PHIÊN NGOẠI 1: Nhật kí ngày đi xem mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa hôm đó, trong khi Bạch Hiền gắp rau ra... một cọng cà rốt, hai cọng cà rốt...
"Tôi là nam sinh, nam sinh xinh trai, tôi là nam sinh, nam sinh đáng yêu" ,nha nha nha, Bạch Hiền chân tay luống cuống cầm lấy di động. Mất mặt quá đi, quên không đặt chế độ rung, để BOSS nghe được chuông điện thoại rõ là khô khan.
Trộm nhìn BOSS, may quá may quá, không phản ứng gì.
"Alo"
"Bạch Hiền à, mẹ đây, chủ nhật có rảnh không? Ơ kìa, rảnh lúc nào thì đến cho mẹ, dùng cơm ở phòng ăn trong nhà hàng Cẩm Giang, mẹ đợi ở cửa lúc 11 giờ đấy!" -Mẹ Bạch Hiền vội vàng nói.
"Được ăn ạ?" Mắt Bạch Hiền sáng lên, có gà, có cá, có vịt, có thịt rồi ~ BOSS vô tình ngẩng đầu lên, thấy Bạch Hiền gần như sắp chảy nước miếng. "Vâng ạ, vâng ạ, con đợi mẹ, con nhất định tới!!!"
Đặt điện thoại xuống, Bạch Hiền liền cảm thấy cà rốt sao mà đáng yêu thế ~ Mình gắp, mình gắp, mình gắp gắp gắp.
11 giờ sáng chủ nhật, trước cửa nhà hàng Cẩm Giang.
"Cái...cái...cái... gì? Xem mặt!" Bạch Hiền hóa đá trước cửa nhà hàng.
"Ngoan nào, ngoan nào, tự dưng được ăn không bữa cơm ~" – Mẹ Bạch Hiền cố gắng dụ dỗ....
"55555555555~" Bạch Hiền đang tròn mắt nhìn vào màn hình điện thoại ING, chỉ thấy hai dáng to lớn trước mắt.
"là cậu Bạch Hiền à?"
Sao lại có hai người?
"Xin lỗi, tôi nghe điện thoại chút."
"Bạch Hiền, hai đối tượng quá được ý chứ. Học vấn cao, mặt mũi đẹp trai, tùy ý lựa chọn, a ha ha ha...."
Trong nhà hàng, trong phòng ăn, ngồi bên cửa sổ.
Cóc thạch anh ướp hoa sen, cá pecca chiên giòn , vịt quay Bắc Kinh, ngỗng quay Quảng Đông.....
Bạch Hiền chộp lấy đôi đũa, mắt trợn tròn nhìn thẳng, không thèm quan tâm tới hai người kia đờ người ra nhìn, Bạch Hiền quyết định rồi...
Ăn cơm là thượng đế.
Vừa định bắt đầu, lại nghe thấy tiếng "cạch" của cái ghế bên cạnh, BOSS lớn ngồi xuống một cách thanh nhã trước mọi người con mắt gần như sắp đờ ra.
"BOSS lớn ..." Bạch Hiền ngạc nhiên quên luôn 2 người cậu sớm đã không nhìn kia.
"Tôi đến ăn cơm." BOSS lớn thanh nhã trả lời.
"Xin mời ngài dùng..." Bạch Hiền hết sức luyến tiếc đem món cao lương mỹ vị vừa giành được đưa tới trước mặt BOSS lớn.
BOSS lớn dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy cao lương mỹ vị ra trước mặt Bạch Hiền.
"Cho tôi ạ?" Bạch Hiền ngạc nhiên vui mừng.
"Theo cậu?" BOSS lớn dùng ánh mắt mạnh mẽ quét qua.
"Tôi biết rồi." Bạch Hiền ủ rũ đẩy cao lương mỹ vị đến trước mặt, cam chịu gắp rau.
Tôi hận anh, tôi hận anh, bữa đại tiệc của tôi a!!!
Nhàn nhã nhìn người đang uất hận đó, góc miệng BOSS lớn mỉm cười, rồi lại chuyển sang ánh nhìn mạnh mẽ, đâm thằng vào khiến 2 người vốn đã bị xem nhẹ kia lạnh cả người, chỉ muốn nhanh nhanh chuồn đi. Bạch Hiền vừa làm xong định dùng bữa, tiếng "cạch", BOSS lớn hạ đũa xuống.
"Tôi ăn no rồi." nói xong liền đứng dậy, kéo theo Bạch Hiền rồi đi, chỉ còn lại hai người lại ngẩn ra lần nữa.
"Này này này, cơm của tôi..."
(Ngày hôm sau, có người phỏng vấn hai vị nam giới kia
"Lúc đó anh nghĩ gì?"
5 giây sau...
" Cách nhìn ư?"
10 giây sau...
"Nam nhân kia thật đẹp trai quá à..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro