Chương 17 - Siêu thê thảm (Phần 5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aha! Jeon Wonwoo và Kim MIngyu bị phạt kìa!

Tiếng gào thét đầy sung sướng như thể Cô- lôm-bô tìm ra châu Mĩ đột nhiên vang lên làm tôi giật bắn mình! Một tên con trai dáng người mảnh khảnh đang tiến về phía tôi và Mingyu: gương mặt điển trai, nước da trắng, những ngón tay thon dài,... tên này chẳng phải Nữ Lâm Lee Minhyuk sao? Một tên nhà giàu biến thái tự cao tự đại! Một giọt mồ hôi to đùng chảy xuống gáy tôi...

- Bé yêu Wonwoo, sao em lại đứng ở đây thế này? - Lee Minhyuk cười nhe nhởn, không biết lôi từ đâu ra một cái máy ảnh mà chụp lia lịa, ánh đèn flash không ngừng lóe sáng làm tôi thấy hoa mắt.

- DỪng lại! - tôi đưa hai tay che mắt rồi hét lên.

- Anh làm trò gì thế?

Lee Minhyuk thôi không chụp hình nữa, điệu đà vuốt mái tóc của mình, còn miệng thì vẫn không thôi cười, cười và cười:

- Bé yêu đừng giận mà, tại anh thấy bé đáng yêu quá nên muốn chụp vài tấm hình làm kỉ niệm thôi mà. Nhưng sao nam sinh thiên tài Jeon Wonwoo lại đứng trước cửa lớp thế này? Em bị phạt sao bé yêu? - cái thằng cha biến thái này đang thao thao bất tuyệt cái gì vậy chứ? Đáng ghét!

- Ai nói với anh là tôi bị phạt chứ? Tôi và Mingyu đang đứng "hóng gió" trước cửa lớp, nhưng bây giờ đang là trong giờ học mà... - grừ, thằng cha này thật là! Tức chết đi được!

- Thì anh cũng vậy mà! Bây giờ đang là giờ học đấy! Sao anh lại có mặt ở đây? Không lẽ anh... cúp tiết?

- Ôi, bé yêu, em đừng nghĩ bậy mà, anh là ai cơ chứ, làm gì có chuyện cúp tiết. Em đứng lâu như vậy có mỏi chân không? Anh đứng thay cho nhé? - xì, tôi mà biết anh là ai thì tôi đi đầu xuống đất cho anh xem. Không quen không biết mà lại....

- Không cần đâu! - tôi nguýt dài, và ánh đèn flash lại đột nhiên lóe sáng.

- Anh! - hai tiếng đồng thanh đầy giận dữ.

Kim Mingyu vừa rồi còn im lặng thì bây giờ đã thực sự nổi khùng. Cả tôi và hắn còn chưa kịp túm lấy cổ tên Lee Minhyuk thì anh ta đã nhanh chân cao chạy xa bay, vừa khua khua cái máy ảnh trong tay vừa cười quái đản:

- Tấm ảnh đặc tả cảnh Ice Prince và Hot Prince thiên tài nắm tay nhau cùng chịu phạt trước lớp. Rất có giá trị, hahahaaa......

Cái gì cơ? Tôi và Kim Mingyu nắm tay nhau? Còn là tấm hình có giá trị nữa? Thằng cha Lee Minhyuk đáng ghét đó... định làm gì?

 - Lee Minhyuk, anh đứng lại đó cho tôi!

- Lee Minhyuk...

Tôi và Mingyu gầm lên cùng nhau đuổi theo Lee Minhyuk, nhất định phải lấy lại tấm ảnh đó trước khi anh ta kịp nghĩ ra trò quái đản gì đó. Bởi Jun đã từng nói Lee Minhyuk "có sở thích chụp hình bậy bạ khi chưa có sự cho phép của người khác rồi lấy hình ra để uy hiếp họ..."

- Mingyu, phải bắt tên đó lại, không thì tôi và cậu sẽ vô cùng chết thảm đấy! - tôi nói, chân vẫn lao như bay về phía trước rồi đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét như xé gió ở phía sau.

- Hai em kia, chạy đi đâu thế hả? Đứng lại mau!!!

Chết! Là thầy Suga! Cứ liên tiếp chọc giận thầy như thế này thì tương lai của tôi liệu còn có thể trụ vững ở ngôi trường Smile Flower này nữa không? Nhưng... nếu để tấm hình oái oăm mà tên Lee Minhyuk nói lọt ra ngoài thì có lẽ tôi còn phải chết thảm hơn dưới tay đám fan của Kim Mingyu, thử nghĩ xem, tôi tuy từng học qua không biết bao nhiêu môn võ, có thể cùng lúc đấu PK với hơn mười người một lúc thì còn có thể, chứ nhiều hơn thì... thì tôi thua chắc, cả ngàn người chứ chả chơi! Cho nên, tính mạng vẫn là quan trọng nhất! Thầy Suga ơi em xin lỗi thầy...

- Wonwoo, mặc thầy ấy, chúng ta phải đuổi theo tên đó!

- Ừ, tôi biết rồi!

Cộp cộp cộp!

Tiếng những bước chân chạy rần rần không ngừng vang lên trong không gian tĩnh lặng Giờ vẫn đang trong tiết học mà, trong khi tất cả mọi người đều đang miệt mài đèn sáng thì tôi và Kim Mingyu lại cúp tiết chạy lung tung thế này đây. Thật là...

Hix, không lẽ cái thằng cha Lee Minhyuk đó biết thuật tàng hình? Sao chỉ mới thoắt một cái mà đã không thấy bóng dáng anh ta đâu nữa rồi?

- Tòa nhà văn phòng Hội học sinh, nhanh...! - Kim Mingyu kéo tay tôi vừa chạy vừa thở dốc, mồ hôi túa ra như tắm.

...........

- Mingyu, đây là tầng hầm năm rồi đó! Anh ta đâu? - tôi ngồi thụp xuống hành lang, thở như.... chưa từng được thở vì phải leo cầu thang bộ suốt nửa tiếng đồng hồ.

- Tôi cũng đâu có biết! Tại cô chạy chậm như rùa bò đấy chứ!

- Cái gì? Cậu bảo ai là rùa? - tôi đứng bật dậy, vẫn thở hồng hộc vì mệt.

- Nói cậu đó! Một tên nhãi nhép anh ta mà cũng đuổi theo không kịp!

Tôi biết mà, Kim Mingyu lại sắp hiện nguyên hình nữa rồi, cái thứ Chuột Chết ngang ngược, thích vu khống cho người khác! Đang đứng trên cùng một chiến tuyến lại đột nhiên quay sang cãi nhau, đúng là đáng ghét mà!

- Cậu còn dám nói tôi thế nữa à? Chẳng phải cậu tài giỏi lắm sao? Sao lại để cho Lee Minhyuk chạy mất hả?

- Tôi....

- Tôi lạy trời, bữa nào đó cậu đi ra đường thì bị đạp vỏ chuối, té nhào rồi đập đầu vô cột điện mà chết!

- Này! Cậu... độc ác!

- Ừ, tôi thế đấy! Thì đã sao nào? - tôi hất cằm về phía Mingyu, còn cố nhón chân lên để nói chuyện với hắn cho ngang hàng nhưng khổ nỗi tên này lại cao quá, hại tôi nhón đến mỏi cả chân mà vẫn không tới. Đáng ghét thật! Hắn ăn cái quái gì mà cao thế chứ? Những hơn mét tám, còn tôi... chỉ hơn 1m7, hix...

- Mặc kệ cậu! Tôi không quan tâm!

- Cái gì cơ? 

Tôi và Kim Mingyu cứ thế đứng trên hành lang tầng năm của tòa nhàvăn phòng hội Học sinh mà lườm nhau tóe lửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng đàn violin phát ra từ một căn phòng gần đấy. Tiếng đàn réo rắt và có một sức hút mãnh liệt đã cắt ngang cuộc chiến tranh bằng mắt giữa tôi và hắn, thế rồi cả hai cùng thả hồn theo tiếng nhạc, từ từ tiến đến nơi phát ra những âm thanh ấy....

- "Passion" Bản giao hưởng định mệnh của Beethoven?

Hai giọng nói cùng đồng thanh vang lên, hai cánh tay khẽ mở cửa và nhìn vào bên trong căn phòng ấy. Là một người con trai lạ mặt, có lẽ tầm mười bảy, mười tám tuổi, gương mặt điển trai mang một vẻ hiền lành và chững chạc.

- Anh hai...? - Mingyu đột nhiên thốt lên làm tôi giật bắn mình. Bản nhạc Passion đã dừng lại từ lúc nào.

- Em chào anh ạ! - tôi nói, còn chưa kịp thực hiện ý định kéo tay Mingyu cùng tẩu thoát thì đã bị người con trai đó nhanh miện gọi lại.

- Đứng lại!

Hix, chết mày rồi Wonwoo ơi...

- Em không định nhìn trộm anh đâu, em nghe thấy tiếng đàn hay quá nên  tò mò lại xem thôi. ĐÚng không Mingyu? - tôi cười méo mó với Kim Mingyu, liên tục dùng ánh mắt ra hiệu rằng hắn phải gật đầu hưởng ứng.

- Là Wonwoo phải không? Anh có định làm gì em đâu. - thật vậy sao? May quá hahaa....

Tôi nhìn người con trai ấy, giờ mới nhận ra... dường như mình đã từng gặp người này rồi... A! Đúng rồi! Chính là người tên Seungcheol tôi gặp hôm trước!

- A! Anh Seungcheol! - tôi reo lên.

- Ừm , là anh! Sao em lại đến đây? - anh Seungcheol bước về phía tôi và MIngyu cùng nụ cười thiên thần thường trực trên môi.

- Dạ... đâu...đâu có việc gì đâu, tụi em chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Vậy... bye bye anh, tụi em đi đây ạ! - không hiểu sao tôi lại định lôi Mingyu đi, lòng bỗng mơ hồ có chút lo sợ, nhưng lần này, người khiến tôi dừng bước lại chính là hắn.

- Anh hai, anh về nước từ lúc nào? - Mingyu lên tiếng hỏi, mắt nhìn đăm đăm vào người anh Seungcheol.

Hai người họ quen nhau?

- Anh mới về tối qua. Mọi người vẫn khỏe cả chứ? - anh Seungcheol nhìn Mingyu, ánh mắt chợt thoáng một nỗi buồn khó hiểu.

- Tại sao lại hỏi em điều đó? Sao anh không tự tìm hiểu đi?

- Anh không thể...

- Tại sao? Anh không thấy rằng bây giờ cậu ấy vẫn đang sống rất tốt đó sao? Còn lí do gì nữa mà anh lại không chịu quay về?

- Tốt? Em xem như thế là tốt?

- Ít nhất là bây giờ cậu ấy sẽ không phải đau khổ.

- Nhưng... sự cố năm đó đều tại anh mà ra, anh đã hại cô ấy, anh...

Hai người họ nói chuyện với nhau, một cuộc đối thoại thật khó hiểu, và rồi họ im lặng, rất lâu, rất lâu, không khí thật ngột ngạt.

- À mà hai em đến đây có chuyện gì thế? - giọng anh Seungcheol vụt trở lại bình thường, và anh ấy cười, một nụ cười buồn.

Đến lúc này thì tôi mới thực sự nhớ ra được mục đích ban đầu của mình, vội cầm lấy cánh tay anh Seungcheol mà lay lay:

- A... anh... Seungcheol! Vừa nãy anh có thấy một người con trai mang máy ảnh chạy ngang qua đây không? - hix, đến tên người ta mà cũng không nhớ.

- Wonwoo, bỏ tay anh ấy ra! - Mingyu hét lên, nét mặt nghiêm túc một cách kì lạ.

Tôi đã làm gì sai sao? À, tôi biết rồi, tôi đang... chủ động nắm tay một người con trai lạ! Nếu không muốn nói là vô duyên thì đây cũng là một hành động kì quái! Nhưng Kim Mingyu có quyền gì mà quát lên thế chứ? Tôi thoáng khựng lại trong vài giây rồi quay sang lườm hắn:

- Cậu làm sao thế? Sao tự nhiên lại gầm lên như tên khùng vậy hả?

- Tôi bảo buông ra thì cứ buông ra, bộ tai cô bị điếc hả?

- Này, tên họ Kim kia, cậu quá lắm rồi nhé! Sao cứ hơi một tí là cậu lại quát tháo tôi thế hả?

- Tôi như thế thì đã sao nào?

- Cậu nói gì cơ? Cái tên ngang ngược này...!

Hừ, nhìn cái bản mặt vênh váo không một chút ăn năn hối lỗi của Kim Mingyu kìa! Việc tôi muốn làm lúc này nhất là lao đến chọi thẳng một cái vào mặt hắn. Sao hắn lại có thể đáng ghét đến thế chứ?

Cứ thế, cuộc chiến nảy lửa bằng ánh mắt giữa tôi và Kim Mingyu lại một lần nữa bùng nổ, cả hai đều mang dáng vẻ đằng đằng sát khí như thể muốn cảnh báo rằng bán kính mười mét xung quanh mình là "Lò phản ứng hạt nhân, nguy hiểm, cấm đến gần!"

- Này, sao hai em lại cãi nhau? - một giọng nói trầm ấm cất lên phá vỡ bầu không khí bom đan trong căn phòng lúc này. Tôi giật thót mình nhìn sang thì thấy anh Seungcheol đó đang nhìn mình và Kim Mingyu bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên và cũng hết sức kì cục, hix...

- Ơ... em... em - tôi lắp bắp, hai má nóng ran, lại quay đầu nhìn MIngyu mà lẩm bẩm.

- Tên xấu xa!!!

- Hahaha... - anh Seungcheol bỗng nhiên bật cười thích thú.

- Wonwoo thú vị ghê. Mà người vừa nãy em nói tên là gì nhỉ?

- Dạ, anh ta tên là... Lee Minhyuk!

- Lee Minhyuk? Trưởng ban Kịch nghệ? Sao hai em lại tìm cậu ta?

- Ơ... dạ... 

Cổ họng tôi đột nhiên nghẹn ắng cả lại, không biết phải nói gì nữa. Chẳng nhẽ lại nói rằng "Em muốn lấy lại tấm hình em và Kim Mingyu nắm tay nhau cùng chịu phạt trước cửa lớp trong máy ảnh của Lee Minhyuk"?

Ôi ôi, không thể nào, không thể phát ngôn một cách ngu ngốc như thế được! Làm vậy thì thanh danh của tôi sẽ được "đội nón ra đi" mất!

- Anh ta đang giữ trong tay một tấm hình không đáng có. Em muốn lấy lại! - câu nói vang lên như chiếc phao cứu sinh, tôi quay sang nhìn thì thấy Mingyu khẽ cau mày nhìn anh Seungcheol.

Như hiểu ra vấn đề, anh Seungcheol khẽ gật gù rồi ngay lập tức gọi điện cho một người nào đó, nói bằng cái giọng ra lệnh:

- Lee Minhyuk, cậu đến phòng họp của hội Học sinh ngay cho tôi! Chậm nhất là năm phút nữa cậu phải có mặt đấy! - woa, giọng điệu giống hệt như cấp trên đang ra lệnh cho nhân viên ý, nghe oai ghê!

Chưa đầy ba phút sau, cửa phòng họp hội Học sinh bật mở, tôi gần như hét toáng lên khi thấy người mà mình muốn "xử tử" suốt từ nãy đến giờ đang đứng lù lù trước mặt!

- Seungcheol, cậu về hồi... - Lee Minhyuk đang định chào hỏi anh Seungcheol thì đột nhiên phát hiện ra tôi và Kim Mingyu cũng đang có mặt ở trong phòng, anh ta hốt hoảng giấu cái máy ảnh ra sau lưng, mặt bắt đầu biến sắc

- A, là bé yêu Wonwoo à? Sao em lại ở đây? Thôi nhé, anh có chút việc bận phải đi đây, bye bye.... - tên Minhyuk nói một thôi một hồi, đang định co giò bỏ chạy thì đã bị tiếng hét đầy phẫn nộ của tôi và Kim Mingyu làm cho chết cứng người.

- Lee Minhyuk, anh đứng lại đó cho tôi!

- Hơ hơ, bé yêu lưu luyến anh đến thế cơ à? Đến nỗi không muốn cho anh đi luôn? Nhưng mà anh có việc bận phải đi thật rồi, gặp lại em sau nhé?

- Hừ, ai mà thèm lưu luyến cái tên khỉ khô như anh! Đưa tấm hình cho tôi! - ơ... câu này phải là tôi nói mới đúng chứ, sao Mingyu lại....?

- Haha, Mingyu, cậu nói tấm hình nào cơ? Tôi không hiểu! - Lee Minhyuk cười khan.

- Anh dám...? - tôi điên tiết lên định tổng sỉ vả cho tên chết bầm đó một trận thì bỗng có một giọng nói sắc lạnh như dao cạo vang lên từ phía sau...

- Lee Minhyuk, đừng vờ vịt nữa, nhanh đưa cho họ thứ mà họ cần đi! - tôi thoáng thấy sắc mặt anh Seungcheol đầy hăm dọa làm tên Minhyuk run lên như cầy sấy.

- Ơ... Seungcheol, cậu nói gì lạ thế? Tôi có vờ vịt cái gì đâu, tôi...

- Tôi bảo đưa thì cứ đưa, bộ tai cậu bị điếc hả?

"Tôi bảo đưa thì cứ đưa, bộ tai cậu bị điếc hả?"

"Tôi bảo buông ra thì cứ buông ra, bộ tai cậu bị điếc hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro