CHƯƠNG 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tất cả chết hết rồi?" Lãnh Tuyệt liếc nhìn Phương Trình. Quả nhiên kết quả không nằm ngoài dự đoán của hắn.

" Vâng, có cần điều người khác đi không?"

" Không cần, hắn sẽ sớm tự mình tìm đến " Lãnh tuyệt khẽ nhếch mép, tay lắc nhẹ chiếc ly thuỷ tinh chứa chất lỏng màu đỏ bên trong.

Liếc nhìn thấy cũng đã hơn 10h tối. Lãnh Tuyệt nhấc chân đi về phía phòng Biện Bạch Hiền. Không biết giờ này cậu đã ngủ chưa? Hay chưa quen nên không ngủ được?

Bước vào phòng, Lãnh Tuyệt cảm thấy suy nghĩ của mình đúng thật dư thừa. Cậu vẫn có thể cuộn tròn mình trên chiếc giường kia say giấc nồng.

Lãnh Tuyệt bước lại gần cậu, ngồi xuống cạnh đó. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc mượt mà kia, ánh mắt lộ rõ vẻ cưng chiều.

Điểm dừng tiếp theo của bàn tay là khuôn mặt non nớt. Lãnh Tuyệt lướt nhẹ nhàng lên làn da trắng nõn mịn màng, không hề có khuyết điểm.

Có lẽ do cảm thấy sự quẫy nhiễu, Biện Bạch Hiền khẽ ' ưm' một tiếng, đôi con ngươi chưa tỉnh ngủ chậm rãi mở ra. Tuy nhiên khi nhìn thấy người trước mặt, Biện Bạch Hiền giật mình tỉnh hẳn, nhích ra xa hắn một chút.

" Anh... anh sao lại ở trong đây"

Lãnh Tuyệt vô cùng không hài lòng với hành động của cậu nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cơn giận, bỏ mặc câu nghi vấn của cậu, nhẹ nhàng nói

" Hôm nay có chỗ nào không thoải mái không?"

Biện Bạch Hiền thực sự muốn hét vào mặt Lãnh Tuyệt ' Ở đây, toàn thân tôi đều không thoải mái'. Nhưng vì run sợ nên lại thôi.

" Không có"

" Tốt, nếu thích thứ gì cứ nói. Tôi liền cho em"

" Tôi thích về nhà anh có cho được không ?" Biện Bạch Hiền chớp chớp con mắt ngây thơ, lòng vô cùng mong chờ nhìn hắn

" Ngoại trừ cái đó ra, đều có thể" Lãnh Tuyệt thẳng lời cự tuyệt.

" Vậy mà anh nói cái gì cũng có thể, đúng là lừa người" Biện Bạch Hiền lẩm bẩm trong miệng, nhưng dĩ nhiên dù có nhỏ đến đâu thì với một người phiêu bạt giang hồ nhiều năm như Lãnh Tuyệt, đương nhiên nghe rõ mồn một.

" Em nói cái gì?" Lãnh Tuyệt nhíu mày lại

" Tôi đâu có "

" Ngủ đi"

Lãnh Tuyệt cũng không so đo lời nói với Biện Bạch Hiền. Ấn xuống trán cậu một nụ hôn rồi quay người ra khỏi phòng.

----------

Phác Xán Liệt lẳng lặng đứng ngoài ban công, những làn gió lạnh buốt phả vào thân hình cường tráng của nam nhân. Trên tay đang cầm một điếu Cigar Cohiba, đôi mắt nhìn xa xăm không điểm dừng.

Trong đầu hiện lên hàng loạt hình ảnh người con trai lúc hờn dỗi, lúc vui đùa. Cậu hiện tại thế nào? Có bị Lãnh Tuyệt động chạm không ?! Thật nhiều câu hỏi nghi vấn trong đầu

" Cốc.. cốc"

" Vào đi "

" Bang chủ, lực lượng của chúng ta đã chuẩn bị xong, sáng mai có thể tới đòi người"

Diêm Hạo nói

" Được rồi, cậu lui ra"

" Vâng"

Sáng hôm sau, thời tiết se lạnh hơn mọi hôm. Đã không còn những tia nắng ấm áp mà thay vào đó là những làn mây chi chít âm u trên bầu trời. Phải chăng nó báo hiệu hôm nay có điều không may sẽ xảy ra?!

Biện Bạch Hiền hiện tại vẫn đang say sưa ngủ ở trên phòng không hề biết tới chỉ một lúc nữa thôi sẽ diễn ra một cuộc ẩu đả giữa hai bang phái thống trị giới Hắc đạo

Một chiếc BMW đen tuyền kéo theo sau là bốn chiếc Benz đang tiến vào trụ sở chính của Lãnh Bang.

Phác Xán Liệt lạnh lùng bước xuống xe theo sau là Phác Thế Huân và Diêm Hạo

" Mấy người có hẹn trước không ?" Một tên vệ sĩ gác cửa lên tiếng

" Tôi không hẹn trước mấy người dám không cho vào?!" Phác Xán Liệt cao ngạo nói

Tên vệ sĩ dù run sợ bởi khí thế bức người của Phác Xán Liệt nhưng vẫn cố gắng làm tốt nhiệm vụ của mình.

" Không có lệnh của bang chủ tôi không thể cho mấy người vào được"

Nghe vậy, Diêm Hạo lập tức rút súng ra, ngắm thẳng mi tâm hắn. Giọng nói vô cùng tàn nhẫn

" Mở cửa ra"

Bỗng Lãnh Tuyệt từ xa đi tới

"Cho họ vào"

" Vâng"

Phác Xán Liệt ung dung đến trước mặt Lãnh Tuyệt, cực kì kiệm lời nói thẳng vào vấn đề chính

" Cậu ấy đâu?!"

" Cậu là đang bảo ai?"

" Đừng vờ vịt. Vị hôn thê của tôi đang ở đâu?" Phác Xán Liệt lạnh lùng nói, hắn chính là cố tình nhấn mạnh từ ' vị hôn thê' để tỏ rõ sự chiếm hữu.

" Đừng ăn nói hồ đồ. Ai là vị hôn thê của cậu " Lãnh Tuyệt cười lạnh. Hắn biết rõ là Phác Xán Liệt đang cố khiêu khích mình nên dù lòng khó chịu bởi những lời nói kia nhưng vẫn tỏ ra bình thường không gợn sóng

" Mà dù có là vị hôn thê đi chăng nữa, ai dám đảm bảo sau này cậu ấy sẽ kết hôn với cậu " Lãnh Tuyệt cũng không hề kém cạnh đả kích lại Phác Xán Liệt.

" Cậu ấy dám không cưới?"

" Chỉ cần tôi còn đây, cậu ấy liền sẽ không cưới cậu "

" Vậy phải đợi xem năng lực của cậu như thế nào " Phác Xán Liệt ánh mắt hiện qua tia tàn nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro