn lên phát bài thi một chút."

Lâm Manh Manh là Ngữ Văn khóa đại biểu, cô ở lớp học phát bài thi Ngữ Văn, chủ yếu là chú ý tới xếp hạng của chính mình không sai biệt lắm, lần Ngữ Văn này làm được cũng ít nhiều điểm, Ngữ Văn là điểm mạnh của cô, chẳng qua môn học này còn kéo ra tới điểm, rốt cuộc không giống như toán học như vậy lộ rõ......

Mắt thấy bài thi sắp phát xong rồi, trước mắt chỉ có một người là cô trên một trăm tam trở lên, tâm tình tức khắc nhẹ nhàng lên.

Nhìn đến tên Lục Bạch Dương khi, cô hơi một đốn, xem xét liếc mắt một cái.

Cô cùng Lục Bạch Dương cũng không thân, nhưng là biết việc cô cùng Bách Song Tử đánh cược, dù sao mặc kệ thấy thế nào, Lục Bạch Dương đều là ở tìm đường chết.

Giây tiếp theo, cô đồng tử khẽ nhếch, hô hấp cứng lại, khó có thể tin mà nhìn bài thi màu mực đỏ tươi điểm ――139.

So cô còn cao bảy điểm.

Cô vừa lúc đứng ở trước mặt Lục Bạch Dương, bài thi treo ở giữa không trung, Lục Bạch Dương một bàn tay nhéo bài thi hạ xuống, phát hiện Lâm Manh Manh đứng ở tại chỗ phát ngốc, không có ý tứ buông tay, cười một chút, liền đưa tay trước mặt cô lung lay một chút.

Lâm Manh Manh xấu hổ mà hoàn hồn, cô ngượng ngùng mà đem bài thi đưa cho Lục Bạch Dương, trong lúc ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên mặt Lục Bạch Dương, nội tâm chấn động đến bây giờ như cũ là khó có thể miêu tả.

Cô động tác nhỏ vẫn là thực rõ ràng, Lục Bạch Dương tùy ý nhìn thoáng qua điểm, lại nhìn về phía cô, không keo kiệt mà lộ ra lộng lẫy tươi cười, minh diễm giống như tiểu thái dương.

"Cậu như thế nào vẫn luôn nhìn tớ a?"

Gần gũi dưới, Lâm Manh Manh trái tim giống như thỏ con chấn kinh bùm bùm cười hai hạ, cô có chút thẹn thùng mà cúi đầu, ửng đỏ sắc nhiễm gương mặt: "Không có gì."

Lục Bạch Dương kỳ thật biết cô là đang khiếp sợ chính mình thành tích, cười cợt qua đi, nguyên tưởng rằng sẽ đã chịu đối phương chất vấn, nào biết trước mặt lại là mảnh mai đáng yêu nữ hài đến khuôn mặt đỏ lên.

Lương tâm cô rốt cuộc phát hiện, nhìn theo Lâm Manh Manh xù lông chấn kinh giống như động vật nhỏ vội vàng rời đi.

Đến nỗi những người khác nhưng không có năng lực tiếp thu giống như Lâm Manh Manh.

Phát toán học bài thi Trương Mẫn khi nhìn đến Lục Bạch Dương điểm, kinh ngạc hỏng rồi, hốc mắt còn thiếu chút nữa là nước mắt chảy ra tới, cô gắt gao mà nhìn chằm chằm mặt trên điểm, thời điểm đem bài thi cho Lục Bạch Dương đều mang theo oán hận ánh mắt.

Lục Bạch Dương toán học đánh giá cho điểm cực kì cao, toàn bộ mấu chốt đều nằm ở câu cùng, lúc Trương Mẫn nhìn qua cô thời điểm, đuôi lông mày giơ lên, tầm mắt không né không tránh.

Trương Mẫn hừ lạnh một tiếng xoay người, trong lòng đặc biệt phức tạp, Lục Bạch Dương sao có thể làm điểm cao như vậy.

Chung quanh đồng học đều đang xem chính mình bài thi, hoặc là cao hứng, hoặc là uể oải, căn bản không rảnh đi chú ý đến trước hai ngày còn thảo luận nhân vật trung tâm đến khí thế ngất.

Bảo Bình phát xuống dưới hai môn thành tích đều cũng không tệ lắm, khác với người ngồi cùng bàn mà đối lập, nội tâm cực đại mà thỏa mãn, lúc này mới nhớ tới tỷ muội thân thiết, quay đầu phát hiện Lục Bạch Dương như cũ ôm tiểu thuyết trinh thám nghiền ngẫm đọc.

Chủ nhiệm lớp còn ở trên bục đứng, các bạn học tuy rằng kích động, nhưng là nói chuyện thanh âm không lớn, cô nếu là xoay người sang chỗ khác nói sẽ quá rõ ràng, Bảo Bình về phía sau ngưỡng, ghế dựa nghiêng đỉnh ở trước bàn Lục Bạch Dương, nhỏ giọng hỏi cô: "Bạch Dương, thành tích cậu thế nào"

"Ân" Lục Bạch Dương mới vừa nâng lên sách nhìn hai phút, không nghe rõ Bảo Bình đang nói cái gì, thân thể cô nghiêng về phía trước hỏi.

Bảo Bình lại hiểu lầm Lục Bạch Dương là làm bài không tốt, không muốn nói về chuyện thành tích, vì thế an ủi cô: "Không có việc gì a, hiện tại mới phát hai môn."

Bảo Bình ngồi cùng bàn là Triệu Song Ngư, thuộc dạng người mập mập tròn tròn, bởi thế mọi người trong lớp đều gọi hắn là Triệu Ngư Béo, tính cách không tồi, cùng đại đa số người lớp đều ở chung khá hòa nhập, bị Bảo Bình bỏ qua cũng không thèm để ý, lại xê dịch băng ghế gia nhập cùng các cô.

"Lục Bạch Dương thành tích cậu như thế nào?"

"Còn tốt." Lục Bạch Dương nghe rõ Triệu Ngư Béo lời nói.

Bảo Bình cho rằng Lục Bạch Dương là không nghĩ trước mặt người ngoài nói thật, xoay chuyển tròng mắt chuẩn bị nói sang chuyện khác.

Lăng Xử Nữ cầm bài thi tiếng Anh hướng tới chỗ bọn họ đi tới, Bảo Bình lực chú ý nháy mắt bị hấp dẫn, chẳng qua cô phát hiện Lăng Xử Nữ biểu tình giống như...... Có một chút không thích hợp.

Lăng Xử Nữ đến gần về sau, vặn vẹo thần sắc đã biến mất, cô đem bài thi đặt ở trên bàn ba người, dùng thanh âm mà bọn họ có thể nghe được nhẹ giọng nói: "Bạch Dương, cậu lần này làm bài không tồi."

Cô sắc mặt ảm đạm, nói xong về sau muốn cắn môi dưới, thắng nhược bất kham* bộ dáng, nhìn qua làm người thương tiếc.

Ngay sau đó rũ xuống mi mắt rời đi.

Bảo Bình: "...... Dáng vẻ này của cậu ta giống như là bị Bạch Dương khi dễ."

Triệu Ngư Béo: "...... Cậu nói như vậy đúng thật là có giống."

Lục Bạch Dương cười khẽ một tiếng, nghĩ nghĩ đem sách cất đi, tiểu thuyết khi nào xem đều được, nhưng là có thể thưởng thức đến biểu tình mọi người khiếp sợ lại không dễ dàng, cảnh đẹp mắt như vậy bỏ qua cũng khó....

Phát bài thi Lý Nghiêm Thư Khâm đồng dạng cũng là sắc mặt phức tạp mà đem bài thi đưa cho cô, tầm mắt dừng lại ở trên người cô một hồi.

Bảo Bình cùng Triệu Ngư Béo lại cũng trì độn phát hiện không ra chỗ nào không thích hợp, nếu là Lục Bạch Dương thi rớt, nhóm người này có thể dùng đến loại ánh mắt nghẹn khuất, khó có thể tin, khó chịu biểu tình mà nhìn Lục Bạch Dương sao!?

Nhìn bài thi phát xong, không chờ hai người đem trong lòng ngứa ý hỏi ra tới, chủ nhiệm lớp cho mỗi nhóm nhỏ hai phần phiếu điểm.

"Cho tôi xem!"

"Tôi nhìn liếc mắt một cái."

"Để ở giữa cùng nhau xem!"

Mặt sau nhóm nhỏ ngẩng đầu chờ đợi, không có phát hiện nhóm bên cạnh thanh âm đột nhiên im bặt, mỗi người giống như là bị bóp cổ lấy.

Làm ầm ĩ phòng học, an tĩnh một phần góc lớp còn không có khiến cho chú ý, chờ thời điểm phát đến ba cái nhóm cuối cùng, toàn bộ phòng học đã là im ắng.

Cái tên Lục Bạch Dương được ghi lên đầu tiên thật sự là quá mức với thấy được, chói lọi thành tích quả thực muốn chiếu mù đôi mắt mọi người.

Đối với loại tình huống này có điều đoán trước Hồng lão sư trong lòng vẫn sinh ra cảm giác quỷ dị, lúc thời điểm phát phiếu, hắn quang minh chính đại mà xem xét một trận dĩ vãng sẽ chỉ làm hắn vô hạn đau đầu - học sinh.

Buổi chiều ánh mặt trời chiếu tới phòng học, thiển kim sắc quang ở trắng nõn trên mặt, Lục Bạch Dương nửa liễm mắt, nhìn thoáng qua thành tích, cô biểu tình không có chút nào dao động, phảng phất được đệ nhất là theo lý thường tình, bình thường đến mức tầm thường.

Một góc trong phòng học rốt cuộc bạo phát một tiếng "Mẹ nó!"

Lăng Xử Nữ thời điểm trở lại chỗ ngồi sắc mặt rất khó xem, Giang Cự Giải đang đắm chìm trong ảo tưởng Lục Bạch Dương thi rớt hưng phấn không thôi, không có phát hiện Xử Nữ biểu tình không đúng, hưng phấn mà loạng choạng cánh tay Lăng Xử Nữ , "Lục Bạch Dương làm bài đến thế nào, Xử Nữ cậu có nhìn đến đi?"

Lăng Xử Nữ miễn cưỡng cười, nội tâm giống như bị thú dữ trong rừng chà đạp xuống, một mảng hỗn độn.

Cô nghĩ không rõ, Lục Bạch Dương như thế nào đột nhiên thay đổi, vẫn như lúc trước đi không phải tốt sao, cậu ta dựa vào cái gì mà dùng loại ánh mắt đó xem bản thân cô, là đang cười nhạo sao!?

Giang Cự Giải bĩu môi, cho rằng Lăng Xử Nữ là không muốn bỏ đá xuống giếng*, kiều ngạo mà "Hừ" một tiếng, quay đầu chờ đợi mà nhìn chủ nhiệm lớp.

Thời điểm phiếu điểm phát xuống dưới, cô tay mắt lanh lẹ đoạt một phần, mặc kệ những ánh mắt bất mãn của người khác, vội vàng nhìn về dưới cùng nhìn lại, liên tiếp đảo qua mấy cái tên cũng chưa nhìn đến Lục Bạch Dương.

Cô trong ánh mắt hiện lên hoảng loạn, ngón tay dùng sức đè ở trên mặt bàn mà trở nên trắng bệnh, từng lúc nhìn về con số hướng lên trên, lớp học một nửa người đều xem qua còn không có tìm được Lục Bạch Dương, cô liền nghe được bên bàn kia kinh hô.

"Mẹ nó! Lục Bạch Dương đệ nhất danh!"

Trong nháy mắt, Giang Cự Giải muốn cắn một nát khoang miệng lưỡi, ánh mắt căm giận xuyên qua đám người dừng ở trên người Lục Bạch Dương, cô làm sao có thể là đệ nhất!

Cô tuyệt vọng mà nhìn về phía tên người đệ nhất, Lục Bạch Dương ba chữ chói lọi mà để ở đấy, như muốn cười nhạo cô.

Tưởng tượng đến chính mình phía trước đắc ý cùng vui sướng khi người gặp họa toàn bộ hóa thành bọt biển, không khỏi rét run cả người.

Bảo Bình cùng Triệu Ngư Béo hai người ngây ngốc mà cầm phiếu điểm, "Bạch Dương...... Ban chúng ta còn có người thứ hai tên Lục Bạch Dương sao!!?"

Lục Bạch Dương thanh âm mềm mà vũ mị, khinh phiêu phiêu mà dùng giọng mũi phát ra: "Ân"

Không có.

Cho nên, Lục Bạch Dương là đệ nhất danh.

Mặt trên còn có liên tiếp thành tích làm người kinh diễm.

Triệu Ngư Béo ngây ngốc một hồi, dùng ánh mắt khâm phục lại xa lạ đánh giá Lục Bạch Dương, sau một lúc lâu, giơ ngón tay cái lên, nghẹn ra một câu: "Có cái gì bí quyết thông minh cấp tốc nào đề cử không!!"

Giải nghĩa:
- Thắng nhược bất kham: nhu nhược, yếu đuối, không chịu nổi đả kích

- Bỏ đá xuống giếng: Kiểu người này khi thấy người khác gặp khó khăn, không tìm cách giúp đỡ mà tìm mọi cách để tận dụng thời cơ nhằm tư lợi cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro