Chương 18 - Siêu thê thảm (Phần 6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi bảo đưa thì cứ đưa, bộ tai cậu bị điếc hả?"

"Tôi bảo buông ra thì cứ buông ra, bộ tai cậu bị điếc hả?

Hai câu nói đó không biết từ đâu bỗng vang lên dồn dập trong đầu tôi. Một câu là của anh Seungcheol, câu còn lại là của... Kim Mingyu. Sao đến bây giờ tôi mới nhận ra điều này nhỉ? Giữa hai người này có cái gì đó rất giống nhau, không chỉ trong cách nói chuyện đâu, mà kể cả... gương mặt cũng rất giống nhau!

- Seungcheol... tôi... tôi - Lee Minhyuk lắp bắp, ánh mắt sợ sệt đáng thương , anh Seungcheol liền bước đến giật cái máy ảnh trên tay anh ta rồi rít qua từng kẽ răng:

- Đến giờ mà cậu vẫn chưa chịu từ bỏ cái thói xấu này? Hay cậu muốn tôi công bố chuyện đó ra với báo chí hả? Công ty của bố cậu sẽ sụp đổ đấy biết chưa?

Hix, chẳng hiểu anh Seungcheol nói gì, nhưng thôi, không cần bận tâm đến chuyện đó nữa, vì anh ấy đã đem cái máy ảnh chứa tấm hình đáng ghét đó cho Mingyu rồi.

- Của hai đứa đây, về lớp đi kẻo bị trễ mất tiết học tiếp theo ddaaays!

Không phải chứ? Anh Seungcheol... bất kể là nụ cười hay vẻ mặt lúc giận dữ đều y hệt Kim Mingyu! Sao họ lại giống nhau thế chứ? Y như anh em (Thế là thím chưa được thông não hử? :v)

- Này Wonwoo, cậu làm gì mà cứ nhìn anh Seungcheol chằm chằm thế? Về lớp mau!

Hả? Nhìn chằm chằm vào anh Hàn Vũ? Hix, cái thói quen đáng ghét của tôi! Chỉ cần mãi suy nghĩ điều gì đó là sẽ quên hết mọi thứ xung quanh, giờ lại còn nhìn chằm chằm vao người ta nữa chứ!

- Xin... xin lỗi - tôi lắp bắp, bị Kim Mingyu lôi xềnh xệch ra khỏi tòa nhà văn phòng học sinh như cái bao tải gạo!

Kim Mingyu! Đồ chuột chũi Đông Phi chết tiệt! Tôi ghét cậu!

......

Haizzzz, sân trường bây giờ yên ắng quá, hệt như lúc tôi và Kim Mingyu cùng chạy theo tên Lee Minhyuk. Và giờ thì hai đứa lại cùng nhau trở lại lớp học.

- Kim Mingyu, cậu với anh Seungcheol đó quen nhau à?

- Ừ đó thì đã sao?

- Vừa nãy tôi thấy hai người nói chuyện với nhau, có nhắc tới "cậu ấy", "cậu ấy" là ai vậy?

- Cậu... sao lại tò mò lung tung thế hả?

- Ơ... tôi... chỉ là....

- Tại thấy anh Seungcheol đẹp trai quá phải không? Không ngờ cậu lại là người hám trai đến thế!

- Cái gì cơ? Kim Mingyu! Cậu bảo ai hám trai hả? "Tôi là nam, là nam đó biết không hả tên chuột chết tiệt này!!!"

- Thì cậu chứ còn ai vào đây nữa!

- Tên chết bầm! Cạu dám...? Tôi đâu phải là cái đám fan cuồng của cậu mà dám nói thế hả?

Trời ạ! Kim Mingyu chết tiệt! Hắn lại còn dám lải nhải liên tục rằng" Wonwoo là thằng hám trai, Wonwoo là thằng hám trai, hám trai, hám trai!" nữa chứ! Jeon Wonwoo ta chỉ hận một nỗi không thể vung tay tát cho hắn một cái phù mỏ! Đúng là "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", suốt ngày chỉ biết làm tôi tức sôi máu thôi!

- Wonwoo! - tiếng nói lơ lớ của Trung lẫn với Hàn dịu dàng đột nhiên vang lên, kéo tôi ra khỏi cái pháp đàn mà mình vừa lập ra (trong tư tưởng) để giết Kim Mingyu.

Tôi quay sang, giật bắn mình khi nhìn thấy, người đó, người vừa gọi tên mình, không ai khác, chính là... Jun!

- Jun, sao cậu lại ở đây? - tôi lao như tên bắn đến chỗ Jun, chằng hiểu sao nụ cười trên môi mình lúc này lại có phần gượng gạo.

Đúng là xui xẻo mà, Jun thân yêu chỉ vừa mới chuyển đến lớp tôi sáng nay, còn chưa kịp mở tiệc chào mừng cậu ấy thì tôi đã thê thảm đến nông nỗi này rồi.

- À, chỉ là... tiết học sắp bắt đầu rồi, cho nên tớ... đi tìm cậu.

- Ra vậy, chúng ta vào lớp thôi nào! Tớ sợ bị phạt lắm rồi đó huhu...- tôi kéo tay Jun lao như bay về lớp, để mặc Kim Mingyu đứng trơ trọi lại một mình giữa sân trường vắng. Đáng đời, ai bảo hắn cứ hơi một tí là lại gây sự với tôi làm gì!

Nhưng... vừa vào đến lớp, cái người đầu tiêng chạm mặt với tôi lại là... Xu Minghao! Cái thằng kì quặc cứ dán mắt vào Jun rồi quay sang nguýt dài với tôi! Haizz, kì quực, hết sức kì quặc!

Chẳng thèm để ý đến sắc mặt của tên Minghao quái nhân đó, tôi cùng Jun ngồi vào chỗ của mình, bạn bè trong lớp liền vây lại mà hỏi dồn:

- Wonwoo, cậu làm sao thế? Sao lại ngủ gật trong lớp?

- Cậu không khỏe à? Có cần bọn tớ đưa cậu đến phòng y tế không? - hơ... cái đám mê trai này sao hôm nay lại tốt với tôi thế chứ?

- Vừa nãy cậu và Mingyu kéo nhau đi đâu thế?

- Thầy Yoon Gi giận lắm đó! Thầy ấy bảo sẽ cho hai người đi dọn vệ sinh trong toilet...

Hả? Cái gì cơ? Dọn vệ sinh toilet? Không phải vậy chứ?

- À, tại tối qua tớ thức khuya học bài nên giờ buồn ngủ thôi, xin lỗi mọi người, là tại tớ không tốt...

Tôi cười cười nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh thầy Yoon Gi đang mặt đỏ phừng phừng như Quan Công vì chiến tích hiển hách "đã bị phạt mà còn lại dám kéo nhau bỏ trốn" của hai học sinh ưu tú là Kim Mingyu và Jeon Wonwoo - là tôi đây. Huhu... thầy ơi, tên thầy là Suga mà sao thầy lại nghiêm khắc vậy... T.T

Tôi vội lắc lắc đầu để xua đi những ý nghĩ tiêu cực rồi quay sang nhìn mọi người với ánh mắt đau thương ngập tràn. Hix, tôi không muốn rơi vào cái hoàn cảnh đó đâu huhu...

- Ôi, Wonwoo, thành tích học tập của cậu tốt như vậy mà vẫn còn chăm chỉ, tớ phục cậu quá đi mất!

- Wonwoo à, cậu cũng phải nghỉ ngơi nữa chứ, học hành quá sức như vậy thì sẽ bị ốm đây!

- Tớ biết rồi, cảm ơn mọi người nhiều lắm...

Phục cái gì mà phục! Đến nước này rồi mà mấy người vẫn còn có thể đứng ở đó mà ngợi khen cái gì nữa chứ? Nên đi lập đàn tế thần cầu cho tôi không bị phạt phải đi cọ toilet thì hơn...

Những tiết học tiếp theo lại trôi qua một cách ảm đạm và vô cùng sầu thảm. Và...

Reng reng reng!

Chuông báo hết giờ học đã điểm! Tôi mặt mày tiu nghỉu cùng Kim Mingyu đến phòng giáo viên gặp thầy Yoon Gi, bị thầy ấy mắng cho một trận te tua tơi tả. Tệ hại hơn là điều mà tôi tưởng tượng hồi nãy lại trở thành sự thật!

Dưới sự ủy thác của thầy Yoon Gi, một người thầy giám thị đầu xanh bạc hà nhìn chằm chằm chằm vào chúng tôi và mỉm cười, nụ cười... "ngọt ngào" như chính cái tên của thầy "Suga" T.T:

- Kim Mingyu, Jeon Wonwoo, hai em hôm nay làm lao động công ích cho trường nhé! pHạt hai em cọ rửa sân bóng rổ ngoài trời sạch bong như mới cho tôi! Phải nói trước là hai em tốt nhất đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, không thoát khỏi tay tôi đâu haha... - lại nụ cười "ngọt ngào ấy xuất hiện" T.T

Quá sức thê thảm! Chỉ mới là nhập học được vài ngày đã ra nông nỗi này rồi... huhuhu... Dù cho không phải cọ toilet, nhưng... cái sân bóng rổ ngoài trời của trường... không phải là kinh khủng, nó nhẹ hơn mức đó, chỉ là lâu lắm rồi không có ai cọ rửa cho nên bị rêu mọc cho xanh rì như đồng cỏ, giờ thầy lại bảo chúng tôi khiến nó schj bong như mới? Liệu có thể hay không? Hix, số con mực!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro