CHAP 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ do dự mấy giây, Biện Bạch Hiền bắt đầu có hành động, vì tay bị kéo lên, cậu chỉ có thể lại gần, mặt dán lên nơi cứng rắn cao vút, dùng răng cắn mép quần lót dưới bụng Phác Xán Liệt.

Chóp mũi cậu tràn đầy mùi vị của anh, trước mắt là cơ bụng bình thản của anh. Anh có thói quen tập thể dục, bụng bình thản bền chắc, nhìn rất tốt.

Quần lót chất liệu rất tốt, mười phần đàn hồi, cậu dùng hết sức cắn chặt, sau đó kéo ra một bên lại kéo xuống chút nữa rồi, vật nóng bỏng gắng gượng theo trói buộc cởi ra, "Pằng" một cái nhảy đánh ra ngoài, nhẹ nhàng đánh ở trên mặt của cậu, coi như kịp thời tránh né, vẫn mang theo chút cảm giác ướt át mềm mại ở lối vào, còn chạm qua đôi môi của Biện Bạch Hiền.

Trên môi dinh dính, Biện Bạch Hiền khó khăn đợi đến khi làm cột trụ giải phóng ra ngoài, mới thả lỏng bởi vì cậu cắn chặt mà quần lót bị nước miếng thấm ướt, sau đó cậu liếm liếm môi, trách chắc lưỡi hít hà, ngu ngơ ngẩng đầu lên, "Mằn mặn."

Hốc mắt Phác Xán Liệt đỏ lên, bởi vì cổ họng khô khốc mà trở nên khàn khàn, "Liếm liếm nó, giống như ngậm kẹo que vậy. . . . . ."

Biện Bạch Hiền khéo léo cúi đầu, mang theo tò mò nghiên cứu.

Đỉnh vật nóng bỏng của Phác Xán Liệt đã chảy ra dịch, hơn nữa dường như cảm thấy rét lạnh khẽ run. Nó vẫn to lớn giống như trong trí nhớ của cậu, hơn nữa cảm giác rất sạch sẽ, trừ mùi nồng đậm bên ngoài, còn mang theo mùi vị sau khi tắm rửa.

Buổi sáng nhất định anh lại tắm rửa, Biện Bạch Hiền nghĩ.

Nó lạnh không? Nhưng mà không khí bốn phía, giống như đều bị nó làm cho nóng lên một chút, nhẹ nhàng lè lưỡi liếm liếm, ấm áp, hơi mặn, cậu khẽ liếm xung quanh vật trụ to dài, không có cách nào dùng tay cố định, không thể làm gì khác hơn là dùng môi đi chống đỡ lỗ nhỏ ở lối vào, sau đó thuận thế há mồm khiến nó trượt vào.

Quá lớn, Biện Bạch Hiền nhưng một khi nuốt vào đầu màu hồng này thôi, hàm răng cẩn thận từng li từng tí dùng sức, khẽ cắn mẩu thịt kia, sau đó cậu nghĩ muốn động đầu lưỡi, lại phát hiện không có không gian, ngược lại bởi vì khoang miệng bị căng ra được mở rộng mà tràn ra một lượng dịch lớn.

"Ưhm... , dùng đầu lưỡi của em liếm liếm, lấy tay vịn nó." Anh cũng phát hiện ra cậu không có cách nào, khoái cảm mãnh liệt cũng làm cho anh không cách nào giam cầm tay của cậu nữa, anh buông tay cậu ra hưng phấn chỉ thị, hai tay đỡ đầu của cậubắt đầu nhẹ nhàng trước sau lắc nhẹ.

Có tay trợ giúp, cũng nghe thấy ngôn ngữ hưng phấn của anh, cảm giác anh rất thích, Biện Bạch Hiền bắt đầu cố gắng hoạt động đầu lưỡi của cậu.

Mỗi khi đầu lưỡi của cậu lướt qua lổ nhỏ phía trên, hoặc dùng sức cọ sát bên cạnh thì luôn có thể nghe thấy Phác Xán Liệt phát ra tiếng than thở, khẽ rên rỉ.

Cậu biết, anh thích cậu làm như vậy. Ở trong đầu hồi tưởng lại các hình dáng trong tiểu thuyết ngôn tình cậu đã đọc trước kia, còn bởi vì tò mò mà xem phim A, cậu cũng cố gắng phun ra nuốt vào cột trụ nhiều hơn.

Cổ họng rất khó chịu chống đỡ, cũng bởi vì xâm nhập quá mức mà sinh ra cảm giác muốn nôn mửa, nhưng mà thấy thân thể anh càng ngày càng khẩn trương căng thẳng, còn bởi vì động tác của cậu mà sinh ra tiếng rên rỉ lớn nhỏ khác nhau, cậu biết cậu đã mang đến cho anh rất nhiều vui sướng.

Cho nên cậu càng ngày càng bạo gan, càng ngày càng muốn nếm thử, từ trên xuống dưới vừa liếm láp vừa hút, thậm chí còn ngậm liếm chăm sóc viên cầu mềm mại phía dưới.

"Ưhm... ah. . . . . Bảo bối. . . . . . Ngậm vào đi. . . . . ." Giọng của anh mang theo chút thống khổ đè nén, yếu ớt thỉnh cầu.

Biện Bạch Hiền khạc ra hai quả hình cầu ngậm trong miệng, hít thật sâu ngậm cột trụ bị liếm láp trơn ướt vào trong miệng, Phác Xán Liệt đã đợi không kịp động tác của cậu rồi, đôi tay hơi dùng sức kìm đầu của cậutự luật động ở trong miệng cậu.

Biện Bạch Hiền kìm nén đến muốn ói, cổ họng thỉnh thoảng bởi vì tốc độ của anh phát ra tiếng "Phù phù", dù là như vậy, cậu cũng cố gắng vận dụng nâng đầu lưỡi, muốn cho với Phác Xán Liệt nhiều sung sướng hơn nữa.

Khi Phác Xán Liệt bộc phát có chút mất hồn, khoái cảm rừng rực như thế, cho đến sau lưng cùng cái mông bị đánh vô lực, người phía trước bị áp chế thật chặt phát ra ho khan thống khổ, anh mới phản ứng chậm nửa nhịp.

Biện Bạch Hiền được buông ra mềm nhũn nằm liệt ở trên ghế sofa, nửa người trên nghiêng dựa vào, nửa người dưới vô lực ở ghế sa lon rũ xuống trên đất, mặt bị nhẹn đến đỏ lên, phun ra nuốt vào trở nên khó khăn nên ho sặc ra dịch màu trắng vẫn dính ở khóe miệng, ở cằm cùng cần cổ, ánh mắt mê ly, trên mặt thống khổ cùng kích tình đan xen nhau.

Anh trở nên áy náy, nhưng mà vào giờ phút này cậu đúng như trong tưởng tượng của anh, muốn mộng xuân trở thành sự thật.

Ở trong phòng làm việc tình yêu kích thích như thế, thân thể của anh mới vừa trải qua một cuộc bộc phát sung sướng, rồi lại bắt đầu muốn phun trào một đợt sóng khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro