26+27+28+29+30+31+32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 26:Sụp bẩy

Các mảnh đất lần lược đưa ra đất thầu.

Cuối cùng đến miến đất ở phía Tây thành phố S.

Người chủ tọa buổi đấu thầu là một người đàn ông trung niên, cao gầy khoãn 50 tuổi tên là Chung Sở Huy.

Chung Sở Huy có chức vụ cao bên phía chính phủ. Ông bất đầu sơ lược về mảnh đất.

"Miếng đất 1126 nằm ở phía Tây Thành phố S, có viện tích xxxx mét vuông. Miếng đất nằm gần khu rừng thiên nhiên, có thể dùng để phát triển thành khu du lịch sinh thái hoặc chung cư cao cấp.

Đấu thầu miếng đất 1126 chính thức bất đầu.."

Chung Sở Huy nói xong liền có người ra giá.

" $10 triệu."

Một công ty nước ngoài đưa ra.

" $15 triệu. "

" $20 triệu. "

" $100 Triệu.."

Tiếng bàn tán xôn xao.

"Không phải đó là Chủ Tịch tập đoàn Mạc thị Mạc Gia Thành sao."

"Anh ta cũng có hứng thú với mảnh đất này."

" $150 Triệu.."

Một giọng nữ ngọt ngào vang lên, cắt ngang những tiếng xì xào bàn tán kia.

Những ánh mắt bay giờ điều đặt lên người Kiều Nhi.

"$200 triệu .."

Phác Lạc Khánh ra giá.

"$200 triệu lần thứ nhất."

Chung Sở Hùng lập lại giá Phác Lạc Khánh vừa đưa ra, trên trán ông đã ướt đẩm mồ hôi. Lên đến con số lớn như vậy, đã vượt xa với giá ban đầu chính phủ dự định.

Kiều Nhi tiếp tục kêu giá.

" $250 triệu."

Tiếng xì xào bàn tán vang lên.

Lúc này trong lòng Mạc Gia Thành nghĩ, sao họ lại tranh giành miếng đất này. Trên thực tế, mảnh đất đó chỉ đáng giá $150 triệu.

Cắt ngang dòng suy nghĩ của Mạc Gia Thành là giọng nói mạnh mẽ của Phác Lạc Khánh.

" $300 triệu "

Lời vừa nói ra sắc mặt của Phác Xán Liệt liền trở nên thâm trầm. Anh chau mày, bàn tay chống ở cằm, dùng ngón trỏ làm động tác gõ gõ lên đôi môi mỏng của mình.

Tất cả mọi người có mặt, điều như ngừng thở, chỉ chờ đợi Phác Xán Liệt đưa ra quyết định cuối cùng.

Vài giây sau Kiều Nhi nhìn thấy anh lắc đầu, mặt thất vọng cô đưa tay ra hiệu cho Chung Sở Hung biết Phác Thị bỏ cuộc.

" $300 triệu lần thứ nhất."

" $300 triệu lần thứ nhì."

Tiếng búa gỗ va chạm lên mặt bàn.

Cạch......

Chung Sở Hùng vui vẽ tuyên bố.

"Tân Thị đã thầu được mảnh đất mang mã số 1126, với giá $300 triệu đồng. Xin quý vị cho tràn pháo tay cho Chủ tịch Ken của tập đoàn Tân Thị."

Bộp bộp bộp....

Những tiếng vỗ tay vang lên, có vài người a du nịnh bợ đến chúc mừng Phác Lạc Khánh để lôi kéo quan hệ.

Bạch Hiền ôm Phác Xán Liệt. Tay để ở sau lưng anh vuốt ve nhẹ nhàng .

Phác Xán Liệt trong lòng ấm áp.

"Cô vợ này của anh cũng biết an ủi anh nữa."

Phác Lạc Khánh với vẽ mặt đắc ý bước về phía 4 người bọn họ.

"Phác tổng, Kim Tổng làm hai cậu uổng công đi một chuyến."

Chung Nhân ôm eo Kiều Nhi cười nói với giọng điệu không quan tâm.

"Chủ tịch Ken quá lời rồi, đấu thầu công bằng ai trả giá cao thì thắng, anh không cần khách sáo như vậy."

Phác Xán Liệt ôm Bạch Hiền nhếch môi sảng khoái.

Phác Lạc Khánh hơi sửng sốt, không hiểu sao sắc mặt của Phác Xán Liệt và Kim Chung Nhân không giống như thất vọng mà còn có vài phần đắt ý.

Việt Vũ nói nhỏ vào tai Phác Lạc Khánh, sắc mặt anh trở nên căn thẳng.

"Xin lỗi tôi có việc nên đi trước."

Anh quay qua Bạch Hiền, tay sờ đầu cậu.

"Anh có chuyện mai mốt sẽ tới tìm em."

"Dạ..chào anh."

Bạch Hiền vui vẽ nói lời tạm biệt.

Phác Lạc Khánh cùng Việt Vũ vội vã rời đi.

Bạch Hiền quan sát sắc mặt của Phác Xán Liệt , cậu biết chắc anh cố tình để thua mảnh đất đó.

"Anh cố tình nâng giá mảnh đất đó để anh hai mua với giá cao, chứ trên thực tế anh không hề có ý định mua nó, phải không?"

Hai chữ cuối cùng cậu dùng âm thanh tức giận để nói ra.

Phác Xán Liệt không giải thích chỉ nói một chữ.

"Phải."

Bạch Hiền tức giận vô cùng. Không phải cậu tức giận bởi vì Phác Lạc Khánh mà là vì anh đã không nói cho cậu biết trước kế hoạch của anh.

Làm cậu còn lo lắng cho anh.

Bạch Hiền giận dữ không nói gì, cậu vùng mình thoát khỏi vòng tay của anh, chạy một mạch ra khỏi khách sạn The Palm.

Trên người Phác Xán Liệt thoát ra sát khí đằng đằng, anh tức giận cậu. Vì sao cậu lại quan tâm đến Phác Lạc Khánh hơn anh.

"Anh Phác chỉ là hiểu lầm thôi, để em đi theo giải thích với anh ấy."

Kiều Nhi lo lắng khuyên can.

"Không cần."

Phác Xán Liệt nói xong lấy điện thoại gọi cho Tề Phong.

"Bạch Hiền đã rời khỏi khách sạn, cậu bất cậu ấy lại cho tôi. Không được làm cậu ấy bị thương."

Chỉ nói như vậy thôi, chứ anh biết đám thuộc hạ của anh không phải là đối thủ của cậu.

"Phác Xán Liệt cậu cũng biết đám người Tề Phong , lỡ họ làm cậu ấy bị thương rồi sao? Chắc cậu sẽ đau lòng lắm."

Kim Chung Nhân khiêu khích nói.

Phác Xán Liệt cười ra tiếng.

Ha ha ha

" Họ không có khả năng đó."

Kiều Nhi nhìn Kim Chung Nhân với vẻ mặt. Anh có tin không?

3 người bước nhanh rời khỏi khách sạn.

_______

Chương 27: Hiểu Lầm

Bạch Hiền tức giận rời khỏi khách sạn. Cậu đã gọi cho Đường Tam đến.

Trên bầu trời đêm nay tối như mực không trăng không sao, nhưng xung quanh cậu vì những ngọn đèn đường mà không gian trở nên sáng rực.

Một cơn gió lạnh thỏi làm cậu bất giác rùng mình.

Cậu buớc đi ra cổng trước của khách sạn.

Vừa đi cậu vừa mắng :

" Phác Xán Liệt anh là đồ vô lương tâm. Phác Xán Liệt xấu xa."

Trong chóc lát có 1 chiếc xe BMW màu đen đậu lại trước mặt cậu.

Tề Phong xuống xe đứng trước mặt cậu cung kính nói.

" Anh Dâu, anh theo em về nhà đi, lão đại rất lo lắng cho anh."

Trước mặt người ngoài Tề Phong điều gọi anh là chủ tịch, nhưng khi chỉ có người mình, thì sẽ cung kính gọi anh là lão đại.

"Lo lắng ? "

Bạch Hiền nhếch môi cười khinh bỉ.

"Anh nói Phác Xán Liệt sẽ lo lắng sao? Tôi nghĩ không có khả năng đó đâu. Tránh ra."

Giọng nói cùng với biểu cảm lạnh lùng của cậu, làm cho Tề Phong lùi về sau hai bước.

Tiếng xe gắn máy dừng lại bên cạnh Bạch Hiền.

Đường Tam bước xuống, với tư thế vô cùng hấp dẫn, kiến anh ngẩn người vài giây.

"Anh không phải đi cùng anh Xán Liệt sao? "

"Đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt anh nữa."

Bạch Hiền không nói thêm gì, đưa tay cầm lấy nón bảo hiểm trong tay Đường Tam, chuẩn bị lái xe motorbike rời đi.

Tề Phong bắt đắc dĩ ra tay với cậu.

Anh tấn công tay cầm nón bảo hiểm của cậu. Một quyền đánh mạnh xuống, không ngờ Bạch Hiền lại lùi về phía sau, sau đó nhảy lên dùng chân đá mạnh vào ngực của Tề Phong một cái. Vì đang tức giận, nên cậu dùng hết sức để ra một quyền này.

Tề Phong bị đá mạnh bây về phía sau đụng mạnh vào chiếc xe BMW phát ra âm thanh lớn.

Rằm............

Thân thể Tề Phong bị va chạm mạnh vào xe rồi văng xuống mặt đất. Trong miệng phun ra một ngụm máu.

Đường Tam lo lắng, chạy tới đỡ thân thể bị thương của Tề Phong đứng lên.

"Anh Hiền đừng đánh nữa."

Tề Phong thật không ngờ Bạch Hiền lại lợi hại như vậy. Ngoài lão đại ra anh nghĩ trong bang không có ai là đối thủ của cậu.

Kiều Nhi, Kim Chung Nhân và Phác Xán Liệt vừa đi đến thì nhìn thấy một màng vô cùng đặc sắc này.

Miệng của Kiều Nhi đã há ra thành chữ O thật lớn.

"Phác mình nghĩ cậu nhặt về một con tiểu bạch thỏ, nhưng không ngờ cậu lại nhặt về một con hổ .Mình nên cầu phúc cho cậu."

Kim Chung Nhân vỗ vai Phác Xán Liệt thương hại nói.

Kiều Nhi huýt vào bụng anh,ý bảo anh đừng thêm dầu vào lửa nữa.

"Chuyện của mình anh còn chưa lo xong, còn xen vào chuyện của người khác."

Kiều Nhi giận giữ nói.

"Biện Bạch Hiền....em đứng lại đó cho anh."

Giọng điệu cứng rắn của Phác Xán Liệt làm Bạch Hiền càng thêm tức giận.

Cậu vung tay, dùng sức liệng cái nón bảo hiểm về phía anh.

Kim Chung Nhân theo bản năng ôm Kiều Nhi vào lòng tránh né.

Phác Xán Liệt tức giận vương chân lên đá một quyền, chiếc nón bị sức mạnh của Phác Xán Liệt đá trúng, văng xuống đất nức làm hai.

"Lần này anh Phác thật sự nổi giận rồi. "

Kiều Nhi thầm cầu nguyện cho Bạch Hiền

"Hừ chắc vậy."

Kim Chung Nhân tỏ ra vẽ chờ xem kịch vui. Lần đầu tiên Bạch Hiền nhìn thấy Phác Xán Liệt như vậy, cậu biết chắc anh đang rất tức giận.

Phác Xán Liệt trong lòng đang vang lên một trận cuồng phong bảo táp, anh nghĩ tại sao cậu có thể vì Phác Lạc Khánh mà muốn rời khỏi anh.

Bạch Hiền có thể nhìn thấy trong mắt anh có sự tức giận , phẫn nộ cùng chua xót. Nhưng vì tánh tình quật cường, tự ty của mình, cậu không thể khuất phục được.

Cậu nhìn vào mặt Phác Xán Liệt nói.

"Trong tình yêu, nếu không có sự tin tưởng lẩn nhau, thì cái gọi là tình yêu không nên tồn tại."

Dừng một chút cậu nói tiếp.

"Chúng ta ly hôn đi."

Hai từ ly hôn vừa thóat ra khỏi miệng,

Một cơn đau đớn xong thẳng vào trái tim cậu.

"Em nghĩ em không phải là người anh nên lấy làm vợ. Em không phải là người nhu nhược, yếu đuối, chỉ ở nhà chờ chồng về mà không quan tâm đến những gì anh ấy làm, hay anh gặp phải ở trong cuộc sống."

Nói những lời đâu lòng này, nước mắt cũng rơi từng giọt xuống khuôn mặt đâu buồn của cậu.

"Ly hôn, em đừng hồng.."

Giọng nói bá đạo vang lên.

Phác Xán Liệt nghe từng câu từng chữ cậu nói làm trái tim anh xiết chặt lại. Làm nó đau và khó thở vô cùng.

Cậu như vậy là muốn rời khỏi anh, muốn không có quan hệ với anh.

Không có khả năng đó đâu.

Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác đó, đau đến thận tâm cang.

Cảm giác trong lòng Phác Xán Liệt bây giờ không chỉ là bất an, sợ hãi, bực bội, bất lực mà còn có ìch kỷ, ích kỷ muốn cậu chỉ thuộc về riêng anh.

Ghen ?

Phải, anh đang ghen.

Nhưng mà những gì cậu nói sao anh không hiểu. Không phải cậu tức giận vì Phác Lạc Khánh sao?

"Không cần anh cho phép. Kiều Nhi ngày mai cô hãy làm thủ tục ly hôn cho tôi."

Kiều Nhi bất đắt dĩ nói.

"Anh Phác, anh Hiền em nghĩ đây chỉ là chuyện hiểu lầm mà thôi."

Bạch Hiền không muốn nghe gì nữa.

Giờ phút này cậu mới biết khi người mình yêu không tin tưởng mình, thì trái tim có thể đau đến như vậy.

Cậu quay người muốn bỏ đi, Phác Xán Liệt xông đến vác cậu lên vai, Bạch Hiền dùng tay đánh loạn xạ trên lưng anh.

"Buông em ra. Anh muốn làm gì? Đồ lưu manh."

Ahhhhhhhhh

Chưa nói xong thì anh đã quăng Bạch Hiền vào chiếc BMW màu đen rồi lái xe rời khỏi.

Bạch Hiền dùng tay kéo mở cửa xe mà không được.

" Anh thả em xuống, em không muốn ở cùng anh nữa."

Phác Xán Liệt bừng bừng lửa giận,

Từ trước tới giờ chưa có người nào, chọc anh giận đến như vậy.

Anh đột nhiên thắng xe lại, làm đầu cậu bị đưa về phía trước đập mạnh vào xe.

Còn chưa kiệp phản ứng với cơn đau ở đầu thì Phác Xán Liệt đã khơm người qua cắn mạnh lên môi cậu.

_____________

Chương 28: Trừng Phạt

Phác Xán Liệt vừa cắn vừa hôn ,anh dùng lưỡi cạy mạnh hàm răng cậu ra đưa đầu lưỡi thâm dò bên trong miệng cậu, Bạch Hiền phẩn nộ, dùng sức dẫy dụa, nhưng anh lại ôm cậu càng chặt hơn, một tay đặc sau gáy cậu, không cho cậu xoay mặt chỗ khác.

Bạch Hiền không chịu khuất phục cắn mạnh đôi môi của anh.

Phác Xán Liệt đau đến nhíu mày nhưng vẫn không buông Bạch Hiền ra.

Mùi vị tanh nồng của máu làm bầu không khí yên tỉnh trong xe trở nên kỳ quặc.

Cuối cùng Phác Xán Liệt cũng bỏ qua cho đôi môi tội nghiệp của cậu, lúc này vừa sưng vừa đỏ.

Anh dùng lưỡi liếm đi vết máu trên khóe môi, khởi động xe chạy thẳng về biệt thự.

Suốt chặn đường xe chạy Bạch Hiền vì ấy náy nên không náo loạn nữa.

Thỉnh thoảng lại vô ý nhìn trộm anh.

Phác Xán Liệt không nhìn cậu thêm một nào nữa, cặp mắt nhìn thẳng vào con đường tối tâm phía trước, đôi môi mím lại thật chặt, trong con người sâu thẩm tỉnh mịch giờ hiện lên vẽ cô đơn trống trãi.

Xe chạy về đến cửa biệt thự, điện thoại di động của Bạch Hiền đổ chuông.

Cậu ấn nút nghe.

"Em về nhà chưa?"

Giọng nói ngọt nào thêm vài phần cưng chiều của Phác Lạc Khánh làm Bạch Hiền càng thêm ủy khuất.

Cậu gọi anh với giọng nghẹn ngào tức tối.

"Anh..."

"Em sao vậy? Có ai bắt nạt em sao?"

Phác Lạc Khánh càng nói thì cậu càng khóc lớn hơn.

Ở trước mặt anh cậu giống như một đứa trẻ.

Sắc mặt Phác Xán Liệt giờ này không chỉ là giận dữ mà còn vài phần nguy hiểm.

"Em đang ở đâu anh đến đón em ngay."

"Em.."

Mới vừa định nói thì Phác Xán Liệt bá đạo đọat lấy điện thoại trong tay cậu ném mạnh ra cửa sổ.

Tiếng di động bị vỡ nát làm Bạch Hiền càng thấy cậu và anh không thể nào bình tỉnh nói chuyện được nữa.

Cậu mở cửa xe bước xuống, Phác Xán Liệt xong đến từ phía bên kia xe, cầm lấy cổ tay cậu, lôi một mạch lên phòng.

Đi qua phòng khách tối om, giờ chỉ còn lại một ngọn đèn bàn nho nhỏ, tỏa ra ánh sáng lờ mờ.

Cũng giống như tâm trạng hiện giờ của cậu, không rõ ràng với tình cảm anh dành cho cậu.

Phác Xán Liệt một chân đá văng cánh cửa phòng ngủ, dùng sức quang cậu lên giường.

Bạch Hiền đau đớn muốn ngồi dậy, Phác Xán Liệt không cho cậu cơ hội phản khán, anh lao người về phía cậu, giữa chặt cậu ở dưới thân mình.

Anh cởi bỏ quần áo trên người mình.

Bạch Hiền giờ mới có thể nhìn rõ anh.

Giờ phút này anh không còn là một Phác Xán Liệt trầm tỉnh, dịu dàng, ổn hòa hấp dẫn nữa.

Mà thay vào đó là một Phác Xán Liệt ngang ngược, bá đạo và đầy nguy hiểm.

Anh dùng một tay giữa chặt hai tay cậu trên đỉnh đầu.

Sức lực của Bạch Hiền vì được huấn luyện từ nhỏ nên rất mạnh, so với người bình thường thì dể như trở bàn tay, nhưng người ny lại là Phác Xán Liệt. Sức mạnh của anh không ai có thể sánh bằng.

"Buông em ra.. Anh muốn làm gì?"

Phác Xán Liệt không nói gì, tay còn lại sé rách quần áo trên người cậu.

Thân thể Bạch Hiền được phô bài trước mặt anh, làn da mịn màng trắng nõn mập mờ huyền bí.

Anh hôn lên mặt cậu, môi cậu, xương quai xanh rồi dừng lại ở phần ngực cậu.

Từng nơi anh hôn qua điều để lại những dấu hôn đỏ như những bông hoa nở rộ, cũng đồng thời là bằng chứng cậu thuộc quyền sở hữu của anh.

Không có sự vuốt ve dịu dàng, không có khúc dạo đầu ngọt ngào, anh đem vật nam giới của mình tiến thẳng vào nơi sau nhất người cậu.

Ahhhh.....

Cậu đâu đớn kêu lên.

Muốn ngồi dậy, nhưng cho dù cậu có dùng hết sức mình,cũng không thể tránh khỏi anh.

Giờ phút này anh gióng như một con báo dữ, hung hăng gặm cắn con mồi.

Cậu tuyệt vọng nằm bất động, nhấm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống gò má cậu.

Cậu không còn tâm trạng và sức lực để dẫy giụa nữa.

Phác Xán Liệt bất giác dừng lại,dùng bàn tay của mình dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cậu.

Phác Xán Liệt nhìn chăm chăm vào thân thể cậu.

Anh hoảng hốt khi nhìn thấy những dấu xanh tím do anh thô bạo để lại trên người cậu.

Nổi đau xót, thương tiếc và hối hận đang giày xéo trái tim anh.

Sao anh có thể đối sử với cậu như vậy.

Sao anh không kiềm chế được lý trí của mình.

Sao chỉ vì sự ghen tuông đố kỵ, mà anh có thể làm tổn thương đến người mình yêu thương nhất.

Anh rút mình ra khỏi thân thể của cậu, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng ngực mình.

Bạch Hiền dựa vào ngực anh, cậu có thể nghe được, tiếng tim anh đập rất nhanh.

Anh diệu dàng vuốt ve mái tóc dài của cậu.

Giọng khàn khàn của anh vang lên phá vỡ bầu không khí tỉnh mịch.

"Anh xin lỗi.. Hiền Nhi . Đừng rời xa anh. Có được không?"

Nói những lời này, trái tim anh cũng đau đớn theo.

Bạch Hiền nhìn vào mắt anh.

Một Phác Xán Liệt kiêu căng,ngạo mạng, cầm trong tay quyền lực tối cao, nhưng bây giờ ở trước mặt cậu, anh lại bỏ hết tôn nghiêm để nói những lời xin lỗi cùng cầu xin.

Cậu biết anh yêu cậu, cậu có thể cảm nhận được.

Tay cậu nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt đau buồn của anh.

"Xán Liệt.. Em yêu anhm Cả đời này em cũng chỉ yêu mình anh. Em sẽ không bao giờ rời xa anh."

Nói xong cậu ngước mặt, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh. Cậu ôm eo anh kéo về phía mình nằm xuống giường.

_____________
Chap 29

Sau một trận ân ái, Phác Xán Liệt ngồi dựa vào đầu giường tinh thần sảng khoái, so với anh thì Bạch Hiền mệt mỏi vô cùng, cậu gối đầu lên ngực anh.

Cậu dùng ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực anh,

"Tại sao anh lại tức giận?"

Bạch Hiền hỏi anh trong sự tò mò.

"Anh không thích em đối xử tốt với người khác."

Cậu mỉm cười trong lòng ngọt ngào, vậy là vì anh ghen, nên mới làm ra những hành động như vậy.

"Vậy còn em, sao lại tức giận?"

Anh thì thầm vào tai cậu.

"Em không thích anh dấu em bất cứ chuyện gì. Em rất lo lắng cho anh."

Phác Xán Liệt trong lòng sung sướng vô cùng.

Anh dịu dàng hôn lên trán cậu.

Càng yêu thương cậu hơn.

"Anh kể em nghe một câu chuyện."

Tay anh lúc này càng ôm cậu chặt hơn, giống như chỉ sợ trong chóc lát, cậu sẽ vĩnh viễn biến mắt trong cuộc đời của anh. Giọng nói trầm thấp của anh, trong đêm tối như một ly rượu mạnh làm say lòng cậu.

"Trong Phác gia từ đời ông nội của anh đã kinh doanh tập đoàn Phác thị, nhưng lúc đó Phác Thị chỉ là một công ty nhỏ ở thành phố S. Phần chính là kinh doanh bất động sản. Ông nội anh từ bàn tay trắng dựng lên sự nghiệp. Ông có hai người con trai, Phác Lạc Bằng và Phác Lạc Hùng. Phác Lạc Hùng là ba anh còn Phác Lạc Bằng là bác cả của anh. Ông có một người con trai tên là Phác Lạc Khánh,"

Nói đến đay anh dừng một chút rồi nói tiếp.

"Phác Lạc Khánh cũng chính là Ken tổng của Tập đoàn Tân Thị, cũng là anh nuôi của em. Ba anh cùng bác cả là anh em tốt, từ nhỏ họ sống đùm bộc lẫn nhau. Lúc trưởng thành thì bác cả cưới một người con gái ông yêu, trong một gia đình khá giả sâu đó họ đã sinh ra Phác Lạc Khánh , còn ba anh, mang tiếng là cậu ba nhà họ Phác nhưng lại bị một cuộc hôn nhân thương nghiệp buộc chặt. Mẹ anh là con gái duy nhất của tập đòan Trưởng Gia, Trưởng Gia Huệ, lúc đó đứng đầu về kinh doanh dầu mỏ. Ông muốn mượn thế lực bên nhà ngoài anh để cũng cố địa vị của Phác Thị. Ba anh cùng mẹ anh không yêu thương gì nhau, nhưng vẫn lấy nhau, rồi không lâu sau sinh ra anh. Anh nhỏ hơn Phác Lạc Khánh 3 tuổi, lúc còn nhỏ tụi anh thường chơi cùng nhau, là anh em tốt. Anh ta như người anh trai luôn yêu thương và che chở cho anh.
Sau khi sinh anh ra thì tình cảm của ba mẹ anh trở nên tốt hơn, hai người bắt đầu yêu nhau. Lúc đó nhà anh rất hạnh phúc."

Nghĩ đến ký ức lúc nhỏ, nét mặt Phác Xán Liệt trở nên ôn hoà hơn.

"Cuộc sống hạnh phúc không được bao lâu, lúc Phác Lạc Khánh 13 tuổi thì mẹ anh ta bỏ nhà đi theo người đàn ông khác, khi Phác Lạc Khánh và bác cả chạy đến bến tàu, thì nhìn thấy cảnh hai người họ muốn xuống tàu. Trong cơn phẫn nộ Bác cả dùng súng bắn chết hai người bọn họ trước mặt Phác Lạc Khánh. Tận mắt chứng kiến ba mình giết mẹ mình, với một đứa trẻ 13 là một điều vô cùng tàn nhẩn. Sau ngày đó Phác Lạc Khánh trở thành một con người hoàng toàn khác. Anh ta trở nên ích nói, trầm ổn, lạnh lùng và xa cách. Từ lúc đó bọn anh giống như bị một bức tường mặc cảm của anh ta dựng lên, làm xa cách.
Sau đó vì Bác cả suốt ngày mượn rượu giải sầu, nên ông nội mới dao toàn bộ tập đoàn Phác thị cho ba anh. Phác thị dưới sự lãnh đạo của ba anh trở nên hùng mạnh hơn. Bác cả bực tức trong lòng, ông ta nghỉ, ông mới là con trai trưởng của Phác gia, nên chức chủ tịch Phác thị phải thuộc về ông. Ông ta đến Phác thị làm náo loạn. Ông nội anh đã nhìn ra được dã tâm cùng thủ đọan của ông ta nên không đồng ý."

Phác Xán Liệt bất giác ôm Bạch Hiền chặt hơn, lúc này sắc mặt anh Không còn vẽ hạnh phúc ổn hòa nữa mà thay vào đó là vẽ bi ai cùng thù hận.

"Hôm sinh nhật 15 tuổi của anh, sau buổi tiệc tại khách sạn, ba lái xe đưa mẹ anh cùng anh về biệt thự. Một nhà 3 người vô cùng hạnh phúc, ba anh là người đàn ông đảm đang, đội trời đạp đất, yêu thương gia đình.Mẹ là người phụ nữ dịu dàng, ôn nhu, yêu chồng thương con. Ngoài em ra, bà là người phụ nữ anh yêu thương nhất."

Anh hôn nhẹ nhàng lên mặt Bạch Hiền, giống như đang nâng niêu một món đồ quý giá nhất trên đời.

"Trên đường về biệt thự bác cả vì sự ganh tỵ và ích kỷ của bản thân, dùng xe tông thẳng vào phía sau xe ba anh.

Xe vì đang chạy với tốc độ cao, nên bị lạc tay lái, đụng thẳng vào cây cột đèn bên đường, anh vì không nịt dây an toàn mà bay ra khỏi xe bất tỉnh nhân sự.

Khi anh tỉnh lại là việc của 2 ngày sau.
Ông nội cho anh biết ba và mẹ anh vì xe gặp tai nạn đâm vào cột đèn, rồi bốc cháy nên đã chết.
May mà anh bị văng ra ngoài xe nếu không thì tính mạng cũng khó mà giử được.

Trong lòng anh tức giận vô cùng, anh biết người lái xe kia là Bác Cả, nhưng ông nội mới "người tóc bạc đưa người tóc xanh" ông rất đau lòng, anh không đành nói cho ông biết là Bác Cả hại chết Ba Mẹ anh.
Từ ngày đó anh đã thề.
Phác Xán Liệt anh phải trở thành một người quyền cao chức trọng.
Cầm trong tay quyền lực tối cao, có thể thao túng vận mệnh của một người.
Anh phải mạnh mẽ, lạnh lùng,độc ác hơn, mới có thể trả được mối thù này."

_____________

Chap 30

Lúc nói xong những lời này , Bạch Hiền có thể cảm giác được thân thể của Phác Xán Liệt cứng đờ.

Trong lòng cậu chua xót, phải trải qua những đau khổ gì mới có thể thay đổi anh trở nên một người lạnh lùng bá đạo như vậy.

Phác Xán Liệt nhìn ra ngoài cửa sổ, một màng đêm mờ mịt chỉ còn lại nỗi đâu cùng thù hận.

Bạch Hiền mệt mỏi thiếp đi trên ngực anh.

Phác Lạc Khánh cùng Việt Vũ vội vã trở về biệt thự.

Bước vào cửa lớn, một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi, ngồi trên chiếc xe lăn ở phòng khách. Khuôn mặt cường nghị, oai phong, cùng với khí thế bức người.

Trên tay ông cầm một cây gậy gỗ chạm hình con rồng.

Dù đôi chân không thể cử động, nhưng cũng không giảm đi khí thế của ông.

"Ba, Ba về khi nào sao không cho con biết?"

"Đừng nói nhiều lời, kế hoạch tiếng hành như thế nào?"

Giọng nói uy nghiêm của ông làm Phác Lạc Khánh do dự một chút mới trả lời.

"Con tra được Phác Thị muốn mua miếng đất ở phía Tây thành phố, nên hôm nay con đã dành được nó. Kế tiếp con sẽ làm cho các công ty hợp tác với Phác Thị lần lược cùng nhau hủy bỏ hợp đồng."

"Tốt, ta chờ xem đến lúc Phác thị sụp đổ lão già kia sẽ đến cầu xin ta như thế nào."

Ha ha ha.

Tiếng cười hung ác của Phác Lạc Bằng vang lên.

Phác Lạc Khánh trong lòng đang băng khuâng. Bạch Hiền bay giờ là bạn gái của Phác Xán Liệt, anh không muốn làm tổn thương đến cậu.

Nếu không gặp được cậu 10 năm trước, không biết anh có thể kiên cường vượt qua khỏi những ngày tháng đen tối đó không.

Lúc Ba anh hại Ba Mẹ Phác Xán Liệt chết, không lau sau Phác Xán Liệt đã đến tìm Ba anh trả thù.

Lúc đó Phác Xán Liệt mới khỏang chừng 15- 16 tuổi, tuổi trẻ bồng bột, anh đi đến biệt thự của Phác Lạc Bằng một mình. Khi đó chỉ có một mình Phác Lạc Bằng ở nhà. Phác Xán Liệt trên tay cầm một cây mã tấu, đi thẳng lên lầu, khi thấy Phác Lạc Bằng đang ngồi ở ban công trong phòng đưa lưng về phía cửa, anh không do dự song tới chém một nhát sau lưng ông ta.

Khi ông phản ứng kiệp thì đã bị trúng một nhát.

Ông hoảng hốt theo bản năng lùi về phía sau, Phác Xán Liệt mất đi lý trí đè người ông lên lang cang,

Trong miệng không ngừng lập đi lập lại một câu.

"Tại sao,

Tại sao Ông lại làm như vậy?

Tại sao Ông lại làm như vậy?"

Mỏi câu anh nói ra điều dùng giọng điệu giận dữ điên cuồng gào thét.

Hai người dằng co, Phác Lạc Bằng lỡ chân rơi từ lầu 2 xuống, lưng đập mạnh vào tản đá phía dưới nên nữa thân người bị liệt.

Phác Lạc Khánh hay tin lập tức trở về nhà nhưng đã muộn. Khi đến nhà anh thấy Ba mình đang nằm dưới mặt đất còn Phác Xán Liệt đứng cách ông vài bước, vẫn cầm chặt cây mã tấu trong tay.

Phác Lạc Khánh hoảng sở, khi nhìn thấy sắc mặt của Phác Xán Liệt vào lúc đó, Phác Xán Liệt giống như quỉ satan từ địa ngục đến. Con ngươi không còn ánh sáng, chỉ có những tia máu đỏ cùng ngọn lửa thù hận thiêu cháy hết tâm hồn anh ta.

Đến tận bây giờ, Mỏi khi nhớ đến, sắc mặt Phác Xán Liệt vào lúc đó, Phác Lạc Khánh không rét mà rung.

Sau khi chuyện đó xảy ra, Ông nội biết được, đuổi Phác Lạc Bằng ra khỏi Phác Gia.

Phác Lạc Khánh vì chữ hiếu đành theo Phác Lạc Bằng qua Mỹ trị liệu.

Trong khoảng thời gian đó vì trị bệnh cho Ba mà dùng hết tiền, tin thần anh sa sút, còn phải châm sóc Ba vì không chiệu nổi sự đã kích mình bị tàn phế, thường xuyên chưởi rủa và đánh đập anh.

Anh thất vộng với cái thế giới đen tối này, một con đường không có ánh sáng.

Nhưng một hôm anh lại gặp Bạch Hiền, cậu nhỏ hơn anh 9 tuổi, lúc đó cậu chỉ là một cô bé 10 tuổi.

Lúc anh không có người thân cùng bạn bè thì một cậu bé thường xuyên xuất hiện cổ vũ anh, làm bạn với anh.

Chỉ vì câu nói của cậu, làm anh phấn đấu trở lại, tìm được ánh sáng trong cuộc đời.

"Trong cuộc sống của chúng ta, ai náy điều vấp phải trăm ngàn trắc trở. Ai nấy điều nghĩ cảnh ngộ của mình là bi ai nhất, là đâu khổ nhất. Nhưng trên thực tế, có biết bao nhiêu người còn thống khổ hơn , chí ít anh còn có Ba, còn có người bạn này là em."

Sau ngày đó anh kiếm được việc làm ổn định và bất đầu gây dựng sự nghiệp của bản thân mình.

Bạch Hiền xem Phác Lạc Khánh như một người anh trai, nhưng tình cảm của anh đối với cậu vô cùng sâu sắc.

Ngoài mẹ anh ra cậu là người anh yêu thương nhất.

________

Chap 31

Tiếng điện thoại di động của Phác Xán Liệt vang liên làm phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng ngũ.

Anh đã thức dạy từ sớm, nhưng vì Bạch Hiền vẫn còn nằm trên ngực anh ngủ say, nên anh không muốn đánh thức cậu, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ngủ. Khuôn mặt ngủ say của cậu cực kỳ dễ thương, không còn vẻ mạnh mẽ, ương ngạnh, ngang ngược nửa mà thay vào đó là sự dịu dàng cùng yếu đuối.

Phác Xán Liệt vương tay lấy chiếc điện thoại trên bàn.

Tiếng gấp gáp của Tề Phú vang lên trong điện thoại.

"Chủ Tịch, có chuyện rồi, có người tung tin ra ngoài, nói Phác Thị thu mua không thành công miếng đất ở phía Tây, nên mấy công ty đối tác lần lược hủy bỏ hộp đồng. Hiện tại cổ phiếu của Phác thị đã tuột tới mứt không thể khống chế được nữa."

Giọng nói không cảm xút của Phác Xán Liệt kiến người nghe không biết tâm trạng hiện tại của anh là gì.

"Được tôi biết rồi, tôi sẽ đến công ty ngay."

"Có chuyện gì vậy?"

Giọng ngái ngủ của cậu làm Phác Xán Liệt bật cười thành tiếng.

"Đúng là ham ngủ, không có gì đâu em cứ ở nhà nghỉ ngơi một chút, trưa Tề Phong sẽ đưa em đến công ty cùng đi ăn với anh."

Phác Xán Liệt ôm cô vào lòng hưởng thụ thêm 10 phút ấm áp rồi mới rời giường, mặt trên người âu phục chỉnh thề, anh khơm người hôn lên môi cậu, rồi mới đi.

Trong văn phòng làm việc của chủ tịch, Phác Xán Liệt ngồi ở vị trí chính Kim Chung Nhân, Lôi Lạc Thiên, Ngô Thế Huân, Tề Phú cùng Kiều Nhi điều ngồi đối diện với anh. Trên mệt mỏi người điều có biểu cảm khác nhau, Kim Chung Nhân nghiêm túc, Lôi Lạc Thiên trầm tỉnh, Ngô Thế Huân tức giận, Tề Phú nóng lòng còn Kiều Nhi thì bình tỉnh.

Phác Xán Liệt sắc mặt không thay đổi, thái độ không quan tâm, anh lấy trong ngăn kéo ra một hợp cigar cuba đưa cho Kim Chung Nhân và Ngô Thế Huân mỗi người một điếu. Lôi Lạc Thiên và Tề Phú thì không hút thuốc.

Mùi cigar nồng nặc làm không khi trong phòng càn thêm căng thẳng.

Phác Xán Liệt mân mê điếu cigar trong tay, cặp mắt nhấm lại, trong miệng phun ra một ngụm khó đen,

"Tề Phú, câu mua vào tất cả cổ phiếu của Phác thị ngoài thị trường cho tôi."

Tiếng nói mạnh mẽ của anh vang lên.

Hiện tai anh nấm trong tay 45% cổ phần của Phác Thị, Phác Lạc Khánh nấm giữ 15% ,40 % còn lại nằm trong tay các cổ đông khác.

Nếu có người nào, mua hết cổ phần bên ngoài, chỉ cần hơn anh 1% thì Phác Thị cũng sẽ rơi vào tay họ.

Hiện giờ cổ phiếu của Phác thị xuống giá thấp nhất, đúng là thời cơ tốt để mua vào.

Đầu ngón tay Tề Phú gõ trên bàn phiếm máy vi tín.

Anh xoay qua nói với giọng điệu khẩn trương.

"Chủ tịch hiện tại vốn lưu động của chúng ta không đủ."

"Cần bao nhiêu?"

Giọng nói của Phác Xán Liệt không nhanh không chậm vang lên.

Tay vẫn không ngừng thao tác trên bàn phím Tề Phú nói.

"Tôi dùng hết vốn của Phác Thị vẫn còn Thiếu $500 triệu."

Kim Chung Nhân không nói lời nào cầm điện thoại lên gọi cho Trần Siêu trợ lý riêng của anh.

Người bên kia vừa bắt máy, giọng nói nghiêm túc của Kim Chung Nhân vang lên.

"Câu lập tức chuyển $500 triệu vào tài khoản của Phác Thị ngay lập tức."

"Kim Tổng, tôi sẽ làm ngay."

Vừa nói xong Trần Siêu liền cúp máy.

"Cảm ơn cậu nhiều."

"Không cần cảm ơn, xong chuyện này cậu cho Kiều Nhi nghĩ phép 1 tuần là được."

Lúc nói lời nầy sắc mặt của Kim Chung Nhân có chút phấn khởi cùng chờ mông.

Kiều Nhi sắc mặt khó coi vô cùng, vẻ mặt vô tội nhìn Phác Xán Liệt ,chờ mông lời từ chối của anh.

"Được không thành vấn đề."

Phác Xán Liệt cười như không cười nói.

Kim Chung Nhânnhìn thấy vẽ mặt buồn rầu của Kiều Nhi tròng lòng hơi thất vọng.

"Phác Xán Liệt anh đúng là không có nghĩa khí."

Kiều Nhi tức giận lên tiến.

"Nếu không đủ tôi sẽ chuyển thêm cho cậu."

Ngô Thế Huân ngồi im lặng một bên lên tiếng.

"Không cần, bao nhiêu là đủ rồi."

Phác Xán Liệt nói với giọng kiên quyết.

Tề Phú lúc này mới ngừng tay lại.

"Chủ tịch, đã xong. Tổng cộng trên Thị trường bán ra 25%. Tôi mua được thêm 15% ,còn 10% thị bị tập đoàn Tân Thị mua rồi. Giờ chỉ còn lại 20% ở trong tay các cổ đông nhỏ còn chưa bán ra."

Tề Phú nghi ngờ nói tiếp.

"Nhưng tôi không hiểu, tại sao lúc nầy mình lại mua vào. Không phải công ty đang có chuyện sao? Mình nên lấy số tiền này để giúp vốn cho công ty."

"Có người muốn thừa nước đục thả câu,nhân cơ hội nầy thu mua Phác thị, mình không ra tay trước thì họ sẽ thành công. Bây giờ trong tay tôi đã nấm giữ 60% cổ phần, còn Tân thị thì chỉ có 25%. Nói cách khác thì không ai có thể lung lay được vị trí chủ tịch này của tôi."

Phác Xán Liệt kiên nhẩn giải thích.

_____________
Chap 32

12 giờ trưa ở đại sảnh Phác Thị, Bạch Hiền và Đường Tam được Tề Phong đưa đến.

Đi đến thang máy chuyên dùng của chủ tịch, các nhân viên điều nhận ra cậu, sau lần trước cậu đến, Tề Phong có thông báo cho các nhân viên ở Phác Thị biết, cậu là vợ của chủ tịch.

Moị người gặp cậu điều cung kính chào hỏi.

Bước vào thang máy Đường Tam lay lay cánh tay của Bạch Hiền nói.

"Anh dâu , hôm qua làm em sợ muốn chết. "

Nói xong cô không quên nhìn Tề Phong một cái.

Khi Tề Phong bị thương, Đường Tam châm sóc cho anh cả đêm. Anh vì cảm động nên bạo gan hôn cô rồi tỏ tình.

Bây giờ khi nghĩ đến cảnh hôn môi đêm hôm qua, Đường Tam mặt thì đỏ, tim thì đập loạn xạ.

So với cô thì Tề Phong bình tỉnh hơn nhiều.

Anh không có biểu cảm gì trước mặt Bạch Hiền cả.

Nhưng nhìn thấy sắc mặt của Đường Tam, Bạch Hiền biết họ đã xãy ra chuyện gì.

Cậu mỉm cười đi theo Tề Phong ra khỏi thanh máy vào phòng làm việc của Phác Xán Liệt.

Bước vào phòng cậu thấy anh đang ngồi chính giữa ghế sopha, trước mặt đặt một cái laptop trên bàn trà. Còn mấy người kia điều ngồi xung quanh anh, bay giờ là giữa trưa nên mặt trời rội thẳng qua khung cửa sổ lên người anh, phát ra ánh sáng màu vàng cam.

Anh ngồi ở giữa dáng người oai phong khí thế mạnh mẽ. Gióng như một vị vua đang ban mệnh lệnh cho tướng sỉ của mình, trước khi ra chiến trường.

Áo vest bị anh cởi ra ném lên thành ghế, bay giờ anh chỉ mặt trên người áo sơ mi màu trắng,tay áo được săn lên tới khuỷu tay, lông mày hơi nhíu lại vì đang suy nghĩ. Anh ngồi nghiêm túc nói chuyện với Tề Phú nhưng cặp mắt vẫn luôn theo dõi sự thay đổi trên màn hình laptop.

Lúc này cậu mới biết, lúc anh nghiêm túc làm việc, vẽ mặt anh vô cùng đẹp trai có vài phần tự tin ,nghiêm nghị và bá đạo, lúc này là lúc anh tỏa ra sức hấp dẫn chết người.

Khi nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngừng nói chuyện nhìn lên, nhìn thấy trên người cậu không phải là bộ quần áo bình thường , mà là một bộ vest công sở vừa kín vừa hở. Áo sơ mi cởi bỏ 2 cúc trước ngực , để lộ xương quai xanh quyến rũ của cậu. Chiếc quần tây bó sát làm tôn lên đôi chân dài .Tóc cậu được vuốt cao lên để lộ cái trán tinh tế . Lúc này không thể dùng từ nào để miêu tả vẻ đẹp của cậu ngòai từ tuyệt sắc. Anh vẫy tay với cậu ý bảo cậu đến ngồi cạnh anh.

Tề Phong biết họ còn có chuyện bàn bạc nên anh đưa Đường Tam đi tham quan Phác Thị.

Bạch Hiền bước đến ngồi bên cạnh anh, cậu nhìn thấy trong mắt anh có sự thay đổi. Ngồi xuống bên cạnh anh cậu có thể cảm giác được sự hô hấp nặng nề của anh.

Phác Xán Liệt đang cố kiềm nén sự ham muốn của dục vọng.

Cậu nhìn mấy người trước mặt, cậu biết họ điều là bạn tốt của anh, nhưng cậu điều tra được, trong đám người này có người hợp tác với tổ chức thần bí Kim Xà.

Trong lòng cậu biết họ điều là những người có thế lực không thầm thường, nhưng nếu để cậu biết, có người muốn làm hại đến anh, thì đừng trách Bạch Hiền cậu ra tay độc ác.

Phác Xán Liệt ôm eo Bạch Hiền ,kéo cậu sát vào lòng. Bạch Hiền không phản kháng mà còn chủ động dựa đầu lên ngực anh.

Kim Chung Nhân ngồi một bên mà trong lòng ái mộ vô cùng. Anh thầm nghĩ, Không biết khi nào Kiều Nhi mới có thể nghe lời như vậy.

Anh bất giác thở dài.

Haizzzzzzzz

"Kim tổng anh thở dài chuyện gì vậy? "

Tề Phú khó hiểu hỏi.

"Tôi chỉ là thấy chủ tịch của cậu tìm được một cậu trai biết nghe lời như vậy, tôi hâm mộ mà thôi."

Kim Chung Nhân nói với giọng bất đắt dĩ.

Kiều Nhi nhìn thấy trong mắt anh chứa đựng sự đâu buồn cùng chua sót.

Cô thấy trong lòng đau đớn vô cùng.

Lôi Lạc Thiên đưa tay lên trước mặt, nhìn chiếc đồng hồ Montblanc màu đen trên cổ tay rồi nói.

"Đến giờ rồi, Tề Phú cậu bật TV lên đi."

Tất cả mọi người điều chú ý đến màn hình TV.

Trên TV là một người nam phát ngôn viên của đài tin tức Thành Phố S.

"Hiện tại chúng tôi đang ở ngoài phòng hội nghị Thành Phố S. Đang đợi kết quả hội nghị ngày hôm nay."

Đứng trên đài phát biểu là Kiều Nhất Phàm, Thị Trưởng của Thành Phố S, ông khoảng chừng 55 tuổi, tướng người phong độ, nét mặt chính trực, lịch sự sang trọng.

Các phóng viên lần lược đưa ra câu hỏi.

Nhật báo "Thanh Liêm" thuộc về công ty của Lôi Thị đưa ra câu hỏi đầu tiên.

"Thưa ngài Thị Trưởng về phần hội thảo ngày hôm nay đã có kết luận gì?"

"Hội nghị ngày hôm nay chính phủ cùng với Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hiệp quốc, " được viết tắt là UNESCO" đã ra quyết định miếng đất ở phía Tây Thành phố S, không thể khai thác, phải bảo tồn và bảo vệ thành di sản văn hoá của quốc gia."

"Nói cách khác coi như Tân Thị mua rồi cũng không dùng được sao?"

Nhật báo "Trung Thực" ra câu hỏi.

"Đúng vậy."

Cách phóng viên khi nghe câu trả lời của Kiều Nhất Phàm, điều bất đầu bàn tán xôn xao.

"Tôi còn một chuyện muốn tuyên bố."

Giọng nói quyền uy của ông ngăn lại những tiếng xì xào phía dưới.

Họ điều im lặng lắng nghe lời ông muốn tuyên bố.

"7 giờ Tối hôm nay ở khách sạn The Palm, phía chính phủ và Phác Thị sẽ ký hợp đồng.

Chính phủ quyết định đưa công trình 1 tỉ đồng, có tên gọi là "Thành Phố trên không"cho Phác Thị thực hiện.

Công trình này sẽ tăng thêm lượng du khách và củng cố nền kinh tế tài chính của Thành Phố S. Đồng thời trong vồng 10 năm tới đây, sẽ tạo thêm công việc làm cho các cư dân bản địa."

Nói xong không đợi các phóng viên hỏi tiếp, Kiều Nhất Phàm được vệ sĩ đưa đi.

Người phát ngôn viên bất đầu sơ lược lại câu chuyện.

"Tin tức ngày hôm nay thật bất ngờ, Tân Thị vừa mới thu mua mảnh đất ở phía Tây thành phố S, tin thức vừa mới công bố cổ phiếu của Tân Thị bị xuống tới mức thấp nhất.

Còn về phần Phác Thị, bị những tin đồn mấy ngày hôm nay làm ảnh hưởng, giá cổ phiếu bị tuột xuống nghiêm trọng.

Nhưng khi tin tức được công bố, cổ phiếu của Phác Thị đã tăng lên vượt qua giá ban đầu."

Phác Xán Liệt cầm điều khiển TV lên tắt máy.

_________ Mn đc truyện vv nhé ______
. Nhớ vote cho ad có động lực ra chap nha 😊😊❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek