Chap 12 + 13+ 14+ 15+ 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----- Lưu ý : Chap này có H văn ( khá nặng ) . Xin mội người cân nhắc trước khi đọc.-----😊

Phác Xán Liệt cùng Bạch Hiền bước ra khỏi kho hàng, đi đến chiếc xe Ferrari đậu trong bóng tối.

Trời đêm khuya yên lặng, không trăng không sao, chỉ có những ngọn đèn yếu ớt, từ phía kho hàng chiếu về phía họ. Trên người Bạch Hiền mặc một chiếc áo sơ mi trắng để hở hai cúc, quần thun màu đen bó sát đôi chân thon dài của cậu .

Phác Xán Liệt không thể nào kèm chế được dục vọng đang sôi trào trong lòng.

Tiếng tới áp sát vào người Bạch Hiền.

Lưng cậu bị ép sát vào cửa xe, mặt đối mặt với anh, hai người nhìn sâu vào mắt đối phương.

Dục vọng và sự ham muốn trong người không thể nào khống chế được. Phác Xán Liệt bá đạo hôn lên môi cậu, môi anh rất lạnh, nhưng lại khiến lòng cậu ấm áp.

Anh hung hăng đưa lưỡi vào miệng cậu, thâm dò từng nơi trong miệng cậu. Khiến cậu không khỏi rên rỉ.

Tay anh không ngừng sờ soạn khắp người cậu.

Cậu dùng đầu lưỡi của mình liếm nhẹ bờ môi lạnh buốt của anh.

Sự nghiệt tình đáp lại của cậu làm anh không thể nào khống chế được nữa, hơi thở của anh bất đầu dồn dập, hỗn loạn.

Cập mắt bị tình dục bao trùm mà trở nên mờ mịt.

Trong lúc Bạch Hiền có cảm giác sắp không thở nổi, anh buôn cậu ra.

Ôm cậu vào xe phóng như bay về biệt thự.

Xe đậu trước cửa, anh bế cậu đi thẳng lên lầu.

Quần áo không chỉnh tề, tóc tai lộn xộn cậu vùi đầu vào lòng ngực rắn chắc của anh.

Xấu hổ không dám ngẩn đầu lên nhìn mấy người giúp việc trong nhà.

Người hầu Tiểu Thu đứng bên Trần Lưu tức giận nhìn một màn này.

Cô đã làm việc ở Phác gia 3 năm, vô số lần muốn tiếp cận Phác Xán Liệt Nhưng nhìn anh cũng chưa bao giờ nhìn cô một cái.

Vậy mà bây giờ anh lại ôm người con trai kia vào lòng.

Khuôn mặt cô vì ganh tị mà hiện lên tia độc ác.

Phác Xán Liệt bước rất nhanh về phòng mình, một cước đá mở cửa phòng, bước vào không quên dùng chân đống sầm cửa lại.

Anh đặt cậu xuống giường, nhanh chống dùng tay xé rách chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần bó của cậu.

Thân thể trắng noãn mê người hiện ra trước mặt anh, làm hô hấp của anh nặng nề, tim đập loạn.

Phác Xán Liệt không thể kiềm chế sự ham muốn cậu nữa.

Anh khơm người để hai tay bên hong cậu, đặt đè cậu xuống giường.

Môi áp lên môi cậu, hôn lên môi rồi từ từ rời xuống cổ.

"Giúp anh cởi đồ."

Cậu dùng tay cởi từng nút áo sơ mi của anh, rồi tháo thắc lưng cho anh.
Anh nhếch môi , một lần nữa tách nhẹ môi của cậu ra , lưỡi anh nhanh chóng quấn chặt lấy lưỡi cậu . Hai chiếc lưỡi nóng ẩm cọ sát vào nhau trơn trượt , nước bọt trào ra hai bên khóe miệng cậu. Bàn tay hư hỏng của anh xoa nắn ghai đầu nhũ hoa của cậu . Cậu bất giác bật ra tiếng rên rỉ mê người :

" Ừm... Ừ..mm.m..

"Hmm..." Anh khẽ cắn vành tay của cậu , một tay ôm cậu , một tay không ngừng mơn trớt đầu nhũ cậu.
Sau đó , anh trườn xuống chiếc cổ trắng nõn của cậu , anh đam mê hôn cắn vào cổ cậu như đánh dấu chủ quyền , những dấu hôn đỏ chót ẩn như ảnh hiện trên làn da trắng nõn của cậu càng thêm mê người. Anh quết lưỡi mình lên đầu nhũ của cậu, sau đó , anh trườn xuống phía dưới giải thoát cho " cậu bé " của cậu . Anh bắt đầu ngậm lấy " cậu bé " của cậu vào miệng , đưa lên đưa xuống khiến cậu khẽ rên lên:

" Ừm...mm.m.. Xá..n ...ss.. Liệt.sss..ss.. ừ..mm ....Nhanh ...ss ... Lên. ... ừm.. ừ..m..sss ...Ahh~~~.... Cậu vừa nói xong lập tức bắn vào miệng anh , không chần chừ anh nuốt hết số tinh dịch của cậu. Đưa hai ngón tay vào trong khoang miệng nóng ẩm của cậu

" Liếm nó đi "

Cậu như bị anh mê hoặc , ngoan ngoãn làm theo lời anh . Chiếc lưỡi nhỏ của cậu cứ liếm quanh ngón tay của anh.

" Cái lưỡi nhỏ của em thật lợi hại " Anh khẽ nhếch môi cười.

Rút ngón tay ra , anh di chuyển xuống nơi tư mật nhất của cậu , nơi hậu huyệt đang co thắt đau đơn, anh đưa hai ngón tay vào. Cậu bất giác bị vật khác xâm nhập , cậu đau đớn ,đôi mắt xinh đẹp đã phủ một tầng nước , cậu khẽ rên lên :

" Ahhh~~ ... Xán...ss. ... Liệt..ss .. ừm ...ah~ ... Đau...ss. ..quá .. ừm...hh rút...ss..ra..ss

Không lâu sau , đau đớn được thay bằng khoái cảm

" .. Xán ..ừm.. Liệt ..ss ... chỗ.. đó... ừm..ss. ... nhanh.. hơn..ah ~~...

Anh bất ngờ rút ngón tay ra khỏi người cậu , một cảm giác hụt hẫng khiến cậu không khỏi uốn éo , tha thiết cầu xin

" Xán.. Liệt..ss... e..m... khó ..ss.. chịu.. ừm .... e.m..ss .... muốn.. ừm ....anh ..Ah~~...

"Muốn sao ?"

" Muốn "

" Vậy thì em tự động đi " Anh thay đổi tư thế , để cậu nằm trên người anh .

" Anh.. "

Cảm giác khó chịu ngày một lớn khiến cậu không cần suy nghĩ , đặt tay lên bờ ngực rắn chắc của anh làm điểm tựa , hậu huyệt phía dưới khó khăn ngồi lên dương vật to lớn của anh.

" Xán ... Liệt...ss ... Không .. ừm ... được...ss.. nga ~... . Cậu thật sự rất muốn khóc , ở phía dưới cậu hiện tại đang rất khó chịu nga ~

" Sẽ được "

" Anh... chính ...ss là .. ăn ... hiếp...sss .. ừm ...em ..nga~~..

" Anh không có ăn hiếp em . Vậy nói xem em muốn anh làm gì ? "

" Muốn ... anh.. làm .... em... . Thao ... chết ... ss... em .... đi.... em.. khó .. chịu ... quá~~ .."

Anh không nói gì , lật người cậu lại bắt đầu động .
Anh đưa vật to lớn của mình vào hậu huyệt đang không ngừng co rút của cậu , do lần đầu nên chưa thích ứng được , cậu bật ra tiếng rên

" Ừm ... đau.Ss.. chậm...Ss .. ừm .. thôi..."

" Cmn . Của em thật chặt, muốn anh làm chậm thế nào ?

Anh dao động nhanh hơn
" Ừm... Chậm ... Xán ...sss... Liệt ... chậm ..ss ...

Anh dao động chậm theo ý cậu
" Ừm...ss ...Nhanh... nhanh..ss "

" Xem em kìa , giờ em muốn anh nhanh hay chậm "

" Nhanh... nhanh...sss."
Anh ra vào ngày một nhanh

" Ah... ~~ . Cậu hét lên

Biết đã trúng điểm G của cậu , anh thúc ra vào vào chỗ đó

" Ừm ... Xán .. Liệt...sss ... ha..a. chỗ... đó ..ss... em ... muốn...sss. bắn...

" Gọi ông xã "

" Ô...ng... x... xã " Anh thúc mạnh khiến cậu nói khó khăn

Anh thúc vài nhịp nữa khiến cậu bắn lên trên người anh.
Trải qua một đêm triền miêng, toàn thân cậu điều đau nhứt.

Lần đầu tiên trong đời cậu bị dày vò đến như vậy.

Anh tham lam muốn cậu hết lần nầy đến lần khác.

Phác Xán Liệt bế cậu vào phòng tắm, đặt cậu vào bồn đã được anh xả đầy nước ấm.

Anh lau mình cậu nhẹ nhàng.

Dùng khăn lông trắng anh bọc người cậu lại, ôm cậu đặt trên giường.

Anh biết đây là lần đầu tiên của cậu nên rất đau. Anh yêu thương ôm cậu vào lòng hôn nhẹ lên trán cậu

Anh bá đạo nói.

"Bây giờ em chỉ thuộc về riêng, Phác Xán Liệt anh."

Bạch Hiền nhìn khuôn mặt ngang ngược mà thâm tình của anh.

"Anh cũng chỉ thuộc về riêng, Bạch Hiền em."

Cậu cười vô cùng vui vẻ, áp sát mặt vào ngực anh ngủ một giấc tới 12 giờ trưa.

Khi cậu tỉnh lại thì không thấy Phác Xán Liệt đâu.

Cậu vào phòng tấm, đánh răng rửa mặt, rồi đến tủ quần áo chọn cho mình một cái đầm dài mầu trắng mặc vào bước xuống lầu.

Khi cậu đi xuống lầu, thấy Phác Xán Liệt ngồi tại bàn ăn, uống Café và đang đọc báo kinh tế.

Theo thói quen của sát thủ, cậu quan sát xung quanh, bắt gặp cặp mắt thâm tình của cậu nhìn anh.

Về các chuyện làm ăn trên thương trường, anh quả thật là một người có tầm nhìn chính xác, quả quyết, tuyệt tình, ngoan độc, sáng suốt nhưng về vấn đề quan hệ nam nữ thì anh chẳng biết gì.

Khi nhìn thấy Bạch Hiền, cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của anh . Do Bạch Hiền thấp hơn anh nên cậu mặc xuống đến giữa đùi.

"Qua đây."

Cậu bước tới ngồi lên dùi anh.

Anh đặt lên má cậu một nụ hôn.

"Còn đau không?"

Anh dịu dàng hỏi cậu.

Các người hầu điều rất kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nghe được anh dùng giọng điệu dịu dàng như vậy.

Tiểu Thu bất giác nấm chặt tay thành nấm đấm.

Bạch Hiền không trả lời, chỉ nhẹ nhành gật đầu một cái.

Tay vương tới đĩa thức ăn trên bàn, bóc một miếng bỏ vào miệng.

"Ăn từ từ thôi côi chừng bị nghẹn."

Phác Xán Liệt lo lắng nói.

"Đói chết em luôn, từ hôm qua đến giờ chưa có gì vào bụng, vậy mà còn bị anh hành hạ suốt một đêm."

Cậu bĩu môi nói.

Phác Xán Liệt cười ha hả.

Vòng một tay qua eo cậu, tay còn lại dùng đủa gấp thức ăn cho cậu.

______________________________

Chap 13

Một tuần trôi qua thật nhanh, Phác Xán Liệt bị Bạch Hiền buộc ở nhà dưỡng thương.

Công ty còn một đống văn kiện chờ anh duyệt.

Ngày hôm sau Phác Xán Liệt phải về công ty làm việc, cậu ngồi ở nhà buồn chán nên cùng Đường Tam đi dạo trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố S.

Trung tâm thương mại nằm ngay giữa nơi nhộn nhịp nhất thành phố.

Toà nhà cao tầng gồm có 5 tầng lầu.

Tầng 1,2,3 là khu mua sấm có mấy trăm cửa hàng hiệu, tầng 4 là khu ăn uống bao gồm các nhà hàng cao cấp, còn tầng năm là khách sạn 5 sao cùng các spa và thẩm mỹ viện xa hoa, cần phải có thẻ hội viên mới vào được.

Bạch Hiền cùng Đường Tam hôm nay ăn mặc đơn giản, áo thun, quần bó cùng đôi giày vải Nike.

Vừa bước chân vào cửa hàng Prada.

Một cửa hàng hiệu tầm quốc thế, bài trí một cách sang trọng, lộng lẩy, xa hoa.

Ánh đèn rực rở chiếu xuống mấy cô bán hàng xinh đẹp.

Bộ đầm phục màu này mặc trên người họ tăng thêm phần chuyên nghiệp.

Nụ cười rực rở cửa 2 nhân viên bán hàng đứng gần cửa ra vào tắt liệm, khi nhìn thấy 2 vị khách vừa bước vào cửa hàng ăn mặc cực kỳ đơn giản.

Dùng ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới không có gì là hàng hiệu cả. Khuôn mặt khinh thường của cô bán hàng làm cho Bạch Hiền chán ghết. Không chào hỏi một câu họ quay sang làm chuyện khác.

Bạch Hiền và Đường Tam không để ý bước vào khu bán hàng dành cho nam nằm bên phải.

"Anh định mua đồ cho anh Liệt hả?"

Bạch Hiền cười thật ấm áp, nhớ tới giáng vẻ của Phác Xán Liệt lúc sáng khi rời nhà, nhìn thấy một cái áo sơ mi màu trắng và một cái cà vạt đen. Vừa cầm lấy thì một bàn tay trắng mịn đoạt lấy trước cậu.

Mùi nước hoa nồng nặc song vào mũi Bạch Hiền làm cậu khó chịu nhíu mày.

Cậu ghét nhất là những mùi nước hoa naỳa, nên trên người cô chỉ có hương thơm dịu dàng của sữa tấm.

Một giọng nữ yểu điệu vang lên.

"Áo này tôi lấy trước."

Bạch Hiền nhìn sang nơi phát ra những âm thanh nổi da gà đó.

Hiện ngay trước mặt là một cô gái khoảng chừng 22 tới 23 tuổi, trên mặt trang điểm đậm đà, dóc người ẻo lả mặc trên người bộ đầm màu đỏ bó sát mới nhất của Chanel,để lộ ra bộ ngực trắng mịn màng.

Tay cầm túi sách Prada màu đen. Toàn thân đều đồ hiệu.

Không phải Bạch Hiền không có khả năng mua đồ hiệu, chỉ là cậu không quan tâm đến mà thôi.

Tiền do cậu kiếm được khi làm nghiệm vụ đã có thể, để người bình thường tiêu sài cả đời.

Huống hồ bay giờ cậu còn có Phác Xán Liệt.

Nữ bán hàng đoạt lấy áo sơ mi nam từ trong tay Bạch Hiền cung kính đưa cho cô gái kia.

"Mạc tiểu thư, đây là hàng mới nhất của mùa này."

Đường Tam tức giận nói.

"Cách người làm cái quái gì vậy?

Không thấy bổn tiểu thư nhìn thấy nó trước hay sao."

Cô bán hàng khinh thường nói.

"Xin lỗi, Mạc Tiểu thư là khách hàng VIP của chúng tôi."

"Cái áo này rất đất tiền, bằng tiền lương cả đời của hai người cũng chưa chắc gì mua nổi."

Giọng nói đầy khinh miệt của Mạc Gia Yến vang lên.

Bạch Hiền nghe xong, trong lòng tức giận, mặt cậu lạnh đi,cập mắt nhìn thẳng vào mặt vị Mạc Tiểu Thư kia như muốn giết người.

Mạc Gia Yến vì bị ánh mắt sắc bén của Bạch Hiền nhìn,bất giác rùn mình một cái.

Bạch Hiền móc một sấp tiền mặt để xuống quầy tín tiền.

"Bao nhiêu đây đủ chưa?"

Người bán hàng gặp một sấp tiền để trước mặt, nhưng không giám động vào.

Vị Mạc Tiểu Thư naỳ là khách hàng lớn của họ. Họ không thể đắt tội được.

"Không được bán cho cậu ta. Tôi sẽ mua nó."

Giọng nói ngang ngược của Mạc Gia Yến vang lên.

Cô bán hàng khó xử, nói với Bạch Hiền và Đường Tam.

"Xin hỏi hai vị có thẻ hội viên của chúng tôi không?"

Đường Tam nói giọng cọc lóc.

"Không có."

"Vậy xin lỗi, khách hàng có thẻ VIP sẽ được u tiên hơn."

Người bán hàng thầm vui trong lòng.

Mạc Gia Yến cầm một thẻ VIP Prada và một thẻ tín dụng bạc kim đưa cho cô bán hàng.

Cô bán hàng vui vẽ nhận lấy thẻ từ trong tay Mạc Gia Yến.

"Ai nói cậu ấy không có thẻ VIP."

Một giọng nói lạnh lùng, giận dữ vang lên.

Đi trước là Phác Xán Liệt còn Tề Phong và mấy tên cận vệ thì bước theo sau.

_____________________

Chap 14

Nghe giọng nói quen thuộc của anh, Bạch Hiền vơi đi vài phần tức giận.

Anh mặc trên người âu phục đen áo sơ mi màu trắng, thắt cà vạt màu đen, hai tay anh bỏ trong quần.

Anh bước đi một cách oai phong lẩm liệt, khí thế bức người,mấy cô gái nhìn thấy điều không thể dời tầm mắt được.

Mạc Gia Yến vừa thấy người bước vào là Phác Xán Liệt liền chạy đến ôm lấy cánh tay anh.

"Anh Xán Liệt , sao lâu quá không thấy anh đến nhà chơi."

Giọng nói ngọt ngào nhõng nhẽo vang lên làm Bạch Hiền ớn lạnh.

Đường Lam rùng mình một cái nhìn về phía cô gái kia giống như con bạch tuột quấn lấy cánh tay Phác Xán Liệt.

"Anh Hiền, anh có tình địch rồi."

Đường Tam vừa nói vừa cười.

Bạch Hiền dùng cặp mắt chán ghét nhìn về phía Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt bực bội đẩy tay Mạc Gia Yến ra.

Cô lảo đảo lùi về sau vài bước.

Anh bước tới ôm Bạch Hiền vào lòng trước sự kinh ngạc của mọi người,

Cậu cau mày, chán ghét đẩy anh ra.

"Trên người anh có mùi hương của người phụ nữ khác."

Các cô bán hàng điều kinh ngạc với hành động này của cô.

Ai nấy điều biết người đàn ông trước mặt này là Tổng giám đốc tập đoàn Phác Thị cũng là ông chủ lớn của nơi này.

Anh là người đàn ông đọc thân hoàng kim ở Thành Phố S mà các phụ nữ điều muốn anh để mắt đến.

Anh lạnh lùng, vô tình, tàn nhẩn nhưng lại là một người tuổi trẻ tài cao.

Vậy mà cậu trai này không biết tốt xấu mà lên mặt.

Họ thầm nghỉ chắc chắn Phác Xán Liệt sẽ nổi trận lôi đình.

Không ngờ anh lại cởi bỏ áo khoát, ném sang một bên cho vệ sĩ đứng sau lưng Tề Phong.

Anh tiến tới ôm Bạch Hiền vào lòng, đặc lên má cậu một nụ hôn dịu dàng.

Bạch Hiền nhìn động tác dịu dàng của anh,cậu nở một nụ cười rực rỡ.

Mạc Gia Yến cùng cách cô nhân viên bán hàng điều kinh ngạc.

Mạc Gia Yến tức tới mặt hết trắng rồi xanh.

Nhà họ Phác và nhà họ Mạc là bạn lâu đời, nên hai bên điều muốn trở thành thông gia nhưng lần nào đề cập đến thì Phác Xán Liệt điều phản đối.

Không ngờ anh lại thích một cậu nhóc như vậy.

Phác Xán Liệt quay qua nhìn thẳng vào mặt cô gái bán hàng, sự dịu dàng cưng chiều vừa rồi của anh điều biến mất, thay vào đó là nét mặt lạnh lùng tàn ác nói.

"Các người nói người nam nhân của Phác Xán Liệt tôi không thể mua quần áo trong cửa hàng này hả?"

Anh dùng giọng điệu tức giận chất vấn cô ta.

Cô bán hàng run lên lính quýnh nói.

"Tổng giám đốc tôi.. Tôi xin lỗi, tôi không biết cậu ấy là người của ngài."

"Vừa rồi còn phách lối."

Đường Tam cười đắc ý nói.

Bạch Hiền thấy vậy kéo tay Phác Xán Liệt nói.

"Không sao anh đừng làm khó họ nữa."

Phác Xán Liệt yêu thương nhìn Bạch Hiền,

"Vừa rồi em định mua gì?"

"Em định mua áo sơ mi cho anh."

Phác Xán Liệt cầm cái áo trên quầy tính tiền lên nói.

"Là cái này?"

Mạc Gia Yến thấy vậy cô chạy tới cầm áo sơ mi lên nói.

"Anh Xán Liệt , em nhìn thấy áo này trước thì nghĩ nó sẽ hợp với anh, định mua tặng cho anh, không ngờ cậu trai này lại muốn giành nó với em."

"Ây cô, cô nói gì vậy cô mới là người đoạt lấy đồ của người khác.

Nói mà không biết ngượng.

Ngực thì to mà đầu óc như hạt nho."

Đường Tam nói với giọng mỉa mai.

Tề Phong đứng một bên nhìn một màng này mà bất giác nở nụ cười.

Mạc tiểu thư này phách lối như vậy cũng có ngày bị chỉnh như thế này.

Anh nhìn Đường Tam mà trong lòng có một cảm giác lạ lùng, một cảm giác chưa từng xuất hiện trước đây.

Mạc gia Yến nghe Đường Tam nói vậy, giận dữ vương cánh tay lên định tác vào mặt Đường Tam một cái, nhưng lại bị một cánh tay rắn chắc bất lấy.

"Mạc tiểu Thư, ở đây là nơi đông người mong cô tự trọng."

Tề Phong nói mà mặt không hề đổi sắc.

Mạc gia Yến vừa nói vừa chỉ Tề Phong và Đường Tam nước mắt thì rơi lã chã.

"Anh coi kìa, bọn họ ăn hiếp em."

Phác Xán Liệt thức giận,

"Làm ồn đủ chưa. Còn không mau về."

Mạc gia Yến thức giận rời đi.

________________________

Chap 15

Phác Xán Liệt ôm eo Bạch Hiền ra khỏi cửa hàng, Đường Tam đi bên cạnh Tề Phong hai tay cầm túi lớn túi nhỏ.

4 người đi vào thang máy ấn nút tầng hầm đậu xe.

Đinh.

Cửa thang máy mở ra, 4 người bước ra, hướng chiếc xe cadillac màu đen đi tới.

Vừa đi được vài bước thì Phác Xán Liệt cảm giác được nguy hiểm. Trong vòng vài giây có 8 tên áo đen xông tới tay cầm súng.

Bang bang bang.

Tiếng súng vang lên 4 người đồng thời xoay người tránh đạn, trong tay Bạch Hiền và Đường Tam không biết khi nào đã cầm mấy cái phi tiêu nhỏ, động tác nhanh nhẹ phóng thẳng vào cổ mấy gã hắc y.

Từng người một ngã quỵ trên mặt đất. Phác Xán Liệt ra quyền đánh mạnh, nhanh,chuẩn xác còn Tề Phong dùng dao gâm nhỏ xẹt qua cổ từng người không chút lưu tình.

Trong phút chốc 8 tên hắc y có người chết có người bị Phác Xán Liệt đánh bại.

Bạch Hiền quan sát những kẻ này, trên cổ tay họ điều có hình xăm con rắn.

"Tề Phong mang những kẻ còn sống về bang thẩm vấn. Ta muốn biết ai sai khiến họ và một đích là gì."

"Dạ."

Tề Phong gọi điện thoại trong chốc lát thủ hạ của hắn đã đến.

"Giao cho các người."

Phác Xán Liệt ôm Bạch Hiền ngồi vào phía sau xe, dựa đầu lên thành ghế, hai mắt nhắm lại định thần.

Tề Phong cùng Đường Tam cùng ngồi phía trước.

Tề Phong vừa lái xe vừa nhìn vào gương chiếu hậu quan sát sắc mặt của lão đại.

Đoạn đường về biệt thự không khí trên xe thật yên tĩnh.

Mổi người điều có suy nghĩ riêng.

Phác Xán Liệt trong lòng thầm nghỉ, người nên đến rồi cũng sẽ đến.

Bạch Hiền nhìn ngoài cửa sổ xe trong lòng hơi lo lắng, hình xăm vừa rồi nhìn thấy trên cánh tay của kẻ hắc y kia là của tổ chức sát thủ Kim xà.

Tổ chức này rất thần bí, không ai biết thủ lãnh của họ là ai.

Chỉ biết họ một khi nhận nhiệm vụ thì không từ thủ đoạn dù chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.

Đường Tam thì không biết những tên kia là nhầm vào ai mà đến.

Phác Xán Liệt hay Bạch Hiền.

Chiếc xe từ từ chậy chậm lại đậu trước cửa biệt thự.

Phác Xán Liệt ôm Bạch Hiền vào nhà nói,

"Em lên phòng nghỉ ngơi trước đi anh có việc cần xử lý."

Bạch Hiền gật đầu rồi cùng Đường Tam đi lên phồng.

"Anh, em thấy chuyện hôm nay không đơn giản đâu. Em nghĩ sẽ còn có việc xảy ra. "

Bạch Hiền không nói gì chỉ là trong lòng cậu nghĩ, chắc họ đến là vì Phác Xán Liệt.

Cậu tuyệt đối không cho phép Phác Xán Liệt xảy ra chuyện.

Vào đến thư phòng Phác Xán Liệt mệt mỏi ngồi lên sopha hai tay gác lên thành ghế, Tề Phong rót cho Phác Xán Liệt một ly rượu đỏ.

"Lão đại tôi nghĩ sắp tới sẽ có chuyện lớn xảy ra. Lúc trước ngài không có nhược điểm để họ công kích, nhưng bây giờ thì khác. Họ sẽ đối phó với chị dâu."

Phác Xán Liệt tay cầm ly thủy tinh lắc lắc, chất lỏng màu đỏ xoay vòng vòng trong chiếc ly.

Anh nhấp nháp ly rượu hai mắt nhấm lại.

"Tới một người giết một người, không cho phép ai động đến một sợ tóc của Bạch Hiền. Hiểu chưa."

Hai chữ cuối cùng Phác Xán Liệt dùng giọng rất lạnh và nguy hiểm để nói ra.

"Lão đại an tâm thuộc hạ sẽ cho người bảo vệ chị dâu 24h."

"Cậu về tổng bộ thẩm tra bọn họ đi."

"Dạ."

Tề Phong bước ra khỏi thư phòng thì gặp Bạch Hiền đứng trước cửa.

Anh khom người chào rồi rời khỏi biệt thự.

Bạch Hiền bước vào thư phòng trong phòng tối chỉ có một chiếc đèn bàn thủy tinh đuợc mở phát ra ánh sáng mờ mờ, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh.

Cặp mắt anh nhấm lại lúc này nhìn anh rất mê người.

Người đàn ông này vào giờ phút nào cũng tỏa lên sự hấp dẫn và quyến rũ. Cậu thầm mắng một câu CMN từ khi nào mà mình lại suy mê người đàng ông này như vậy.

Cậu đứng trước mặt anh, tay nắm tay anh vừa kéo anh vừa nói.

"Anh mệt thì đi tắm đi rồi ngủ sớm."

Phác Xán Liệt vòng tay qua eo cậu, ôm cậu vào lòng.

"Từ nay trở đi em nhớ cẩn thận một chút. "

Anh muốn không cho cậu ra khỏi biệt thự, nhưng anh biết với tính tình của cậu, cậu sẽ không chịu, đành phải cho người theo bảo vệ cậu.

Trong lòng anh lúc này rất lo lắng, anh biết khả năng của cậu nhưng anh không muốn có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.

Lần này người anh cần đối phó không đơn giản.

_________________________

Chap 16

Khi 2 người vừa vào phòng Phác Xán Liệt không nói lời nào bá đạo ôm Bạch Hiền vào phòng tấm.

"Anh làm gì vậy, bỏ em xuống."

Mặc cho Bạch Hiền giẫy giụa Phác Xán Liệt ôm cậu thẳng vào phòng tấm.

Anh đặt cậu xuống, một tay ôm cậu một tay cởi quần áo trên người cậu ra. Trong chốc lát trên thân thể Bạch Hiền chẳng còn gì cả.

Thân thể trắng nõn, làn da mịn màn với đường cong hoàn mỹ làm cho yết hầu Phác Xán Liệt lên xuống không ngừng, anh hít một hơi thật sâu để ổn định lại tinh thần.

Không thể diễn tả được giờ phút này anh muốn cậu biết bao.

Anh khơm người hôn lên môi cậu, bắt đầu dịu dàng từ từ chuyển sang mạnh bạo.

Đầu lưỡi hai người quấn lấy lẩn nhau. Trong lòng Bạch Hiền vào giờ phút này không còn lý trí gì nửa cậu chỉ biết thuận theo anh.

Hơi thở anh lúc này càng gấp gáp hơn.

Anh ôm cậu thật chặt muốn đem hai thân thể nhập thành một.

Trên gương trong phòng tấm phản chiếu lại là 2 thân thể tuyệt mỹ đang quấn lấy lẫn nhau tạo ra một bức tranh kiều diểm.

Cao trào trôi qua Bạch Hiền mệt mỏi, cậu để mặc Phác Xán Liệt tắm rửa cho cậu.

Tắm xong anh ôm cậu về giường.

Hai người cùng nhau ngủ đến sáng.

Ngày hôm sau khi Bạch Hiền tỉnh lại thì không thấy Phác Xán Liệt đâu.

Cậu vào phòng tấm đánh răng rửa mặt rồi thay một bộ đồ đơn giản đi xuống lầu.

Trần Lưu thấy cậu cung kính nói.

"Thưa Thiếu Phu nhân, Thiếu gia có dặn tôi chuẩn bị điểm tâm sáng cho cậu. Thiếu gia có việc nên về công ty từ sáng sớm."

"Tôi biết rồi."

Bạch Hiền vừa ngồi xuống bàn ăn sáng vừa nói.

"Dì thấy Đường Tam đâu không?"

Trần Lưu đứng bên cạnh bàn nói,

" Tôi thấy sáng nay Đường tiểu thư đi cùng cậu Tề."

Bạch Hiền vừa nghe xong thì cau mày lại. Cũng không nói gì.

Không còn tâm trạng muốn ăn nữa cậu nói :

"Tôi muốn đi đến công ty,"

"Dạ để tôi gọi tài xế đưa phu nhân đi."

Xe ngừng lại Bạch Hiền bước xuống, ngẩn đầu lên nhìn bốn chữ mạ vàng TẬP ĐOÀN PHÁC THỊ.

Như một con mảnh long khí thế hào hùng nằm trên toà cao óc màu bạc.

Công ty 98 tầng nằm ngây giữa trung tâm thành phố.

Bạch Hiền mặc một chiếc áo sơ mi trắng , quần bó đen , mang đôi giày vans , tóc cậu màu nâu được uốn hơi xoăn lại . Tuy mặc đơn giản nhưng khi bước vào đại sảnh Bạch Hiền , tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn về cậu và kèm theo những lời xì xào, bàn tán.

"Cậu trai này thật xinh đẹp không biết có phải đại minh tin không."

Tiếng bàn tán xung quanh, Bạch Hiền vẫn làm mặt lạnh đi đến trước quầy tiếp tân.

Cô tiếp tân xinh đẹp nhìn cậu lễ phép nói.

"Xin hỏi vị tiểu thiếu gia này, cậu muốn tìm ai?"

"Tôi muốn gặp Phác Xán Liệt"

Cô tiếp tân nhìn, đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

Cậu trai này đúng là xinh đẹp nhưng sao lại kiêu ngạo như vậy, dám kêu thẳng tên của chủ tịch chứ.

Theo như cô biết chủ tịch không bao giờ gần phụ nữ, chắc cậu cũng giống những người phụ nữ khác muốn đến quyến rũ chủ tịch mà thôi.

"Xin lỗi cậu có hẹn trước không? "

" Không, nhưng tại sao tôi phải hẹn trước."

Bạch Hiền trả lời với giọng hơi tức giận.

Cô tiếp tân khinh miệt nói,

"Nếu cậu không có hẹn trước thì xin lỗi chúng tôi không thể cho cậu gặp chủ tịch."

Cách mấy hôm thì có vài người muốn đến quyến rũ chủ tịch, nếu ai tôi cũng cho vào thì không biết một ngày chủ tịch phải gặp bao nhiêu người đây.

"Cô chỉ cần nói với Phác Xán Liệt là có Biện Bạch Hiền đến thì nhất định anh ấy sẽ xuống gặp tôi."

Cậu trai này thật là phách lối .

"Xin lỗi nếu cậu không đi thì tôi sẽ gọi bảo vệ."

Vừa nói xong 2 tên bảo về mặc đồng phục màu xanh tiến tới Bạch Hiền.

"Mời cậu rời khỏi tập đoàn Phác Thị."

Bạch Hiền không nói gì xoay người muốn bước đến thang máy.

2 tên bảo vệ muốn dùng tay bắt lấy tay cậu mời cậu ra khỏi đây.

Bạch Hiền cực kỳ ghét người khác đụng vào người cậu, theo phản xạ tự nhiên cậu bắt lấy cánh tay của người bảo vệ xoay một vòng quăng anh ta nằm bẹp trên mặt đất.

Động tác nhanh nhẹ làm các người xung quanh hết hồn.

Cô tiếp tân nhìn thấy, tráng túa mồ hôi lạnh.

Bạch Hiền dùng cặp mắt thiếu kiên nhẩn nhìn cô tiếp tân.

"Cô có thể gọi cho Tề Phú hoặc Tề Phong nói có Bạch Hiền tới."

Cô tiếp tân sửng sốt, cô gái này là ai mà quen với chủ tịch rồi còn cả tổng giám đốc và phó giám đốc nữa.

Cô lấy lại tinh thần cầm điện thoại gọi cho giám đốc Tề Phú.

"Thưa giám đốc có cậu Bạch Hiền muốn gặp chủ tịch nhưng không có hẹn trước."

"Được tôi xuống ngay."

Cúp điện thoại cô tiếp tân thay đổi thái độ với cô.

" Giám đốc sẽ xuống ngay mời cậu Bạch Hiền đợi một chút."

Bạch Hiền không nói gì, chỉ vài phút sau Tề Phú bước ra từ thang máy dành riêng cho chủ tịch.

Cung kín nói.

" Anh dâu, chủ tịch đang đợi anh trong phòng làm việc."

Những ánh mắt tò mò nhìn Bạch Hiền bàn tán.

Cậu tức giận nhìn Tề Phú,

" Tôi không phải anh dâu của cậu. Đừng gọi bậy bạ."

Tên bảo vệ vừa bị Bạch Hiền đánh nghe mà trong lòng không khỏi khiếp sợ.

Vừa rồi hắn muốn động tay động chăn với chủ tịch phu nhân.

Nhưng mà chủ tịch kết hôn từ khi nào mà không ai biết cả.

Cậu cùng Tề Phú vào thang máy.

Nhìn thấy ánh mắt sợ hải của mọi người. Cậu tức giận trong lòng.

________________________

------------- Mn đc truyện vv nhé -----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek