Chương 12 + 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ Vote + Comment nhé!

========================

Chương 12: Ngã bệnh

 "Không đúng không? Vậy thì tôi chờ đợi vào biểu hiện làm việc lát nữa của cậu!" Ngô Thế Huân nói xong, liền quay đầu đi không hề nhìn đến Lộc Hàm "Được rồi, cậu có thể ra ngoài."


Lộc Hàm lại một lần nữa cầm tài liệu mang vào phòng làm việc của Ngô Thế Huân , bây giờ thì hắn không nói gì nữa, chỉ là yêu cầu cậu pha một tách cà phê đem vào cho hắn.


Lộc Hàm đứng ở phòng nghỉ, nhìn thấy trước mắt là máy pha cà phê, rồi đột nhiên hình ảnh trong nháy mắt mơ hồ không rõ. Hai chân trở lên vô lực , đầu đau như muốn nổ tung ,làm sao vậy ? Lẽ nào cậu thực sự bị ốm rồi? Nghe thấy được tiếng vang từ máy pha cà phê, theo phản ứng Lộc Hàm muốn đi qua tắt nguồn điện, nhưng tiếp sau đó trước mắt lại tối sầm lại, rồi chuyện gì xảy ra tiếp theo cũng không còn biết nưã.


Ngô Thế Huân đang ngồi trong phòng làm việc , đột nhiên nghe thấy tiếng "phù phù" từ phòng nghỉ truyền đến, liền ngay lập tức đứng đậy đi ra cửa, nhìn thấy Lộc Hàm ngã trên mặt đất, gương mặt Ngô Thế Huân bỗng chốc trở lên trắng bệch.


Trong giây phút này, Thế Huân tưởng rằng bản thân đã phải mất đi Lộc Hàm, hắn ngay lập tức chạy đến, ôm lấy cậu từ trên mặt đất, bước thẳng về phiá thang máy. Trái tim của hắn đang run rẩy , tâm trí trở nên trống rỗng, nhưng mà hắn hiểu rõ hắn không muốn Lộc Hàm xảy ra bất cứ chuyện gì.


Đợi đến khi bác sĩ cuả bệnh viện khám xong, biết rằng cậu bất quá chỉ là do mệt nhọc quá độ mà ngất xiủ, Ngô Thế Huân rốt cuộc mới thở dài được một hơi. Nhưng mà, hắn lại lập tức nhíu mày, mệt nhọc quá độ? Tại sao chứ? Hắn không nhớ rõ cậu có nhiều việc phải làm như vậy nha !!


Lộc Hàm chỉ nhớ được cậu phải đi đến tắt nguồn điện cuả máy pha ca phê, tiếp theo là trước mắt cậu tối sầm lại, rồi cái gì cũng không nhớ rõ nưã.


Cơ thể cảm thấy vô cùng mệt mỏi, giống như là vưà mới chạy bộ cả cây số, tòan thân đau nhức, muốn trở mình, xoay người nhưng làm sao cũng không cử động nổi. Trong lúc đầu óc còn chưa tỉnh táo, Lộc Hàm cảm thấy cực kỳ khó chiụ.


Không biết thời gian trôi qua mất bao lâu ,Lộc Hàm rốt cuộc cũng tỉnh lại.


Cậu mở mắt, mệt mõi rã rời đến cực điểm, đầu tiên nhìn thấy trần nhà trắng toát, rồi lại tiếp tục trông thấy một căn phòng toàn là maù trắng, cuối cùng cũng ý thược được bản thân là đang ở trong bệnh viện , nhưng mà vì sao chứ? Cậu làm sao lại tới bệnh viện.


Lộc Hàm chợt phát hiện bên cạnh đang có một người đang nằm úp mặt xuống giường, nhìn kỹ lại, hoá ra chính là Ngô Thế Huân , vì sao hắn lại ở đây? Lộc Hàm một lần lại một lần chớp mắt nhìn, người trước mặt chính là không hề biến mất, vậy là đã nói lên đây là sự thật? "Keng" Lộc Hàm ngay lập tức bật dậy, bởi động tác quá nhanh và mạnh, cho nên trước mắt lại là một màu đen tối. Chờ cho đến khi Lộc Hàm mở mắt, không ngờ rằng laị nhìn thấy Ngô Thế Huân đang ngồi yên bất động nhìn cậu.


Hoá ra do cậu ngồi xuống động tác quá mạnh, đã đánh thức Ngô Thế Huân.


Ai có thể nói cho cậu biết, rốt ruộc là chuyện gì đã xảy ra chứ? Vì sao hắn, lại ở chỗ này.


Chẳng lẽ là chính hắn đã đưa cậu đến bệnh viện sao ? Nhìn kỹ một chút xung quanh phòng,
không thấy có ai khác, vậy hẳn là không sai rồi.


"Xin hỏi, cậu đã hết ngây người chưa ? Nếu xong rồi, thì mời cậu trả lời câu hỏi cuả tôi?" Giọng nói Ngô Thế Huân trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai   Lộc Hàm.


"Hả? Anh nói cái gì?" Lộc Hàm một chút cũng không nghe thấy.


Vốn dĩ Ngô Thế Huân khi nhìn thấy Lộc Hàm tỉnh lại, định hỏi cậu cảm thấy trong người có khoẻ hay không, hay là vẫn còn thấy khó chiụ? Ai dè, người nào đó một chút cũng không thèm đếm xiả đến hắn, ngồi ở trên giường bệnh cứ đờ đẫn, ngây người ra.  


Chương 13: Giấu đầu lòi đuôi


Nhìn thấy vẻ mặt Lộc Hàm vẫn còn mơ mơ màng màng, Ngô Thế Huân lập lại một lần nữa "Tôi hỏi cậu cảm thấy trong người có khỏe không , hay là vẫn còn thấy khó chiụ, có cần tiếp tục gọi bác sĩ đến xem qua một chút không?"


"A, a , tôi khỏe lắm, không cần, không cần đâu" Lộc Hàm không cần suy nghĩ trước sau vội trả lời.


Ngô Thế Huân nhíu mày nhìn cậu "Cậu chắc chứ" giọng nói có vẻ như là có chút không tin tưởng cậu.


"Đó là đương nhiên rồi , cơ thể là của tôi , có bệnh hay không tôi còn không rõ hay sao chứ?". Lộc Hàm tay vỗ ngực nói, "Xùy" Ngô Thế Huân bị bộ dạng cuả Lộc Hàm làm cho bật cười.


Lộc Hàm cuí đầu ngại ngùng hỏi "Anh vì sao lại ở đây ?"


"Là tôi đưa cậu tới bệnh viện, đương nhiên tôi phải ở đây rồi " Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, vẻ mặt "người hỏi" như hàm ý bảo đây là lời nói thưà.


"Không phải, ý tôi nói là, anh vì sao còn chưa về nhà, đã trễ thế này rồi." Lộc Hàm nhìn đồng hồ trên tường, kim dài đã chỉ đến 2h sáng.


"Cậu còn chưa tỉnh lại, tôi làm sao có thể rời khỏi đây" Ngô Thế Huân hình như vưà nghĩ ra cái gì đó, liền nói tiếp, "Bác sĩ nói cậu vì mệt nhọc qua độ nên mới ngất xỉu, tôi nhớ kỹ cậu cũng không có quá nhiều công việc! Tại sao lại bị như vậy ?"


Lộc Hàm buồn bã cúi đầu, trầm giọng, nói : "Đây là việc riêng của tôi anh không cần phải....biết !!"


"Cái gì bảo tôi không cần phải.... biết ?" Ngô Thế Huân tức giận nói.


"Cho dù anh là cấp trên cuả tôi thì anh cũng không có cái quyền quản việc riêng cuả cá nhân tôi, không phải sao?! Hơn nưã, anh cũng không phải là gì cuả tôi, tại sao laị muốn quan tâm tôi như vậy!" Lộc Hàm bình tĩnh nói, cậu không muốn lại cùng hắn dính dáng đến bất cứ loại quan hệ nào.


"Tôi không là gì cuả cậu, thì không thể hỏi sao?" Sắc mặt Ngô Thế Huân nhanh chóng xám đen. "Vậy người nào thì có thể hỏi?! Chẳng lẽ chỉ có có người yêu cuả cậu mới được quyền hỏi !!"


"Á, anh đang nói cái gì vậy ?" Lộc Hàm một chút cũng không nghĩ tới, sao lại nói đến người yêu chứ?


" Tôi hỏi cậu có hay chưa có người yêu?"


"Tôi nghe thì hiểu anh đang nói cái gì rồi, anh không cần phải lặp lại như vậy, nhưng cái chính là việc tôi có người yêu hay chưa có liên quan đến chuyện này sao?"


"Trả lời tôi, nói, rốt cuộc là có hay là không!" Ngô Thế Huân cũng không biết bản thân mình tại sao lại quan tâm để ý chuyện cậu có người yêu hay chưa như vậy.


Lộc Hàm vưà thở hổn hển vưà trừng mắt nhìn hắn, không rõ cái người đàn ông trước mắt rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì. " Tôi bây giờ, căn bản là không có người yêu! Cũng không có ý nghĩ đi tìm người đàn ông nào, tôi chỉ cần tiền, anh nghe rõ rồi chứ hả? Bây giờ anh cũng không thể chuyên tâm một chút nói chuyện cùng tôi, chúng ta là đang nói về việc anh không được phép quản việc riêng cuả cá nhân tôi, chứ không phải..."


"Cậu rất cần tiền?" Ngô Thế Huân không để Lộc Hàm nói hết, thì sắc mặc đã lạnh lùng nghiêm nghị cắt ngang lời cậu, thật đúng là dấu đầu lòi đuôi mà, cậu tiếp cận hắn là có mục đích.


"Đúng" Lộc Hàm có phần sợ sệt lui lại một bước, cậu vô cùng ân hận việc bản thân vưà đối với hắn không kiềm chế được mà thét lên.


"Vậy cậu tiếp cận tôi bao lâu nay cũng vì tiền?" Đôi mắt hắn dần tối sầm lại.


"Có thể nói là như vậy" Nếu như không phải vì mười vạn tệ kia, cậu nghĩ mình cũng sẽ không làm ở đó.


Cậu luì dần về phiá sau,Ngô Thế Huân lại bước lên ép sát, Lộc Hàm có thể rành rành rõ rõ cảm nhận được cả người Ngô Thế Huân tỏa ra sự giận dữ, cậu có phần sợ sệt, trông Ngô Thế Huân tức giận như lúc này giống hệt như một con sư tử.


"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi được chưa? Tất cả đều là tôi sai, tôi không nên hét lớn lên như vậy..." Lộc Hàm cứ buớc luì về mép giường, đến khi không còn đường lui nưã, cậu ngay lập tức nhắm mắt lại, hắn sẽ nổi giận đánh cậu sao?  


 Hết chương 12 +13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro