Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11h trưa, Vương Nguyên cởi bỏ chiếc blouse trắng vắt lên lưng ghế xoay, chải qua loa mái tóc nâu sậm, ẩn bên dưới là đôi mắt sáng rực. Bề ngoài toát lên vẻ đẹp trai và thông minh hiếm thấy.

Cánh tay vừa đẩy cửa phòng định ra ngoài ăn trưa, cậu như một sợi lò xo giật bắn mình khi đột nhiên thấy khuôn mặt quen thuộc phóng đại ngay trước mắt. Đường nét hoàn hảo như được khắc tạc, đúng rồi, anh ta chẳng khác gì bức tượng với biểu cảm trăm kiểu như một.

"Đi đâu đấy?" - lại kiểu nói trống không dễ khiến người khác khó chịu.

"Tôi đi ăn trưa, còn anh sao lại ở đây?" - Vương Nguyên cũng đáp lại bằng giọng không thân thiện gì mấy. 

"Tôi đến lấy báo cáo khám nghiệm."

"Báo cáo khám nghiệm? Nhưng tôi chỉ mới khám nghiệm khi nãy, anh đòi báo cáo ngay có hơi..."

"Tóm lại là chưa có phải không?" - Tuấn Khải nhìn vào mặt đồng hồ màu bạc phủ viền xanh, thoạt qua đã biết không phải loại rẻ tiền. "Vậy hai giờ tôi sẽ quay lại."

"Cái gì cơ? Này!"

Nỗ lực gọi với theo con người đang một mực rời đi của Vương Nguyên hoàn toàn thất bại. Cậu thở dài, sống lưng cũng cong xuống mệt mỏi, bữa trưa ở một nhà hàng gần đây xem ra phải hủy bỏ. Lần đầu cậu nghe nói có người phải nộp báo cáo ngay sau vài giờ khám nghiệm, nhất là với bác sĩ mới đi làm ngày đầu tiên. Cũng chả biết có phải ai cũng vậy hay không, hay chỉ mỗi mình cậu bị Vương Tuấn Khải đối xử như thế. Bàn ăn trong mơ nhanh chóng đổi thành mì tương đen dùng ngay tại văn phòng.

"Vâng, con nghe đây!" - hì hụp cho chỗ mì vào miệng, Vương Nguyên nhấc máy trả lời điện thoại.

"Làm việc thế nào? Con đã ăn trưa chưa?"

"Con đang ăn đây. Mẹ không cần lo, mọi thứ đều ổn cả."

"Con ở nhà hàng nào? Mẹ sẽ đến?"

"À..." - Vương Nguyên trở nên ngập ngừng. "Con ăn ở phòng làm việc..."

"Gì? Ăn ở phòng làm việc sao? Con đang nói cái gì thế, ăn uống như vậy có b..."

"Con xin lỗi, con phải làm việc rồi. Tạm biệt mẹ!"

Vội vã tìm cách thoái thác, Vương Nguyên liền lạnh lùng ấn nút kết thúc cuộc gọi Cậu biết mẹ rất yêu thương, quan tâm cậu nhưng quả thật cậu không thích bị xem như trẻ con. Việc chọn đi theo con đường làm bác sĩ pháp y này đã khiến mẹ Vương Nguyên tốn không ít công sức can ngăn nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua trước sự quyết tâm của cậu.

***

Vương Nguyên bây giờ đang gục trên đống tài liệu và hình chụp khám nghiệm được bày lung tung trên bàn làm việc, đôi mắt khép hờ. Một luồng gió tràn vào khi cửa phòng được mở ra, làm bay vài sợi tóc phủ trên trán rồi nằm lại chẳng theo bất kì quy luật nào.

Đôi môi hơi ửng hồng của Vương Nguyên hé mở, hàng mi dài khẽ cựa quậy theo luồng chuyển động của không khí. Tuấn Khải đứng ngay trước bàn làm việc, gương mặt vẫn không biểu lộ tí cảm xúc nào nhưng ánh nhìn đặt ngay tại khuôn mặt của tên bác sĩ đang ngủ không biết trời trăng gì kia. Khoảng mười phút tìm kiếm trên chiếc bàn lộn xộn, anh rút xấp tài liệu bị cánh tay cậu đè chặt.

Khẽ phát ra tiếng kêu do giật mình, Vương Nguyên mở mắt và Tuấn Khải lập tức thu tay lại.

"Đã hai giờ rồi sao?" - cậu nhìn vào giờ ở góc phải màn hình máy tính, hít hà một tiếng bực bội.

"Báo cáo xong rồi chứ?"

"À, vẫn chưa..."

Tuấn Khải hơi nhíu mày. Đúng là chậm hơn mức bình thường.

"Gặp khó khăn gì à? Hôm qua nói lớn tiếng lắm mà?"

Bị Tuấn Khải đoán trúng mình đang gặp chút vấn đề, Vương Nguyên tìm cách né tránh.

"Không, không có khó khăn gì cả, tôi sẽ sớm hoàn thành thôi!"

"Vậy đúng ba mươi phút nữa tôi quay lại, tới lúc đó đừng bắt tôi chờ nữa!"

Vương Nguyên phân vân nhìn Tuấn Khải ra khỏi phòng làm việc, rồi lại ngó xuống chỗ tài liệu trên bàn. Hai tay vuốt lấy mặt, cậu đành dẹp sĩ diện không nên có, miễn cưỡng gọi to:

"Bác sĩ!"

Thật may khi Vương Tuấn Khải chưa rời khỏi phạm vi có thể nghe tiếng cậu.

"Xong rồi sao? Định nộp luôn à?"

"Anh nói đúng đấy, tôi có chút khó khăn."

"Nói với tôi làm gì, cậu tài giỏi lắm cơ mà?"

Vương Nguyên cúi mặt xuống, lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Rõ ràng anh ta có thể giúp đỡ thay vì dùng kiểu nói trêu chọc kia nhưng đã không làm vậy.

"Đưa toàn bộ hồ sơ cho tôi!"

"Nhưng sao thế? Đây là vụ của tôi mà!"

Tuấn Khải nhìn quanh bàn rồi lấy đi xấp tài liệu nhưng đã chậm một bước trước khi người kia dùng lực níu lại.

"Không được! Đây là vụ đầu tiên của tôi đấy, anh không thể cứ mang nó đi như vậy được."

"Từ giờ giao nó cho tôi!"

"Tôi sẽ không cho anh đi, nếu anh không giải thích cho tôi vấn đề tôi đang gặp phải!"

Tuấn Khải nhướn nhẹ nhìn vào gương mặt hiện rõ vẻ cứng rắn của con người đang cố ghì chặt tay mình, thở hắt ra một tiếng rồi hất mạnh tay Vương Nguyên ra. Bày từng tấm hình xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh, anh cho một tay vào túi quần trong khi tay còn lại chỉ vào chỗ hình khám nghiệm.

"Nói đi, vấn đề của cậu là gì?"

"Tôi biết nguyên nhân tử vong là do thắt cổ dẫn đến ngạt, nhưng lại không xác định được kiểu tử vong. Trên cổ ngoài vết dây thừng còn có vết xước do bị cào để kháng cự, dấu vết thường thấy trong các vụ mưu sát. Nhưng nạn nhân cao đến 1m80, còn không có bất kì vấn đề sức khỏe nào, hung thủ phải cao ít nhất 1m80 và cực kì khỏe mạnh. Điều này có hơi..."

"Nhìn kĩ đi, cậu thực sự nghĩ vết cào cấu này là do phản kháng khi bị siết cổ tạo thành sao?"

"Hả?"

"Các vết thương rất khó để phân biệt được thời gian tạo thành nếu khoảng cách giữa hai lần bị thương quá gần nhau, nhưng nếu nhìn kĩ..." - Tuấn Khải chỉ vào một tấm hình. "căn cứ vào chỗ máu đông và vết hằn của dây, có thể thấy vết hằn này đè lên nơi bị xướt và xuất hiện sau.
"Sao? Ý anh là vết cào cấu này có trước khi bị thắt cổ à? Sao có thể..." - Vương Nguyên hơi dừng lại. "Không lẽ là do cố tình tạo ra?"

"Tự sát." - Tuấn Khải khẳng định, giọng nói không chút phân vân. "Cảnh sát Dịch vừa nhận được thông tin từ công ty bảo hiểm, nạn nhân đã để lại khoản tiền 2 tỷ bằng một hợp đồng bảo hiểm cho vợ con ông ta."

"Là vì tiền bảo hiểm mà tự sát sao?"

"Công ty của ông ta gặp khủng hoảng nghiêm trọng và nghĩ rằng đây là lối thoát duy nhất. Thật nông cạn."

"Vậy thì... nếu như tôi viết báo cáo rằng ông ấy tự sát, sẽ không có một đồng nào được chi trả phải không?"

"Ý cậu là gì?"

"Tôi có thể..."

"Cậu bị điên à? Giả mạo kết quả khám nghiệm sẽ bị đình chỉ làm việc, thậm chí còn có thể bị tịch thu thẻ ngành suốt 7 năm đấy. Tóm lại báo cáo này sẽ do tôi viết. Người mà ngay cả tự sát với mưu sát cũng không phân biệt được như cậu mà cũng có thể làm bác sĩ pháp y sao?"

Tuấn Khải bước nhanh khỏi phòng, cầm theo toàn bộ hồ sơ và để lại Vương Nguyên đứng đấy.

"Anh là người vô cảm sao Vương Tuấn Khải? Có người vì vợ con mình mà hi sinh cả tính mạng như thế, anh vẫn có thể bình thản à?"

"Chẳng lẽ tôi phải ngồi đây khóc?"

***

Đứng trước tấm gương lớn trong nhà vệ sinh, Vương Nguyên dùng làn nước lạnh hất mạnh lên da mặt, từng giọt theo đó trượt xuống cằm rồi rơi đi.

"Nghe nói con của người đàn ông chết vì treo cổ khi sáng vẫn nhất quyết đòi chờ kết quả khám nghiệm mà không về nhà đấy! Mẹ cậu ấy có khuyên thế nào cũng không chịu đi."

Nghe được tiếng xôn xao bên ngoài, Vương Nguyên suy nghĩ một hồi rồi quyết định đi tìm cậu bé kia. Cậu nhóc chừng 15 tuổi, đang ngồi gục đầu xuống gối và không hề có cử động nào. Định vội vã bước đến nhưng chưa kịp nhấc chân lên đã phải lùi lại.

"Đã có kết quả khám nghiệm của ba em rồi." - Tuấn Khải để hai tay trong túi chiếc áo blouse trên người, nhỏ nhẹ đứng trước mặt cậu bé đó. "Anh xin lỗi vì để em chờ, nhưng tên nhóc như em quả thật cứng đầu, nghe nói em còn không chịu ăn gì?"

"Kết quả thế nào? Đúng là có kẻ giết ba em phải không? Hắn ta là ai? Là ai vậy?" - một loạt câu hỏi khi cậu nhóc vừa ngẩng mặt lên.

"Anh rất tiếc phải nói với em điều này, nhưng kết luận của ca khám nghiệm là tự sát." - câu từ phát ra có chút khó nhọc.

"Tự sát? Anh nói ba em tự sát sao? Không thể được, tuy công ty gia đình em gặp chút vấn đề nhưng ba em đã hứa sẽ không bỏ rơi hai mẹ con em mà? Bác sĩ à, ba em nhất định không tự sát! Anh mau khám nghiệm lại đi, làm ơn, có được không?"

"Mẹ em đâu?"

"Nghe mẹ nói rằng có người của công ty bảo hiểm muốn gặp, nhưng chuyện này thì liên quan gì?"

"Rất có thể vì số tiền bảo hiểm đó mà ông ấy tự sát."

"Sao? Không thể đâu..." - cái lắc đầu liên tục của cậu bé với gương mặt ướt đẫm nước mắt.

"Ông ấy vì muốn mẹ con em có số tiền để tiếp tục cuộc sống, nên mới đi đến quyết định tàn nhẫn với bản thân đó."

Tiếng khóc càng lớn hơn.

"Không được, không thể được. Mẹ con em không cần số tiền đó mà là ba em cơ! Mất ông ấy, mẹ con em không còn gì cả..."

Đôi mắt Tuấn Khải gieo xuống cậu bé một ánh nhìn buồn bã, anh khẽ rút một tay ra khỏi túi áo đặt lên bờ vai đang run rẩy trước khi ngồi xuống, một bên gối chạm vào nền gạch.

"Sao lại không còn gì? Ba em đã để lại cho em một thứ còn đáng giá hơn số tiền bảo hiểm kia gấp ngàn lần."

"Là gì?"

"Là tình yêu của một người chồng, người cha!"

Hai hàng nước mắt trào ra nhiều hơn, cậu bé mười lăm tuổi khóc lớn trong vòng tay Vương Tuấn Khải làm áo ướt một mảng to. Đứng từ xa, Vương Nguyên nhìn chằm chằm vào hai con người đằng kia bằng đôi mắt ửng đỏ.

"Đúng là một tên thích ra vẻ!"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro