Chương 10 + 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ Vote + Comment nhé!

=======================

Chương 10: Ghen

Ngô Thế Huân đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dòng xe cộ bên dưới , trong lòng càng thêm phiền muộn, tối hôm qua hắn rốt cuộc là bị làm sao chứ? Chủ động hôn người kia, lại còn nói ra nhiều điều kì quái nữa? Là bởi vì uống quá nhiều rượu sao? Ngô Thế Huân là tự mình viện cớ.


Vừa mới nhìn thấy Lộc Hàm, trong lòng liền có một sự xáo động không thể kiềm chế được, bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là cố lấy lại vẻ mặt vốn có cuả mình, quay lưng lại với Lộc Hàm, sợ để lộ ra suy nghĩ thực sự của chính mình. Lẽ nào cậu thật sự đặc biệt đối với mình như vậy sao? Không, không phải như vậy.


Điện thoại di động trên bàn vang lên, Ngô Thế Huân nhấn phím trả lời, đầu dây bên kia phát ra tiếng cuả Kim Dục Nhi, "Thế Huân, hôm nay anh có thời gian rảnh không? Em đến tìm anh có được không? Bây giờ em đang đứng ngay dưới lầu công ty anh."


"Được! Vậy em lên đi, anh chờ em ở văn phòng." Ngô Thế Huân nói xong, liền cúp máy. Hắn muốn chứng minh, nam nhân kia đối với hắn mà nói đều không phải đặc biệt gì cả!


Sau khi sắp xếp chuẩn bị xong tài liệu họp, Lộc Hàm bước tới cửa văn phòng Ngô Thế Huân , giống như mọi khi, sau khi gõ cửa thì mở cửa chuẩn bị bước vào, "Tổng giám đốc, tôi đến đưa cho anh tài liệu dùng trong cuộc họp..." Nói chưa dứt lời, Lộc Hàm đã bị cảnh tượng bên trong làm cho phát hoảng.


Ngô Thế Huân ngồi phía sau bàn làm việc, ôm lấy Kim Dục Nhi quần áo trên người đã được cởi bỏ một nửa, hai người vẫn đang hôn nhau cuồng nhiệt. Lộc Hàm có thể thấy tay Ngô Thế Huân đang đặt trước ngực Kim Dục Nhi mà vuốt ve. Hơn thế nữa, cậu còn có thể nghe rõ tiếng rên rỉ phát ra từ miệng Kim Dục Nhi.


"Xin lỗi, tổng giám đốc, tôi không biết...Tôi ra ngoài trước." Lộc Hàm lắp bắp nói, lập tức xoay người bước ra ra ngoài.


"Quay lại đây..." Ngô Thế Huân nói từ phía sau, "Cậu có chuyện gì?"


"Tôi, vâng, đây là tài liệu cần dùng trong cuộc họp lát nữa, tôi đã chỉnh lí xong, vừa đặt trên bàn rồi." Lộc Hàm vừa nói, vừa nhìn Kim Dục Nhi đang ngồi trên người Ngô Thế Huân, dùng ánh mắt oán hận nhìn mình, Lộc Hàm không khỏi rùng mình một cái, "Tổng giám đốc, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước." Nói xong, Lộc Hàm gần như là chạy thục mạng ra ngoài.


Trở lại chỗ ngồi. Lộc Hàm vội vàng tiếp tục công việc trong tay, thế nhưng lại có chút không tập trung. Tuy rằng cậu đã biết, Ngô Thế Huân đúng là một công tử hào hoa, phong lưu phóng đãng, không chiụ bị trói buộc, chỉ là để cậu chính mắt nhìn thấy, vẫn là có chút không chịu đựng nổi, cậu chính là lần đầu tiên xem người thực phô diễn như vậy..


Nhìn Lộc Hàm bối rối trốn ra khỏi văn phòng, Ngô Thế Huân đẩy Kim Dục Nhi ra, chẳng hiểu vì sao, hắn đột nhiên không còn hứng thú nữa.


"Thế Huân, anh..." Kim Dục Nhi khó hiểu nhìn Ngô Thế Huân, "Làm sao vậy?"


"Cô đi đi, hôm nay tôi vẫn còn có chuyện phải làm." Ngô Thế Huân lạnh lùng nói.


"Nhưng mà, Thế Huân..." Kim Dục Nhi còn chưa nói xong, đã bị Ngô Thế Huânngắt lời, "Đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai." Ngô Thế Huân lạnh lùng nhìn nàng.


"Anh...Được rồi." Kim Dục Nhi bất đắc dĩ đi ra khỏi văn phòng Ngô Thế Huân. Lại bước tới trước bàn làm việc của Lộc Hàm, Kim Dục Nhi không nể nang nhìn cậu một cái, "Hừ" một tiếng liền quay đầu bỏ đi.


Lúc này Ngô Thế Huân trong phòng làm việc lại càng thêm buồn bực, vốn dĩ gọi Kim Dục Nhi đến là vì muốn chứng minh cảm nhận của mình đối với Lộc Hàm cũng giống như đối với những người khác. Thế nhưng, lúc cùng Kim Dục Nhi thân mật, mọi ý nghĩ trong đầu hắn đều là về Lộc Hàm. Chết tiệt, vì sao lại như vậy?


Khi Lộc Hàm bước vào, Ngô Thế Huân chỉ có thể nhìn thấy trong ánh mắt cậu một chút kinh hoảng, lúng túng , quả thực lúc này hắn có chút mất hứng, cậu vì sao không tức giận chứ? Vốn là muốn khiến cho Lộc Hàm tức giận, nhưng thật không ngờ, kết quả ngoại trừ việc Lộc Hàm thất kinh ra, không có biểu hiện gì đặc biệt hơn, trái ngược với chính bản thân mình, bởi vì thấy Lộc Hàm không có phản ứng gì đặc biệt, mà lại có chút tức giận, như vậy là cậu không quan tâm gì đến mình! Chết tiệt, Ngô Thế Huân đấm tay xuống bàn, hắn rốt cuộc muốn cái gì chứ! Thật là rối rắm!


Lộc Hàm giật mình nhìn theo bóng lưng Kim Dục Nhi, vì sao nàng ta lại hừ mình chứ? Hay bởi vì mình phá hư chuyện tốt của họ? Nhưng mà, đó cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà! Người đàn bà này cũng thật là!!


Lộc Hàm tiếp tục bắt tay vào làm việc, thế nhưng, lại không có cách nào tập trung tinh thần nổi, cảnh tượng vừa nhìn thấy cứ luôn đè nặng tâm trí cậu. Hình ảnh Ngô Thế Huân dây dưa cùng một chỗ với Kim Dục Nhi!


Trong lòng có một chút đau đớn không cách nào rũ bỏ, cậu thưà nhận, bản thân mình biết rõ người đó là một cái bẫy êm ái, nhưng chính mình lại không tự chủ được mà rơi xuống 


Chương 11: Nổi giận

 Ánh nắng yếu ớt cuả mặt trời đằng đông soi rọi trên tòa nhà cao tầng kiên cố, phát ra vầng sáng loá mặt người, Ngô Thế Huân đứng ở phòng làm việc nhìn bao quát toàn cảnh thành phố.


Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt mà vô cùng xinh đẹp (Chả biết edit sao T.T mong rds thông cảm) , tao nhã kia.


Một người có thể hô mưa gọi gió trên thương trường, một người đã từng có vô số người đẹp bên mình, một người tâm tư kín đáo như vậy, một người tuấn dật bất phàm, tưởng chừng như hắn đã trở nên vô cùng hoàn mỹ không chút khuyết điểm, những thứ mà ai ai cũng tha thiết muốn có hắn đều đã chiếm được, thế nhưng vì sao trong lòng vẫn tồn tại một chỗ hỗng, không ngừng nhắc nhở mình về những chuyện đã qua.


Lúc này con ngươi thâm trầm lại càng lộ vẻ u ám, tựa như có mây đen vần vũ.


Tách cà phê đen trong tay tỏa ra hương thơm ngọt ngào, Ngô Thế Huân nhấp một ngụm, hương thơm như say.


Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan không gian yên tĩnh buổi sáng sớm, Ngô Thế Huân xoay người cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc, dãy số hiển thị trên màn hình đập vào tầm mắt, vẻ mặt vẫn tĩnh lặng như cũ.


"Có tin tức gì sao?" Ngô Thế Huân lạnh lùng như băng hỏi.


"Đúng vậy, đã có tin tức, như ngài dự đoán, Vương Mậu Đức ở Canada làm ăn thất bại thảm hại, không lâu nữa sẽ tuyên bố phá sản. Hơn nữa hắn sẽ trở về nước kế thừa sản nghiệp cuả gia đình." Đầu dây bên kia, tựa như là tiếng nói của một người đàn ông trung niên đang trả lời.


Ngô Thế Huân cười rộ lên như ác ma, hắn vẫn chưa mưu tính làm bất cứ điều gì trong chuyện này, nếu như hắn thật sự có ý định, Vương Mậu Đức sớm đã phá sản về nước rồi.


"Được rồi, tôi sẽ chuyển tiền thù lao vào tài khoản cuả ông, ông tiếp tục theo dõi họ, có bất kì động tĩnh gì, thì lập tức báo lại với tôi." Ngô Thế Huân nói, vừa dứt lời, đã lập tức cúp máy.


Hắn đã biết trước sẽ không bao lâu nữa, hắn sẽ cùng Triệu Ngọc Vân gặp mặt, nàng sẽ như thế nào? Trước đây từ bỏ hắn để ra đi cùng Vương Mậu Đức, hiện tại nàng đã hối hận chưa?


Cần phải thừa nhận, hiện tại hắn có chút hưng phấn, thậm chí có thể nói là mong chờ, tất cả đều không phải bởi vì yêu, mà là bởi sự đau đớn nhiều năm qua tựa hồ như sẽ chấm dứt.


Tình yêu của hắn đối với nàng từ lâu đã tan biến hết, trải qua nhiều năm, toàn bộ hận thù cũng đã không còn nữa.


Tiếng gõ cữa lanh lảnh vang lên, Lộc Hàm từ ngoaì bước vào.


Ngô Thế Huân quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt Lộc Hàm tái nhợt, sắc mặt hắn trầm xuống, "Làm sao vậy, thư kí Lộc? Cậu cảm thấy trong người không khỏe sao?"


Lộc Hàm sửng sốt, cậu rõ ràng có như vậy sao? Bộ dạng thật sự rất không ổn? "Không có gì, tôi chỉ có chút chuyện riêng thôi." Cậu nhẹ nhàng hé môi khẽ nói. Đêm qua, ngực Tiểu Minh lại lên cơn đau, nó lăn qua lăn lại đến nửa đêm, mới ngủ được. Bởi vậy, Lộc Hàm cũng không ngủ ngon giấc.


"Là chuyện riêng của cô?"


"Phải."


Ngô Thế Huân trong ngữ điệu không chút hờn giận nói, "Thư kí Lộc, tôi nhớ rất rõ đã nói với cô, đừng mang những chuyện tình cảm cá nhân trên mặt khi đến công ty." Hắn có chút buồn bực, thế nhưng hắn lại không biết mình vì sao lại như vậy!


"Tôi không có." Lộc Hàm cãi lại.


"Cậu không có sao? Vậy cậu nhìn đi, thứ cậu cầm vào rốt cuộc là tài liệu gì?" Ngô Thế Huân mỉa mai nói.


"Tôi..." Lộc Hàm vừa nhìn đến tập tài liệu trong tay mình, nói không ra lời nữa. Cậu cầm nhầm tài liệu đem vào rồi.


"Tôi chỉ là không nhìn rõ, tôi sẽ mang tài liệu quản lý anh cần vào lần nữa. Nhưng mà tôi thật sự không có mang chuyện cá nhân đến công ty. "Lộc Hàm, giọng điệu kiên quyết tự biện bạch cho chính mình.


"Có đúng không? Vậy thì tôi chờ đợi vào biểu hiện làm việc lát nữa của cậu!" Ngô Thế Huân nói xong, quay đầu lại không hề nhìn đến Lộc Hàm "Được rồi, cậu có thể ra ngoài."  


Hết chương 10 + 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro