Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Vài ngày nữa lại êm đềm trôi qua. Hai ngày sau là tôi, anh WangMin và UiJin sẽ bay vi vu về với Bắc Kinh. Giáng Sinh năm nay vẫn được ở Trung Quốc. Sắp bắt đầu một tháng nghỉ đông rồi...

- Này!

UiJin gọi tôi.

- Sao? - Tôi đang mải sắp đồ vào va li.

- Tối nay là phải đến bữa tiệc của EunJi đấy.

Nghe anh ta nói tôi mới giật mình nhớ ra.

"Chết thật mình chưa chuẩn bị gì cả."

- Thôi em chẳng đi nữa đâu, có chuẩn bị gì đâu mà đi.

Tôi từ chối mặc dù khi EunJi hỏi thì đã đồng ý nhưng đây là miễn cưỡng thôi chứ không phải là thích lắm đâu.

- Không đi là không đi thế nào? Phải đi chứ, em đã đồng ý với nó rồi cơ mà.

- Nhưng em đã chuẩn bị cái gì đâu, cũng chưa đi dự tiệc bao giờ mà.

Tôi giải thích.

- Ở Trung Quốc chưa bao giờ em đi dự tiệc hả?

Anh ta trố mắt ra nhìn tôi.

- Chưa. - Tôi lắc đầu.

- Vậy đi theo anh!

UiJin kêu lên rồi kéo tôi ra khỏi phòng.

- SangHyeok! - Anh ta gọi to.

- ... - SangHyeok không hỏi gì chỉ quay lại nhìn.

- Phải mau tân trang lại cho thằng bé này thôi. - UiJin chỉ thẳng vào tôi.

- Tại sao? - SangHyeok hỏi.

- Nó không biết thế nào là tiệc tùng cả.

"Có cần phải ngạc nhiên thế không? Không biết là chuyện rất bình thường mà."

- Thế thì phải dạy bảo thôi.

SangHyeok nói và ngay sau đó hai người họ lôi tôi ra đường tới khu mua sắm

- Làm gì thế? Sao phải ra đây?

Tôi ngơ ngác hỏi. Thật không thể hiểu được bọn họ định làm gì nữa.

- Mua đồ. - UiJin trả lời ngắn gọn.

- Hoá một con vịt xấu xí trở thành thiên nga.

SangHyeok đứng bên cạnh nói thêm.

- Hả? Vịt với gà gì ở đây?

Tôi vẫn chưa hiểu.

- Thôi bớt lắm điều đi.

Hắn gõ vào trán tôi.

- A! Cái tên này. - Tôi xoa đầu vươn tay định đánh trả lại bị SangHyeok bắt được.

- Đừng lộn xộn.

- Vào đây đi. - UiJin chỉ vào cửa hàng trang phục dạ hội.

...

Bước vào bên trong mà hoa hết cả mắt, tất cả đẹp như trong tranh vậy. Thật đúng là thế giới của những hoàng tư.̉

- Chọn một bộ mà cậu cảm thấy hợp với mình đi. - SangHyeok nói sau khi đi một vòng quanh tiệm.

- Tôi muốn lấy tất cả chỗ này về nhà.

Tôi nói thật theo ước muốn tham lam của mình. Nhưng thực sự là rất đẹp, không thể cưỡng lại được. Tôi muốn mặc hết lên người ngay bây giờ luôn.

- Thật hả? - Cả UiJin và SangHyeok cùng trợn tròn mắt lên hỏi.

- Ừ.

- Vậy thì chỉ còn cách...

UiJin nói nửa chừng và nở một nụ cười... Nham hiểm

"Tính làm gì đây?"

...

Tên ác ma! Cả hai người họ!

SangHyeok và UiJin bắt tôi thử từng bộ một lên người, còn bọn họ thì kê ghế đệm để ngồi... "Duyệt" như kiểu trình diễn thời trang ấy!

- Kiểu này già quá! Tiếp đi!

"Hừ!"

Tôi lại phải thay bộ khác.

- Cổ điển quá! Tiếp!

- Trẻ con quá! Tiếp!

- Sao lại kín đáo thế này? Tiếp!...

- ...

Vô số lời bình luận quái gở của hai tên này khiến tôi rất bực mình.

- Không thử nữa!

Tôi ngồi xuống ghế đình công.

- Mới đó mà đã mệt rồi hả? - UiJin nói.

- Có phải là robot đâu mà không mệt hả?

- Thôi, nghỉ một chút cũng được, lát thử tiếp. - SangHyeok nói làm tôi choáng.

- Vẫn phải tiếp tục thử sao?

- Ừ. - Cả hai người họ cùng đáp.

"Thật là ức hiếp người quá đáng mà!"

- Không tiệc tùng gì nữa! Dẹp hết!

Tôi đứng dậy hùng hổ tuyên bố.

- Sao lại thế? - UiJin đơ người ra hỏi tôi.

- Em đi dự tiệc chứ có phải kết hôn mà cứ phải thử đồ liên tục thế?

"Vô lí đùng đùng, coi mình như búp bê ấy, muốn mặc gì lên người mình cũng được hả?"

- Đi với bọn anh thì ít ra cũng phải ra dáng một chút chứ. - UiJin nói với vẻ kiêu hãnh.

"Ra dáng cái con khỉ mốc, mệt sắp chết rồi! Biết thế ông đây chẳng nhận lời cho xong."

- Thôi đi! Một là em ở nhà, hai là mặc pijama đến đó! Muốn sao đây hả?

Tôi đưa ra quyết định.

- Pijama? - Cả hai cùng hỏi.

- Ừ.

- Hahaha! Vậy thì cứ việc! Rất hay đấy!

"Hai tên khốn này, ức mà chết mất thôi."

Tôi không nói gì chỉ hậm hực quay đi chỗ khác vừa đúng lúc cửa hàng chuyển vài bộ đồ mới về. Ngay lập tức mắt tôi bị thu hút bởi một bộ vest trắng.

Bộ vest sang trọng, chất vải mềm mại, nhìn khá vừa với dáng người của tôi.

Tôi đến bên và chạm vào nó từ lúc nào cũng không hay, cho đến khi UiJin lên tiếng:

- Nó đẹp đấy.

Đảm bảo đây là lời khen chân thành vì chẳng ai có thể nói rằng nó không đẹp cả trừ khi quan niệm về cái đẹp của người đó đi ngược lại với mọi người.

Màu trắng của bộ vest tựa như đôi lông vũ của các thiên thần.

- Vậy thì lấy nó đi, không cần phải thử.

SangHyek nhanh chóng quyết định.

- Khoan đã! - Tôi ngập ngừng. - Tôi sợ nó không hợp với tôi.

- Có gì mà không hợp? - UiJin rướn mày hỏi.

- Em sợ... Em sợ mình sẽ phá hỏng vẻ đẹp của nó.

Tôi không muốn phá hỏng sự thuần khiết của bộ vest này, nó... Có lẽ chỉ hợp với thiên thần thôi. Người phàm tục khó có thể tôn lên vẻ đẹp của nó.

- Đừng lo, nó hợp với cậu.

SangHyeok khẽ cười nhìn vào tôi, anh ta thấy nó hợp với tôi, còn tôi thì thật sự không dám nghĩ mình có thể mặc nó.

Không dài dòng thêm, hai người đó nhanh chóng lấy bộ vest đó và đưa tôi về nhà, mặc cho tôi có phản đối không nhận vì thật sự là nó quá đắt, sao tôi có thể trả nổi chứ.

- Em cứ coi như quà kỉ niệm đi. Không cần nghĩ ngợi đâu. - UiJin xoa đầu tôi cười.

"Đã vậy thì tôi không khách sáo nữa đâu nha, đến lúc hối hận thì đừng kêu!" - Tôi thầm cười trong bụng.

Tắm gội xong tôi ngồi để cho chuyên viên trang điểm chuẩn bị mọi thứ cho mình. Cứ nghĩ là chỉ cần về nhà và mặc bộ vest này là có thể đi tới nhà EunJi rồi. Thật không ngờ SangHyeok lại mời người đến để trang điểm, làm tóc. Đúng là ở cái nhà này việc gì cũng phải chau chuốt kĩ càng!

Người trang điểm cho tôi không phải là nữ mà là nam giới. Cứ vài phút là anh ta lại ngó ra ngoài để nhìn UiJin và cười... Tình tứ.

- Em có quan hệ gì với người ngoài kia?

Anh chàng hỏi tôi.

- Em á? Là em trai thôi.

- Vậy hả? Anh ấy có người yêu chưa?

Hai mắt anh ta sáng lên như sao.

- Anh ấy trước đây đã từng có nhưng chia tay rồi.

Tôi giả bộ buồn phiền một chút.

- Chia tay rồi? Vì sao? Nói cho anh biết đi

- Chỉ tại không hợp thôi.- Tôi lắc đầu thở dài

- Hihi... Vậy hả? - Anh ta cười tủm tỉm.

- Vâng, thế nên bao lâu nay anh ấy không muốn đến với bất kì người con gái nào cả, anh ấy chỉ muốn tìm một người con trai đặc biệt cho riêng mình thôi. Em giúp anh ấy nhiều lần nhưng vô ích... Bọn họ không đạt tiêu chuẩn của anh em. - Tôi thở dài.

Anh ta cười làm tôi suýt té ghế.

"Trời ơi, đến điệu cười cũng khiến người ta kinh hồn a!"

- Anh sao vậy?

- Này em xem. - Anh ta quay một vòng trước mặt tôi nói. - Em thấy anh có đủ tiêu chuẩn không?

- Ha.. Anh... Sao? - Tôi tỏ ra hết sức ngạc nhiên.

- Em trai à, em giúp bọn anh đến với nhau đi, từ khi bước vào đây anh đã biết anh ấy là tình yêu của đời mình rồi... Anh thật sự không thể kiềm chế được tình cảm và sự khao khát của mình... Em giúp anh đi, không được ở bên anh ấy thì anh đau khổ chết mất!

Anh chàng cầm tay tôi lay lay thuyết phục.

"Sự khát khao của mình? Ôi ông anh ơi, anh không thấy em còn bé hay sao mà nói ra cái từ hơi bị nóng thế này hả? Tội lỗi, tội lỗi quá a! Mô phật, ô mô phật!"

- Anh có chắc là có thể chinh phục anh em được không hả?

- Chắc chắn! Tin anh đi!

"Có cho tiền tôi cũng không tin anh được đâu!"

- Vậy thì được rồi, em sẽ cho anh số điện thoại của anh ấy, đừng nói là em cho nhé.

- Ok, em trai thật tốt bụng quá.

Tôi nuốt cái câu này vào bụng mà thấy hơi hóc.

- Anh trai em tên là UiJin - Tôi nói để anh ta lưu tên vào.

- Cảm ơn em. Hí hí! - Anh ta nói rồi tiếp tục trang điểm cho tôi.

"Mẹ ơi, chết mất thôi! UiJin à, anh không nỡ giết em đúng không? Chúa phù hộ con."

UiJin mà biết thì không giết tôi mới là lạ nha. Nhưng mà biết sao được cái bản tính trêu người tôi nó lại nổi lên bất ngờ.

Trang điểm xong anh ta cũng tự làm tóc cho tôi, có vẻ rất chuyên nghiệp, chỉ tiếc là không có gương để tôi nhìn xem hiện giờ mình thế nào.

Khoảng một lúc sau thì trang điểm xong, tôi vào phòng thay đồ. Hoàn tất mọi thứ tôi bước ra trước gương để nhìn lại mình.

... Kinh ngạc!

... Vì tôi không nghĩ người trong gương là mình.

Bộ vest, mái tóc, đôi mắt được kẻ eyeline rất thu hút... Tất vả đều rất hoàn hảo.

Bước ra phòng khách tôi thấy hơi ngượng vì ai cũng nhì mình với ánh mắt kì lạ.

- Này, nhìn em cũng đẹp trai không kém anh đâu đấy, anh quả là có con mắt nhìn người.

UiJin trêu tôi.

- Anh không phải nịnh, em tự biết là anh dẻo mồm rồi.

- Thôi anh không cãi với em nữa, mau đi thôi không muộn.

- Ừ - Tôi khoác chiếc áo vào đi ra ngoài.

Bước ra cửa tôi xỏ vào đôi giày mà họ chuẩn bị rồi đi lên chiếc Limousine đen. Bây giờ mới biết thế nào là con nhà giàu.

Bầu trời đêm mênh mông bị lu mờ bởi ánh đèn rực rỡ của thành phố...

...

Đến nơi tôi không vào ngay cùng UiJin và SangHyeok mà đứng đợi anh WangMin đến.

Có tin nhắn của anh ấy: "Em cứ vào trước đi, anh có chút việc, sẽ đến sau."

Ca ca nói là tới trễ nên tôi đành vào trước vậy.

Đứng trước cánh cửa màu đỏ, một người phục vụ tới mở cánh cửa cho tôi, bỏ chiếc áo khoác ra, tôi bước vào...

...

Trong phòng tiệc mọi người nói cười vui vẻ khi thấy hai tiểu thư EunJi và EunJung bước ra từ phòng bên. Ai cũng tấm tắc khen chị em họ thật xinh đẹp, bố mẹ đúng là khéo sinh con mà.

Chỉ có điều đây không phải là hai chị em ruột mà là chị em họ nhưng lại rất thân nhau và cùng thích một người.EunJung đứng lên phía trước cười và nói lời chào với tất cả mọi người:

- Xin chào mọi người, tôi là EunJung hôm nay mong mọi người ủng hộ bữa tiệc này và hơn nữa...

Cô chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa phòng bật mở... Một thiên thần đang bước vào.

Vạt áo trắng nhẹ nhàng. Mái tóc bồng bềnh mang theo mùi hương bạc hà, đôi mắt kẻ eyeline ẩn dưới hàng lông mi hơi rũ xuống thu hút mọi ánh nhìn. WangHo bước vào bữa tiệc trong trạng thái lo lắng, đây là lần đầu tiên cậu đi dự tiệc. ( Á Á Á Á Á Á Á  . Soái cưaaaaaa :v )

Gương mặt thanh tú, gò má hơi ửng hồng, đôi mắt sáng long lanh khi nhìn thấy SangHyeok đang đứng ở phía trước. Cậu muốn chạy ngay đến chỗ anh để trốn tránh cái nhìn của mọi người. Môi hơi mím cố kìm nén nỗi lo lắng đang làm cậu run lên.

Không quá nổi bật, không quá nền nã giản dị, WangHo khiến cho mọi người có cảm giác đang đứng trước một hoàng tử nhỏ bé.

Không một ai dám lên tiếng, sợ rằng sẽ làm mất di cái khoảnh khắc này, khoảnh khắc của một cậu bé với đôi mắt trong sáng diệu kì. Nhìn cậu không thể không thốt lên rằng cậu đúng là một thiên sứ bị mất đi đôi cánh phải ẩn mình dưới trần gian.

... Nếu như bạn có một vẻ đẹp yêu kiều, người ta sẽ tìm mọi cách để chinh phục bạn,... Và nếu với vẻ đẹp thánh thiện họ sẽ bị bạn làm cho gục ngã trước hai từ "thiên thần"...

Còn nếu vẻ đẹp của bạn là sự trong sáng mỏng manh thì người ta sẽ nguyện cả đời bảo vệ che chở cho bạn...

- WangHo! Lại đây đi!

SangHyeok gọi cậu.

Tuy hơi ngạc nhiên nhưng rồi cậu vẫn nhanh chóng đến đứng cạnh hai người. Tiếng ồn ào lại trở về với bữa tiệc, ai cũng tò mò về cậu bé vừa rồi.

.   

________________________________________________________________________________

Cảm ơn các cậu đã ủng hộ truyện của tui chuyển ver . <3 <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro