41+42+43+44+45+46+47+48+49+50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 41

Vậy cậu muốn bao nhiêu thì cứ nói.

"Đợi một chút, để tôi tính đã, theo như tôi biết thì chỉ riêng tập đoàn Phác thị không cũng là mấy trăm triệu, chưa tính tới bất động sản riêng của anh ấy, còn những mối đầu tư khác nữa, vậy Mạc tiểu thư định đưa tôi bao nhiêu?
Khó tính quá, hay là cô đưa tôi hết toàn bộ tài sản của cô đi, nhưng mà nếu cô không còn tiền nữa, thì chắc cũng không còn xứng đôi với anh ấy.
Phải làm sao bây giờ?"

Lời nói mỉa mai còn làm ra bộ mặt khó sử.

"Xán Liệt! Cậu trai của cậu là cướp sao? Cướp một cách trắng trợn như vậy."

Ngô Thế Huân mắt mở thật to, kinh ngạc với lời nói sắc bén của cậu.

"Đây mới là Hiền Nhi của tôi."

Phác Xán Liệt nói một cách đắc ý.

"Cậu đang đùa giỡn với tôi phải không?"

Mạc Gia Yến tức giận, bước tới cầm ly rượu đỏ trên bàn hướng về phía Bạch Hiền hắc một cái.

Bạch Hiền nhanh tay lẹ chân chuyển mình né tránh, cậu đưa chân ra về phía Mạc Gia Yến.

Mạc Gia Yến bị chân của Bạch Hiền cản trước mặt mất thăng bằng ngã xuống mặt đất.

Động tác của Bạch Hiền vô cùng thành thạo. Cậu ung dung đứng đó như không có chuyện gì xảy ra.

Mạc Gia Yến vừa tức vừa xấu hổ, từ nhỏ tới lớn không có người nào dám đối sử với cô như vậy.

Mạc Gia Yến đứng dạy từ dưới mặt đất, hung hăng xong tới muốn tát vào mặt của Bạch Hiền, không ngờ Bạch Hiền phản ứng lẹ làng, bất lấy cổ tay của Mạc Gia Yến đang vương tới.

Cậu thuận tay hắt môt cái toàn thân Mạc Gia Yến bất lực ngã xuống cái bàn để thức ăn bên cạnh.

Rầm,loãng chõng,..

Tiếng chén dĩa bị vỡ vang lên. Tất cả mọi người có mặt điều kinh ngạc nhìn qua.

Mạc Gia Yến toàn thân bị thức ăn làm bẩn. Ngồi dưới mặt đất trong thật thê thảm.

Ngô Thế Huân ngồi một bên miềng há thành chữ O thật lớn, dùng tay húych Phác Xán Liệt một cái.

Giọng nói lắp bắp tỏa ra vẽ thật khó có thể tin được.

"Ây, cậu có thấy không, cậu ta chỉ dùng động tác nhẹ nhàng mà đã khiến Mạc Gia Yến ra như vậy, nếu cậu ta mà dùng sức thêm một chút, chắc chắn Mạc Gia Yến không còn mạng ra khỏi nơi đây."

"Xán Liệt cậu nhặt được báo vật rồi đấy."

Kim Chung Nhân trong lòng an tâm hơn. Mới vừa rồi anh còn đang lo có người sẽ dùng cậu để uy hiếp Phác Xán Liệt. Với thân thủ của cậu chắc không có người nào có thể ra tay được.

Mạc Gia Thành đứng nói chuyện cùng mấy chủ tịch của các tập đoàn khác, vừa nghe được tiếng bát đĩa bị vở theo phản xạ tự nhiên anh quay đầu lại nhìn xem.

Nhìn thấy đứa em bảo bối của mình bị người khác bất nạt anh tức giận bước tới đở cô lên.

Mạc Gia Thành hung hăng nhìn Bạch Hiền, ánh mắt vô cùng độc ác, dù sao đi nửa Mạc Gia Yến cũng là người của Mạc gia. Đánh chó thì cũng phải kiên chủ nhà. Cậu trai này trước mặt bao nhiêu người lại làm Mạc gia mất mặt như vậy.

"Anh hai, cậu ấy bất nạt em."

Giọng nói rung rung hai hàn nước mắt như suối chảy xuống khuôn mặt nhếch nhác của cô.

Bạch Hiền nhìn thấy một màn anh em tình tâm, trong lòng khinh bỉ.

"Nhìn tôi như vậy làm cái gì. Mạc Tổng, nên đem em gái bảo bối của mình về mà dạy dổ lại."

"Vị thiếu gia này, em gái tôi có lỗi gì đi chăn nữa, thì cậu cũng không cần động tay động chân như vậy."

Mạc Gia Thành tức giận nói.

"Động tay động chân?

Có sao? Tôi chỉ tiện tay quơ một cái thì cô ấy đã ra như vậy, ai mà biết em của cậu lại nhu nhược như vậy. Nếu có bệnh thì nên ở nhà, ra đường làm gì để người ta chê cười."

"Cậu im miệng cho tôi, cái đồ lỗ mãng.
Sao cậu giám làm như vậy."

Mạc Gia Yến không chịu nổi nữa, lên tiếng mắng chửi.

Phác Xán Liệt từ ghế sopha thong thả đi đến ôm Bạch Hiền vào lòng. Tay vuốt nhẹ lưng cậu.

"Em có sao không? "

Giọng nói nuông chiều làm người chung quan kinh ngạc.

Họ điều biết chủ tịch của tập đoàn Phác Thị, Phác Xán Liệt là một người lạnh lùng, trên thường trường ra tay tàn nhẫn không thích tiếp cận phụ nữ. Như bay giờ anh lại nuông chiều cậu trai này như vậy. Họ tò mò không biết cậu có thân phận gì.

Kim Chấn Bình đứng một bên xem kịch vui, ở buổi tiệc xin nhật con gái ông, ông đã lãnh giáo sự nuông chiều của Phác Xán Liệt dành cho cậu trai này rồi.

Kim Chấn Bình cùng người của Mạc gia luôn đối chọi lẫn nhau trên phương diện làm ăn, nên khi thấy hai anh em nhà họ Mạc gặp nạn ông hớn hở vô cùng.

"Hai anh em họ ăn hiếp em."

Bạch Hiền làm nũng với Phác Xán Liệt

Ngô Thế Huân đứng một bên lắc đầu nói với Kim Chung Nhân.

"Cậu trai này đúng là táo bạo, vừa đánh trống vừa la làng."

Phác Xán Liệt yêu thương sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hiền, anh biết cậu cố tình nói như vậy, nhưng vậy thì sao chỉ cần cậu vui là được.

Cặp mắt sắc bén của anh nhìn hai anh em Mạc gia, làm Mạc Gia Thành hơi hoảng hốt.

"Vợ của Phác Xán Liệt tôi, cách người cũng giám bát nạt."

Một câu vô cùng đơn giảng như lại mang theo sự uy hiếp trắng trợn.

Mạc Gia Thành đành phải nhượng bộ, thế lực của Phác Xán Liệt ở thành phố S nầy không ai giám coi thường.

_______________
|Chap 42
"Phác Tổng chắc trong chuyện này có gì đó hiểu lầm."

Mạc Gia Thành nhượng bộ muốn làm hoà.

"Hiểu lầm? Các người làm vợ tôi sợ như vậy mà là hiểu lầm."

Phác Xán Liệt nâng lông mày, lên giọng kẻ ca.

Ngô Thế Huân nhìn Kim Chung Nhân , lắc đầu bất lực nói.

"Hai người này đúng phu xướng phụ tuỳ, Sau này dù bị đánh chết, tôi cũng sẽ không đắc tội với cậu ấy."

Kim Chung Nhân cười nói.

"Biết vậy là được rồi."

Mạc Gia Thành biết nếu lần này anh không trừng phạt em gái của mình, thì đừng hồng ra khỏi được nơi này.

Anh nhìn Mạc Gia Yến, trong lòng nghĩ ai cô không chọc, lại chọc đến người nam nhân của Phác Xán Liệt.

Đành phải để cô chịu uất ức rồi.

"Gia Yến, em mau xin lỗi vợ của Phác Tổng đi."

"Em."

Mạc Gia Yến dùng nóng tay chỉ vào mặt mình nói trong sự kinh ngạc.

"Tại sao em phải xin lỗi, là cậu ta cố tình làm em té mà."

Mạc Gia Yến không phục nói.

Phác Xán Liệt nghe vậy sắc mặt trầm xuống. Chân mày níu lại nhìn họ.

Mạc Gia Thành kéo em gái nói nhỏ.

" Em mau nói xin lỗi người ta đi, chuyện sau này anh sẽ tính."

"Nhưng mà...."

Cô nhìn Phác Xán Liệt với vẽ mặt chờ mong, mong rằng anh sẽ nể tình.

Phác Xán Liệt không có phản ứng gì, ngược lại còn nhìn Bạch Hiền âu yếm nói.

" Em muốn họ phải làm gì em mới hết sợ?"

Tất cả mọi người điều muốn biết cậu trai này sẽ làm gì.

"Vừa rồi cô ta muốn dùng tay phải để tát em, em không muốn làm lớn chuyện, chỉ muốn phế đi tay phải của cô ta mà thôi."

Lời nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng lại làm tất cả mọi người thoát mồ hôi lạnh.

Ngô Thế Huân choáng váng với những lời nói của Bạch Hiền.

"Vừa rồi chính cậu ta đã cho Mạc Gia Yến một bài học, giờ còn chỉ đơn giản muốn phế đi tay của người ta mà thôi."

"Nhân cậu thấy không, sau này mình có thể đắc tội với Phác Xán Liệt chứ đừng bao giờ đắc tội với cậu ấy."

Tề Phong và Đường Tam đi đến bên cạnh xem náo nhiệt, nghe được lời nói của Ngô Thế Huân, Đường Tam vui vẽ nói,

"Đây chỉ là chuyện nhỏ, có lần một người đàn ông dùng tay phải đụng vào người của anh Hiền, chỉ liền chặt đứt hai tay của hắn."

"May quá, mình chưa đụng vào cậu ấy."

Ngô Thế Huân vỗ vỗ ngực mình tự nói.

Tính tình Ngô Thế Huân là như vậy, bề ngoài anh giống như một người không đúng đắn, như thật sự anh rất đàng hoàng. Anh là người đàn ông rất tỉ mỉ và có tâm tư.

Nghe được lời Bạch Hiền nói sắc mặt của Mạc Gia Yến không còn giọt máu, hai tay rung rẩy cầm tay áo của Mạc Gia Thành nói,

"Anh hai, anh phải giúp em, em không muốn thành người tàn phế."

Mạc Gia Thành yêu thương em gái, nhìn dáng vẽ hoảng hốt của cô, trong lòng anh chua xót.

"Phác tổng xin anh bỏ qua cho Gia Yến lần này, anh cần gì cứ nói, nếu trong tầm khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ làm."

"Phác Xán Liệt tôi không thiếu bất cứ thứ gì."

Phác Xán Liệt vừa nói Bạch Hiền chận anh lại,

Ban đầu cậu chỉ muốn chỉnh Mạc Gia Yến, nhưng khi thấy Mạc Gia Thành xuất hiện, cậu mới suy nghĩ ra cách này.

Cậu làm ra nhiều chuyện như vậy, chỉ đợi, anh ta nói ra câu này mà thôi.

"Nếu Mạc Tổng đã nói như vậy, thì Bạch Hiền tôi cũng không muốn làm khó Mạc tiểu thư nữa."

Ngô Thế Huân, Kim Chung Nhân và Tề Phong điều không hiểu vì sao cậu lại dễ dàng bỏ qua như vậy.

Mạc Gia Yến nghe được trong lòng như trút đi gánh nặng, nhưng bâng khuâng không biết Bạch Hiền muốn giở trò gì.

Mạc Gia Thành phóng khoáng nói,

"Cậu cứ nói nếu trong vòng khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ làm."

"Tôi chỉ cần 5 con số."

Một câu ngắn gọn, nhưng lại làm cho sắc mặt của Mạc Gia Thành tối thui.

Con ngươi hiện lên sự kinh ngạc.

Trong ánh mắt có vài phần do dự.

Phác Xán Liệt không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm eo Bạch Hiền.

Ngô Thế Huân nhìn Kim Chung Nhân rồi nhìn sang Tề Phong và Đường Tam.

"Các người biết 5 con số đó là gì không?"

Tề Phong nhúng vai lắc đầu.

Qua vài phút Bạch Hiền thấy được sự lưỡng lự trong ánh mắt anh ta, liền lên tiếng không cho Mạc Gia Thành thêm thời gian suy nghĩ.

"Nếu Mạc tổng không có thành ý, thì tôi đành phải nhận bàn tay của Mạc tiểu thư thôi. "

"Chúng ta vào bên trong nói chuyện."

Mạc Gia Thành chỉ về phía căn phòng bên cạnh.

Bọn người của Phác Xán Liệt cùng nhau bước vào trong, ngồi xuống ghế sopha.

Mạc Gia Thành nhìn họ rồi nhìn Bạch Hiền, ngập ngừng không nói.

Phác Xán Liệt hiểu ý của Mạc Gia Thành nên lên tiếng.

"Không sao, họ điều là người của tôi."

Mạc Gia Thành an tâm rồi chậm rãi nói.

"Tôi muốn cậu bảo đảm, phải bảo vệ Mạc gia và tập đoàn Mạc Thị."

Mạc Gia Thành không biết Bạch Hiền là ai, sao lại biết được bí mật của anh. Nhưng cậu là vợ của Phác Xán Liệt, với thế lực của Phác Xán Liệt anh tin tưởng có thể làm được.

Lần đầu tiên Mạc Gia Yến nhìn thấy dáng vẽ hoảng hốt của anh trai mình, giờ này sắc mặt của Mạc Gia Thành trắng bợt, tay đổ mồ hôi lạnh.

"Được."

Phác Xán Liệt không do dự nói.

Dù sao Mạc gia cũng là bạn tốt của ông nội anh.

Bạch Hiền nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói.

"Tôi có chuyện không hiểu cho lắm.
Mạc gia không phải là gia tộc bình thường, ở Thành phố S tuy rằng tiếng tâm không bằng 4 đại gia tộc, ( bao gồm Phác gia, Kim gia, Ngô gia và Lôi gia) nhưng cũng là quyền cao chức trọng, tai sao anh phải làm việc cho tổ chức Kim Xà."

Lúc này bọn họ mới hiểu đã xãy ra chuyện gì.

Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn Bạch Hiền, trong lòng nghĩ, sao cậu lại biết được chuyện này.

Bạch Hiền hiểu được sự thắc mắc của mọi người.

Cậu nhìn Phác Xán Liệt nói với giọng hơi xấu hổ.

"Khi em gặp Mạc tiểu thư ở cửa hàng Prada, cô ta nói mình là vợ chưa cưới của anh, nên khi về em mới điều tra thân phận của cô ấy, trong lúc vô tình hack vào máy vi tính nội bộ của Mạc Thị thì mới biết."

Ngô Thế Huân nhìn cậu chăm chăm nói.

"Cái gì mà vô tình, là cậu cố ý mới phải."
Bạch Hiền liếc Ngô Thế Huân một cái. Anh ta liền im miệng.

Tề Phong hăng hái nói.

"Anh Dâu, anh thật lợi hại, mai mốt có dịp anh nhớ dạy cho em."

Chap 43

"Các người không biết, anh Hiền là một cao thủ hacker đó."

Đường Tam khoe khoang.

"Các người đừng nói lung tung."

"Mạc tổng anh có thể nói cho tôi biết được không?"

Mạc Gia Thành hai tay luồn vào tóc ôm đầu, sắc mặt phiền não, bắt đầu thành thật kể lại.

"Đây là chuyện của 4 năm trước, lúc tôi mới tiếp nhận tập đoàn Mạc thị, khi đó tôi còn trẻ, tính tình bồng bột, háo thắng nghe lời người ta chơi cổ phiếu, Thua hết tiền túi đã đành, còn thua luôn cả tiền vốn của Mạc Thị.
Trong lúc tôi đường cùng không biết phải làm sao, có người đến muốn tôi gia nhập tổ chức của họ, họ nói sẽ giúp tôi qua khỏi nguy cơ lần này. Lúc đó tôi lâm vào tình thế thân bất vô kỷ, nên đành đồng ý. Tôi có nói, ghết người phóng hỏa mấy chuyện đó tôi sẽ không làm. Họ nói tôi chỉ cần giúp họ rửa tiền đen là được. Nhưng không ngờ sau một thời gian dài, tôi thấy càng lúng càng sâu, tôi không muốn tiếp tục nữa. Bọn họ uy hiếp tôi, nói trong tay họ, có bằng chứng Mạc thị ăn hối lộ và rửa tiền đen.Nếu tôi không làm theo lời họ, họ sẽ giao toàn bộ chứng cớ cho phía cảnh sát.
Tôi thì không sao, nhưng tôi không muốn Mạc thị do ông tôi đích thân thành lập lại bị hủy trong tay tôi."

Mạc Gia Thành nói xong sắc mặt đâu khổ tự trách.

Mạc Gia Yến nghe những lời này của anh mình, trong lòng cô đau sót.

Từ nhỏ tới lớn anh hai là người yêu thương cô nhất, nhưng trong thời gian anh hai đau khổ gặp khó khăn, cô không giúp được gì thì thôi, vậy mà còn thường xuyên ra vẽ ta đây hống hách, đi khắp nơi gây sự, khi có chuyện lại bất anh hai ra mặt giải quyết.

Nghĩ đến đây từ giọt nước mắt rơi xuống.

Tề Phú đứng bên cạnh thấy vậy, cầm khăn tay của mình đưa cho cô.

Nhìn thấy chiếc khăn tay trước mặt, cô ngước đầu nhìn lên.

Nhìn thấy Tề Phú, khuôn mặt đẹp trai, tướng người cao lớn vạm vỡ, mặt bộ Âu phục màu đen làm tôn thêm vẽ nam tính.

Mạc Gia Yến sửng sốt vài giây, từ trước tới giờ anh luôn theo bên cạnh Phác Xán Liệt, nhưng cô chưa từng để ý đến anh.

"Mạc tiểu thư."

Tiếng gọi của anh làm cô bình tỉnh lại.

Cô nhận lấy khăn tay rồi gật đầu cảm ơn.

Mạc Gia Thành lấy lại tinh thần nhìn Bạch Hiền ,

"Sao cậu biết về việc 5 con số đó."

Tất cả mọi người điều chăm chú lắng nghe.

Bạch Hiền nói một cách nghiêm túc.

"Thật ra thì, tôi là con trai nuôi của Long Kiệt, thủ lảnh tổ chức Thần Long."

Sắc mặt của mọi người điều tỏa ra vẽ kinh ngạc.

Họ không thể nào tưởng tượng được, cậu lại có một thân phận thần bí như vậy.

Phác Xán Liệt trầm mặt không nói gì.

Bạch Hiền nhìn thấy biểu hiện này của anh, cậu biết chắc anh đã biết được trước.

"Ở ngoài có lời đồn rằng Long Kiệt thủ lảnh của tổ chức sát thủ Thần Long là một người máu lạnh, tánh tình táo bạo, tàn nhẩn, giết người không nháy mắt. Ông có một cậu con trai nuôi.
Không hiểu vì sao ông lại yêu thương cậu ấy như bảo vật.Nuông chiều một cách vô lý. Chỉ cần những gì cậu ấy thích thì ông sẽ làm."

Ngô Thế Huân nói một tràn, khó tin nhìn Bạch Hiền với cặp mắt đầy nghi ngờ.

"Sao anh lại nhìn tôi như vậy."

Bạch Hiền bực bội hỏi Ngô Thế Huân.

"Những gì cậu vừa nói có thật không?"

Đường Tam đưa tay lên nói,

"Đương nhiên là thật, thủ lảnh đúng là cha nuôi của anh Hiền."

Tề Phong hoảng hốt cầm lấy tay của Đường Tam kéo về phía mình nói.

"Vậy em cũng là người của tổ chức?"

"Đúng, vậy thị sao."

Đường Tam trả lời một các thẳng thắng.

Trong lòng Tề Phong lo sợ, nếu cô cũng là người của tổ chức sát thủ, vậy không phải lúc nào cô cũng sẽ đối đầu với sự nguy hiễm trong lúc chắp hành nhiệm vụ sao.

Đường Tam không hiểu tâm tư của anh, còn tươi cười nói.

"Bây giờ, biết em lợi hại chưa."

Mạc Gia Thành ngồi nghiêm túc suy nghĩ rồi nói,

"Cậu nói tiếp đi."

Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt, sắc mặt anh lảnh đạm, tay để ở càm, ngón trỏ làm động tác gỏ gỏ lên bờ môi mỏng của mình.

Đây là thối quen của anh, mỏi lần anh cần suy nghĩ chuyện gì nghiêm túc, thì bất giác sẽ làm ra động tác này.

Chắc có lẽ anh cũng không biết, nhưng Bạch Hiền lại biết. Cậu biết anh sẽ lo lắng khi biết được cậu đang muốn làm gì, nhưng cậu không muốn giấu anh nữa.

"Lúc trước, khi tôi còn nhỏ thì quả thật, tổ chức Thần Long là một tổ chức, ghết người không thấy máu, nó đứng đầu tổ chức sát thủ thế giới vì sự tàn nhẩn không lưư tình. Khi nhận nhiệm vụ chỉ nhìn tiền, không quan tâm tới lai lịch của đối phương và mục tiêu. Nên người ngoài dành cho cha nuôi tôi cái tên Long Kiệt máu lạnh".

Khi nói ra những lời này, trong đầu Bạch Hiền nhớ tới cái đêm 6 năm trước.

"Nhưng khi tôi lớn lên hiểu chuyện, có một đêm tôi đến xin với cha nuôi.
Sau này nếu mục tiêu là người lương thiện không đáng chết, đừng nhận được không cha. Chúng ta đã có rất nhiều tiền, không cần làm hại đến kẻ vô tội."

Long Kiệt yêu thương, vuốt ve mái tóc dài của cậu.

Ông nhìn thấy trong mắt cậu có những tia sáng của sự lương thiện và thuần kiết.

Trong lòng ông vốn không muốn cậu tham gia vào việc của tổ chức.

Nhưng nếu cậu muốn thì ông cũng sẽ chiều cậu.

"Được, Bạch Hiền muốn như thế nào, thì quyết định như thế đó."

Cậu vui mừng lao đến ôm ông.

"Cảm ơn cha nuôi."

Kim Chung Nhân nghe cô nói vậy,trong lòng nghi ngờ hỏi.

"Thật sự sao ngày đó, các người không nhận bất cứ nhiệm vụ nào trái với lương tâm."

Bạch Hiền nhìn Kim Chung Nhân nghiêm túc nói.

"Phải, cha nuôi chưa từng thất hứa với tôi. Sau này những người bị chúng tôi ghết, điều là người đáng chết,
có những quan chức chính phủ ăn hối lộ tiền của dân chúng, có tội phạm ghết người cướp của, có thành phần khủng bố.3 năm trước khi cha nuôi tôi biết được, có một tổ chức sát thủ được gọi là " Tổ chức Kim Xà" chuyên nhận nhiệm vụ mà tổ chức Thần Long chúng tôi từ chối. Họ còn tàn ác vô tình hơn cả chúng tôi, khi chấp hành nhiệm vụ họ sẽ ghết luôn những người có liên quan, cha nuôi tôi lo lắng, bất đầu âm thầm điều tra.
Cho tới 4 tháng trước, chúng tôi biết được có một người đàn ông tên là Kevin Lam, chuyên làm trung gian bất mối cho tổ chức Kim Xà. Hắn sẽ xuất hiện tại quán bar Night Angel ở Las Vegas, nên tôi mới tới đó để ghết hắn."

Mạc Gia Yến nghe Bạch Hiền nói vậy trong lòng hết kinh hải rồi đến sùng bái.

"Thì ra cậu là sát thủ.

Ghết người không nháy mắt.

Hèn chi cậu ta lại mạnh mẽ như vậy.

Mình phải theo cậu ấy học hỏi mới có thể giúp được cho anh hai.

Trong lòng Mạc Gia Yến đã quyết tâm, theo Bạch Hiền học hỏi.

Chap 44

Ngô Thế Huân nhìn cậu rồi suy nghĩ một chút, vài giây sau cặp mắt sáng lên, như đã nhớ ra chuyện gì.

"Ah, nhớ rồi, lúc đó chúng tôi cũng có mặt. Thì ra cậu trai hôm đó là cậu."

Bạch Hiền gật đầu nói tiếp,

"Một tuần sau Tôi điều tra được Chu Tổng cũng là người của tổ chức Kim Xà, trong tay ông ta có một cái USB rất quan trọng."

Nói tới đậy Bạch Hiền ngừng một chút, cậu quan sát sắc mặt của Phác Xán Liệt.

Lúc này anh không còn vẽ điềm đạm nữa mà là vẽ mặt lạnh như băng.

"Tại sao thủ hạ của anh, không điều tra ra được việc quan trọng như vậy."

Ngô Thế Huân không thể đợi tiếp nữa lên tiếng.

"Cậu nói tiếp đi, đừng ấp a ấp úng nữa."

Bạch Hiền vương tay cầm lấy cánh tay Phác Xán Liệt rồi nói tiếp.

"Ở ngoài ai cũng tưởng trong usb đó chứa tài liệu các quan chức chính phủ và thương nhân ăn hối lộ. Nhưng trên thực tế trong USB là danh sách các thành viên của tổ chức Kim Xà.
Họ có người là quan chức chính phủ cũng có những người làm ăn trên thương trường. Địa vị và quyền lực không thể coi thường. Cũng có người giống như Mạc tổng bị họ khống chế và uy hiếp. Trong đó còn có địa chỉ tổng bộ của họ nằm rải rác trên toàn thế giới. Nếu có được tư liệu này, chúng ta có thể đánh đổ được tổ chức Kim Xà."

Tất cả mọi người ngồi yên không nói gì

Mọi người điều có cùng chung một suy nghĩ.

Tất cả ánh mắt điều dồn về phía Mạc Gia Thành.

"Phải, 5 con số mà cậu ta muốn, chính là mật mã mở ra tư liệu đó.Nhưng có mật mã cũng vô dụng, tôi không có giữ cái USB kia."

"Tôi có."

Phác Xán Liệt chậm rải nói.

Với sự kinh ngạc của Mạc Gia Thành Phác Xán Liệt nói tiếp.

"Tề Phú đã cố giải mật mã mà không được."

Tề Phú đứng bên cạnh lên tiếng.

"Tôi đã xâm nhập vào tầng thứ nhất nhưng lớp phòng bị tiếp theo tôi không thể nào giải được."

Kim Chung Nhân vẫn ngồi một bên giời mới lên tiếng.

"Ở đây không an toàn chúng ta về tổng bộ nói chuyện."

Mọi người điều lên xe rời đi.

Kim Chung Nhân, Ngô Thế Huân và anh em Mạc Gia Thành ngồi cùng một xe.

Tề Phong và Đường Tam đi cùng nhau.

Bạch Hiền và Phác Xán Liệt ngồi vào trong xe do Tề Phú lái, Phác Xán Liệt nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

Anh không muốn cậu dính vào chuyện này.

"Bạch Hiền sau khi lấy được tư liệu đó, em có thể đừng nhúng tay vào nữa được không. Cứ để anh giải quyết."

Bạch Hiền biết anh sợ cô gặp nguy hiểm.

"Xán Liệt, anh đừng lo cho em, em có thể tự bão vệ cho mình. Em muốn ở bên cạnh giúp đỡ cho anh, cũng giúp cho cha nuôi em."

Phác Xán Liệt không biết phải làm sao với cậu.

Anh khơm người hôn cậu, một nụ không hề có dục vọng, chỉ thuần lý là tình cảm đấm đuối giữa hai người đang yêu và trân trọng đối phương .

Vào tầng hầm bãi đậu xe của tập đoàn Phác Thị, tất cả bước vào trong thang máy.

Tề Phú bấm nút tầng BB1, anh để ngón tay cái vào bàng phiếm tự động. Một tiếng "tích" vang lên,thang máy bất đầu khởi động đi xuống.

Mạc Gia Yến nhìn anh khó hiểu.

Tề Phú cười nói .

"Nơi này chỉ có Lão Đại, tôi và Tề Phong mới có thể vào."

Không phải ở đây là tập đoàn Phác thị sao, tại sao lại có một chổ bí mật như vậy?

Mạc Gia Yến suy nghĩ rồi tiếp tục nói.

"Khoan đã, tại sao anh lại gọi anh Xán Liệt là Lão Đại mà không gọi là chủ Tịch."

Tề Phú không nói gì,

Đinh..

Cửa thang máy mở ra.

Thủ hạ của Phác Xán Liệt thân mặc Âu phục đen đứng hai hàng thẳng thớm cung kính khơm người chào.

"Lão Đại, "

Một loạt âm thanh vang lên, lúc này Mạc Gia Yến không còn sự bình tỉnh nữa mà thay vào đó là sự kinh ngạc và hốt hoảng.

Cô cầm tay Mạc Gia Thành lúc này cũng không khác gì với cô.

Anh không ngờ ở đằng sau của tập đoàn Phác thị, là một tổ chức thần bí như vậy, mà Lhacs Xán Liệt lại là người cầm đầu.

Mạc Gia Thành dùng tay vỗ vỗ lên tay của em gái, muốn trấn an cô.

Đi vào bên trong là một không gian rộng lớn, được chia ra thành nhiều khu khác nhau.

Có khu luyện tập, khu chế tạo vũ khí, khu mạng lưới thong tin, và nhà lao.

Đường Tam hớn hở kéo tay Bạch Hiền

"Anh Hiền, lần trước lúc em đến bang Lôi Ưng cùng Tề Phong, chúng em ở trong này làm thí nghiệm bơm nè. "

Cô chỉ vào khu chế tạo nói.

Mạc Gia Thành nghiêm mặt suy nghĩ.

Bang Lôi Ưng..

Sao tên này lại nghe quen như vậy..

Anh đứng suy nghĩ một chút rồi bất thình lình lên tiếng.

"Các người đừng nói với tôi, đây là Bang Lôi Ưng đứng đầu giới Hắc đạo nhé."

Ngô Thế Huân cười nói.

"Phải làm Mạc tổng thất vọng rồi, đây đích thật là tổng bộ chính của bang Lôi Ưng."

Mạc Gia Thành nhìn Phác Xán Liệt nói với giọng đầy bất ngờ.

"Sao có thể?"

"Chuyện cậu không ngờ được còn nhiều lắm."

Phác Xán Liệt nói một cách tự nhiên.

Chap 45


Đi qua khu nhà giam, Bạch Hiền nhìn vào trong, thấy có mấy người lần trước ám sát cậu và Phác Xán Liệt.

Họ đang bị thuộc hạ của anh tra tấn.

Bạch Hiền nhìn Tề Phú hỏi.

"Các người hỏi được gì?"

Tề Phú nói một cách bất lực.

"Họ được huấn luyện rất tốt, dù bị tra tấn đến người không ra người, ma không ra ma, họ cũng cứng miệng không nói gì."

Bạch Hiền không nói gì bước vào trong.

Tất cả mọi người điều đi theo sau cậu, muốn biết cậu định làm gì.

Bước vào trong Phác Xán Liệt ngồi lên ghế đặt ở giữa, Bạch Hiền cùng mấy người bọn họ đứng bên cạnh.

Bạch Hiền quan sát xung quanh một vòng.

Cậu nhìn thấy người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi.

Đang bì nhốt trong phòng số 3.

Cậu chăm chú quan sát hắn ta.

Thuộc hạ của Phác Xán Liệt đang tra tấn 2 người, họ trói hai người lên không trung, dùng roi đánh lên ngươi bọn họ.

Tiếng của roi va chạm vào thân thể họ vang lên tiếng,

"chát chát"

Máu tươi tuôn ra từ miệng vết thương, làm người ta nhìn thấy phải rùng mình.

Mạc Gia Yến đang đứng bên cạnh Tề Phú nhìn thấy màn này hoảng sợ vô cùng ,

Ahhhhh,

cô la lên vì sợ hải, bất giác quay mặt vào ngực Tề Phú né tránh.

Tề Phú không biết phải làm gì, chỉ đứng im hai tay để ở không trung,
không dám đụng vào người của cô.

Lần đầu tiên Tề Phú bị phụ nữ ôm, người anh cứng đờ, mặt thì đỏ, tim đập rối loạn.

Mạc Gia Yến lúc này không còn tâm trạng để suy nghĩ đến chuyện gì nữa.

Hai tay ôm chặt eo của Tề Phú không buôn.

Mùi tanh của máu xong thẳng vào mũi Bạch Hiền, làm cho dạ dày khó chịu, nhưng cậu cố kiềm chế, tỏa ra không có gì.

Cậu bước tới trước phòng giam số 3,

"Lôi hắn ra đây."

Giọng nói lạnh lùng, cặp mắt sắc bén, nhìn người được lôi ra trước mặt mình.

Hắn nằm dưới mặt đất, quần áo rách nát vì bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi.

Toàn thân phủ đầy vết thương, ngước mặt lên nhìn Bạch Hiền.

Hắn phun một ngụm máu từ trong miệng ra ngoài nói.

"Muốn chém muốn giết thì tuy, đừng hồng tao khai."

Bạch Hiền cười không nói gì, lấy trong túi ra một ống tiêm, cậu đưa ra trước mặt người đàn ông nói.

"Giết mày... "

Dừng một chút cậu cười khinh miệt nói tiếp.

"Muốn chết không dễ như vậy đâu.
Tao sẽ khiến mày muốn sống không được muốn chết cũng không xong."

Lời nói của cậu làm đám người Ngô Thế Huân, Kim Chung Nhân,Mạc Gia Thành điều nổi da gà.

Cậu đưa ống tiêm đến trước mặt hắn,

"Mày có nghe qua, sát thủ số 1 tử Thần chưa."

Người đàn ông nghe tới cái tên Tử thần, thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

"Cậu muốn nói tới cái người mà không gặp thì thôi, nếu gặp thì không thể sống sót. Giết người không thấy máu."

Cặp mắt lạnh lùng của Bạch Hiền nhìn thẳng vào mắt hắn, làm hắn bất giác lui về phía sau.

"Phải, vậy bây giờ tao sẽ cho mày thấy, giết người không thấy máu là như thế nào."

Vừa nói xong cậu dùng tóc độ nhanh nhất tiêm vào bả vai của hắn.

Thân thể người đàn ông bất đầu rung rẩy, nằm lăn trên mặt đắt, trên người toàn thân như lửa đốt.

Hắn cảm giác có thứ gì đó đang bò lung tung trong thân thể của mình.

Hai tay hắn bất đầu sờ soạng khắp nơi trên người.

"Cảm giác như thế nào?"

Bạch Hiền nhìn hắn hỏi.

Ngô Thế Huân thích thú nhìn cậu.

"Sát thủ số 1 Tử Thần là cậu?"

Đường Tam đứng bên cạnh Tề Phong lên tiếng.

"Không phải anh Hiền, thì còn ai có tư cách nhận là sát thủ số 1."

Phác Xán Liệt vẫy tay ra hiệu cho cậu.

Bạch Hiền ung dung bước đến ngồi lên đùi Phác Xán Liệt.

"Không cần em phải phí tâm, để bọn họ tự lo liệu."

Cậu dùng tay chỉ vào bọn thuộc hạ của anh.

"Dựa vào họ, họ vẫn chưa đủ tàn nhẫn."

Mạc Gia Thành đứng một bên nhìn thấy cũng phải rùng mình.

"Cậu vừa mới làm gì với hắn?"

Bạch Hiền nói một cách tự nhiên, như đó là chuyện bình thường.

"Tôi tiêm cho hắn virus 115, do tôi tự tay chế biến."

Người đàn ông nằm dưới mặt đắt dẫy dụa không ngừng, khi nghe cậu nói đó là virus 115. Trong lòng kinh hãi.

Kim Chung Nhân nghe cậu nói liền hỏi lại.

"Virus 115 mà trên thế giới không có vắc-xin giải độc."

"Đó là vì họ không phải là Bạch Hiền tôi."

Một câu nói vô cùng bá đạo làm Phác Xán Liệt hết sức hài lòng.

Anh hôn lên trán cậu một cái.

"Giỏi lắm."

Ngô Thế Huân bất lực lắc đầu.

"Táo báo như vậy mà cậu còn khen giỏi."

"Vậy thì sao? Tôi chỉ dịu dàng với một mình Xán Liệt mà thôi."

Bạch Hiền phản bác lại lời nói của Ngô Thế Huân.

Ha ha ha..

Phác Xán Liệt vui vẽ cười ra tiếng.

"Đúng! Chỉ cần em dịu dàng với một mình anh là đủ."

Bạch Hiền nhìn đồng hồ 2 phút đã qua, cậu bước xuống đứng trước mặt người đàn ông nói.

"Mày chịu khai chưa? Tao chỉ mới tiêm cho mày liều nhẹ nhất."

Hai đồng bọn của hắn bị treo trên không trung, nhìn thấy một màn vừa rồi sợ hết hồn.

Họ chưa từng thấy ai dùng thủ đoạn độc ác như vậy bao giờ.

Người đàn ông nằm trên mặt đất giờ nầy không còn sức lực để chống cự nữa.

Trên mặt hắn nổi đầy gân xanh.

Bạch Hiền vương tay đến gần huyệt phong tri ở sau gáy hắn nói.

"Huyệt Phong Tri có thể làm gia thăng tốc độ phát tán của độc. Chỉ cần 5 giây thì toàn thân mày sẽ bị virus ăn mòn đến xương cũng không còn."

Khi nghe những lời Bạch Hiền vừa nói.

Tất cả mọi người có mặt điều lạnh hết sống lưng.

Người đàn ông bất đầu rung rẩy nói năng lắp bắp,

"Được... Được tôi nói, tôi nói. Cậu hải tha mạng cho tôi."

"Mày không có tư cách ra điều kiện với tao. Nói không?"

Cậu cầm ống tiêm đến trước mặt hắn.

"Tôi không biết nhiều, chỉ biết Thủ lãnh hạ lệnh, phải giết cho bằng được Phác Xán Liệt. "

"Thủ lãnh của các người là ai?"

"Tôi không biết, tôi chỉ biết nhị đương gia mà thôi.

Nhị đương gia là ai?

Là Việt Vũ."

Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt vẫn bộ mặt lạnh tanh không cảm xúc.

Bạch Hiền hỏi tiếp.

"Còn gì nữa?"

"Nghe nói Việt Vũ đã phái người lén vào biệt thự Phác Viên để tìm cái USB."

Nghe hắn nói xong câuh đứng lên đi về phía Phác Xán Liệt.

"Chắc hắn chỉ biết bấy nhiêu."

Tề Phú nói với giọng cung kính, càng ngày anh càng khâm phục anh dâu hơn.

Người đàng ông thấy cậu định bỏ đi liền hốt hoảng nói.

"Cậu còn chưa cho tôi thuốc giải."

Các người chung quanh, không biết cậu có đưa thuốc giải cho hắn không.

Ánh mắt đều tập trung lên người cậu.

"Cậu chỉ bị tôi tiêm thuốc đau nhức do tôi tự chế, qua vài tiếng đồng hồ sẽ hết, không nguy hiểm tới tính mạng."

Cậu cười đi về phía Phác Xán Liệt.

"Cậu thật là một con hồ ly gian xảo."

Ngô Thế Huân cười khâm phục.

Chap 46

|
Phác Xán Liệt ôm Bạch Hiền rời khỏi phòng giam.

Tất cả mọi người điều theo sau.

Lúc này Mạc Gia Yến mới hồi phục lại tin thần.

Cô nhìn lên thấy Tề Phú sắc mặt ngượng ngùng.

Nhìn lại tư thế hiện giờ của hai người.

Tay cô ôm chặt thắt lưng của anh, ngực thì ép sát vào lòng ngực rắn chắc của anh, nhìn vào thật ám muội.

Cô lính quýnh đẩy anh ra, đỏ mặt chạy một mạch theo Mạc Gia Thành đi phía trước.

Tề Phú nhìn thấy cử chỉ thẹn thùng dể thương này của cô, trong lòng vang lên cảm giác phức tạp, từ trước đến giờ chưa từng có.

Anh lắc đầu không muốn suy nghĩ đó là cảm giác gì.

Bước theo sau bọn họ.

Trên đường đi qua khu mạng lưới thong tin, Tề Phong khó hiểu hỏi Bạch Hiền.

"Anh Dâu, sao anh lại chọn tên trong phòng giam để tra hỏi, mà không phải hai tên được treo trên không trung?"

Bạch Hiền nghe Tề Phong hỏi vậy cậu nói.

"Sự quan sát của các người còn quá kém. Nếu muốn hỏi được gì, thì cậu phải hỏi người cầm đầu đội.
Trong một đội khi đi thi hành nhiệm vụ, chỉ có đội trưởng mới biết được thông tin. Vì để bảo đảm nhiệm vụ tuyệt mật, các thành viên khác chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của đội trưởng, chứ không cần biết thông tin gì hết."

Tề Phong nói với vẻ hiếu kỳ.

"Ý anh dâu là, cái tên trong phòng giam là đội trưởng?"

"Đúng."

Một chữ ngắn gọn, mà làm tất cả mọi người điều hiểu hết.

Tề Phong đánh vào trán mình nói.

"Hèn chi, tụi em tra tấn hai tên đó mấy ngày, đến chỉ còn lại nữa cái mạng mà họ cũng không nói.
Thì ra là họ thật sự không biết."

Bước vào khu mạng lưới thông tin,

Trong phòng đặt rất nhiều tiết bị công nghệ máy vi tính tối tân nhất.

Trong đây toàn là tin anh về máy vi tính và cao thủ hacker.

Bọn họ liên tục xâm nhập vào máy vi tín của chính phủ, các tập đoàn lớn cùng với các thông tin truyền thông trên toàn thế giới.

Khi thu thập được tin tức gì quan trọng liền báo cáo cho Tề Phú.

Khi nhìn thấy Phác Xán Liệt bước vào, họ từng người một đứng dậy khơm người cung kính chào hỏi.

"Lão Đại."

Phác Xán Liệt vẫy tay ra hiệu cho họ tiếp tục với công việc của mình.

Anh bước vào phòng làm việc của mình bên phải.

Phòng được nói liền với khu mạng lưới thong tin.

Hai phòng chỉ ngăn bở bức tường làm bằng thủy tinh.

Trong phòng, anh có thể quan sát được tình hình bên ngoài một cách rõ ràng.

Anh đi tới ngồi vào ghế phía sau bàn làm việc của mình.

Anh ôm Bạch Hiền để cậu ngồi lên đùi của mình.

Tất cả người còn lại điều ngồi vào ghế sopha màu đen hình chữ U, được đặt trước bàn làm việc của Phác Xán Liệt.

Tề Phong bước tới bar rượu rót cho mỏi người một ly rượu vang.

Phác Xán Liệt tay phải cầm ly rượu, tay trái nấm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Hiền.

Anh thấy sắc mật cậu hơi nhợt nhạt.

"Mệt không?"

Anh ân cần hỏi cậu.

Cậu nhẹ nhàng gật đầu.

Không biết vì sao mấy hôm trước thì không ngon miệng, còn hôm nay lại bị mùi máu tanh làm cho khó chịu.

Anh ôm cậu vào lòng, để đầu cậu tựa vào ngực anh nghỉ ngơi.

Phác Xán Liệt ra hiệu cho Tề Phú lấy USB từ trong két sắt ra,

Tề Phú bước đến kệ sách, ấn một cái lên quyển sách màu đỏ, kệ sách được đẩy sang một bên.

Két sắt hiện ra trước mặt anh.

Dùng vân tay của mình thay mật mã để mở két sắt.

Tề Phú đem USB dút vào một cái Laptop để trước mặt Phác Xán Liệt.

Mạc Gia Thành ngồi trên ghế sopha, uống một ngụm rượu để ổn định lại tinh thần, toàn bộ sự việc xảy ra ngày hôm nay, điều vượt qua khỏi tầm kiểm soát của anh.

Anh không ngờ, anh và Phác Xán Liệt có thể hoá thù thành bạn.

Cũng không ngờ thế lực của Phác Xán Liệt lại mạnh như vậy.

Không chỉ ở trên thương trường mà còn cả ở thới giới ngầm nữa.

Chất cồn ngấm vào cơ thể làm anh bình tỉnh hơn, anh chợt nhớ lại điều gì đó rồi lên tiếng.

" Trong USB được cài 3 tầng mật mã, mỏi tầng sau được phòng bị khó hơn tầng trước. Thủ lãnh tổ chức Kim Xà rất cẩn thận, ông đưa mật mã mỏi tầng cho 3 người khác nhau giữ lấy.
Nếu cần mở USB ra, thì ba người sẽ hội hợp lại đưa ra mật mã của mình, nếu người nào có lòng bất chính,
không có hai người kia đồng ý thì cũng mở không ra."

"Vậy cậu giữ mật mã của tầng nào?"

Kim Chung Nhân lên tiếng.

"Tôi giữ mật mã của tầng cuối cùng, cũng là tầng khó nhất."

Tề Phú bấm một cái trên Laptop, màn hình trên laptop được chuyển lên màn hình TV lớn treo trên tường.

Tề Phú chỉ vào màn hình TV nói.

"Mấy tuần nay tôi và nhóm hacker của banh Lôi Ưng, cố hết sức cũng chỉ phá được tầng thứ nhất. Không cách nào tiến vào tầng thứ nhì được."

Bạch Hiền nhìn trên màn hình trước mặt Phác Xán Liệt.

Cậu nghiêm túc suy nghĩ, không biết họ dù chương trình gì để chống sự xâm nhập.

Khi thấy màn hình chớp chớp, cậu chợt nghĩ ra điều gì, liền nhìn Đường Tam.

"Tam Nhi, em có mang theo sợ dây chuyền anh tặng em không?"

Đường Tam sờ lên cổ mình gật đầu.

" Đưa cho anh."

Đường Tam tháo sợ dây chuyền xuống đưa đến tay Bạch Hiền.

Bạch Hiền cầm mặt dây chuyền hình bông hồng, xoay một cái, chiếc
USB hiện ra.

"Đây là cái gì?"

Ngô Thế Huân hớp một ngụm rượu hỏi.

"Chương trình giải mã do tôi tự viết."

Vừa nói tay Bạch Hiền đã đút USB của mình vào máy laptop.

Khi laptop mở ra chương trình thì hai chữ Tử Thần hiện lên.

Bạch Hiền nhanh tay gỏ lên bàn phím máy laptop.

Tiếng "tịch tịch tịch" vang lên liên tục.

Tới thời kỳ nguy hiểm nhất phải dùng tới tóc độ nhanh như chớp, để nhập vào tư liệu, Bạch Hiền đã không còn sức nữa, tay bị mỏ vì liên tục gỏ chữ.

Phác Xán Liệt nhìn thấy sắc mặt Bạch Hiền không tốt anh ôm cậu đặt ngồi qua một bên.

Tay anh bắt đầu gỏ lên bàn phím.

Tóc độ của anh nhanh hơn Bạch Hiền cấp đôi.

Tiếng "tịch tịch tịch" không ngừng vang lên,

Không những Bạch Hiền mà còn có anh em Mạc gia và Đường Tam nhìn màn hình TV rồi quay qua nhìn anh trong sự bất ngờ.

Bạch Hiền không thể tưởng tượng được tóc độ của anh, cũng không ngờ anh lại giỏi máy vi tính như vậy.

Khi anh vừa thành công phá bỏ được tầng mật mã thứ nhì, trên màn hình hiện lên hai chữ.

Khi Bạch Hiền nhìn thấy, cậu không thể nào tin vào cặp mắt của mình.

The devil, hai chữ này đã in sau vào đầu cậu, cả đời này cũng không thể nào quên.

Đây là cái tên, trong thần thoại của thế giới hacker.

Một cao thủ hacker không có chương trình nào có thể làm khó được anh ta.

Cũng là người Bạch Hiền sùng bái nhất.

_____________
Chap 47


Phác Xán Liệt nhìn về phía Mạc Gia Thành, giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Mật mã."

" 70215."

Phác Xán Liệt nhập mật mã vào laptop.

Một file được mở ra.

Hiện lên trước mặt mọi người là một danh sách tên và địa vị xã hội của họ.

Ở phía dưới là địa chỉ các căn cứ bí mật của tổ chức Kim Xà.

Sắc mặt mọi người điều có vẽ kinh ngạc.

Trong danh sách đó có tên Thẩm Gia Huy, phó thị trưởng Thành Phố S, cũng là trợ thủ đắc lực của Kiều Nhất Phàm.

Kim Chung Nhân nhìn thấy trong lòng hơi lo lắng, không biết khi tin tức bại lộ, Phó thị trưởng liên quan với tổ chức giết người và rửa tiền đen,
sẽ có ảnh hưởng gì đến Kiều Nhất Phàm không. Không chỉ Thẩm gia huy còn có Bùi cục trưởng, với một hàng dài tên của các quan chức chính phủ và có mấy nhà doanh nhân.

Phác Xán Liệt nhìn danh sách trong lòng ngạc nhiên,

"Tại sao không có tên Phác Lạc Khánh?"

Mạc Gia Thành nói với giọng đầy ủ rủ.

"Thật ra thì tôi chưa từng xem qua danh sách đó, vả lại mọi người ai làm việc nấy, không liên quan gì đến nhau.
Cho nên ngoài trừ Việt Vũ tiếp cận tôi, thì tôi chỉ nghe mênh lệnh của thủ lãnh qua điện thoại."

Trong lòng Phác Xán Liệt có dự cảm chẳng lành.

Theo như anh đón chuyện này không đơn giản.

Bạch Hiền tay ấn lên laptop, chuyển file qua cho Long Kiệt.

Cậu muốn Cha nuôi có thể giúp Phác Xán Liệt, trừ khử những người muốn làm hại anh.

"Tề Phú cậu và Tề Phong bất đầu từ bây giờ, dựa theo Thông tin trong đây, tìm đến và tiêu diệt tất cả căn cứ bí mật của bang Kim Xà."

Phác Xán Liệt nói một các nghiêm túc.

"Dạ "

Tề Phong và Tề Phú cung kính trả lời.

"Anh Xán Liệt, anh thật sự là The Devil trong truyền thuyết, người mà anh Hiền sùng bái nhất sao?"

Đường Tam hỏi trong giọng đầy kích động.

Bạch Hiền với sắc mặt chờ mông nhìn Phác Xán Liệt.

Đây cũng là điều cậu muốn biết nhất.

Không thể nào tưởng tượng được, người mà cậu hâm mộ bấy lâu, lại chính là anh.

Phác Xán Liệt nhìn Bạch Hiền với vẽ mặt hiếu kỳ. Anh nâng mày hỏi cậu.

"Người em sùng bái nhất là anh."

Nét mặt Phác Xán Liệt có ý cười nhưng làm ra vẽ nghiêm túc.

Bạch Hiền e thẹn, cụp cổ xuống, giọng nói hơn ngượng ngùng.

"Đúng, từ lúc em có hứng thú với công nghệ vi tính, em đã vì cái tên "The Devil" mà cố học hacking và thiết lập chương trình. Em cố truy lùng, cái người được mênh danh là thần thoại của thế giới hacking suốt 3 năm.
Nhưng vẫn không điều tra được."

Phác Xán Liệt nhìn cậu nhếch môi nói.

"Vậy em đã yêu thầm anh từ lâu."

Cậu ngước mặt nhìn anh, giọng nói giận giữ.

"Anh đừng có tự mãn."

"Hai người đủ rồi, xin nghĩ đến tâm trạng người đọc thân như tôi. Đừng có anh một tiếng, em một tiếng làm tôi nổi da gà."

Ngô Thế Huân vén tay áo lên chỉ vào tay mình.

Mạc Gia Thành cười, hơi thắc mắc hỏi Phác Xán Liệt.

"Nếu anh là cao thủ hacker, với năng lực của anh, không sớm thì muộn cũng có thể giải được mật mã của USB. Tại sao anh phải tìm tôi."

Phác Xán Liệt lấy trong ngăn kéo ra một hộp cigar cuba, anh đưa cho Kim Chung Nhân, Ngô Thế Huân và Mạc Gia Thành.

Tề Phong bước tới dùng bật lửa mồi điếu cigar trong tay Phác Xán Liệt.

Anh hít vào một hơi rồi từ từ phun một ngụm khói.

Bạch Hiền ngồi kế bên sắc mặt hơi tái, lông mày cậu bất giác nhíu lại.

Kỳ thật lúc trước anh cũng thường xuyên hút thuốc trước mặt cậu.

Nhưng không biết sao bây giờ lại khiến cậu khó chịu như vậy.

Phác Xán Liệt nhìn Mạc Gia Thành nói chuyện, nhưng lại thu hết thần sắc của Bạch Hiền vào tầm mắt mình.

Anh giụi điếu cigar trong tay nhìn Mạc Gia Thành nói.

"Thuộc hạ của tôi chỉ tra được Bạch Hiền muốn lấy USB là vì trong đó,
có tư liệu ăn hối lộ của các quan chức chính phủ, Tôi vốn không biết trong đó có tư liệu liên quan đến tổ chức Kim Xà. Nên không quan tâm họ giải được hay không."

Nói xong anh nhắm mắt lại, tay ôm eo Bạch Hiền từ phía sau.

Tựa đâu lên vai cậu, hít mùi hương quen thuộc của cậu, trong lòng anh vang lên tia dục vọng.

Mạc Gia Thành ngồi suy nghĩ, trong lòng hơi lo lắng, tay mân mê điếu cigar.

"Vậy bây giờ các người định làm gì?"

"Chúng tôi bắt đầu tiêu diệt căn cứ bí mật của họ, phá tan đường dây rửa tiền đen."

Tề Phú nói rồi nhìn Phác Xán Liệt

Đợi anh ra mệnh lệnh kế tiếp.

Phác Xán Liệt lúc này mới từ từ mở mắt ra, nói một chữ.

"Chờ........"

Mạc Gia Thành nghe Phác Xán Liệt nói vậy trong lòng thắc mắc hỏi.

"Chờ, ý cậu là gì?"

"Ngồi chờ rắn xuất động, tóm trọn ổ.
Một khi chúng ta tiêu diệt căn cứ bí mật, phá vỡ mối làm ăn bạc tỷ của họ.
Tôi chắc họ sẽ đến tìm chúng ta tính sổ."

"Vậy không phải Mạc thị sẽ lâm vào nguy cơ bị hủy sao?"

"Tôi sẽ hack vào máy vi tính của họ,
xoá bỏ tất cả tài liều liên quan tới Mạc Thị rửa tiền đen."

Bạch Hiền lên tiếng.

"Về phần Mạc Thị nếu cần vốn xoay sở, ngân hàng của tôi có thể cho cậu vay."

Kim Chung Nhân nhìn Mạc Gia Thành nói.

Mạc Gia Thành không biết nói gì hơn, trong lòng cảm kích vô cùng.

"Cảm ơn tất cả mọi người đã giúp tôi."

Anh cầm ly rượu trên bàn lên, nâng ly với tất cả.

Chap 48


Tại biệt thự Phác Viên, có một nhóm hắc y phóng tường lén vào trong.

Vừa đi đến cửa lớn thì đã bị người của Phác Xán Liệt chặn lại.

Bang bang bang...

Tiếng súng vang lên.

Trong tích tắc đám hắc y đã bị người của Phác Xán Liệt thu phục.

Phác Xán Liệt nhìn màn hình máy vi tính, sắc mặt lạnh lùng kèm thêm vẽ đắc ý, theo dõi nhất cử nhất động tại biệt tự Phác Viên.

Tại một khu bí mật trong toà cao ốc Tân Thị.

Một người đàn ông ngồi trên xe lăn cặp mắt tức giận nhìn ra cửa sổ.

Một tên thủ hạ mặc âu phục đen, đang quỳ gối sau lưng ông.

Giọng nói rung rung của hắn vang lên.

"Thưa thủ lãnh, là tôi vô dụng.
Các người được phái đi, điều bị người của Phác Xán Liệt giết chết.
Chúng tôi không tìm thấy được USB."

Nghe những lời này, sắc mặt lạnh lùng của ông không hề thay đổi.

Ông quay chiếc xe lăn lại, nhìn thẳng vào mặt khiếp sợ của tên thuộc hạ.

Sắc mặt phẫn nộ, giống như qủy dạ xoa đến đòi mạng.

Ông dùng cây gậy gỗ, chạm hình con rồng trong tay, nện mạnh lên đầu hắn.

Máu từ vết tương tuôn xuống, làm thấm ướt cả khuôn mặt,

Thân thể hắn bất lực ngã xuống mặt đắt.

"Đồ vô dụng. Đúng là một lũ ăn hại."

Giọng nói uy nghiêm của ông vang lên, làm đám thuộc hạ đứng bên cạnh phải rùng mình.

Việt Vũ nhìn thấy vậy, vẫy tay ra hiệu cho thủ hạ lôi hắn ta ra ngoài.

"Việt Vũ ta nghe nói bên cạnh Phác Xán Liệt bây giờ, có một người con trai Cậu bắt cậu ấy về, uy hiếp Phác Xán Liệt đưa ra USB và nhượng lại cổ phần Phác Thị."

Việt Vũ đứng trước mặt Phác Lạc Bằng khơm người khó xử nói.

"Thưa thủ lãnh, tôi đã gặp qua cậu ấy, cậu trai đó thân thủ vừa tốt và còn thông minh rất khó thu phục."

"Ta huấn luyện các người bấy lâu,
vậy mà ngây cả một người con trai cũng lo không xong? Tự nghĩ các đi, lo không xong đừng về đây gặp ta, tự mình kết liễu, ta không cần một đám người vô dụng."

"Dạ, thuộc ha đã hiểu."

Phác Lạc Bằng là ân nhân cứu mạng của Việt Vũ, giúp anh lên được vị trí Lão đại bang Hắn Việt.

Từ một thằng nhóc sống đầu đường xó chợ, giờ trở thành một người quyền cao chức trọng.

Ơn nghĩa của Phác Lạc Bằng đối với Anh, cả đời anh cũng trả không hết.

Dù chết anh cũng sẽ không phản bội lại Phác Lạc Bằng.

Việt Vũ đứng do dự một hồi mới lên tiếng.

"Thủ lãnh, cậu trau đó có quan hệ thân mật với thiếu chủ. Nếu để cậu ấy biết, không biết sẽ ra sao?"

Phác Lạc Bằng nghe nói vậy, cặp mắt sáng lên, trong lòng nghĩ.

Từ khi vợ ông ngoại tình, đi theo người đàn ông khác, bị ông đích thân giết chết thì Phác Lạc Khánh đã chán ghét phụ nữ.

Không có lòng tin với tình yêu,
chỉ dùng họ làm công cụ phát tiết.

Nhưng sao bây giờ lại quan tâm đến người nam nhân của Phác Xán Liệt.

Ông dùng giọng nghiêm túc nói.

"Đừng để thiếu chủ biết, phái đám người tin anh nhất đi lần này.
Ta muốn lần này chỉ được thành công, không được thất bại."

"Dạ."

Việt Vũ khơm người chào rồi cùng một đám thủ hạ rơi đi.

Phác Lạc Bằng quay chiếc xe lăn lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cặp mắt độc ác tự nói.

"Các người đừng trách tôi, tất cả là do các người tự chuốt lấy."

Ha ha ha ha.

Giọng cười ma qủy của ông vang lên.

Mấy ngày sau vì công việc bận rộn Phác Xán Liệt thường xuyên phải về công ty.

Bạch Hiền toàn thân uể oải, nằm lỳ ở nhà ngủ.

Đứng trước mặt Phác Xán Liệt là Tề Phú, anh đang báo cáo lịch trình ngày hôm nay của Phác Xán Liệt.

"Buổi sáng chủ tịch có một buổi ký hợp đồng cùng công ty Mai Hồ."

Trưa phải đi ra khảo sát công trình "thành phố trên không".

Chiều có một hội nghị quan trọng với đối tác từ cộng ty bên mỹ."

"Được, cậu lui ra đi."

Tề Phú quay người bước ra ngoài, tiện tay đống cửa lại.

Phác Xán Liệt để văn kiện trong tay xuống.

Bấm một vẫy số trên điện thoại.

"Hello,,,"

Tiếng người con trai say ngủ vang lên trong điện thoại.

Phác Xán Liệt yêu thương cười,

"Em dạy chưa?

Ăn gì chưa?"

Bạch Hiền mệt mỏi trả lời.

"Chưa em muốn ngủ thêm một chút."

"Được vậy em nghĩ ngơi cho khỏe,
Làm xong việc anh về đưa em đi ăn tối."

"Được,"

Nói xong Bạch Hiền quăng điện thoại qua một bên ngủ tiếp.

Ngủ một giấc đến chiều,

Bạch Hiền dậy, lết thân thể mệt mỏi đi xuống lầu.

Đường Tam đang ngồi ăn điểm tâm chiều, nhìn thấy cậu liền nói.

"Anh Hiền, anh đến đây ăn cùng em."

Bạch Hiền kéo vạt áo ngủ lại, ngồi xuống bên cạnh Đường Tam.

Trần Lưu đem lên một dĩa cá viên chiên và một ly trà hoa nhài, đặt trước mặt Bạch Hiền.

"Mời phu nhân dùng điểm tâm chiều."

Bạch Hiền cười nói.

"Cảm ơn dì Trần Lưu."

"Anh Hiền, ăn xong chúng ta đi dạo phố nhé."

Bạch Hiền cầm cóc trà lênh để gần mũi ngửi một cái, rồi mới uống một ngụm.

"Được."

Bạch Hiền cầm đũa, gắp một miếng cá viên chiên lên, định đưa vào miệng.

Mùi tanh của cá pha lẫn muồi dầu mở làm Bạch Hiền cảm giác buồn nôn.

Ựa ựa.....

Cậu bụm miệng chạy một mạch vào phòng vệ sinh.

Đường Tam hoảng hốt chạy theo sau.

"Anh Hiền, anh có sao không?"

Bạch Hiền lau miệng bước ra khỏi phòng vệ sinh, đi về phía phòng ăn.

"Không sao, dạo này dạ dày của anh không được khỏe."

Tiểu Thu đem lên một ly nước lọc,
để xuống trước mặt Bạch Hiền với nét mặt chán ghét.

Bạch Hiền cầm ly lên uống một miếng.

"Không biết tại sao, dạo này chị ăn không ngon, còn thường xuyên cảm giác buồn nôn."

Trần Lưu nghe cậu nói vậy, trong lòng nghi ngờ hỏi.

"Phu nhân, chu kỳ kinh nguyệt của cậu tháng này tới chưa?"

Bạch Hiền nghe bà hỏi vậy, suy nghĩ một chút rồi nói.

"Hình như tháng nầy đã trễ 2 tuần."

Trần Lưu nghe vậy trong lòng vui mừng, cuối cùng nhà họ Phác cũng có hậu.

"Thiếu phu nhân, có khi nào....."

Ngập ngừng một chút bà nói tiếp.

"Cậu mang thai rồi không?"

Bạch Hiền nghe Trần Lưu nói vậy kinh ngạc vô cùng, suy nghĩ lại, thì từ khi hai người có quan hệ, họ không hề dùng đến biện pháp ngừa thai.

Tại sao cậu lại không nghĩ đến chuyện quan trọng như vậy.

Đường Tam ngồi một bên mừng rỡ.

"Anh Hiền, em cùng anh đi bệnh viện làm xét nghiệm.

Mau lên,,,"

Vừa nói xong cô lôi Bạch Hiền ra cửa.

"Ây em làm gì vậy?
Đợi anh thay quần áo đã.
Sao em còn vui hơn chị nữa."

Bạch Hiền cười nói, bước lên lầu thay quần áo.

"Lẹ lẹ đi, em mong có một thằng nhóc chơi với em từ lâu rồi."

Chap 49


Bạch Hiền và Đường Tam được tài xế đưa đến bệnh viện Thân Ái.

Xe dừng trước cửa bệnh viện.

Tài xế xuống xe, cung kính mở cửa xe cho Bạch Hiền và Đường Tam xuống,

Bệnh viện nằm ngay trung thành phố S.

Trang trí lộng lẫy, chia thành hai toà nhà.

Bạch Hiền dặn dò tài xế.

"Cậu đừng nói cho Thiếu gia biết, tôi đến bệnh viện, đừng để anh ấy lo lắng."

"Dạ, phu nhân."

Tài xế cung kính đáp.

"Cậu không cần chờ chúng tôi,
lát nữa tôi sẽ đưa anh Hiền về."

Đường Tam nói với tài xế.

"Dạ, tôi biết rồi."

Tài xế nói xong, ngồi vào xe lái đi.

Trong bênh viện đông đúc người qua lại.

Bạch Hiền nhìn thấy có rất nhiều người lớn cùng trẻ em, ngồi trên ghế chờ tới phiên mình khám bệnh.

Các Bác sĩ và y tá rất tận tâm và chu đáo với bệnh nhân.

Cho dù họ là người của tầng cấp hạ lưu, nhưng vẫn được đối xử lễ phép và lịch sự.

Không giống như bệnh viện khác,
chỉ nhìn tiền không nhìn người.

Bạch Hiền và Đường Tam bước đến quầy tiếp tân.

"Xin hỏi cô và cậu đến khám bệnh gì?"

Cô y tá trẻ tuổi lịch sự hỏi.

"Tôi đến khám thai?"

Cô y tá cười, đưa cho Bạch Hiền một cái thẻ với con số 167.

Giọng nói chuyên nghiệp của cô y tá vang lên.

"Mời cô và cậu ngồi ở bên đó, chờ đến số của mình."

Hiện lên màn hình là số 103.

Bạch Hiền than thầm trong lòng.

Không biết phải đợi đến bao giờ.

Bênh viện Thân Ái là bệnh viện lớn nhất thành phố S.

Phác Xán Liệt thành lập bệnh viện này chia thành hai khu. Một khu là nơi bình dân, để khám bệnh cho người nghèo, chỉ lấy phí để tượng trưng.

Còn một khu là nơi xa hoa, sang trọng,
dành riêng cho người có tiền.

Phục vụ theo hạng 5 sao.

Tiền kiếm được sẽ đưa cho Du Tấn dùng vào việc nghiên cứu,
còn dư lại sẽ đưa vào quỹ Trợ Giúp Người Nghèo của Phác Gia.

Bạch Hiền không muốn vào khu sang trọng, nên đành phải chen chúc vào khu bình dân.

"Em không hiểu anh, với thân phận của anh, tại sao phải đợi ở đây?"

Đường Tam khó hiểu hỏi Bạch Hiền.

"Anh không muốn gặp mặt bác sĩ của Xán Liệt, anh ta là viện trưởng ở đây .
Nếu anh ta mà biết, thì Xán Liệt cũng sẽ biết. Anh muốn kiểm tra trước, không muốn anh ấy lo lắng."

Bạch Hiền giải thích.

Đường Tam nhìn cô với nét mặt hiếu kỳ.

"Từ lúc nào mà anh Hiền nhà mình,
lại biết quan tâm đến người khác như vậy? "

" Ahhhh, không phải là người khác,

mà chỉ một mình Xán Liệt mà thôi."

Bạch Hiềnđánh Đường Tam một cái.

"Em đừng cứ chọc anh hoài."

Hai người vừa cười vừa nói,
không phát hiện có người đang đi đến gần mình.

"Bạch Hiền, em đến đây làm gì?"

Du Tấn từ xa thấy có người giống như Bạch Hiền, nên mới đến gần xem, không ngờ qủa thật là cậu.

Giọng ngạc nhiên của anh, làm Bạch Hiền hết hồn.

Bạch Hiền lính quýnh nói.

" Em đến đây khám bệnh. Không làm phiền đến anh, anh cứ làm việc của mình, đừng quan tâm đến em."

Du Tấn nhìn cậu nghi ngờ,

"Để anh khám cho em."

"Không, không cần. "

Bạch Hiền vội vàng lên tiếng.

"Không sao anh rảnh mà."

Nói xong, anh kêu y tá mời hai người vào phòng khám riêng của anh.

Bạch Hiền và Đường Tam bất đắc dĩ theo sau.

Vào phòng khám, Du Tấn rót cho cậu và Đường Tam 2 ly nước lọc.

Anh ngồi xuống ghế của mình cầm cây bút mực đen Montblanc lên hỏi cậu.

"Em thấy chổ nào không được khỏe?"

Bạch Hiền nhìn Đường Tam rồi ngại ngùng nói.

"Em đến khám thai."

Du Tấn kinh ngạc đặt bút xuống bàn nhìn cậu.

Bạch Hiền dùng cặp mắt vô tội nhìn anh.

Du Tấn thấy vậy đành nói.

Để anh gọi em gái anh,

"Cô ta là bác sĩ phụ khoa giỏi nhất thành phố S."

Do dự một chút anh nói với giọng nghiêm túc.

"Phác Xán Liệt biết chưa?"

"Chưa, anh đừng nói với anh ta, có lẽ chỉ là hiểu lầm, em không muốn anh ấy phải lo lắng."

"Được, anh hiểu mà."

Không ngờ cậu trai này lại quan tâm đến Phác Xán Liệt như vậy.

Du Tấn nói xong, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

10 phút sau một cô gái với nét mặt xinh đẹp, dáng người cao ráo mảnh mai, tóc buộc đuôi ngựa bước vào.

Trên người cô mặc áo blouse trắng dài, ống nghe được choàng trên qua vai.

Cô gật đầu chào với Bạch Hiền và Đường Tam.

"Tôi là bác sĩ phụ khoa Du Trinh Trinh."

Bạch Hiền cười với cô.

"Tôi tên là Biện Bạch Hiền, còn đây là Đường Tam. Cô là em gái của Du Tấn?"

Du Trinh Trinh cười nói.

"Sao, làm cậu bất ngờ?"

"Không, tôi chỉ ngạc nhiên sao Bác sĩ Du, lại có một cô em gái xinh đẹp như vậy."

Du Trinh Trinh cười,

"Cậu Biện, cậu lên giường nằm đi, để tôi khám cho cậu."

Bạch Hiền đi đến cái giường nằm bên phải được một cái màn trắng che lại.

"Cô có thể gọi tôi là Bạch Hiền hoặc Hiền Hiền cũng được, đừng gọi tôi là cậu Biện. "

"Được."

Sau khi làm kiểm tra xong,

Bạch Hiền và Đường Tam ngồi trước bàn làm việc của Du Trinh Trinh chờ kết quả.

Một lát sau, Du Trinh Trinh cầm tờ báo cáo nói.

"Chúc mừng em Bạch Hiền, em đã có thai được 6 tuần rồi."

6 tuần, Bạch Hiền kinh ngạc nhìn Du Trinh Trinh.

"Sao có thể, tháng rồi em còn kinh nguyệt bình thường mà. Tháng này chỉ trễ 2 tuần thôi."

"Tính theo khoa học, thì khi em trễ kinh nguyệt 2 tuần, thì xem như em đã có thai khoảng chừng 6 tuần rồi.

Về ngày chính xác, chị sẽ lấy máu của em đi làm xát nghiệm."

"Anh Hiền, chắc anh Xán Liệt sẽ mừng lắm."

Bạch Hiền trong lòng bâng khuâng,
Cậu biết anh yêu cậu, nhưng không biết, anh có muốn có con cùng cậu không?

Đứa nhỏ này, sẽ là cháu đích tôn của Phác Gia.

Với thân phận của cậu, đích thực không xứng với anh.

Du Trinh Trinh nghe Đường Tam nhắc đến anh Phác Xán Liệt, cô kinh ngạc nhìn Bạch Hiền.

"Hai người vừa nói đến anh Xán Liệt, có phải là Phác Xán Liệt không?"

Bạch Hiền gật đầu,

"Phải, có chuyện gì sao?"

Du Trinh Trinh cười qủy quyệt nói.

"Không có gì, chỉ là chị quen biết Phác Xán Liệt bấy lâu, chưa từng thấy anh ấy có bạn gái. Chỉ mới đi tham gia hội nghị ở mỹ 3 tháng, vậy mà con anh ấy cũng đã có rồi. Lúc trước, em biết anh ấy thường nói phụ nữ như thế nào không?"

Đường Tam hiếu kỳ hỏi.

"Anh ấy nói thế nào chị."

Du Trinh Trinh bắt chước giọng điệu của Phác Xán Liệt nói.

"Phụ nữ là hồng nhan họa thủy, Đụng vào sẽ xui 3 năm. Tránh được càng xa thì càng tốt."

Bạch Hiền cười tươi hỏi.

"Vậy trước đây anh ấy chưa từng có bạn gái?"

Du Trinh Trinh lắc đầu.

"Anh Du Tấn và Phác Xán Liệt quen biết cũng đã được 10 năm, chị chưa từng nghe nói anh ấy có bạn gái,
Một tin tức Scandal cũng không có.
Em là người đầu tiên."

Lúc này Trong lòng Bạch Hiền ngọt ngào.

Cậu bất giác dùng tay sờ lên bụng mình.

Không ngờ ở đây lại có một sinh mênh dần dần lớn lên.

Nói là kết tinh tình yêu giữa cậu và Phác Xán Liệt.

Bạch Hiền chào tạm biệt Du Trinh Trinh, trước khi đi Du Trinh Trinh không quên dặn dò.

"Bạch Hiền em nên cẩn thận, khi mang thai, 3 tháng đầu rất nguy hiểm.
Nếu có chuyện gì, đây là số điện thoại của chị. Em có thể gọi bất cứ lúc nào."

Bạch Hiền nhận danh thiếp của cô rồi rời đi.

Đi qua hành lang bệnh viện, cậu lấy điện thoại di động ra, gọi cho Phác Xán Liệt muốn báo cho anh biết tin mừng.

Phác Xán Liệt lúc này, đang trong hội nghị quan trọng, nên tắt điện thoại.

Bạch Hiền gọi mấy cuộc cũng không thông, cuối cùng đành nói với Đường Tam.

"Chúng ta đến Phác Thị, anh muốn cho Xán Liệt sự bất ngờ."

Chap 50

|
Bạch Hiền và Đường Tam bước ra khỏi bệnh viện,

Đứng bên ven đường đợi taxi,

thời tiết ấm áp, gió thổi hiu hiu,

từ tàn cây lung lay theo cơn gió.

Bạch Hiền trong lòng sảng khoái vô cùng.

Cậu muốn bay đến bên cạnh anh ngay lập tức, cho anh biết họ đã có con,
có một đứa con thuộc về riêng bọn họ.

Trong lòng cậu hạnh phúc, môi bất giác nhếch lên thành một đường đẹp mắt.

Đường Tam nhìn dáng vẽ hạnh phúc của cậu nói.

"Anh Hiền, em thật ngưỡng mộ anh.
Anh Xán Liệt yêu thương anh như vậy,
Giờ còn có thêm em bé.
Chắc anh muốn ngôi sao trên trời,
anh ấy cũng sẽ lấy xuống cho anh."

Bạch Hiềnnhìn vẽ mặt hâm mộ của cô liền cười nói.

"Em về mà kêu Tề Phong của em, cố gắng thêm một chút, chắc cũng sẽ theo kịp bọn anh thôi."

"Thôi đừng nhắc đến anh ta nữa.
Tối ngày làm ra bộ mặt chững chạc,
Không vui chút nào."

Hai người vừa nói chuyện, một chiếc xe màu đen thắng gấp trước mặt họ.

4 tên sát thủ cầm súng xông tới.

Đường Tam vừa nhìn thấy, xông ra đứng chặn trước mặt, để bảo vệ Bạch Hiền

Đường Tam lấy trong túi ra 3 cây phi tiêu, làm ra tư thế phòng thủ.

Từ phía sau xông ra thêm 4 tên sát thủ, bao vây Bạch Hiền và Đường Tam.

Bạch Hiền rút ra một cây súng lục từ thắt lưng, chỉ thẳng vào bọn người phía sau.

"Các người muốn gì?"

"Biện thiếu gia , mời cậu theo chúng tôi, chủ nhân muốn gặp cậu."

Bạch Hiền nghi ngờ nói.

"Chủ nhân các người là ai?"

"Gặp rồi cậu sẽ biết."

Vừa nói xong hắn muốn xông tới.

"Các người có bản lãnh thì cứ thử."

Vừa nói Đường Tam phóng một cây phi tiêu vào yết hầu một tên áo đen.

Hắn lập tức ngã xuống mặt đất.

Mấy tên còn lại bất đầu nổ súng.

Tiếng la hét hổ loạn của người đi đường vang lên.

Bạch Hiền cầm súng bắng thẳng vào mấy tên sát thủ.

Vì đang mang thai, cậu không thể làm vận động mạnh,chỉ nhẹ nhàng lách người qua một bên để tránh đạn và bắn trả.

Trong lúc hai bên đấu nhau kịch liệt, một tên thủ hạ của Phác Xán Liệt xông ra.

Từ phía sau đỡ thay Bạch Hiền một viên đạn.

Phác Xán Liệt ra lệnh cho họ, âm thầm theo bảo vệ cho cậu.

Cậu quay người, đỡ lấy thân thể của tên thủ hạ.

Hai tên thủ hạ còn lại bảo vệ cậu từ phía trước.

Bạch Hiền nhìn thấy, tên thủ hạ của Phác Xán Liệt vì mình mà chết, trong lòng cậu tức giận vô cùng.

Cậu đứng lên dùng súng nhấm thẳng vào tên sát thủ vừa mới nổ súng,
bắn một phát vào vị trí tim của hắn.

Máu tuôn ra từ miệng vết thương, thân thể hắn từ từ ngã quỵ xuống mặt đất.

Giờ phút này có thêm một đám sát thủ xông tới.

Nhiệm vụ lần này ,Việt Vũ đã phái toàn bộ những sát thủ hàng đầu của tổ chức Kim Xà.

Chỉ được thành công, không thể thất bại.

Đường Tam không thể nào chống chọi lại được nhiều người như vậy.

Cuối cùng, Bạch Hiền nhìn thấy tình hình không ổn, đành lên tiếng.

"Dừng tay, các người thả họ đi, tôi sẽ đi theo các người."

"Không được anh Hiền, rất nguy hiểm."

Đường Tam lo lắng lên tiêng.

Bạch Hiền nhìn Đường Tam ý bảo không sao.

"Phu nhân, không được đâu. Lão đại sẽ không tha cho chúng tôi."

" Anh về nói với Phác Xán Liệt, tôi sẽ không sao đâu. "

Nói xong cậu lên xe cùng đám người đó rời đi.

Xe chạy vào một vùng hẻo lánh, hai bên đường là những ngôi nhà bỏ hoang.

Xe dừng lại tại một căn nhà hoang ở cuối đường.

Bạch Hiền bị đám thuộc hạ của Việt Vũ lôi vào nhà.

Buộc vào một cái ghế làm bằng gỗ.

"Tôi đợi cậu đã lâu."

Việt Vũ ngồi trên ghế trước mặt cậu lên tiếng.

"Đúng là âm hồn bất diệt, sao anh cứ theo tôi hoài."

Bạch Hiền bực bội lên tiếng.

"Đừng trách tôi, chỉ trách vì cậu là người nam nhân của Phác Xán Liệt."

Việt Vũ nói xong đem điện thoại đưa đến trước mặt cậu.

"Cậu hãy nói với Phác Xán Liệt đến đây một mình. Tôi sẽ tha mạng cho cậu."

Bạch Hiền nhìn Việt Vũ rồi quay mặt đi chổ khác, không thèm để ý đến lời nói của anh ta.

Việt Vũ tức giận dùng tay bớp cằm của cậu, xoay mặt cậu lại đối diện với mình.

Bạch Hiền vì hạnh động mạnh bạo của anh làm đau, bất giác cau mày.

"Có chịu nói không?"

Bạch Hiền tức giận,

Phục,,,

Phun một ngụm nước bọt lên mặt của Việt Vũ.

Anh tức giận dùng sức tát vào mặt cậu.

Chát..

Khuôn mắt trắng nõn của Bạch Hiền, giờ đã sưng đỏ,

5 dấu tay hiện lên rõ ràng.

Bạch Hiền không quất phục, dùng lưỡi liếm đi những giọt máu tuôn ra từ khoé môi.

Nhìn anh với khuôn mặt bất khuất nói.

"Việt Vũ, anh đừng hồng dùng tôi để làm con mồi dụ Phác Xán Liệt.
Anh ấy sẽ không gì tôi mà mạo hiểm đâu."

Nói ra những lời này trong lòng cậu thầm cầu nguyện.

"Phác Xán Liệt, anh ngàn lần vạn lần không được tới đây."

Tại tập đoàn Phác Thị, Phác Xán Liệt vừa xong cuộc hội nghị cùng một công ty quốc tế.

Phác Xán Liệt bắt tay một người đàn ông người mỹ, dáng người cao lớn, làn da trắng, cập mắt xanh, sống mũi cao thẳng và mái tóc vàng ống ánh.

"Xin chào Mr Robinson, cảm ơn anh đã hợp tác cùng Phác Thị chúng tôi."

"Xán Liệt cậu quá khách sáo rồi.
Chúng ta là bạn lâu năm, không cần phải nói những lời nầy."

Ông Robinson vừa nói vừa bắt tay Phác Xán Liệt.

"Hẹn gặp lại sau."

Phác Xán Liệt chào tạm biệt xong,

xoay người đi về phòng làm việc của mình.

Phác Xán Liệt và Tề Phú đi vào phòng làm việc, nhìn thấy Đường Tam, Tề Phong và hai tên thủ hạ mà anh phái theo để bảo vệ Bạch Hiền, đứng khơm người trước bàn làm việc của anh.

Sắc mặt hai tên thủ hạ vừa căng thẳng vừa sợ hãi.

Đường Tam và Tề Phong thì lo lắng không yên.

Phác Xán Liệt ngồi vào ghế phía sau bàn làm việc, trong lòng có dự cảm không tốt.

"Có chuyện gì nói mau."

Giọng nói giận dữ của anh làm hai tên thuộc hạ hoảng sợ.

"Lão đại, phu nhân bị đám người áo đen bắt đi rồi, "

Phác Xán Liệt nghe được những lời nầy sắc mặt liền thay đổi,

Giọng nói dữ tợn của anh vang lên.

"Có bị thương không?"

Đường Tam liền lên tiếng với giọng nghẹn ngào.

"Không, khi anh Hiền bị bắt thì không bị thương, "

Nói đến đây Đường Tam bật khóc.

Nếu như ngày thường thì cậu sẽ không lo lắng, như bây giờ Bạch Hiền đã có em bé, chỉ sợ Bạch Hiền liều chết cũng phải bảo vệ đứa con của cậu và Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liêyj nhìn Tề Phong nói.

"Định vị được vị trí của Bạch Hiền chưa?"

Tề Phong khong dám nhìn thẳng vào mặt Phác Xán Liệt nói.

"Lão đạo, không tìm được vị trí của anh dâu. Máy định vị đã bị quấy nhiễu."

Sắc mặt Phác Xán Liệt giờ này căm phẫn vô cùng.

Anh đập mạnh lên bàn làm việc.

Bang....

Văn kiện trên bàn vì sức đập mạnh
của anh, văng lên rồi rơi xuống nằm tán loạn trên bàn làm việc.

"Phái tất cả người của bang Lôi Ưng đi tìm ngay."

"Dạ. Thuộc hạ làm ngay."

Tề Phú nói xong, quay người đi ra ngoài.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek