Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Và... Một lần nữa cánh cửa lại mở ra, một chàng trai người Hàn gốc Trung chững chặc tiến vào bên trong làm bào cô gái điên đảo.

Bộ vest đen cải trắng khá sang trọng với dáng người cao lớn, thường trực trên môi là nụ cười rất tươi. Mái tóc ép thẳng xuống, cắt tỉa rất gọn gàng làm toát lên vẻ nam tính pha chút bụi bặm. Không hề chải chuốt bóng bẩy, chỉ cần chiếc khuyên tai sáng lấp lánh toả nắng cùng nụ cười là đủ. Nhưng đẹp nhất ở khuôn mặt hoàn mĩ của anh vẫn là sự dịu dàng của đôi mắt, có một sức hút đến kì lạ.

Nếu để ý kĩ thì mọi người xung quanh sẽ phát hiện ra rằng cậu bé vừa rồi và chàng trai này khá giống nhau.

- Anh! Em ở đây.

WangHo cười tươi vẫy tay gọi anh trai mình. Bây giờ có thể hiểu vì sao họ lại giống nhau rồi. Anh em mà.

Nghe thấy tiếng gọi WangMin nhanh chóng nhận ra cậu em trai, bước chân nhanh hơn tiến về phía họ.

- Sao anh tới muộn thế?- Cậu em kèo nhèo.

- Anh định không đến nhưng thấy em gọi mới chuẩn bị để đi đấy chứ.

WangMin giải thích.

- Trông anh hôm nay rất oách đấy. Very good!- WangHo tranh thủ nịnh anh mình.

- Để xem em nào.

WangMin nhìn lại em trai mình từ đầu đến chân mà kinh ngạc.

- Không ngờ con khỉ nhà mình mà cũng có thể xinh đẹp thế này.

- Thật hả?

Cậu vui vì hôm nay được rất nhiều người khen.

- Thật.

WangHo đỏ mặt nở một nụ cười hồn nhiên.

SangHyeok ngắm nhìn cậu từ đầu đến giờ mà cậu không hay biết.

Phải nói như thế nào nhỉ? Vui hay là thấy thích thú? Tất cả đều không phải, cái cảm giác ấy là hồi hộp mỗi khi mắt cậu hướng về phía anh. Nó làm cho SangHyeok không kìm lòng được, muốn chạy ngay đến bên để ôm lấy cậu. Vì người con trai ấy thật nhỏ bé quá, trong sáng quá...

Nhìn cậu anh không nỡ chạm vào, chỉ sợ sẽ làm cậu tổn thương. Thế giới của cậu khiến anh thấy ấm áp, muốn được nâng niu bảo vệ. Sống trong thế giới ấy thật dễ chịu...

Mọi người đang xôn xao vì hai anh em nhà này.

- Xin lỗi!- EunJung chết đứng từ nãy tới giờ mới lên tiếng.- Hôm nay tôi và em họ là EunJi tổ chức một bữa tiệc để họp mặt mọi người đến chúc mừng cho EunJi vừa giành giải trong cuộc thi vẽ thành phố.

Tất cả đều "ồ" lên mội tiếng, đến SangHyeok và WangHo cũng không hỏi bất ngờ vì EunJi giữ kín quá, chẳng nói câu nào cả.

- Thế mà nó không nói để chuẩn bị quà!- UiJin than thở.

Còn SangHyeok chẳng nói gì vì anh luôn thấy EunJi này có điều gì đó rất khó hiểu. Lúc thì hồn nhiên dễ thương, lúc thì bí ẩn không thể đoán được cô đang nghĩ gì. Tính cách của nó thật sự rất cuốn hút, SangHyeok luôn cảm thấy thích thú và yêu quý cô bé này. Có một thời gian anh nghĩ rằng mình đã có tình cảm với có nhưng thật ra thì không phải, vì EunJi không có sự ấm áp mà anh cần.

"Bốp! Bốp! Bốp!" - Tiếng vỗ tay vang lên để chúc mừng tiểu thư EunJi.

Bữa tiệc chính thức được bắt đầu, rượu vang được mang ra cùng với những món bánh cao cấp. Đầu tiên là điệu nhảy của một cặp đôi bất kì trong buổi tiệc này.

- Sau đây tôi muốn được cùng một bạn trai nào đó khiêu vũ đễ mở đầu cho bữa tiệc.- EunJi nở một nụ cười "cute" nhất có thể để làm chết bao anh chàng.

Tất cả đều giơ cao bông hồng trên tay mình mong chờ sự lựa chọn của tiểu thư EunJi.

Ngược SangHyeok, UiJin và WangMin không giơ tay. Có thể là họ thấy không cần thiết vì nhiều người si tình quá rồi. EunJi nhìn quanh một lượt và dừng cái nhìn ở phía SangHyeok mong chờ một điều gì đó... Không thấy anh giơ tay nên cô bé hụt hẫng khá nhiều.

SangHyeok biết EunJi muốn nhảy cùng anh nhưng anh lại hướng đôi mắt sang WangHo. Cậu im lặng nhìn anh và EunJi rồi như hiểu ra tình huống kì lại này, cậu cúi đầu vân vê chiếc đồng hồ trên tay mình. SangHyeok thoáng thất vọng...

Cậu bối rối... Vì điều gì?

Cuối cùng không thể để EunJi chờ đợi quá lâu, SangHyeok lên tiếng:

- Nếu được, em có thể nhảy với anh không?

- Anh?-EunJi ngạc nhiên rồi nở một nụ cười rạng rỡ.- Được ạ.

Tia hy vọng lại nhen nhói trong lòng cô bé...

WangMin khẽ giật mình khi nghe câu nói của SangHyeok. Ngẩng đầu lên cậu đã thấy anh đứng cạnh EunJi.

Nhói... Buốt...

"Cái cảm giác này là sao?"

Hụt hẫng vô cùng...

WangHo quay mặt đi cậu giấu ánh mắt mênh mang của mình...

UiJin hiểu ra điều gì đó.

...

Tức ngực quá! Tôi sao thế này, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì khi bước vào đây. Và bây giờ SangHyeok đang nhảy với EunJi, cảm giác khó chịu càng tăng lên.

Tiếng nhạc trở nên nhẹ nhàng pha chút gì đó muộn phiền, nghe như tiếng thở dài của tác giả. Bản nhạc này nghe rất hay... Rất "ngấm"

Mọi người cũng bắt đầu nhảy cùng nhau, anh WangMin mời một cô gái mặc váy đỏ cùng nhảy, trông khá xinh.

- Nhảy cùng anh nhé.

UiJin đưa tay ra với tôi.

"Đành vậy thôi, chứ mình mà đứng yên không nhảy thì vô duyên lắm a."

Khiêu vũ tôi đã từng học qua vài động tác cơ bản, bước lên bước xuống, đủ để không giẫm lên chân UiJin.

- Biết nhảy không đấy?- Anh ta hỏi đểu tôi.

- Loa qua thôi! Nếu không muốn bị giẫm vào chân thì đi chậm thôi.- Tôi nghiến răng đe doạ. Anh ta đang cố tình bước nhanh để trêu tôi.

- Yên tâm! Anh không làm khó nhóc đâu!- UiJin nói và nở một nụ cười ranh mãnh.

"Anh ta chắc chắn đang có âm mưu!"

- A! - Chân tôi nhói lên vì bị UiJin giẫm lên. Thật không ngờ ông anh này lại nham hiểm như vậy.

Tiếng kêu khá to nên mọi người xung quanh quay ra nhìn một cách tò mò.

"Ôi mẹ ơi, sao mà mất mặt thế này?"

- Anh cố tình đúng không?- Tôi rít nhẹ lên với anh ta.

- Đâu có.- UiJin nhún vai.- Anh chỉ nhỡ chân một chút thôi mà. Tại anh không biết nhảy.

Nói vậy mà nghe được hả? Đường đường là một công tử nhà giàu, nhìn mặt đã thấy dân chơi thế mà dám mở miệng nói không biết khiêu vũ. Thật là "điêu thuyền"

"Tức chết mất!"

- Anh...- Tôi ngẩng lên lừ anh ta.

- Sao?- Đôi mắt anh ta mở to tỏ rõ sự vô tội.

- A!- UiJin ôm chân vì bị tôi đã một cái.

- Nói mà không biết ngượng.

Tôi quay đi chỗ khác, lần này thì người mất mặt chính là hắn.

- Này! Đứng lại.

UiJin kêu lên.

Tôi quay lại, nở một nụ cười tươi:

- Cứ chờ đấy - Ngay lập tức tôi làm mặt lạnh với anh ta.

Đi được vài bước bỗng có cánh tay kéo tôi lại.

- Định đi đâu?- Hóa ra là .

- Anh... Sao?- Tôi ngơ ngác nhìn anh ta.

"Chẳng phải đang ở trên kia sao? Xuống đây từ bao vậy?"

- Tôi không nhảy nữa.

SangHyeok hiểu được ý của tôi và trả lời.

- Oh - Tôi gật đầu.- A! Tên kia hắn dám giẫm lên chân tôi, thật là bực mình.- Tôi mách tội UiJin

"Lạ nhỉ! Anh ta có là gì của mình đâu mà phải mách với anh ta? Có mách thì cũng là anh WangMin chứ?"

Loạn nhịp... Trái tim tôi lại thế rồi...

- Cậu xem thằng nhóc này còn đá vào chân tôi đau chết mất.- UiJin lò cò ra chỗ tôi đứng, miệng không ngừng kêu ca.

- Thế ai đạp lên chân em trước hả?

- Tại vì anh không biết nhảy.

- Anh vẫn còn cãi được hả?

- Trật tự chút đi!- Đến giờ SangHyeok mới lên tiếng.- Cậu mà không biết nhảy hả? Đừng có trẻ con như thế chứ, lần sau không được trêu cậu ấy nữa.

Thấy có người bênh vực mình, tôi vui sướng quay ra nhìn anh ta và cười tít mắt.

- Đồ nhóc con.

SangHyeok nói rồi đột nhiên cúi người xuống chỗ tôi, quỳ một chân trên sàn lấy trong túi áo ra một chiếc khăn tay và... Chuyện gì đây?

Tôi choáng ngợp khi thấy anh ta lau giày và bàn chân cho tôi.

"Có phải mình hoa mắt rồi không?"

Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía chúng tôi nhìn, họ cười rất có vấn đề nha. Một trăm phần trăm là họ nghĩ theo kiểu mờ ám.

Nhưng mà hành động này của SangHyeok không khiến họ nghĩ mờ ám mới là lạ. Tôi đơ người từ đầu đến cuối không biết phải làm gì và cũng chưa gặp tình huống thế này bao giờ.

"Làm sao đây? Ngại quá!!!"

- A- Tôi hoảng loạn chạy đi. Ở lại đấy không biết phải làm thế nào nữa. Muốn chui xuống hố quá.

- Này! Han WangHo!- Tiếng ai gọi tôi.

Sau đó cả người tôi bị kéo lại ngã vào người anh ta.

- Này! Bỏ tôi ra!- Tôi muốn đứng thẳng dậy nhưng bị anh ta giữ lại trong ngực.

- Muốn đi đâu?- SangHyeok cúi xuống hỏi tôi.

- Tôi... Anh làm vậy mọi người nhìn tôi rất kì lạ, tôi không muốn ở trong đây! Để tôi đi!- Tôi lí nhí nói.

- Không được đi.

- Anh...- Tôi ngẩng lên nhìn anh ta... Khoảng cách gần quá khiến tôi nhớ lại nụ hôn tối hôm đó...

- Còn đi tôi sẽ hôn cậu đấy!- SangHyeok chuyển sang đe doạ tôi.

- Được, tôi không đi nữa, mau buông tôi ra a.- Tôi vội vàng đồng ý vì anh ta nói là sẽ làm đấy, không đùa được đâu.

- Tốt!

SangHyeok nói rồi kéo tôi trở lại bữa tiệc. Mọi người vẫn nhìn tôi rất mờ ám, như kiểu "Hai người đang yêu nhau đúng không?". Thật khó chịu quá đi.

- Cậu đúng là đểu giả, vì thằng nhóc này mà bỏ mặc mình!

UiJin càu nhàu khi thấy SangHyeok dẫn tôi về.

- Cậu thật nhiều chuyện!- SangHyeok thả tay tôi ra trở về với vẻ bình thường.

Anh n đi ra cùng với EunJi, trông mặt con bé có vẻ khó chịu, chắc là nó nhìn thấy cảnh vừa rồi giữa tôi và SangHyeok.

_____________________________________________________________________________-

Xin chào <3 . Tôi trở lại rồi đây . Nay SKTWIN :> . Vui quá nên đi quẩy không động vào wattpad :3 . Xin lỗi vì để các cậu phải đợi :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro