Chương 4: Mê Dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ Vote + Comment cho mình ~~

=======================================

"Phù phù..." Lộc Hàm không ngừng thở dốc, hé môi thở hắt ra, hơi thở nóng rực không gì sánh được, ngực thì phập phồng liên hồi, nhưng làm cách nào cũng không thể hấp thụ đủ dưỡng khí giúp cậu tỉnh táo lại. 

Một luồng hơi nóng từ trong cơ thể dâng lên khiến cho cậu toàn thân khó chịu. Khổ sở nuốt nước bọt, liếm đôi môi khô khốc nhưng như vậy vẫn không đủ, cậu muốn nhiều hơn là như thế này. Dục vọng xen lẫn nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Lộc Hàm. Cậu cố sức cắn chặt răng hy vọng một chút đau đớn sẽ giúp cậu tỉnh táo lại. 

Vưà tỉnh táo lại một chút, Lộc Hàm vội xuống taxi. Chết tiệt, cậu làm sao lại khiến bản thân mình rơi vào giữa tình trạng nguy hiểm này chứ? Lẽ ra cậu không nên uống ly rượu vang do một vị khách mời, cậu sơ xuất quá. Hiện tại thì hối hận cũng chẳng ích gì, quan trọng là cậu nên làm cách nào để thoát ra khỏi tình trạng này. Cậu cố gắng mở thật to đôi mắt, trời ạ! Cậu đã chạy đến đâu đây?

Có ai có thể cứu cậu không? Cậu đã cố mở miệng nhưng lại không thốt nổi ra được lời nào.

"Két" tiếng phanh xe vang lên, một chiếc xe dừng lại cách chỗ cậu không xa.

Lộc Hàm dường như thấy được sự hy vọng. Có xe ắt phải có người, cậu tập trung toàn bộ sức lực bước về phía chiếc xe kia rồi cố mở cửa xe.

Ngô Thế Huân dùng nét mặt kinh ngạc nhìn cậu, người này rốt cuộc muốn làm gì? Đã ngồi taxi được nửa đường lại xuống xe. Mãi để bản thân mình tức giận, hắn không phát hiện ra Lộc Hàm thật sự không bình thường chút nào. 

"Cứu tôi với...cầu xin anh..." Giọng cậu khô khốc, Lộc Hàm nói vậy nhưng không dám chắc đối phương có thể nghe thấy.

Ngô Thế Huân cuối cùng cũng phát hiện cậu không được bình thường, "Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy? Cậu muốn bày trò gì đây?" Cậu không cách nào trả lời, chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt thân mình, cúi gập nửa người. 

Một luồng khi nóng lại một lần nữa chiếm lĩnh toàn thân cậu, cậu càng lúc càng không có khả năng kiểm soát chính mình. Giọng nói trầm thấp của Ngô Thế Huân vang lên bên tai cậu, không gian trong xe chật hẹp khiến cậu cảm nhận được mùi hương nước hoa thoang thoảng xen lẫn hương rượu trên người hắn, thật sự là một mùi hương vô cùng nam tính.

Chầm chậm tiến đền gần, mùi hương kia tràn ngập thính giác cậu, Lộc Hàm khổ sở duy trì lý trí cứ từ từ tan thành mây khói. Cậu ngẩng đầu, trong mắt ánh lóe lên tia sáng khác thường, đưa tay vòng qua cổ Ngô Thế Huân, trước khi có thể tự hỏi mình, cậu đã tiến tới, cứ như thế hung hăng hôn hắn.

Bất ngờ bị hôn khiến Ngô Thế Huân có chút trở tay không kịp, bờ môi nóng rực kia rõ ràng đang quyến rũ hắn. Nhìn người  đang hấp tấp hôn hắn lại không hề có chút kỹ xảo. Đây là phương thức quyến rũ hắn của cậu sao? 

Đôi mắt Ngô Thế Huân tối sầm u ám lại, người này khiến hắn thực sự có hứng thú. Hắn cũng không khách khí hôn trả, lập tức giành lấy quyền chủ động. Hắn dần dần phát hiện ra cậu thực sự không bình thường chút nào

Chết tiệt! Hai gò má ửng hồng, toàn thân nóng rực, ý thức không rõ ràng, biểu hiện này rõ ràng là dấu hiệu cho thấy một điều. Đó chính là cậu đã bị người ta cho uống thuốc. Đã biết rõ sự tình, Ngô Thế Huân không khỏi hết sức phẫn nộ. Lại có kẻ cả gan đối xử với cậu như vậy!

Nhìn dáng người gợi cảm bên cạnh mình, trong ánh mắt Ngô Thế Huân toát lên vẻ ôn nhu. Cái miệng nhỏ nhắn hé mở, đôi mắt khép hờ, hàng mi dài nhẹ nhàng rũ xuống bao phủ đôi mắt mơ màng, hắn quả thật rất muốn nhìn một chút xem ánh mắt kia lúc tỉnh táo sẽ để lộ thần sắc gì?

Bước vào phòng, thả chìa khóa xuống, Ngô Thế Huân đặt người đang giãy giụa trong lòng mình nằm lên giường, rồi ngồi xuống bên cạnh, ngón tay thon dài lướt trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hắn chưa bao giờ vô thức chạm vào người nào, rất dễ nhận thấy, vật thể nhỏ nhắn mê người trước mắt này sẽ phá tan nguyên tắc từ trước tới nay của hắn.

Kéo cổ áo cậu xuống, làn da trắng nõn cứ thế lộ liễu phô bày. Đôi con ngươi tinh nhuệ thoáng chốc chùn xuống. Ngô Thế Huân nhếch miệng lắc đầu, hắn không nên kì vọng người này còn bao nhiêu sự thuần khiết. Loại người thường xuyên lui tới Pub, cho dù không phải vì tìm kiếm khoái lạc nhất thời cũng là vì vinh hoa phú quý.

Những ngón tay thon dài nghiêm khắc trừng phạt vuốt ve cái cổ nhỏ nhắn, trắng nõn của cậu, cậu thực sự không nên giả vờ tỏ vẻ thanh cao không chút bụi trần, lại càng khiến hắn chán ghét chính là bởi cậu đã quyến rũ hắn thành công.

"Đừng..." Hắn vuốt ve mạnh như vậy khiến cậu cảm thấy đau đớn, mặc dù toàn thân cậunóng rực như lửa, nhưng kì lạ là cảm giác khó chịu lại dần tan biến. Người bên dưới khiến hắn không nhịn được cúi đầu, chiếm trọn đôi môi anh đào hồng nhạt kia, đôi môi cậuquả nhiên không làm hắn thất vọng, rất ngọt ngào, căng mọng lại mềm mại, nhẹ nhàng dùng lưỡi lướt quanh viền môi Lộc Hàm, Ngô Thế Huân chậm rãi dụ dỗ cậu hé môi, ngay lập tức, Ngô Thế Huân trượt lưỡi mình vào trong, chậm rãi cùng với cái lưỡi đinh hương của cậu quấn quít không rời, đầu lưỡi  cậu thơm ngọt, mềm mại, hắn đã từng thưởng thức qua không ít trà phẩm hảo hạng, nhưng không có bất kỳ hương vị nào có thể so sánh với mật ngọt trên đôi môi cậu. 

Tình cảm nhu đã chôn giấu trong lòng đã mấy vạn năm chạm vào là bùng nổ. Mãi cho đến khi cả hai đều không tài nào thở nổi mới ngừng lại. Hắn rất mong đợi lát nữa đây sẽ tìm thấy khoái lạc trên người cậu, người này nhất định sẽ không làm hắn thất vọng.

Thân dưới của hắn đã có cảm giác, hắn có chút kinh ngạc trước phản ứng của chính cơ thể mình. Chẳng qua chỉ là một nụ hôn lại có thể khiến cho dục vọng cuả hắn dâng trào như vậy. Ngô Thế Huân nới lỏng cravat trên cổ, bước tới giường, nằm lên người cậu, cả thân hình da thịt trắng như tuyết đỏ ửng lên như không bình thường, kỹ xảo quyến rũ đàn ông cùa cậu thực sự còn cần phải cải thiện, trước khi con mồi mắc bẫy, thợ săn sao lại có thể ngã trước?

Chỉ mới hôn cậu, chỉ mới vuốt ve cậu, chỉ là cùng hai chân run rẩy dữ dội của cậu dây dưa cùng một chỗ, hắn đã bị dục vọng mạnh mẽ làm cho muốn phát điên. "Nóng quá...Khát quá..." Lộc Hàm ý thức được, lý trí của mình đã dần dần rời xa,  đã trở thành nô lệ của thuốc kích thích.

"A..." Tiếng rên rỉ của cậu như có khả năng kích thích, khiến cho dục vọng trong thân thể Ngô Thế Huân, lúc này đang mải miết chiếm lấy môi Lộc Hàm, trong giây lát lại lớn thêm vài phần. Ngô Thế Huân  thực sự chống đỡ không nổi nữa, nhanh chóng thở gấp, nhẹ nhàng rời khỏi cậu, ánh mắt nóng rực nhìn về phía thân hình mê người ửng hồng, lập tức gầm lên một tiếng, đi vào trong cậu. Khi hắn đã len vào bên trong, chỉ trong giây lát, cậu hét lên một tiếng, hơi thở cũng gấp gáp hơn, hoàn toàn không tự chủ khẽ thút thít. 

"Chết tiệt." Ngô Thế Huân không nhịn được, khẽ rên lên một tiếng, khi hắn đã hoàn toàn phá vỡ tấm màng chắn mỏng manh kia, thì lại không vội tiếp tục, hắn thật không ngờ cậu thật sự là xử nam. Có thể thế sao? Chẳng lẽ chính hắn đã hiểu lầm cậu? Ánh mắt hắn nhất thời liền trở nên ôn nhu dịu dàng , cũng không có hành động gì thêm. 

"Ô..." Một cơn đau nhói từ nơi bụng dưới lan ra xung quanh, lan đến tận tứ chi cuả Lộc Hàm. Toàn thân cậu càng không ngừng run rẩy, đôi tay nhỏ bé gắt gao ôm lấy lưng hắn, khuôn miệng nhỏ nhắn ửng hồng phát ra tiếng thở dốc hòa cùng những âm thanh mơ hồ không rõ ràng, rồi bỗng chốc nức nở. Ngô Thế Huân nhìn thấy biểu hiện của cậu như vậy, dục vọng dưới thân lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Hắn dần dần chuyển động mạnh hơn, cảm nhận được cả hai như nhập vào nhau, trong lòng hắn rốt cuộc lại dâng lên một sự thỏa mãn kì lạ

Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro