Chương 3: Lần đầu gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi đưa rượu đến, người phục vụ liền lễ phép lui ra.

Ngô Thế Huân nhìn chất lỏng màu hổ phách sóng sánh trong ly, ánh mắt mơ màng, lại cầm ly rượu lên một hơi cạn sạch, hương rượu ấm nồng, thơm ngọt nhưng cũng đủ sức ngấm, chỉ là đối với Ngô Thế Huân mà nói, lại không hề gì, trên thương trường khó tránh khỏi những buổi tiệc tùng xã giao, thế nên tửu lượng nhất thiết phải tốt.

Lúc uống xong thêm vài ly nữa, không biết là bởi nơi này không gian tĩnh lặng hay bởi ảnh hưởng của rượu, Ngô Thế Huân lại có chút say.

Lúc này, từng tiếng đàn dương cầm trỗi lên, giai điệu êm ái tuyệt vời, đúng là tiếng đàn khiến người nghe rung động.

Ở đây không bị ai khác lôi kéo, tâm tư theo tiếng đàn hòa nhịp. Ngô Thế Huân nhướng hai con ngươi đen tuyền mờ ảo như sắc đêm chăm chú quan sát nhìn người con trai dưới ánh đèn. Người con trai ngồi trước đàn dáng người thanh tao, những ngón tay trắng muốt như bay lượn, nhảy múa trên phím đàn như một vũ công xinh đẹp. Đôi bàn tay trắng nõn nà được ánh đèn chiếu rọi càng thêm mềm mại như ngọc, mái tóc của cậu cho một loại cảm giác vừa nhẹ nhàng vừa năng động. Ngay cả như Ngô Thế Huân vốn đã từng gặp qua không ít người có đôi nét đẹp, thế mà trong lòng cũng không khỏi dâng lên niềm xúc động.

Đôi mắt Ngô Thế Huân lấp lánh, để lộ mấy phần suy tư nhưng vẫn khó mà suy xét hết ẩn ý sâu xa. Bỗng nhiên tiếng ầm ĩ từ đâu vang lên, phá vỡ sự thoải mái dễ chiụ vốn có.

Hắn khẽ nhíu mày, nhìn về hướng phát ra tiếng ồn. Chỉ thấy ba gã phục vụ đang ngăn cản một người đàn ông.

"Mấy người này, chuyện này là sao chứ! Tại sao lại ngăn không cho tôi vào trong hả?"

"Tôi đúng không có thẻ hội viên, nhưng mà đúng thật là người yêu tôi đang ở trong đó!"

Những tiếng xì xầm rải rác truyền tới.

Người con trai đang chơi đàn ban nãy đột nhiên ngừng lại, bước nhanh về hướng người đàn ông kia, rồi kéo hắn đi ra cổng.

Nhíu mày nhìn, chẳng hiểu vì sao, nhìn thấy cảnh tượng đó trong lòng Ngô Thế Huân lại cảm thấy rất khó chịu.

Lúc này, một mỹ nữ ăn mặc diêm dúa loè loẹt tiến về phía hắn, "Tiên sinh, có thể mời em uống một ly không?" Vừa nói người đàn bà kia vừa đến ngồi bên cạnh Ngô Thế Huân, tựa vào người hắn.

Trong mắt Ngô Thế Huân chợt lóe lên một tia lạnh lùng, nhưng chỉ trong thoáng chốc chuyển thành trêu đùa,"Được thôi! Người đẹp muốn uống gì nào?" Nghe Ngô Thế Huân nói xong, người đàn bà liền kia càng không kiêng nể gì, trắng trợn áp sát thân hình mềm mại vào người hắn. Cổ áo nàng rất thấp, để lộ ra nửa khuôn ngực sữa, cố ý làm như vô tình cọ sát vào ngực Thế Huân. Ngô Thế Huân thuận tiện vòng tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, "Tiên sinh, em có thể giúp anh uống rượu được không?" Nói vừa xong, người phụ nữa kia nhấc ly rượu trên bàn, nhấp liền một ngụm, rồi hôn lên môi Ngô Thế Huân.

Ôm lấy thắt lưng người đàn bà kia, cả hai cùng đi ra khỏi Pub, Ngô Thế Huân muốn tìm một khách sạn, bởi vì hắn chưa bao giờ dắt người đàn bà nào về nhà, tất cả bọn họ đều không xứng đáng.

Lối ra vào Pub.

"Vĩ Kiệt, em thật sự không muốn tiếp tục như thế này, anh đừng quấy rầy em nữa, chúng ta nên chia tay đi. Có được không? Anh đừng cố gắng níu kéo em nữa."

"Sẽ không như vậy đâu, anh đối với em tốt như vậy, tại sao em lại không thích anh. Cứ nhất định phải rời xa anh."

Lộc Hàm nhìn người đàn ông trước mặt bất đắc dĩ thở dài, trước đây đồng ý qua lại cùng hắn đơn thuần là do sợ bị hắn đeo dính, cũng không phải thực sự thích hắn. Hơn nữa, với tình hình hiện tại cuả bản thân mình cũng không cần phải liên lụy hắn nữa. Cậu không còn tinh thần lẫn sức lực để nói chuyện yêu đương lúc này, hiện nay cái cậu cần nhất bây giờ là tiền, bằng không chỉ sợ em trai cậu cũng phải...Ôi..

"Em đã nói với anh, em đối với anh chưa từng có cảm giác, em không yêu anh, anh rốt cuộc có hiểu hay không vậy hả!" Vừa đúng lúc Lộc Hàm nhìn thấy một chiếc Taxi chạy ngang qua, cậu quay đầu lại mỉm cười "Vĩ Kiệt, em thực sự phải đi rồi, nếu anh cứ tiếp tục theo đuổi em...Em, cả đời này cũng sẽ không muốn nhìn tới anh một lần nào nữa." Nói xong, cậu nhanh chóng chạy ra đường đón xe. Hình như cậu vưà đụng phải ai đó, đau quá. Không được, không có thời gian xin lỗi, cậu nhất định phải lập tức rời khỏi chỗ này. Cậu cảm thấy toàn thân không bình thường chút nào.

Ngô Thế Huân ôm người phụ nữ kia đứng ở lối vào bãi đậu xe chờ người lái xe mang xe tới, toàn bộ cảnh tượng ban nãy đều lọt vào mắt hắn. Hắn vốn là muốn ngoảnh lại nhìn. Tuy hắn không phải là loại người thích chỏ mũi vào chuyện người khác, chẳng qua hắn chỉ là có hứng thú xem thử rốt cuộc người kia như thế nào lại có thể khiến cho một người đàn ông sống chết theo đuổi lại còn đánh nhau mất mặt như vậy. Nhưng mà người đàn bà bên cạnh hắn làm sao có thể để hắn nhìn người phụ nữ khác, nàng liên tục hôn hắn, khiến hắn không có lấy thời gian nhàn rỗi quan tâm chuyện gì khác ngoài chuyện của mình.

Người kia chạy ra đường, đụng phải hắn một cái, không một lời xin lỗi cũng không ngoảnh lại lập tức leo lên taxi. Cậu nhất định là sợ gã đàn ông kia đuổi theo. Ngô Thế Huân rốt cuộc cũng thấy rõ dung mạo người kia, quả nhiên là người đánh đàn ban nãy. Một chút ấn tượng tốt vưà rồi cũng đã lập tức tan biến mất. Lại là một người ham mê, tôn sùng hư vinh, hắn khẳng định, nhếch miệng cười hàm chưá ý mỉa mai. Ý nghĩ này làm hắn nghĩ tới người đàn bà kia, ánh mắt trong tích tắc sắc lạnh lại. Đàn bà hay đàn ông quả thật đều là dạng ham mê hư vinh. Đẩy người phụ nữ đang dán chặt bên mình ra, hắn ngồi vào xe, khởi động máy, không chút do dự đuổi theo chiếc taxi vừa rời đi. Để người phụ nữ kia lại một mình bên vệ đường kêu gào, ầm ĩ. Ngô Thế Huân cũng không biết bản thân mình vì sao nhất định phải đuổi theo người kia, chỉ là cảm thấy nếu không làm như vậy hắn nhất định sẽ hối hận.  

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro