61~70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 61

Bạch Hiền nói xong không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa, cậu sợ những giọt nước mắt, sẽ từng giọt rơi xuống khuôn mặt kêu ngạo mà quật cường của cậu.

Trái tim khó chịu, một cảm giác tê dài vị tuyệt vọng vào tình yêu dâng lên.

Cậu quay người định đi, thì nhìn thấy mặt cô phục vụ, hiện lên nụ cười đắc ý.

Bạch Hiền nghi ngờ, không lẽ cô ta cố tình gây ra việc này. không biết vì sao, sau khi có thai, cậu thường hay đa nghi, lo lắng đủ điều.

Mất đi sự cảnh giác, không còn thói quen, quan sát của một sát thủ nên có.

Không lẽ khi mang thai phụ nữ điều trở nên đần độn.

Bạch Hiền nghĩ Phác Xán Liệt yêu cậu như vậy, với tính tình của anh ta,
không thể nào đụng vào phụ nữ khác.

Chắc chắn là cô ta dỡ trò.

Bạch Hiền tức giận trong lòng.

Được cô đừ trách tôi, chỉ tại cô đụng ai không đụng, lại đụng vào người đàn ông của Biện Bạch Hiền tôi.

Cậu quay người định đi, Phác Xán Liệt bước nhanh qua chụp lấy cánh tay cậu.

Nét mặt tức giận, cặp mắt đen thẩm, nhìn vào chỉ thấy những tia máu đỏ vì phẩn nộ mà hiện lên.

Anh tức giận không biết trong lòng cậu, anh ở vị trí nào.

Sao cậu nhìn thấy anh, cùng người phụ nữ khác mà không ghen, không tức giận, không dành giựt, chỉ dễ dàng buông tay.

Không lẽ tình yêu của bọn họ không đáng để cậu đấu tranh.

Bạch Hiền không hiểu suy nghĩ trong lòng anh.

Chỉ nghĩ rằng anh tức giận vì cậu tháo bỏ chiếc nhẩn cưới của hai người.

Phác Xán Liệt không hề để ý đến người xung quanh.

"Tại sao em lại tới đây?
Tại sao lại ăn mặc như thế này?"

Giọng nói mạnh mẽ hơi rung vì kèm nén sự phẩn nộ trong lòng vang lên.

Anh tức giận không biết làm sao với cậu, đành nói sang qua chuyện khác.

Đường Tam và Mạc Gia Yến nghe anh hỏi vậy, liền lui về phía sau lưng Tề Phong và Tề Phú.

Họ biết lúc nầy Phác Xán Liệt đang tức giận vô cùng, không muốn làm vật hy sinh.

Bạch Hiền nhìn thẳng vào mắt anh, không hề sợ hãi, không bối rối chỉ có sự can đảm và không khuất phục.

"Tới đây thì sao? Anh đến được thì sao em không thể."

Nói xong cậu nhìn vào quần áo mặc trên người mình.

Nhìn sang cô phục vụ nói.

"So với cô ta, thì ăn mặc như thế này có đáng là gì đâu."

Phác Xán Liệt không còn cách nào với cậu.

Sao trước mặt tất cả mọi người,
anh luôn là người cao cao tại thượng.

Lời nói ra như là thánh chỉ, còn ở trước mặt Bạch Hiền, anh luôn là người nhượng bộ, thua không còn manh giáp.

"Em muốn như thế nào?"

Vừa nói anh vừa vương tay qua eo Bạch Hiền, ôm cậu vào lòng.

Phác Xán Liệt đành xuống nước, giọng nói nhỏ nhẹ, anh không muốn cậu tức giận, ảnh hưởng đến sức khoẻ.

Không ghen thì thôi, từ từ anh cũng sẽ biết trong lòng cậu, anh ở vị trí nào.

Phác Xán Liệt tự nói với bản thân mình.

Tất cả mọi người điều kinh ngạc,
sắc mặt của cô phục vụ tái nhợt,
trong mấy năm cô làm làm việc tại đây, đây lần đầu tiên cô nghe Phác Xán Liệt dùng giọng điệu nhỏ nhẹ như vậy nói chuyện.

Ngô Thế Huân đứng một bên, thọc Kim Chung Nhân một cái.

"Nhân mình có nhìn nhầm không?
Phác Xán Liệt lại có một bộ mặt đáng yêu như vậy ?"

Kim Chung Nhân cười nói.

"Đúng là anh hùng khó qua được ải mỹ nhân."

"Không, mình sẽ không bao giờ vì một cây, mà bỏ cả một khu rừng."

"Tôi sẽ chờ xem, sao này cậu sẽ vì một cây, mà đốt sạch cả khu rừng."

Kim Chung Nhân cười nói với Ngô Thế Huâ

Ngô Thế Huân chỉ tay vào mình nói.

"Mình, không có khả năng đó."

Bạch Hiền thấy Phác Xán Liệt xuống nước nhỏ, bất đầu ra oai với cô phục vụ.

Bạch Hiền nhìn cô phục vụ nói với giọng khinh miệt,

"Anh đừng đụng vào em, người anh thật bẩn."

Phác Xán Liệt biết tính ưa sạch sẽ của cậu, cũng giống như anh.

Vừa rồi đụng vào cô ta, anh có cảm giác bài xích.

Không phải vì sự xuất hiện đột ngột của Bạch Hiền thì anh đã lên phòng của mình ở tầng trên tắm rửa.

Phác Xán Liệt lập tức cởi áo khoát ngoài màu đen, hiệu Prada phát hành có số lượng.

Quăng qua cho Tề Phong nói.

"Quăng vào thùng rắc."

Lời nói tuyệt tình của anh làm trái tim cô phục vụ đau nhói.

Một cái áo đắt tiền như vậy, chỉ vì cô đụng vào mà ghê tởm đến nổi phải quăng đi.

Bạch Hiền nhìn nét mặt u buồn của cô ta, không còn vẽ đắc ý vừa rồi, không còn lời nói sắc bén nữa.

"Anh có đụng vào cô ta chưa?"

Phác Xán Liệt nhìn Bạch Hiền
nói một cách quả quyết.

"Ngoại trừ em ra, không hề đụng vào ai."

Lời nói đơn giản mà mang hàm ý sau xa.

Mạc Gia Yến, Đường Tam và 3 cô phục vụ điều hâm mộ Bạch Hiền.

Có được một người đàn ông u tú,
Có tiền mà không ăn chơi như Phác Xán Liệt làm chồng, dù chết bọn họ cũng mãn nguyện.

Bạch Hiền nhìn cô phục vụ đắc ý nói.

"Cô thấy chưa, anh ấy là của Biện Bạch Hiền tôi, dù cô có dùng thủ đoạn, dâng hiến bản thân mình đi chân nữa, Biện Bạch Hiền tôi cam đoan với cô, anh ấy sẽ không đụng vào một sợ tóc của cô."

Một lời tiên bố bá đạo của Bạch Hiền, làm tất cả mọi người điều kinh ngạc.

Kim Chung Nhân đứng một bên khen ngợi.

"Huân, cậu thấy chưa, cậu ấy thật lợi hại. Bị người ta kích tướng mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh mà ứng phó.
Không phải người phụ nữ nào cũng làm được. Bạch Hiền là một người có mưu trí, có sự bình tĩnh, quyết đoán và hành sự quả quyết.
Đúng là xứng đáng với danh hiệu sát thủ số 1 Tử Thần."


Chap 62
Phác Xán Liệt nghe Bạch Hiền nói vậy, trong lòng vui mừng vô cùng.

Anh không ngờ cậu đã nhìn thấu tâm lý của cô phục vụ.

Thì ra không phải là cậu không ghen, mà là dùng một phương thức khác,

Không ầm ỷ, không náo loạn mà cũng có thể làm người khác thua một cách tâm phục khẩu phục.

Bạch Hiền đi đến trước mặt cô phục vụ, nhìn thấy biển tên trên ngực cô.

Bạch Hiền dùng tay, giựt một cái cho vào thùng rác.

"Từ nay về sau không cho phép dùng tên này."

Cô phục vụ tức giận lên tiếng.

"Cô có tư cách gì mà bắt tôi phải đổi tên."

Cô phục vụ nghĩ dù Phác Xán Liệt không thích mình, thì anh cũng là người biết phân biệt phải trái.

Bạch Hiền không nói gì, nở nụ cười xảo quyệt đi đến trước mặt cô phục vụ.

Đường Tam nhìn thấy nụ cười này của Bạch Hiền, liền nói với Mạc Gia Yến.

"Tiêu rồi, cô ta chết chắc."

Mạc Gia Yến khó hiểu nhìn Đường Tam.

"Ý em là sao, chị thấy chắc Bạch Hiền chỉ muốn cảnh cáo cô ta, không được đến gần Phác Xán Liệt mà...."

Chưa nói hết câu thì đã nghe tiếng, xương bị bẽ gãy vang lên.

"Ahhhhhhhhhhhh."

Cô phục vụ hét lên vì đau đớn.

3 cô bạn của cô ấy chạy tới,
đỡ thân thể của cô ta, vì đau đớn mà không còn sức đứng vững.

Cô phục vụ hoảng hốt nhìn Bạch Hiền bằng cặp mắt thù hận.

"Tại sao cô lại bẽ gãy tay tôi."

Bạch Hiền dùng tay sữa sang lại mái tóc, vì ngã xuống mà trở nên rối tung của cậu. Chậm rãi nói.

"Tay nào của cô đụng vào anh ấy,
thì tôi sẽ phế tay đó."

Mạc Gia Yến rùng mình, nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ lại thì cô còn may mắn hơn cô phục vụ này.

Lần trước cô dùng hai tay,
ôm cánh tay của Phác Xán Liệt.

Nếu Bạch Hiền mà truy cứu,
chắc phải phế đi cả hai tay của cô.

Tề Phú trong lòng thầm nghĩ.

Hai người này đúng là xứng đôi vừa lứa, cả hai điều thích bẽ gãy tay của người khác.

Phác Xán Liệt quan sát sắc mặt của Bạch Hiền nói.

"Khuôn mặt cậu ấy vô cùng bình tĩnh, khi ra tay không hề tỏa ra chút do dự gì. Đúng là thủ đoạn tàn nhẩn của một sát thủ. Ghen mà cũng khác người bình thường."

"Tôi không muốn thấy cô ấy nữa."

Bạch Hiền lên tiếng,

Tề Phong nhìn Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt gật đầu.

Tề Phong hiểu ý, cho người đưa cô ta đi.

Phác Xán Liệt cười, không ngờ khi cậu ghen lại đáng sợ như vậy.
anh tuyệt đối không bao giờ để cậu ghen nữa.

Sau khi cô phục vụ được đưa đi,
Đám người Kim Chung Nhân đi qua phía bàn bida, tiếp tục cuộc đấu.

Đường Tam và Mạc Gia Yến cũng đi theo xem.

Phác Xán Liệt kéo Bạch Hiền ngồi trên đùi mình trên ghế sopha.

Anh vuốt ve mái tóc của cậu,
nhìn khuôn mặt không sợ trời không sợ đất của cậu.

Trong lòng thầm nghĩ, anh càng ngày càng yêu cậu nhiều hơn.

Nét mặt dịu dàng của Phác Xán Liệt làm trái tim Bạch Hiền mềm nhũn.

Dưới ánh đèn lờ mờ khuôn mặt đẹp trai, cương nghị mà mang theo vài phần nguy hiểm của anh hiện lên trước mặt cậu.

Bạch Hiền chưa từng nghĩ, có một ngày anh sẽ không thuộc về mình nữa.

Nhưng vừa rồi, khi hiểu lầm anh, một cảm giác đau đớn chưa từng có xuất hiện trong lòng cậu.

Một cảm giác như mình sẽ mất đi thứ gì đó, mà mình qúy trọng nhất trên đời nầy.

Cậu chán ghét cảm giác đau đớn đó.

Bạch Hiền chủ động hôn lên bờ môi mỏng của anh.

Cậu nhẹ nhàn liếm lên vành môi anh,
dùng đầu lưỡi của mình xâm nhập vào trong khoan miệng của anh.

Thân thể Phác Xán Liệt cứng đờ, cặp mắt vì dục vọng mà hiện lên tần sương mù mờ mịt.

Anh đã kiềm chế bản thân cả tháng, giờ nầy với không khí mập mờ, dáng người Bạch Hiền vô cùng hấp dẩn và quyến rũ.

Anh không thể nào mà kiềm chế được nữa.

Phác Xán Liệt không để ý đến người xung quanh, bế Bạch Hiền lên lầu vào phòng riêng của mình.

Trong cả đoạn đường Phác Xán Liệt không hề buôn bờ môi gợi cảm của caụ ra.

Giờ phút nầy tình yêu và dục vọng trong lòng cả hai, không có gì có thể sánh bằng.

Một cảm giác mất đi rồi có lại, làm cho cả hai điều muốn có được đối phương một cách điên cuồng.

Phác Xán Liệt dùng chân đá vâng cánh cửa phòng.

Hai người vẩn luôn quấn lấy lẩn nhau, Phác Xán Liệt áp thân thể của cậu lên tường.

Hai người điên cuồng mút lấy hương thơm của đối phương.

Đây là lần đầu tiên Phác Xán Liệt và Bạch Hiền có được cảm giác kích thích như vậy.

Tay anh bất đầu sờ soạng khấp người cậu, anh hôn môi cậu, cổ cậu rồi từ từ đi xuống xương quai xanh , để lại những dấu hôn đỏ chota như những bông hoa nở rộ.

Bạch Hiền thở hổn hển, nhìn Phác Xán Liệt bằng cặp mắt mơ hồ.

"Xán Liệt, cẩn thận một chúc, em không muốn làm hại đến bảo bối."

Phác Xán Liệt yêu thương bế cậu đặt lên giường, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

Nhìn cô bằng cặp mắt thâm tình nói.

"Anh sẽ cẩn thận."

Nói xong anh cởi quần áo của Bạch Hiền và anh quăng xuống đất.

Lần đầu tiên cậu thấy Phác Xán Liệt dịu dàng nâng niêu cậu như vậy, giống như nâng niêu một con búp bê bằng sứ, sợ đụng mạnh vào nó sẽ vỡ nát ra.
Chap 63
Sáng sớm ánh sáng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, rọi thẳng lên chiếc giường to lớn trong phòng.

Bạch Hiền nằm trên giường, mệt mỏi đến xương cốt muốn rã rời.

Thân thể tuyệt mỹ, không mảnh vải che thân của cậu, nữa ẩn nữa hiện dưới chiếc chăn mỏng.

Làm cho cả căn phòng, giống như một bức tranh sống động.

Phác Xán Liệt qua một đêm ân ái,
tinh thần sảng khoái, thức dậy từ sớm.

Anh có việc nên đi cùng Tề Phong, xuống văn phòng phía dưới bàn bạc.

Thấy câuh còn ngủ, anh không muốn làm phiền cậu.

Bạch Hiền bị ánh sáng chiếu thẳng vào mặt, làm chối mắt nên tỉnh dậy.

Thân thể mệt mỏi, cậu nằm trên giường không muốn dậy.

Nằm một lúc, cậu chợt nhớ đến việc Đường Tam đặt mấy nghe lén trên xe Việt Vũ.

Bạch Hiền ngồi dậy, mở điện thoại di động lên, đăng nhập vào ứng dụng theo dõi.

Cậu nghe được tiếng Việt Vũ từ phía bên kia.

"Tối nay hẹn gặp ở chổ cũ, thủ Lãnh có việc cần tôi nói với cậu."

"Được 7 giờ tối nay."

Bạch Hiền nghe được đối thoại của hai người, trong lòng tò mò.

Sao giọng nói này, lại nghe quen như vậy.

Nghĩ mãi cũng không ra.

Cậu quyết định, tối nay phải đến điểm hẹn của bọn họ xem sao.

Phác Xán Liệt bàn xong công việc,
thì đã là giữa trưa.

Khi quay về phòng, nhìn thấy Bạch Hiền đã dậy, ăn mặc chỉnh tề ngồi trước bàn trang điểm.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi đen và chiếc quần bó do anh chuẩn bị sẵn cho cậu.

Thân hình tuyệt đẹp, mái tóc màu nâu xoăn nhẹ khẽ rũ xuống một phần trán, cặp mắt to tròn chớp chớp nhìn anh đứng ở cửa.

Khuôn mặt hồng hào, làm Phác Xán Liệt khí huyết xôi trào.

Anh bước nhanh qua, ôm cậu từ phía sau, đặt lên má cậu một nụ hôn.

"Đói không? chúng ta đi ăn."

Bạch Hiền gật đầu.

Sau khi có thai, cậu thường hay thèm này thèm nọ, nhưng mỗi lần ăn vào điều nôn ra hết.

Bây giờ dạ dày của cậu, đang kêu lên ầm ỷ.

"Em muốn ăn bò besteak, tại nhà hàng ở khách sạn The Palm,"

Lần trước cậu và anh ăn ở đó ngon vô cùng.

"Được tuỳ em"

Ăn xong buổi trưa, Phác Xán Liệt đưa Bạch Hiền  về biệt thự.

Tối nay anh cần đàm phán với đám
người bên Trung Đông, anh không muốn cậu có mặt.

Bạch Hiền đang ngồi trên giường chơi laptop.

Phác Xán Liệt tấm rửa xong, ăn mặt chỉnh tề, đứng trước gương thắt cà vạt nhìn Bạch Hiền nói.

"Anh có buổi xã giao tối nay, em ở nhà ngủ trước, không cần chờ anh."

Bạch Hiền đặt laptop xuống giường,
đi tới bên cạnh Phác Xán Liệt, giúp anh thắt cà vạt.

Cậu nhìn anh, khuôn mặt nầy, tại sao lại có sức mê hoặc như vậy.

Dù anh luôn tỏa ra lạnh lùng, không cười đi chăn nữa, chỉ cần là phụ nữ, khi nhìn vào, thì không thể nào rời tầm mắt được.

Bạch Hiền lắc đầu thở dài.

"Hazzz. Bạch Hiền ơi là Bạch Hiền, maỳ đã bị trúng độc quá nặng rồi. "

Phác Xán Liệt nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cậu, anh bật cười, vương tay lên sờ vào khuôn mặt xinh đẹp của cậu.

"Em làm gì mà thở dài như vậy?"

"Tại sao anh luôn làm người ta không yên. Sống cùng một người xuất sắc như anh, em không có cảm giác an toàn."

Bạch Hiền nghiêm túc nói.

Phác Xán Liệt khơm người đặt lên môi cậu một nụ hôn đấm đuối.

"Đồ ngốc, Phác Xán Liệt anh,
dùng danh dự của cả gia tộc,
tuyên bố với Bạch Hiền em. Cả đời nầy, em là người phụ nữ đầu tiên, cũng là người phụ nữ cuối cùng của Phác Xán Liệt anh."

Bạch Hiền nghe anh nói,trong lòng cảm động vô cùng.

Cậu có gì tốt, mà anh lại dành cho cậu một tình yêu sâu đậm như vậy.

Dáng vẻ hạnh phúc của cậu, làm Phác Xán Liệt cũng hạnh phúc theo.

Thắt xong cà vạt cho anh.

Phác Xán Liệt hôn lên trán cậu rồi nói.

"Anh sẽ tranh thủ về sớm,"

"Anh đi cẩn thận"

Cậu biết hôm nay anh đi đàm phán với đám người Trung Đông, trong giới hắc đạo.

Họ là những kẻ vì tiền bất chấp tính mạng, Chuyên buôn bán vũ khí và ma tuý.

Bạch Hiền đã cho Đường Tam điều tra đám người đó.

Họ tới là vì địa bàn bên Trong Đông của anh.

Phác Xán Liệt không muốn cậu lo lắng, cậu cũng tin vào khả năng của anh.

Nhất định anh sẽ giả quyết được.

"Được, em ngủ sớm đi."

Phác Xán Liệt nói xong cùng Tề Phong và Tề Phú đi ra ngoài.

2 phút sau Bạch Hiền nghe được tiếng xe ở dưới lầu, càng lúc càng xa.

Bạch Hiền đi đến mở ứng dụng theo dõi trên điện thoại di động lên.

Cậu thay một bộ đồ bó sát vào thân thể, để tiện hành động hơn.

Bạch Hiền không đi ra bằng cửa chính, mà đi ra từ cửa sổ.

Cậu biết Phác Xán Liệt đã phái người, đứng ở ngoài cửa bảo vệ cậu.

Cậu không dám hành động lỗ mãng,
vì sợ ảnh hưởng đến bảo bối.

Nên cậu từ từ leo xuống, bên ngòai cửa sổ biệt thự, thay vì phóng ra.

Bạch Hiền chạy xe theo máy định vị,
mà Đường Tam gắn trên xe Việt vũ.

Đến một chung cư nằm ở phía Nam thành phố S.

Căn hộ nằm ở tầng 2, cho nên Bạch Hiền phải leo lên từ bên ngoài cửa sổ.

Mượn ống dẫn nước làm đà.

Nhìn từ ngoài vào trong, căn phòng chỉ giống như một căn hộ bình thường.

Bạch Hiền nhìn thấy Việt Vũ ngồi trên ghế sopha, nói chuyện cùng một người đàng ông, ngồi quay lưng về cậu.

Bạch Hiền dùng điện thoại di động, mở ra ứng dụng nghe lén, có thể nghe được thất cả đối thoại, ở bên trong căn phòng bằng hệ thống Bluetooth.

"Lão đại rất tức giận, vì nghiệm vụ lần trước không thành công."

" Tôi đã đưa hết thông tin cho cậu.
Kế hoạch thất bại, hết lần nầy tới lần khác, là do người của cậu quá vô dụng,đừng đổ lỗi cho tôi."

"Sao cậu không nói cho chúng tôi biết, Bạch Hiền là con gái nuôi của Long Kiệt."

"Tôi cũng mới vừa biết mà thôi."

"Vậy kế tiếp Phác Xán Liệt có kế hoạch gì?"

"Phác Xán Liệt sẽ cử hành hôn lễ, tại thánh đường Đức Mẹ Maria, ở ngây trung tâm thành phố S, 1 tuần sau vào ngày 14/2.

Lúc đó là thời cơ tốt nhất, để các người ra tay, lấy mạng của Phác Xán Liệt."

"Lúc đó anh và tôi, nội ứng ngoại hợp, chắc chắn sẽ thành công."

Việt Vũ nói bằng giọng đắc ý.

"Sau khi xong chuyện, các người cứ tự nhiên mà lấy Phác Thị, còn tôi chỉ cần bang Lôi Ưng mà thôi."

Việt Vũ uống một ngụm rượu rồi nói.

"Được, không thành vấn đề."

Người đàn ông ngồi quay lưng lại Bạch Hiền, cầm ly rượu lên cạn ly với Việt Vũ.

"Cạn ly cho lần hợp tác này của chúng ta."

Cạch......

Uống xong ly rượu, người đàng ông quay lưng lại Bạch Hiền nói.

"Vậy tôi đi trước, đừng liên lạc với tôi nữa, để tránh có người nghi ngờ."
Chap 64

Người đàn ông nói xong, đứng lên quay người đi ra cửa.

Bạch Hiền kinh ngạc, khi nhìn thấy diện mạo của hắn ta.

Cậu dùng tay che miệng của mình,
sợ vì kinh ngạc mình sẽ phát ra âm thanh.

Cậu nghe được cuộc đối thoại vừa rồi của hai người.

Cậu biết trong đám bạn của Phác Xán Liệt, có người là nội gián,
như cậu không thể tưởng tuợng được, người đó lại là anh.

Trong lòng cậu bối rối, không biết phải làm sao.

Phác Xán Liệt xem Phác Xán Liệt là anh em tốt, nếu để anh ấy biết, người anh em vào sinh ra tử cùng mình,
lại là người phản bội mình, không biết Phác Xán Liệt sẽ đau lòng đến cỡ nào.

Bạch Hiền ủ rũ quay về biệt thự, gọi điện thoại cho Đường Tam.

"Tam nhi, em điều tra Phác Xán Liệt cho anh"

"Sao vậy anh Hiền?"

Đường Tam thắc mắc hỏi.

"Anh vừa mới phát hiện, nội gián mà em nói là Phác Xán Liệt."

"Không thể nào, anh có lầm không?"

" Anh cũng muốn, là mình nhìn lầm."

"Được vậy để em điều tra xong, rồi liên lạc với anh."

Cúp điện thoại Bạch Hiền buồn phiền nằm trên giường suy nghĩ.

Phác Xán Liệt, Tề Phong, Tề Phú và đám thủ hạ đến bến tàu.

Xe dừng lại trước một chiếc du thuyền lớn xa hoa và sang trọng.

Phác Xán Liêyj bước xuống với khí thế oai hùng, dáng người cao lớn, mặc trên người bộ Âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, khoát bên ngoài một chiếc áo khoác dài,

Anh đi ở phía trước, Tề Phong và Tề Phú đi bên cạnh cùng với 10 tên thuộc hạ đi ở phía sau, nhìn đích thực là một ông trùm xã hội đen.

Hôm nay anh biết là buổi tiệc hồng môn yến.

Mượn cớ mời anh dự tiệc, nhưng trên thực thế, là muốn chiếm đoạt địa bàn,
anh nấm giữ bên Trung Đông.

Phác Xán Liệt biết trước, nên hôm nay anh đã chọn ra, 10 tên thủ hạ xuất sắc nhất của mình.

Họ là những kẻ tuyệt đối trung thành, có thể vì anh mà hy sinh tính mạng. Cũng là những kẽ được huấn luyện đặc biệt trong trường quân đội,

kỹ thuật bắn tỉa là số một.

Phác Xán Liệt cùng thủ hạ, bước đến chiếc du thuyền thì có người đợi sẵn.

Thuộc hạ của đám người Trung Đông, chận anh lại nói với giọng đầy cung kính.

"Phác Lão Đạo, lão đại của chúng tôi có dặn dò, Phác Lão đại chỉ được mang theo, 3 người thuộc hạ lên thuyền mà thôi, còn mấy người còn lại, phải chờ ở đây."

Tề Phong tức giận lên tiếng.

"Các người nghĩ mình đang ở Trung Đông chắc. Ở đây không đến phiên các người quyết định.
Ở địa bàn của bang Lôi Ưng mà dám vuốt râu hùm, Đúng là không biết lượng sức mình."

Tề Phong nói xong, đi lên thì bị tên thủ hạ chận lại.

Phác Xán Liệt khoát tay, ý bảo Tề Phong lui xuống.

"Được không sao, để Phác Xán Liệt tôi xem, các người muốn giở trò gì."

Phác Xán Liệtchỉ đem theo Tề Phong và Tề Phú lên thuyền,còn tất cả ở lại chờ lệnh.

Tên thủ hạ của đám người Trung Động kinh ngạc, không ngờ Phác Xán Liệt chỉ đem theo hai người lên thuyền.

Chẳng lẽ Phác Xán Liệt không sợ sao?.

Vừa bước lên du thuyền, thuyền bất đầu rời bến.

Có hai người đàn ông, đến cung kính mời Phác Xán Liệt vào bên trong khoang thuyền.

Bước vào khoang thuyền Phác Xán Liệt nhìn thấy 3 người đàn ông, ngồi ở bàn tròn chính giữa, còn hai mươi mấy tên thủ hạ thì đứng chung quanh chờ chỉ thị.

Ngồi ở vị trí chính là một người đàn ông khỏang chừng 35 tuổi, tuớng người vạm vỡ, sắc mặt hung tợn, cặp mặt sắc bén.

Hắn là Hassan Marić Lão đại của đám người Trung Đông.

Một người nổi danh là đọc ác, tàn nhẩn bất chấp thủ đoạn.

Để lên được vị trí nầy, cả người cha ruột, hắn cũng có thể giết, thì còn có việc gì hắn không thể làm.

2 người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh, là đối tác buôn bán ma tuý của hắn.

3 người nhìn thấy Phác Xán Liệt tới liền đứng dậy, Hassan khơm người vương tay ra, làm động tác mời Phác Xán Liệt ngồi xuống.

Phác Xán Liệt cởi áo khoác đưa cho Tề Phong, rồi ngồi vào ghế.

Tề Phong và Tề Phú nghiêm túc đứng phía sau anh, quan sát tình hình xung quanh.

" Phác Lão đại, đã lâu không gặp."

"Đúng, ngọn gió nào mà thổi Hasan Lão đại tới đây."

Ha ha ha.

" Phác Lão đại thật biết nói đùa, lần nầy tôi đặc biệt vì ngài mà tới."

Nói hết câu thì thuộc hạ củ hắn,
cung kính rót cho Phác Xán Liệt một ly rượu.

Tề Phú nhìn thấy, sắc mặt liền trầm xuống, muốn vương tay đọat lấy ly rượu.

Nhưng Phác Xán Liệt khoát tay.

Ý bảo không cần thiết.

Phác Xán Liệt sắc mặt vẫn thản nhiên, ung dung không chút lo sợ, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Hasan nhìn động tác của Phác Xán Liệt, mắt hiện lên vẽ khâm phục.

Đúng là có can đảm khác người thường.

Từ trên người Phác Xán Liệt, Hasan có thể nhìn thấy được, khí chất cao ngạo và ngạo mạn bẩm sinh, không phải ai cũng có thể có được.

Bộp bộp bộp.

Tiếng vỗ tay của Hasan vang lên.

"Phác Lão đại, Đúng là sứng đáng với danh hiệu Bá chủ hắc đạo.
Hasan tôi lần đầu tiên khâm phục một ai, Phác Lão đại là người đầu tiên."
Chap 65
Phác Xán Liệt vẫn bình tĩnh ung dung ngồi đó nhìn Hasan nói với giọng tự tin.

"Hasan lão đại quá khách khí rồi,
Phác Xán Liệt tôi, so với người còn thua xa."

Ý nói về sự tàn nhẫn của hắn,
Hổ dữ không nỡ ăn thịt con, vậy mà hắn lại nhẫn tâm, cả cha ruột cũng giết.

Lời nói mỉa mai của Phác Xán Liẹt thốt ra, làm một người Trung Đông như Hasan, không thể nào hiểu được hết ý.

Hasan cười đắc ý, nhận lời nói của Phác Xán Liệt là khen ngợi.

Đứng lên đích thân rót cho Phác Xán Liệt thêm một ly.

Hasan nhìn thẳng vào cặp mắt sắc bén mà mang theo vào phần nguy hiểm của Phác Xán Liệt nói.

" Phác lão đại, không sợ tôi cho người hạ độc trong rượu sao?"

Phác Xán Liệt uống thêm một ngụm rượu đặt ly xuống bàn, ngước mặt lên nhìn Hasan nói.

" Thách ngươi cũng không dám."

Một lời nói bá đạo của Phác Xán Liệt làm sắc mặt của tất cả mọi người trầm xuống.

Thuộc hạ của Hasan đánh giá Phác Xán Liệt từ trên xuống dưới.

Đây là lần đầu tiên, hắn thấy một người có khí thế và thần sắc mạnh bạo và oai nghiêm như vậy.

So với lão đại của hắn, một người mạnh dạn, dũng mãnh và tàn ác,
thì Phác Xán Liệt lại mang khí chất oai phong, sang trọng, pha lẫn vài phần nộ khí.

Trên người anh tỏa ra sự nguy hiểm và khí thế bức người, chỉ cần nhìn vào thì sẽ làm đối phương có cảm giác sợ hãi và bất giác phải rùng mình.

Hasan nghe được lời nói ngông cuồng tự đại của Phác Xán Liệt liền tức giận,

Bỏ một bên những lời nói khách sáo. Hắn định nói thẳng vào vấn đề.

Nhưng tên thủ hạ thân cận của Hasan nghĩ mình thông minh liền lên tiếng.

"Lão đại của chúng tôi, muốn..."

Phác Xán Liệt đang cầm ly rượu trong tay, nghe hắn lên tiếng, liền đặt mạnh ly rượu lệnh bàn, dùng cặp mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt tên thủ hạ, Tên thủ hạ bị cặp mắt sắc bén mà tà ác của Phác Xán Liệt nhìn, hắn cảm giác trong người lạnh thấu xương.

Hắn liền im miệng, không dám nói thêm một câu gì.

Hasan nhìn thấy hành động nầy của Phác Xán Liệt, liền biết tên thủ hạ đã chọc giận đến Phác Xán Liệt.

Hắn ra hiệu cho tên thủ hạ lui xuống.

"Phác lão đại, hôm nay tôi tới đây là muốn bàn về việc hợp tác, địa bàn bên Trung Đông với ngài."

Phác Xán Liẹt muốn xem hắn muốn giở trò gì, nên bình thản nói.

"Hợp tác như thế nào?"

Thật ra thì dù hắn có ra điều kiện tốt như thế nào, thì Phác Xán Liệt cũng sẽ từ chói.

Anh không đụng vào áp phiện.

Anh chỉ kinh doanh một mặt vũ khí.

Chỉ trong sự vô tình, anh đã chiếm được địa bàn bên Trung Đông,

Anh đã ra lệnh, không cho phép bất cứ ai trong bang Lôi ưng đụng vào áp phiện.

Đối với anh mà nói, địa bàn bên đó chỉ là bù nhìn.

Như đối với những ông trùm thuốc phiện, thì đó quả thật là một miếng thịt béo. Người nào cũng muốn một miếng.

"Chúng tôi muốn dùng địa bàn của ngài, khai thác thị trường thuốc phiện. Thu hoạch được sẽ chia 6/4.

Tôi 6, ngài 4."

Phác Xán Liệt nghe Hasan nói vậy liền cười ra tiếng.

Ha ha ha.

" Hasan lão đại, ngài thật biết cách nói đùa. Dù ngài có chia 1/9 thì tôi cũng không thèm, huống hồ gì là 6/4."

Một tên đối tác của Hasan ngồi bên cạnh, liền đập bàn đứng lên nói.

Bang....

Thủ hạ của hắn liền cầm súng,

chỉa vào đám người Phác Xán Liệt

"Ngươi đừng ép người quá đáng,
Hasan lão đại nể mặt ngươi, nhưng chúng tôi thì không."

Tề Phong và Tề Phú cũng đồng thời rút súng ra làm tư thế phòng thủ.

Để bảo vệ cho Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt kêu ngạo nâng mặt lên nhìn hắn.

Thấy ánh mắt của Phác Xán Liệt nhìn mình, trong lòng hắn hơi hoảng hốt.

Tề Phú liền lên tiếng.

"Ngươi không có tư cách nói chuyện với lão đại của chúng tôi."

Hasan vương tay bảo thủ hạ để súng xuống, đứng lên nói với Phác Xán Liệt bằng giọng phẫn nộ.

" Không tới phiên Phác Lão đại từ chối. Bây giờ chúng ta không còn nằm, trong phạm vi quyền kiểm sóat của ngài nữa. Đây là địa phận biển đông, không phải là đất liền, nên tôi khuyên Phác lão đại một câu. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Phác lão đại là người thông minh, chắc không cần ta phải nói, ngài cũng đã hiểu tình thế bay giờ, Hasan tôi chiếm phần thắng."

Phác Xán Liệt không nóng không lạnh, cứ bình thản ngồi đó, đợi Hasan nói xong rồi mới dùng giọng đầy uy nghiêm nói.

"Hasan lão đại, ngài quá xem trọng bản thân mình rồi. Ngài nghĩ Phác Xán Liệt tôi là người dễ để người khác xỏ mũi như vậy sao?"

Nghe được lời nói tự tin nầy của Phác Xán Liệt, Hasan hơi lo sợ trong lòng. Không lẽ kế hoạch hoàn hảo nầy của mình lại có chổ nào sơ sóat.

"Phác lão đại, ngài đừng có mạnh miệng, bay giờ phía bên tôi người đông thế mạnh, chỉ cần ngài chiệu nhường địa bàn bên Trung Đông cho tôi, mỏi năm tôi sẽ chia cho ngài 2% lợi nhuận. Cả hai điều có lợi."

"CMN, muốn chiếm địa bàn của chúng tôi, mà còn nói một cách dễ nghe như vậy."

Tề Phong tức giận nói.

Tên đối tác của Hasan liền lên tiếng.

"Không nhường thị đừng hồng, có mạng ra khỏi đây."

Hắn vừa nói xong thì tất cả thủ hạ của hắn, liền chỉa súng thẳng vào người của Phác Xán Liệt.
Chap 66

Phác Xán Liệt tức giận, nét mặt trở nên lạnh lùng, cặp mắt hiện lên tia lửa nhìn Hasan, ném mạnh ly rượu trong tay xuống mặt đắt,

Mảnh thủy tinh, vỡ nát vâng ra tứ tung.

Trong tích tác những tiếng súng vang lên.

Bang bang bang bang.

Từng tên thủ hạ của Hasan, bị súng bắn chết ngã xuống mặt đắt.

Hasan, cận vệ của hắn và hai tên đối tác, nhìn tình cảnh xung quanh mà rùng mình.

Chỉ trong tích tác những thủ hạ tin anh mà Hasan tự tay đào tạo, từng người bị bắn ngây giữa ấn đường, chết ngây lập tức, không có cơ hội phản kích.

Phác Xán Liệt từ từ đứng lên, thản nhiên bước đến gần 4 người.

Lúc nầy trên sắc mặt của bọn họ, hết ngạc nhiên rồi sang qua sợ hãi rồi đến thất kinh.

Họ không ngờ ở giữa đại dương mên mông, Phác Xán Liệt vẫn có cách giải quyết họ, một các dứt khoát và gọn kẽ như vậy.

Khi Phác Xán Liệt dừng lại trước mặt bọn họ, phía sau 10 tên thủ hạ xuất sắc nhất của anh, từ bên ngoài phóng vào.

Tay cầm súng bắn tỉa, đứng theo lối quân đội thành một hàng thẳng sau lưng anh.

Hasan không thể tưởng tượng được, mấy mươi tên thủ hạ, anh côi là tin anh nhất, lại chết một cách gọn gàn trong tay 10 tện thủ hạ của Phác Xán Liệt

Phác Xán Liệt nhìn thấy vẽ mặt thất kinh của họ liền chậm rãi nói.

" chúng tôi có câu. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng ,Hasan lão đại có nghe qua chưa."

Phác Xán Liệt nói với giọng trầm ổn, tay cầm cây súng lục chỉa thẳng vào đầu, tên đối tác lúc nảy nói chuyện vô lễ với anh.

Cặp mắt mở to nhìn thẳng vào mặt hắn.

Tên đối tác nhìn thấy cặp mắt ma quỉ của Phác Xán Liệt liền rùng mình.

Ông cứ tưởng Hasan là người dữ tợn và ghê tởm nhất, nhưng không ngờ,

khi nhìn thấy Phác Xán Liệt, ông còn kiếp sợ hơn gấp 10 lần.

Phác Xán Liệt không có tướng mạo khủng kiếp và ghê tởm như Hasan, nhưng anh lại có khí chất đích thực của một quỉ satan.

Làm người ta khi nhìn vào kiếp sợ không yên.

Ông quỳ xuống mặt đất, hai tay đưa lên, cầu xin Phác Xán Liệt tha mạng.

"Xin Phác Lão đại tha mạng, đừng chấp nhất với kẻ tiểu nhân như tôi."

"Tôi ghét nhất, là ai dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình."

Vừa nói xong, Phác Xán Liệt không do dự bắn một phát trên đầu hắn.

Bang...

Máu tuôn ra từ miệng vết thương nhiểu xuống sàng.

Thân thể người đàn ông từ từ ngã xuống mặt đất.

3 người đàn ông vì tiếng súng đột ngột nầy mà hết hồn.

Sắc mặt Hasan bay giờ không còn vẻ đắc ý và tự tin của vừa rồi nữa, ma thay vào đó là khuôn mặt phập phồng lo sợ.

Hắn nhìn Phác Xán Liệt nói.

"Sao người của ngươi lại xuất hiện ờ đây. Không phải chỉ có 3 người lên thuyền sao?"

Phác Xán Liệt nhìn hắn cười mỉa mai,

"Trước khi tôi lên thuyền, đã biết trước Hasan lão đại có ý đồ không tốt, nên đã an bài một chiếc xuồng máy, để thuộc hạ của tôi đi theo.
10 tên thuộc hạ nầy, điều là từ trường quân đội mà ra, nên kỷ thuật bắn tỉa là số 1. Họ có thể bắn từ xa trong vòng phạm vi 2km."

Hasan nghe Phác Xán Liệt nói vậy, trong lòng khâm phục.

Không ngờ một người trẽ tuổi như Phác Xán Liệt lại có tâm thư sâu xa như vậy.

Đáng để anh mang cái danh

Bá chủ hắc đạo.

"Hasan tôi lần nầy, thua Phác lão đại một cách tâm phục khẩu phục."

Phác Xán Liệt nhìn Hasan, trong lòng chợt hiện lên một ý nghĩ táo bạo.

Người nầy đúng là một con ngựa hoang, chỉ cần có một người cầm đầu tốt, thì hắn sẽ trở thành một con chiến mã.

"Nếu Hasan ngài chiệu bỏ, không kinh doanh áp phiện nữa, mà theo Phác Xán Liệt tôi buôn bán vũ khí,
tôi bảo đảm với ngài số tiền mà ngài và thủ hạ kiếm được, sẽ hơn bây giờ cấp trăm lần."

Hasan do dự một lúc, rồi nhìn vào mặt đầy kiên quyết và nghĩa khí của Phác Xán Liệt nói.

" Được trước mặt thủ hạ và người đối tác của tôi, tôi xin tuyên bố từ nay về sau, Hassan Marić tôi, sẽ đi theo Phác Xán Liệt ngài, vào sinh ra tử, có phước cùng hưởng có họa cùng chia."

Phác Xán Liệt cười đắc ý, dùng tay vổ lên vai Hassan sảng khoái nói.

"Tốt, từ nay về sau, vũ khí bán bên Trung Đông, tôi sẽ giao cho ngài toàn quyền phụ trách "

Hassan vui mừng, cầm ly rượu lên cạn với Phác Xán Liệt.

Hai bên ngồi xuống, bàn đến việc bán ra lô hàng vừa mới sản xuất qua Trung Đông.

2 tiếng sau du thuyền cập bến, Phác Xán Liệt tiễn đám người Hasan, lên máy bay tư nhân bay trực tiếp về Trung Đông.

Trên xe đi về biệt thự Phác Viên,

Tề Phong không hiểu nhìn Phác Xán Liệt nói.

" Lão Đại, Hassan Marić là một tên cáo gìa, ngài không thủ tiêu hắn sau nầy sẽ là mối tai họa."

Phác Xán Liệt dựa đầu lên ghế xe, nhấm mắt định thần, nghe Tề Phong nói, anh không mở mắt chỉ nói.

" Không đâu, Hassan là người rất thông minh, ta đã cho hắn một miếng bánh ngon như vậy, dù hắn có muốn phản lại ta, thì hắn cũng sẽ nghĩ đến hậu quả. Vả lại ta đã cho người làm nội ứng bên hắn, chỉ cần Hassan muốn giở trò gì, chúng ta liền ra tay khử trừ hắn."

Tề Phong khâm phục cách hành sự của Phác Xán Liệt, đúng là một người nhìn xa trông rộng, suy đoán như thần.

"Lão đại, ngài suy nghĩ thật chu toàn. "

Về đến biệt thự đã là 12 giờ khuya, Phác Xán Liệt cho Tề Phong và Tề Phú về.

Anh đi nhẹ nhàng lên lầu, mở cửa phòng nhìn thấy Bạch Hiền ngủ trên ghế sopha.

Anh dịu dàng đi đến ôm cậu vào lòng, đặt lên môi cậu một nụ hôn, rồi bế cậu lên giường.

Bạch Hiền cảm giác được, thân thể của mình có người đụng vào liền mở mắt.

Hiện lên trước mặt câuh là khuôn mặt quen thuộc của anh, nét mặt dịu dàng của anh, làm Bạch Hiền an tâm dựa đầu lên ngực rộng lớn và ấm áp của anh.

Phác Xán Liệt ôm cậu đặt lên giường đấp chăn cho cậu.

" Sao lại ngủ gục trên sopha, còn không đấp chăn nữa, dễ bị cảm lắm."

"Em định nằm một chút không ngờ lại ngủ gục."

Vừa nói xong, Bạch Hièn chợt nhớ đến việc gì, liền ngồi bật dậy, tay sơ soạng khấp nơi trên người anh.

Phác Xán Liệt nhìn động tác nầy của cậu liền bật cười.

" Em đang làm gì vậy."

"Đừng cười, để em kiểm tra anh xem, có chổ nào bị thương không."

Phác Xán Liệt thấy cậu lo lắng cho mình, trong lòng hạnh phúc vô cùng.

Anh cảm giác có cậu bên cạnh, đã thay đổi cuộc đời anh.

Bay giờ vì cậu và con, mỏi khi làm chuyện gì anh điều phải suy nghĩ đến sự an toàn của mình trước tiên.

Anh còn có một gia đình để châm sóc.

"Anh không sao, không có chổ nào bị thương."

Nói xong anh chụp lấy hai tay cậu, đang sờ soạng khắp người anh, giữ ở trước ngực mình nói.

"Em yên tâm, em và con điều nằm ở đây, anh sẽ không cho phép mình rời xa mẹ con em."

Vừa nói anh vừa dùng ngón tay cậu chỉ vào trái tim mình.
Chap 67

Phác Lạc Khánh vừa bàn xong một vụ hợp tác ở paris, liền trở về Thành Phố S cùng cô thư ký Ngọc An.

Ngọc An là một cô gái dịu dàng, dáng người cao gầy, mái tóc dài, khuôn mặt xin đẹp hiền lành.

Cô làm việc tại tổng công ty Tân Thị ở Mỹ được 5 năm,

Anh mới điều cô về công ty ở Thành Phố S để cùng anh đi paris bàn vụ làm ăn kỳ nầy.

Ngọc An từ lúc bước vào Tân Thị,

làm thư ký riêng cho Phác Lạc Khánh,

Cô đã đem lòng yêu anh.

Cô biết tính tình của anh lạnh lùng, không thích tiếp súc với phụ nữ.

Nhưng Ngọc An lại là một người cố chấp, khi nhận ra rằng mình đã yêu Phác Lạc Khánh, thì dù xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ không thay đổi.

Chuyến công tác 2 tuần kỳ nầy, đã kéo gần lại mối quan hệ của hai người.

Trong lúc ở paris, Phác Lạc Khánh vì làm việc quá sức mà ngã bệnh.

Trong khoảng thời gian anh bệnh, Ngọc An luôn ở bên cạnh, châm sóc anh một cách chu đáo, không rời xa anh nửa bước.

Khi một người yếu đuối về tâm hồn lẫn thể xác, thì cần một bờ vai để dựa vào.

Không chỉ phụ nữ là như vậy,

đàn ông dù kiên cường đến mấy, thì cũng có lúc cần sự quan tâm.

Trong lúc Phác Lạc Khánh cần có một bờ vai để dựa vào, Ngọc An vẫn luôn là người ở bên cạnh anh.

Cô bỏ ra tình cảm mà không hề đồi hỏi anh phải đáp lại.

Trải qua 5 năm trái tim Phác Lạc Khánh đã mở ra, bất đầu tiếp nhận mối tình cảm nầy của cô.

Sâu khi mẹ anh qua đời, Bạch Hiền là người phụ nữ duy nhất Phác Lạc Khánh quan tâm.

Cho đến 5 năm trước khi Ngọc An bước vào cuộc sống cô độc của anh, anh biết cô yêu anh, nhưng chưa một lần, anh mở lòng tiếp nhận.

Anh không tin vào tình yêu.

Cái gì mà "sông cạn đá mòn, thiên trường địa cửu" đối với anh điều là giả dối.

Một người đàn bà đã có chồng có con, mà có thể bỏ trốn theo tình nhân,

thì còn gì được gọi là tình yêu nữa.

Cho nên trong suốt 5 năm qua, thái độ của anh đối với Ngọc An, vẫn luôn lạnh lùng và thờ ơ.

Anh muốn cô nản lòng, nhưng không ngờ cô lại cố chấp như vậy, dù thấy anh cùng người phụ nữ khác cô cũng không hề từ bỏ.

Cuối cùng Phác Lạc Khánh không thể kiềm chế được trái tim mình.

Anh biết trái tim mình đã bị tình yêu của Ngọc An làm sống lại.

Bay giờ anh mới nhận ra, tình cảm anh dành cho Bạch Hiền là tình cảm giữa một người anh trai,

yêu thương và muốn che chở cho một  em trai.

Còn tình cảm anh dành cho Ngọc An, mới là tình cảm đích thực giữa nam và nữ.

Ngồi vào trong xe Phác Lạc Khánh yêu thương ôm Ngọc An vào lòng.

"Anh đưa em về nhà."

Cô vui mừng vì sự dịu dàng nầy của anh.

Trong suốt thời gian 5 năm, cô không dám nghĩ có một ngầy Phác Lạc Khánh lại đáp lại tình yêu của cô.

Chỉ cần anh không ghét bỏ, để cô lại bên cạnh, làm thư ký riêng cho anh là cô đã mãn nguyện rồi.

Ngọc An gật đầu đồng ý.

"Được, anh ở lại cùng em"

Phác Lạc Khánh không muốn về nhà đối diện với cha mình, nên đồng ý ở lại cùng Ngọc An.

Tại biệt thự của Phác Lạc Khánh, Việt Vũ đứng trước bàn làm việc của Phác Lạc Bằng, báo cáo về việc gặp mặt với Phác Xán Liệt.

" Thủ lãnh, ngài thật nghĩ rằng Phác Xán Liệt sẽ vì bang Lôi Ưng mà bán đứng Phác Xán Liệt sao?"

Phác Lạc Bằng ngồi dựa lưng vào ghế nhìn tấm hình Bạch Hiền trên tay.

"Giả tâm của Phác Xán Liệt còn hơn ngươi tưởng tượng, hắn đích thực là muốn Phác Xán Liệt phải chết, ta đã hoài nghi hắn, cố tình thử hắn vài lần.
Lần trước hắn báo cho chúng ta biết Phác Xán Liệt sẽ xuất hiện trước khách sạn The Palm, thì quả thật là như vậy.

Lần ở kho hàng hắn nói Bạch Hiền sẽ xuất hiện thì cũng đúng như vậy."

Việt Vũ gật đầu tỏa ra đồng ý.

"Phác Xán Liệt nầy đúng là một người có giả tâm lớn, bây giờ hắn chỉ dưới một người mà trên cả trăm, vậy mà hắn vẫn không yên phận, muốn làm bá chủ trong giới hắc đạo."

Phác Lạc Bằng gật đầu, cầm tấm hình của Bạch Hiền nói với Việt Vũ.

" Ta không cần biết ngươi làm như thế nào, ta không muốn đứa con của Phác Xán Liệt ra đời."

Ông nghĩ nếu Phác Xán Liệtkhông có con, thì sau khi Phác Xán Liệt chết.

Lão già hồ đồ kia, bất buộc phải để lại Phác Thị cho Phacd Lạc Khánh, đứa cháu nội duy nhất của ông .

Việt Vũ cung kính gật đầu nói,

"Dạ thuộc hạ đã rõ."

Việt Vũ đi ra ngoài, gọi một cú điện thoại, dặn dò người bên kia bắt đầu hành động.

" Bắt đầu tiến hành theo kế hoạch, không thể để đứa nhỏ trong bụng Bạch Hiền sống sót ."

"Dạ, tôi đã hiểu."

Người bên kia cung kính trả lời.

Tại biệt thự Phác Viên, Bạch Hiền nằm trên ghế sopha buồn chán,

Phác Xán Liệt có một hội nghị với bên chính phủ, bàn về việc tiến triển của dự án 'Thành phố trên không'.

Bạch Hiền gọi điện thoại cho Đường Tam, nhưng Đường Tam có hẹn với Tề Phong nên không tới.

Bạch Hiền đành phải ở nhà một mình.

Phác Xán Liệt không cho phép cậu ra ngoài khi không có anh.

"Thưa phu nhân, đây là canh bổ thai, Trần Luue dặn tôi đem đến cho phu nhân dùng."

Tiểu Thu cung kính đưa cho Bạch Hiền bát canh bổ thai.

Ban đầu Bạch Hiền cũng không để ý, nhưng cử chỉ và hành động lén lúc, nhìn đông nhìn Tây của Tiểu Thu, làm cậu nghi ngờ.

"Tiểu Thu, Trần Lưu đâu?"

Tiểu Thu nói với giọng rung rung.

" Dạ thưa phu nhân, Trần Luw có chuyện đi ra ngoài."

Bạch Huền biết Phác Xán Liệt đã căn dặn, Trần Lưu phải luôn ở cạnh châm sóc cho cậu.

Nhưng cả buổi chiều cậu không thấy Trần Lưu đâu.

Lúc nầy Bạch Hiền quan sát xung quanh, cậu không nhìn thấy hai tên thủ hạ mà Phác Xán Liệt dặn dò đứng bên ngoài cửa canh chừng, chỉ nhìn thấy tên giúp việc làm vườn, lén lúc đứng các Tiểu Thu không xa.

Bạch Hiền lanh trí thò tay vào trong túi áo, bấm điện thoại di đông gọi cho Phác Xán Liệt.

Cậu biết với tình hình sức khỏe hiện tại của cậu, vì đang mang thai cậu không thể nào, một mình chống chọi lại đám người này.
_____________
Chap 68
Phác Xán Liệt bàn xong công việc với Thị trưởng Kiều Nhất Phàm,

định đi mua cho Bạch Hiền vài món ăn vặt, rồi mới về biệt thự.

Tiếng điện thoại di động vang lên, trên màn hình hiện lên tên của Bạch Hiền

Anh vui vẻ bắt điện thoại lên, không nghe được tiếng nói quen thuộc của cậu, mà nghe được giọng nói của Tiểu Thu.

"Phu nhân uống canh bổ đi, để nguội sẽ không tốt cho thai nhi."

" Tôi thấy trong người không được khỏe, đợi chút nữa tôi sẽ uống."

Phác Xán Liệt nghe được cuộc đối thoại vừa rồi, anh biết đã có chuyện xảy ra, liền nói với Tề Phú.

"Về Phác Viên ngay lập tức, gọi cho 2 tên thủ hạ bên đó."

Phác Xán Liệt nói với giọng gấp gáp.

Tề Phú vừa lái xe vừa gọi điện thọai cho 2 tên thủ hạ.

"Lão Đại, điện thoại không thông."

Tề Phú vừa nói xong, thì trong điện thoại, phát ra âm thanh của bát bị vỡ.

Sau đó điện thoại liền bị cúp máy.

Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, dựa đầu vào ghế, trong lòng như lửa đốt.

Anh muốn bay về bên cạnh cậu ngây lập tức.

Anh tự nói với bản thân mình,

Bạch Hiền em đừng lo,

Anh tuyệt đối sẽ không để em và con xảy ra chuyện gì.

Anh sẽ mau về thôi.

Tại biệt thự Phác Viên, Bạch Hiền đang gọi cho Phác Xán Liệt thì Tiểu Thu cầm bát canh bổ đưa tới trước mặt của cậu, ép cậu uống ngây lập tức.

Bạch Hiền biết chắc chắn Tiểu Thu đã giở trò trong bát canh nầy.

Bạch Hiền cho dù là đang mang thai, nhưng thân thủ của cậu, vẫn lợi hại như thường.

Khi Tiểu Thu đưa bát canh tới,

Bạch Hiền hắt bát canh xuống đất, tiếng bát vỡ vang lên.

Bạch Hiền đứng lên bắt lấy cánh tay của Tiểu Thu, bẽ về phía sau.

Tay còn lại  bốp cổ của Tiểu Thu.

Bạch Hiền dùng giọng điệu lạnh lùng chất vấn Tiểu Thu.

"Tại sao phải hại tôi? Cô đã bỏ gì trong bát canh?"

Lúc nầy không biết tại sao, tự nghiên trong lòng Tiểu Thu không còn sợ hãi nữa mà thay vào đó là bộ mặt độc ác.

Cô nói với giọng tức giận.

"Tại sao lại hại cậu? Cậu hỏi tôi tại sao?"

Tiểu Thu như một người điên vừa nói vừa cười.

Ha ha ha.

" Cậu đáng phải chết, cả đứa nghiệt chủng trong bụng cậu, cũng phải chết.

Tôi đã làm việc ở Phác Viên, biết bao nhiêu năm nay, một lòng một dạ vì thiếu gia, vậy mà ngây cả một cái liếc mắt, thiếu gia cũng không thèm nhìn tôi.

Vậy mà cậu vừa xuất hiện, thiếu gia đã đem lòng yêu cậu.

Tôi nhất định phải giết cậu..."

Bạch Hiền tức giận vô cùng, cặp mắt hiện lên tỉa tàn ác, nhìn Tiểu Thu dùng giọng điệu lạnh lùng nói.

"Cô đã bỏ thuốc vào bát canh của tôi?"

Không chút do dự Tiểu Thu liền trả lơi.

"Phải tôi đã bỏ thuốc độc vào bát canh, muốn cậu và đứa nghiệt chủng nầy phải chết ngây lập tức."

Vừa nói xong Tiểu Thu kêu lên.

"Người đâu."

Tiểu Thu vừa lên tiếng có 6 tên sát thủ, trên cánh tay có hình xâm con rắn.

Bạch Hiền biết hò là người của tổ chức Kim Xà.

Bạch Hiền nhìn Tiểu Thu nói với giọng đầy phẩn nộ.

"Cô dám câu kết với tổ chức Kim Xà."

Vừa nói xong, tiếng xương bị bẻ gãy vang lên.

Trước sự kinh ngạc của 6 tên sát thủ và tên làm vuờn, Bạch Hiền dùng tay bẻ gãy cổ của Tiểu Thu.

Tiểu Thu chết ngây lập tức, Bạch Hiền giận dữ quăng thân thể Tiểu Thu qua một bên.

Cậu nói một cách ngạo màn.

"Ai muốn làm hại đến con tôi, tôi sẽ cho họ nếm thử mùi vị, muốn sống không được muốn chết không xong."

6 tên sát thủ nhìn thấy vẽ mặt lạnh lùng và lời nói ngong cuồng, đầy sát khí của Bạch Hiền bất giác rùng mình.

Tên cầm đầu lên tiếng.

"Không tới phiên câuh lên tiếng, hôm nây dù phải trả giá gì đi chăng nữa, chúng tôi cũng phải lấy mạng của cậu."

Vừa nói xong hắn và 5 tên thủ hạ xông tới Bạch Hiền

Bạch Hiền xoay người, rút ra 2 cây phi tiêu, phóng thẳng vào đầu hai tên sát thủ. Họ chết ngây lập tức.

Một tên sát thủ vương tay định đánh vào bụng câuh, Bạch Hiền xoay người không muốn làm hại đến bảo bối,

nên dùng lưng đỡ lấy một quyền nầy của tên sát thủ.

Thân thể Bạch Hiền vì một cú đấm nầy, mà bị trọng thương, ngã người lên ghế sopha.

Mấy tên sát thủ vừa thấy Bạch Hiền bị thương liền xông tới, một tên dùng dao muốn đâm thẳng vào bụng Bạch Hiền.

Lúc nầy vì một cú đấm vừa rồi, Bạch Hiền không còn sức lực để đánh trả, chỉ còn cách xoay người ra chổ khác.

Con dao của tên sát thủ vì Bạch Hiền xoay người, mà đâm trật qua một bên, đâm thẳng vào vai cậu.

Con dao đâm thẳng vào da thịt, khi tên sát thủ rút con dao ra, định đâm thêm một nhát.

Lúc nầy Phác Xán Liệt từ ngoài cửa gấp gáp xông vào, nhìn thấy tên sát thủ cầm dao định đâm xuống người Bạch Hiền.

Phác Xán Liệt tức giận, nét mặt trở nên hung ác. Anh phóng tới dùng chân đá một cước vào người tên sát thủ.

Hắn bị một cước nầy của Phác Xán Liệt đá vâng ra, chết nay lập tức.

3 tên sát thủ còn lại điều thất kinh.

Họ chưa từng thấy một người có sức lực mạnh như Phác Xán Liệt

Chỉ cần một cú đá là có thể lấy mạng một người.

Phác Xán Liệt liền xông tới ôm Bạch Hiền vào lòng.

Lúc nầy Tề Phú và mấy tên thủ hạ đã giải quyết xong 3 tên còn lại và bắt giữ tên làm vườn, hắn và Tiểu Thu là đồng bọn.

Phác Xán Liệt dùng tay che miệng vết thương trên vai cậu, lúc nầy đang chảy máu không ngừng.

Giọng nói yếu ớt của Bạch Hiền vang lên.

"Xán Liệt , anh mau cứu con của chúng ta."

Lúc nầy Phác Xán Liệt mới chợt bình tĩnh lại, liền bế cậu lên chạy một mạch lên xe.

Tề Phú liền lái xe đến bệnh viện.
Chap 69
Phác Xán Liệt vừa đến bệnh viện, Du Tấn và mấy cô y tá đã chờ sẵn.

Tề Phú trên đường lái xe tới đã gọi điện cho anh.

Rút được kinh nghiệm kỳ rồi, mấy cô y tá chỉ mở cửa xe giúp Phác Xán Liệt
chứ không đụng vào người của Bạch Hiền

Phác Xán Liệt ôm Bạch Hiền gấp gáp theo Du Tấn vào phòng phẫu thuật.

Tay và áo sơ mi của anh, điều là máu của Bạch Hiền.

Phác Xán Liệt ôm Bạch Hiền, lúc nầy đang hôn mê bất tĩnh, đặt cô lên giường, tay anh sờ lên khuôn mặt trắng bợt của cậu.

Lưu luyến không mới rời đi.

Vì tình hình kỳ nầy khẩn cấp hơn lần trước, Du Tấn không cho phép Phác Xán Liệt ở lại trong phòng phẫu thuật.

"Thiên cậu ra ngoài chờ đi."

"Không tôi sẽ không đi đâu, tôi phải ở lại bên cạnh cậu ấy."

Phác Xán Liệt kiên quyết nói.

Mấy cô y tá biết, tính tình ngang ngược của anh, thầm nghĩ trong lòng.

Không ai có thể thây đổi được quyết định của Phác Xán Liệt.

Lần nầy Du Tấn không hề khuất phục.

"Cậu không ra ngoài, tôi sẽ không tiến hành phẫu thuật, tới chừng đó,
không thể cứu đuợc Bạch Hiền, cậu đừng trách tôi."

Du Tấn nói một cách nghiêm túc,

Có mặt của Phác Xán Liệt, sẽ ảnh hưởng đến tin thần của anh.

Anh sẽ không thể nào, phát huy được hết tài năng của mình.

Phác Xán Liệt tức giận, bước tới dùng tay túm lấy cổ áo của Du Tấn.

Lúc nầy thần sắc của Phác Xán Liệt khủng khiếp vô cùng, cặp mắt vị phẩn nộ, giờ chỉ còn thấy những tia máu đỏ.

Thân thể anh dính đầy máu tươi, nhìn y như một ác quỷ.

"Cậu dám."

Hai chữ thốt ra từ miệng anh, làm các cô y tá phải rùng mình.

"Không dám cũng phải dám."

Du Tấn nói một các mạnh mẽ, lần nầy anh không thể khuất phục.

"Cậu đừng quên ở Thành Phố S nầy, Du Tấn tôi là bác sĩ duy nhất, có khả năng cứu đuợc cậu ấy."

Tề Phú nhìn thấy tình hình căn thẳng, không ai chiệu nhường ai, đành lên tiếng.

"Phác Tổng, ngài ra ngoài đợi đi, có mặt của ngài, sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu xuất làm việc của bác sĩ và y tá.
Ngài cũng không muốn, phu nhân và đứa bé có chuyện không may."

Nghe Tề Phú nhắc đến sự an toàn của Bạch Hiền và em bé, trong lòng Phác Xán Liệt nguôi giận phần nào.

"Được tôi sẽ ra ngoài, nhưng nếu Bạch Hiền và con tôi, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì tất cả người có mặt, đừng hồng mà còn mạng, bước ra khỏi đây."

Lời nói bá đạo của Phác Xán Liệt làm tất cả người trong phòng phẫu thuật phải lạnh cả sống lưng.

Du Tấn vẫn bình tĩnh. Anh quá rõ tính tình của Phác Xán Liệt.

Anh biết Phác Xán Liệt nói được thì sẽ làm được.

Nhưng anh tin vào tài năng của mình, anh sẽ không để Bạch Hiền có chuyện không may.

" Du Tấn tôi lấy đầu mình, bảo đảm với Phác Xán Liệt cậu, Bạch Hiền và con cậu sẽ bình an vô sự."

Nghe đước lời cam kết đầy quả quyết của Du Tấn. Phác Xán Liệt mới yên tâm ra ngoài.

Đèn màu đỏ ngòai phòng hiện lên, Du Tấn bất đầu cuộc phẫu thuật.

Đứng ngoài phòng phẫu thuật, trong lòng Phác Xán Liẹt cứ không yên.

Anh đi qua đi lại làm tất cả thuộc hạ,
phải phập phồng lo sợ.

Trong lúc chờ đợi, tiếng bước chân gấp gáp từ cuối hành lang vang lên.

Long Kiệt,Kim Chung Nhân, Ngô Thế Huân , Phác Xán Liệt, Kiều Nhi và Đường Tam điều gấp gáp đi đến.

Đường Tam đi bên cạnh Long Kiệt và Tề Phong.

Vừa nhìn thấy Phác Xán Liệt liền chạy tới, nước mắt cứ tuôn ra.

Khi cô hay tin Bạch Hiền bị thương, thì không ngừng tự trách bản thân mình.

Nếu cô không đi hẹn hò cùng với Tề Phong, thì sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.

Phác Xán Liệt nhìn thấy Tề Phong, liền tức giận xông tới, đấm một cú vào mặt của Tề Phong.

Tất cả mọi người có mặt điều kinh ngạc, nhìn thấy thần sắc muốn giết người của Phác Xán Liệt, không ai dám lên tiếng.

Máu từ miệng Tề Phong tuôn ra.

Đường Tam hoảng hốt chạy tới đỡ lấy Tề Phong.

Tề Phong không dám lên tiếng, hắt tay của Đường Tam ra.

Anh quỳ trên mặt đất, cung kính nhận tội.

"Lão đại, tôi không làm tròn trách nhiệm ngài giao cho tôi, xin ngài sử phạt"

Trước khi ra ngoài Phác Xán Liệt có dặn anh phải ở lại Phác Viên, bảo vệ cho Bạch Hiền.

Nhưng vì Đường Tam cứ theo nan nhỉ, đồi đi ra ngoài hẹn hò.

Do dự một lúc cuối cùng anh cũng đồng ý.

Anh nghĩ chỉ đi một chút chắc không sao.

Vả lại anh đã an bài vài tên thủ hạ, xuất sắc nhất canh chừng cẩn thận.

Phác Xán Liệt nghe được lời nói của Tề Phong, máu xông lên đến tận não.

Anh rút súng ra chỉa thẳng vào đầu Tề Phong không chút do dự.

Tề Phong biết mình đã phạm vào cấm kỵ của Phác Xán Liệt, anh không trách Phác Xán Liệt chỉ im lặng chờ Phác Xán Liệt trừng phạt.

Tất cả mọi người điều biết,

Phác Xán Liệt côi trọng nhất là Tề Phú và Tề Phong.

Nhưng bay giờ, anh lại có hành động như vậy. Có thể chứng tỏa Bạch Hiền trong lòng anh, quan trọng cỡ nào.

Kim Chung Nhân nhìn thấy tình hình không ổn, liền bước tới chụp lấy cây súng trên tay Phác Xán Liệt nói.

"Thiên tôi biết cậu đang tức giận, nhưng giờ cậu có giết chết Tề Phong đi chăn nữa, thì cũng sẽ không thể giản hồi lại việc đã xảy ra."

Phác Xán Liệt tức giận quăng cây súng qua một bên.

Anh dùng tay đấm mạnh vào tường.

Máu tuôn ra, nhiểu xuống sàn nhà màu trắng.

Ngô Thế Huân bước tới,

"Phác Xán Liệt cậu phải bình tĩnh, Bạch Hiền và con cậu, đang chờ cậu châm sóc."

Lúc nầy Đường Tam nhìn thấy Phác Xán Liệt lo lắng như vậy, cô biết chắc vết thương của Bạch Hiền không nhẹ.

"Anh Xán Liệt, anh Hiền bị thương có nặng không?"

Phác Xán Liệtkhông trả lời, chỉ đứng nhìn châm châm vào đèn phẫu thuật màu đỏ.

Tề Phú thấy vậy liền len tiếng.

"Phu nhân bị đâm một nhát rất sâu vào vai, còn bị trúng một cú đấm, làm cho nội tạng bị thương."

Kiều Nhi nghe đuợc lời nói của Tề Phú, liền dùng tay bụm miệng, nước mắt như mưa cứ tuôn ra.

Cô không thể tưởng tượng được, lòng quyết tâm của Bạch Hiền khi muốn bảo vệ giọt máu trong bụng mình.

Có thể vì đứa nhỏ mà bất chấp hy sinh cả tính mạng.

Kim Chung Nhân thấy Kiều Nhi đâu lòng, trong lòng anh cũng sót xa.

Anh vương tay ra ôm cô vào lòng. Dùng tay dịu dàng sờ lên tóc cô.

"Em yên tâm, Du Tấn là bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất thế giới, sẽ không sao đâu."

Long Kiệt nhìn thấy, dáng vẽ tiều tuỵ nầy của Phác Xán Liệt, ông cũng đau lòng thay.

Không biết họ đã điều tra ra được gì, tại sao lại phải đuổi cùng giết tận Bạch Hiền như vậy.

Sắc mặt Long Kiệt hiện lên vẽ hung bạo, như muốn giết người.

Ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua,
cho ai dám đụng đến con gái của ông.
Chap 70
Cửa phòng phẫu thuật được mở ra,

3 cô y tá vội vã chạy ra.

Phác Xán Liệt nhìn thấy cảnh nầy trong lòng hồi hộp, liền túm tay một cô ý tá hỏi.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Cô y tá gấp rút nói.

"Phác phu nhân vì mất máu quá nhiều, và tình trạng huyết áp cứ tuột, tình hình rất nguy hiểm.
Chúng tôi cần đi lấy máu để truyền cho cậu ấy ngay lập tức."

Phác Xán Liệt nghe cô y tá nói vậy trong lòng quýnh lên.

"Còn không mau đi."

Cô y tá đau đớn nhìn Phác Xán Liệt bằng cập mắt vô tội,

"Ngài buông tay tôi ra, tôi mới đi được."

Lúc nầy Phác Xán Liệt mới phát hiện, mình dùng hết sức, để túm lấy tay của cô y tá.

Xém chút là làm gãy tay cô ta.

Anh liền buông tay.

Cô vừa định đi, thì 2 cô y tá vội vã quay lại.

"Nguy rồi trong kho máu, không có máu phù hợp với Phác phu nhân."

"Chúng tôi có thể truyền máu cho cậu ấy. "

Tất cả mọi người điều lên tiếng.

" Máu của Phác phu nhân, là thuộc vào nhóm máu O-, ở đây có ai có nhóm máu nầy không?"

Phác Xán Liệt lên tiếng, nói với giọng đầy lo lắng.

"Tôi là nhóm máu O+ có thể truyền được không?"

Cô y tá lắc đầu nói.

" Không đuợc vì nhóm máu nầy hơi đặc biệt, chỉ có thể nhận máu O- mà thôi, còn tất cả máu khác không thể."

Tất cả một người bất đầu lo lắng, bọn họ có mặt, điều thuộc vào nhóm máu, A, AB, B+,O+ nhưng không ai là O- cả.

Lúc nầy Long Kiệt đang đứng ở phía sau, do dự một lúc mới bước qua lên tiếng.

"Tôi và Bạch Hiền cùng một loại máu."

Nói xong ông cùng mấy cô y tá vội vã bước vào phòng phẫu thuật.

Tất cả mọi người điều hoài nghi.

Tại sao lại trùng hợp như vậy?

Tại sao Long Kiệt và Bạch Hiền lại cùng một nhóm máu.

Trong lòng Phác Xán Liệt liền hiện lên một ý nghĩ.

Không lẽ Long Kiệt và Bạch Hiền có quan hệ huyết thống.

Phác Xán Liệt nhìn thấy tình hình như vậy, liền đi qua một bên hành lang vắng người, gọi điện thoại cho Phác Lạc Bằng.

"Ông mau cho người điều tra, quan hệ giữa Long Kiệt và Bạch Hiền."

Nói xong anh tắt máy.

Tay cầm điện thoại di động xoay xoay.

Trong cập mắt hiện liên tà khí.

Phác Xán Liệt đứng ngồi không yên. Mặt cho vết thương trên tay anh còn chảy máu.

Anh không cho phép ai đụng vào người mình.

Mấy cô y tá muốn băng bó vết tương trên tay anh, điều bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm hoảng sợ.

Liền hốt hoảng, bỏ đi ý định đó ngay lập tứ.

Đã hai tiếng trôi qua, phẫu thuật vẫn chưa xong.

Từng phút trôi qua, đối với Phác Xán Liệt mà nói, như là cực hình.

Cảm giác lo sợ khong yên nầy, còn đau đớn hơn, là bị người ta cầm dao đâm thẳng vào trái tim từng nhát.

Đèn phòng phẫu thuật tắt, Du Tấn cùng mấy cô y tá, đẩy Bạch Hiền ra ngoài.

Du Tấn táo khẩu trang trên mặt mình xuống, nói với Phác Xán Liệt bằng giọng mệt mỏi.

"Khong sao rồi, mẹ con điều bình yên, nhưng vì mắt máu quá nhiều, nên sẽ hôn mê một thời gian."

"Bao lâu."

Phác Xán Liệt nhìn Bạch Hiền hỏi.

"Cái đó còn tuỳ vào cậu ấy. Có thể là 1 ngầy, 2 ngầy hoặc cả tháng."

Đường Tam lo lắng hỏi.

"Du bác sĩ, không còn cách nào sao?"

Du Tấn lắc đầu.

"Tôi đã thận sức. Vì Bạch Hiền bị nội sốt huyết và bị mắt máu quá nhiều nên cơ thể rất yếu. Bây giờ việc các người nên làm, là chăm sóc cho cô ta thật tốt, khi cậu ấy phục hồi lại sức khỏe thì sẽ tĩnh lại."

Vào trong phòng bệnh VIP, Phác Xán Liệt ngồi bên cạnh giường bệnh, nấm bàn tay lạnh ngắt của cậu.

"Bạch Hiền em mau tĩnh lại, chúng ta còn phải cử hành hôn lễ nữa mà em."

Đường Tam nghe Phác Xán Liệt nói vậy, liền bật khóc.

Sau một lúc, tất cả mọi người điều ra về.

Phác Xán Liệt nhìn Phác Xán Liệt nói.

"Thiên, việc trong bang, tôi giao toàn quyền cho cậu quyết định."

Phác Xán Liệt gật đầu đáp.

"Được cứ giao cho tôi, cậu đừng lo."

Đường Tam nghe vậy trong lòng bất an.

Cô định nói với Phác Xán Liệt những gì Bạch Hiền nói với cô.

Nhưng hiện giờ cô chưa điều tra ra được chuyện gì.

Chỉ sợ rút dây động rừng.

Cô phải mau đi tìm ra chứng cớ, việc Phác Xán Liệt phản bội anh.

Cô biết với Bạch Hiền mà nói, an nguy của Phác Xán Liệt là quan trọng nhất.

Đường Tam trong lòng bối rối, cùng Kiều Nhi, Kim Chung Nhân, Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt rời khỏi bệnh viên.

Phác Xán Liệt ra hiệu cho thuộc hạ lui ra.

"Tề Phú, tôi giao Phác Thị cho cậu."

"Dạ"

Tề Phú cung kính đáp.

Phác Xán Liệt không để ý đến Tề Phong đứng bên cạnh.

Tề Phong trong lòng bất yên.

"Lão đại, tôi dùng tính mạng để bảo đảm với ngài, từ nay về sau, sự an toàn của phu nhân, là tôi đích thân phục trách. Nếu có gì sơ sót.
Tôi sẽ dùng mạng mình để đền tội."

Phác Xán Liệt khong còn sức lực để trừng phạt Tề Phong nữa, anh khoát tay ý bảo họ ra ngoài.

Tề Phú vổ vai Tề Phong an ủi.

Sau đó về Phác Thị còn Tề Phong dù bị thương cũng đứng ở ngoài canh chừng.

Phác Xán Liệt thay bộ đồ sạch sẽ, cầm khăn, lau người cho Bạch Hiền.

Anh biết cậu rất thích sạch sẽ.

Vừa rồi anh nhìn thấy, những vết máu đã khô lại trên vai cậu.

Lau người xong, anh nhẹ nhàng thay cho cậu một bộ đồ sạch sẽ.

Tay sờ lên mặt cậu, rồi đặt bàn tay mình lên bụng cậu.

Đứa con trong bụng cậu giờ đã gần 4 tháng.

Khi sờ vào anh có thể cảm giác được, bụng cậu hơi nhô lên.

" Con à, con phải kiên cường lên, mẹ đã vì con và ba, mà hy sinh rất lớn."

Nói xong, từng giọt nước mặt của Phác Xán Liệt rơi lên mu bàn tay của Bạch Hiền

Cậu có thể nghe được những gì anh nói và cảm giác được những giọt nước mắt của anh.

Nhưng cậu không cách nào mở mắt, hoặc động đậy được.

Phác Xán Liệt nấm tay, hôn lên tay Bạch Hiền

"Bạch Hiền xem như em vì con hay vì anh cũng đuợc, em mau tĩnh lại đi. Anh khong thể nào sống thiếu em."

Bạch Hiền nghe đuợc những lời tâm tình nầy của Phác Xán Liệt, nước mắt bất giác rơi ra từ khoé mi cậu.

Phác Xán Liệt nhìn thấy những giọt nước mắt của Bạch Hiền.

Anh vui mừng, vì biết cậu có thể nghe được lời nói của anh.

"Bạch Hiền, anh biết em có thể nghe được những gì anh nói, em mau tĩnh lại đi. Anh sẽ lùi hôn lễ của chúng ta lại 1 tháng. Lúc đó em nhất định phải tĩnh lại, làm cô dâu đẹp nhất của Phác Xán Liệt anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek