33+34+35+36+37+38+39+40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

|

Ngô Thế Huân nhìn sắc mặt đắc ý của Phác Xán Liệt mà bực bội.

"Cậu đúng là không có lương tâm, đã có kế hoạch tốt như vậy, mà không nói làm chúng tôi điều lo lắng."

Kim Chung Nhân cầm bật lửa trong tay xoay xoay, ý cười trong mắt nói.

"Ai náy điều biết chỉ có cậu là không."

Sắc mặt của Ngô Thế Huân lúc này tối sầm, giọng nói tức giận vì bị đùa bỡn vang lên.

"Các người đều biết."

Âm thanh cuối cùng giống như là gầm lên.

Lôi Lạc Thiên đồng tình, bước đến gần vổ vổ lên vai anh, ý bảo tôi hiểu tâm trạng của cậu bây giờ.

Cử chỉ thì là an ủi, nhưng nét mặt lại cười châm biếm.

Ngô Thế Huân tức giận hắt tay Lôi Lạc Thiên ra, không thèm nói gì nữa.

" Tôi cùng Bạch Hiền chuẩn bị đi ăn, hẹn gặp các cậu vào lúc tối nay tại khách sạn The Palm" . Phác Xán Liệt đuổi khách một cách trắng trợn.

Ra khỏi phòng Lôi Lạc Thiên, Tề Phú và Ngô Thế Huân cùng đi dùng bữa trưa, Kim Chung Nhân thì đuổi theo Kiều Nhi đi về phòng làm việc của mình ở phía trước.

Khi tất cả mội người rời đi, Phác Xán Liệt không thể nào kiềm chế được nữa, anh dùng thân thể to lớn của mình đè Bạch Hiền xuống ghế sopha, môi anh áp xuống môi cậu, hai người điên cuồng cắn mút hưởng thụ hương thơm quen thuộc của nhau.

Vừa hôn, tay anh cũng bất đầu không yên phận sờ soạng trên ngực cậu.

Anh một tay mở ra nút áo sơ mi của cậu, tay còn lại dùng sức kéo cà vạt trên người ném xuống đất. Bầu ngực căng tròn trắng nõn của cậu hiện lên trước mặt anh, anh hít thở không thông, nhìn dáng vẽ mê người của cậu nằm dưới thân mình, cặp mắt cậu giờ đã phủ bởi một lớp sương mù của dục vọng.

Phác Xán Liệt không thể nào kiềm chế được nữa anh đứng lên cởi hết quần áo trên người cậu cùng quần áo của anh ném xuống mặt đất.

"Đừng ở đây, sẽ có người vào."

Giọng nói yếu đuối nỉ non của cậu vang lên.

Phác Xán Liệt không trả lời chỉ vương tay ôm Bạch Hiền gấp gáp tiến vào phòng nghĩ.

Một tiếng đồng hồ trôi qua,Bạch Hiền mệt mỏi nằm trên giường lớn than van, thân thể chỉ được một cái chăn mỏng che lại, để lộ ra phần vai trần và xương quai xanh ẩn hiện những dấu hôn đỏ chót như những bông hoa.

"Đói bụng quá, từ sáng tới giờ em còn chưa ăn gì, giờ còn bị anh hành hạ ra như vậy."

Phác Xán Liệt với nét mặt hạnh phúc miệng cong lên thành nụ cười, tay dịu dàng đem những sợi tóc rối loạn trước mặt cậu để ra phía sau. Lời nói yêu thương, nhưng lại có vài phần trách móc.

"Tại sao tới bây giờ mà em còn chưa ăn? Không phải anh đã dặn dò Trần Lưu nấu buổi sáng cho em rồi sao. Bà ta giám không làm theo."

Vừa dứt lời anh cầm điện thoại di động lên, định gọi cho Trần Lưu.

Bạch Hiền lính quýnh ngồi dậy, ngăn anh lại. Vật duy nhất che đậy thân thể hoàn mỹ của cậu rơi xuống mặt đất, Bạch Hiền ngại ngùng, dù nhiêu lần ân ái cùng anh, nhưng khi thân thể cậu bị phơi bài, không gì che đậy trước mặt anh như vậy. Cậu vẫn luôn bị sự thẹ thùng làm bâng khuâng.

Bạch Hiền liền đem người áp sát vào lòng ngực rắn chất của anh. Ngăn lại tầm mắt nóng bỏng của anh.

"Không phải lỗi của Trần Lưu, chỉ tại....."

Âm thanh bị kéo dài,dừng một chút cậu thẹn thùng nói tiếp.

"Chỉ tại không có anh cùng ăn, em không thấy ngon miệng."

Giọng nói của cậu càng lúc càng nhỏ. Khuôn mặt Bạch Hiền giờ phút này đã đỏ như quả cà chua.

Trong lòng thầm nghĩ " Chết tiệt.. Một Bạch Hiền không sợ trời không sợ đất, lại làm nũng như thế này, nếu để Đường Tam mà biết chắc nha đầu đó cười tới lộn ruột luôn."

Bạch Hiền thở dài.

Phác Xán Liệt không biết cậu đang nghĩ gì, như trong lòng anh vô cùng sung sướng.

Một dòng nước ấm chảy thẳng vào tận trái tim anh. Anh yêu thương hôn lên trán cậu nói.

"Lần sao không cho phép như vậy, em sẽ bị đâu dạ dày."

Lời nói vô cùng bá đạo nhưng lại ấm áp làm Bạch Hiền ngọt đến tận xương tủy.

Cậu gật đầu đồng ý, cũng không nói gì thêm, nằm sắp xuống giường như một đứa trẻ đang làm nũng.

Anh nhếch môi bước ra ngoài, khi trở lại trên tay cầm bộ đồ công sở của cậu. Anh dịu dàng cẩn thận mặc từng cái cho cậu.

Bạch Hiền ngơ ngác hưởng thụ sự dịu dàng của anh, khi cậu bình tỉnh lại, thì Phác Xán Liệt đã một thân y phục chỉnh tề đứng trước mặt cậu.

Bạch Hiền vương tay choàng qua cổ anh, nhón chân lên đặc lên môi anh một nụ hôn nhẹ.

Cảm giác mềm mại từ cánh môi cậu làm thân thể anh cứng lại. Phác Xán Liệt từ bị động chuẩn thành chủ động, tay ôm eo nhỏ của cậu ,kéo cậu sát lại người mình.

Sự ma sát của hai thân thể làm vật ở giữa hai chân anh dần dần to lớn.

Giọng nói dịu dàng của cậu phá vở những suy nghĩ mờ ám trong đầu anh.

"Cảm ơn anh, Xán Liệt."

Hai từ Xán Liệt tốt ra từ miệng cậu, sao nghe ngọt ngào như vậy.

Những người khách thường gọi anh là Chủ Tịch Phác, lão đại hoặc anh Phác, nhưng chỉ mình cậu lại gọi anh như vậy.

Trong lòng anh quyết định, hai từ Xán Liệt này chỉ dành riêng cho cậu gọi mà thôi.

"Không! Anh phải nên cảm ơn em mới đúng. Cuộc sống 15 năm qua của anh, đã trải qua trong bóng tối, bao bộc bởi sự cô độc cùng thù hận. Anh không có sự vui vẽ và ấm áp. Chỉ sống trong sự bất hạnh và thù hận mà thôi. Nhưng sự xuất hiện của em, đã làm thay đổi cuộc đời anh. Anh đã học được các yêu thương và quý trọng một người như thế nào. Cảm ơn em."

Nghe những lời nói thâm tình nầy của anh, Bạch Hiền không thể kiềm nén được những giọt nước mắt lần lượt rơi xuống khuôn mặt, dừng lại ở trên xương quai xanh xinh đẹp của cậu.

Trong lòng như có ai đó cầm con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim mình.

Cậu bất giác ôm anh chặt hơn, giống như muốn đem thân thể hai người hoà lại thành một.

Chương 34:

Bước ra khỏi nhà hàng Nhật, mặt trời vừa mới lăng, còn sót lại những tia nắng màu cam làm không khí chung quanh càn thêm ấm áp.

Phác Xán Liệt cầm chìa khoá mở cửa xe cho cậu nói.

"Tối nay em cùng anh đến buổi ký hợp đồng ở khách sạn của Ngô Thế Huân."

Bạch Hiền ngồi vào ghế phụ, anh khơm người cẩn thận cài dây an toàn cho cậu, rồi mới vòng qua xe ngồi vào ghế lái.

"Em có chuyện làm không đi cùng anh, nhưng em sẽ gặp anh tại khách sạn The Palm lúc 7 giờ tối."

Sắc mặt của Phác Xán Liệt không vui nhưng vẫn ân cần nói.

"Đi một mình em phải cẩn thận."

Bạch Hiền buồn cười nói với anh,

"Dạ thưa Lão Đại, chắc anh đã quên rằng trước khi gặp anh, em là một sát thủ chuyên nghiệp, nói khiêm tốn một chút thì nếu Bạch Hiền em mà đứng hạng nhì, thì không ai dám đứng hạng nhất đâu."

Vừa nói cậu vừa cười, sắc mặt đắc ý của cậu làm Phác Xán Liệt vui vẽ, anh khơm người qua hôn lên môi cậu, mùi hương cùng hơi thở quen thuộc của anh làm trái tim cậu đập loạn nhịp.

Anh lưu luyến buông cậu ra rồi khởi động xe phóng thẳng về biệt thự.

Đoạn đường về biệt thự Bạch Hiền không nói gì thêm, chỉ mệt mỏi tựa đầu lên cửa sổ, cặp mắt nhìn ra phía trời xa xôi. Trong lòng cậu có một cảm giác bất an.

"Xán Liệt , tối nay anh để Tề Phong đi cùng anh đến khách sạn được không? Em có chuyện cần Tề Phú giúp."

"Được."

Anh không do dự trả lời. Không cần cậu phải nói lý do, chỉ cần những gì cậu muốn, thì anh nhất định sẽ cho cậu.

Đây là cách bày tỏ tình yêu của Phác Xán Liệt.

6 giờ tối, tại biệt thự Phác Viên, màn đêm buông xuống không gian tĩnh mịch, bóng tối đã bao trùm cảnh vật xung quanh biệt thự, bống đêm mờ mịch, chỉ còn lại ánh trăng, sáng lấp lánh trên bầu trời, rọi thẳng lên bóng dáng xinh đẹp của Bạch Hiền, đang đứng ngoài ban công.

Trên người cậu mặt một bộ vest dạ hội màu trắng , chiếc áo sơ mi trắng để hở 2 cúc , bên phải chiếc áo vest có đính nhiều viên đá màu đỏ dọc theo vòng eo của cậu , nhìn vào trong thật khêu gợi.

Phác Xán Liệt cố tình vì cậu mà chuẩn bị bộ vest này, người nào đó vì sự ham muốn của dực vọng làm mất đi lý trí, để lại trên người cậu toàn là dấu hôn đỏ, nhất là ở cổ và xương quai xanh.

Bạch Hiền đứng nhìn về phía trời xa xôi, một cơn gió lạnh thổi qua làm cậu bất giác rùng mình, không gian yên tỉnh một cách lạ thường, là một điềm báo trước có một cơn bão táp sấp ập đến họ.

Đường Tam điều tra được đêm hôm nay toàn bộ sát thủ của tổ chức Kim Xà được phái đi, họ bầy mưu bố trận để lấy mạng của Phác Xán Liệt.

6.10pm Phác Xán Liệt đứng trước gương chỉnh lại âu phục của mình, Bạch Hiền từ ban công bước vào nhìn thấy anh, phong độ, tuấn tú đứng đó, trong lòng cậu có cảm giác bất an, Bạch Hiền đi đến trước mặt anh, cầm cà vật lên thắt cho anh.

Cử chỉ dịu dàng cẩn thận làm Phác Xán Liệt ấm áp vô cùng.

Khi thắt xong cậu dùng tay nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của anh, lưu luyến sờ đến đôi môi mỏng của anh, trong tíc tác những cảm xuất bất an bồn chồn trong lòng, điều bị cậu che dấu bằng nụ cười quyến rũ.

Anh ôm cậu vào lòng nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, hôm nay cậu rất đẹp, bộ vest trắng tôn lên sự cao quý của cậu.

Bộ vest kín đáo làm người ta càng muốn tưởng tượng ở sau sự che đậy kỹ càng, đã cất dấu một thân hình mê người đến cỡ nào.

Cậu buông anh ra,

"Em đến giờ phải đi rồi."

"Được anh chờ em."

Phác Xán Liệt nói một cách nghiêm túc. Anh có cảm giác hôm nay cậu có gì đó lạ lạ, nên anh mới để Tề Phú ở bên cạnh cậu.

Tề Phú và Tề Phong là 2 người anh tin tưởng nhất, Tề Phú là người có thân thủ giỏi nhất trong bang.

Câu "anh chờ em" của anh đã khắc sau vào tận trái tim cậu, cậu cười rạng rỡ cùng Tề Phú rời đi.

Hôm nay cậu dùng chiếc xe Cadillac màu đen của Phác Xán Liệt thường dùng. Bạch Hiền cùng một người đàn ông dáng dấp giống như Phác Xán Liệt ngồi vào vị trí ở phía sau xe, Tề Phú đảm nhiệm vị trí lái xe.

"Đến khách sạn The Palm."

Giọng nói sắc bén của cậu vang lên.

Tề Phú vừa lái xe thỉnh thỏang nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn thấy nét mặt hung dữ mà lại bình tỉnh của cậu, anh bất giác rùng mình, anh không biết thân phận thật sự của cậu nên tốt bụng khuyên.

"Anh dâu, tôi nghĩ chị nên nói cho lão đại biết đi, nếu lão đại biết chị dùng mình để làm mồi dụ rắn xuất động, thì lão đại sẽ rất tức giận, ngộ lỡ anh bị thương thì thuộc hạ như chúng tôi không thể nào gánh nổi."

"Tôi có chừng mức."

Giọng nói băng lạnh của cậu làm Tề Phú không nói thêm gì nữa.

Cậu không nói cho Tề Phú biết toàn bộ kế hoạch, chỉ nói có người sẽ chặn đường không để Phác Xán Liệt đến kịp buổi ký hợp đồng mà thôi.

Tề Phú nghĩ rằng cậu muốn dùng chiêu "điệu hổ ly sơn" nhưng trên thực tế cậu muốn bất trọn lưới đám người của bang Kim Xà.

Chap 35

Cậu biết tổ chức Kim xà cho người theo dõi nhất cử nhất động của họ.

Người ngoài điều biết Tề Phú là trợ thủ đắc lực của Phác Xán Liệt, bất cứ nơi nào anh đi điều có mặt của Tề Phú.

Họ cũng biết Bạch Hiền bây giờ là người quan trọng nhất trong lòng Phác Xán Liệt. Cho nên hôm nay cậu mới cố tình gọi Tề Phú đi cùng cậu và dùng chiếc xe cadillac mà anh thường dùng nhất, để dụ bọn họ lộ diện.

Để kế hoạch hoàn chỉnh hơn, cậu cố tình sắp sếp một người đàn ông có dáng dấp giống như anh cùng đi.

Cậu đã nói kế hoạch này cho Tề Phong biết, lúc đầu anh cũng phản đối vì quá nguy hiểm, không chỉ bởi vì Bạch Hiền mà còn vì Đường Tam nữa.

"Cậu đã biết khả năng của tôi rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."

Bạch Hiền kiên quyết nói làm Tề Phong đành phải nghe theo.

Bạch Hiền dặn dò Tề Phong không thể cho Phác Xán Liệt ra khỏi biệt thự trước 6.30 giờ tối.

Cậu không muốn anh gặp bất cứ nguy hiểm gì , cho dù cậu biết khả năng đó sẽ không thể xãy ra, nhưng cậu cũng không muốn có rủi ro gì.

Bên ngoài trời đã tối ôm, xe vừa mới quẹo qua một con đường vắng, Không một bóng người qua lại, từ trong xe nhìn ra chỉ thấy từ ánh trăng rọi xuống những thân cây to lớn lung lay trong gió. Gióng nhưng một đôi tình nhân lước theo điệu nhạc nhẹ nhàng.

Hai bên là những con đường đi đến những ngôi biệt thự lớn xung quanh.

Tiếng thắng xe vang lên, Tề Phú thắng gấp làm thân thể Bạch Hiền cùng người đàn ông ngồi bên cạnh hơi khơm người về phía trước.

Hai chiếc xe màu đen chặn trước đầu xe của cậu, đồng thời ở phía sau cũng có 2 chiếc.

Tề Phú tiến cũng không được, lui cũng không xong.

"Anh dâu, không xong rồi, Chúng ta đã bị bao vây."

Tề Phú nói với giọng hơi phập phồng.

"Không sao, bên kia có một cái nhà kho, chúng ta vào đó đi."

Vừa dứt lời, Bạch Hiền cầm tay người đàn ông bên cạnh như mũi tên phống thẳng về phía nhà kho. Tề Phú chạy theo sau.

Mấy người áo đen lần lược xuống xe, đuổi theo bọn họ vào nhà kho.

Bước vào nhà kho, Bạch Hiềnvương tay bật công tắc đèn, không gian đen tối chợt bừng sáng lên.

Bạch Hiền Tề Phú và người đàn ông kia đứng ở giữa, chung quanh là mười mấy người áo đen.

Trên tay điều cầm súng, sắc mặt hung ác nhìn thẳng vào bọn họ.

Bạch Hiền khoanh tay trước ngực, ung dung đứng đó với vẽ mặt bình tĩnh, kiêu ngạo không chút gì lo sợ hoặc bối rối, khí thế mạnh mẽ làm mấy người áo đen hơi lúng túng lưởng lự không giám đến gần.

Tề Phú quan sát cậu từ trên xuống dưới. Một người con trau đứng trước hoàng cảnh như bây giờ, mà trong con ngươi không hề gợn sóng.

Sắc mặt lạnh lùng trầm tĩnh không chút do dự.

Khí thế mạnh mẽ so với người con trai chỉ có hơn chứ không có kém.

"Tôi đã đợi anh từ lâu."

Giọng nói lạnh lùng, con ngươi sắc bén của cậu phống thẳng lên người đàn ông vừa bước vào cửa.

Khuôn mặt quen thuộc, trên người mặc Âu phục màu đen, anh đứng trước mặt đám thuộc hạ.

Vương tay lên tát một cái lên khuôn mặt của tên cầm đầu.

"Đồ vô dụng. "

Tên cầm đầu khơm người cung kính nhận lỗi. Nhưng không biết mình làm gì sai.

"Tôi đã xem nhẹ Biện thiếu gia rồi. Phác Xán Liệt không biết thương hoa tiếc ngọc, sao lại để cậu một mình mạo hiểm. Hay là theo tôi, tôi sẽ yêu cậu nhiều hơn."

Việt Vũ nói với giọng đầy hứng thú nhìn châm châm vào cậu.

Cậu trai này luôn làm anh có ấn tượng sâu sắc mỏi khi gặp mặt.

Bạch Hiền cười khinh bỉ,

"Anh không có tư cách đó."

Lời nói ngong cuồng tự đại như vậy mà cậu cũng dám nói ra. Tề Phú lắc đầu khâm phục, cậu đúng là xứng với Lão đại, hai người điều ngạo mạn như nhau.

Việt Vũ đã quen với cách nói chuyện của cậu nên cũng không quan tâm.

"Tôi chỉ muốn tính mạng của Phác Xán Liệt, không muốn làm hại đến cậu. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn làm con tin, đợi đến lúc tôi giải quyết xong Phác Xán Liệt, tôi sẽ thả cậu ra."

Tề Phú đứng im bên cạnh, không nói gì chỉ lặng lẽ quan sát sắc mặt của cậu, không biết cậu có vì sự sống chết của mình mà bán rẽ lão đại không.

Bạch Hiền nhếch miệng lên chậm rãi nói.

"Dựa vào sức của anh? Không có khả năng."

Giọng điệu kinh thường của cậu làm Việt Vũ có nhẫn nại đến mấy thì máu trong người cũng xong đến tận đỉnh đầu.

Anh thò tay vào túi quần lấy ra một khẩu súng lục, chĩa thẳng vào người Bạch Hiền.

Sắc mặt người đàn ông đứng bên cạnh Bạch Hiền giờ đã trắng bợt.

Tề Phú đứng im nhìn ánh mắt của Bạch Hiền chờ cậu đưa ra chỉ thị.

"Tôi cho cậu thêm một cơ hội."

Sắc mặt Việt Vũ bay giờ giống như ma quỷ, đến từ địa ngục, để lấy mạng người.

Bạch Hiền không nói gì, dùng ngón tay ấn một cái trên đồng hồ đeo tay của mình.

Tiếng Tíc Tíc vang lên, tất cả moị người điều sửng sốt.

"Cậu muốn làm gì vậy."

Giọng Việt Vũ vang lên vội vàng.

Chỉ cần các người nổ súng, nhà kho sẽ bùng nổ.
Chap 36

Sắc mặt của mấy người áo đen liền thay đổi, từ tàn ác chuyển sang sợ hải.

Tay cầm súng rung rung, ngón trỏ đặt ở cò súng từ từ thả lỏng.

"Cậu đang khoác lác gì đó."

Một tên áo đen bạo gan nói, giờ này trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.

Bạch Hiền không hề lo sợ, vọng nói vẫn bình tĩnh.

"Không tin các người cứ thử."

"Được, không cần dùng súng, chúng tôi người đông thế mạnh không tin một người con trai chân yếu tay mềm, cũng giải quyết không xong."

Nói xong bọn họ điều cất sung, bao quanh Bạch Hiền, Tề Phú cùng người đàn ông kia. Việt Vũ luì về phía sau để đám thủ hạ ra tay.

Anh vỗ tay một cái bọn họ toàn bộ xông lên.

Bạch Hiền hững hờ đứng đó, tay xoay một nút trên chiếc nhẫn, một con dao nhỏ vô cùng sắt bén xuất hiện.

Sắc mặt đám người áo đen trở nên kinh ngạc.

Không ngờ cậu lại có vũ khí lợi hại như vậy.

Tề Phú tiến lên đứng chận trước mặt bảo vệ cậu.

Bạch Hiền bị hành động này của anh làm cảm động.

Cậu biết Tề Phú rất trung thành với Phác Xán Liệt, hôm nay dù có mất đi tính mạng, anh cũng sẽ liều chết để bảo vệ cậu.

Cậu cười nói vào tai anh.

"Không cần lo cho tôi, đây là chuyện nhỏ. Tôi đối phó với năm tên này ,còn mấy tên kia giao cho cậu."

Nghe lời nói của Bạch Hiền, con ngươi đen nhánh của Tề Phú bừng sáng lên.

Cậu có khả năng đó sao?

Tề Phú hơi nghi ngờ trong lòng.

Bạch Hiền nhanh tay lệnh chân chạy thẳng đến một tên, tay dùng sức quẹt một cái qua cổ hắn,cổ họng bị dao rạch một đường máu tươi bắn ra, hắn lập tức ngã xuống mặt đất.

Các người xung quanh điều hoảng sở. Thân thủ của cậu trai này vừa nhanh vừa chính xác.

Tiếng vật nặng va chạm xuống mặt đất,

Bịch....

Khiến họ bình tĩnh trời lại.

Một tên từ phía sau xong tới muốn đánh mạnh lên vai cậu.

Bạch Hiền nghe được có động tĩnh sau lưng, cậu chạy về phía trước hai bước phóng lên bức tường phía trước, mượn lực của bức tường xoay mình một cái, dùng chân kẹp vào cổ tên áo đen, bẻ một cái tiếng răng rắc vì xương cổ bị gảy vang lên.

Không những Tề Phú mà cả Việt Vũ cũng kinh ngạc nhìn cậu, họ không ngờ cậu lại lợi hại như vậy.

Cậu ra tay nhanh lẹ, độc ác không chút lưu tình.

Tề Phú và người đàn ông đã giải quyết xong đám người áo đen bên kia. Bạch Hiền lấy trong tay áo ra 3 cây phi tiêu dùng tóc độ nhanh nhất phóng thẳng mi tâm 3 người còn lại. Từng người lần lược ngã xuống mặt đất.

Việt Vũ thấy bọn thuộc hạ điều chết sạch, trong lòng hoảng sợ liền bỏ chạy.

Bạch Hiền vẫy tay, ý bảo không cần đuổi theo. Vài giây sau tiếng nổ máy xe vang lên, rồi vù một cái chiếc xe phóng thẳng ra ngoài.

Người đàn ông và Tề Phú nhìn cậu không chớp mắt.

Lần đầu tiên họ thấy chưa người nam nhân nào ra tay lợi hại như vậy, còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông.

Bạch Hiền nhìn họ bằng cặp mắt không hài lòng.

"Nhân từ với kẽ địch là tàn nhẫn với bản thân. Câu nói này chắc các anh phải hiểu. Trên thế gian này điều không nên làm nhất chính là mềm lòng với kẽ địch. Các cậu không đủ tàn nhẫn thị sẽ hại chết Xán Liệt. Tôi không bao giờ để kẻ địch sống sót để trở lại trả thù."

Từng câu từng chữ cậu nói điều in sau vào lòng Tề Phú.

Đúng, nếu vì sự lưỡng lự của anh, mà hại chế lão đại thì dù chết anh cũng sẽ không tha thứ cho mình.

Tề Phú nhìn Bạch Hiền bằng cặp mắt khác.

Anh mừng thay Phác Xán Liệt vì đã được cậu yêu thương.

Nếu cậu mà là kẽ địch, anh không thể tưởng tượng được sẽ xãy ra chuyện gì.

Tề Phú chợt nhớ lại hỏi.

"Tại sao anh lại để Việt Vũ chạy thóat."

Bạch Hiền còn chưa kịp trả lời thì Đường Tam đi vào, cô mặt trên người bộ váy dạ hội màu tím ngắn, lộ ra cặp đùi thôn dài, nhìn dịu dàng và quyến rũ.

Trên tay cô cầm cái điện thoại di động bước tới đưa cho Bạch Hiền.

"Anh Hiền, em đã làm xong. Anh xem đi."

Trình Lam nhận chiếc điện thoại trên tay cô, nhập vào một vẫy số.

Một cái bản đồ hiện lên, trên bản đồ có một chấm đỏ chớp chớp đang di chuyển.

Bạch Hiền cười đắc ý.

"Tôi muốn tiêu diệt tổ chức Kim Xà thì phải tìm ra và tiêu diệt người cầm đầu của bọn họ. Một khi không còn người cầm đầu thì tổ chức sẽ như rắn mất đầu."

"Con rắn đã đi về hang."

Đường Tam cười đắc ý nói.

"Anh dâu, anh cố tình thả Việt Vũ đi để tìm ra trụ sở của bang kim xà?"

Tề Phú nói một cách hỏa quyết.

Bạch Hiền không nói gì, chứng tỏ là đúng, cậu chỉnh lại y phục và tóc của mình bước ra khỏi nhà kho.

Cậu cùng Đường Tam ngồi phía sau còn Tề Phú và người đàn ông kia ngồi phía trước.

"Chỉ còn 5 phút, chúng ta phải có mặt tại khách sạn the Palm,"

Bạch Hiền nói.

"Không thành vấn đề."

Tề Phú vừa nói chân đập mạnh xuống xe phóng đi như bay.

_________ ___________
Chap 37

6.30 tối tại biệt thự Phác Viên, Phác Xán Liệt một thân y phục chỉnh tề ngồi trên ghế Sopha ở thư phòng,tay cầm ly rượu. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi thẳng vào, phản chiếu màu đỏ cửa rượu vang trong ly lên khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Tề Phong quỳ gối trước mặt anh. Vẽ mặt cung kính sợ sệt làm Phác Xán Liệt càng thêm tức giận.

Anh nâng ly lên hớp một ngụm rượu, chậm rãi nói.

"Lần sau tôi không muốn có chuyện như vậy xãy ra nữa. Cậu đừng tưởng có thể qua mặt được tôi. Nếu tôi không chắc chắn được sự an toàn của Hiền Nhi, thì cậu và cậu ấy dù muốn làm gì đi nữa cũng không thể."

Giọng nói lạnh lùng kèm vài phần đe doạ của Phác Xán Liệt làm Tề Phong bất giác rùng mình.

"Lão đại tôi sai rồi. "

Anh cuối đầu nhận tội trong lòng hối hận.

"Tôi biết Bạch Hiền vì tôi nên mạo hiểm, với tính tình của cậu ấy, không ai có thể ngăn cản."

Tề Phong bất giác hiểu được, thì ra lão đại đã nắm rõ moị chuyện trong lòng bàn tay.

Anh để Tề Phú theo bên cạnh cậu, anh biết Tề Phú sẽ liều mình để bảo vệ cậu.

Đồng thời anh cũng đã phái theo một nhóm tinh anh của bang Lôi Ưng theo bảo vệ họ. Chỉ cần thấy Bạch Hiền có nguy hiểm, thì họ sẽ xong ra cứu người.

Anh sắp xếp mọi việc vì cậu, cũng giống như cậu, mọi việc làm điều vì anh.

"Thuộc hạ đã hiểu. "

Phác Xán Liệt bỏ ly rượu trong tay, xuống bàn bên cạnh nói.

"Tốt, lần này tôi tạm tha cho cậu, lần sau nếu tái phạm tôi sẽ trừng phạt theo bang quy."

Nói xong anh đứng dạy sải bước ra ngoài, Tề Phong cùng mấy tên thủ hạ đi theo sau.

6.55 tối tại khách sạn The Palm một đám ký giả cùng phóng viên bị chận lại trước cửa.

"Xin quý vị đừng chen lấn, đúng 7 giờ tối thị trưởng sẽ mờ các vị vào buổi ký hợp đồng. "

Cô Thư ký của Kiều Nhất Phàm lên tiếng.

Trong đêm tối chiếc xe cadillac màu đen, giống như con báo, từ trong đêm tối phóng tới, dừng lại trước mặt của mọi người.

Phác Xán Liệt trên người mặc Âu phục armani màu trắng áo sơ mi màu đen huyền bí, càng tôn lên sự chững chạc,sang trọng.

Anh khơm người tao nhã bước xuống xe, trước mặt bao nhiêu ký giả cùng phóng viên, sắc mặt không hề thay đổi.

Các ký giả và phóng viên chen nhau đến gần Phác Xán Liệt để chụp ảnh.

Tề Phong cùng mấy tên vệ sỉ đứng chặn trước mặt anh, ngăn cản bọn họ đến gần.

Phác Xán Liệt phong độ vẫy tay, ra hiệu cho Tề Phong lui ra.

"Các bạn ký giả cùng phóng viên, các người có thể đưa ra câu hỏi, chủ tịch của chúng tôi sẽ trả lời từng người."

Tề Phong lịch sự lên tiếng.

"Chủ tịch Phác, nghe nói mấy ngày nay có một số tin đồn, bất lợi cho tập đoàn Phác Thị không biết chuyện này có ảnh hưởng gì tới giá cổ phiếu của Phác Thị hay không?"

"Cảm ơn sự quan tâm của các vị, bây giờ giá cổ phiếu của Phác Thị còn cao hơn lúc trước."

"Nghe nói chủ tịch Phác cố tình để thua miếng đất phía Tây Thành Phố S cho Tân Thị có đúng không? "

"Xin lỗi bạn ký giả này, anh là người của tòa soạn nào vậy?"

Giọng Phác Xán Liệt trầm xuống, Dừng một chút anh nói tiếp.

"Anh đã nghe được chuyện này từ đâu? Chính phủ vừa mới công bố , làm sao Phác Xán Liệt tôi biết trước mà cố tình để thua. "

Lúc này sắc mặt của Phác Xán Liệt không còn vẽ nho nhã lịch sự nữa mà thay vào đó là vẽ mặt lạnh lùng sắc bén. Anh nhìn thẳng vào mắt tên ký giả kia, làm hắn hoảng sợ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Một chiếc cadillac màu đen giống y chiếc của Phác Xán Liệt dừng ở trước mặt đám phóng viên.

Tề Phú bước xuống xe, đi về phía sau, cung kính mở cửa xe cho Bạch Hiền.

Ký giả và phóng viên có mặt điều tò mò, không biết trong xe là ai mà đích thân tổng giám đốc của Phác Thị, người chỉ dưới một người trên vạn người phải cung kính như vậy.

Bạch Hiền bước xuống xe với một tư thế vô cùng hấp dẫn, đôi giày đen bóng màu bạc mấy viên kim cương lấp lánh dưới ánh đèn cùng đôi chân thôn dài bước ra, làm các người xung quan, không thể kèm chế được sự hiếu kỳ mà nhìn chầm chầm vào cậu.

Trên người cậu là bộ vest dạ hội,  sắc mặt dịu dàng, mái tóc được uốn xoăn nhẹ khẽ phủ xuống cái trán tinh tế của cậu ,  lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp, cậu mỉm cười khi nhìn thấy Phác Xán Liệt.

Nhìn thấy nụ cười khuynh quốc nghiên thành của cậu, họ điều như không thở nổi.

Chap 38
Phác Xán Liệt nhìn thấy nụ cười trên mặt cậu tâm tình trở nên tốt hẳn, anh nhìn cậu từ trên xuống dưới một cách tỉ mỉ, tuy rằng thuộc hạ đã báo cáo tình hình của cậu cho anh, nhưng trong lòng anh vẫn bồn chồn không yên. Anh lo lắng không biết trong lúc hai bên giao đấu, cậu có bị thương gì hay không.

Trong con ngươi sâu thẳm của anh, cậu có thể nhìn thấy được sự lo lắng cùng bất an.

Cậu biết anh đang lo lắng cho cậu,

Kỳ thật khi hai người yêu nhau, đến khắc cốt ghi tâm, họ không cần dùng lời nói, chỉ cần nhìn vào mắt của đối phương, thì sẽ hiểu được người mình yêu đang suy nghĩ điều gì.

Gióng như cậu và anh bây giờ, đứng trước mặt biết bao nhiêu người, ánh mắt thâm tình của anh nhìn cậu đã nói lên tất cả.

Có sự yêu thương, chiều chuộng, khoang dung, che chở cùng với hy sinh.

Trong lòng cậu từng cơn tê dại lan tràn.

Làm máu trong người dần dần nóng lên.

Một loại cảm giác chưa từng có, làm cậu luống cuốn tay chân.

Phác Xán Liệt hai tay đúc vào túi quần, mắt vẫn nhìn chầm chầm vào khuôn mặt hồng hào của cậu.
Anh bước từng bước đến trước mặt Bạch Hiền, anh lấy trong túi ra một cái hợp màu đỏ bằng nhung, mở nấp ra là một chiếc nhẩn kim cương 10 carat hình trái tim lấp lánh dưới ánh đèn.

Chiếc nhẩn là do anh đặc biết thiết kế cho cậu, trong chiếc nhẩn Tề Phong có gắn mấy định vị nhỏ và tối tân nhất.

Anh vương tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé, đang ru rẩy vì hồi hợp của cậu.

"Hiền Nhi chúng ta kết hôn ."

Không phải là lời cầu hôn ngọt ngào hay lãng mạng, mà là một câu vô cùng bá đạo, hoặc có thể nói đó là một thông báo anh dành cho cậu.

Bạch Hiền vô cùng cảm động, cô biết được với anh mà nói, trước mặt bao nhiêu người anh có thể làm như vậy, đã chứng tỏ tình yêu anh dành cho cậu.

Trong mắt Bạch Hiền hiện lên sự bối rối và do dự. Cậu yêu anh nhưng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn bao giờ.

Phác Xán Liệt nhìn ra được sự lưỡng lự trong ánh mắt cậu, anh không tức giận, mà vô cùng kiên nhẫn nắm lấy bàn tay, mà giờ phút này vì hồi hợp mà đã thấm ướt mồ hôi.

Anh khơm người nhẹ nhàn thì thầm vào tai cậu, giọng nói thâm trầm chỉ có hai người nghe được.

"Hiền Nhi đừng lo sợ,từ nay về sau anh sẽ là người bảo vệ và yêu thương em."

Bạch Hiền trong lòng ngọt đến thận xương tủy, cậu tươi cười gật đầu,

Sắc mặt của Phác Xán Liệt vô cùng sảng khóai, cầm chiếc nhẩn kim cương hình trái tim, đeo vào ngón áp út của cậu, chiếc nhẩn trên tay vì sự phản chiếu của ánh đèn,mà lấp lánh như những vì sao trên bầu trời.

Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay của anh.

Phác Xán Liệt yêu thương đặt một nụ hôn thâm tình lên trán cậu, anh vương tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cậu rồi kéo cậu vào lòng.

Trước sự kinh ngạc của mọi người anh tuyên bố.

"Tháng sau vào ngày lễ tình nhân chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ tại đây."

Nói xong anh ôm eo Bạch Hiền đi vào trong khách sạn.

Các ký giả cùng phóng viên điều tò mò không biết cậu trai vừa rồi là ai, mà được chủ tịch của tập đoàn lớn nhất thành phố S yêu thương như vậy.

Anh là một trong những thanh niên giàu và có địa vị cao nhất trong nuớc lẩn ngoài nước. Biết bao nhiêu tiểu thư con nhà giàu và các ngôi sao nổi tiếng muốn dính vào scandal với anh, nhưng không biết vì sao, một khi có tin đồn gì điều bị một thế lực thần bí nào đó xóa sạch.

Đường Tam đứng bên cạnh Tề Phú cảm động vô cùng, cô vui mừng thay Bạch Hiền. Cô biết Phác Xán Liệt yêu Bạch Hiền thật lòng.

Tề Phú nói nhỏ vào tai cô, cử chỉ thân mặt,có vài phần ám muội.

"Cô đã làm gì mà có thể theo dõi được Việt Vũ vậy? "

"Đâu có gì đâu, tôi chỉ để một thiết bị theo dõi và nghe lén vào xe của anh ta.

Nhưng điều đặc biệt là, thiết bị này do tôi tự phát minh, dù có dùng máy kiểm tra tân tiếng nhất cũng không tìm ra được nó."

Cô tươi cười thì thầm vào tai Tề Phú.

Tề Phong đứng bên cạnh Phác Xán Liệt,  giờ phút này không thể nào kèm chế được lửa giận trong lòng, anh đi qua với sắc mặt hầm hầm không nói lời nào cầm một cánh tay của Đường Tam lôi đi.

"Anh làm gì vậy? Đau em chết đi."

Tề Phong cười khinh thường. Dùng giọng giểu cợt nói với cô.

"Đau sao? Em cũng biết đau."

Anh lôi cô một mạch vào cuốn hành lang. Dùng sức quăng cô một cái, người cô bị đụng mạnh vào bức tường phía sau.

Anh lập tức áp người xuống hôn cô mãnh liệt. Bàn tay cũng bất đầu sờ soạng lên bầu ngực căng tròn của cô.

Đường Tam đầu ốc choáng ván dùng sức đẩy anh ra.

Tề Phong lúc nầy không thể kiểm sóat được cảm xúc của mình.

Có trời mới biết anh lo lắng cho cô cở nào.

Nhưng cô thì sao, trước mặt anh lại anh anh em em liếc mắt đưa tình với người anh em tốt của anh.

Vừa nghĩ đến đó anh lại vô thức dùng sức bớp mạnh vào ngực cô.

Sự đâu đớn làm toàn thân cô cứng đờ, theo phản xạ tự nghiên cô cắn mạnh lên môi anh, muồi máu tanh xông thẳng vào mũi Tề Phong, anh chợt bình tỉnh lại từ từ buôn cô ra.

Nhìn khuôn mặt vì đâu đớn mà trở nên trắng bợt,đôi môi xưng đỏ, dây áo bị trợt xuống để lộ ra ngòai một bên ngực.

"CMN... Sao mình lại mắt đi lý trí như vậy, sao mình có thể làm ra những chuyện như vậy."

Anh đau lòng nhẹ nhàn ôm thân thể nhỏ bé đang rung rẩy của cô vào lòng.

"Xin lỗi, anh không biết sao mình lại như vậy. Chỉ thấy em thân mặt với Tề Phú thì anh lại không thể tự chủ được bản thân mình.

Xin lỗi em."

Anh nói với giọng rung rung.

Đường Tam không nói gì chỉ lặng lẽ nằm im trong lòng ngực của anh.

Chap 39
Sau khi ký hợp đồng, Phác Thị tổ chức tiệc chúc mừng ở lầu 3 trong khách sạn. Khách được mời toàn là những người có tên tuổi trong giới chính trị hoặc trên thương trường.

Mạc Gia Thành cùng em gái Mạc Gia Yến cùng đến, Mạc Gia Thành một thân y phục mầu đen, dáng vẽ tuấn tú nhưng sắc mặt vô cùng phách lối, Mạc Gia Yến mặc trên người một bộ váy dài màu đỏ bó sát, cổ chữ V chẻ thật sau,phía sau trống, để lộ phần lưng trắng.

Cô muốn mượn cớ đến chúc mừng để tiếp cận Phác Xán Liệt.

Nhìn chung quanh toàn là những thanh niên tài giỏi, có địa vị, nhưng không người nào lọt vào mắt của Mạc Gia Yến.

Vì sự nuông chiều từ nhỏ của cha mẹ cùng anh trải, Mạc Gia Yến tánh tình ngang ngược, muốn gì được đó. Khi nhận định rằng Phác Xán Liệt là của cô, thì bất chấp thủ đoạn cũng phải có được anh.

Bùi Anh Tuấn với bộ âu phục màu bạc, tay cầm hai ly champagne bước đến gần cô.

"Hello Gia Yến, em đến từ lúc nào?"

Lời vừa nói, tay đã đưa ly rượu đến trước mặt cô.

Cô lịch sự cầm ly rượu lên uống một miếng.

"Vừa mới cùng anh trai đến."

Mạc Gia Yến trã lời một cách miễng cưởng, đang nói chuyện nhưng cập mắt thì liếc một vòng, tìm bóng dáng quen thuộc mà cô ngày nhớ đêm mong.

Sau một trận mây mưa bão táp vừa rồi Bạch Hiền vô cùng mệt mỏi.

Phác Xán Liệt nhìn thấy dáng dễ ủ rũ của cậu, anh yêu thương nói.

"Em mệt vậy cùng Đường Tam qua sopha bên kia ngồi nghĩ ngơi một chút, anh sẽ gọi Tề Phong đi cùng em."

Cậu cười, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Trong góc khuất Bạch Hiền, Đường Tam và Tề Phong ngồi trên sopha trò chuyện.

Đường Tam không hề để ý đến Tề Phong, cô chỉ trò chuyện cùng Trình Lam.

"Em muốn ăn gì để anh đi lấy."

Tề Phong đứng dậy nhìn Đường Tam hỏi, anh biết cô từ trưa đến giờ chưa ăn gì cả. Đường Tam không trả lời, trong lòng cô còn ấm ức chuyện vừa rồi nên không muốn nói chuyện với anh.

Bạch Hiền thấy bầu không khí trở nên căng thẳng đành phải làm người tốt nói thay.

"Cậu lấy cho Đường Tam sushi đi. Cô ấy rất thích, còn tôi cái gì cũng được."

"Được tôi đi ngay."

Tề Phong bước đi với sắc mặt thất vộng. Anh biết cô còn đang tức giận.

"Đường Tam em và Tề Phong xảy ra chuyện gì vậy?"

Bạch Hiền quan tâm hỏi.

"Không có gì, để anh ta chịu tội một chút, thì em mới hả dạ. Anh ta đúng là một người lỗ mãng không nói lý lẽ."

Đường Tam nói một cách tức tưởi.

Bạch Hiền đành chịu, cậu biết tính tình của Đường Tam rất bướn bỉnh, không ai có thể khuyên được.

Cô đành thầm cầu nguyện cho Tề Phong.

Tề Phong vội vã trở lại trên tay cầm hai dĩa thức ăn, một dĩa anh đưa cho Bạch Hiền, dĩa còn lại anh để xuống trước mặt Đường Tam.

"Em ăn một chút đi."

Đường Tam không trả lời anh, mà quay sang nói với Bạch Hiền.

"Anh Hiền em muốn ăn mì ý, anh muốn ăn không để em đi lấy."

"Để anh đi cho, em cứ ngồi đây đợi anh."

Tề Phong vừa nói thì anh như mũi tên phóng thẳng ra ngoài.

Trong tích tắc anh trở lại với hai dĩa mì ý nóng hỏi.

"Em muốn uống rượu champagne."

"Được đợi anh một chút."

Nói xong anh chạy ra ngoài.

Bạch Hiền bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ.

Tề Phong ơi là Tề Phong, anh ngàn lần vạn lần đừng bao giờ đắt tội với Đường Tam nữa.

Cậu mệt mỏi tựa lưng vào ghế sopha, nhìn về phía Phác Xán Liệt.

Anh tay cầm ly rượu vang, u nhã lịch sự đứng chính giữa đại sảnh,trò chuyện cùng với mấy vị quan chức chính phủ. Tề Phú luôn theo bên cạnh anh.

Anh là như vậy. Dù ở bất cứ nơi nào, anh luôn là tâm điểm của tất cả mọi người.

Anh đẹp trai, phong độ khí thế mạnh mẽ dáng người cao lớn, đứng kế bên cạnh mấy người đàng ông khác anh luôn luôn nổi bật hơn hết.

Phác Xán Liệt đang nói chuyện nhưng cập mắt vẫn luôn quan sát về phía Bạch Hiền đang ngồi.

"Chúc mừng Phác tổng."

Kim Chấn Bình từ trong đám đông đi đến bất tay Phác Xán Liệt.

"Cảm ơn Kim tổng đã nể tình tôi, đến tham gia buổi tiệc ngày hôm nay."

"Phác tổng quá khách sáo rồi. Đây là vinh dự của tôi."

Kim Chấn Bình nói một cách sảng khoái. Ông biết Phác Xán Liệt không phải là người đơn giản. Vừa rồi còn chơi Tân thị một dố mạnh, ông không muốn gì Việt Vũ mà đắc tội với Phác Xán Liệt. Ông cố tình đến để lấy lòng anh.

Mạc Gia Thành từ phía sau đi đến, tay cầm ly rượu đưa lên nói.

"Chúc mừng Phác Tổng đã hợp tác cùng chính phủ về phương án Thành Phố Trên Không".

Phác Xán Liệt tao nhã nâng ly rượu trong tay, làm động tác kính rượu rồi không uống chỉ nhấp nhám một chút mà thôi.

Anh không thích người của Mạc gia, chỉ vì nể tình ông nội, nên anh không muốn tỏa ra thái độ chán ghét rõ ràng.

Chỉ đơn giản mấy lời xã giao,Phác Xán Liệt không còn kiên nhẫn nói tiếp,

"Cảm ơn Mạc tổng, xin lỗi thất lễ tôi còn có bạn bên kia."

Nói xong anh đi về phía Kim Chung Nhân và Ngô Thế Huân vừa mới đến

Chap 40

Bạch Hiền buồn chán không muốn làm kỳ đà cản mũi nên một mình muốn đi lấy một ly nước trái cây.

"Anh dâu, để tôi đi cùng chị, lão đại căn dặn tôi phải chăm sóc tốt cho anh."

"Không cần, tôi đi một mình là được rồi, ở đây rất an toàn. Cậu cứ ở lại cùng Đường Tam đi."

Bạch Hiền nói một cách nghiêm túc.

Tề Phong do dự một chút rồi nhìn sang Đường Tam, cuối cùng anh cũng đồng ý.

Bạch Hiền đi qua lấy một ly nước trái cây trên bàn.

Mạc Gia Yến từ phía sau đi đến chặn trước mặt Bạch Hiền.

"Tại sao cậu lại ở đây, đừng có không biết xấu hổ mà bám theo Xán Liệt của tôi."

Mạc Gia Yến nói bằng giọng khinh thường.

Bạch Hiền ghét nhất là loại người kêu căng như Mạc Gia Yến, cậu cố tình tỏa ra bộ dạng một người ham mộ hư vinh.

"Ai là anh Xán Liệt của cô, cô mới là không biết xấu hổ. À đúng.... tôi bám theo anh ấy là vì tiền đó thì làm sao? Cô làm gì được tôi. Ai bảo anh ấy lại có nhiều tiền như vậy."

Mạc Gia Yến tức đến nói không ra lời. Thường ngày cô hay làm ra vẽ dịu dàng yếu đuối, nhưng giờ phút này cô không còn cách nào, tỏa ra vẽ tao nhã được nữa.

"Đúng là một con chim sẽ muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, sao cậu không tự mình nhìn lại bản thân.
Cậu có thân phận gì mà muốn bước vào Phác Gia làm Phác phu nhân, phụ nữ ham tiền tôi đã gặp nhiều rồi nhưng mặt dày như cậu thì là lần đầu tiên."

Mạc Gia Yến nói một tràn, Bạch Hiền không hề tức giận mà còn ngược lại tỏ ra vẻ, không sao cô muốn nói gì không liên quan gì đến tôi.

Thái độ Bạch Hiền càng không quan tâm thì Mạc Gia Yến càng thêm tức giận.

Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân và Ngô Thế Huân cùng nhau ngồi trên ghế Salon ở bên cạnh trò chuyện.

"Chúc mừng cậu."

Ngô Thế Huân sảng khoái cụng ly với Phác Xán Liệt.

Kim Chung Nhân lấy trong túi ra một bao thuốc lá đưa cho mỗi người một điếu.

Kim Chung Nhân tao nhã hít vào một hơi rồi phun ra một ngụm khói.

Mùi thuốc lá làm tinh thần anh tỉnh táo hơn.

"Tôi bắt được tin có người muốn mạng của cậu. Nếu cậu cần giúp gì cứ lên tiếng."

Giọng nói trầm tỉnh của Kim Chung Nhân vang lên.

Phác Xán Liệt không nói gì, tay mân mê điếu thuốc.

Con ngươi sâu thẩm vang lên sự tàn ác nhưng đồng thời cũng có vài phần do dự, anh biết có người muốn mạng của anh, đó là chuyện nhỏ, từ trước tới giờ anh điều không quan tâm,nhưng bây giờ anh có nhược đểm để họ công kích, anh chỉ sợ họ sẽ làm hại đến Bạch Hiền.

Vừa suy nghĩ cặp mắt anh bất giác nhìn xung quan tìm kiếm bóng dáng của cậu. Anh muốn nhìn thấy cậu, anh muốn ôm cậu vào lòng, giờ khắc này trong lòng anh quan tâm nhất chính là cậu.

Thấy cậu cùng Mạc Gia Yến đứng một bên nói chuyện, anh biết chắc Mạc Gia Yến cố tình tìm cậu gây sự. Anh biết Bạch Hiền không phải là người dể để người khác bắt nạt.

"Xán Liệt, Bạch Hiền của cậu bị người ta quấy rầy kìa."

Ngô Thế Huân ngồi bên cạnh nhìn theo ánh mắt của Phác Xán Liệt nhìn thấy hai người đẹp, anh cười gian xảo nói.

"Không sao, chúng ta cứ ngồi đây đợi xem kịch hay."

Phác Xán Liệt thích thú nói. Chờ xem Bạch Hiền chỉnh Mạc Gia Yến ra sao.

Kim Chung Nhân và Ngô Thế Huân hứng thú nhìn về phía Bạch Hiền.

Mạc Gia Yến giận tới mức phồng mang trợn mắt, không biết phải làm gì hơn,

Tay chỉ vào mặt Bạch Hiền,chân thì giậm mạnh xuống đất.

"Cậu cậu... Ông nội Phác đã nói chỉ có mình tôi mới có từ cách làm con dâu của Phác gia. CạU hãy rời khỏi anh Xán Liệt ngay lập tức đi."

Bạch Hiền nhìn dáng vẽ giận dữ của cô, trong lòng vui vẽ vô cùng, vài phút trước cậu còn thầm nghĩ, nơi này thật buồn chán, nhưng bay giờ lại ở đâu chuôi ra một người để cậu đùa bỡn.

"Mạc tiểu thư, chắc cô lầm rồi, người mà tôi muốn là Phác Xán Liệt chứ không phải là ông nội của anh ta. Chỉ cần anh ta đồng ý thì người khác có phản đối tôi cũng không quan tâm."

Phác Xán Liệt nghe lời nói của Bạch Hiền, ý cười đã hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú của anh.

Lời nói sắc bén của Bạch Hiền bất giác làm Kim Chung Nhân  nhớ tới Kiều Nhi.

Sắc mặt giễu cợt cùng với lời nói sắc bén làm cho Mạc Gia Yến cứng miệng không biết phải nói gì hơn.

Kỳ thật, cậu ta nói đúng chỉ cần Phác Xán liệt đồng ý, thì dù trời có sập xuống cũng không thể nào thay đổi được.

Cứng không được Mạc Gia Yến đành phải dùng chiêu mềm.

Giọng nói nhỏ nhẹ mang thao vài phần khổ sở, sắc mặt đau lòng, muốn làm cho Bạch Hiền tong cảm.

"Côi như tôi van xin cậu đi. Tôi yêu Xán Liệt từ lức tôi 15 tuổi tới bây giờ, anh ấy là tính mạng của tôi, nếu mắt đi anh ấy chắc tôi sẽ chết."

Kèm theo lời nói là vài giọt nước mắt, người ngoài nhìn vào còn tưởng Bạch Hiền đang bất nạt cô ta.

Đúng là một con hồ ly, đóng kịch một cách tài tình. Được cô muốn chơi thì để Bạch Hiền tôi chơi với cô.

Sắc mặt Bạch Hiền trở nên ôn nhu, giọng nói nhẹ nhàng, với vài phần cảm động.

"Vậy cô muốn tôi phải làm sao đây?"

"Nếu cậu chỉ muốn tiền, thì tôi có thể cho cậu. Đây là tờ chi phiếu $500 ngàn, đủ để cậu sống một thời gian.
Cậu cầm tờ chi phiếu này rời khỏi Xán Liệt, tìm một người đàn ông thích hợp với mình."

Mạc Gia Yến nói lời quan tâm, lấy trong bớp ra một tờ chi phiếu đưa cho Bạch Hiền.

"Ha ha ha. Xán Liệt cậu trai của cậu bán cậu đi kìa."

Ngô Thế Huân cười nói.

Kim Chung Nhân nhìn Bạch Hiền, anh thấy cậu không phải là một cậu trai tầm thường.

Lời nói sắc bén, cử chỉ không chút sợ sệt mà ngược lại khí thế của cậu, không hề thua kém mấy người bọn họ.

"Thế Huân cậu chờ thêm một chút sẽ thấy còn màn đặc sắc hơn."

Kim Chung Nhân nói với ý cười trong mắt.

Bạch Hiền cầm tờ chi phiếu trong tay nói.

"Mạc tiểu thư chắc cô nhầm lẫn điều gì. Theo cô nghĩ Xán Liệt của cô chỉ đáng giá bao nhiêu sao?"

Bạch Hiền quơ quơ tờ chi phiếu trên tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek