71~80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 71

Ngày hôm sau, 7 giờ tối tại Bar Night Angel,

Phác Xán Liệt và Tề Phú ở trong phòng VIP đợi Long Kiệt.

Còn Tề Phong ở lại bệnh viện, bảo vệ cho Bạch Hiền.

Sáng hôm nay Long Kiệt gọi điện thoại cho Phác Xán Liệt, nói có chuyện gấp cần bàn bạc với anh.

Phác Xán Liệt hẹn ông gặp mặt tại đây.

Bar Night Angel là nơi mà Phác Xán Liệt thường đến để bàn chuyện.

Anh ngồi trên ghế sopha từ từ uống rượu.

Nghĩ đến lời nói lúc sáng của Long Kiệt.

"Tôi có chuyện nói với cậu về việc của Bạch Hiền, hẹn gặp tối nay, nhớ đừng để ai biết."

Phác Xán Liệt không biết Long Kiệt định nói chuyện gì liên quan đến Bạch Hiền nhưng trong lời nói của ông, nghe ra rất nghiêm trọng.

Tề Phú đứng bên cạnh Phác Xán Liệt, thấy vẻ mặt lo âu của anh liền lên tiếng.

"Lão đại ngài đừng lo, chắc không có gì quan trọng đâu, dù sao anh dâu cũng không phải là người bình thường, sẽ không có chuyện gì có thể làm khó được anh ấy."

Nghe Tề Phú nói vậy, trong lòng Phác Xán Liệt càn thêm lo lắng.

Với tính cách của Long Kiệt, nếu không phải là chuyện quan trọng, ông sẽ không bảo anh ra ngòai nói chuyện.

Ông không muốn nói tại bệnh viện, đề phồng Bạch Hiền có thể nghe được.

Cửa phòng VIP được mở ra, dáng vẻ lo lắng của Long Kiệt hiện ra trước mặt anh.

Không còn dáng vẻ tự tin, thong thả của ngày thường, mà thay vào đó là dáng vẻ nôn nống và lo lắng.

Ông gấp gáp cùng 6 tên thủ hạ đi vào.

Ngồi lên ghế sopha, Tề Phú rót cho ông một ly rượu.

Long Kiệt cầm ly lên uống một ngụm, rồi khoát tay cho thủ hạ lui ra ngoài, chỉ con lại 2 tên thủ hạ thân cận của ông là ở lại.

Phác Xán Liệt ngồi tréo chân đối diện với Long Kiệt,

"Bác có chuyện gì, mà lo lắng như vậy?"

Long Kiệt nhìn Phác Xán Liệt rồi hỏi một câu.

"Cậu sẽ bảo vệ tốt cho Bạch Hiền chứ?"

"Dùng cả mạng này."

Chỉ 4 chữ này của Phác Xán Liệt làm Long Kiệt yên tâm trong lòng.

Ông biết Phác Xán Liệt nói được thì sẽ làm được.

Ông uống thêm một ngụm rượu rồi mớ từ từ nói.

"Người của tôi vừa điều tra ra được, thủ lãnh của tổ chức Kim Xà là Phác Lạc Bằng."

Lúc nghe được lời nói này của Long Kiệt, trong lòng Phác Xán Liệt hiện lên sự tức giận vô cùng.

Mối hận vì thời gian trôi qua mà chìm xuống tận đáy lòng,

Giờ nghe được cái tên Phác Lạc Bằng này, sự phẫn nộ và thù hận hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt anh.

"Ông ta có khả năng đó sao?."

Phác Xán Liệt nghi ngờ, hỏi Long Kiệt.

"Suốt khoảng thời gian ông ta ở Mỹ, đã từ từ thành lập ra tổ chức Kim Xà.

Từ một tổ chức nhỏ mà vì sự độc ác và tàn bạo của ông ta, ngày càng mạnh hơn. Bây giờ ông ta đã có thế lực trên toàn thế giới."

Long Kiệt nói đến đây dừng một chút rồi nói tiếp.

"Sau khi chúng ta tiêu diệt những căn cứ bí mật của Phác Lạc Bằng.
Ông ta đã triệu tập hết thế lực của mình về Thành Phố S, chuẩn bị đối phó với tôi và Bạch Hiền."

Phác Xán Liệt nghe Long Kiệt nói vậy, trong ánh mắt hiện lên tia nghi ngờ.

Tại sao lại liên quan đến Bạch Hiền, không phải Phác Lạc Bằng về đây, là để trả thù anh hay sao?

"Vì sao lại trả thù Bác và Bạch Hiền?"

Trong ánh mắt Long Kiệt, hiện lến sự đâu buồn và mất mát.

Giọng nói ông hơi rung, khi chuẩn bị nói ra sự thật này.

"Vì Bạch Hiền là con trau ruột của tôi và Trình Nhã Chi."

Lời Long Kiệt vừa nói ra, làm Phác Xán Liệt và Tề Phú thất kinh.

Họ không ngờ Bạch Hiền lại là con trai ruột của ông, hèn chi ông lại yêu thương cậu như vậy.

Phác Xán Liệt vừa kinh ngạc vừa bàng hoàng.

Khi anh định thần lại, anh liền nghĩ đến cái tên Trình Nhã Chi, mà Long Kiệt vừa nói là mẹ ruột của Bạch Hiền

Anh lập đi lập lại cái tên này trong miệng.

Trong giây lát cặp mắt Phác Xán Liệt hiện lên tia sáng, anh ngước mặt lên nhìn thẳng vào mặt của Long Kiệt hỏi.

"Không phải Trình Nhã Chi là Vợ của Phác Lạc Bằng, là mẹ của Phác Lạc Khánh sao?"

Anh nhớ cái tên này là của bác gái anh.

Bà là một người đàn bà xinh đẹp và hiền lành nhất mà anh biết, ngoài mẹ anh ra.

Long Kiệt đau buồn nhìn Phác Xán Liệt gật đầu.

Mỏi lần nhắc đến cái tên này, trong lòng ông đau đớn vô cùng.

Ông tự trách bản thân mình, vì cái chết của bà, cho nên ông mới yêu thương và nuông chiều Bạch Hiền như vậy.

Ông có thể nhìn thấy được hình dáng của bà qua Bạch Hiền.

"Không lẽ Bác là người đàn ông, bỏ trốn cùng bác gái năm đó?"

Vừa nói hết câu, Phác Xán Liệt liền lắc đầu phủ nhận.

" không thể nào, Phác Lạc Bằng đã nổ súng, giết chết 2 người bọn họ."

Long Kiệt dùng giọng căm phẫn nói.

"Khi Phác Lạc Bằng nổ súng, Nhã Chi đã dùng thân mình che chở cho tôi, nhận lấy của Lôi Lạc Bằng 2 viên đạn.

Chúng tôi bị rơi xuống biển nên Phác Lạc Bằng nghĩ cả hai điều chết.

Sau khi tôi được người trên một chiếc thuyền cứu lên, vì bị ngâm mình trong nước biển một thời gian dài, nên bị hôn mê cả tháng.

Khi tĩnh lại thì nghe Phác Lạc Bằng tuyên bố ra bên ngòai, vợ của ông ta vì tai nạn mà chết ở dưới biển."

Long Kiệt nói những lời này mà lòng đau như cắt.

Ký ức mười máy năm ông chôn dấu tận đấy lòng, giờ như sống biển ào ạt đỗ về.

Một cảm giác đau thấu tâm can, làm Long Kiệt không thở nỗi.

Phác Xán Liệt nhìn thấy thần sắc không ổn của Long Kiệt, liền cầm ly nước lọc đưa cho ông.

Ông cầm ly nước uống một chút, rồi từ từ ổn định lại hơi thở của mình.

Đặt ly xuống bàn, ông nhìn Phác Xán Liệt

Lúc này sắc mặt của anh cũng không tốt hơn ông là bao nhiêu.

"Cậu muốn hỏi gì cứ tự nhiên."

Phác Xán Liệt tay lắc lắc ly rượu, nhìn Long Kiệt nói với giọng đầy nghi ngờ.

"Lúc đó, chúng tôi không hề nghe nói, đến một đứa bé gái nào."

Ý anh muốn hỏi, là tại sao không ai biết được sự tồn tại của Bạch Hiền


Chap 72
Long Kiệt chỉnh lại tư thế ngồi của mình, uống thêm một ngụm nước,
rồi ông chậm rãi nói.

"Tôi và Nhã Chi là đôi thanh mai trúc mã.
Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học, đến khi tốt nghiệp chúng tôi định kết hôn.
Nhưng vì hoàn cảnh gia đình tôi nghèo nên ba mẹ của Nhã Chi không đòng ý với cuộc hôn nhân này.
Trong thời gian đó, có một công ty nước ngoài mời tôi qua Pháp làm việc.
Lúc đó tôi còn trẻ, tính tình bồng bột còn tự ái cao, muốn thể hiện được tài năng của mình nên đồng ý.
Trước đêm tôi đi pháp, Tôi và Nhã Chi có ước hẹn.
Đợi đến khi tôi có sự nghiệp quay về, chúng tôi sẽ kết hôn.
Đêm hôm đó, Nhã Chi đã trao cho tôi điều quý giá nhất của đời con gái."

Nghĩ đến những ngày tươi đẹp cùng Trình Nhã Chi, Long Kiệt bất giác mỉm cười.

Lần đầu tiên Phác Xán Liệt nhìn thấy nụ cười trên mặt ông.

Chắc có lẽ suốt cuộc đời này, ông cũng không thể nào quên được Trình Nhã Chi.

Một mối tình khi đã khắc sâu vào thận xương tủy, thì chỉ có khi mình chết đi mới có thể quên được.

Long Kiệt nói tiếp, nhưng trong ánh mắt ông.

Phác Xán Liệt có thể thấy được sự biến hoá giữa ngọt ngào và đắng cay một cách rõ ràng.

"Một năm đầu chúng tôi còn thường xuyên thư từ qua lại.
Nhưng đến năm thứ hai, vì công việc bận rộn và vì tôi dồn hết tâm trí, muốn có được sự nghiệp của mình sớm để quay về với Nhã Chi.
Từ mỏi tuần một bức thư, sau đó trở thành một tháng một bức, rồi dần dần càng lúc hai bên càng ít liên lạc với nhau.
Đến một hôm tôi đọc báo trong nước, nhìn thấy tin tức Phác gia và Trình gia kết thông gia.
Trong lòng đau đớn vô cùng, không có gì có thể sánh bằng.
Tôi vừa tức giận vừa phẫn nộ.
Muốn bay về ngay lập tức nhưng hợp đồng làm việc của tôi còn 2 năm.
Cuối cùng tôi từ bỏ ý định quay về, dù sao bay giờ Nhã Chi cũng là vợ người ta.
Cứ như vậy tôi đã dồn hết tin thần vào công việc.
Không thể quen đước Nhã Chi nên trong suốt thời gian đó, tôi không hề có quan hề với phụ nữ.
Thoáng một cái đã là 8 năm sau, tôi lên chức giám đốc được điều về Thành phố S làm việc."

Nói đến đây Long Kiệt ngừng một chút, khoát tay cho thủ hạ rót cho ông một ly rượu mạnh.

Nhắc đến chuyện xưa, ông cần uống một miếng rượu mạnh, để ổn định lại tin thần.

Phác Xán Liệt nghe ông kể đến đây, thì cũng đã hiểu đước phần nào của câu chuyện.

"Khi tôi trở về thì trong dịp tình cờ gặp lại Nhã Chi.
Lúc đó chúng tôi mới biết thì ra cha mẹ của Nhã Chi, vì muốn cô cam tâm tình nguyện gã cho Phác Lạc Bằng,
Nói dối với cô là tôi đã có gia đình ở Pháp, vì đau lòng quá nên Nhã Chi đã đồng ý lấy Phác Lạc Bằng.
Suốt 8 năm qua cả hai chúng tôi không thể nào quên được đối phương.
Tình cảm mặn nồng vì xa cách 8 năm, mà càng trở nên nóng bỏng.
Nhã Chi không muốn con trai mình biết, nên không chiệu công khai quan hệ với tôi.
Chúng tôi cứ như vậy mà lén lúc qua lại với nhau.
Nhưng không ngờ Nhã Chi lại mang thai, chúng tôi không muốn bỏ đi đứa bé này.
Nhã Chi nói với Phác Lạc Bằng rằng công ty cần điều cô qua Mỹ 8 tháng.
8 tháng ở Mỹ là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của hai chúng tôi.
Sau khi sinh Bạch Hiền ra, Nhã Chi muốn quay về lại Thành Phố S, cô không nỡ bỏ đứa con trai 10 tuổi của mình.
Chúng tôi để Bạch Hiền lại ở Mỹ,
cho chị em tốt của Nhã Chi chăm sóc.
Nhã Chi về lại thành phố S thì không thể ly hôn, vì lúc đó gia đình mẹ của cô vì làm ăn thất bại mà nhờ đến Phác gia giúp đỡ.
Cứ như vậy 2 năm trôi qua, tôi không thể nào chịu được, cảnh cả nhà hạnh phúc của Nhã Chi và Phác Lạc Bằng nữa, nên chúng tôi cãi vã.
Cuối cùng Nhã Chi đã đồng ý ly hôn với Phác Lạc Bằng.

Nhưng không ngờ ông ta lại không đồng ý, còn giam cầm cô không cho ra ngoài.
Khi tôi hay tin liền cho người cứu Nhã Chi ra đưa đến bến tàu.
Chúng tôi định đi qua Mỹ, đoàn tụ với Bạch Hiền.
Nhưng không ngờ Phác Lạc Bằng phát hiện, liền đuổi theo đến bến tàu.
Ông ta còn dùng súng uy hiếp Nhã Chi và tôi.
Bắt tôi phải từ bỏ Nhã Chi.
Tôi không chịu khuất phục, Phác Lạc Bằng tức giận liền nổ sủng.
Nhã Chi vì sự an toàn của tôi, liền dùng thân mình che chở cho tôi.
Hai chúng tôi vì vậy mà rơi xuống biển.
Đến khi tôi tĩnh lại đã là 1 tháng sau.
Tôi muốn tìm tin tức của Nhã Chi, thì Phác Lạc Bằng lên TV.
Tuyên bố với mọi người, là vợ ông vì tai nạn ở dưới biển nên đã qua đời.
Khi hay được tin này, tin thần tôi sa sút.
Không còn tâm trí để tìm Phác Lạc Bằng trả thù.
Tôi bất đầu dựa vào rượu để làm thần trí tôi mơ hồ, muốn quên đi nỗi đau xé da thịt.
Cứ như vậy trôi qua, có một lần vì uống rượu say mà đắc tội với đám người trong giang hồ.
Họ dùng dao chém tôi chỉ còn lại nửa cái mạng.
Không ngờ tôi lại không chết, mà đi một vòng quỷ môn quan.
Khi tĩnh lại tôi chợt nghĩ người mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết.
Muốn sống trong cái thế giới này, người không gì mình, trời tru đất diệt.
Tôi phải trả thụ cho Nhã Chi.
Phải tìm Phác Lạc Bằng tính sổ.
Trong lòng tôi chợt nghĩ.
Muốn trả thù, trước tiền phải thành lập một tổ chức mà ai nghe qua cũng phải sợ.
Một tổ chức sát thủ vì tiền có thể bất chấp tất cả.
Vì củng cố địa vị của mình trên thế giới, tôi phải làm một người tuyệt tình, tàn nhẫn và độc ác."
___________
Chap 73
Long Kiệt nói đến đây rồi nhìn Phác Xán Liệt nói.

"Có phải cậu nghĩ, tại sao tôi lại không nói cho Bạch Hiền biết sự thật này không?"

Phác Xán Liệt không do dự liền nói.

"Đúng con không hiểu, tại sao bác phải giấu Bạch Hiền."

Long Kiệt chậm rãi lên tiếng, trong giọng nói chứa đầy sự bi thương.

"Vì mối thù này mà tôi đã giằn vặt bản thân, luôn sống trong sự thù hận.
Tôi không muốn Bạch Hiền cũng vì thu hận, mà có cuộc sống giống như tôi.
Cho nên khi Bạch Hiền được 4 tuổi, tôi đã rước nó về nuôi.
Vả lại tôi có rất nhiều kẻ thù, không muốn liên lụy đến Bạch Hiền.
Đành nói với Bạch Hiền và người ngoài, nó là con trai nuôi của tôi."

Lúc này Phác Xán Liệt nhìn thấy được sự đau đớn và thù hận hiện rõ trên khuôn mặt ông.

Một mối thù không đội trời chung.

Long Kiệt uống một ngụm rượu, rồi nhìn Phác Xán Liệt cười tự giễu.

"Cậu có biết tôi phải nỗ lực như thế nào, để đạt được thành tụ ngày hôm nay không?
Cậu có biết tôi phải trả giá gì, khi ngồi vào địa vị thủ lãnh này không?"

Phác Xán Liệt nhìn ông, trong lòng nghĩ đến cảnh ngộ của mình.

Anh cũng giống như ông, điều bị Phác Lạc Bằng giết chết người quan trọng nhất của mình.

Anh cũng giống như ông, vì trả thù mà bất chấp thủ đoạn.

Long Kiệt dùng tay xoa xao nguyệt thái dương cười nới tiếp.

"Điều nực cười nhất chính là sau bao nhiêu năm gian nan, khi thế lực của tôi đã vững vàng.
Tôi trở về Thành Phố S để tìm Phác Lạc Bằng trả thù, thì ông ta đã bị đuổi ra khỏi Phác gia.
Không một ai biết tin tức của ông ta.
Tôi có phái thủ hạ điều tra, nhưng vẫn không tra ra được tin tức gì."

Khi Long Kiệt nói xong thì Phác Xán Liệt liền nghĩ đến, cái ngày anh xông vào biệt thự của Phác Lạc Bằng.

Vì thù hận giết ba mẹ, Phác Xán Liệt không thể kiềm chế được bản thân mình.

Cứ như một người điên, không còn thần trí tỉnh táo.

Anh như một ma quỷ muốn tìm
Phác Lạc Bằng trả thù.

Dù ông ta là người thân của anh đi chân nữa, mối hận này cũng không thể nào bỏ qua được.

Một nhát chém xuống, không thể lấy được mạng của Phác Lạc Bằng.

Nhưng khi té xuống từ bang công, cũng đã khiến ông trở thành người tàn phế.

Cứ như vậy hai cha con Phác Lạc Bằng đột nhiên biến mất.

Anh cứ nghĩ mối thù này từ nay về sao cũng sẽ như nỗi đau, anh khép kính tận đáy lòng mình.

Nhưng không ngờ sự xuất hiện của Phác Lạc Bằng, khơi lại sự thù hận trong lòng anh.

Tại biệt thự của Phác Lạc Khánh,
Phác Lạc Bằng ngồi trên sopha cầm một cái hợp nữ trang bằng gỗ trên tay.

Tay ông lưu luyến sờ lên những hoa văn, trên nấp hợp.

Cảm giác bàn tay lạnh lẽo của mình, sờ lên những hoa văn cứng cỏi làm lòng ông tê tái.

Ông từ từ mở nấp hợp ra, tất cả di vật của Trình Nhã Chi hiện lên trước mặt ông.

Ông cầm tấm hình lên, dịu dàng sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của bà.

Đã bao nhiêu năm qua, mà ông vẫn không thể nào quên được bà.

Mỏi khi nhìn thấy những di vật này, lòng ông đau như cắt.

Ông yêu thương bà như vậy, những gì bà thích ông điều sẽ cho.

Cứ tưởng rằng mình có một gia đình hạnh phúc.

Một người vợ hiền một đứa con ngoan.

Nhưng chỉ trong vòng một đêm, tất cả điều trở thành ác mộng.

Sau khi Nhã Chi từ bên ngoài về, vào thư phòng gặp mặt ông dề nghi ly hôn.

Phác Lạc Bằng tức giận vô cùng, ông đã giao toàn bồ trái tim của mình cho bà.

Vậy mà bà có thể vì một người đàn ông khác, mà muốn ly hôn.

Muốn bỏ ông, bỏ luôn đứa con trai mà bà yêu thương nhất.

Phác Lạc Bằng trong cơn phẫn nộ, cho người giam cầm bà trong phòng không cho phép ra ngoài.

Nhưng cuối cùng bà cũng vì người đàn ông đó mà bỏ trốn.

Nghĩ đến đây ông bất giác xiết chặt bàn tay, vò nát tấm hình của Trình Nhã Chi.

Khi ông biết Long Kiệt là người đàn ông năm xưa của bà, ông ước gì có thể xé hắn ra thành trăm mảnh.

Nổi hận trong lòng không có gì có thể sánh bằng.

Thù hận đã ăn mòn vào xương tủy của ông.

Lúc đầu ông về là để đối phó với Phác Xán Liệt, nhưng bay giờ Phác Xán Liệt khong còn quan trọng.

Điều quan trọng nhất chính là giết chết Long Kiệt.

Người đã kiến ông nhà tan cửa nát.

Tiếng gỏ cửa vang lên, Phác Lạc Bằng khép kín hợp âm nhạc lại.

Cóc cóc cóc.

"Vào đi"

Việt Vũ bước vào cung kính nói.

"Thưa Lão đại, theo lời của Phác Xán Liệt tôi đã điều tra.

Bạch Hiền đích thực là con gái ruột của Long Kiệt và Trình Nhã Chi."

Nói đến đây Việt Vũ dừng lại, quan sát sắc mặt của Phác Lạc Bằng. Khi nghe được lời nói của Việt Vũ,
Sắc mặt Phác Lạc Bằng trở nên tái xanh.

Ha ha ha.

"Hay lắm, các người hay lắm.
Đã giấu tôi có con với nhau.
Được, Phác Lạc Bằng tôi sẽ đưa hai người bọn họ, xuống âm tào địa phủ mà đoàn thụ với bà."

Ha ha ha.

Vừa nói xong, ông dùng tay quơ hết đồ đạt trên bàn xuống sàn nhà.

Cái hớp âm nhạc vì vậy, mà văng xuống sàn nhà đá hoa cương bể nát.

Đồ trong hợp nữ trang văng ra tứ tung.

Việt Vũ kinh hãi, khi nhìn thấy hành động này của Phác Lạc Bằng.

Anh theo ông bao nhiêu năm qua.

Phác Lạc Bằng xem cái hợp âm nhạc này như là mạng sống, không một ai có thể đụng vào.

Vậy mà bây giờ, ông không chút lưu tình làm vỡ nói đi.

Có thể chứng tỏ, sự căm phẫn trong lòng ông hiện giờ đến cỡ nào.

"Cho người giết chết, con nghiệt chủng đó cho ta."

Giọng nói lạnh lùng, mang theo những thù hận không thể tả bằng lời của Phác Lạc Bằng vang lên.

"Dạ, thủ hạ đi ngay."

Việt Vũ nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Vừa đi ra ngoài Việt Vũ gọi điện thoại cho Việt Hồng, thuộc hạ đắc lực của anh.

"Cho người đến bệnh viên, giết Bạch Hiền ngay lập tức."

Việt Vũ vừa rời khỏi biệt thự, trong một góc khuất Phác Lạc Khánh bước ra.

Trên mặt anh hiện lên sự tứ giận.

Anh đã nghe được những gì Việt Vũ vừa nói.

Biết cha mình muốn giết Bạch Hiền

Nhưng trong lòng anh luôn thắc mắc, tại sao ông lại phải giết Bạch Hiền cho bằng được.

Nhất định không phải để trả thù Phác Xán Liệt đơn giản như vậy.

Anh nhất định phải điều tra, sự tình bên trong.
Chap 74
Tại bệnh viện Tề Phong vẫn luôn đứng trước cửa canh chừng.

Lần này anh thật thận trọng, không dám rời khỏi nữa bước.

7 giờ tối, có một cô y tá đẩy dụng cụ y tế và thuốc đến trước mặt Tề Phong nói.

"Tôi tới để thay thuốc cho Phác Phu nhân."

Tề Phong quan sát cô y tá từ trên xuống dưới, kiểm tra xem cô ta có đem theo vũ khí gì vào phòng không.

Không có gì đáng nghi, anh mới cùng cô y tá bước vào phòng.

Tề Phong luôn cảnh giác, đứng một bên xem xét cô y tá đề phồng bất trắc.

Trong lúc này Phác Xán Liệt và Long Kiệt vừa nói chuyện xong.

Anh bước ra khỏi bar Night Angel,

liền nhận được cú điện thoại của Phác Lạc Khánh.

"Xán Liệt em cho người bảo vệ Bạch Hiền, Việt Vũ đã cho người đến giết em ấy."

Phác Xán Liệt vừa nghe Phác Lạc Khánh nói vậy, liền sải bước thật nhanh đi đến chiếc xe cadillac màu đen đậu bên ven đường.

Vừa đi anh vừa gọi điện thoại cho Tề Phong.

Tề Phong đứng bênh cạnh cô y tá, nhìn thấy cô chuẩn bị tiêm thuốc vào ống truyền dịch của Bạch Hiền.

Điện thoại di động của anh reo lên.

Giọng nói hồi hộp, gấp rút của Phác Xán Liệt vang lên.

"Có người muốn giết Bạch Hiền."

Tề Phong nghe Phác Xán Liệt nói vậy, liền xong tới chụp lấy cánh tay của cô y tá.

Ống tiêm vì vậy mà rơi xuống mặt đất, Tề Phong dùng tay đánh mạnh vào gáy của cô y tá.

Cô y tá ngã xuống sàn nhà ngay lập tức.

Lúc này Tề Phong liền đi đến kiểm tra cho Bạch Hiền

Tiếng mở cửa vang lên, Phác Xán Liệt xông vào như một cơn gió.

Sắc mặt lo lắng anh nhìn cô y tá nằm dưới mặt đất.

Phác Xán Liệt kiểm tra Bạch Hiền một cách tỉ mỉ.

Lúc kiểm tra anh nhìn thấy ngón tay Bạch Hiền có phản ứng.

Phác Xán Liệt vui mừng, kêu Tề Phong gọi cho Du Tấn.

Du Tấn vội vã đi đến, sắc mặt nôn nóng, kiểm tra Bạch Hiền một cách cặn kẽ.

Anh vui mừng nhìn Phác Xán Liệt nói.

"Xán Liệt, Bạch Hiền có dấu hiệu tĩnh lại."

Phác Xán Liệt vui sướng trong lòng.

Du Tấn khom người, nhặt ống tiêm lên từ dưới mặt đất.

"Tôi sẽ đem nó đi kiểm tra."

Nói xong Du Tấn rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi châm sóc cho Bạch Hiền xong, Phác Xán Liệt ngồi xuống sopha nghĩ ngơi.

Tề Phong đứng trước mặt anh, khom người nhận tội.

" Lão đại, tha lỗi cho thuộc hạ thất trách."

Phác Xán Liệt biết Tề Phong đã thận sức của mình, nên không trách anh.

Phác Xán Liệt vẫy tay, ý bảo Tề Phong lui ra ngoài.

Tề Phong cho người đem cô y tá về bang Lôi Ưng tra tấn.

Anh ra ngoài, đứng trước cửa canh chừng.

Phác Xán Liệt theo thối quen cầm điếu cigar.

Anh không đốt lên vì Bạch Hiền đang mang thai mà chỉ mân mê điếu thuốc trong tay.

Anh đang suy nghĩ, không biết bước kế tiếp Phác Lạc Bằng sẽ làm như thế nào.

Anh chỉ có thể dùng chiêu, tương kế thụ kế.

Phác Xán Liệt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn màn đêm u ám mà lạnh lẽo.

Một cảm giác bồn chồn trong lòng, làm anh thấy khong yên.

Nếu như là trước đây, đối với Phác Xán Liệt mà nói trời có sập xuống,

Phác Xán Liệt anh cũng không hề chớp mắt.

Huống hồi gì chỉ là một Phác Lạc Bằng, không đáng để anh quan tâm.

Nhưng bây giờ, người anh lo lắng nhất chính là Bạch Hiền.

Nếu thật sự như lời Long Kiệt nói,
anh đoán người Phác Lạc Bằng muốn đối phó chính là Bạch Hiền.

Bay giờ anh phải nghĩ cách, để tóm trọn ổ của Phác Lạc Bằng.

Không cho phép ông ta có cơ hội ra tay.

Trước tiên anh phải phá hủy thế lực của Việt Vũ.

Hiện tại Việt Vũ là người thân cận nhất của Phác Lạc Bằng.

Anh biết Phác Lạc Khánh không hề liên quan gì đến việc này.

Phác Xán Liệt đặt điếu cigar xuống bàn, cầm điện thoại di động lên gọi cho Tề Phú.

"Lão Đại"

Giọng nói Tề Phú vang lên.

"Cậu cho người tiêu diệt bang Hặc Việt cho tôi.
Từ nay về sau tôi khong muốn nghe, cái tên Hắc Việt này tồn tại trên đời nữa."

"Dạ thủ hạ đã hiếu."

Phác Xán Liệt cúp máy đứng lên đến bên cạnh Bạch Hiền.

Du Tấn từ bên ngoài đi vào, tay cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm.

Anh nhìn Phác Xán Liệt trong lòng lo lắng.

"Xán Liệt, người này thật sự muốn lấy mạng của Bạch Hiền."

Phác Xán Liệt không nhìn Du Tấn, anh vẫn không rời mắt khỏi Bạch Hiền nói.

"Tôi biết."

"Vậy cậu có biết, họ định tiêm thuốc gì cho cậu ấy không?"

Du Tấn nhìn dáng vẻ thờ ơ của Phác Xán Liệt mà trong lòng tức giận.

Phác Xán Liệt vẫn y như cũ, giọng nói không thấp không cao.

"Không quan trọng."

Du Tấn tức muốn phun máu, cái tên này tái độ này là như thế nào.

Tại sao hoàng đế không vội mà thái giám lại gấp.

Du Tấn không nhịn được liền nói.

"Họ muốn tiêm vào cho Bạch Hiền thuốc thạch tín (arsenic).
Nó là vua trong các loại thuốc độc. Với công dụng và hiệu lực của nó, hầu như không ai có thể phát hiện.
Không sắc, không hương và không vị.
Khi bị tiêm vào với số lượng lớn thì sẽ gây ra tử vong ngay lập tức."

Khi Du Tấn nói xong, anh nghĩ Phác Xán Liệt sẽ nổi trận lôi đình.

Nhưng không ngờ Phác Xán Liệt vẫn ngồi đó không phản ứng.

Du Tấn tứ giận nói.

"Tại sao cậu lại có thái độ, không quan tâm như vậy?"

"Mặc kệ họ muốn dùng phương thức gì,đề làm hại đến Bạch Hiền.
Điều đó không quan trọng.
Vì họ điều phải chết thảm, dưới tay Phác Xán Liệt tôi."

Lời tuyên ngôn bá đạo của Phác Xán Liêyj, kiến Du Tấn phải rùng mình.

Anh biết những người đó, sẽ có một kết cuộc vô cùng thê thảm.

Du Tấn nghe vậy,không còn gì để nói đành phải rời đi.
Chap 75
Để lại căn phòng lạnh lẽo giờ chỉ còn lại Phác Xán Liệt và Bạch Hiền.

Lúc này nét mặt cậu nhu hoà, xinh đẹp vô cùng.

Không còn nét mặt tự cao, ngang ngược nữa.

Mà thay vào đó là khuôn mặt một người vợ hiền, một người mẹ tốt.

Phác Xán Liệt sờ lên mái tóc của cô.

Cặp mắt thâm thuý nhìn vào mặt cô, nhẹ nhàng khom người hôn lên môi Bạch Hiền.

"Vì em, anh sẽ không tha cho một ai."

Nói xong anh cầm điện thoại lên, gởi một tin nhắn.

"Bất đầu kế hoạch."

Bippppp.

Một tin nhắn được gởi lại.

"Được"

Chỉ một chữ ngắn gọn mà đã khơi lên cuộc chiến, giữa thế lực ngầm và thế giới sát thủ.

Một trận máu đổ không thể nào tránh khỏi.

Phác Xán Liệt cho người bắt đầu càn quét, thất cả người trong danh sách có liên quan đến tổ chức Kim Xà.

Anh phải cho Phác Lạc Bằng biết cái gì gọi là người không phạm ta, ta không phạm người.

Khi người phạm ta, ta sẽ trả lại người cấp trăm, cấp ngàn lần.

Đó là tôn chỉ của Phác Xán Liệt anh.

Đụng đến người của anh, thì chỉ có một con đường chết.

Ánh mắt của Phác Xán Liệt hiện lên sự độc ác và tàn bạo.

Thần sắc mạnh mẽ làm người ta nhìn vào phải cảm giác sợ hãi.

Phác Xán Liệt mệt mỏi, vén chăn trên giường Bạch Hiền ra, rồi nằm xuống cùng cậu.

Anh vương tay ôm Bạch Hiền vào lòng.

Đặt càm lên trên vai cậu, anh tham lam hít vào hương thơm thuộc về riêng cậu.

Từ từ chìm vào giấc ngủ, mỏi lần nằm bên cạnh Bạch Hiền.

Phác Xán Liệt luôn ngủ một giấc ngon lành, không chập chờn, không lo lắng.

Chỉ có sự thoải mái và an tâm.

Sáng sớm Phác Xán Liệt trong giấc mộng, cảm giác có gì đó đụng vào mặt mình.

Anh lập tức mở mắt, hiện ngay trước mặt anh là khuôn mặt xinh đẹp không son phấn của Bạch Hiền.

Mái tóc rủ xuống khuôn mặt dịu dàng của cậu, nhìn vào quyến rũ vô cùng.

Cậu khom người nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Thân thể Phác Xán Liệt liền có phản ứng, mỏi lần ở cạnh Bạch Hiền anh luôn nhạy cảm như vậy.

Từ bị động anh đỏi thành chủ động.

Anh dùng một tay ôm eo Bạch Hiền tay còn lại đặt sau gáy cậu.

Hai đôi môi lưu luyến không muốn rời nhau.

Bạch Hiền nghịch ngợm đưa đầu lưỡi của mình vào bên trong miệng của Phác Xán Liệt.

Đùa nghịch với đầu lưỡi của anh.

Anh vui cười, cặp mắt sáng lên nhìn khuôn mặt hồn nhiên của cậu.

Anh yêu thương cắn nhẹ đầu lưỡi của Bạch Hiền

Tay anh bất đầu không an phận, thâm dò vào bên trong áo của cậu.

Vì cậu nằm trên giường bệnh cho tiện việc châm sóc, cho nên Phác Xán Liệt không mặc áo lót cho Biện Bạch Hiền.

Giờ chỉ sờ vào trong, là có thể đụng vào hai bầu ngực mịn màng của cậu.

Phác Xán Liệt không thể nào, khống chế được dục vọng của mình nữa.

Hơi thở trở nên gấp rút, tim đập loạn nhịp.

Giờ phút này vật nam tính của anh đã bất đầu to lớn.

Phác Xán Liệt buôn Bạch Hiền ra, lúc này cơ thể cậu mềm nhũng không còn hơi sức.

Phác Xán Liệt nói với giọng trầm, hơi thở bất thường.

"Đừng khiêu khích anh như vậy, thân thể em còn chưa khỏe chúng ta không thể."

Nói xong anh hôn lên trán cậu.

"Em có thấy chổ nào không khỏe không?"

Bạch Hiền lắc đầu, cậu nhìn kỹ vào mặt anh.

Chỉ hôn mê một tuần, vậy mà anh lại trở thành tiều tụy như vậy.

Câuh đau lòng,vương tay sờ lên khuôn mặt gầy gò của anh.

Nhìn vào cặp mắt sâu thẳm, vào lúc này chứa đầy sự yêu thương say đắm.

Những giọt nước mắt, bất giác rơi xuống khuôn mặt trắng bợt của Bạch Hiền

Từ lúc cậu hôn mê đến giờ, tâm tình Phác Xán Liệt luôn phiền muộn.

Anh không thể tập trung vào công việc.

Tình yêu thật là kỳ diệu nó có thể biến một người lạnh lùng, không cảm xúc giống như Phác Xán Liệt.

Trở thành một người, biết quan tâm và châm sóc cho người khác một cách chu đáo.

Phác Xán Liệt  đau lòng, dùng tay lau đi những giọt nước mắt còn động lại trên mặt cậu.

"Em đừng lo, ai giám đụng vào mẹ con em.
Anh nhất định sẽ kiến cho hắn, tan xương nát thịt."

Trong lòng Bạch Hiền thầm nghĩ, vì bảo vệ cái gia đình này, cậu cũng sẽ giống như anh bất chấp tất cả.

Phác Xán Liệt đang ngồi bên cạnh giường Bạch Hiền gọt trái cây cho cậu.

Bạch Hiền vui vẻ nhận lấy miếng táo thơm ngon, mà Phác Xán Liệt đưa cho cậu.

Vừa ăn Bạch Hiền vừa xem TV.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cóc cóc cóc.

"Vào đi"

Tề Phong và Đường Tam bước vào.

Đường Tam vui mừng khi nhìn thấy Bạch Hiền đã tĩnh lại.

Giờ này cậu như một nàng công chúa, được yêu thương ngồi trên chiếc giường bệnh.

Còn Phác Xán Liệt  thì ngồi bên cạnh gọt trái cây cho cậu ăn, châm sóc cho cậu một cách tỉ mỉ.

Đường Tam vui mừng thay cho Bạch Hiền

Bạch Hiền có thể kiến một bá chủ lạnh lùng như Phác Xán Liệt, trở nên ấm ấp như vậy đúng là một kỳ tích.

Đường Tam vui vẻ ngồi bên cạnh Bạch Hiền hỏi này hỏi nọ.

Lúc này Tề Phong mới nói với Phác Xán Liệt

"Lão đại, bên ngoài có tin đồn Lão đại của bang Lôi Ưng muốn triển khai sát giới. Muốn thau tớm tất cả thế lực trong hắc đạo.
Chỉ trong vòng một đêm, đã san bằng bang Hắc Việt."

"Không những là bang Hắc Việt,
bây giờ ta muốn tiêu diệt luôn cả tổ chức Kim Xà."

Tề Phong lo lắng lên tiếng.

"Bang Hắc Việt đứng nhì sau bang Lôi Ưng trong Hắc Đạo.
Nếu đột nhiên bị tiêu diệt, như vậy sẽ khiến Hắc đạo loạn lên, vì tranh đấu quyền lực."

"Kẻ nào chiệu thuần phục Phác Xán Liệt ta thì sẽ sống.
Ai chống lại thì phải chết."

Phác Xán Liệt dùng giọng đọc ác nói ra những lời này.

" Tề Phong, truyền mệnh lệnh của ta ra ngoài.
Ai dám che chở cho người của bang Hắc Việt, sẽ là kẻ thù của bang Lôi Ưng ta"

Kỳ này Tề Phong biết Phác Xán Liệt đã không còn nhường nhịn nữa.

Lần này Phác Xán Liệt đuổi cùng giết tận Việt Vũ cho bằng được.

"Dạ, thủ hạ đi ngay."

Vừa định xoay người đi, giọng nói của Phác Xán Liệt vang lên.

"Cho người đưa tin ra bên ngoài.
Phác Xán Liệt ta cùng Bạch Hiền
sẽ cử hành hôn lễ vào 2 tuần sau.
Tại nhà thờ Đức Mẹ Maria."

"Dạ"

Tề Phong bước ra ngoài.
Chap 76

Khi Tề Phong vừa ra khỏi cửa Bạch Hiền xoay người nhìn Phác Xán Liệt nói.

"Thật sự phải đưa tin ra ngoài sao.
Em sợ có người sẽ lợi dụng, lúc đó gây bật lợi cho chúng ta.
Không cần làm hôn lễ, hôn lễ đối với em không quan trọng.
Chỉ cần anh một lòng một dạ, yêu thương em là đủ rồi"

Phác Xán Liệt nghiêm túc lên tiếng.

"Nhưng anh lại xem trọng.
Bạch Hiền của anh, phải là một cậu trai đẹp nhất Thành Phố S này.
Anh sẽ cho em một hôn lễ lớn nhất thế kỷ."

Bạch Hiền lo lắng, không muốn Phác Xán Liệt phải mạo hiểm.

Nếu cậu là bọn họ, thì cũng sẽ lợi dụng lúc cử hành hôn lễ mà ra tay giết chết Phác Xán Liệt.

Trong lòng cậu nghĩ, lần này đám người đó là muốn đối phó với Phác Xán Liệt

"Em đừng lo lắng. Chúng ta sẽ chính thức, cử hành hôn lễ một ngày sau đó.
Anh chỉ nói vậy để dụ bọn họ, rơi vào cái bẩy mà anh đã gài sẵn cho họ mà thôi."

Lúc này Bạch Hiền mới buông xuống nổi lo âu trong lòng.

"Đường Tam, em phải ở bên cạnh bảo vệ Bạch Hiền đến ngày hôn lễ."

"Dạ, em hiểu."

Đường Tam hiểu ý của Phác Xán Liệt.

Lần này cô nhất định không để Biện Bạch Hiền xảy ra chuyện gì.

"Ngày mai, em cùng anh đi chọn áo cưới."

Bạch Hiền vui mừng gật đầu, không phải cậu vui mừng vì Phác Xán Liệt dẫn cậu đi chọn áo cưới.
Mà là vì bay giờ cậu mới thật sự là vợ của Phác Xán Liệt.

Không người phụ nữ nào, có thể dờm ngó đến anh.

Bạch Hiền được xuất viện, về nhà dưỡng thương.

Phác Xán Liệt có chuyện ra ngoài bàn với Long Kiệt.

Chỉ đưa Bạch Hiền và Đường Tam về tới biệt thự, rồi đi ngay lập tức.

Kỳ này Đường Tam thật sự, không rời Bạch Hiền nửa bước.

Lúc Trần Lưu  nhì thấy Bạch Hiền, bà vui mừng vô cùng.

Hôm trước bà bị Tiểu Thu bỏ thuốc ngủ.

Khi tĩnh lại mới biết đến chuyện Tiểu Thu đã làm.

Trong lòng bà luôn lo lắng không yên.

Bây giờ nhìn thấy cậu không sao, trong lòng bà mới yên tâm phần nào.

"Phu Nhân, cậu không sao chứ?"

Bạch Hiền biết Trần Lưu là người trung thành với Phác Xán Liệt, nên luôn cung kính đối với bà.

" Dì Trần con không sao,bây giờ con và em bé điều rất khỏe."

Nghe được Bạch Hiền nói vậy trong lòng bà như bỏ xuống được một gánh nặng.

"Phu nhân nghĩ ngơi đi, khi nào tôi làm xong điểm tâm sẽ gọi người."

Bạch Hiền gật đầu, rồi cùng Đường Tam đi lên phòng.

Bước vào phòng Bạch Hiền ngồi trước bàn trang điểm, ngắm khuôn mặt xanh sao của mình.

"Sau khi anh bị thương chuyện gì đã xảy ra?"

Cho dù Bạch Hiền bị hôn mê, nhưng vẫn có thể nghe được, một số việc trong lời nói của bọn họ.

Đường Tam bất đầu thuật lại toàn bộ quá trình.

Bất đầu từ lúc Bạch Hiền bị thương, đến lúc Phác Xán Liệt trừng phạt Tề Phong.

Sau khi Bạch Hiền nghe Đường Tam kể lại, cậu liền lên tiếng.

" Tề Phong vì thất trách, đáng bị sử phạt. Xán Liệt làm rất đúng."

Đường Tam còn tưởng khi kể cho Bạch Hiền nghe việc, Tề Phong bị Phác Xán Liệt sử phạt.

Bạch Hiền sẽ thông cảm và nói giúp, nhưng không ngờ cậu lại nói như vậy.

"Anh Hiền sao anh lại nói như vậy.
Đâu phải là lỗi của anh ấy, là do em cứ theo nan nỉ.
Anh ấy là vô tội."

Bạch Hiền cười chế giễu.

"Vô tội, em nghĩ Xán Liệt sẽ trừng phạt, một thuộc hạ trung thành mà không có lý do?"

"Chắc vì anh Xán Liệt lo lắng cho anh."

Bạch Hiền lắc đầu cười.

"Anh biết tính tình của anh ấy.
Anh ấy đích thực là lo lắng cho anh,
Nhưng anh ấy là người công tư rõ ràng."

Đường Tam vẫn chưa hiểu ý của Bạch Hiền, cô ngồi gải đầu nói.

"Em vẫn chưa hiểu ý của anh."

Bạch Hiền dùng tay gõ lên đầu của Đường Tam rồi nói.

"Xán Liệt huấn luyện thuộc hạ vô cùng nghiêm ngặt, quân lệnh như nuối. Lời nói của anh ta là mệnh lệnh, dù trời có sụp xuống cũng không thể làm trái. Vậy mà Tề Phong lại không phục tùng mệnh lệnh.
Anh biết Xán Liệt vì tình cảm đặt biệt với Tề Phong, nên mới sử phạt nhẹ.
Nếu đổi lại là người khác, anh nghĩ đã không còn mạng để lấy công chuộc tội."

Lúc này Đường Tam mới gật đầu, tỏa ra hiểu ý của Bạch Hiền.

"Ah, vậy côi như là Tề Phong đã mây mắn, vì còn giữ được cái mạng này."

"Chứ em nghĩ, một bang phái đứng đầu Hắc đạo, nếu Xán Liệt không nghiệm ngặt.
Làm sao anh ấy có thể phục chúng.
Làm sao thủ hạ có thể trung thành, không dám làm trái mệnh lệnh"

"Không ai hiểu được anh Xán Liệt, bằng anh cả."

Đường Tam vừa nói vừa cười.

Hai người nói xong chuyện đó, Đường Tam liền nhớ đến việc của Phác Xán Liệt.

"Anh Lam, em thấy anh Xán Liệt rất xem trọng Phác Xán Liệt.
Khi anh hôn mê, vì dành thời gian châm sóc cho anh.
Anh ấy đã giao ban Lôi Ưng, cho Phác Xán Liệt toàn quyền phụ trách.
Em sợ, nếu như Phác Xán Liệt quả thật có giả tâm.
Sẽ là mối họa lớn đối với anh Xán Liệt."

Trong lòng Bạch Hiền cũng đang lo lắng về điều này.

Cậu phải giúp anh, nhưng hiện tại bụng cậu đã lớn, hành động bất tiện.

Cậu phải hết sức cẩn thận, không để bảo bối bị thương.

"Em có tra ra được gì không?"

Đường Tam lắc đầu.

"Em chỉ biết Phác Xán Liệt thường xuyên liên lạc Việt Vũ.
Nhưng hắn ta qủa thật là một con cáo già, không để lại một chút manh mối."

Bạch Hiền ngồi suy nghĩ, có cách nào giúp được Phác Xán Liệt không.

Cậu biết cái ngày hôn lễ mà anh tuyên bố ra ngoài, là để đối phó với tổ chức Kim Xà.

Hôm đó chắc chắn Phác Xán Liệt sẽ dùng mình, để làm mồi nhử bọn họ.

Cậu lo lắng anh sẽ bị Phác Xán Liệt tính kế.

Bạch Hiền cầm cây lượt trên bàn trang điểm lên, chảy vào mái tóc  màu hạt dẻ của mình rồi suy nghĩ.

"Ah, còn chuyện này em chưa nói với anh. Lúc làm phẫu thuật anh mất máu quá nhiều, cần phải truyền máu khẩn cấp. Trong kho máu của bệnh viện, không còn loại máu của anh.
Vì nhóm máu của anh hơi đặc biệt, nên đám người của tụi em không ai là phù hợp cả.
Nhưng thật trùng hợp, thủ lãnh và anh lại cùng một nhóm máu."
Chap 77

Đường Tam nói xong quan sát sắc mặt của Bạch Hiền.

Đúng y như cô dự đoán.

Sau khi Bạch Hiền nghe cô nói vậy, sắc mặt liền thay đổi.

Nét nghi ngơ, hiện rõ trên khuôn mặt cậu.

Nhưng so với mọi người, Bạch Hiền có thể nói, là bình tĩnh một cách lạ kỳ.

Đường Tam không biết trong lòng Bạch Hiền đang nghĩ gì, liền lên tiếng.

"Anh không kinh ngạc với những gì em vừa nói ra sao?"

Bạch Hiền nhìn Đường Tam, rồi từ từ đặt cây lược trên tay, xuống bàn trang điểm.

"Trong lòng anh cũng đã nghi ngờ từ lâu, vì sao một thủ lãnh lạnh lùng như cha nuôi.
Lại yêu thương và chiều chuộng anh, một cách vô lý như vậy.
Nhưng anh nghĩ, nếu quả thật, cha nuôi là cha ruột của anh, mà ông lại cố tình che dấu.
Chắc trong đó có việc gì khó nói, nên cha nuôi mới làm như vậy.
Anh không quan tâm, chỉ cần cha nuôi, yêu thương anh là đủ rồi.
Việc cha nuôi hay là cha ruột, không quan trọng, cho nên anh mới không điều tra."

Nói đến đây Bạch Hiền ngừng một chút, tay bất giác sờ lên bụng mình.

"Nếu vì cứu anh mà cha nuôi bất đắc dĩ để lộ ra bí mật này, anh sợ người mà cha nuôi muốn giấu việc này, sớm muộn gì cũng sẽ biết."

Cậu lo lắng có người sẽ gây bất lợi đến Long Kiệt.

Đường Tam nghe Bạch Hiền nói vậy, trong lòng khâm phục vô cùng.

Bạch Hiền chỉ lớn hơn cô hai tuổi.

Vậy mà có thể nghĩ chuyện một cách sâu xa như vậy.

"Tam nhi, em mở ứng dụng theo dõi Việt Vũ lên đi. Xem có phát hiện gì không."

Đường Tam cầm điện thoại di động lên, mở lên ứng dụng theo dõi.

Tiếng nói của Việt Vũ vang lên.

"Thưa thủ lãnh, Phác Xán Liệt có báo tin, hai tuần nữa Phác Xán Liệt sẽ cùng với Bạch Hiền cử hành hôn lễ.
Lúc đó hắn sẽ phối hợp với chúng ta, trừ khử Phác Xán Liệt, Bạch Hiền và luôn cả Long Kiệt."

"Tốt, ta đã đợi cái ngày này mười mấy năm rồi. Long Kiệt những gì ngươi nợ ta, ta sẽ kiến con gái ngươi trả lại cấp 10.
Ha ha ha.
Đừng tưởng giấu diếm, việc các người có con, là ta không biết.
Trời đúng thật là có mắt, kỳ này ta sẽ kiến ngươi ném thử, cái mùi vị mắt đi người thân nhất của mình, là như thế nào."

Lúc Phác Lạc Bằng nói chuyện cùng Việt Vũ, Phác Lạc Khánh từ bên ngòai bước vào thư phòng.

Anh tức giận về việc, Việt Vũ cho người đến bệnh viện giết Bạch Hiền

"Cha, tại sao cha lại làm như vậy?
Bạch Hiền đau có đắc tội với cha,
Tại sao cha lại cho người giết em ấy."

Lúc nghe được giọng nói của Phác Lạc Khánh, Bạch Hiền và Đường Tam điều kinh ngạc.

Họ không ngờ thủ lãnh của tổ chức Kim Xà, lại là cha của Phác Lạc Khánh.

Cũng là bác cả của Phác Xán Liệt

Phác Lạc Bằng dùng bàn tay, đập mạnh lên trên cái bàn gỗ.

Bang..

Giọng nói tức giận của ông vang lên.

"Không đắc tội, con nói nó không đắc tội gì với ta.
Con có biết nó là ai không?
Nó là con gái ruột của Long Kiệt, cũng là người đàn ông năm xưa, cùng mẹ con bỏ trốn."

Phác Lạc Khánh kinh hoàng, khi nghe Phác Lạc Bằng nói ra những lời này.

Anh lắc đầu phủ nhận.

"Không thể nào, trong chuyện này nhất định có sự lầm lẫn.
Con đã đích thân, nhìn thấy mẹ và người đàn ông đó, bị ba giết chết."

Phác Lạc Bằng nhìn Phác Lạc Khánh, nghiêm túc nói.

"Khi vớt thi thể của mẹ con lên, ta đã thấy, bà bị chúng hai viên đạn.
Nói cách khác, bà ta đã hy sinh bản thân mình, đỡ cho Long Kiệt một viên đạn. Lúc đó ta đã biết, tên gian phu kia còn sống. Nhưng không biết tin tức của hắn. Cho nên trong lòng ta, luôn có một cây gai không thể nhổ bỏ được. Mấy tháng trước, thủ hạ của ta điều tra ra đuợc, Long Kiệt chính là người đàn ông, năm xưa của mẹ con."

Nói đến đây sắc mặt của Phác Lạc Bằng vô cùng đáng sợ, cặp mắt ông hiện lên những tia máu đỏ.

Nhìn vào giống như, muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

"Chuyện này, có liên quan gì đến Bạch Hiền đâu, tại sao lại phải kéo em ấy vào trong cuộc."

Phác Lạc Bằng tức giận, dùng giọng điệu phẫn nộ, hét lên với Phác Lạc Khánh.

" Không liên quan, nó mới là người đáng chết nhất. Nó là đứa nghiệt chủng, của đôi gian phu dâm phụ đó sinh ra."

"Không thể nào, chuyện đó không có khả năng. Nếu tín theo năm, thì lúc đó Bạch Hiền đã được 3 tuổi."

"Đúng họ đã lén lúc qua lại với nhau, nhiều năm về trước."

Phác Lạc Khánh nghe Phác Lạc Bằng nói vậy, thân thể anh không còn sức lực.

Anh lui về bức tường phía sau, dựa lưng lên tường để tránh bị ngã xuống.

Thân thể của anh từ từ trợt xuống dưới mặt đất.

Phác Lạc Khánh ngồi bệt dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Giọng nói yếu ớt của anh vang lên.

"Nói như vậy, Bạch Hiền là em gái ruột của con."

Phác Lạc Bằng nghe anh nói vậy, ông tức giận cầm cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh trên bàn.

Ném về hướng Phác Lạc Khánh, trúng vào tay anh rồi rơi xuống mặt đất vở nát ra.

"Ngươi không có em, nó chỉ là một đứa nghiệt chủng, của đôi cẩu nam nữ đó. Không cho phép ngươi nói như vậy. Nghe không!"

Hai chữ cuối cùng, Phác Lạc Bằng gần như là gầm thét.
Chap 78

Phía bên này Đường Tam dùng tay, che miệng mình lại vì kinh ngạc.

Cô không thể nào tưởng tượng được, mình vừa mới nghe được, một bí mật động trời.

Bạch Hiền dùng tay chống lên bàn trang điểm, cậu không còn sức lực để chống chội nữa.

Tại sao chuyện lại ra như thế này.

Bạch Hiền có thể đoán ra, cô là con gái của Long Kiệt, nhưng việc cậu là em của Phác Lạc Khánh.

Chuyện đó không thể nào.

Đường Tam nhìn thấy thần sắc Bạch Hiền không ổn, bước tới đỡ Bạch Hiền lên.

"Anh không sao chứ?"

Bạch Hiền khoát tay, ý bảo là không sao.

Lúc này Việt Vũ đang ở đầu giây bên kia lên tiếng.

"Thủ lãnh, bang Hắc Việt đã bị Phác Xán Liệt tiêu diệt. Giờ thuộc hạ của thủ hạ, tất cả đã gia nhập vào tổ chức Kim Xà."

Phác Lạc Bằng lấy lại tin thần, nói với Việt Vũ.

"Đước, vậy cũng tốt, tránh cho ngươi phải buông ba.
Bây giờ ngươi và Phác Xán Liệt, phải có một kế hoạch chu toàn, để đối phó với Phác Xán Liệt và Long Kiệt trong ngày hôn lễ."

"Dạ, thủ hạ sẽ tìm Phác Xán Liệt bàn bạc ."

Nói xong Việt Vũ cúp máy.

Phác Lạc Khánh từ dưới mặt đất đứng lên, anh không còn tâm trí gì để suy nghĩ đến việc Phác Lạc Bằng vừa nói với Việt Vũ nữa.

Lúc này trong lòng anh vô cùng rối rắm.

Tại sao lại như vậy.

Anh buồn phiền chạy xe đến chung cư của Ngọc An.

Bây giơ người anh muốn gặp mặt nhất chính là cô.

Chỉ có cô bên cạnh, mới có thể làm ổn định lại tin thần của anh.

Phác Xán Liệt ngồi trong phòng VIP trong Bar Night Angel.

Long Kiệt nhìn anh, tay cầm hộp quẹt máy, đốt lên một điếu thuốc.

Ông đưa cho Phác Xán Liệt, anh cầm lên hít vào một hơi mạnh.

Phun ra làng khói đen.

Điếu thuốc này đến thật là đúng lúc, lúc này Phác Xán Liệt đang phiền não vô cùng.

Anh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, gõ gõ nó lên cái gạt tàn.

Những tro tàn của điếu thuốc rối xuống, Phác Xán Liệt cất giọng lên nói.

"Con định 2 tuần sau, sẽ tổ chức một hôn lễ giả, để dụ Phác Lạc Bằng ra mặt. Tới lúc đó con muốn một lần, tiêu diệt toàn bộ tổ chức Kim Xà."

Nói đến đây Phác Xán Liệt hít thêm một hơi thuốc, rồi từ từ nhã khói ra.

Long Kiệt biết Phác Xán Liệt cần sự giúp đỡ của ông, chỉ là anh không lên tiếng.

Long Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói.

"Tới hôm đó, ta và thủ hạ của ta cũng sẽ có mặt."

Phác Xán Liệt nhìn thẳng vào mặt của Long Kiệt, khi anh nghe ông nói những lời này.

Nét mật kiên quyết của ông làm Phác Xán Liệt cảm giác hổ thẹn.

Vì bảo vệ người nam nhân của mình, mà phải nhờ đến người khác giúp đở.

Phác Xán Liệt anh không muốn chút nào.

Long Kiệt nhìn thấy được sự do dự trong mắt anh, ông liền nói.

"Nếu ta không tới, Phác Lạc Bằng sẽ nghi ngờ."

Phác Xán Liệt cũng biết điều này, nhưng anh không muốn ông mạo hiểm.

"Nhưng hôm đó sẽ rất nguy hiểm."

"Nguy hiểm??"

Long Kiệt cười khinh thường nói ra hai từ này.

"Ta đã bỏ một bên, hai từ này từ lau rồi. Vì Bạch Hiền dù bỏ cả cái mạng già này cũng đáng."

Phác Xán Liệt trong lòng hơi lo lắng.

Anh biết Long Kiệt đối với Bạch Hiền quan trọng vô cùng.

Nếu kế hoạch của anh có gì sơ sót, anh chỉ sợ Bạch Hiền sẽ đau lòng.

"Cậu đừng lo, tới lúc đó người của tổ chức Thần Long, sẽ hổ trợ người của cậu. Với thế lực của hai chúng ta, ta không tin, một lão già như Phacz Lạc Bằng mà chúng ta cũng giải quyết không xong."

"Tốt, con sẽ tiếng hành theo kế hoạch.
Nhưng bác đừng nói với Bạch Hiền,
là con sẽ tự mình làm mồi nhử bọ họ."

Long Kiệt nhìn Phác Xán Liệt rồi suy nghĩ.

"Lỡ tôi có bất trắc gì, tổ chức Thần Long sẽ giao lại cho Bạch Hiền.
Cậu phải hỗ trợ nó."

Phác Xán Liệt gật đầu đồng ý.

Khi nói chuyện xong với Long Kiệt, cũng đã qua giờ cơm tối.

Anh ngồi trên xe do Tề Phú lái.

Xe vừa chạy qua một con đường, đông đúc người qua lại, có rất nhiều quày hàng bán đồ ăn vật.

"Dừng xe."

Phác Xán Liệt lên tiếng, anh muốn xuống, mua cho Bạch Hiền vài món ăn vật.

Một chiếc xe đắt tiền, dừng lại trước một khu ăn uống bình dân.

Tề Phú bước xuống xe, cung kính mở cửa cho Phác Xán Liệt

Phác Xán Liệt một thân Âu phục màu đen, từ trên xuống dưới toàn là đồ hiệu.

Khi anh bước xuống xe, tất cả ánh mắt điều dồn hết lên người anh.

Các cô gái không thể nào tưởng tương được, ở một nơi như thế này lại có thể gặp đước một người đẹp trai, phong độ như anh vậy.

Phác Xán Liệt bước tới trước một quầy bán khoai lang nướng.

Tề Phú đứng trước ngăn cản, các cô gái muốn đến gần Phác Xán Liệt

Anh biết Bạch Hiền thích nhất là ăn khoai và hạt dẻ nướng.

Lúc này trong đầu Phác Xán Liệt chỉ có hình dáng lười biếng của Bạch Hiền, đang nằm trên cái giường lớn, trong phòng ngủ mà thôi.

Bất giác anh nở nụ cười.

Mấy cô gái chưa từng gặp ai cười mà đẹp như anh vậy.

Nụ cười của Phác Xán Liệt liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng, khi nhìn thấy những ánh mắt hâm mộ, của các cô gái chung quanh.

Anh nhìn họ sao mà chướng mắt vô cùng.

Mua khoai xong anh gấp gáp quay về biệt thự.

Khi vừa bước vào cửa lớn, tiếng TV ồn ào làm Phác Xán Liệt tưởng rằng Bạch Hiền  đang ngồi xem TV.

Anh quan sát xung quanh, chỉ thấy một mình Đường Tam, không thấy bóng dáng Bạch Hiền đâu.

"Bạch Hiền đâu?."

Anh hỏi Đường Tam lúc này đang nằm dài trên sopha xem TV.

"Anh Hiền đang ở trong phòng, chỉ nói mình hơi mệt muốn nghĩ ngơi một chút."

Đường Tam do dự một chút rồi nói tiếp.

"Anh Hiền vừa mới phát hiện ra Phác Lạc Khánh là anh ruột của anh ấy.
Em thấy tâm tình của anh Hiền,
không được tốt mấy."
Chap 79
Phác Xán Liệt nghe xong, lo lắng
bước nhanh lên lầu.

Trước cửa phòng ngủ Phác Xán Liệt
dừng lại, anh không nghe được động tĩnh gì bên trong, không biết cậu đang làm gì.

Nhưng anh biết chắc, tâm tình lúc này của Bạch Hiền vô cùng bối rối.

Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ.

Hiện ra trước mặt anh, là Bạch Hiền đang ngồi trên chiếc sopha đặt sát cửa sổ.

Hai chân cậu co lên, đầu dựa lên đầu gối, hai tay choàng qua chân.

Cặp mắt mông lung, nhìn bầu trời xa xôi ngòai cửa sổ.

Phác Xán Liệt nhìn dáng vẻ đau lòng này của cậu, trái tim anh đau nhói.

Anh cầm bộc khoai và hạt dẻ nướng đi đến bên cạnh Bạch Hiền

Đặt bộc đồ xuống bàn, anh ôm cậu từ phía sau.

Anh yêu thương hôn lên tóc, đặt càm mình lên vai cậu.

Bạch Hiền chỉnh lại tư thế ngồi của mình, nép vào lòng Phác Xán Liệt

Cậu ngửi được mùi hương của anh.

Hương thơm quen thuộc, làm thần trí Bạch Hiền bình tĩnh lại phần nào.

Bạch Hiền xoay người vương tay ôm eo Phác Xán Liệt, đầu nép vào lòng ngực rắn chắc của anh.

"Xán Liệt, nếu có một ngày em không ở cạnh anh. Anh nhớ phải sống thật tốt."

Cả buổi tối, Bạch Hiền ngồi trong phòng suy nghĩ.

Theo cách nói của Phác Lạc Bằng,
người ông ta muốn đối phó nhất, chính là cậu.

Cậu phải tìm cách không thể để ông ta, làm hại đến Phác Xán Liệt và Long Kiệt.

Nhưng cậu cũng tin vào khả năng của Phác Xán Liệt, cậu tin chắc anh đã có kế hoạch chu toàn.

Nhưng chuyện trên đời không có gì là tuyệt đối, lỡ có chuyện gì rủi ro.

Cậu sẽ liều cả mạng, để bảo vệ người cậu yêu thương nhất.

Phác Xán Liệt nghe cậu nói vậy, anh liền tức giận.

"Không có khả năng này."

"Em chỉ nói nếu như mà thôi."

Bạch Hiền uất ức nhìn Phác Xán Liệt nói.

Giọng nói bá đạo và uy nghiêm của anh vang lên.

"Em nghĩ củng đừng nghĩ đến, Cả đời này, em chỉ được ở cạnh, Phác Xán Liệt anh."

Bạch Hiền biết Phác Xán Liệt cũng giống như cậu, anh xem cậu và con như tính mạng của mình.

Nhất định dù chết cũng không để, hai mẹ con cậu bị chút tổn thương gì.

Bạch Hiền nhìn anh rồi cắt giọng thì thầm.

"Anh đã biết chuyện của em và Phác Lạc Khánh?"

Cậu biết Đường Tam nhất định đã nói với anh.

Nhìn cử chỉ của anh, không chút gì là kinh ngạc cả.

Bạch Hiền đoán chắc, anh đã biết từ lâu.

Phác Xán Liệt không nói gì, chỉ gật đầu một cái.

Anh không muốn hỏi cậu về việc này, anh biết càng hỏi, thì chuyện sẽ càng phức tạp hơn.

Bạch Hiền không muốn để mấy chuyện này, ảnh hưởng đến tâm tình của cậu nữa.

Chuyện gì đến rồi sẽ đến, muốn cản cũng không được.

Phác Xán Liệt thấy tâm tình của Bạch Hiền hơi vui vẻ.

Anh cầm túi khoai và hạt dẻ nướng đưa cho cậu.

Ngửi được mùi thơm của khoai, bụng Bạch Hiền bất giác kêu lên.

Bạch Hiền dùng tay, che bụng mình lại.

Nhìn Phác Xán Liệt xấu hổ nói.

"Em chưa ăn tối."

Phác Xán Liệt đau lòng, dùng tay khều nhẹ lên chớp mũi của cậu.

"Lần sau không được như vậy.
Không tốt cho bảo bối."

Bạch Hiền nghe lời gật đầu.

"Em hứa, lần sau nhất định không để bảo bối đối bụng."

Cậu cười cầm một củ khoai còn nóng hỏi lên, bóc vỏ đút cho Phác Xán Liệt một miếng, rồi mới tự mình ăn.

"Cảm ơn anh, vì tất cả những gì anh đã làm cho em."

Nói xong cậu khom người nhẹ hôn len môi Phác Xán Liệt

Anh yêu thương ôm cậu thật chặt vào lòng, giống như hai người chỉ là một.

Ngày hôm sau Phác Xán Liệt cần về công ty.

Anh dặn Đường Tam và Tề Phong,

12 giờ trưa đưa Bạch Hiền đến cửa hàng áo cưới "Huyền Thoại".

Sau khi hợp xong anh sẽ đến đó gặp cậu.

Cửa hàng áo cưới "Huyền Thoại" là cửa hàng áo cưới lớn nhất, thành phố S do Alex Smith kinh doanh.

Alex Smith là nhà tiết kế áo cưới nổi danh ở Pháp, anh được giải nhất trên thế giới, là nhà tiết kế trẻ trong 5 năm liền.

Muốn anh tiết kế một bộ lễ phục, phải đặt trước cả năm.

Không phải ai anh cũng sẽ nhận lời.

Xe dừng lại trước một cửa hàng sang trọng,

Toà nhà ba tầng được trang trí theo phong cách huyền thoại, ảo mộng.

Một chiếc xe ngựa bằng thủy tin, được đặt ngay giữ đại sảnh.

Toàn bô đồ vật trang trí là màu trắng kết hợp với thủy tin, như trong truyện cổ tích.

Bạch Hiền nhìn thấy mấy cô phục vụ, đứng thành hai đường thẳng trước cửa, cung kính chào đoán khách hàng.

Ba người bước vào trong, Đường Tam kéo tay Tề Phong đi xem lễ phục phụ dâu.

Bạch Hiền đã nói sẽ cho cô và Tề Phong làm dâu phụ, rể phụ.

Bạch Hiền nhìn hai người bọn họ cười.

Cậu quá hiểu tính tình của Đường Tam, cô ấy gióng y như một đứa trẻ.

Bạch Hiền đi xung quanh, xem qua lo vài bộ lễ phục.

Từ tròng phòng thử đồ đi ra,

Ngọc Anna với gương mặt tự đắc nhìn Bạch Hiền một khách phách lối.

Ngọc Anna nhìn Bạch Hiền từ trên xuống dưới.

Bạch Hiền mặc một cái áo thung thùng thình, một cái quần bó và mang đôi giày đế bằng.

Ngọc Anna khinh thường nói với cô phục vụ, đang chỉnh lại lễ phục cho cậu.

"Các người làm ăn như thế nào,
ngay cả chó mèo cũng được vào đây."

Đường Tam nghe đước lời nói mỉa mai của Ngọc Anna liền tức giận.

"Cô nói ai là chó mèo."

Ngọc Anna cười chế giễu.

"Nhìn là biết còn phải hỏi."
Chap 80
Đường Tam giận đến mặt tái xanh.

Muốn xông lên đánh cho cô ta một trận.

Biện Bạch Hiền nắm tay Đường Tam lại, cạU lắc đầu nói.

“Anh không thấy chó với mèo ở đây, mà từ nãy giờ, anh chỉ nghe một con chó điên sủa bậy sủa bạ.”

Cô phục đứng bên cạnh muốn cười mà không dám.

Cái cô Ngọc Anna này, ỷ gia đình mình giàu có, kinh doanh cửa hàng bách háo “ Ngọc Thị”, quen biết đông, cứ phách lối ra vẻ ta đây,

Hôm nay cô cũng muốn xem, có người cho cô ta một bài học nới đời.

Cô phục vụ chuyển tầm mắt nhìn ba người đối diện.

Theo sự quan sát chuyên nghiệp của cô trong cái ngành này, người con gái mặc đồ giải dị này không đơn giản.

Cho dù Bạch Hiền cứ tỏa ra thái độ thờ ơ, bình thường.

Nhưng cô có thể nhìn thấy hai người còn lại, luôn có thái độ tôn kính và khép nép trước mặt cậu trai này.

Dù không biết thân thế và lại lịch của Bạch Hiền đi chân nữa, với thân phận thấp hèn của cô ta, thì dù như thế nào cũng không thể đắt tội được.

Khi Ngọc Anna nghe được lời nói xiên xỏ của Bạch Hiền, trong lòng tức giận vô cùng, sắc mặt trở nên thái xanh.

Sao cậu trai này lại to gan như vậy, dám nói cô là chó điên.

Dù sao đi chân nữa, nếu nói về thế lực của gia đình cô, ở tại Thành Phố S này không mạnh bằng tứ đại gia tộc, nhưng cũng tương đương với Tư Thị và Mạc Thị.

Chỉ cần cô về nói với ba mẹ mình một câu, chỉ trong vòng một đêm, chắc chắn người đắt tội với cô sẽ bị ép đến, sống cuộc sống đầu đường xó chợ, không nơi để dung thân.

Ngọc Anna cô là một người, ai đắc tội với mình, đừng hồng có ngày sống được yên.

Trong lúc hai bên cãi vã, Bùi Anh Tuấn từ trong phòng thay đồ đi ra.

Hôm nay anh là bạn nhảy của Ngọc Anna, trong buổi vũ hội từ thiện của công ty cô, hàng năm điều tổ chức.

Anh muốn ra uy trước mặt Ngọc Anna, khi nhìn thấy tình hình này, liền bước tới dùng giọng điệu ta đây lên tiếng.

“Các người có biết, nơi này chỉ dành riêng cho khách hàng VIP không?

Các người là ai mà tùy tiện vào đây, nói chuyện không lễ phép như vậy?”

Bùi Anh Tuấn xoay người nói với các cô phục vụ.

“Còn không cho người đuổi họ ra ngoài.”

Ngọc Anna thấy Bùi Anh Tuấn vì mình mà ra mặt, trên mặt liền hiện lên nụ cười đắc ý.

Các cô phục vụ, không biết phải làm như thế nào.

Bùi gia là một khách hàng lớn, tất cả trang phục dạ tiệc của họ, điều do cửa hàng của các cô cung cấp.

Vả lại anh còn là con trai cưng của Bùi cục trưởng, họ không thể đắc tội.

Bùi Anh Tuấn nhìn thấy mấy cô phục vụ do dự, liền ra hiệu cho hai tên vệ sĩ của mình.

Đường Tam nhìn một màng phụ họa này liền tức giận.

“Bùi công tử, vẫn chưa chừa cái thói phách lối này của mình sao?
Nếu tôi nhớ không lầm, thì một người bị Ngô Tổng, lột chỉ còn lại một cái quần lót che thân.
Vậy mà bây giờ lại lên mặt như vậy, làm một người con gái yếu đuối như tôi, cũng phải bụm miệng chê cười.”

Tề Phong nghe Đường Tam nói những lời sắc bén này, trong lòng tán thưởng vô cùng.

Tề Phong thầm nghĩ “Đúng là không nên đắc tội với Đường Tam.”

Bùi Anh Tuấn nghe cô nói vậy, sắc mặt liền trầm xuống, nét mặt giận giữ hiện rõ trên khuôn mặt anh.

Anh quan sát ba người trước mặt, cố nhớ lại họ là ai.

Nhìn một chút anh chợt nhớ ra, hai người con gái này anh không có chút ấn tượng, nhưng Tề Phong thì anh biết.

Không phải hắn là thuộc hạ thân cận của Phác Xán Liệt sao?

Lúc này sắc mặt của Bùi Anh Tuấn liền hoảng hốt, hắc chưa tiếp xúc với Phác Xán Liệt lần nào.

Nhưng hắn đã nghe, rất nhiều tin đồn đáng sợ về Phác Xán Liệt.

Chỉ cần đắc tội với Phác Xán Liệt hôm sau, công ty của người đó liền phá sản.

Bùi Anh Tuấn thay đổi thái độ, xoay qua Ngọc Anna nói.

“Thôi đừng chấp nhất với bọn họ, đừng để họ ảnh hưởng tới tâm trạng của chúng ta.”

Ngọc Anna, liền tức giận, không hiểu thái độ này của Bùi Anh Tuấn là sao.

Mới vừa rồi còn mạnh miệng, nhưng bay giờ lại khép nép như vậy.

Cô bước lên muốn cho Đường Tam một bài học.

“Con nhỏ ranh con này, mày tưởng mày là ai. Ở đây đâu tới phiên mày nói hươu nói vượn.”

Vừa nói xong định vương tay chụp lấy cánh tay của Đường Tam.

Không ngờ chưa chụp được tay của Đường Tam, đã bị Biện Bạch Hiền dùng mép bàn tay, chặt mạnh xuống một cái. Bạch Hiền ra quyền nhanh như chớp.

Lúc này sắc mặt của Bạch Hiền không hề thay đổi.

Vẫn ôn nhu, bình thản, như chuyền vừa xảy ra, không liên quan gì đến cậu.

Tiếng xương bị gãy vang lên.

Rắc rắc....

Ngọc Anna hoảng hốt, liền nhìn Bạch Hiền bằng cập mắt độc ác.

Tay trái cô cầm lấy tay phải của mình, hét lên vì đau đớn.

Ahhhhhhhh.....

Tất cả người có mặt điều sửng sốt.

Họ không ngờ một cậu trai nàynhìn vào, dịu dàng và yếu đuối như vậy.

Nhưng khi ra tay lại tàn nhẫn và mạnh mẽ đến không thể ngờ.

“Anh Tuấn, cậu ta đã đánh gãy tay của em rồi.”

Tiếng nói nghẹn nào của Ngọc Anna vang lên.

Trong lúc này vì chuyện vừa xảy ra, Bùi Anh Tuấn như một người mắt hồn, anh sửng sốt đứng tại chổ.

Khi nghe Ngọc Anna kêu mình, anh mới lấy lại tinh thần, bước tới đỡ lấy Ngọc Anna.

Anh nhìn vào cánh tay bị gãy của cô, liền nhìn sang Biện Bạch Hiền

Anh không thể tin, người con trai mảnh mai như vậy, lại có sức lực phi thường.

Xương cánh tay của Ngọc Anna, hầu như vì cú đánh vừa rồi của Bạch Hiền mà vỡ nát.

Trong lòng Bùi Anh Tuấn thầm nghĩ, với sức lực của mình, còn chưa chắc có thể gây ra tổn thương lớn như vậy.

Bùi Anh Tuấn biết họ không phải là những người tầm thương.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek