CHAP 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt móc từ trong túi ra một bao màu bạc, xé ra hai ba lần lại hiện lên dục vọng cương cứng, cúi thân mình xuống lấy tay thử một chút độ ẩm giữa hai chân Biện Bạch Hiền, xác nhận phía dưới cậu, dịch xuân đã tràn đầy có thể dung nạp to lớn của anh, cầm lấy hai chân vô lực của cậu gập cong lại, dùng dục vọng cứng ngắc đi mài cánh hoa của cậu.

Chỉ sờ một chút đã làm cho Biện Bạch Hiền giãy dụa thở gấp, mà dục vọng của Phác Xán Liệt đã hoàn toàn hồi phục trạng thái tốt nhất.

Tê dại khó nhịn lại ngứa ngứa, từ cánh hoa bịanh cọ xát tản ra, càng làm cho Biện Bạch Hiền khó hiểu bởi vì dục vọng mà ở chỗ sâu trong âm đạo cảm thấy trống không đau đớn, lại mang đến khó nhịn nhiều hơn.

Phác Xán Liệt từ bên chân Biện Bạch Hiền căng thẳng, cậu rên rỉ thở dốc cùng với không ngừng giãy dụa, giống như là muốn thoát đi vừa giống như muốn đi vào trong thân thể, biết cậu đã bị dục vọng hành hạ đến muốn nổi điên, thế nhưng anh lại không chịu cho cậu không dùng lực phá cửa đi vào, ngược lại cười yêu cầu: "Cầu xin anh."

"Ừ, cầu xin anh. . . . . ." Ý thức của Biện Bạch Hiền lại trở nên mơ hồ, cậu rất muốn anh đi vào.

"Cầu xin anh cái gì? Nói ra."

"Đi vào, cho em. . . . . ."

"Cho em cái gì? Em muốn anh cho em cái gì?" Còn chưa đủ, trong lòng Phác Xán Liệt tà ác nhân tử toàn diện nở rộ, lúc này Biện Bạch Hiền quá mức mê người, đáng giá để anh nhẫn nại và mong đợi, bộ dáng nhu nhược của cậu để cho anh rất muốn giày xéo cậu, muốn cậu ở dưới thân mình nở rộ.

Cậu cảm giác mình sắp bị thiêu cháy rồi, mặt đỏ lên thốt ra: "Ô, cầu xin anh đi vào trong thân thể em. . . . . ." Lấy mu bàn tay che hai mắt, cô cảm thấy mình bởi vì khát vọng mà vặn vẹo, không muốn làm cho anh nhìn thấy dáng vẻ mắc cỡ lúc này, tay che mặt lại cho là chỉ cần không thấy được anh cũng sẽ không bị nhìn đến.

Phác Xán Liệt bị tiếng nức nở cùng lời nói của cậu làm cho toàn thân nóng lên, căng thẳng dùng sức, bỏ qua xấu hổ, cánh hoa ướt át được mở rộng, để anh đi vào nơi sâu nhất. . . . . .

Bởi vì phong phú khoái cảm thỏa mãn cùng đau đớn mang đến mà cậu cắn chặt môi, vẫn không kìm nén được bật ra "Ừ a" rên rỉ, cảm giác mình giống như là trong cuồng phong bạo vũ bồng bềnh như ngồi trên thuyền nhỏ, bị anh dùng sức tiến vào lắc lư không dứt. Khoái cảm không ngừng ngưng tụ, giống nhau bức cậu đến sắp nổi điên. Khát vọng lấy được thuốc giải, cậu khó có thể kiềm chế co rúc lại, kẹp chặt, giãy dụa, mài .

Phác Xán Liệt cảm thấy dục vọng được hoa đạo trơn trượt mềm mại hút thật chặt, không nói ra được cảm giác, bên trong nước dư thừa, một vào một ra , cũng phát ra tiếng "Bạch bạch" vang dội.

"Cắn thật chặt." Áo sơ mi trên người Phác Xán Liệt đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, lúc này toàn bộ giác quan của anh đều ngưng tụ ở phía dưới nơi bị gắt gao cắn mút, cố gắng cày cấy làm sung sướng ở bên trong, "Gọi ra, anh thích nghe thanh âm của em" Cậu rên rỉ vừa mềm mại vừa dễ nghe anh rất thích, lúc này cậu lại vẫn cắn môi đè nén.

Biện Bạch Hiền dùng toàn lực cắn chặt môi, hoặc thỉnh thoảng cắn mu bàn tay phòng ngừa mình thanh âm quá lớn, nơi này chính là phòng làm việc của Phác Xán Liệt ngộ nhỡ có người ở bên ngoài đi qua nghe được thì làm thế nào?

Cậu hốt hoảng lắc đầu, "Không. . . . . . Không cần. . . . . . Ừ. . . . . . Ngộ nhỡ. . . . . . Ngộ nhỡ có người. . . . . ."

Phác Xán Liệt thấy cậu còn để ý đến điều này, cũng không phí tinh thần giải thích phòng làm việc của anh cách âm rất tốt, túm lấy chân cậu cuốn quanh eo anh, nhấc cao mông của cậu, lập tức cậu đổithành quỳ dưới thân thể của anh.

Anh cũng không có hoàn toàn rút ra to lớn, một phần vẫn còn ở bên trong cậu, khẽ di chuyển một chút lại mài làm cậu bị kích thích không chịu nổi hoa dịch tràn lan, toàn thân run rẩy.

Phác Xán Liệt cũng không dễ bỏ qua, đợi cậu quỳ ổn thân thể, liền vội vàng tiến vào, lại không có vào toàn bộ, sau đó lại rút ra lại tiến vào, cái tư thế này mỗi một cái cũng vào tới nới sâu nhất, mà anh cũng không buông tha hai đỉnh núi nhạy cảm căng tròn đang rũ xuống của cậu.

Lần này Biện Bạch Hiền cắn mỗi cũng vô tác dụng, đôi tay dùng sức nắm trên ghế sa lon mới không bị đụng bay về phía trước, ừ a a không nói nổi thành tiếng thét lên: "A, quá sâu. . . . . . A. . . . . . Ừ a. . . . . . Không cần. . . . . . A. . . . . ."

Sau lưng Phác Xán Liệt đã không có tinh lực lại đi giễu cợt cậu, thẳng mông dùng toàn bộ lực tiến công, cảm thấy cậu co quắp, kẹp chặt không thể chặt hơn nữa, một cỗ cao triều dịch dính nóng phun trào khi anh tiến vào chỗ đỉnh sâu nhất trong cậu lại nhập mấy chục cái mới chịu đựng không ngừng phun ra ngoài.

Lần này cao triều mãnh liệt kéo dài, Biện Bạch Hiền thật lớn tiếng kêu đau , một đợt khoái cảm còn chưa có kết thúc, lại bị Phác Xán Liệt dùng sức ma sát dẫn phát một đợt sóng khác, chờ khi anh rốt cuộc không hề có động tác tiếp theo thì cậu cảm giác cậu đã chết một lần.

Phác Xán Liệt cũng bởi vì ẩn nhẫn kéo dài khoái cảm vô lực, nằm sấp đè ở bên người của cậu, cũng im lặng không rút dục vọng đã mềm ra, hưởng thụ dư âm co rút bên trong, cho đến bị xoắn đến sinh ra đau đớn, mới lưu luyến rời khỏi cơ thể cậu.

May là thể lực anh không tệ, cũng cảm giác hai chân có chút mềm, kéo xuống lượng lớn bao cao su vừa dùng sau đó dùng giấy lau gói kỹ vứt bỏ, sau đó tắm rửa thân thể qua loa một chút, liền tỉ mỉ dùng khăn giấy lau cho Biện Bạch Hiền, sau đó mang quần áo tán loạn đắp ở lên thân thể trần truồng của cậu, ôm cậu lên ôm sát, cùng nhau ngồi ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi.

Biện Bạch Hiền mắt cũng không mở ra được, chỉ là cảm giác anh dịu dàng in cái hôn ở đỉnh đầu của cậu, ở bên tai cậu nhẹ nói một câu: "Còn có chút thời gian, cứ nghỉ ngơi một chút" Sau đó liền mê mê tỉnh tỉnh ngủ thiếp đi.

Một giấc này Biện Bạch Hiền ngủ rất sâu, khi tỉnh lại phát hiện cậu đang trong phòng nghỉ ở phòng làm việc của Phác Xán Liệt.

Cửa phòng nghỉ ngơi khép chặt, bên ngoài mơ hồ truyền đến giọng nói, cậu choáng vắng đầu trong nháy mắt thanh tỉnh, bên ngoài có người khác đang nói chuyện cùng Phác Xán Liệt, mà cậu trần trụi mà nằm ở bên trong.

Duỗi đầu gối ngồi dậy, ôm chặt cái chăn mềm mại che ở trên người, cậu trừng mắt nhìn quanh, cũng may, quần áo của cậu đang để ở bên giường.

Rón rén mặc quần áo tử tế, cố gắng không phát ra âm thanh, người bên ngoài còn chưa đi, Biện Bạch Hiền nhàm chán bắt đầu quan sát gian phòng nghỉ ngơi này, ông chủ lớn đãi ngộ thật là tốt, mặc dù gian phòng không lớn, nhưng là ghế sa lon, giường, tủ treo quần áo đầy đủ hết.

Biện Bạch Hiền muốn xem thời gian, mới phát hiện khắp nơi đều không có điện thoại của cậu đoán chừng Phác Xán Liệt dọn dẹp quần áo cho cậulúc đi vào, cậu cắn môi, trong lòng có chút gấp gáp, không biết hiện tại là mấy giờ rồi, nhưng cũng khẳng định là đã qua thời gian nghỉ trưa , không biết mình không có trở về đi làm, đồng nghiệp có tìm hay không, cấp trên có phát hiện hay không.

Thật vất vả đợi đến cửa bên ngoài truyền đến tiếng động, sau đó không có tiếng người, cậu nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên cửa, dán vào cửa cẩn thận xác nhận bên ngoài có còn người hay không, bên ngoài rất an tĩnh, chắc là không có chứ?

Còn chưa dám mở cửa đi thẳng ra ngoài, cậu thử dò xét tính nhẹ nhàng gõ cửa ba cái"Cốc cốc cốc", cậu cảm giác mình có gõ ra "Có ai không?" .

"Đi ra đi, không có ai." Giọng nói mang theo nụ cười, trấn an lòng của cậu, làm trái tìm cậu bình ổn lại, cậu nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.

Phác Xán Liệt ánh mắt trong trẻo, khóe miệng khẽ giơ lên, đang nhìn về phía cậu.

Cậu thẳng tắp giọi vào mắt của anh, nhớ tới một màn trước đó, hai người cứ như vậy bất chấp tất cả đang làm việc cùng hoan ái, có chút e sợ, nuốt nước miếng một cái, cậu nhẹ giọng hỏi: "Anh có nhìn thấy điện thoại di động của em không? Em sợ có người tìm em, hình như em bỏ bê công việc rồi."

Phác Xán Liệt kéo ra ngăn kéo bên tay phải, lấy ra điện thoại của cậu đặt ở mặt bàn, "Không có việc gì, anh nói với Kim Chung Nhân rồi, buổi chiều anh bảo em đi ra ngoài làm ít chuyện."

"A! Kim Phó tổng tìm em hả ?" Cậu vội vội vàng vàng chạy tới cầm điện thoại di động lên, phát hiện điện thoại di động đã bị chỉnh thành im lặng, có hai thông báo hai cuộc gọi nhỡ, vừa cuộc gọi đến từ công ty, vừa cuộc chính là đến từ Kim Chung Nhân.

"Anh không có thấy em nhận điện thoại, chỉ dùng điện thoại di động của em gửi tin nhắn nói với anh ta."

"A, anh dùng điện thoại di động của em nói cho anh ấy biết, anh phái em đi làm việc?" Biện Bạch Hiền kinh ngạc, như vậy nơi đây không có chuyện gì, cậulàm thế nào đi ra được?

Bị ánh mắt ngủ ngốc của cậu nhìn, Phác Xán Liệt có chút dở khóc dở cười, "Em cho rằng anh giống như cái người đần này sao? Anh là dùng điện thoại di động của em gửi tin nhắn, nói cho anh ta biết em bị anh bắt đi ra ngoài làm việc, sau đó ta lại dùng điện thoại của anh nói cho anh ta biết, anh có việc gấp muốn dùng người, vừa đúng lúc em đi ngang qua, tìm em làm chân chạy rồi." Anh đặc biệt cắn nặng điện thoại của mình mấy chữ.

Thấy Biện Bạch Hiền gấp gáp như vậy vì chuyện Kim Chung Nhân tìm cậu, giống như lại rất lo lắng Kim Chung Nhân biết quan hệ của hai người, trong lòng Phác Xán Liệt có chút không thoải mái mái.

Biện Bạch Hiền nghe vậy yên tâm, không có nhận thấy được Phác Xán Liệt đang không vui, đang tra xét điện thoại di động, ở trong mắt Phác Xán Liệt đã cảm thấy cậu chỉ sợ anh lợi dụng điện thoại di động của cậu làm chuyện gì.

Anh tuyệt đối sẽ không nói cho cậu biết, khi cầm được điên thoại di động của cậu thì anh nổi lên ý định theo dõi, muốn nhìn một chút cậu nhóc ngu ngốc này có cái gì bí mật thu lưu ở trong đó, nhưng mà điện thoại Biện Bạch Hiền thuộc loại giá rẻ nhất ..., trừ gọi điện thoại và gửi tin ngắn ngoài ra cái gì cũng không làm được, một chức năng cũng không có, bây giờ cậu cũng còn có cái gì lo lắng.

Anh lại nghĩ tới khi anh tìm Kim Chung Nhân nói chuyện này, Kim Chung Nhân có chút sợ sệt có chút cảnh giác, còn hơi nghi ngờ hỏi anh là chuyện gì, mặc dù anh đã nói qua, nhưng sau đó điện thoại Biện Bạch Hiền báo Kim Chung Nhân điện tới, anh nghĩ, Kim Chung Nhân chắc cũng đã nghe đến mấy lời đồn đãi gần đây, trong lòng bắt đầu nghi ngờ quan hệ của anh và Biện Bạch Hiền.

Không thể nghi ngờ, Kim Chung Nhân lo lắng tuyệt đối không phải quan hệ cấp trên kiêm bạn học cũ.

Trong lòng anh không vui, lúc mở miệng lại có vẻ rất dịu dàng: "Đúng rồi, buổi chiều trước hết em ở trong phòng nghỉ ngủ đi, buổi tối cùng anh trở về."

"Em còn có công việc chưa có làm xong. . . . . ." Biện Bạch Hiền khổ não cau mày, hơn nữa câu vẫn còn rất đói, buổi trưa cô cũng chưa ăn cái gì, rất nhớ mấy món ăn trong hộp cơm dưới lầu.

"Ngày mai nghỉ ngơi, có việc gì chưa làm hết, có thể ở nhà anh làm, anh xem giúp em."

Cậu cười lấy lòng hướng anh, vẫn là suy nghĩ muốn cò kè mặc cả, "Em tan việc lại đi lên tìm anh có được hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro