CHƯƠNG 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí ngày càng âm u đáng sợ. Khí thế của hai người đàn ông toả ra khiến cho mọi người xung quanh cảm tưởng mọi thứ ngưng đọng lại. Không ai dám gây ra tiếng động dù chỉ một chút bởi họ sợ sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý

" Tìm người " Phác Xán Liệt đôi mắt sắc bén, giọng thâm trầm ra lệnh. Ngay sau đó, một đoàn sát thủ tinh nhuệ từ sau tiến vào

" Nằm mơ " Lãnh Tuyệt cười lạnh. Hắn đưa tay lên vẫy nhẹ một cái. Lập tức một toán người xông ra.

Phác Xán Liệt mặc kệ những người đang đánh đấm nhau kia. Lập tức đi thẳng vào trong nhà. Bởi hắn tin tưởng vào thực lực những người do mình đào tào.

Lãnh Tuyệt thấy thế lập tức chạy theo Phác Xán Liệt cản hắn lại.

" Muốn mang cậu ấy đi ?! Nghĩ cũng đừng nên nghĩ ! " Lãnh Tuyêt lạnh lùng nói

" Chỉ dựa vào cậu ?!" Phác Xán Liệt nhếch mép khiêu khích

Phác Xán Liệt vẫn vẻ mặt ung dung đi tìm người, đến khi sắp bước lên cầu thang, Lãnh Tuyệt từ phía sau xông lên định động thủ, Phác Xán Liệt nhanh chóng tránh được cũng tung một cước đá vào người Lãnh Tuyệt và đương nhiên, Lãnh Tuyệt đã kịp né ra phía sau

Hai bên ngang tài ngang sức cứ đấu đá không ai nhường ai. Bên trong hai thủ lĩnh đứng đầu, bên ngoài thuộc hạ cũng chẳng kém. Tất cả tạo thành một khung cảnh hỗn độn đầy máu me .

" Aaaaaaaa" Tiếng hét thói tai vang lên thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Sắc mặt Biện Bạch Hiền trở nên tái xanh, thể hiện rõ sự run sợ nơi đáy mắt

Biện Bạch Hiền cảm giác lồng ngực mình trống rỗng, không tự giác được quỳ xuống nền đất giá lạnh không ngừng nôn khan.

Sau quá khứ khủng khiếp ấy, giờ cứ nhìn thấy những cảnh chém giết là cảm giác khó chịu buồn nôn cùng lo sợ lại ấp tới.

Chuyện gì đang xảy ra thế này ?! Cậu chỉ đơn giản là đói bụng định xuống lấy chút gì ăn mà lại bị khung cảnh này làm cho choáng váng

Tất cả sự vật bao gồm cả con người đều ngưng lại. Lãnh Tuyệt với Phác Xán Liệt bỗng thấy cậu ở đó thì vô cùng lo lắng

" Bạch Hiền " Phác Xán Liệt chạy tới bên cậu. Thấy cậu khổ sở nôn khan đến nước mắt dòng dòng trông tội nghiệp vô cùng.

" Không khoẻ ở chỗ nào sao ?" Phác Xán Liệt quan tâm hỏi. Đôi tay dịu dàng vén những sợi tóc rối của cậu sang hai bên

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Biện Bạch Hiền ngẩng mặt lên. Cậu không nói gì, chỉ quỳ ở đó nức nở. Từng chi tiết một trong quá khứ năm ấy lại vây quanh trong đầu. Cậu vô cùng sợ hãi !

Phác Xán Liệt thấy vậy, ôm Biện Bạch Hiền vào lòng an ủi dỗ dành. Hắn biết là cậu rất nhát gan nhưng lại không ngờ chỉ thấy cảnh chém giết là liền có thể suy sụp đến mức này. Hẳn là ẩn bên trong phải có sự tình gì đó, ám ảnh cậu mãi đến giờ vẫn không nguôi.

Người con trai của hắn rốt cuộc là đã phải chịu tổn thương gì ?! Đoạn kí ức đó hẳn đã khắc cốt ghi tâm khó có thể gột rửa. Hắn nhất định sẽ không tha thứ cho ai làm thương tổn cậu.

Thấy vậy có dấu hiệu không định ngừng khóc. Phác Xán Liệt bế cậu đứng dậy, hai tay ôm chặt cậu vào lồng ngực rắn chắc.

Lãnh Tuyệt nãy giờ nhìn thấy màn vừa rồi vô cùng khó chịu. Nhưng cũng không biết nên làm cái gì. Bạch Hiền còn đang nức nở ở kia, hắn làm sao có thể động thủ được !

Nhưng khi Phác Xán Liệt bế cậu đi xuống dưới cầu thang, cơn giận của hắn khó có thể kìm chế được

" Cậu có thể đi. Nhưng.... cậu ấy phải ở lại"

" Nếu tôi không muốn ?!"

" Vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác"

" Cậu thử xem" Phác Xán Liệt cười lạnh. Vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như không hề nghe thấy gì, vô cùng khiêu khích.

Lãnh Tuyệt giơ tay ra hiệu, rất nhiều sát thủ được đào tào kĩ lưỡng đã vây quanh hai người họ.

Nhưng Lãnh Tuyệt lại không hề biết rằng. Đến đây đòi bảo bối, đương nhiên Phác Xán Liệt phải chuẩn bị kĩ lưỡng. Để chắc chắn phần trăm thắng về tay mình, hắn đã tập hợp những sát thủ hàng đầu của thế giới và đưa họ qua đây bằng chiếc máy bay tư nhân đến giờ đã sớm hạ cánh tại đây.

Phác Xán Liệt huýt sáo. Lập tức từ bên ngoài truyền vào tiếng bước chân của vô số người bao vây trước sau Lãnh Bang. Lực lượng nghiêng mạnh về phía Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt ung dung nhìn vào cậu trai trong lòng mình. Nét cười hiện rõ trên khuôn mặt như điêu khắc. Có lẽ do quá hoảng sợ và khóc quá nhiều nên cậu đã ngủ từ lúc nào không hay. Vậy thì càng tốt, đỡ phải để cậu trông thấy những cảnh tượng này. Hắn ôm chặt cậu vợ nhỏ trong tay đi thẳng về phía cửa chính

Lãnh Tuyệt muốn chạy ra cướp người nhưng có quá nhiều sát thủ vây quanh hắn. Chết tiệt! Hắn không thể ngờ được Phác Xán Liệt lại đem theo nhiều người thế này. Đây là do hắn nhất thời sơ suất khinh địch,tuyệt đối sẽ không có lần sau !

Người con trai kia, hắn nhất định phải giật lấy !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro