17+18+19+20+21+22+23+24+25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thang máy ngừng lại ở tầng 98, tầng 98 là tầng giành riêng cho chủ tịch.

Trong phòng làm việc của Phác Xán Liệt được xuyên qua một giang phòng khác dùng làm phòng nghỉ của anh.

Lúc trước công việc bận rộn anh thường xuyên qua đêm tại công ty, trong phòng có một cái giường lớn, nhà tắm và tủ quần áo rất tiện nghi.

Trong các tập đoàn lớn thường là vậy một là để tiện lúc máy vị chủ tịch bận rộn khỏi phải về nhà nghỉ ngơi, hai là để tiện cho những người trăng hoa khỏi phải phí thời gian đi chổ khác để giải quyết nhu cầu sinh lý.

Bên phải cuối hành lang là phòng hội nghị thật lớn chứa được khoảng hơn 100 người.

Bước ra thang máy là bàn làm việc của Eva,  cô thư ký của Phác Xán Liệt.

Vừa thấy Tề Phú và Bạch Hiền bước ra khỏi thang máy Eva đứng lên sau bàn làm việc của mình mỉm cười , lịch sự chào một tiếng rồi nói.

"Tề giám đốc Chủ Tịch xin mời 2 vị."

Eva vừa nói vừa nhìn Bạch Hiền. Trong lòng thầm nghỉ Chủ Tịch thật có mắt nhìn người, cậu trai này có vẻ đẹp kiều diểm và trên khuôn mặt lộ ra vẻ tự tin , cao ngạo mà có vài phần lạnh lùng.

Tề Phú gõ cửa phòng làm việc của chủ tịch.

"Vào đi."

Giọng nói lạnh lùng của Phác Xán Liệt vang lên.

Mở cửa bước vào phòng làm việc Bạch Hiền theo bản năng quan sát chung quanh.

Căn phòng rất rộng bên phải là một Bar rượu kế bên là một bộ sopha màu đen, chính giữa phòng là bàn làm việc lớn bằng gỗ.

Trên bàn đặc mấy sấp văn kiện và 1 mấy vi tính nối liền với hai màn hình.

1 màn hình là để theo dõi thị trường cổ phiếu còn cái còn lại thì Phác Xán Liệt dùng làm việc.

Bạch Hiền quan sát người con gái đứng trước bàn làm việc của anh.

Cô nhìn cao qúy kiều diểm, có khuôn mặt trái xoan , mũi thẳng , cặp mắt to khi cười có 2 lúm đồng tiền.

Cô nhìn Bạch Hiền rồi nói.

"Đây chắc là anh dâu nhỏ . Em là Kiều Nhi lớn tuổi hơn anh , nhưng mà vì anh Phác nên em phải kiêu anh bằng anh."

Cô vừa nói vừa cười gian xảo liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt.

Kiều Nhi năm nay 25 tuổi là thiên kim tiểu thư của Thị trưởng thành phố S, Kiều Nhất Phàm, ông là bạn thân với cha Phác Xán Liệt.

Cô là luật sư riêng của Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt là bạn từ nhỏ cũng là đàn anh của cô.

Cô và anh cùng học chung ngành luật tại đại học cambridge ở Anh, sau khi tốt nghiệp Phác Xán Liệt quay về nước để tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc, còn cô ở lại Anh để phát triển sự nghiệp làm đại luật sư của mình. Trong vòng mấy năm ngắn ngủi Không ai không biết đến danh tiếng của nữ đại luật sư Châu Á đẹp nhất mà khi làm việc cô rất bình tỉnh, tự tin mà đọc đoán, bất chấp tất cả để thắng kiện.

Lúc danh tiến và sự nghiệp của cô ở đỉnh cao nhất không ai biết sao cô lại quyết định quay về nước để làm luật sư đại diện cho tập đoàn Phác Thị.

Phác Xán Liệt đưa tay ra ngoắt Bạch Hiền ý bảo cậu qua bên cạnh anh.

Bạch Hiền nhìn Kiều Nhi rồi bước đến bên anh vừa đi vừa nói.

"Gọi em Bạch Hiền là được rồi. Chưa có kết hôn, cái gì mà anh dâu nhỏ chứ, thật khó nghe, ai mà thèm. "

Vừa nói vừa trưng ra bộ mặt bực mình.

Phác Xán Liệt cười ha ha rồi nấm lấy tay cậu dùng sức kéo một cái để cậu ngồi lên đùi minh. Yêu thương xoa đầu cậu.

"Thì ra anh dâu muốn có danh phận anh thật không biết tâm lý của phụ nữ chút nào."

Kiều Nhi vừa nói vừa cười nháy mắt với Phác Xán Liệt.

"Kiều Nhi em làm thủ tục kết hôn cho anh với Bạch Hiền ngây bay giờ đi."

" Ây Ây ai nói gã cho anh mà làm thủ tục kết hôn."

Bạch Hiền vừa ngại vừa quýnh lên nói.

"Sớm muộn gì cũng phải kết hôn sao không làm thủ tục sớm để anh yên tâm ?"

Phác Xán Liệt nói với giọng dịu dàng dùng ánh mắt thâm tình nhìn cậu.

Mỗi khi anh dùng ánh mắt như vậy nhìn Bạch Hiền cậu không thể nào chống cự được.

"Sao cũng được...."

Trong lòng Bạch Hiền thầm nghĩ sao mình lại thất bại như vậy.

Tề Phú đứng một bên muốn cười mà không dám.

Không ngờ lão đại cũng có lúc làm nũng như vậy.

"Được! vậy em ra ngoài trước khi nào làm xong, em sẽ đem qua cho hai người ký tên."

Vừa nói xong Kiều Nhi đã ôm một sấp văn kiện đi ra ngoài.

"Em có mệt không? Sao không ở nhà chờ anh mà chạy đến đây."

Cậu dựa đầu vào ngực anh nhỏ giọng nói.

"Ở nhà chán quá, vả lại em .....cũng hơi nhớ anh."

Lời nói càng lúc càng nhỏ.

Phác Xán Liệt nhếch môi cười, anh biết cậu đang xấu hổ nên không chọc cậu nữa mà thay vào đó là một nụ hôn thật ngọt ngào và thâm tình.

____________ __________

Chap 18

Reng reng điện thoại phòng làm việc vang lên, Phác Xán Liệt ấn nút nghe.

"Chủ Tịch, Kim Tổng đã đến."

"Được mời cậu ta vào."

Bước vào là một người đàn ông tuấn tú, dáng người cao lớn khỏe mạnh vạm vỡ, mái tóc ngắn gọn màu rượu đỏ, đeo một chiếc bông tai màu đỏ thẫm bên tai trái.

Khuôn mặt lạnh lùng, cặp mắt chứa đầy sự nguy hiểm.

Nhìn tướng mạo không thua gì với Phác Xán Liệt
Anh đi vào ngồi lên ghế sofa, dựa đầu vào thành ghế nhắm mắt lại dưỡng thần.

Phác Xán Liệt khẽ nhếch môi kéo Bạch Hiền về phía ghế sofa ngồi xuống, một tay anh tuỳ tiện đặt lên thành ghế, tay còn lài thì thoải mái chòang qua vai Bạch Hiền.

Tề Phú rất hiểu ý đi đến quầy bar rót 2 ly rượu.

"Xin mời Kim Tổng."

Một ly Tề Phú đưa cho Kim Chung Nhân ly còn lại thì đưa cho Phác Xán Liệt.
Kim Chung Nhân mở mắt, tay nhận lấy ly rượu trên tay Tề Phú, anh lắc lắc ly rượu màu đỏ sậm trong tay.

Uống một hơi cạn hết.

Chất lỏng màu đỏ chảy xuống cổ họng, có một cảm giác giống như ngọn lửa đi xuống làm khô hóc cổ họng anh.

"Lô hàng kỳ này bên Đông Nam Á đặt.
Cậu đã giải quyết xong chưa? Có mấy chiếc máy bay quân sự mới cậu phải chú ý một chút."

"Tôi đã giải quyết xong rồi."

Kim Chung Nhân dùng giọng điệu rất mệt mỏi trả lời, sắc mặt buồn phiền này của anh, lần đầu tiên Phác Xán Liệt mới nhìn thấy.

"Có chuyện gì mà làm cậu phiền lòng như vậy?"

Kim Chung Nhân nhíu mày, nhìn Bạch Hiền đang ngồi bên cạnh Phác Xán Liệt dùng cặp mắt sáng quách quan sát anh.

"Phụ nữ thật là phiền phức."

Uống một hớp rượu Phác Xán Liệt cười nói.

"Chắc cậu gặp được người làm phiền lòng cậu rồi phải không? Không biết cô gái nhà ai mà xui xẻo lọt vào mắt xanh của Kim tổng vậy?"

Kim Chung Nhân thở dài một hơi rồi nói.

"Một cô gái vô cùng vô cùng khó thuần phục."

Bạch Hiền nhìn Kim Chung Nhân, trên người anh dù đang ủ rủ như vẫn thoát ra khí chất mạnh mẽ, và cậu có thể cảm giác được sát khí thỏa ra từ người anh.

"Không nói chuyện của tôi nữa, "

Đột nhiên Kim Chung Nhân ngồi thẳng người lên, vẻ mặt nghiêm túc.

"Tôi có nghe nói nó đã về."

Vừa nói thì Kim Chung Nhân thấy sắc mặt của Phác Xán Liệt biến đổi, anh chau mày híp mắt lại, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn.

Kim Chung Nhân bắt giác im miệng không gì nói nữa.

Phác Xán Liệt quay sang Bạch Hiền nói.

"Em vào phòng nghỉ ngơi một chút đi, anh có chuyện bàn với Kim Chung Nhân chừng nào xong chuyện anh dẫn em đi ăn."

Phác Xán Liệt vừa nói vừa xoa đầu cậu.

Bạch Hiền biết anh có chuyện muốn giấu cậu,  nếu anh không muốn nói thì cậu cũng sẽ không hỏi.

Cậu gật đầu rồi bước vào phòng nghỉ.

Nằm lên giường lớn cậu lấy điện thoại ra gọi cho Đường Tam.

Đầu giây bên kia vừa bắt mấy thì cô có thể nghe được tiếng súng đạn.

"Em đang ở đâu? Có tra ra được gì chưa?"

Đường Tam cười nói.

"Ha ha ha em đang ở tổng bộ của bang Lôi Ưng cùng Tề Phong, bọn em đang thử một số bơm và đạn mới do Kim Tổng đưa đến."

"Em vui nhỉ. Có nhớ anh kêu em làm gì không? "

"Em nhớ mà, nhưng họ làm việc rất thần bí. Em chỉ tra được đợt này họ nhầm vào anh Phác và tập đoàn Phác Thị.

Còn nữa đây không phải là nhiệm vụ bên ngoài, mà là nghe chỉ thị trực tiếp từ thủ lãnh của họ."

"Em có tra được thủ lãnh của họ là ai không?"

"Còn chưa nhưng em sẽ cố gắng. Ây Tề Phong đợi tôi thử thứ đó. Anh , em bận rồi nói chuyện với anh sau nhé. Bye bye"

Cúp điện thoại xong Bạch Hiền nằm trên giường nhìn trần nhà, tay đặt trên trán.

Vậy đám người sát thủ kỳ rồi là muốn lấy mạng của Phác Xán Liệt , cậu siết chặc nắm đấm, tuyệt đối sẽ không để cho anh xảy ra chuyện gì nữa.

Nghỉ ngợi một hồi cậu bất giác ngủ thiếp đi.

KIim Chung Nhân nhìn Phác Xán Liệt.

"Cậu và cậu bé đó là nghiêm túc?"

" Ừ "

Phác Xán Liệt ừ một tiếng rồi nói tiếp

"Cậu cũng biết chuyện Phác Lạc Khánh hả?"

"Tôi có nghe qua chuyện cậu bị ám sát nên cho người điều tra. Kỳ này hắn về cậu phải cẩn thận, người này lòng dạ độc ác, không từ thủ đoạn cậu phải coi chừng. "

"Tôi biết rồi."

"Hình như cậu trai của cậu không biết gì hả?"

"Tôi không muốn cậu ấy lo lắng."

"Chà.... một người như Phác Xán Liệt cậu từ trước tới giờ không có phụ nữ vậy mà cũng biết quan tâm quá ."

"Thôi đừng nói chuyện này nữa, tôi muốn đấu thầu một mảnh đất của chính phủ đưa ra ở phía Tây thành phố S, để xây dựng một khu du lịch và khách sạn 5 sao. Kế hoạch kỳ này tôi sẽ hợp tác với Ngô Thế Huân. Cậu tra giúp tôi, có công ty nào muốn tranh dành mảnh đất này với tôi không."

"Được."

----------------------------------

Chap 19

Ngủ một giấc đến chiều. Khi Bạch Hiền tỉnh dậy thì phát hiện có người nào đó đang nằm bên cạnh mình.

"Tỉnh rồi..."

Giọng nói dịu dàng của anh làm lòng cậu mềm nhũn.

Cậu cười nhìn người đàn ông bên cạnh, tay không an phận sờ soạn khấp người cậu

"Có đói không? Mình đi ăn gì đó rồi anh dẫn em đi chơi một chút."

Bạch Hiền vừa nghe được đi chơi cặp mắt cậu liền sáng lên.

Cậu đang rất buồn chán , ăn xong Phác Xán Liệt gọi phục vụ tính tiền.

Ngoài trời đã tối những ánh đèn đường, những bản hiệu đèn neon điều sáng rực rở.

Những kẻ sống cuộc sống xa hoa về đêm, bay giờ mới là lúc họ bất đầu hưởng thụ.

Phác Xán Liệt nắm tay Bạch Hiền bước ra khỏi nhà hàng, chuẩn bị bước đến xe thì họ nhìn thấy Kiều Nhi, cô đứng cùng 2 người bạn 1 nam 1 nữ đang chào tạm biệt. Phác Xán Liệt cùng Bạch Hiền đi về phía cô.

"Kiều Nhi thật trùng hợp."

"Anh Phác cùng anh dâu đi chơi hả."

Cô vừa nói vừa cười một cách ngọt ngào.

Bạch Hiền nhìn cô, Kiều Nhi lúc này cùng với lúc sáng trong vân phòng hoàn toàn khác nhau.

Lúc sáng cô mặc đồ công sở, áo sơ mi trắng, váy đen ngắn áo jacket màu đen, tóc búi lên nhìn rất cao qúy chuyên nghiệp và nghiêm nghị.

Nhưng vào giờ phút này, cô mặc một bộ váy trắng ngắn bó sát người lộ ra những đường công tuyệt vời, cập đùi thon dài, đi giầy cao gót 10cm .

Mái tóc dài được xoã loạn xuống đến thắt lưng.

Mặt trang điểm tỉ mỷ. Khuôn mặt tươi cười quyến rũ làm say mê biết bao nhiêu đàn ông đi đường.

Bạch Hiền nhìn Kiều Nhi đày nghi hoặc.

Cô lúc sáng và tối giống như 2 người hoàn toàn khác nhau.

Phác Xán Liệt biết cậu đang nghĩ gì đành phải giải thích.

"Kiều Nhi là một luật sư vô cùng xuất sắc và chuyên nghiệp, làm việc rất nghiêm túc. Nhưng sau giờ làm việc thì em ấy trở thành người hoàn toàn khác, tánh tình trẻ con thích đi chơi để xả stress."

" Anh dâu anh có thể gọi em là Betty."

"Đừng gọi em là anh dâu. Nếu coi em là bạn thì gọi em là Bạch Hiền."

Thực ra thì Bạch Hiền cũng rất ham chơi, ngoài lúc thi hành các nghiệm vụ ra, cậu thích nhất là đi hợp đêm và đua xe.

" Em muốn theo bọn anh đi chơi không? Bọn anh chuẩn bị đến bar Night Angel gặp vài người bạn."

"Được,,, em cũng không có việc gì làm."

Đứng trước cửa Bar Night Angel, Bạch Hiền nhìn tên Bar và cách trang trí thầm nghĩ. Sao nhìn quen thế. Phác Xán Liệt cười ôm cậu sát vào lòng mình, thì thầm bên tai cậu.

Tất cả cách bar Night Angel điều do bang Lôi Ưng kinh doanh.

Bao gồm cả cái ở Las Vegas.

Cậu hơi thất thần nhìn anh, trong lòng đầy nghi hoặc.

Anh cười gian xảo nói.

"Lần đầu tiên anh nhìn thấy em là tại bar Night Angel ở Las Vegas, anh đã nói với chính mình rằng, em nhất định phải là người phụ nữ của Phác Xán Liệt anh."

Cậu nhìn anh ngơ ngác.

Trong lòng thầm nghĩ, đúng là một người bá đạo. Cậu biết với tính cách của anh, một khi không nhìn trúng thì thôi, nhưng khi anh nhận định một người hoặc đồ gì thuộc về riêng anh, cho dù trời có sụp xuống cũng sẽ không thay đổi.

Phác Xán Liệt cùng Bạch Hiền đi trước, Kiều Nhi vừa nghe điện thoại đi theo phía sau.

Đi vào cửa cách người phục vụ điều khơm người cung kính chào hỏi với ông chủ lớn của họ.

Bạch Hiền  cùng Phác Xán Liệt đi vào trong phía phòng VIP, lước qua những ánh mắt tò mò của các phục vụ viên cùng với những ánh mắt ghen tỵ của các cô gái.

Bạch Hiền than trong lòng.

"Haizz ... không biết ở cùng Phác Xán Liệt cậu sẽ có bao nhiêu tình địch."

Phục vụ mở cửa phòng VIP ra, mời họ vào. Vừa bước vào phòng, cậu đánh giá căn phòng không nhừng tán thưởng.

Cách bài trí trong phòng đúng là sang trọng, từng món đồ dùng để trang trí điều quý giá vô cùng.

Ánh đèn mờ mờ ảo ảo làm cho tâm trí người đến rất thoải mái.

Cũng đồng thời có vài phần ám muội.

Chín giữa phòng là một bộ Salon vòng cung lớn màu đen và đặc ở giữa Salon là một bà coffee thủy tinh.

Trên bàn để một chai rượu mạnh cùng bốn chiếc ly thủy tin.

Bên phải là một bar rượu lớn để những chai rượu mạnh đắt tiền.

Ở gốc bên trái là một bàn bida lớn

_________________
Chap 20

"Sao giờ này cậu mới tới? Bọn mình đợi cầu rất lâu."

Ngô Thế Huân một tay vòng qua eo một cô gái, tay còn lại thì cầm ly rượu cười nói.

"Không phải giờ đã tới rồi sao?"

Phác Xán Liệt ôm eo Bạch Hiền nói.

Bạch Hiền vừa nhìn thì đã biết, người vừa mới lên tiếng là Ngô Thế Huân chủ tịch tập đoàn Ngô Thị , là một tay ăn chơi lão luyện, thường cặp với nữ minh tin hoặc người mẩu, thay đổi bạn gái như thay áo, dáng vẽ phong lưu, người ngồi bên cạnh là Lôi Lạc Thiên chủ tịch tập đoàn Lôi thị, tướng mạo bảnh bao nhưng rất lạnh lùng, cho rằng phụ nữ điều là hồng nhan họa thủy.

Người cò lại là Kim Chung Nhân ,mới vừa gặp lúc sáng.

Giờ nhìn anh có rượu vào, con người còn trầm tỉnh và lạnh lùng hơn lúc sáng.

Trong ánh mắt anh cô có thể thấy được sự buồn bã, phiền muộn, nhớ nhung cùng đau khổ.

Nhưng chỉ trong chóc lác đã bị anh giấu đi với ánh mắt phong tình, bất cần đời.

Họ điều là bạn vào sinh ra tử của Phác Xán Liệt.

Anh ôm cậu ngồi xuống sofa tay vẫn như cũ để ở eo cậu.

" Xán Liệt cậu trai này thật xinh, đúng là hàng cực phẩm nha "

Ngô Thế Huân cười gian xảo với Bạch Hiền

"Em phải cẩn thận với con sói đội lốt cừu non này, 27 năm nay cậu ta không có phụ nữ thể lực của cậu ấy rất tốt. Ha ha ha."

"Cậu bớt nói nhảm đi."

Đổi lại là ánh mắt giết người của Phác Xán Liệt.

Cùng thời gian này, Kiều Nhi vừa nói xong cuộc điện thoại đường xa với ba mẹ cô.

Cô đẩy cửa phòng bước vào.

Dưới ánh đèn mờ ảo sắc đẹp của cô càng thêm kiều điểm, bước đi ẻo lả dịu dàng, với bộ váy bó sát thoát ra vẻ quyến rũ chết người.

Mắt Ngô Thế Huân sáng rực, tay buông cô gái ngồi bên cạnh ra, miệng cười tươi như hoa.

"Xin chào người đẹp anh là Ngô Thế Huân Chủ Tịch tập đoàn Ngô Thị, cũng là ông chủ của các công ty giải trí trên khắp Thế Giới. "

"Xin chào, em là Betty bạn của anh Phác ."

Hai từ anh Phác thoát ra từ miệng cô làm cho sắc mặt Kim Chung Nhân càng thêm nguy hiểm.

"Dáng người em đẹp như vậy, có hứng thú tham gia làng giải trí không?"

Kim Chung Nhân ngồi bên cạnh mặt tối sầm.

Tay cầm ly rượu xiết chặt đến nổi gân xanh trên mu bàn tay.

Kiều Nhi nhìn thấy người nào đó đang tức giận tới mặt hết trắng thì xanh, trong lòng không khỏi vui mừng.

Cô nở nụ cười động lòng người, bước đến ngồi bên cạnh Ngô Thế Huân tay cố tình để lên mu bàn tay anh.

"Ngô Tổng anh thật khách khí quá. Em so với mỹ nhân bên cạnh anh còn thua xa."

Vừa nói cô vừa cười vui vẻ.

Thầm liếc về phía Kim Chung Nhân, những cử chỉ giả vờ thân mặt này của Kiều Nhi đã lọt vào mắt Bạch Hiền. Thân là sát thủ nên Bạch Hiền thường có giác quan thứ sáu, nên khi Bạch Hiền thấy, cậu liền biết giữa Kiều Nhi và người nào đó hiện tại mặt tối sằm có quan hệ mập mờ.

Nhưng người ta thường có câu "việc người thì sáng, việc mình thi quáng".

Người trong cuộc u mê người ngoài tỉnh táo.

Ngô Thế Huân còn đang bị rượu và người đẹp xoay quanh, nên anh chưa biết có một cơn bảo sắp ập đến nơi.

Phác Xán Liệt cùng Lôi Lạc Thiên ngồi thong thả uống rượu nói chuyện phiếm đang chờ xem kịch vui.

Mà hiện tại người nào đó trong lòng rất khó chịu, tay cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Ngô Thế Huân thấy Kiều Nhi tính tình phóng khoáng, liền mời cô một ly rượu.

"Anh mời em một ly, chúc mừng chúng ta lần đầu gặp nhau."

Tiếng hai chiếc ly cụng vào nhau phát ra âm thanh chói tai.

Kiều Nhi uống một hơi hết.

Chất lỏng đi thẳng xuống cổ cô , làm cho nó có một cảm giác thiêu đốt nóng rát rất khó chịu.

Ngoài mặt cô tươi cười rạng rở nhưng thật ra trong lòng như có muôn ngàn mũi dao nhọn đâm từng nhát, từng nhát một vào trái tim cô.

Giống như đêm hôm đó, một đem vô cùng lạnh lẻo.

Cô hít một hơi nhấm mắt lại, đè nén sự đau thường cùng phiền muộn.

Một giọt nước mắt từ khéo mi cô rơi xuống gò má.

Kim Chung Nhân ngồi im lặng không nói câu nào chỉ nhìn chầm chầm vào cô.

Anh biết cô đau lòng, cô tức giận, cô khổ sở.

Nhưng anh thì sao?

Cô đâu lòng, anh còn đâu hơn cô gấp trăm cấp ngàn lần.

Cô khổ sở, anh còn khổ hơn cô.

Trong lòng anh rất tức giận, sao cô không chịu cho anh cơ hội để giải thích.

Anh điện thoại cho cô, cô không bất máy.

Anh đến nhà cô, đợi cô cả đêm ngoài cửa nhưng cô vẫn không chịu gặp anh.

Kiều Nhi uống hết ly này đến ly khác, mặt cô lúc này đã phiếm hồng.

Sự nóng của rượu đi vào cơ thể làm trái tim lạnh lẽo của cô càng thêm khó chịu.

Có người thường nói lấy rượu giải sầu, sầu càn sầu hơn.

Đó chính là cảm giác bay giờ của Kiều nhi.

Ngô Thế Huân thấy cô uống liều mạng như vậy thì hết hồn.

"Cô gái này muốn chết hay sao mà uống liều mạng như vậy."

Ngô Thế Huân dùng tay đoạt ly rượu trong tay cô.

Cô tức giận đứng lên. Cơ thể vì bị ảnh hưởng của chất cồn mà đứng không vững.

Ngô Thế Huân đứng lên vòng tay qua eo cô để đỡ cô không ngã xuống.

__________
Chap 21

Cơ thể của Kiều Nhi mất thăng bằng ngã vào lòng Ngô Thế Huân.

Kim Chung Nhân vừa nhìn thấy màn này, trong lòng tức giận vô cùng.

Tay dùng sức bóp chặt chiếc ly thủy tinh trong tay, tiếng thủy tinh vỡ nát, những mảnh vụn thủy tinh gấm sau vào lòng bàn tay anh.

Cũng như nó gấm sau vào trái tim lạnh lẽo của anh.

Máu nhỏ từng giọt từng giọt xuống sàn nhà.

Cô gái ngồi bên cạnh Ngô Thế Huân thét lên vì hoảng sợ.

Phác Xán Liệt cùng Lôi Lạc Thiên trầm mặt không nói gì cả.

Ngô Thế Huân còn chưa kiệp phản ứng đã bị Kim Chung Nhân một tay đẩy mạnh kiếng anh ngã xuống ghế Salon ở phía sau.

Tay còn lại anh kéo Kiều Nhi vào lòng.

Giọng nói lạnh lùng hơi rung rung của Kim Chung Nhân vang lên, vì kiềm chế sự tức giận trong lòng.

"Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi."

Sắc mặt Ngô Thế Huân liền biến sắc.

Nhìn về phía hai người đang cười ngồi xem kịch vui bên cạnh.

"Hai người điều biết?"

"Hiền Nhi của tôi nhìn một cái thì đã biết, cậu thông minh như vậy mà không biết sao?"

Phác Xán Liệt nói xong khẽ vuốt tóc Bạch Hiền .

Cậu nhìn Ngô Thế Huân cười, dùng ánh mắt vui khi người gặp nạn nhìn anh.

Ngô Thế Huân muốn giải thích, nhưng Kim Chung Nhân đã ôm Kiều Nhi ra khỏi cửa.

Họ ở lại uống thêm vài ly, một lúc sau Lôi Lạc Thiên cùng Ngô Thế Huân và cô gái kia điều ra về.

Phác Xán Liệt ôm Bạch Hiền vào lòng, đôi môi lạnh lẽo của anh phủ lên đôi môi mềm mại của cậu.

Mùi rượu hoà cùng mùi hương của anh xong vào mũi cậu làm đầu óc cậu choáng váng, nụ hôn từ dịu dàng sang qua mảnh liệt, tay anh không tự chủ mà sờ soạn trên người cậu,  rồi cuối cùng dừng ở ngực cậu mà xoa nắn. Hai người bất đầu thở gấp, không khí trong phòng bắt đầu trở nên mập mờ.

Người cậu lúc này vì nụ hôn nóng bổng của anh mà mềm nhũn.

"Đừng ở đây."

Giọng nói nhỏ nhẹ quyến rũ của cậu làm tim anh tang chảy.

Cuối cùng anh cũng rời khỏi đôi môi cậu.

Anh ôm cậu vào lòng đè nén dục vọng, cùng cậu về nhà.

Khi về đến nhà Phác Xán Liệt  không kiềm chế được nữa hành hạ cậu suốt cả đêm.

Tại văn phòng làm việc của Phác Xán Liệt không khí vô cùng căng thẳng.

Phác Xán Liệt ngồi sau bàn làm việc nhìn màn hình máy vi tính, những con số không ngừng lên xuống.

Anh dùng tay dây dây huyệt thái dương.

Rất tức giận mắng.

"Các người làm việc như thế nào, tại sao hạng mục Thành Phố Hoàng Mỹ đã tới tay rồi mà còn bị người khác đoạt lấy."

Giám đốc bộ phận kế hoạch là một người đàn ông mập mạp chừng 45 tuổi.

Trán đầy mồ hôi khơm người trước bàn làm việc của Phác Xán Liệt giải thích.

"Chủ ... Chủ Tịch bộ phận kế hoạch của chúng tôi, cùng bộ phận thị trường điều đã hoàn tất tốt kế hoạch này rồi. Nhưng... Nhưng không biết tại sao họ lại hủy bỏ việc hợp tác."

Vừa nói ông vừa cầm một cái khăn tay màu trắng lâu mồ hôi trên trán.

Giám đốc bộ phận Thị Trường đứng bên cạnh không ngừng gật đầu, giọng rung rung.

"Đúng, đúng."

Kiều Nhi đứng một bên dùng giọng điệu rất chuyên nghiệp nói.

"Chuyện này em thấy có gì đó không bình thường. Em có liên lạc với bên công ty kia để nó chuyện. Nếu họ hủy bỏ hợp đồng thì họ phải bồi thường một số tiền khủng lồ. Nhưng họ rất kiên quyết. Họ nói sẽ chuyễn số tiền đó cho chúng ta trong vòng một tuần."

"Tại sao một công ty có thể bỏ qua một vụ làm ăn tốt như vậy, mà còn phải tự mình móc tiền túi ra để trả một khoãn tiền bồi thường lớn như vậy."

Tề Phú không hiểu lắm.

"Chắc có người cố tình, rồi tung tin tức ra ngoài làm cổ phiếu của Phác Thị bị hạ xuống."

Phác Xán Liệt nói mà trong mắt anh hiện lên sự nóng giận cùng tàn nhẫn.

Hai vị giám đốc thấy mà lạnh cả sống lưng.

"Hai người ra ngoài trước đi."

Giọng nói lạnh lùng của Phác Xán Liệt vang lên.

Hai vị giám đốc nghe được, như được ân xá liền khơm người chào một cái, rồi bỏ chạy ra ngoài nay.

Phác Xán Liệt bấm điện thoại, trong chóc lác một giọng nam âm trầm từ đầu dây bên kia vang lên.

" Thiên cậu hãy điều tra ai đã nhúng tay vào kế hoạch Thành Phố Hoàng Mỹ của Phác Thị."

"Được cho tôi 5 phút."

5 phút sau điện thoại đổ chuông.

Phác Xán Liệt ấn nút loa ngoài.

"Tôi đã tra ra được có một công ty nước ngoài trả giá cao hơn Phác Thị còn đồng ý bỏ tiền ra bồi thường cho Phác Thị giùm họ."

"Cậu có tra ra được công ty đó không?"

"Đương nhiên là có."

"Là công ty Tân Thị mới thành lập được khoãng chừng 4 năm, nhưng lúc trước họ kinh doanh ở nước ngoài, họ mới đánh vào Thị trường trong nước khoãng 1 năm, nhưng thế lực đằng sau của bọn họ không hề đơn giản."

"Được cảm ơn cậu."

Phác Xán Liệt cúp máy.

_________

Chap 22

8 giờ tối tại câu Lạc bộ Nhật Thành, một câu Lạc bộ cao cấp xa hoa, dành cho những người có tiền, có quyền thế đến để thả lỏng tin thần.

Một bàn ở trong góc khuất ngồi 3 người đàn ông tướng mạo phi phàm.

"Kim Chung Nhân việc vừa rồi mình không cố tình, cậu đừng hẹp hòi như vậy. Mình cạn cậu một ly để xin lỗi cậu."

Ngô Thế Huân sảng khoái cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, anh dùng tay đặc ly xuống để chứng tỏ không còn giọt rượu nào trong ly cả.

Kim Chung Nhân mặt không đổi sắc nâng ly rượu trong tay lên uống hết.

"Chuyện đã qua đừng nhắc nữa."

"Chào Lôi tổng, Ngô tổng, Kim tổng."

Một giọng nói ngọt ngào, ngõng nhẽo vang lên.

Mạc Gia Yến tay cầm ly rượu, dáng người quyến rũ.

Mặc bộ váy bó sát người màu đen.

Lộ ra những đường công tuyệt mỹ.

Lôi Lạc Thiên chỉ liếc sơ qua cô rồi không nói gì hết.

Kim Chung Nhân nhàn nhã uống rượu không để ý đến cô. Ngoài Kiều Nhi ra thì trong mắt anh không còn ai đáng để anh để ý.

"Mạc tiểu thư cũng đến chơi à?"

Ngô Thế Huân sảng khoái nói.

"Em cùng mấy người bạn đến chơi, anh có hứng thú cùng mấy người bạn của em đánh một cuộc bi da không? "

Cô vừa cười vừa nói.

"Được, nhưng nếu anh thắng thì anh sẽ được gì?"

Vừa nói anh vừa nở nụ cười gian xảo.

"Em sẽ giới thiệu cho anh một người đẹp."

Ngô Thế Huân gật đầu cười.

Hai người bước đến bàn bida màu xanh lớn ở giữa. Có 2 nam 2 nữ đang trò chuyện vui vẻ.

Ngô Thế Huân nhận ra được họ.

Một người là cậu ba của tập đoàn Tư Hải, Tư nhất Giang người còn lại là Bùi Anh Tuấn con trai của Bùi cục trưởng sở công an, họ nổi danh la bại gia chi tử, công tử anh chơi.

Anh nhìn sang phía hai cô gái, Ngô Thế Huân chỉ nhận ra được Ngọc An, bạn tốt của Mạc gia Yến.

Nhưng cô gái nầy không đơn giãn. Cô ta có tâm địa độc ác, dả tâm khó mà lường.

Bùi Anh Tuấn với vẽ mặt khinh người nhìn Ngô Thế Huân, hắc hắc mặt lên nói.

"Có giám đánh một cuộc không?"

Ngô Thế Huân nhìn anh ta coi thường nói.

"Được cậu muốn cá cuộc gì?"

Bùi Anh Tuấn nhìn Tràn Hao đánh giá một lúc.

"Người nào thua thì phải cởi hết quần áo. "

Lôi Lạc Thiên ngồi một bên xem kịch vui.

"Nhân mình nghỉ, nếu tên nhóc đó biết mình đang chọc tới ai thì sẽ không mạnh miệng như vậy."

"Được, cậu đừng hối hận."

Ngô Thế Huân đi đến cầm cây cơ bida lên.

Tư Hải cười cười nói.

"Ngô Tổng, Bùi thiếu gia là người chơi bida bất chiến bất thắng tại câu Lạc bộ này. Cậu cần suy nghĩ lại không?"

"Thử rồi mới biết ai thắng ai thua."

Nụ cười như có như không hiện lên trên mặt Ngô Thế Huân.

Vào lúc này, ngoài cửa vừa bước vào 4 người.

Phác Xán Liệt ôm eo Bạch Hiền cùng Đường Tam và Tề phong đi đến ngồi xuống bên cạnh Lôi Lạc Thiên và Kim Chung Nhân.

Đường Tam không nói gì nắm tay Bạch Hiền kéo đi qua bàn bida.

Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt xem anh có phản ứng gì.

"Em cứ đi qua đó chơi đi. "

Nói xong Phác Xán Liệt dùng ngón tay chỉ chỉ vào môi mình.

Bạch Hiền tươi cười hiểu ý, đặt lên môi anh một nụ hôn như chuồn chuồn lướt gió, rồi bước đi.

Vẽ mặt dịu dàng của Phác Xán Liệt khi nhìn Bạch Hiền liền biến mất, thay vào đó là nét mặt lạnh lùng trầm tỉnh, anh quay đầu lại, nhìn Kim Chung Nhân.

Tay cằm ly rượu ,mắt anh khép thành đường thẳng, mày chau lại nói với giọng cực kỳ bình tỉnh.

"Cậu hãy tung tin ra ngòai, nói Phác Thị muốn đấu thầu mảnh đất ở phía Tây Thành Phố S vào tuần tới."

"Nhưng mà,,, "

Dừng một chút Kim Chung Nhân nghi hoặc rồi nói tiếp.

"Như vậy sẽ kiến đám người đó đến tranh giành thì sao?"

Phác Xán Liệt ung dung uống một ngụm rượu cười tà ác nói.

"Giành thì càng tốt."

Bạch Hiền cùng Đường Tam đứng bên cạnh Ngô Thế Huân nhìn bộ mặt đắc ý của Bùi Anh Tuấn.

Trong lòng khinh thường.

"Ngô Tổng, kính lão đắc thọ, nể tình anh lớn tuổi hơn tôi, tôi nhường anh đi trước."

Ngô Thế Huân hào phóng đưa tay ra làm điệu bộ mời

"Không cần khách sáo,! Cậu bất đầu trước đi."

"Được....."

Bùi Anh Tuấn tay cầm cây cơ sác mặt nghiêm túc dùng sức đánh viên bi trắng.

Cạch cạch cạch cạch...

Liên tục 4 viên bi khác màu điều xoay chính xác vào lổ.

Bùi Anh Tuấn đắc ý cười, ngước mặt nháy mắt với Mạc Gia Yến.

Ngô Thế Huân chỉ nhàn nhã nhìn không tỏa ra hứng thú gì.

Bạch Hiền nhìn bộ mặt phách lối của Bùi Anh Tuấn trong lòng chán ghét.

Bùi Anh Tuấn đánh viên bi thứ nhì.

Cạch....

Nhưng bi đỏ lăn đi lại ngừng cách lổ khoảng .5cm.

"Ngô Tổng tới anh rồi. Cố lên em ủng hộ anh."

Đường Tam vừa vỗ tay, vừa kiêu lên..

Ngô Thế Huân bước đến bàn bida cười vui vẽ nói.

"Cảm ơn em."

Đồng thời lúc này ở cách đó không xa, Tề Phong đứng sau lưng Phác Xán Liệt vừa nghe mấy lời Đường Tam nói, trong lòng không biết vì sao lại tức giận vô cùng.

Sắc mặt cũng trở nên khó coi.

__________

Chap 23

Ngô Thế Huân cầm cây cơ bida lên, vừa xoay vừa nhìn, tỏ vẽ không biết nên đánh bi nào.

"Không sao đâu Ngô tổng, cứ từ từ tôi sẽ nhường anh một bi."

Bùi Anh Tuấn kiêu căng lên tiếng, nhìn gián vẻ của Ngô Thế Huân, một người phong lưu bay bướm nho nhã như vậy, ngoài phụ nữ ra chắc cũng chẳng biết gì khác.

Phác Xán Liệt cùng hai người bạn kia đi đến xem kịch vui.!

Từ phía sau anh ôm Bạch Hiền vào lòng. Cậu quay đầu nói nhỏ vào tai anh.

"Anh ấy có thể thắng không?

" Không có gì làm khó được cậu ta."

Nói xong Phác Xán Liệt cũng không quên cắn nhẹ vào tai cậu một cái.

Ngô Thế Huân cầm cây cơ khơm người với một tư thế rất chuyên nghiệp và vô cùng đẹp mắt, đánh vào viên bi trắng.

Những tiếng Cạch cạch vang lên.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, từng viên bi được chính xác rơi vào lổ.

Đường Tam nhẩy lên cười vui vẻ vổ tay.

"Hay quá. Ngô Tổng anh thật lợi hại."

Cô quay sang Tề Phong cầm tay áo anh lay lay.

"Tề Phong anh có thấy không, Ngô Tổng thật lợi hại. Chỉ một cơ thôi là có thể đánh hết bi vào lổ."

Tề Phong trong lòng buồn bực, anh dùng sức vẩy khỏi tay cô, tỏ ra thái độ hết sức bực mình.

Đường Tam hơi sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, lúc sáng còn tốt sao bay giờ anh ta lại như vậy.

"Một cơ thôi, sao có thể? "

Tư nhất Giang nói trong sự kinh ngạc.

Bùi Anh Tuấn bực bội nhìn anh ta.

"Oh, các người không biết sao? Ngô Thế Huân là nhà vô địch bida trong nước liên tiếp 5 năm liền? Anh ta còn có biệt danh là chiến thần bida."

Lôi Lạc Thiên nói làm tất cả mọi người kinh ngạc.

"Chiến thần bida, "

Bùi Anh Tuấn lập đi lập lại 3 chữ này trong đầu.

Trong mắt anh vang lên tia sáng, khó có thể tin được người này lại là huyền thoại của giới bida.

"Đúng là có mắt như mù.Anh không biết người xưa có câu nối. Cao nhân tất hữu cao nhân trị. "

"Ý là người giỏi ắt có người giỏi hơn."

Đường Tam nói với giọng mỉa mai.

Bùi Anh Tuấn nhìn xung quanh trong lòng sấu hổ.

"Ngio tổng đúng là chân nhân bất lộ tướng. Bùi Anh Tuấn tôi thật bái phục người. "

Dừng một chút anh ta nói.

"Xin hẹn gặp lại sau."

Vừa nói xong câu cuối cùng, anh ta cùng Tư Nhất Giang quay đầu muốn rời khỏi.

2 tên vệ sỉ mặc au phục mầu đen đứng chặn trước mặt Bùi Anh Tuấn cùng Tư Nhất Giang.

"Vậy là muốn đi sao? Bùi công tử thật là mau quên. Cậu còn chưa thực hành điều mình hứa."

Giọng nói lành lùng từ phía sau vang lên. Lúc này sắc mặt của Ngô Thế Huân không còn cà rỡn nữa mà thây vào đó là vẽ mặt vô cùng tàn ác.

"Thật là vô dụng."

Mạc Gia Yến lên tiếng, cô còn tưởng có thể làm cho Ngô Thế Hân thua, sau đó cô sẽ vì Phác Xán Liệt mà đứng ra nói giúp, nhưng không ngờ chuyện lại phát sinh không như cô dự định.

Nét mặt của Bùi Anh Tuấn khó coi vô cùng.

Dù sao anh cũng là con trai của Bùi cục trưởng, sao có thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy.

Bay giờ đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong.

"Ngô tổng, hay là tôi đưa cho anh chiếc xe Ferrari màu đỏ của tôi."

"Xe và tiền tôi điều hơn Bùi công tử."

Giọng nói bá đạo của Ngô Thế Huân vang lên.

"Cởi...."

Bùi Anh Tuấn bất đắt dĩ nhìn qua 4 người đàn ông trước mặt. Anh biết họ điều là những nhân vật lớn không thể đụng vào.

Bùi Anh Tuấn miễn cưỡng cởi quần áo. Trong lòng nghỉ.

Cởi thì cởi có sao đau dù sao thân hình mình hoàn hảo như vậy.

Trong giây lác đã có khoãn hai mươi mấy người xoay quanh xem kịch vui.

Tiếng bàn tán xôn xao.

"Đây không phải là con trai của cục trưởng sao."

"Đúng rồi chính là cậu ta."

"Sao lại đắt tội đến Ngô Tổng."

"Đúng là coi trời bằng vung."

Nhiều người còn bạo gan lấy di động ra chụp ảnh làm kỷ niệm.

Bùi Anh Tuấn dùng cập mắt đầy sát khí nhìn về phía bọn họ. Họ bất giác im miệng không nói gì nữa.

Phác Xán Liệt ôm Bạch Hiền quay về ghế sopha uống rượu.

Anh không muốn cậu nhìn bất cứ người đàn ông nào ngoài anh.

Bùi Anh Tuấn Cởi đến chỉ còn lại quần lót.

"Dừng lại, tôi nể tình Bùi cục trưởng, cậu có thể đi rồi."

Ngô Thế Huân cười vui vẽ xoay người đi.

Tư Nhất Giang giúp Bùi Anh Tuấn nhặt quần áo trên mật đất lên.

Bùi Anh Tuấn tức giận lấy quần áo trong tay Tư Nhất Giang rồi sải bước đến nhà vệ sinh.

Trong lòng thề, nổi nhục ngày hôm nay,anh sẽ trả lại cho Ngô Thế Huân gấp 10 lần.

___________

Chương 24:

Ngồi trò chuyện một lúc, Bạch Hiền dựa vào ngực Phác Xán Liệt nói nhỏ vào tai anh.

" Xán Liệt theo em thấy chắc Tề Phong có cảm tình với Đường Tam rồi. Mà hình như anh ta vẫn chưa nhận ra."

Phác Xán Liệt trầm mặt không nói gì. Anh chỉ ngồi lặng lẽ suy nghĩ.

Anh đã tìm được người mình yêu, thì anh cũng nên để Tề Phong và Tề Phú có được hạnh phúc giống như anh.

Trong lòng anh họ không chỉ là thuộc hạ mà còn là anh em tốt của anh.

"Để anh tìm cơ hội nói với cậu ấy. Chúng ta về thôi..... Anh muốn em."

Phác Xán Liệt dùng giọng nói mê hoặc thì thầm vào tai cậu.

Chưa kịp phản ứng với lời nói của anh , Bạch Hiền đã bị Phác Xán Liệt ôm ra khỏi cửa.

Anh quay đầu nói với Tề Phong đi theo phía sau.

"Cậu không cần theo tôi, cậu ở lại châm sóc cho Đường Tam."

"Vân lão đại."

Tề Phong bắt đắt dĩ nghe theo.

Phác Xán Liệt cùng Bạch Hiền ra đến cửa câu Lạc bộ Nhật Thành, tài xế đã đậu xe sẵn,cung kính đứng trước mặt Phác Xán Liệt.

"Cậu về trước, tự tôi lái xe."

"Vân thưa thiếu gia."

Nói xong cầm chìa khoá cung kính đưa cho Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt mở cửa lái phụ cho Bạch Hiền vào trong xe rồi tự mình ngồi vào ghế lái.

Anh quay qua nhìn Bạch Hiền ,lúc này ngoài trời tối đen, ánh sáng từ ánh trăng và những ngọn đèn neon ở ngoài chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ quyến rũ của cậu.

Anh khơm người hôn cậu thật sâu.

Một tay đặt sau gáy cậu , tay còn lại vuốt ve đùi cậu.

Nụ hôn ngọt ngào đắm đuối làm Bạch Hiền say đắm.

Cậu bất giác đáp lại nụ hôn của anh, cậu dùng lưỡi thâm dò bên trong miệng anh, môi lưỡi quấn lấy lẩn nhau.

Mùi hương ngọt ngào của cậu làm thân thể Phác Xán Liệt căn cứng.

Con ngươi đen tối được bao phủ với những tia dục vọng.

Nơi nào đó đã phản ứng mãnh liệt với sự chủ động của Bạch Hiền

Anh buông cậu ra cố đèn nén sự khát vọng của bản thân.

"Anh phải làm gì với em bây giờ..."

Giọng nói trầm ổn của anh vì bao phủ bởi dục vọng.

Mỗi khi ở cạnh cậu, anh không thể kềm chế được sự ham muốn cùng chiếm hữu.

Bạch Hiền bị nụ hôn của anh làm hồn vía lên mây.

Cậu tựa đầu vào ngực anh thì thầm.

"Xán Liệt, Em Yêu Anh."

Giọng nói của cậu nhỏ nhẹ dịu dàng trong không khí tĩnh mịch ban đêm, đã chạm vào trái tim băng giá của anh. Như một dòng nước ấm chảy vào tận xương tủy.

Phác Xán Liệt nghe cậu nói 3 từ này trong lòng vui sướng vô cùng.

Bay giờ anh mới biết, được người mình yêu, đáp lại cảm giác thật là hạnh phúc.

Anh qúy trọng ôm cậu vào lòng.

Vào giờ phút này,chỉ cần hai người yêu nhau, được ở cạnh nhau dù chỉ là một cái ôm đơn giản cũng vô cùng hạnh phúc.

Ngày hôm sau tại văn phòng làm việc của Phác Xán Liệt có thêm một con thỏ nhỏ.

Bạch Hiền bị anh bất đến công ty vào sáng sớm.

Cậu mặc bộ quần áo khá đơn giản lười biến nằm trên ghế sopha, trong giống một con thỏ nhỏ. Cậu buồn bực nói.

"Anh thật là biến thái, sáng sớm lại bắt người ta đến đây."

Sáng hôm nay công ty có chuyện gấp cần Phác Xán Liệt đích thân xử lý, anh phải đến công ty lúc 7 giờ sáng.

Anh biết cậu chưa đến 11 giờ thì không rời khỏi giường.

Nhưng biết phải làm sao đây, anh rất nhớ cậu.

Đêm hôm qua sau khi nghe cậu nói 3 từ đó thì anh chỉ muốn ở cạnh cậu.

Không phải công ty có chuyện, anh sẽ không đi làm ở nhà cùng cậu.

Phác Xán Liệt để sấp văn kiện trong tay xuống, bước đến ngồi xuống ghế sopha, để đầu cậu tựa lên đùi mình anh dịu dàng vuốt ve những sợ tóc  của cậu , nói vào tai cậu.

"Anh nhớ em.."

Chỉ đơn giảng 3 từ như vậy, đã làm trái tim cậu tan chảy.

Cậu dang hai tay choàng qua cổ anh, đặc lên môi anh một nụ hôn say đắm.

Kiều Nhi bước vào nhìn thấy hai người đang hôn nhau, cô ho lên 2 tiếng phá vở bầu không khí lãng mạng này.

Hah hah....

"Xin lỗi đã làm phiền, em có gõ cửa chắc hai người bận quá nên không nghe."

Bạch Hiền xấu hổ quay mặt vào ngực Phác Xán Liệt.  Anh yêu thương ôm cậu, không có ý định buông ra.

"Có chuyện gì cần tìm anh?"

"Em cần hai người ký tên vào thủ tục kết hôn. "

Bạch Hiền lập tức ngồi bặc dậy.

"Sao nhanh như vây?"

"Hiệu xuất làm việc của em rất tốt."

Kiều Nhi vừa nói vừa đưa phần văn kiện đến trước mặt họ.

Phác Xán Liệt cầm bút ký tên.

Anh đưa qua cho Bạch Hiền

"Đến phiên em ký."

"Có thể suy nghĩ một chút không?"

Phác Xán Liệt chau mày, nét mặt tức giận.

"Không được...."

Bạch Hiền bỉu môi, ký tên lên giấy, trong lòng thầm mắng.

"Phác Xán Liệt  chết tiệt. Cái đồ Phác Xán Liệt bá đạo."

"Anh Phác, anh phải mời em ăn một bữa, vì anh chị mà suốt đêm qua em không ngủ làm cho xong."

Kiều Nhi nói với giọng nhõng nhẽo.

"Được em muốn ăn gì cứ nói anh chị sẽ mời em."

Phác Xán Liệt vui vẽ nói.

Ngoài Bạch Hiền ra,anh chỉ đối tốt với Kiều Nhi. Họ xem nhau như anh em ruột, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Anh chiều chuộng cô như em gái. Trước mặt người ngoài Kiều Nhi luôn tỏ vẽ cao ngạo, nghiêm khắc, mạnh mẽ, nhưng thực tế cô là ngưói rất yếu đuối, ngoài cứng trong mềm. Trước mặt Phác Xán Liệt cô như một cô em gái cần anh trai che chở.

"Tối nay em và Kiều Nhi cùng anh tham gia buổi đấu thầu đất tại khách sạn the Palm."

Bạch Hièn gật đầu đồng ý.

"Được vậy em đi ra trước. Chút nữa em sẽ chuyển giấy hôn thú cho anh."

Kiều Nhi cầm sấp văn kiện đi ra ngoài.


___________  Chap 25  __________

6 giờ tối tại khách sạn The Palm, trong một phòng hội nghị rọng lớn chứa được khoãng 1000 người.

Xung quanh là những hàng ghế ngồi long trọng màu trắng, chín giữa là khán đài , ở phía sau là một màn hình LCD lớn.

Khách đến tham gia buổi đấu thầu kỳ nầy, toàn là những tập đoàn lớn trong nước và ngòai nước.

Dưới ánh mắt tò mò của mội người, Bạch Hiền khoác tay Phác Xán Liệt bước vào. Anh mặc trên người bộ Âu phục Armani m, màu đen cùng áo sơ mi màu trắng đơn giản, nhưng không kém phần long trọng.

Chỉ có thể nói, với dáng người cùng cương mặt yêu nhiệt của anh, dù mặc trên người gì đi chăng nữa, cũng biểu lộ ra sự cao quý và sang trọng.

Bạch Hiền mặt trên người một bộ vest trắng , trên Thế Giới chỉ có 1 bộ duy nhất , không có bộ thứ 2 . Bộ vest làm tôn lên dáng người tuyệt mỹ của cậu. Tóc được vuốt cao lên làm cho cậu càng thêm mị hoặc.

Các vị khách mời nam đang trò chuyện điều liéc nhìn cậu với cập mắt thăm dò cùng thèm muốn làm Phác Xán Liệt tức giận chau mày.

Anh ghét nhất có người nhìn cậu như vậy.

Tay anh bất giác siết chặt eo cậu, biểu lộ ra quyền chiếm hữu, cũng đồng thời nói cho họ biết cậu thuộc về Phác Xán Liệt anh.

Hai người được mời ngồi vào hàng ghế đầu tiên.

Chổ ngồi được dựa theo danh phận và địa vị của mỗi người mà sắp sếp.

Ngồi càng gần sân khấu thì địa vị và vinh dự của người đó càng cao.

Kim Chung Nhân ngồi chân phải giắc lên chân trái trên ghế sopha ở đại sảnh khách sạn chờ Kiều Nhi. Anh nghe Phác Xán Liệt nói, hôm nay cô cũng đến trong lòng anh rất vui.

Từ lúc lần trước hai người gặp mặt tại Bar Night Angel cô luôn trốn tránh anh.

Kiều Nhi vừa bước vào cửa, trên người cô mặt bộ váy công sở sang trọng.

Tóc cô được búi gọn về phía sau.

Trên mặt trang điểm nhẹ nhàn mà quyến rũ.

Kim Chung Nhân phải công nhận, khi cô nghiêm túc làm việc, người cô tỏa ra một khí chắt cương trực, mạnh mẽ không phụ nữ nào có thể bì được.

Anh đi đến ôm eo cô.

Kiều Nhi hết hồn vì cái ôm đột ngột của anh.

Muốn dùng sức vẫy ra khỏi anh.

Một mùi hương quen thuột cùng giọng nói bá đạo vang lên.

"Em làm bạn gái anh đêm nay."

Không phải anh hỏi ý cô mà là trực tiếp ra mệnh lệnh.

Kiều Nhi dùng tay đẩy anh ra.

"Em đang làm việc nghiêm túc."

"Không sao, em làm bạn gái anh cũng có thể làm việc nghiêm túc."

Kiều Nhi hết nói nổi, cái người này đúng là ngang tàn, chỉ làm theo ý mình.

"Anh thật lưu manh."

Nói xong cô khoác tay anh đi vào phòng hội nghị, ngồi bên cạnh Bạch Hiền và Phác Xán Liệt.

Buổi đấu giá sắp bất đầu từ phía xa có 2 người đàng ông đi đến.

"Bạch Hiền em về từ lúc nào?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Bạch Hiền xoay người đứng lên nhìn thấy một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, anh mặt bộ âu phục màu trắng áo sơ mi màu xanh lam, khuôn mặt vô cùng đẹp trai, nhìn thoán qua thì khuôn mặt anh ta cùng Phác Xán Liệt có 7-8 phần là giống nhau.

Chỉ khác là thần sắc, Phác Xán Liệt có nét mặt tuấn tú, mạnh mẽ và lạnh lùng, còn người trước mặt thì hoà đồng, ôn nhu và bay bướm.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người Bạch Hiền nói :

"Anh hai.. Anh về khi nào."

Anh vương tay ôm cậu vào lòng.

"Mới vừa về hôm qua, em có nhớ anh không?"

Anh dịu dàng nói.

Cậu gật đầu gióng như một đứa trẻ.

"Nhớ."

Bạch Hiền nhìn phía sau anh, người đi cùng Phác Lạc Khánh là Việt Vũ, cô nhớ lần trước đã gặp mặt. Sắc mặt Bạch Hiền trầm xuống, trong lòng nghĩ.

"Có dịp cậu phải nói cho anh hai biết, Việt Vũ là một người tâm địa độc ác, anh phải cẩn thận."

Cậu quay qua cầm tay Phác Xán Liệt khuôn mặt anh không còn vẽ ôn nhu khi nãy nữa, mà thay vào đó là nét mặt lạnh lùng nguy hiểm.

"Anh hai, đây là Phác Xán Liệt bạn trai em."

Sắc mặt của Phác Xán Liệt càng thêm khó coi vì cách xưng hô này của cậu.

Bạn Trai??? Họ đã kết hôn lúc sáng chẳng lẽ cô bé này đã quên.

"Xán Liệt người này là anh nuôi của em Ken."

Hai người đàn ông điều kinh ngạc.

Phác Lạc Khánh vương tay ra trước mặt Phác Xán Liệt.

"Đã lâu không gặp."

Phác Xán Liệt bắt tay anh cười đắc y đáp lại.

"Đúng... 7 năm không gặp chủ tịch ken của tập đoàn Tân Thị."

Sặc mặt Phác Lạc Khánh liền biến đổi.

Nét mặt trở nên nghiêm túc.

Phác Xán liệt này quả thật không thể coi thường, anh đã dùng hết thế lực của tổ chức Kim xà, để che dấu thân phận thật sự của mình, vậy mà hắn cũng có thể tra ra.

"Buổi đấu thầu chính thức bất đầu."

Người phán ngôn trên khán đài lên tiếng, phá vở bầu không khí căng thẳng giữa Phác Xán Liệt và Phác Lạc Khánh.

Bạch Hiền trong lòng nghi ngờ.

Với lời nói vừa rồi của hai người, cậu biết chắc giữa họ đã xảy ra việc gì.

Kiều Nhi nhìn nét mặt lãnh đạm của Kim Chung Nhân.

" Anh đã biết anh ta về từ sớm?"

Kim Chung Nhân không lên tiếng, chỉ miễng cưỡng giặt đầu.

(bọn họ có mối thù không đội trời chung.)

------- Mn đọc truyện vui vẻ nhé 😊-----
- Đừng quên vote nga~~ 😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek